Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truyện cổ Nhật Bản

Chàng đánh cá URaSiMa

Tác giả: Nhiều tác giả

Ngày xưa có một chàng đánh cá tên là URaSiMa (Ourachima), cùng ở với cha mẹ trong một ngôi làng nhỏ. Căn nhà của họ nằm ở cách xa làng một chút, khuất dưới vách đá cao chồm ra mặt biển. Gần đấy, trải dài một cánh rừng thông. Khi thời tiết tốt, URaSiMa đi biển đánh cá từ lúc rạng đông để rồi trở về sớm hay muộn tùy theo số cá đánh được. Thậm chí có lúc đến tối anh mới về, và những lúc này, cha mẹ anh đều ngồi ngoài bãi, đưa mắt nhìn ra chân trời xa để ngóng chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé, lòng phân vân không biết số cá đánh được có đủ để mai đem ra chợ bán không.

Một hôm – vào buổi sáng mùa xuân đẹp đẽ, bầu trời không một gợn mây và gió nhẹ ấm áp thổi qua rừng thông – UraSiMa đi biển từ sáng sớm, hy vọng đánh được nhiều cá để về sớm hơn mọi khi, và có thì giờ để tán gẫu một lát với bạn bè trong làng vì đã từ lâu anh chưa có dịp để vui chơi cùng họ. Nhưng hy vọng này đã không được thực hiện. Anh quăng lưới nhiều lần, và lần nào lưới cũng trống trơn. Quá trưa đã lâu mà anh không đánh được con cá nào. Anh định quăng lưới một lần chót để thử vận may, nếu lưới vẫn trống trơn, anh sẽ về, vì chắc hôm nay vận rủi đã theo anh rồi.

Nhưng lần này hình như vận may mỉm cười với anh. Khi kéo lưới lên, anh thấy lưới nặng. Anh cố sức lôi lên, và cuối cùng vật đánh được trong lưới hiện ra trên mặt nước. Đấy là một con cá Vền, loại cá anh chưa bao giờ thấy. Không những khác với những loại cá anh thường gặp trước đây, mà nó lại còn rất đẹp, đẹp đến nỗi URaSiMa phải bàng hoàng kinh ngạc. Cá long lanh ánh bạc, khi ánh mặt trời chiếu vào, vảy cá lóe lên đủ màu sắc của chiếc cầu vồng. Nhưng đẹp nhất là cặp mắt, nhìn URaSiMa với vẻ buồn rầu khiến anh không có lòng dạ nào để giết chết cả. Vả lại, đem một con cá đẹp như thế này ra bán ngoài chợ, anh thấy tiếc vô cùng. Cho nên, URaSiMa hết sức cẩn thận lấy cá ra khỏi lưới, rồi thả lại xuống biển. Như một luồng sáng, con cá rẽ sóng lội đi, quay lại lần nữa để nhìn URaSiMa với ánh mắt cám ơn, rồi biến mất dưới nước sâu.

URaSiMa lên thuyền quay về bờ, đầu óc nghĩ ngợi mông lung, không làm sao quên được ánh mắt cầu khẩn của con cá Vền khi nó nhìn anh. Anh quyết định không nói cho ai biết về chuyện đã bắt được con cá kỳ lạ này. Vì dù nói cách nào đi nữa thì họ cũng không tin, và ngoài ra, họ lại còn chế nhạo anh nữa, vì anh đã thả một con cá kỳ lạ như thế. Cha mẹ anh đang ngồi đợi trên bãi biển, thấy con buồn bã và kín đáo, cho nên họ khuyên giải anh, nói với anh rằng ngày mai chắc anh sẽ gặp may hơn.

Hôm sau thời tiết còn đẹp hơn nữa, và URaSiMa chèo thuyền ra khơi từ lúc bình

minh. Anh vừa chèo thuyền vừa đưa mắt nhìn bờ bể nơi có vách đá cao thẳng đứng, về căn nhà của mình. Anh nhìn mãi cho đến khi không còn trông thấy chúng nữa. Ra đến giữa vịnh, anh thả neo rồi chuẩn bị quăng lưới, bỗng anh nghe như có ai gọi tên mình:

– URaSiMa, URaSiMa ơi!

Anh ngạc nhiên, nhìn quanh, vì ai lại gọi tên anh ở đây, ở giữa biển khơi như thế này. Bỗng anh thấy một con rùa thật lớn đang lội nhanh về phía thuyền của anh. Có phải con rùa gọi anh không?

Quả đúng vậy, khi con rùa bơi đến gần thuyền anh, nó ngẩng đầu lên khỏi mặt nước và nói bằng tiếng người:

URaSiMa, đại vương của hải dương phái tôi lên tìm anh. Hôm qua, anh đã tha mạng cho ái nữ duy nhất của đại vương,cho nên ngài mời anh xuống thủy cung chơi, nơi mà không bao giờ có người nào trên dương thế để chân đến được. Anh hãy ngồi lên lưng tôi, tôi sẽ mang anh đến đó. URaSiMa hết sức ngạc nhiên, đến nỗi anh bàng hoàng một hồi mới nhớ lại được những lời con rùa vừa nói. Nhưng anh phân vân không biết có nên tin con rùa này được không.

Thấy anh lưỡng lự, con rùa nói tiếp:

Anh đừng sợ. Bộ mai rùa của tôi đủ lớn để anh có thể ngồi yên ổn. Anh đừng sợ nước biển, nước sẽ rẽ ra hai bên trước mặt chúng ta để cho anh khỏi ướt. Thôi mau lên, đại vương và công chúa đang đợi anh đấy.

Nghĩ đến chuyện mình là người đầu tiên đến thăm thủy cung, anh thấy chuyến đi quả thật hấp dẫn, ngoài ra lại còn chính đại vương của hải dương đích thân mời anh nữa chứ. Anh không lưỡng lự lâu thêm nữa, rời khỏi thuyền, bước lên lưng rùa – anh không ngờ cái mai rùa lại lớn như thế này và ngồi trên có vẻ bảo đảm quá.

