Bà Lục đẩy cửa đi vào thấy dáng vẻ này của con gái mà đau lòng không dứt. Chậm rãi đi tới ngồi xuống ôm con vào lòng.
Vãn Tình tủi thân vùi vào vai mẹ bật khóc tức tửi. Hình ảnh căm hận của Lục Yến Tùng như ẩn như hiện ở trước mắt như muốn xuyên thủng lồng ngực cô.
“Vãn Tình, có phải có chuyện gì hiểu lầm mà con không thể nói được đúng không?” Bà Lục ôm chặt con gái.
Vãn Tình không lên tiếng, chỉ im lặng rơi lệ.
Bà Lục cũng không nói thêm gì nữa. Vốn muốn để mặc tình cảm của hai đứa phát triển tự nhiên, nhưng không ngờ sự việc hôm nay lại biến thành ra nông nỗi này.
*
Những ngày tháng về sau cứ thế trôi qua. Sức khỏe Vãn Tình cũng dần hồi phục tốt lên. Có điều, thỉnh thoảng vào nửa đêm cô thường hay mơ thấy đứa bé không có duyên với mình mà khóc giật mình tỉnh lại.
Nhưng dù có thế nào thì duyên phận với đứa con bé nhỏ đã thực sự chấm dứt. Cũng xóa sạch mối quan hệ giữa cô và Lục Yến Từng. Cả hai thật sự đã chẳng vòn vướng mắc nào nữa.
Hôm nay lúc đang thu dọn đồ chuẩn bị tan tầm, cô bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ.
“Vãn Tình, tối nay con sang nhà dùng cơm với mẹ nhé?”
Vãn Tình hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Mẹ, có chuyện gì sao ạ?”
“Ừm, có chút chuyện.” Bà Lục im lặng một lát, mới nói tiếp: “Công ty bên Mỹ vừa mở thêm chi nhánh hiện đang cần người, A Tùng chủ động muốn sang đó.”
Nghe thấy lời này, lồng ngực Vãn Tình chợt căng lên. Anh muốn sang Mỹ sao?
“Ra là tiệc chia tay…” Cô cố để giọng nói mình thật bình tĩnh.
“Ừm. Lần này có lẽ nó đi cũng mất vài năm, nên gia đình họp lại ăn bữa cơm thật vui vẻ để chia tay nó.”
Đi mấy năm? Bàn tay cầm điện thoại của Vãn Tình bất giác siết chặt. Cô trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không đến đâu. Hay là để lần khác con về thăm mẹ nhé?”
Bà Lục thở dài, “Để vuột mất lần này, có lẽ các con đã không còn duyên phận nữa…”
Vãn Tình cười khổ. Thật ra, duyên phận giữa hai người đó giờ vốn chưa từng có, “Anh ấy không muốn nhìn thấy con đâu. Nếu anh ấy đã muốn sang Mỹ vậy thì hãy để anh ấy vui vẻ mà ra đi, thấy con sẽ chỉ khiến anh ấy mất hứng thêm thôi…”
“Nếu con đã quyết định thế mẹ cũng không cố khuyên nữa. Sáng mai A Tùng bay rồi, nếu con có gì muốn nói với nó thì hãy gọi điện.”
Vãn Tình cười khổ, đáp nhẹ: “Con biết rồi mẹ.”
Nói thêm vài ba câu nữa, hai mẹ con mới tắt máy.
Trái tim đập mạnh, tay siết chặt điện thoại, Vãn Tình không chút sức lực gục xuống bàn, đến cả thở cũng thấy khó khăn…
***
Lục Yến Tùng về nhà họ Lục rất sớm.
Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn về sớm như vậy, chỉ do hai chân không nghe lời, ngay cả công việc chưa làm xong đã vội vã đi về.
Về nhà rất sớm, cho nên những người khác đều không có ở nhà. Anh ngồi trên ghế sofa, lật giở quyển tạp chí Tài chính & Kinh tế, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.
“Kính coong…” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, tròng mắt anh hơi lóe sáng, chỉ còn thiếu chút đã chạy bay ra mở cửa.
Nhưng một giây sau…chợt khựng lại ngồi trở về ghế với dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Mình vừa định làm gì vậy?
“Mẹ, chú Lục…” Một giọng nói trong trẻo, vui vẻ truyền vào tai khiến Lục Yến Tùng giật mình.
Vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là sự hụt hẫng mất mát. Người đến không phải Cảnh Vãn Tình mà là Cảnh Thiên Tình.
