Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trở lại tìm nhau

Chương 9: Chinatown

Tác giả: Guillaume Musso

Bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại 1

Binh pháp Tôn Tử

Bác sĩ Shino Mitsuki rẽ đám đông đang chen lấn trên phố Canal. Đầu giờ chiều là thời điểm phố Tàu nhộn nhịp nhất.

Manhattan – phố Tàu

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười

14h 32

Khu phố giống như một tổ ong kêu vo vo với những đốm màu sặc sỡ. Khắp nơi là các loại mùi quyến rũ và lộn mửa trà trộn với nhau: mùi gia vị, mùi hôi của nhà bếp, mùi long não và mùi đàn hương. Khắp nơi là các sạp hàng hỗn tạp: đồ mỹ nghệ rẻ tiền, hàng tơ lụa, đèn lồng, yến xào, nấm khô, cua sấy, băng đĩa lậu, túi xách Vuitton rởm với giá mười đô la, đủ loại hàng nhái… Người ta nói tiếng Quảng Đông, tiếng Quan Thoại, tiếng Miến Điện, tiếng Philippin, tiếng Việt. Ta những tưởng mình đang ở Hồng Kông, Thượng Hải hay Quảng Châu…

Khu phố Tàu phát triển xung quanh phố Mott với khoảng chục tòa nhà nằm quanh tòa tháp Confucius Plaza, ngay cạnh khu Little Italy. Đó là một khu phố bình dân, với những con phố hẹp, hai bên đường là các tòa nhà nhỏ nhiều màu sắc có cầu thang đúc bằng gang. Vào giữa thế kỷ thứ XIX, khi những người thủy thủ Trung Hoa đầu tiên – chẳng bao lâu sẽ gia nhập với đồng bào của họ ở California, những người được tuyển dụng để làm đường sắt – bắt đầu đầu tư vào khu vực đầy tai tiếng của Lower East Side này, chẳng ai nghĩ rằng khu vực ấy sẽ trở thành phố Tàu lớn nhất trong thế giới phương Tây. Những năm gần đây, giống như sự bành trướng của triều đại nhà Thanh trong nền kinh tế thế giới, phố Tàu thậm chí còn nuốt chửng cả Little Italy, khu phố Ý ngày xưa giờ đây thu hẹp trong mấy quán ăn dành cho du khách trên phố Mulberry.

Shino Mitsuki bình thản xuôi về hướng Công viên Columbus và dừng chân nghỉ trong tiệm ăn nhỏ quen thuộc trên phố Mott. Anh ngồi ở cuối căn phòng, đối diện với một bức tượng Phật dát vàng lá. Cô hầu bàn mặc nhiên rót cho anh một ly trà xanh trước khi chỉ cho anh chiếc xe chất đầy các món dim sum 2 được bày trong các hộp nhỏ làm bằng tre. Shino Mitsuki chọn món bánh cuốn hấp, chân gà ướp muối và hai nắm cơm rắc vừng. Anh nhấm nháp bữa ăn trước cái nhìn bình thản và trầm tư của Thích Ca Mâu Ni.

Còn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, nhưng Shino Mitsuki luôn đến bệnh viện trước giờ làm. Đây là cách để anh hòa mình vào không khí ở đó, để anh tập trung tư tưởng – điều vô cùng quan trọng với một bác sĩ phẫu thuật. Hôm nay, anh trực ở phòng cấp cứu, và cũng như mọi năm, vào tối Halloween, bệnh viện tiếp nhận đầy những kẻ bị thương, say xỉn và người bị tai nạn.