Con rùa lội đi, nước rẽ ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ. Họ đi liên tục không ngừng, con rùa kể cho anh nghe:

Anh cần biết là cứ một năm một lần, công chúa của chúng tôi lại được dạo chơi ngoài cung điện. Ngày ấy, nàng hóa ra hình con cá Vền bạc, và chúng tôi lội trước cửa của cung điện, vì tôi là người bảo hộ cho công chúa. Ngày hôm qua cũng thế, nhưng lần này công chúa lại có ý định đi xa hơn, thay vì chỉ lội quanh cung thành như thường lệ thôi. Tôi đã cố thuyết phục nhưng vô ích. Tôi chưa kịp ngăn cấm thì nàng

đã lội nhanh đi, thoáng một cái là không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Tôi vô cùng lo sợ. Vì công chúa còn thiếu nhiều kinh nghiệm và không biết gì về những mối nguy hiểm đang rình rập mình khắp nơi. Rõ ràng là nàng đã hốt hoảng trở về, và may là nàng được một người có lòng tốt như anh bắt, nếu không, chắc nàng đã gặp nguy rồi. Lần sau, chắc nàng sẽ biết vâng lời.

Trong lúc đó, họ đến một khu vườn trồng thủy hoa và trong số các xoáy nước trước mặt, bỗng hiện ra cánh cửa thủy cung, lâu đài của đại vương dưới biển.

Tòa lâu đài đẹp làm sao! Cửa cung điện làm bằng san hô đỏ đẹp nhất, mái nhà lợp toàn xà cừ tinh khiết nhất, còn cột trong cung điện đều được khảm ngọc, ngọc lớn và rất trắng. Từ tòa lâu đài, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh kỳ lạ, URaSiMa không làm sao hiểu nổi.

Anh quay người lại; phía sau họ, nước bị ngăn lại bên ngoài lâu đài, cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Trên cổng vào lâu đài, cảnh tượng thật linh hoạt: cá lớn, cá bé, bạch tuộc, sao biển, mực, cua và tôm hùm vào ra tấp nập, nhưng điều lạ lùng nhất là khi bước qua ngưỡng cửa lâu đài, họ đều biến dạng hết. Ai vào cũng đều biến thành người, và tất cả đều mang trên áo quần mình hình ảnh của sinh vật biển hiện tại của họ, hình ảnh có người vẽ, có người thêu. Còn những ai đi ra thì mất hình người và trở lại cá, sao biển…

Khi con rùa và URaSiMa đi đến cửa, tất cả mọi người đều kính cẩn tránh lối cho họ vào. Con rùa cũng biển dạng, bỗng nhiên URaSiMa thấy đứng bên cạnh mình là một bà quản gia tươi cười, chiếc áo dài của bà thêu toàn hình rùa.

Chúng ta đã đến rồi, – con rùa nói, hay đúng hơn là bà quản gia… -Hôm nay, quang cảnh có vẻ tấp nập hơn mọi khi, vì có tin là chúng tôi mời một vị khách ở xứ người đến chơi, và nhà vua và công chúa mở đại tiệc chiêu đãi. Nhanh lên, đừng để chủ nhà đáng kính đợi chúng ta.

Họ đi qua sân cung điện, ở đây đã có nhiều khách đến dự, họ đứng từng tụm với nhau tất cả đều cúi thấp người chào anh. Rồi họ vào chánh điện. Tòa nhà này cũng đẹp không thua sút gì tòa nhà phía trước. Ngoài ra lại còn được trang hoàng những viên đá kỳ lạ, URaSiMa không nhận ra được đấy là loại đá gì, vì nó có khả năng làm phân tán luồng ánh sáng xanh rực rỡ đã chiếu khắp nơi quanh lâu đài. Ở cửa vào chánh điện, đứng năm nữ quan mặc kimônô thêu hình cá vèn bạc. Họ bao quanh anh và con rùa, rồi dẫn cả hai qua một hành lang dài để vào đại sảnh. Công chúa và các thiếu nữ thân tín đang đợi họ ở đấy. Con gái đại vương dưới biển là người duy nhất mặc chiếc áo dài

bằng lụa trắng mà không thêu hình ảnh gì hết; nhưng mỗi cử động của nàng, những nếp xếp của chiếc áo dài sáng long lanh như bọt bể nước. Công chúa vui vẻ chào URaSiMa, cám ơn anh đã cứu mạng nàng, nước mắt lưng tròng. Rồi nàng dẫn anh đi qua căn phòng để đến ra mắt đại vương. Nhà vua của đại dương rất uy nghi, không một ai được phép nhìn thẳng vào mặt ngài, cho nên trong bữa tiệc ngài phải ngồi khuất sau tấm màn bằng ngọc thật dày. Từ sau bức màn phát ra tiếng nói của đại vương, ngài cám ơn URaSiMa đã cứu sống công chúa, giọng nói người rất trầm khiến cho người ta nghĩ đến tiếng sóng biển ì ầm xa xa. Khi đại vương đã cám ơn anh xong, ngài ra lệnh bắt đầu đại lễ.

Tiếng kèn đồng bắt đầu vang lên, ở bốn bức tường của gian phòng, cửa mở ra, người hầu mang đến cho mỗi khách một cái bàn nhỏ khảm xà cừ, trên bàn để một cái khay đựng những món ăn hảo hạng. Công chúa dẫn URaSiMa đến chỗ ngồi danh dự, rồi các quan trong triều cũng như tất cả khách khứa đều vào chỗ, tùy theo thứ bậc tạo thành những hàng dài dọc theo hai bức tường. Và trong lúc mọi người đang say sưa ăn món rong biển và hải sâm, thì công chúa nói chuyện với anh, kể cho anh nghe thói quen của những vị khách và cuộc sống dưới thủy cung.

Như anh thấy đấy, tất cả cư dân của đại dương đều gặp nhau tại nhà chúng tôi và cùng nhau trò chuyện thân thiện, cá mập nói chuyện với cá tuyết và sao biển, bạch tuộc nói chuyện với cá trích, mà thường khi ở ngoài chúng là kẻ thù không đội trời chung. Ở trong hoàng cung, tất cả đều là bạn bè – luật lệ của vương quốc chúng tôi là như thế. Tôi hy vọng anh cảm thấy vui sướng khi ở tại nhà chúng tôi. – Công chúa nói với anh như thế sau khi đã kể chuyện xong.

Sau khi ăn xong, nhạc công đến ngồi vào góc phòng chơi nhạc khiêu vũ trên vỏ sò rất hài hòa. Theo lời mời của công chúa, khách lần lượt bước ra nghiêng người trước cử tọa, rồi nhảy điệu vũ thích hợp với mình. Rùa thì nhảy điệu đung đưa như ru con, cá chình thì cong người và vặn vẹo thân hình mảnh mai, cua nhảy điệu đi thụt lùi. Nhưng những vị khách được hoan hô nhiệt liệt nhất là cá chuồn, chúng nhảy rất kỳ lạ, khi nhạc trỗi cao thì chúng bay người lên không, phất mạnh hai tay áo kimônô thật dài, điệu bộ thật duyên dáng.

