Nghiêng mặt sang nhìn, thoáng thấy bóng dáng cao lớn ấy đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa…
Ngay cả bóng cũng không lưu lại…
Vãn Tình tựa người vào vách tường, chậm rãi trượt dọc xuống, nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của anh, cô không nhịn được nữa vòng tay ôm lấy mình, nước mắt yếu đuối cứ thế chảy ra….
Tại sao anh ta lại đối xử với mình như vậy?
Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, khiến anh ngay từ lần đầu gặp đã trăm phương nghìn kế hành hạ cô?
… …..
Suốt mấy ngày liền, Thiên Tình túc trực ở Thi thị quay chụp để chuẩn bị cho buổi trình diễn.
Lăng Phong tiện tay đặt lên bàn kịch bản của Lục Yến Tùng. Kịch bản này đã không còn cần đến nữa, Lăng Phong đã thay cô từ chối rồi.
Dù sao, làm người mẫu cho Thi thị đã là một bệ phóng rất tốt rồi.
Bạch Thiên Thiên đi vào phòng làm việc, đang định nói chuyện với Lăng Phong về chuyện kế hoạch hợp tác sắp tới. Tầm mắt chợt chú ý đến cuốn kịch bản trên bàn.
“Kịch bản của ai đây?”
Lật qua đọc lướt nội dung, cô nhướn mày: “Không tệ. Kịch bản này dành cho ai thế?”
Lăng Phong đang xem lại lịch làm việc, nghe Bạch Thiên Thiên hỏi cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp: “Còn có thể là ai? Nghệ sĩ trong tay tôi hiện tại chỉ có bốn người các cô.”
Bạch Thiên Thiên thấy vị trí vai phụ được đánh dấu đỏ thoáng chốc hiểu ra: “Cảnh Thiên Tình vừa mới ra mắt đã gặp thời vậy ư?”
Nhớ năm đó, lúc cô mới bước chân vào ngành giải trí đã chịu nhiều đau khổ như thế nào, thậm chí còn từ vị trí phụ tá trong phòng thu âm đi lên, phải cố gắng như thế nào mới có được địa vị như hôm nay.
Còn Cảnh Thiên Tình này…
Chẳng lẽ cô ta có cả bản lĩnh thông thiên sao? Dựa vào cái gì mà chỉ với vào nghề đã có thể may mắn có cơ hội tốt như vậy?
“Lục Yến Tùng hình như rất có hứng thú với Thiên Tình, cho nên mới vội vã cho người mang kịch bản này tới. Đội ngũ làm phim này cũng rất tốt, có điều, tôi đã từ chối rồi.”
“Từ chối? Tại sao?” Bạch Thiên Thiên tỏ vẻ không hiểu.
Trong ngành này, người muốn được hợp tác với Lục Yến Tùng vô cùng nhiều, cô ta mới chỉ là một người mới, đơn thân độc mã như cô ta sao dám từ chối chứ?”
“Bởi vì đã có người nhanh chân đến trước chọn Thiên Tình rồi. Nếu đã có nhiều lựa chọn như thế, tôi đương nhiên sẽ chọn cho cô ấy một cơ hội tốt hơn.” Rốt cuộc Lăng Phong cũng ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Thiên Thiên, “Đội ngũ làm phim tuy tốt, nhưng muốn nổi tiếng vẫn là chuyện lâu dài. Em cũng biết tính cách của anh mà, anh muốn nâng đỡ người tâm phúc nên sẽ không đợi được lâu như vậy.”
“Cho nên hiện tại cô ấy đang có cơ hội tốt hơn?” Bạch Thiên Thiên nheo mắt lại. Nếu quả thật như vậy, cô thực sự ghen tỵ với vận khí tốt này của Cảnh Thiên Tình!
“Ừ. Là bộ sưu tập ‘Daisy Story’ của Thi thị. Tôi nghĩ đây chính là cơ hội tốt nhất.” Giọng nói của Lăng Phong tràn đầy tự tin. Đối với việc ra mắt lần này của Thiên Tình, chỉ cần cô xuất hiện sẽ lập tức nổi tiếng, anh hoàn toàn có lòng tin về điều đó.
Bạch Thiên Thiên vì lần đầu nghe được tin này, cho nên vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ cô ta lần nữa được hợp tác với Thi Nam Sênh…
Cùng một người mẫu, Thi thị trước này chưa từng dùng đến hai lần.
Lần này A Sênh đã vì tình cảm riêng tư sao? Bạch Thiên Thiên cảm thấy sự ghen tỵ trong lòng không ngừng dâng lên.
“Thiên Thiên?” Thấy cô ngẩn người, Lăng Phong bèn lên tiếng gọi cô. Nhận ra sắc mặt cô khác thường, anh không khỏi nghiêm khắc nhíu mày: “Thiên Thiên, em tốt nhất đừng nghĩ cách làm bậy. Anh nói cho em biết, tụi em đều là nghệ sĩ dưới tay anh, không được bày trò hãm hại lẫn nhau.”