Shino kết thúc bữa ăn, mắt nhìn xuống. Thi thoảng, anh mới dám ngẩng đầu lên để quan sát cô hầu bàn xinh đẹp có nụ cười láu lỉnh đi ra đi vào. Anh không thờ ơ với cô. Nếu anh có mời cô đi chơi tối để xem triển lãm ở Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại, xem phim hay đi hát karaoke, anh gần như chắc chắn là cô sẽ đồng ý. Nhưng đã từ lâu, Shino Mitsuki chối bỏ đời sống tình ái. Anh chọn cách sống với tâm hồn thanh thản, tránh xa mọi nỗi khổ đau của dục vọng và đam mê. Vì rằng gieo gì gặt nấy, nên anh dồn toàn bộ tâm trí để làm thanh khiết nghiệp chướng của mình. Lẽ dĩ nhiên, không phải hành động tốt đẹp nào của anh cũng đem lại kết quả trong cõi đời này, nhưng quan trọng gì đâu: anh đợi đến hành động tiếp theo và cả những hành động sau đó nữa. Vòng quay của sự sống và sự tái sinh được thực hiện trong rất nhiều thế kỷ trước khi hy vọng được Giác ngộ.

Anh rời khỏi bàn và bước ra đường phố náo nhiệt, bị cuốn vào đám đông đang xuôi theo phố Mott. Trong vòng mười phút, anh đến bệnh viện St. Jude, nằm cạnh khu phố Tàu và quận Tài Chính. Anh vừa bắt đầu công việc được ba phút thì một người đàn ông dùng nốt sức tàn đẩy cánh cửa bệnh viện và ngã vật xuống đại sảnh. Bộ quần áo Prada và chiếc sơ mi Oxford của anh ta đẫm máu.

o O o

Manhattan – Công viên Trung tâm

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười

Hai mươi phút trước.

– Đây là chiếc xe ông đã đặt, thưa ông.

Ethan cầm chùm chìa khóa mà cậu nhân viên trẻ đưa cho và hoài nghi nhìn chiếc Ferrari màu đỏ, nhiều khả năng xuất xưởng từ những năm 80, đang đậu trong bãi đỗ xe của nhà hàng.

– Cậu chỉ có thế thôi à? anh hỏi và ký vào phiếu thuê xe.

– Vì vụ đình công của cánh lái xe taxi, chúng tôi bị thiếu xe, cậu thanh niên xin lỗi.

Ethan ngồi sau tay lái chiếc 308 GTS cổ lỗ sĩ và nhăn mặt. Anh có cảm giác mình là Tom Selleck trong những tập đầu của xê ri phim truyền hình Magnum.

– Chiếc áo sơ mi Hawaii và bộ râu giả đặt trong cốp xe hay trong hộp đựng găng tay vậy?

– Ông bảo sao ạ?

– Thôi, bỏ qua đi, cậu còn trẻ quá, anh trả lời và nổ máy.

Anh lái xe ra phố Năm và rời Công viên Trung tâm. Chiều hôm nay thật thích hợp để đi mua sắm, vỉa hè của đại lộ nổi tiếng nhất thế giới chật ních người và vắng bóng những chiếc taxi làm rối loạn thành phố. Vì thế người đi bộ ảo tưởng là họ có thể đi qua đường mà không hề gặp nguy hiểm.

Ngồi sau tay lái chiếc V8 cũ kỹ, Ethan xuôi xuống Công viên Battery. Tâm trí anh không để vào tay lái, mà lại đau đớn trôi nổi trong một mớ bòng bong lúc chiều tà với những hình ảnh lẫn lộn của Céline, rạng rỡ trong áo cưới, của Jessie, với hộp sọ bị vỡ, mắt lộn tròng.

Khi sắp đến Quảng trường Madison, anh chú ý đến một chiếc xe tải Hummer 4 cầu có kính màu đang bám đuôi anh một cách nguy hiểm. Cùng lúc đó, hai chiếc xe hòm sẫm màu tìm cách vượt anh, một chiếc bên phải, chiếc kia bên trái. Bị kẹp giữa hai chiếc xe, Ethan bóp còi inh ỏi, nhưng ở New York, tiếng còi báo bị lẫn vào tiếng ồn đường phố và không còn nhận ra được nữa.