Phải mất một thời gian thật lâu họ mới nhảy xong, và khi kết thúc điệu vũ riêng biệt của mỗi loài, tất cả lại sắp thành một hàng dài, cùng nhảy tập thể. Không để cho khách say sưa khiêu vũ trông thấy, công chúa dẫn anh ra khỏi phòng đi thăm cung điện. Họ đi dọc theo những hành lang dài, mở cửa phòng này xem, rồi mở cửa phòng khác. Phòng nào cũng có nét đẹp độc đáo riêng và tất cả đều nhìn ra cảnh đẹp đa dạng của đại dương. Mỗi khi vào phòng nào, công chúa lại giảng giải cho anh nghe

vùng biển họ đang nhìn có đặc điểm gì, sinh vật sống quanh vùng đó ra sao.

Mải miết đi từ phòng này qua phòng khác như thế, bỗng URaSiMa nghĩ đến thời gian anh ở dưới đại dương đã khá lâu. Chắc trời tối rồi, hay có lẽ đã đến sáng hôm sau rồi cũng nên, và chắc cha mẹ anh rất lo lắng khi thấy anh không về. Nghĩ thế, anh bỗng cảm thấy nhớ nhà, nhớ làng nước quê hương, anh thấy đã đến lúc phải ra về.

Công chúa nhận thấy URaSiMa đang lơ đãng, tâm trí để tận đâu đâu, nàng bèn hỏi tại sao anh có vẻ không vui, khi nghe nói anh muốn về nhà, nàng buồn bã ra mặt, cặp mắt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, nàng nói:

Thật tiếc, em cứ hy vọng anh thấy thích ở lại nhà em, thích ở xứ em mãi mãi. Ở đây mọi người đều tốt với anh và dành cho anh nhiều vinh dự kia mà. Anh hãy suy nghĩ lại cho kỹ đi. Có lẽ bây giờ anh không còn thích thú gì khi lên lại trên mặt đất đâu.

URaSiMa nghe nàng nói, anh bàng hoàng kinh ngạc. Anh rất ân hận vì đã làm cho công chúa buồn, nhưng lòng anh lại rất mong muốn thấy lại cha mẹ, thấy lại làng nước, và gặp lại bạn bè. Anh cám ơn công chúa đã có lòng tốt mời anh ở lại, xin công chúa đừng vì thế mà giận anh, và trình bày cho nàng hiểu vì anh là người, nên anh cảm thấy phải sống với thế giới loài người mà thôi.

Cuối cùng công chúa đành nói với anh:

-Nếu anh đã quyết chí về lại quê hương thì xin hãy đợi cho một chút, em sẽ tặng anh một món quà lưu niệm.

Nàng nắm tay URaSiMa dẫn anh đi về phía cuối lâu đài, đến một cái phòng chứa đầy kho tàng quý hiếm của đại vương. Anh thấy vô vàn ngọc trai và đá quí, nhưng công chúa không thèm để ý đến những thứ quí giá ấy, nàng đi đến một góc ở cuối phòng, lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ và đưa cho URaSiMa. Nàng nói:

Trong cái hộp này là cả một kho tàng quí giá, anh không tìm thấy đâu trên thế gian có một vật quí hiếm như thế này đâu. Em có thể cho anh nhiều ngọc ngà đá quí bao nhiêu cũng được. Nhưng em chỉ muốn cho anh cái gì quí hiếm nhất mà thôi, vật mà khi lên trần gian anh sẽ dùng nó để muốn gì là có nấy, không thiếu cái gì. Anh hãy lấy cái hộp này, ở bên trong hộp có một viên đá quí, viên đá có giá trị nhiều hơn tất cả các vật báu trên thế gian. Anh chỉ kề miệng vào lỗ hổng này mà nói nho nhỏ những gì mình muốn, rồi vỗ tay ba lần, thế là những gì anh muốn sẽ hiện ra trước mắt. Nhưng, xin anh hãy nhớ một điều: nếu anh muốn được sống hạnh phúc thì đừng bao giờ mở cái hộp này ra!

URaSiMa cám ơn công chúa, rồi chia tay từ giã nàng. Ra phòng ngoài, anh tìm lại con rùa. Tất cả khách khứa sắp thành một hàng dài tới tận cửa cung điện. Đến ngưỡng cửa, bà quản gia biến thành con rùa, URaSiMa cầm cái hộp trên tay bước lên ngồi trên lưng rùa.

Nước biển lại rẽ ra hai bên, ánh sáng dần dần hiện ra rõ hơn, rồi cuối cùng họ đến bờ.

Đến đây, rùa chia tay anh và nói:

Xin giã biệt, URaSiMa, hãy thường nhớ đến công chúa của chúng tôi. Nói xong, rùa biến mất.

URaSiMa nhìn quanh, anh quá đỗi kinh ngạc. Tất cả vừa quen thuộc nhưng cũng vừa rất xa lạ. Anh nhớ cái vịnh cũ và bờ đá cao dốc đứng bên bờ biền. Nhưng ở chỗ có ngôi nhà cha mẹ anh thì chỉ còn cát với cát thôi, và rừng thông trải dài rộng hơn, dày đậm hơn. Không hiểu cớ sự đã ra sao rồi, anh bèn rảo bước vào làng. Con đường dẫn vào làng toàn cỏ dại mọc đầy, như thể đã từ lâu không có người qua lại. Ngôi làng hoàn toàn thay đổi. Nhà cửa nhiều hơn, to lớn hơn, đẹp hơn. URaSiMa không thấy người nào quen biết. Tất cả những người anh gặp đều xa lạ. Cuối cùng, một người chặn anh lại, hỏi:

– Này anh, anh ở đâu đến và tìm ai?

Khi nghe URaSiMa nói tên mình, người lạ bèn hỏi:

– URaSiMa à? Lạ nhỉ. Tôi nhớ là xưa nay ở làng chúng tôi có ai tên URaSiMa đâu.

Nhiều người tụ đến, họ bao quanh chàng thanh niên bất hạnh này, nhìn anh một cách lạ kỳ và nói nhỏ với nhau:

Anh chàng xa lạ này thật kỳ quặc, không ai biết anh ta hết mà anh ta thì lại cho mình là người làng này.

Sau cùng, anh quyết định đến gặp nhà sư thông thái ở ngôi chùa nằm phía sau làng.

Nhà sư ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều người đến chùa, rồi ngài lắng nghe câu chuyện kỳ lạ của chàng trai trẻ.

