Type: Mều
Chu Dao mờ vụt mắt nhìn anh trân trân, khuôn mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
Lạc Dịch cố nhịn cười, định nói gì đó nhưng đã bị Chu Dao đá một phát vào bắp chân. Lạc Dịch nghiêng người tránh thoát nhưng vẫn bị Chu Dao bắt được cánh tay giữ lại, hai chân thay phiên nhau đá anh. Anh ung dung tránh né nên cô cố gắng thế nào cũng không thành công. Chu Dao tức tối quay người bỏ đi.
“Chu Dao!”
Lạc Dịch cất tiếng gọi, cùng lúc đó sải bước đến kéo tay cô, Chu Dao khẽ vùng vẫy nhưng không thoát đưọc, cổ tay Lạc Dịch chỉ khẽ kéo một cái là cô đã ngã vào lồng ngực anh rồi. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai cô.
Trái tim Chu Dao đập rộn rã. Cô đứng im, dẩu môi lườm anh.
Vài giây sau, cô oán trách: “Em gọi điện cho anh mà anh cũng không thèm bắt máy”.
Lạc Dịch giải thích: “Bận, không nghe thấy”.
Chu Dao không phải là người không biết điều, lặng yên chốc lát cố nuốt trôi cơn giận, trong bụng đã chất chứa một đống câu hỏi từ lâu chỉ chực phun trào: “Anh đến làm việc tại công ty của mẹ em à?”
Lạc Dịch rít một hơi cuối cùng từ điếu thuốc trong tay, hơi cau mày nói: “Dù sao cũng phải kiếm miếng ăn chứ!”.
“Còn lâu em mới tin.” Chu Dao bĩu môi. Lạc Dịch khẽ cau mày nhìn cô qua làn khói mỏng mơ hồ. Cô cũng nhìn về phía anh, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Đừng giấu em nữa, em biết anh là anh trai của La Dự. Ông chủ Lạc, em đã tìm hiểu rất kĩ về anh rồi”.
Sắc mặt Lạc Dịch đột ngột thay đổi, tựa như cảnh giác tựa như dò xét.
Chu Dao nhìn anh chốc lát rồi khẽ mỉm cười, khoe hàm răng trắng: “Ông chủ Lạc, thật ra thì anh nên nói sớm cho em biết mới phải. Em sao có thể không tin anh, anh còn sợ gì nữa?”
Lòng anh rung động như thể bị thứ gì đó mềm mại chạm vào. Khóe môi anh mấp máy rồi dần trĩu xuống. Vào giờ phút này, người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sự đời lại không biết nên phản ứng thế nào.
Anh cười cứng nhắc: “Tin cái gì?”.
“Anh là người tốt. Không có ý đồ xấu.” Chu Dao khẽ hất cằm kiêu ngạo. “Em nhìn người rất chuẩn”.
Ánh mắt Lạc Dịch nhìn thẳng vào cô gái trước mặt mãi đến khi ngón tay giữa như bị bỏng, điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc rồi. Anh dụi tắt điếu thuốc lá, không nhắc đến chuyện khác nữa mà nói: “Đi thôi”.
“Đi đâu vậy?”
“Nhà anh.”
Chu Dao ngoan ngoãn theo bên cạnh anh, chợt kêu lên: “Ơ, ông chủ Lạc, em đi cùng bạn em cơ mà”.
Lạc Dịch đi đến cửa lớn, nhìn ba nữ sinh đứng ở cửa quán trà sữa bên cạnh, bèn nói với Chu Dao: “Em đi bảo các bạn đi, anh chờ em”.
Lạc Dịch đi đến ven đường, lại lấy một điếu thuốc nữa ra hút, quay đầu trông sang thấy Chu Dao đang nói chuyện với bạn học. Ba nữ sinh kia liếc về phía anh, trông có vẻ rất kinh ngạc. Anh không buồn để tâm đến họ, rời mắt đi tiếp tục hút thuốc.