Anh thử hăm dọa, nhưng hai chiếc xe vẫn đi song song với xe anh; anh thử nhấn ga: những kẻ tấn công chỉnh tốc độ. Anh đột ngột bóp hanh: chiếc Ferrari vẫn bám mặt đường, nhưng nó thấp và thuôn dài nên chiếc Hummer tóm gọn nó với sức mạnh của một chiếc xe tăng.

Thình lình, chiếc xe hòm bên trái đột nhiên tăng tốc và chắn trước mặt anh, mở ra một lối thoát và anh lao xe về phía Quảng trường Cooper. Nhưng lối thoát đó chỉ là một mẹo lừa. Cả ba chiếc xe đã đoán trước ý anh và cùng đổi hướng, ép sát xe anh, hích vào xe anh, và buộc anh phải giảm ga rồi đỗ lại trên phố Bowery.

Ethan chỉ kịp cởi thắt lưng an toàn thì hai gã mặt khỉ có dáng dấp nhân viên FBI đã lao vào anh, tóm lấy vai anh và đẩy anh không thương tiếc về phía sau chiếc Hummer.

o O o

Manhattan

Hai tuần trước

Một căn hộ sang trọng ở Rockefeller Center

Phòng khách rộng thênh thang – không dưới ba trăm mét vuông – được bố trí như một không gian mở, xung quanh có kính, cho ta một tầm nhìn vòng quanh đường chân trời ở New York. Không khí hoài cổ nhưng ấm cúng. Ở góc phòng, một nghệ sĩ dương cầm đang ngẫu hứng khá xuất sắc vài bản nhạc jazz kinh điển. Xung quanh một chiếc bàn sơn mài rộng, bảy người đàn ông và một phụ nữ đang chơi bài poker từ chập tối đến giờ.

Cánh đàn ông mặc trang phục đúng kiểu hợp mốt và tất cả đều khoác áo smoking. Trái lại, người phụ nữ trang phục lòe loẹt và kiểu cách: quần bò hàng hiệu với thắt lưng bằng da cừu, giày cao gót bằng da báo bóng loáng, áo sơ mi bó sát người bằng vải popeline, dây chuyền nặng có hình đầu báo. Cô ta ở vị trí nhà cái, mặc dù có một hồ lì chìa bài. Ethan ngồi đối diện với cô ta. Anh là người tích được nhiều thẻ nhất từ đầu ván tới giờ. Anh đã học chơi bài poker với cậu bạn Jimmy từ thuở niên thiếu. Năm tháng trôi qua, anh trở thành một tay chơi bài có hạng. Thậm chí, nhiều lần anh còn tham gia vào World Series of Poker, giải Vô địch thế giới tại Las Vegas, và đã hai lần anh vào đến chugn kết No Limit Hold’em 1000 đô la. Anh đã thu thập được nhiều kinh nghiệm quý giá và phán đoán được thái độ của những người chơi khác. Anh theo dõi mọi thứ: ánh mắt của đối thủ, chỗ họ để tay, các chuyển động cơ thể, máu đang dồn lên thái dương. Anh cũng biết kiên nhẫn, cưỡng lại sức ép, nhanh chóng ra quyết định, đánh lừa đối thủ bằng cách giấu nỗi sợ hãi.

Hai người chơi ngồi bên trái người phụ nữ đặt cược và hồ lì phát cho mỗi người chơi hai lá bài mà chỉ người chơi được biết. Ethan để cho niềm vui kéo dài thêm mấy giây trước khi xem bài mình. Mấy tuần trước đây, anh thua nhiều, nhưng tối nay vận may một lần nữa lại mỉm cười với anh. Sau khi trì hoãn lâu nhất có thể, cuối cùng anh cũng liếc mắt nhìn quân bài của mình và lấy tay che chúng.

nA

Ngay lập tức, anh cảm thấy tim đập dồn. Hai con Át: cặp Át nổi tiếng trong bài Poker, cặp bài tốt nhất, trong hai trăm lần chia may ra có được một lần.