“Các con tới rồi sao? Mau vào nhà đi.” Lục Thánh Duy dẫn đầu bước vào nhà.
“Chú Lục.” Thi Nam Sênh chào hỏi.
Lục Yến Tùng đặt quyển tạp chí trong tay xuống, trò chuyện cùng mọi người.
Thời gian từng chút trôi qua. Khi kim đồng hồ điểm đến sáu giờ, cũng là tới giờ ăn cơm tối.
Lục Yến Tùng ngồi đó thỉnh thoảng lại ngây người, trong lòng thấp thỏm không yên.
Thiên Tình luôn quan tâm chị nên chỉ cần thấy Lục Yến Tùng như thế, cô cũng nhìn ra được, trao đổi ánh mắt với Thi Nam Sênh sau đó vờ như thuận miệng hỏi: “Chú Lục, sao chị con chưa tới? Con đói lắm rồi.”
“Chị con à?” Lục Thánh Duy liếc mắt nhìn sang con trai, mới nói: “Con bé nói tối nay bận việc, không tới được.”
“Thế ạ…” Thiên Tình gật đầu, liếc nhìn Lục Yến Tùng.
Ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như cũ. Chỉ có điều…Sắc mặt đã xa sầm lại, tiết lộ cảm xúc không vui của anh.
Cảnh Vãn Tình…Lại tránh mặt mình!
Được lắm…Xem ra cô ta còn dứt khoát hơn cả mình. Ngay cả chút đắn đo do dự cũng không có.
***
Đêm khuya yên tĩnh. Ánh trăng lạnh lẽo buông xuống.
Cha đã ngủ. Vãn Tình ngồi một mình trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa thẳm.
Thiên Tình gọi điện tới, nói chuyện với cô mấy câu, thỉnh thoảng có nhắc tới Lục Yến Tùng, cô cũng chỉ làm như không để ý chuyển sang chủ đề khác.
Dù bản thân cô đang cố gắng coi mọi chuyện không có gì, nhưng sự khó chịu trong lòng chỉ mình cô là rõ nhất.
Bóng đêm thanh vắng như đang không ngừng cào xé tim cô. Nhưng…dù có ra sao thì tất cả cũng đã kết thúc rồi.
“Tạm biệt… Yến Tùng…” Cô nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh mà tự mình lẩm bẩm. Từ từ nhắm mắt, mặc cho dòng lệ từ khóe mắt lăn dài xuống đôi gò má….
***
Phát thanh viên một lần nữa giục hành khách mau lên máy bay.
“Lục tổng, anh đang đợi ai sao?” Trong phòng chờ VIP, trợ lý hỏi Lục Yến Tùng.
Chỉ còn mấy phút nữa là máy bay cất cánh rồi, nhưng Lục tổng cứ nấn ná lại chưa chịu đi, hoàn toàn không giống với tác phong trước giờ.
Ánh mắt Lục Yến Tùng tối lại, không trả lời mà đứng dậy, “Chúng ta lên máy bay thôi.”
Trợ lý lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng kịp giờ chuyến bay rồi. Hai người một trước một sau đi lên máy bay.
Lục Yến Tùng sẽ không bao giờ biết được, ở phía ngoài cửa kiểm an, có một bóng dáng mảnh khảnh đứng nhìn theo bóng chiếc máy bay cất cánh bay đến nước Mỹ xa xôi kia, sau đó mới rời khỏi phi trường.
Cô mang theo sự không nỡ cùng nhớ thương nơi con tim gửi gắm đến anh qua bầu trời mênh mông….
*
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Mới đó đã qua gần nửa năm.
Thiên Tình giờ đã sinh, mẹ tròn con vuông, tâm trạng luôn căng thẳng của Vãn Tình cuối cùng cũng được buông xuống.
Ngày hôm đó…
Vãn Tình tranh thủ lúc rảnh nên một mình đi dạo trong siêu thị, muốn mua cho cục cưng của Thiên Tình vài thứ đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Xách theo một túi đầy đồ, đi ngang qua cửa hàng thời trang nam, cô xoay người đi vào. Sắp tới sinh nhật chú Lục, nhân tiện mua luôn quà cho chú ấy luôn. Sau khi gọi điện cho mẹ hỏi số đo của chú rồ cô đi vào trong, cũng mua đồ cho cha nữa.
Vừa đi vào…Tầm mắt chạm phải một chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc áo sơ mi này không hợp với chú Lục, cũng không hợp với cha… Nhưng lại hấp dẫn ánh mắt cô hơn hết thảy những chiếc áo khác.