Trên con đường này trồng rất nhiều cây bạch quả. Đang vào cuối thu, lá cây phủ một màu vàng óng, có nét giống con đường trước cổng khách sạn Á Đinh. Lạc Dịch ngẩng đầu ngắm nhìn, hôm nay tiết trời rất đẹp, bầu trời Bắc Kinh xanh thăm thẳm. Tâm tình anh yên ả như mặt nước, giống như đêm hôm đó anh kiềm chế nỗi bực dọc đi ra khỏi khách sạn, lại thấy Chu Dao đang hà hơi đứng bên cạnh xe cảnh sát chờ mình, an bình và ấm áp…
“Nhà anh gần trường em ghê!” Chu Dao kéo rèm cửa sổ sát đất ở phòng khách ra, hướng về phía xa xa. “Anh nhìn đi, đó là tòa nhà thí nghiệm của trường em đấy!”.
“Mua cho La Dự.” Lạc Dịch ngồi xuống ghế sô pha, bật lửa châm thuốc. Chu Dao quay đầu lại, mè nheo: “Em cũng muốn hút một điếu”.
Lạc Dịch chiều theo cô. Chu Dao ngồi khoanh chân bên cạnh anh trên tấm thảm trải sàn.
“Ông chủ Lạc, tại sao anh muốn đến Âu Á làm việc?”
“Em nói thử xem?” Lạc Dịch nghiêng người, đưa tay gõ điếu thuốc lên chiếc gạt tàn bên cạnh, liếc nhìn cô. “Không phải em vừa mới nói đã điều tra rõ ràng về anh rồi à?”.
Chu Dao nhún vai: “Em đoán Đan Sơn chính là kẻ chủ mưu vụ Phật tháp ngọc bích, mục đích của hắn là dự án LAND”.
Cô có thể nhìn thấu mọi điều cũng không hề khiến Lạc Dịch bất ngờ. Anh nhướng mày ý bảo cô tiếp tục.
“Em nghe cảnh sát Lục nói Đan Sơn muốn có được LAND, mà Phật tháp ngọc bích cũng ở trong tay hắn. Nghĩ kĩ vụ án trước kia là thấy rõ ngay. Người bán Phật tháp chính là công ty mẹ em, còn người giám định là anh. Người thân nhất với mẹ em khi ấy là ba em, còn người thân nhất với anh là La Dự. Không phải cùng một lúc những người có liên quan đến dự án Land đều xảy ra chuyện sao? Thực ra mục tiêu ban đầu của Đan Sơn là cha em và La Dự.”
“Sau đó thì sao?”
Chu Dao nói tới đây lại hơi chần chừ. Cô cụp mắt ngồi yên lặng một lát rồi ngẩng đầu lên: “Ông chủ Lạc, em đã đoán được nhất định trong mấy năm vừa qua, anh vẫn luôn điều tra chuyện này. Em cũng muốn giúp anh nên đã đến hỏi ba em”.
“Hử?”
“Em hỏi ba là khoảng thời gian đó, ba có gặp phải chuyện bất thường nào không.”
Lạc Dịch nhìn cô, đây chính là điều anh muốn biết nhất.
“Khi đó, công ty của mẹ rơi vào nguy cơ bị mất uy tín, tài chính lưu động cũng có vấn đề. Có người tìm ba em, nói rằng muốn mua lại một dự án trong tay học trò của ba. Người học trò kia chính là La Dự.”
“Nếu như ba em sẵn lòng giới thiệu thì hắn sẽ cho ông một khoản hoa hồng rất lớn, nhưng ba em từ chối.” Chu Dao nói chậm dần. “Vì thế mà…”.
Lạc Dịch vẫn điềm tĩnh trước tin tức bất ngờ này.
“Ông chủ Lạc, lúc đó anh cũng bị thiếu nợ người ta một khoản cực lớn thì phải. Em hoài nghi, trong khoảng thời gian cuối đời của La Dự, cậu ấy cũng từng nhận được một lời đề nghị tương tự.”
La Dự, bán bản kế hoạch LAND cho tôi, tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn, có thể giúp anh trai cậu giải quyết hết mọi khủng hoảng nợ nần.
Mặt Lạc Dịch lạnh tanh, anh hơi cong khóe môi: “Chắc chắn La Dự sẽ từ chối”.