Tiền tố được đưa ra và nhích lên theo chiều kim đồng hồ. Khi đến lượt người phụ nữ, cô ta tố thêm mà không thèm lật bài. Ethan lập tức hiểu cô ta muốn chơi liều ván này: mạo hiểm nhiều nhất và đầy đe dọa. Cô ta tên là Maxine Giardino. Cô là con gái của một chủ thầu xây dựng giàu có ở thành phố. Cô ta nổi tiếng cờ bạc bịp và trò chơi ngông cuồng của cô ta làm bất an những kẻ không có khả năng tài chính. Ngay từ vòng đầu, một nửa bàn rút lui và ván bài chỉ còn lại bốn người. Hồ lì rút một quân bài để sang bên rồi xòe ra: cả ba quân bài chung được lật ngửa đặt trên bàn cho tất cả những người chơi nhìn rõ. Cùng với hai quân bài đang được giấu kín của người chơi, những quân bài này được dùng để có thể ghép nên bộ bài mạnh nhất.

ZSK

Ethan che giấu nỗi thất vọng. Lần rút bài này không cải thiện bộ bài của anh, mặc dù đôi Át của anh vẫn tạo thành cặp bài chơi được.

Lần đặt cửa tiếp theo. Maxine vẫn không nhìn bài và đặt tiền tố tăng lên. Người chơi thứ năm rút lui. Ethan theo. Anh hiểu rằng, trái với mọi người vẫn nghĩ, bài poker không phải là trò chơi may rủi, mà là “trò chơi của tâm hồn”, phức tạp và tinh tế, một ẩn dụ thực sự của cuộc đời buộc anh phải đối đầu với hiểm nguy, với sự quyến rũ, với các trò bịp bợm và trong đó, việc nắm bắt xác xuất còn mạnh hơn là vận may.

Hiện giờ, xác suất ngả về phía anh.

Một lần nữa, nhà cái lại rút một quân bài trước khi lật ra bộ bài mới:

ZSXW

Lần này, may rủi và kích động lên đến đỉnh điểm. Vào thời khắc ấy, anh biết anh có gần một phần mười may mắn để có được một dây liên tục đồng chất gồm năm quân. Đánh cược một trên mười, quân bài sắp lật sẽ là một con Đầm, nó sẽ cho anh một bộ suốt năm con hàng Át, một tấm thông hành gần như tuyệt đối để đi đến chiến thắng. Vòng đặt cược bắt đầu và người chơi thứ sáu rút lui. Chỉ còn lại hai người: Ethan và Maxine. Cô ta vẫn không hề lật bài. Tiền đặt cửa giờ đây đã vượt ngưỡng một triệu đô la và Maxine không có ý định dừng ở đó. Họ chơi No Limit với tiền đặt cửa tự do. Mỗi lần Maxine đặt cửa, Ethan theo cho đến khi họ không còn thẻ nào trước mặt. Cô ta liền đề nghị anh đặt thêm thẻ mới vào giữa ván trước khi hồ lì lật quân bài cuối cùng.

ZSX

WY

Anh ngồi thản nhiên, ánh mắt chăm chú vào năm quân bài đặt ở giữa bàn. Trước mặt anh, Maxine tìm điếu thuốc trong chiếc túi nhỏ làm bằng da trăn mạ kim loại. Cô ta tận hưởng khoảnh khắc đánh dấu khởi điểm của ván bài thật sự, bởi lẽ rốt cuộc, mọi thứ đều quy về một điểm: sự đối đầu với bí mật của kẻ khác.