Lúc này Bạch Thiên Thiên mới hoàn hồn. Nghe lời anh ta nói, cô nhìn sang anh ta, giấu đi sự u ám lóe lên trong đáy mắt: “Anh nói linh tinh gì đấy? Em có định làm bậy gì đâu chứ?”
Lăng Phong vẫn nhìn cô đăm đăm, “Những chuyện trước kia em làm, anh không quan tâm, cũng không truy cứu đến, dù thế nào cũng chẳng liên quan đến anh. Nhưng sau này…” Lăng Phong dừng lại một chút, chỉ quan tâm đến công việc của mình, “Anh không cho phép nghệ sĩ trong tay mình loan truyền ra bất kỳ tin đồn bất ổn nào!”
“Em biết rồi. Anh nói chuyện này nhiều lần rồi.” Bạch Thiên Thiên tỏ ra không kiên nhẫn, hất hất tóc, nói cho có lệ: “Em chỉ đang nghĩ, kịch bản này với buổi trình diễn thời trang của Thi thị không ảnh hưởng đến nhau, tại sao anh không để cô ấy nhận cả hai?”
“Anh cũng muốn thế. Có điều…” Lăng Phong tiếc nuối nhún vai, “Bởi vì kịch bản này là do người của Lục Yến Tùng đưa tới. Mà Thi Nam Sênh lại rất để ý đến Lục Yến Tùng, cho nên đương nhiên muốn hai người bọn họ giữ khoảng cách. Muốn ký hợp đồng với Thi thị, điều kiện đầu tiên chính là từ chối kịch bản của Lục Yến Tùng.”
Bạch Thiên Thiên vốn chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không ngờ hỏi ra chuyện càng khiến cô tức giận không vui như vậy.
Lẽ nào A Sênh thật sự yêu thương và để ý đến Cảnh Thiên Tình như vậy sao? Đến cả trong công việc mà anh ấy cũng không chịu nổi muốn can thiệp.
Lúc Bạch Thiên Thiên rời khỏi phòng làm việc của Lăng Phong, cứ luôn cảm thấy như có một cây gai sắc nhọn đang không ngừng châm chích trái tim cô.
Cô sao có thể để Cảnh Thiên Tình thuận lợi như vậy?
***
Buổi trình diễn thời trang càng ngày càng tới gần.
Trên dưới cả hai bên công ty đều rất xem trọng lần hợp tác này.
Thiên Tình đang khẩn trương diễn tập đi đứng lần cuối cùng.
Sân khấu được trang trí vô cùng lãng mạn, điểm những ánh đèn huỳnh quang màu xanh thẵm, cô bước đi trên đó như đi giữa ngàn mây vậy.
Trợ lý sân khấu cùng Mike sóng vai đứng bên dưới, thương lượng lại một số chi tiết.
Lúc Thiên Tình từ trên sân khấu bước xuống, đi vào phía sau hậu trường thì nghe được nhóm người mẫu đang tụ tập lại một góc nói chuyện phiếm.
“Nghe nói tổng giám đốc Thi thị đích thân đến xem chúng ta diễn tập đó.”
“Tôi cũng vừa nhìn thấy rồi. Bây giờ anh ta đang ở trong phòng nghỉ.”
“Nghe đồn anh ta và người mẫu chính lần này có quan hệ gì đó, cho nên mới chọn cô ta…”
“Quan hệ gì vậy? Là quan hệ gì vậy hả?” Có người biết rõ còn cố hỏi bằng giọng điệu chế nhạo.
“Bớt làm trò đi, còn hỏi câu ngốc nghếch này nữa. Là kiểu quan hệ bao nuôi chứ kiểu gì nữa? Thời buổi này, tìm được một người bao nuôi đáng tin cậy còn thực tế hơn bất kỳ điều kiện nào khác đấy.”
Bao nuôi?
Biết các cô hiểu nhầm mình, nhưng Thiên Tình cũng không có ý định giải thích.
Nhưng có một chuyện khiến cô cảm thấy vui sướng đó là…
Anh đến rồi sao? Tâm trạng, không những không bị ảnh hưởng bởi những lời nói bóng gió kia mà ngược lại còn như bay bổng lên mây. Vội vã chạy tới hướng phòng nghỉ.
Đám người mẫu kia sau khi thấy Thiên Tình thì vô cùng sửng sốt, lập tức im bặt rồi tản đi.
Thiên Tình cũng chẳng có tâm tư so đo với các cô, vui vẻ đẩy cửa ra.
Quả nhiên…Dáng người quen thuộc đang ở bên trong.
Anh lúc này…Dường như đang rất mệt mỏi, ngồi ngẩng đầu dựa vào ghế sofa, mắt lim dim dường như đang thiếp đi.
