Viên Thái Bách thấy cô tỉnh lại nét mặt mừng rỡ, vội ôm lấy cô những lại chợt nhớ xung quanh Chân Mạt đều là ống truyền nước đành kiếm chế.
“ Mạt Mạt, em tỉnh rồi “.
Chân Mạt nhìn anh, khẽ cười.
“ Hôm nay anh không đánh răng đấy à? “.
“ Ừ “.
Đêm qua đem quân đánh chiếm nước M, sáng về lập tức mở cuộc phỏng vấn, rồi quay trở lại biệt thự, sau đó lại đến bệnh viện, cả một ngày bận rộn như thế anh đích thực không có thời gian đánh răng.
“… “.
Chân Mạt không biết não anh hoạt động như thế nào đến chuyện này mà cũng đáp thành thật. Vị tổng thống này có phải quá ngu ngốc không?
“ Mạt Mạt, em sao rồi? Trong người có khó chịu không? “.
Viên Thái Bách cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, chạy đi lấy cốc nước ấm đưa Chân Mạt.
“ Tôi không sao. Anh đừng tự trách mình “.
Chân Mạt nhận lấy cốc nước từ tay anh nhưng lại không uống ngay. Ánh mắt cô có chút phức tạp quan sát Viên Thái Bách. Kỳ thực khi tỉnh lại cô đã biết đứa bé trong bụng mình không thể giữ được, cô cũng không trách anh. Khi nghe Viên Thái Bách nói chuyện với vị công chúa ấy cô đã biết anh chỉ bảo vệ một mình cô. Đứa bé mất chẳng phải là điều ai mong muốn vì sao phải trách người khác để thêm đau khổ?
Lời kia lọt vào tai Viên Thái Bách, nỗi đau trong lòng lại như một cơn thuỷ triều quật đánh lung tung.
“ Mạt Mạt, anh sẽ bảo vệ em “.
“ Được “.
Chân Mạt nâng cốc nước, ngửa đầu uống một hơi, phát hiện trên bàn tay cô xuất hiện một chiếc nhẫn được thiết kết không quá cầu kỳ nhưng lại mang vẻ quý phái, sang trọng.
“ Viên Thái Bách, nhẫn ở đâu ra? “.
“ Chúng ta kết hôn rồi thì phải có nhẫn chứ “.
Chân Mạt không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn thật lâu. Phía bên trong chiếc nhẫn còn khắc một dòng chữ rất nhỏ: Mạt Mạt, suốt đời yêu em. Trái tim Chân Mạt đập càng lúc càng nhanh, gương mặt ửng đỏ trông đáng yêu vô cùng. À hình như… Đối với Viên Thái Bách, cô động lòng rồi!
Khi Viên Thái Bách ra ngoài gọi bác sĩ, phòng bệnh của Chân Mạt xuất hiện một nam nhân đẹp trai vô cùng, hai người nói chuyện tương đối ăn ý.
Chẳng bao lâu sau, Viên tổng thống trở về bắt gặp người kia chọc Chân Mạt cười khanh khách thì đùng đùng nổi giận.
“ Cậu kia! “.
Thanh âm bất ngờ vang lên, cả Chân Mạt và người kia đều đồng thời nhìn Viên Thái Bách.
“ Có nhìn thấy nhẫn trên ngón áp út của tôi không? Thế nào, còn không tránh xa cô ấy! “.
Viên Thái Bách nâng bàn tay trái đắc ý khoe nhẫn.
Người kia nín cười, giới thiệu:
“ Anh rể, em là em trai của chị Mạt Mạt “.
“… “.