Vòng đặt tiền tố cuối cùng lên rất cao, xen lẫn giữa đối đầu và quyến rũ. Trong cuộc đối mặt này, mỗi người tìm kiếm một điều gì đó khác biệt. Với anh là một cuộc du ngoạn nội tâm, là sự đối đầu với những nỗi sợ hãi thời thơ ấu, là sự lãng quên một tình yêu đã mất và là sự tìm kiếm hão huyền một ánh sáng xuyên trong màn đêm. Với cô ta là sự đặt cược vào hiểm nguy, là khát khao hủy diệt, là ảo ảnh của con bọ ngựa.

Hiện tại có hơn năm triệu đô la trên mặt bàn. Ethan đã đặt cửa gần hai triệu. Số tiền mà anh không có, nhưng quan trọng gì đâu vì anh sẽ thắng. Trong đầu anh, hiện rõ mồn một cặp bài chiến thắng: năm còn bài đồng chất Át.

ZYXW

Anh cảm thấy dễ chịu, thật dễ chịu đến mức anh muốn thời khắc ấy kéo dài ra. Anh thậm chí còn tự cho phép mình nghĩ đến việc sẽ làm gì với số tiền kiếm được. Nhưng đã đến giờ lật bài rồi, giờ hạ bộ bài tốt nhất của anh xuống. Bình tĩnh, anh xòe các quân bài ra giữa bàn. Rồi đến lượt Maxine. Đó là một thời điểm lạ lùng bởi lẽ người phụ nữ trẻ vẫn không hề nhìn bài của mình và họ khám phá bộ bài ấy cùng một lúc. Cô ta lật hai quân bài của mình – một quân bốn và một quân chín cơ – và ghép chúng lại với các quân bài chung để tạo ra bộ bài dưới đây:

ZSQ

VY

Màu đỏ quân bài cơ: năm quân bài cùng một màu, một bộ bài còn mạnh hơn dây đồng chất suốt năm con.

Maxine ngẩng nhìn Ethan và cô ta nhận lấy một tia chớp dữ dội và bất ngờ mà chỉ có người chơi poker mới có thể trao cho cô.

Thua nhưng Ethan vẫn lạnh nhạt, nhưng anh ý thức rõ rằng mình đã tự thuốc lấy rắc rối.

o O o

Cú đấm đầu tiên làm anh chảy máu mũi, cú thứ hai làm nát gan, cú thứ ba nhằm trúng dạ dày.

Manhattan

Ngày hôm nay

Đằng sau chiếc Hummer, Ethan chịu một trận đòn theo luật. Kính đen, hàm vuông và nắm đấm như trong phim Kẻ hủy diệt, hai gã đàn ông mặc đồ đen làm anh tê liệt trong khi gã thứ ba đắc thắng khiến anh nuối tiếc tại sao không trả nợ thua bạc. Gã đánh anh có dáng vẻ ít chải chuốt hơn, nhưng lại kiểu cách hơn hai “đồng nghiệp” của gã. Ngực trần dưới lớp áo vest smoking, chiếc mũ rộng vành kiểu Texas ôm gọn trên đầu, tóc dầu và dài, râu ba ngày không cạo: hắn giống bức biếm họa một gã đao phủ bạo tàn và có vẻ như thích thú với việc thực hiện công việc của mình. Vào đầu trận đòn, Ethan có phản xạ gập bụng lại, nhưng các cú đấm nối nhau liên tiếp nên cuối cùng anh đành phó mặc. Hiện tại, anh chỉ cầu cho trận mưa đòn này đừng kéo dài mãi mãi. Anh sẽ còn phải chịu trận bao lâu nữa? Máu chảy như suối từ mũi anh, vương ra khắp áo quần và bắn cả vào tấm bạt bằng nhựa mà lũ chó chết đã cẩn thận dùng để chắn kính đuôi chiếc xe 4 cầu. Chiếc xe lại lên đường, có kính chắn sáng bảo vệ.