– URaSiMa à? URaSiMa à? Tôi không quen biết có ai tên URaSiMa hết, nhưng mà cái

tên này hình như tôi có nghe người ta đã nói đến. Để xem nào, để tôi cố nhớ lại xem sao.

Và quả vậy, ông đã nhớ. Ông nói:

Cái tên này trong chuyện truyền thuyết kể lại đã lâu rồi, tôi từng nghe vị sư trụ trì trước đây ở chùa này kể lại. Ngài là bậc tiền bối của tôi, ngài kể rằng ngày xưa có một chàng đánh cá một hôm trời trong biển lặng chèo thuyền đi đánh cá, rồi đi mãi không bao giờ trở về. Người ta chỉ tìm thấy chiếc thuyền của anh ta neo ngoài vịnh Nhưng anh chắc không có liên hệ gì với người đánh cá UraSiMa này đâu, vì chuyện này đã xảy ra cách đây ba trăm năm rồi.

Thế là URaSiMa hiểu ra rằng thời gian dưới thủy cung trôi rất chậm so với thời gian trên mặt đất. Anh bèn kể cho những người đi theo anh đến chùa làng nghe câu chuyện đã xảy ra. Anh kể anh đã đánh bắt được con gái của vua đại vương ra sao, rồi anh thả nàng ra sao. Anh kể anh đã được mời đi thăm thủy cung và khi ra về công chúa đã tặng anh cái hộp thần để làm quà kỷ niệm. Vừa kể đến đây, anh liền nghĩ ngay đến chuyện anh có thể dễ dàng mời tất cả bà con theo anh đến chùa dự một bữa tiệc thịnh soạn, xem như anh chiêu đãi xóm giềng mới, hậu duệ của bạn bè ngày xưa. Anh lật ngược cái hộp lên, nói nhỏ vào cái lỗ dưới đáy hộp:

– Tôi cần một bữa tiệc để chiêu đãi nhà sư khả kính và bạn bè của tôi.

Rồi anh vỗ tay ba lần và lập tức trước mặt mỗi người có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn để cái khay đựng đầy thức ăn ngon lành. Những người dự tiệc quá đỗi ngạc nhiên, họ cám ơn URaSiMa, rồi vừa ăn họ vừa yêu cầu URaSiMa kể cho họ nghe thêm những chuyện ở dưới đại dương. Nhà sư bèn đem giấy bút ra, ông ghi ngay tại chỗ câu chuyện kỳ lạ do anh kể lại.

URaSiMa xây lại nhà ở trên bãi, nơi ngày xưa cha mẹ anh đã sống. Anh nhờ cái hộp xây cho anh một căn nhà nhỏ giống y chang ngôi nhà của cha mẹ anh ngày ấy, nơi cả ba người đã sống cách đây ba trăm năm. Nhưng anh không đi đánh cá nữa, một phần anh sợ bắt phải bạn bè dưới biển, một phần vì không cần thiết nữa. Ngoài ra, URaSiMa cũng không có thì giờ rảnh rỗi đâu mà đi đánh cá, vì xa gần khắp nơi, người ta thường đến để nghe anh kể chuyện về cung điện thủy vương ở dưới đáy biển. URaSiMa giúp đỡ cho nhiều người, giúp những người nghèo khổ đến với anh, cho họ thức ăn, đôi lúc còn cho cả áo quần để mặc nữa.

Chẳng bao lâu sau, câu chuyện của chàng đánh cá đã đến thăm thủy vương cung và

cho quà người nghèo đến tai nhà vua. Nhà vua cho chuyện này kỳ lạ quá. Phải chăng anh chàng đánh cá này là tên phù thủy độc ác? Ông ta phái hai vị quan đến làng đánh cá để tìm hiểu thực hư ra sao và để xem phải chăng tên đánh cá này là đồ lừa bịp, phản loạn hay phù thủy.

Hai ông quan ngồi trên kiệu có người gánh, đi suốt ba ngày mới đến căn nhà của anh nằm trên bờ biển. URaSiMa kính cẩn chào họ rồi kể chuyện xảy ra dưới thủy cung.

Hai ông quan lắng nghe, vẻ hoài nghi, họ lắc đầu không tin, rồi cuối cùng một người lên tiếng hỏi:

Thế cái hộp biết làm ra tiền à?

Công chúa đã nói chính viên đá trong hộp là đá quí, nó có thể làm ra bất cứ cái gì, cho nên nó cũng làm ra tiền được, – URaSiMa đáp rồi anh nói vào trong hộp anh muốn có tiền, xong anh vỗ tay ba lần, tức thì trước mặt hai ông quan hiện ra một đống tiền. Hai người há hốc mồm kinh ngạc, người lớn tuổi nói:

Trong xứ chúng ta, chỉ có nhà vua mới có quyền làm ra tiền. Anh đã phạm luật, tôi sẽ tịch thu cái hộp này! Chúng tôi phải khám ngay cho biết viên đá dưới đáy biển này là thứ như thế nào hay đây chỉ là trò phù phép mà anh đã thu giấu trong hộp!

URaSiMa hoảng hồn lo sợ, anh van xin ông đừng mở hộp ra, vì công chúa đã dặn không được mở. Nhưng ông quan trả lời:

Nhà vua đã ra lệnh cho chúng tôi phải khám xét cho thật kỹ. Chính lời nhà vua mới có giá trị đối với chúng tôi, chứ không phải lời của một công chúa cá nào đấy!

Họ cố hết sức để mở cái hộp ra. Khi cái hộp bật ra, một cái hộp thứ hai hiện ra.

URaSiMa liền quỳ xuống đất van xin:

– Xin quý ngài đừng mở! Xin đừng mở!

Nhưng hai ông quan không cần mở, cái nắp cũng tự động bật mở, một luồng sáng xanh phát ra, rồi từ trong hộp bốc lên một đám mây trắng. Lập tức, những đồng tiền bạc cũng biến thành hơi nước, và khi đám mây chạm vào URaSiMa, anh liền biến dạng một cách kỳ lạ: mặt mày đầy dẫy những nếp nhăn, râu tóc bạc phơ, da tay nhăn nheo. Chỉ trong giây lát, anh trở thành một ông già và lăn đùng ra chết.

Hai ông quan hoảng hồn họ nhảy sang một bên và để cái hộp rơi xuống. Cát từ trong

hộp tuôn ra, chảy mãi chảy hoài cho đến khi cả cái hộp, thi thể URaSiMa, ngôi nhà, bờ bể, vách núi đá cheo leo, rừng thông và hai ông quan bị lấp vùi hết dưới cát mới thôi.