Động tác của Thiên Tình cũng vô thức khẽ khàng hơn. Không muốn đánh thức giấc ngủ của anh, vì dạo gần đây công việc đã khiến anh có vẻ rất mệt. Nhẹ bước đi tới gần, anh vẫn im lìm nhắm mắt. Thiên Tình ngồi xuống gần cạnh anh, mải mê ngắm nhìn gương mặt điển trai trước mắt.
Cảm nhận hơi thở của anh phiêu đãng ngay cạnh mình, Thiên Tình chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Ngón tay không tự chủ lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh.
Từng chút, từng chút lướt qua hàng mày rậm tuấn lãng, đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao thẳng… Rồi rơi xuống bờ môi mỏng…
Người đàn ông này ưu tú đến mức khiến cô e sợ…
Nhưng…Từ bây giờ, cô sẽ không còn nhát gan nữa.
Vì muốn được ở bên anh, cô sẽ không bao giờ lùi bước nữa.
“Nhìn đủ chưa hả?” Đột nhiên anh tỉnh giấc.
Ngón tay không an phận bị anh chụp lấy. Thiên Tình kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Lúc này anh đã mở mắt, ánh mắt sâu thẳm lười nhác nhìn cô.
“Em làm anh tỉnh giấc hả?” Cô áy náy hỏi anh.
Anh vòng tay qua, ôm cô vào trong ngực, “Thật ra anh ngủ chưa sâu, lúc em đi vào anh đã tỉnh rồi.” Giọng nói của anh mang vẻ lười nhác vang lên bên tai khiến trái tim cô đập rộn lên.
“Vậy là anh giả ngủ?” Thiên Tình nheo mắt hỏi. Nói vậy, khi nãy lúc mình nhìn anh đắm đuối như thế, sờ mó anh, đã bị anh phát hiện ra hết cả rồi?
“Ừ.” Anh gật đầu, cằm tựa lên đầu cô, “Không giả vờ ngủ thì làm sao biết được hoa ra em lại thích nhìn anh như vậy?”
Thiên Tình đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Em…em, chỉ là em cảm thấy không có gì làm thôi mà…”
“Thật sự chỉ vì không có gì làm thôi?” Thi Nam Sênh duỗi tay nâng mặt cô lên.
Thiên Tình biết thừa anh đã biết mà còn cố hỏi. Ánh mắt trêu chọc kia khiến trái tim cô đập như nổi trống.
“Không thèm nói với anh nữa. Đã tập luyện xong rồi, em đi lấy đồ chuẩn bị về đây.” Thiên Tình bị xấu hổ nên không muốn nói nhiều với anh nữa, định đứng dậy muốn đi. Cổ tay lại bị Thi Nam Sênh giữ lại. Ngay sau đó cô ngã ngồi lên đùi anh.
Thiên Tình giật mình hô lên một tiếng, lại chạm phải một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình. Trong ánh mắt kia đong đầy tình cảm khiến lòng cô bồi hồi. Bàn tay theo bản năng bám chặt lên vai anh.
“Anh ở đây chờ em cả tiếng đồng hồ, còn em lại vội đòi về thế sao?”
“Vậy… Anh muốn sao hả?” Thiên Tình mỉm cười hỏi anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, yêu cầu: “Tối nay ăn cơm với anh.”
Thiên Tình gật đầu, “Vậy để em báo với chị một tiếng là tối nay không về ăn cơm đã.”
“Còn nữa…” Anh tiếp tục yêu cầu, “Buổi tối, chúng ta đi xem phim.”
Thiên Tình cười tũm tỉm. Cả hai bây giờ mới thật sự đúng là những đôi tình nhân đang hẹn hò chăng? Tâm trạng như bay bổng lên trời.
Cô cười rạng rỡ, ôm lấy cổ anh: “Được thôi. Nhưng mà, xem muộn thế này rồi, đi ăn rồi còn đi xem phim nữa, anh có mệt không?”
“Ừm. Cũng có thể lắm.” Thi Nam Sênh giả bộ gật đầu, rũ mắt nhìn cô, xấu xa cười, “Cho nên, dù em có muốn hay không, sau khi xem phim xong phải theo anh về xoa bóp cho anh.”
Anh rõ ràng là có ý xấu mà. Mặt Thiên Tình lại đỏ bừng lên, mím môi lắc đầu: “Không muốn…”
Thi Nam Sênh siết chặt cô, mắt lóe lên: “Không muốn về nhà với anh, hay không muốn xoa bóp cho anh?”
“Cả hai đều không muốn.” Cô lắc đầu cười, từ chối thẳng
Thi Nam Sênh cũng không tức giận, chỉ cúi đầu khẽ cắn vành tai của cô, “Tiểu yêu tinh, đến lúc đó, mặc kệ em có muốn hay không, anh cũng sẽ trói em lại mang em về.”
Anh rất muốn cô…Một loại nhớ mong xuất phát từ tận đáy lòng.
Khiến cho anh từng giờ từng phút đều muốn được trông thấy cô. Tốt nhất là cứ hễ mở mắt ra, người đầu tiên anh muốn nhìn thấy chính là cô…