Cuối cùng cũng đến lúc gã “đao phủ” chán ngấy:

– Cô Giardino đợi tiền của mình từ mười lăm ngày nay, hắn vừa nói vừa xoa xoa nắm tay đau.

– Tôi… tôi sắp có tiền rồi, Ethan thở hổn hển, nhưng… tôi cần… tôi cần thêm chút thời gian…

– Mày đã có thời gian.

– Đó là một khoản tiền lớn… tôi không thể kiếm hai triệu ngay tức khắc được!

– Kể từ ngày hôm nay sẽ là hai triệu năm trăm nghìn.

– Hả? Không được!

– Đó là khoản tiền lãi, gã vừa giải thích vừa giáng mạnh một cú đấm vào dạ dày.

Lần này, Ethan có cảm giác như cái gì đó đang dứt bỏ anh. Hai gã cớm cùng nới lỏng vòng vây, để cho con mồi ngã vật xuống giữa hai chiếc ghế dài.

Đau đớn làm anh nhắm mắt lại. Làm thế nào mà tìm được khoản tiền đó đây? Trên lý thuyết thì anh giàu có: nhờ vào các buổi khám bệnh, hội thảo, các hợp đồng xuất bản lớn, tiền chảy vào như suối. Nhưng anh chi tiêu hoang phí và nhất là anh đã đầu tư một khoản tiền lớn, với tư cách cổ đông góp vốn, vào công trình xây dựng một trung tâm chăm sóc hạng sang gần Miami. Một bệnh viện cực kỳ hiệu đại chuyên cai nghiện. Nó có thể sẽ đem lại cho anh cả một gia tài khi đi vào hoạt động, nhưng hiện giờ nó ngốn của anh rất nhiều tiền. Anh có thể bán tài sản của mình, nhưng không đủ. Du thuyền của anh? Anh đã mua dưới hình thức cho thuê. Xe của anh? Xem tình trạng xe bây giờ… Các khoản đầu tư chứng khoán? Chúng giảm giá nhiều trong đợt khủng hoảng cho vay đầu tư bất động sản. Và điều tồi tệ nhất chắc chắn chính là những hình ảnh về cái chết của Jessie được đưa tin trên tất cả các kênh truyền hình. Vả lại đó cũng là điều mà kẻ ra đòn đã đoán trước. Chừng nào Ethan còn đang lên như diều gặp gió, nhà Giardino còn để anh yên, nhưng họ hiểu rằng vận may đang đổi chiều.

– Được thôi, số tiền đó, mày có hay không nào? Gã đao phủ sốt ruột hỏi.

Ethan khó nhọc đứng dậy và lấy vạt áo sơ mi chùi mũi.

– Tôi có thể có số tiền đó, anh trấn an, nhưng không thể có ngay lập tức. Tôi cần…

– Bao lâu?

– Ít nhất hai tuần.

– Hai tuần, gã lẩm bẩm, hai tuần…

Gã rút từ trong túi một điếu xì gà lớn và nhay nhay nó mà không châm lửa. Rồi gã lục lọi trong cái ngăn bằng kim loại và lấy ra một thứ trông như cái kìm có các khớp và gọng dài quá khổ. Gã thốt ra một tiếng thở dài và ngay lập tức, hai tay nhân viên Smith 3 tóm chặt lấy Ethan. Gã lực lưỡng hơn tóm lấy cổ tay phải của anh và giơ chúng ra cho tên sếp. Cầm chiếc kìm trong tay, tên này tìm cách túm lấy một ngón tay của Ethan. Vị thầy thuốc trị liệu giãy giụa và nắm chặt tay lại, nhưng vô ích.

Đừng động vào tay phải của tôi, đừng động vào ngón trỏ.