Ngày xưa có một chàng đánh cá tên là URaSiMa (Ourachima), cùng ở với cha mẹ trong một ngôi làng nhỏ. Căn nhà của họ nằm ở cách xa làng một chút, khuất dưới vách đá cao chồm ra mặt biển. Gần đấy, trải dài một cánh rừng thông. Khi thời tiết tốt, URaSiMa đi biển đánh cá từ lúc rạng đông để rồi trở về sớm hay muộn tùy theo số cá đánh được. Thậm chí có lúc đến tối anh mới về, và những lúc này, cha mẹ anh đều ngồi ngoài bãi, đưa mắt nhìn ra chân trời xa để ngóng chiếc thuyền đánh cá nhỏ bé, lòng phân vân không biết số cá đánh được có đủ để mai đem ra chợ bán không.

Một hôm – vào buổi sáng mùa xuân đẹp đẽ, bầu trời không một gợn mây và gió nhẹ ấm áp thổi qua rừng thông – UraSiMa đi biển từ sáng sớm, hy vọng đánh được nhiều cá để về sớm hơn mọi khi, và có thì giờ để tán gẫu một lát với bạn bè trong làng vì đã từ lâu anh chưa có dịp để vui chơi cùng họ. Nhưng hy vọng này đã không được thực hiện. Anh quăng lưới nhiều lần, và lần nào lưới cũng trống trơn. Quá trưa đã lâu mà anh không đánh được con cá nào. Anh định quăng lưới một lần chót để thử vận may, nếu lưới vẫn trống trơn, anh sẽ về, vì chắc hôm nay vận rủi đã theo anh rồi.

Nhưng lần này hình như vận may mỉm cười với anh. Khi kéo lưới lên, anh thấy lưới nặng. Anh cố sức lôi lên, và cuối cùng vật đánh được trong lưới hiện ra trên mặt nước. Đấy là một con cá Vền, loại cá anh chưa bao giờ thấy. Không những khác với những loại cá anh thường gặp trước đây, mà nó lại còn rất đẹp, đẹp đến nỗi URaSiMa phải bàng hoàng kinh ngạc. Cá long lanh ánh bạc, khi ánh mặt trời chiếu vào, vảy cá lóe lên đủ màu sắc của chiếc cầu vồng. Nhưng đẹp nhất là cặp mắt, nhìn URaSiMa với vẻ buồn rầu khiến anh không có lòng dạ nào để giết chết cả. Vả lại, đem một con cá đẹp như thế này ra bán ngoài chợ, anh thấy tiếc vô cùng. Cho nên, URaSiMa hết sức cẩn thận lấy cá ra khỏi lưới, rồi thả lại xuống biển. Như một luồng sáng, con cá rẽ sóng lội đi, quay lại lần nữa để nhìn URaSiMa với ánh mắt cám ơn, rồi biến mất dưới nước sâu.

URaSiMa lên thuyền quay về bờ, đầu óc nghĩ ngợi mông lung, không làm sao quên được ánh mắt cầu khẩn của con cá Vền khi nó nhìn anh. Anh quyết định không nói cho ai biết về chuyện đã bắt được con cá kỳ lạ này. Vì dù nói cách nào đi nữa thì họ cũng không tin, và ngoài ra, họ lại còn chế nhạo anh nữa, vì anh đã thả một con cá kỳ lạ như thế. Cha mẹ anh đang ngồi đợi trên bãi biển, thấy con buồn bã và kín đáo, cho nên họ khuyên giải anh, nói với anh rằng ngày mai chắc anh sẽ gặp may hơn.

Hôm sau thời tiết còn đẹp hơn nữa, và URaSiMa chèo thuyền ra khơi từ lúc bình

minh. Anh vừa chèo thuyền vừa đưa mắt nhìn bờ bể nơi có vách đá cao thẳng đứng, về căn nhà của mình. Anh nhìn mãi cho đến khi không còn trông thấy chúng nữa. Ra đến giữa vịnh, anh thả neo rồi chuẩn bị quăng lưới, bỗng anh nghe như có ai gọi tên mình:

– URaSiMa, URaSiMa ơi!

Anh ngạc nhiên, nhìn quanh, vì ai lại gọi tên anh ở đây, ở giữa biển khơi như thế này. Bỗng anh thấy một con rùa thật lớn đang lội nhanh về phía thuyền của anh. Có phải con rùa gọi anh không?

Quả đúng vậy, khi con rùa bơi đến gần thuyền anh, nó ngẩng đầu lên khỏi mặt nước và nói bằng tiếng người:

URaSiMa, đại vương của hải dương phái tôi lên tìm anh. Hôm qua, anh đã tha mạng cho ái nữ duy nhất của đại vương,cho nên ngài mời anh xuống thủy cung chơi, nơi mà không bao giờ có người nào trên dương thế để chân đến được. Anh hãy ngồi lên lưng tôi, tôi sẽ mang anh đến đó. URaSiMa hết sức ngạc nhiên, đến nỗi anh bàng hoàng một hồi mới nhớ lại được những lời con rùa vừa nói. Nhưng anh phân vân không biết có nên tin con rùa này được không.

Thấy anh lưỡng lự, con rùa nói tiếp:

Anh đừng sợ. Bộ mai rùa của tôi đủ lớn để anh có thể ngồi yên ổn. Anh đừng sợ nước biển, nước sẽ rẽ ra hai bên trước mặt chúng ta để cho anh khỏi ướt. Thôi mau lên, đại vương và công chúa đang đợi anh đấy.

Nghĩ đến chuyện mình là người đầu tiên đến thăm thủy cung, anh thấy chuyến đi quả thật hấp dẫn, ngoài ra lại còn chính đại vương của hải dương đích thân mời anh nữa chứ. Anh không lưỡng lự lâu thêm nữa, rời khỏi thuyền, bước lên lưng rùa – anh không ngờ cái mai rùa lại lớn như thế này và ngồi trên có vẻ bảo đảm quá.

Con rùa lội đi, nước rẽ ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ. Họ đi liên tục không ngừng, con rùa kể cho anh nghe:

Anh cần biết là cứ một năm một lần, công chúa của chúng tôi lại được dạo chơi ngoài cung điện. Ngày ấy, nàng hóa ra hình con cá Vền bạc, và chúng tôi lội trước cửa của cung điện, vì tôi là người bảo hộ cho công chúa. Ngày hôm qua cũng thế, nhưng lần này công chúa lại có ý định đi xa hơn, thay vì chỉ lội quanh cung thành như thường lệ thôi. Tôi đã cố thuyết phục nhưng vô ích. Tôi chưa kịp ngăn cấm thì nàng

đã lội nhanh đi, thoáng một cái là không còn thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Tôi vô cùng lo sợ. Vì công chúa còn thiếu nhiều kinh nghiệm và không biết gì về những mối nguy hiểm đang rình rập mình khắp nơi. Rõ ràng là nàng đã hốt hoảng trở về, và may là nàng được một người có lòng tốt như anh bắt, nếu không, chắc nàng đã gặp nguy rồi. Lần sau, chắc nàng sẽ biết vâng lời.