“Em cũng nghĩ như thế.” Chu Dao cúi đầu. “Chắc chắn tâm trạng La Dự lúc ấy rất sa sút, nhưng bình thường cậu ấy cũng ít nói, cho nên em không nhận ra”.
Sắc mặt Lạc Dịch hơi dịu đi: “Chuyện này không liên quan đến em”.
“Nhưng mà ông chủ Lạc à, La Dự sẽ không bao giờ tự sát.” Chu Dao lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh kiên định: “Cậu ấy vô cùng yêu thích dự án LAND, muốn cống hiến tinh lực cả đời mình cho nó. Em hiểu tâm tư này, cậu ấy không thể nào tự sát được”.
“Anh biết.” Lạc Dịch rít một hơi thuốc thật sâu rồi bình tĩnh lặp lại. “Anh biết mà”.
Chu Dao không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn chăm chú về phía anh. Ánh mắt anh vô cùng bình lặng, không mảy may một gọn sóng, không vui vẻ cũng chẳng âu sầu.
Suốt hai năm qua, anh vẫn lặng lẽ ẩn nhẫn, phiêu bạt như thế.
“Em sẽ giúp anh.” Chu Dao bật thốt. “Ông chủ Lạc, em sẽ giúp anh”.
Lạc Dịch liếc mắt sang.
“Nếu như manh mối bắt đầu ở chỗ La Dự, em có thể tìm giúp anh.”
“Em đã giúp anh rồi mà.” Lạc Dịch khẽ xoa đầu cô. Chu Dao hơi rụt cổ lại.
“Vừa rồi, anh đã hiểu hết những gì em nói. Đừng nghi ngờ mẹ em nữa, được không? Mặc dù mẹ em rất khó tính, trên thương trường cũng tàn nhẫn nhưng bà sẽ không bao giờ làm hại người khác.”
Chu Dao hạ giọng. “Anh tới Âu Á với ý định điều tra manh mối về vụ Phật tháp ngọc bích và Đan Sơn à? Anh không nghi ngờ mẹ em đấy chứ?”.
Lạc Dịch lắc đầu: “Anh đã đoán được Đan Sơn là ai nhưng vẫn muốn tìm chứng cứ xác thực hơn, để tránh sai sót dẫn đến bứt dây động rừng”.
Chu Dao hơi giật mình: “Đã đoán được rồi á?”.
“Ừ. Một người quen.” Lạc Dịch hơi nheo mắt, nhả ra một làn khói. “Cho dù Phật tháp mà Ngô Minh làm giả có giống đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể qua được mắt anh. Chắc chắn pho tượng anh từng giám định hồi trước là đồ thật”.
“Anh tin tưởng mẹ em không đem đồ giả ra lừa anh ư?” Đôi mắt Chu Dao lóe sáng.
Lạc Dịch cười hờ hững: “Anh cũng tin vào mắt mình nữa”.
Chu Dao dẩu môi, không để ý nhiều, vội hỏi: “Vậy thì chỉ còn lại bạn bè của anh. Không đúng, Khương Hồng cũng không thể nào làm giả phải không?”.
“Anh biết rõ nhân phẩm của cậu ấy.” Nhắc tới bạn học cũ, mắt anh thoáng qua vẻ tịch mịch, hồi lâu sau mới tiếp tục. “Đơn giản bởi vì người bên cạnh anh đã tráo đổi Phật tháp”.
Chu Dao kinh ngạc, tròn xoe mắt: “Người bên cạnh anh sao? Người thân cận?”.
“Đúng.”
“Anh có đối tượng nghi ngờ rồi à?”
“Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn.”
Chu Dao không biết nhiều về các mối quan hệ của anh trong quá khứ nên cũng không bình luận thêm. Cô cau mày, gục đầu vào bàn trà, điếu thuốc lá đặt trên gạt tàn khẽ rung làm rơi tàn thuốc. Cô đột ngột quay đầu nhìn anh, khẽ gọi: “Ông chủ Lạc!”.
“Hử?”
“Anh có đau khổ không?”
Lạc Dịch ngước mắt.