Cho đến tận phút chót, Ethan tưởng rằng gã kia chỉ định lòe anh và làm cho anh sợ. Bị ăn đấm, ăn đòn là một chuyện, bị cắt tay lại là chuyện khác và nhà Giardino có tư cách đáng kính cần được bảo vệ. Tóm lại, lẽ ra anh phải tìm hiểu kỹ hơn về gia đình họ…

Một tiếng rắc khô khốc và ngay tức khắc sau đó Ethan nhận thấy ngón trỏ của anh đã lìa khỏi bàn tay và rơi xuống tấm bạt bằng nhựa. Nửa giây không có thực, trong thời điểm đó nỗi đau chưa ập tới, anh vẫn có thể tin rằng mọi chuyện không có thực. Thế rồi máu túa ra và bất chợt nỗi đau không chịu nổi. Ethan rú lên, nhưng khổ hình vẫn chưa chấm dứt.

– Hai tuần, hai ngón tay! Kẻ tra tấn quyết định lạnh lùng.

Với dụng cụ khủng khiếp trong tay, hắn cướp đi ngón giữa của Ethan.

– Hãy lấy làm hạnh phúc vì bọn tao không cắt đi của mày thứ khác, hắn vừa trấn an vừa lấy hết sức lực kẹp hai gọng kìm.

Khi ngón tay thứ hai rời ra, mắt Ethan mờ đi. Cơ thể anh chỉ còn toàn đau đớn, anh thiếu không khí vì những cú đấm một vài phút trước đó khiến anh không thở được. Anh bất tỉnh khi chiếc Hummer đột ngột phanh lại. Cửa trượt mở ra và hai gã mặt khỉ quẳng anh xuống vỉa hè trải nhựa đầy nắng rồi lại nổ máy trong tiếng lốp xe ken két.

o O o

Khuôn mặt lấm bụi, Ethan không còn sức để gượng dậy. Anh lờ mờ nhận ra tiếng kêu của đám đông và tiếng xe cộ, nhưng anh cảm giác mình đã ra đi. Người ta sẽ cứu anh hay sẽ bỏ mặc anh chết giữa phố? Anh thu hết sức bình sinh một cách vô vọng để tỉnh táo trở lại. Anh khó nhọc đứng dậy, tránh chống lên bàn tay bị thương. Anh sợ hãi tìm các ngón tay bị cắt trên vỉa hè. Anh phát hiện ra ngón thứ nhất, rồi ngón thứ hai. Anh dùng bàn tay còn lành lặn nhặt chúng. ANh dùng khuỷu tay chùi máu vẫn đang tiếp tục chảy từ mũi. Nhất là không được nhìn vào vết thương. Xung quanh anh, một đám đông lo lắng đang nhìn anh chằm chằm. Đa số bọn họ người châu Á, nhưng cũng có cả khách du lịch. Họ ở phố Tàu! Anh quan sát kỹ hơn, nhận ra con phố gấp khúc Doyer nổi tiếng, nơi xưa kia các bộ ba thường thanh toán nợ nần và vui sướng chém giết lẫn nhau. Rõ ràng những kẻ tấn công anh có óc hài hước đáng ngờ.

Nhanh lên!

Anh không rành khu phố, nhưng anh phải đi thật nhanh. Giữ hai ngón tay trong bàn tay, anh ngược lên phố Mott, một trong số các trục đường chính của khu phố. Anh chạy hú họa, lo lắng bồn chồn, hổn hển, lạc lối trong rừng ký hiệu bí ẩn. Giữa muôn vàn cửa hàng khoác các biển hiện và đèn nê ông nhấp nháy, anh nhận ra một hàng bán lá thuốc có bày trong tủ kính những con cá ngựa khô, xương hổ, sừng tê giác và một loại thần dược chống cúm gà. Anh đẩy cửa và nhìn khắp xung quanh. Hàng chục chiếc chậu bằng nhựa đựng rễ, thân, hoa và lá của khoảng năm chục loại thực vật khác nhau. Ethan mất một lúc để xác định thứ anh tìm kiếm: túi nhựa có khóa chứa các thang thuốc cho khách hàng. Anh tóm lấy một chiếc túi và bỏ vào đó hai ngón tay bị cắt của mình.