Trong lúc đó, họ đến một khu vườn trồng thủy hoa và trong số các xoáy nước trước mặt, bỗng hiện ra cánh cửa thủy cung, lâu đài của đại vương dưới biển.

Tòa lâu đài đẹp làm sao! Cửa cung điện làm bằng san hô đỏ đẹp nhất, mái nhà lợp toàn xà cừ tinh khiết nhất, còn cột trong cung điện đều được khảm ngọc, ngọc lớn và rất trắng. Từ tòa lâu đài, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh kỳ lạ, URaSiMa không làm sao hiểu nổi.

Anh quay người lại; phía sau họ, nước bị ngăn lại bên ngoài lâu đài, cá đủ màu sắc bơi lội tung tăng. Trên cổng vào lâu đài, cảnh tượng thật linh hoạt: cá lớn, cá bé, bạch tuộc, sao biển, mực, cua và tôm hùm vào ra tấp nập, nhưng điều lạ lùng nhất là khi bước qua ngưỡng cửa lâu đài, họ đều biến dạng hết. Ai vào cũng đều biến thành người, và tất cả đều mang trên áo quần mình hình ảnh của sinh vật biển hiện tại của họ, hình ảnh có người vẽ, có người thêu. Còn những ai đi ra thì mất hình người và trở lại cá, sao biển…

Khi con rùa và URaSiMa đi đến cửa, tất cả mọi người đều kính cẩn tránh lối cho họ vào. Con rùa cũng biển dạng, bỗng nhiên URaSiMa thấy đứng bên cạnh mình là một bà quản gia tươi cười, chiếc áo dài của bà thêu toàn hình rùa.

Chúng ta đã đến rồi, – con rùa nói, hay đúng hơn là bà quản gia… -Hôm nay, quang cảnh có vẻ tấp nập hơn mọi khi, vì có tin là chúng tôi mời một vị khách ở xứ người đến chơi, và nhà vua và công chúa mở đại tiệc chiêu đãi. Nhanh lên, đừng để chủ nhà đáng kính đợi chúng ta.

Họ đi qua sân cung điện, ở đây đã có nhiều khách đến dự, họ đứng từng tụm với nhau tất cả đều cúi thấp người chào anh. Rồi họ vào chánh điện. Tòa nhà này cũng đẹp không thua sút gì tòa nhà phía trước. Ngoài ra lại còn được trang hoàng những viên đá kỳ lạ, URaSiMa không nhận ra được đấy là loại đá gì, vì nó có khả năng làm phân tán luồng ánh sáng xanh rực rỡ đã chiếu khắp nơi quanh lâu đài. Ở cửa vào chánh điện, đứng năm nữ quan mặc kimônô thêu hình cá vèn bạc. Họ bao quanh anh và con rùa, rồi dẫn cả hai qua một hành lang dài để vào đại sảnh. Công chúa và các thiếu nữ thân tín đang đợi họ ở đấy. Con gái đại vương dưới biển là người duy nhất mặc chiếc áo dài

bằng lụa trắng mà không thêu hình ảnh gì hết; nhưng mỗi cử động của nàng, những nếp xếp của chiếc áo dài sáng long lanh như bọt bể nước. Công chúa vui vẻ chào URaSiMa, cám ơn anh đã cứu mạng nàng, nước mắt lưng tròng. Rồi nàng dẫn anh đi qua căn phòng để đến ra mắt đại vương. Nhà vua của đại dương rất uy nghi, không một ai được phép nhìn thẳng vào mặt ngài, cho nên trong bữa tiệc ngài phải ngồi khuất sau tấm màn bằng ngọc thật dày. Từ sau bức màn phát ra tiếng nói của đại vương, ngài cám ơn URaSiMa đã cứu sống công chúa, giọng nói người rất trầm khiến cho người ta nghĩ đến tiếng sóng biển ì ầm xa xa. Khi đại vương đã cám ơn anh xong, ngài ra lệnh bắt đầu đại lễ.

Tiếng kèn đồng bắt đầu vang lên, ở bốn bức tường của gian phòng, cửa mở ra, người hầu mang đến cho mỗi khách một cái bàn nhỏ khảm xà cừ, trên bàn để một cái khay đựng những món ăn hảo hạng. Công chúa dẫn URaSiMa đến chỗ ngồi danh dự, rồi các quan trong triều cũng như tất cả khách khứa đều vào chỗ, tùy theo thứ bậc tạo thành những hàng dài dọc theo hai bức tường. Và trong lúc mọi người đang say sưa ăn món rong biển và hải sâm, thì công chúa nói chuyện với anh, kể cho anh nghe thói quen của những vị khách và cuộc sống dưới thủy cung.

Như anh thấy đấy, tất cả cư dân của đại dương đều gặp nhau tại nhà chúng tôi và cùng nhau trò chuyện thân thiện, cá mập nói chuyện với cá tuyết và sao biển, bạch tuộc nói chuyện với cá trích, mà thường khi ở ngoài chúng là kẻ thù không đội trời chung. Ở trong hoàng cung, tất cả đều là bạn bè – luật lệ của vương quốc chúng tôi là như thế. Tôi hy vọng anh cảm thấy vui sướng khi ở tại nhà chúng tôi. – Công chúa nói với anh như thế sau khi đã kể chuyện xong.

Sau khi ăn xong, nhạc công đến ngồi vào góc phòng chơi nhạc khiêu vũ trên vỏ sò rất hài hòa. Theo lời mời của công chúa, khách lần lượt bước ra nghiêng người trước cử tọa, rồi nhảy điệu vũ thích hợp với mình. Rùa thì nhảy điệu đung đưa như ru con, cá chình thì cong người và vặn vẹo thân hình mảnh mai, cua nhảy điệu đi thụt lùi. Nhưng những vị khách được hoan hô nhiệt liệt nhất là cá chuồn, chúng nhảy rất kỳ lạ, khi nhạc trỗi cao thì chúng bay người lên không, phất mạnh hai tay áo kimônô thật dài, điệu bộ thật duyên dáng.