Yến Tùng…Anh luôn rất thích mặc sơ mi đen. Chiếc áo này, nếu anh mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp. Bỗng ý thức được mình đang nghĩ lung tung cô cười khổ lắc đầu.
Đang yên đang lành sao tự nhiên lại nghĩ đến anh chứ?
“Cô à, cô đang xem chiếc áo sơ mi này sao?” Bên cạnh chợt vang lên một giọng nói xa lạ.
Lúc này cô mới hoàn hồn nhìn sang thì thấy một cô gái vô cùng quyến rũ đang cười tươi nhìn mình.
“Thật ngại quá, có lẽ hơi đường đột, nhưng là vừa nhìn thấy chiếc áo sơ mi này tôi cảm thấy nó rất hợp với bạn trai của tôi. Nhưng nhân viên cửa hàng nói cửa hàng hện chỉ còn một chiếc này thôi. Nhưng nếu cô thích nó, tôi chỉ đành…” Vẻ mặt người nọ đầy tiếc nuối làm người ta không nỡ khước từ.
“Không, thật ra tôi cũng không thích nó lắm.” Vãn Tình vội vàng giải thích, treo chiếc áo trong tay về chỗ cũ.
“Tôi chỉ lấy xuống xem một chút thôi, thật ra nó cũng không thích hợp với người tôi định mua tặng.”
“Có thật không? Tôi không muốn giành đồ mà người khác thích.” Người kia có chút áy náy nên xác nhận lại.
Vãn Tình cười, “Thật mà. Cô mua đi!”
“Vậy, cảm ơn cô nhiều nhé.” Người kia cười tươi.
Vãn Tình gật đầu, xoay người sang xem những chiếc áo khác.
“A Tùng, đây là chiếc cuối cùng rồi này. May nhờ có cô đây nhường lại cho em, nếu không phải đợi hàng chuyển về mới mua được.”
Cô gái kia gọi…A Tùng?
Vãn Tình có chút buồn cười. Thì ra những người tên này đều thích mặc sơ mi đen? Tò mò xoay người lại, chỉ trong khoảnh khắc cô chết sững không nhúc nhích. Túi đồ và chiếc áo sơ mi cầm trong tay ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất.
A Tùng…Lục Yến Tùng…Chính là anh ấy!
Tuy chỉ thấy mỗi bóng lưng, nhưng vừa nhìn Vãn Tình đã ngay lập tức nhận ra anh.
Tiếng động lớn như vậy khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô. Bao gồm cả Lục Yến Tùng đang định đi tính tiền cũng xoay người lại, tầm mắt rơi trên người cô.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt anh bỗng dưng lạnh đi, sự sắc bén trong mắt tưởng chừng như muốn bắn thủng người cô.
“Chính cô ấy đã nhường áo lại cho em đó.” Cô gái bên cạnh kéo kéo anh, “A Tùng, chúng ta lại đó giúp cô ấy đi.”
“Được.” Không ngờ Lục Yến Tùng không ngần ngại liền dứt khoát đồng ý. Mặt lạnh bỏ áo sơ mi trong tay sang bên cạnh, chậm rãi đi tới chỗ Vãn Tình.
Vãn Tình lúc này đã hồi phục lại tinh thần, đang cúi đầu nhặt những thứ rơi trên đất. Đột nhiên một cánh tay vươn tới khiến tim cô đánh thót một cái, tay cũng run run.
“Cảm ơn… Tôi tự làm được.” Cô nhận ra giọng nói của mình như lạc đi. Có vẻ bối rối khi gặp lại anh. Không phải nói mấy năm mới trở về sao? Sao anh lại về bát thình lình như vậy?
“Không sao, là bạn gái tôi bảo đến giúp cô.” Giọng nói của Lục Yến Tùng bình tĩnh như hai người trước giờ chưa từng quen biết.
Gặp lại sau bao ngày xa cách…Chỉ có cô là kích động không kiểm soát được. Thì ra…Chỉ có cô mà thôi…
Đồ đã nhặt xong, Vãn Tình không dám nhìn Lục Yến Tùng nữa, vội vàng nói cảm ơn rồi tránh né đi ra khỏi cửa hàng. Trái tim đập nhanh đến cô không sao đè nén được.
*
Nhìn dáng vẻ vội vã bỏ đi kia, ánh mắt Lục Yến Tùng càng thêm tối tăm.
Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì chứ?
Ngày đầu tiên về nước đã gặp cô!