Nhanh lên!

Cầm chiếc túi trong tay, anh nhanh chóng trở ra, nhằm hướng phố Mulberry và các tiệm ăn ở đó. Anh điểm qua lần lượt từng nhà hàng cho đến khi tìm thấy một sạp bày cá tươi. Suýt nữa thì anh quỵ xuống ở chỗ bày hàng mẫu, nhưng dùng chút sức còn lại, anh vẫn đứng được. Anh gạt con cá kiếm to đặt trên đống đá viên và cố vơ thật nhiều viên đá nhỏ vào một chiếc hộp bằng tre đặt trên bàn ở ngoài hiên thường dùng để hấp. Để tránh cho các ngón tay cắt rời bị hoại tử và không thể ghép lại được, anh bỏ cái túi có khóa vào trong hộp nước đá và đậy nắp hộp lại.

Bây giờ hãy chạy đi!

Chạy đi!

Chạy!

o O o

Phố Tàu, một chiều thứ Bảy như thường lệ.

Phố Tàu, thành phố ở trong lòng thành phố với những luật lệ và quy tắc riêng của nó. Phố Tàu với đám đông chật ních của nó, những chữ tượng hình và những mái nhà kiểu chùa chiền.

Dưới bóng mát của Công viên Columbus, những cụ già người Tàu đấu cờ tướng. Một số người khác, đơn độc hơn, đang múa điệu Thái Cực quyền một cách chậm rãi và chắc chắn.

Dọc theo quảng trường Chatham, gần ngôi chùa Phật giáo, một người đàn ông đang chạy hết tốc lực. Người anh ta đầy máu và mồ hôi. Anh ta đau nhói ở ngực, thiếu hai ngón tay, một xương sườn bị gãy, gan và dạ dày bị tổn thương. Nước mắt chảy trên má anh và hòa với máu. Đáng ra anh sẽ ngã gục xuống đó, như một con chó, vì mệt, vì bị đánh, vì chấn thương, nhưng anh tiếp tục chạy, tay cầm chiếc hộp bằng tre.

Thật lạ kỳ. Anh đang sống trong ngày tồi tệ nhất và chắc hẳn anh không xa cái chết là mấy, vậy mà…

Vậy mà, vào đúng khoảnh khắc ấy, thật lạ lùng, anh lại cảm thấy sự sống hơn bao giờ hết.

Anh biết rằng lúc nãy thôi, trên vỉa hè, anh đã chạm đến đáy vực thẳm. Một vực thẳm mà anh đắm chìm trong đó từ nhiều tháng nay. Nhưng anh đã vươn dậy để không bị chết chìm. Anh vẫn chưa biết liệu điều đó có đủ để anh hồi phục và thoát ra khỏi tình huống khó khăn hay không. Có thể là không. Có thể anh đã vượt qua điểm đoạn hồi. Hiện tai, anh chỉ nghĩ đến một điều: đứng vững để tiếp tục chạy. Chạy đến tận bệnh viện St. Jude và trong vài giây nữa, anh sẽ đẩy cửa và ngã xuống sảnh bệnh viện.

Với bộ đồ Prada và chiếc áo sơ mi Oxford đẫm máu.

Chú thích

1. Không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại.

2. Dim sum là bữa ăn nhẹ của người Quảng Châu. Bữa ăn gồm nhiều món mặn và ngọt, được chia thành các phần nhỏ. Dim sum cũng dùng để gọi các món ăn đó, thường được bày trong các hộp nhỏ bằng tre.

3. Will Smith là diễn viên da đen nổi tiếng người Mỹ, sinh năm 1968, anh thường đóng trong các phim hành động với hình ảnh hoang dã. Ở đây ám chỉ tới dáng vẻ bên ngoài.

Bình luận