Phải mất một thời gian thật lâu họ mới nhảy xong, và khi kết thúc điệu vũ riêng biệt của mỗi loài, tất cả lại sắp thành một hàng dài, cùng nhảy tập thể. Không để cho khách say sưa khiêu vũ trông thấy, công chúa dẫn anh ra khỏi phòng đi thăm cung điện. Họ đi dọc theo những hành lang dài, mở cửa phòng này xem, rồi mở cửa phòng khác. Phòng nào cũng có nét đẹp độc đáo riêng và tất cả đều nhìn ra cảnh đẹp đa dạng của đại dương. Mỗi khi vào phòng nào, công chúa lại giảng giải cho anh nghe

vùng biển họ đang nhìn có đặc điểm gì, sinh vật sống quanh vùng đó ra sao.

Mải miết đi từ phòng này qua phòng khác như thế, bỗng URaSiMa nghĩ đến thời gian anh ở dưới đại dương đã khá lâu. Chắc trời tối rồi, hay có lẽ đã đến sáng hôm sau rồi cũng nên, và chắc cha mẹ anh rất lo lắng khi thấy anh không về. Nghĩ thế, anh bỗng cảm thấy nhớ nhà, nhớ làng nước quê hương, anh thấy đã đến lúc phải ra về.

Công chúa nhận thấy URaSiMa đang lơ đãng, tâm trí để tận đâu đâu, nàng bèn hỏi tại sao anh có vẻ không vui, khi nghe nói anh muốn về nhà, nàng buồn bã ra mặt, cặp mắt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, nàng nói:

Thật tiếc, em cứ hy vọng anh thấy thích ở lại nhà em, thích ở xứ em mãi mãi. Ở đây mọi người đều tốt với anh và dành cho anh nhiều vinh dự kia mà. Anh hãy suy nghĩ lại cho kỹ đi. Có lẽ bây giờ anh không còn thích thú gì khi lên lại trên mặt đất đâu.

URaSiMa nghe nàng nói, anh bàng hoàng kinh ngạc. Anh rất ân hận vì đã làm cho công chúa buồn, nhưng lòng anh lại rất mong muốn thấy lại cha mẹ, thấy lại làng nước, và gặp lại bạn bè. Anh cám ơn công chúa đã có lòng tốt mời anh ở lại, xin công chúa đừng vì thế mà giận anh, và trình bày cho nàng hiểu vì anh là người, nên anh cảm thấy phải sống với thế giới loài người mà thôi.

Cuối cùng công chúa đành nói với anh:

-Nếu anh đã quyết chí về lại quê hương thì xin hãy đợi cho một chút, em sẽ tặng anh một món quà lưu niệm.

Nàng nắm tay URaSiMa dẫn anh đi về phía cuối lâu đài, đến một cái phòng chứa đầy kho tàng quý hiếm của đại vương. Anh thấy vô vàn ngọc trai và đá quí, nhưng công chúa không thèm để ý đến những thứ quí giá ấy, nàng đi đến một góc ở cuối phòng, lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ và đưa cho URaSiMa. Nàng nói:

Trong cái hộp này là cả một kho tàng quí giá, anh không tìm thấy đâu trên thế gian có một vật quí hiếm như thế này đâu. Em có thể cho anh nhiều ngọc ngà đá quí bao nhiêu cũng được. Nhưng em chỉ muốn cho anh cái gì quí hiếm nhất mà thôi, vật mà khi lên trần gian anh sẽ dùng nó để muốn gì là có nấy, không thiếu cái gì. Anh hãy lấy cái hộp này, ở bên trong hộp có một viên đá quí, viên đá có giá trị nhiều hơn tất cả các vật báu trên thế gian. Anh chỉ kề miệng vào lỗ hổng này mà nói nho nhỏ những gì mình muốn, rồi vỗ tay ba lần, thế là những gì anh muốn sẽ hiện ra trước mắt. Nhưng, xin anh hãy nhớ một điều: nếu anh muốn được sống hạnh phúc thì đừng bao giờ mở cái hộp này ra!

URaSiMa cám ơn công chúa, rồi chia tay từ giã nàng. Ra phòng ngoài, anh tìm lại con rùa. Tất cả khách khứa sắp thành một hàng dài tới tận cửa cung điện. Đến ngưỡng cửa, bà quản gia biến thành con rùa, URaSiMa cầm cái hộp trên tay bước lên ngồi trên lưng rùa.

Nước biển lại rẽ ra hai bên, ánh sáng dần dần hiện ra rõ hơn, rồi cuối cùng họ đến bờ.

Đến đây, rùa chia tay anh và nói:

Xin giã biệt, URaSiMa, hãy thường nhớ đến công chúa của chúng tôi. Nói xong, rùa biến mất.

URaSiMa nhìn quanh, anh quá đỗi kinh ngạc. Tất cả vừa quen thuộc nhưng cũng vừa rất xa lạ. Anh nhớ cái vịnh cũ và bờ đá cao dốc đứng bên bờ biền. Nhưng ở chỗ có ngôi nhà cha mẹ anh thì chỉ còn cát với cát thôi, và rừng thông trải dài rộng hơn, dày đậm hơn. Không hiểu cớ sự đã ra sao rồi, anh bèn rảo bước vào làng. Con đường dẫn vào làng toàn cỏ dại mọc đầy, như thể đã từ lâu không có người qua lại. Ngôi làng hoàn toàn thay đổi. Nhà cửa nhiều hơn, to lớn hơn, đẹp hơn. URaSiMa không thấy người nào quen biết. Tất cả những người anh gặp đều xa lạ. Cuối cùng, một người chặn anh lại, hỏi:

– Này anh, anh ở đâu đến và tìm ai?

Khi nghe URaSiMa nói tên mình, người lạ bèn hỏi:

– URaSiMa à? Lạ nhỉ. Tôi nhớ là xưa nay ở làng chúng tôi có ai tên URaSiMa đâu.

Nhiều người tụ đến, họ bao quanh chàng thanh niên bất hạnh này, nhìn anh một cách lạ kỳ và nói nhỏ với nhau:

Anh chàng xa lạ này thật kỳ quặc, không ai biết anh ta hết mà anh ta thì lại cho mình là người làng này.

Sau cùng, anh quyết định đến gặp nhà sư thông thái ở ngôi chùa nằm phía sau làng.

Nhà sư ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều người đến chùa, rồi ngài lắng nghe câu chuyện kỳ lạ của chàng trai trẻ.

– URaSiMa à? URaSiMa à? Tôi không quen biết có ai tên URaSiMa hết, nhưng mà cái

tên này hình như tôi có nghe người ta đã nói đến. Để xem nào, để tôi cố nhớ lại xem sao.

Và quả vậy, ông đã nhớ. Ông nói:

Cái tên này trong chuyện truyền thuyết kể lại đã lâu rồi, tôi từng nghe vị sư trụ trì trước đây ở chùa này kể lại. Ngài là bậc tiền bối của tôi, ngài kể rằng ngày xưa có một chàng đánh cá một hôm trời trong biển lặng chèo thuyền đi đánh cá, rồi đi mãi không bao giờ trở về. Người ta chỉ tìm thấy chiếc thuyền của anh ta neo ngoài vịnh Nhưng anh chắc không có liên hệ gì với người đánh cá UraSiMa này đâu, vì chuyện này đã xảy ra cách đây ba trăm năm rồi.

Thế là URaSiMa hiểu ra rằng thời gian dưới thủy cung trôi rất chậm so với thời gian trên mặt đất. Anh bèn kể cho những người đi theo anh đến chùa làng nghe câu chuyện đã xảy ra. Anh kể anh đã đánh bắt được con gái của vua đại vương ra sao, rồi anh thả nàng ra sao. Anh kể anh đã được mời đi thăm thủy cung và khi ra về công chúa đã tặng anh cái hộp thần để làm quà kỷ niệm. Vừa kể đến đây, anh liền nghĩ ngay đến chuyện anh có thể dễ dàng mời tất cả bà con theo anh đến chùa dự một bữa tiệc thịnh soạn, xem như anh chiêu đãi xóm giềng mới, hậu duệ của bạn bè ngày xưa. Anh lật ngược cái hộp lên, nói nhỏ vào cái lỗ dưới đáy hộp:

– Tôi cần một bữa tiệc để chiêu đãi nhà sư khả kính và bạn bè của tôi.

Rồi anh vỗ tay ba lần và lập tức trước mặt mỗi người có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn để cái khay đựng đầy thức ăn ngon lành. Những người dự tiệc quá đỗi ngạc nhiên, họ cám ơn URaSiMa, rồi vừa ăn họ vừa yêu cầu URaSiMa kể cho họ nghe thêm những chuyện ở dưới đại dương. Nhà sư bèn đem giấy bút ra, ông ghi ngay tại chỗ câu chuyện kỳ lạ do anh kể lại.

URaSiMa xây lại nhà ở trên bãi, nơi ngày xưa cha mẹ anh đã sống. Anh nhờ cái hộp xây cho anh một căn nhà nhỏ giống y chang ngôi nhà của cha mẹ anh ngày ấy, nơi cả ba người đã sống cách đây ba trăm năm. Nhưng anh không đi đánh cá nữa, một phần anh sợ bắt phải bạn bè dưới biển, một phần vì không cần thiết nữa. Ngoài ra, URaSiMa cũng không có thì giờ rảnh rỗi đâu mà đi đánh cá, vì xa gần khắp nơi, người ta thường đến để nghe anh kể chuyện về cung điện thủy vương ở dưới đáy biển. URaSiMa giúp đỡ cho nhiều người, giúp những người nghèo khổ đến với anh, cho họ thức ăn, đôi lúc còn cho cả áo quần để mặc nữa.

Chẳng bao lâu sau, câu chuyện của chàng đánh cá đã đến thăm thủy vương cung và

cho quà người nghèo đến tai nhà vua. Nhà vua cho chuyện này kỳ lạ quá. Phải chăng anh chàng đánh cá này là tên phù thủy độc ác? Ông ta phái hai vị quan đến làng đánh cá để tìm hiểu thực hư ra sao và để xem phải chăng tên đánh cá này là đồ lừa bịp, phản loạn hay phù thủy.

Hai ông quan ngồi trên kiệu có người gánh, đi suốt ba ngày mới đến căn nhà của anh nằm trên bờ biển. URaSiMa kính cẩn chào họ rồi kể chuyện xảy ra dưới thủy cung.

Hai ông quan lắng nghe, vẻ hoài nghi, họ lắc đầu không tin, rồi cuối cùng một người lên tiếng hỏi:

Thế cái hộp biết làm ra tiền à?

Công chúa đã nói chính viên đá trong hộp là đá quí, nó có thể làm ra bất cứ cái gì, cho nên nó cũng làm ra tiền được, – URaSiMa đáp rồi anh nói vào trong hộp anh muốn có tiền, xong anh vỗ tay ba lần, tức thì trước mặt hai ông quan hiện ra một đống tiền. Hai người há hốc mồm kinh ngạc, người lớn tuổi nói:

Trong xứ chúng ta, chỉ có nhà vua mới có quyền làm ra tiền. Anh đã phạm luật, tôi sẽ tịch thu cái hộp này! Chúng tôi phải khám ngay cho biết viên đá dưới đáy biển này là thứ như thế nào hay đây chỉ là trò phù phép mà anh đã thu giấu trong hộp!

URaSiMa hoảng hồn lo sợ, anh van xin ông đừng mở hộp ra, vì công chúa đã dặn không được mở. Nhưng ông quan trả lời:

Nhà vua đã ra lệnh cho chúng tôi phải khám xét cho thật kỹ. Chính lời nhà vua mới có giá trị đối với chúng tôi, chứ không phải lời của một công chúa cá nào đấy!

Họ cố hết sức để mở cái hộp ra. Khi cái hộp bật ra, một cái hộp thứ hai hiện ra.

URaSiMa liền quỳ xuống đất van xin:

– Xin quý ngài đừng mở! Xin đừng mở!

Nhưng hai ông quan không cần mở, cái nắp cũng tự động bật mở, một luồng sáng xanh phát ra, rồi từ trong hộp bốc lên một đám mây trắng. Lập tức, những đồng tiền bạc cũng biến thành hơi nước, và khi đám mây chạm vào URaSiMa, anh liền biến dạng một cách kỳ lạ: mặt mày đầy dẫy những nếp nhăn, râu tóc bạc phơ, da tay nhăn nheo. Chỉ trong giây lát, anh trở thành một ông già và lăn đùng ra chết.

Hai ông quan hoảng hồn họ nhảy sang một bên và để cái hộp rơi xuống. Cát từ trong

hộp tuôn ra, chảy mãi chảy hoài cho đến khi cả cái hộp, thi thể URaSiMa, ngôi nhà, bờ bể, vách núi đá cheo leo, rừng thông và hai ông quan bị lấp vùi hết dưới cát mới thôi.

Bình luận
× sticky