“Từng bị người mà mình luôn tín nhiệm phản bội ấy, anh đau khổ không?”
“Cũng bình thường.” Lạc Dịch hờ hững đáp. “Trên đời này, không có thứ gì khiến anh không thể chịu nổi cả”.
Lạc Dịch đứng dậy đi đến bàn bếp rót nước uống, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại chạm vào anh. Chu Dao đang vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Ở Á Đinh, mỗi lần xuống núi hay lên núi, cô đều ôm anh như vậy, tựa đầu vào lưng anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp và an toàn từ trên người anh. Lần này, anh cứ mặc cho cô ôm lấy.
Lạc Dịch cúi đầu, vuốt ve đôi bàn tay bên hông mình. Chu Dao mím môi, khẽ hừ một tiếng: “Đừng có đắc ý quá, em chỉ an ủi anh thôi”.
Lạc Dịch quay người ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu ngậm cánh môi cô, vừa định hôn sâu thì điện thoại của Chu Dao bỗng đổ chuông.
Chu Dao còn đang rạo rực, hơi lúng túng lấy điện thoại di động ra, quay người bắt máy. Lạc Dịch nhìn sang, là “Tưởng Hàn”.
Chu Dao nhanh chóng chuồn ra ban công, kéo cửa sổ sát đất.
Lạc Dịch lẳng lặng uống nước, nhìn theo cô. Chì chốc lát sau, Chu Dao đã ngắt máy, quay lại nói: “Đàn anh gọi điện tới báo rằng trong trường có việc, em về trước đây”.
Lạc Dịch “Ừ” một tiếng, thấy cô quay người bèn gọi: “Chu Dao!”.
“Dạ!”
“Em lại đây.”
Chu Dao đảo mắt dò hỏi rồi nhanh chóng quay lại bên cạnh anh. Lạc Dịch giơ tay khẽ gãi cằm và cổ cô. Chu Dao bị anh gãi đến phát nhột, híp híp mắt nhưng không trốn tránh: “Anh đang làm gì thế hả?”.
Lạc Dịch: “Trêu mèo thôi”.
Chu Dao dẩu môi, giơ tay đánh anh nhưng lại bị anh bắt được, ôm vào lòng. Lạc Dịch nhanh chóng cúi đầu, đặt nụ hôn thật mạnh lên môi cô, lên mặt và lên cổ cô. Thay vì nói là hôn, chi bằng nói là gặm cắn thì đúng hơn. Chu Dao nức nở, bị anh hôn đến nỗi đau từ khóe môi đến tận cổ, toàn thân bủn rủn rã rời.
Anh vẫn vùi đầu vào cổ cô, Chu Dao đau đến nỗi thở hổn hển kêu từng tiếng run rẩy: “Ông chủ Lạc, đau em”. Lúc này anh mới chịu dừng lại, buông lỏng cô ra. Anh ngẩng đầu lên nhìn xuống cô, hàm răng khẽ cắn môi cô một cái. Chu Dao đỏ mặt ngây ngẩn một giây, cũng hơi mím môi lại, chỉ nghĩ rằng anh đang hôn tạm biệt.
Cô vẫy tay với anh: “Em đi đây”.
Lạc Dịch tựa người vào bàn bếp, nghiêng đầu liếc mắt nhìn vết hôn trên cổ cô, thong thả nói: “Đi đi”.
Chu Dao chạy một mạch đến cổng trường, Tưởng Hàn đã đợi cô lâu đến phát bực: “Có ai có thái độ nhờ vả như cậu không? Hả?”,
“Vâng vâng vâng, tôi sai rồi. Làm phiền ngài quá!”
Hiếm khi Chu Dao hiền lành không cãi nhau với mình nên Tưởng Hàn cũng không tức giận nữa, ném tài liệu trong tay cho cô: “Này!”.
Là sổ kế hoạch thu mua và bán ra của phòng bán đấu giá Tưởng thị hai năm trước.
Mắt Chu Dao sáng rỡ: “Cảm ơn nhé!”.
“Hôm nay, cậu uống nhầm thuốc à?”
“Hả?”
“Đã ngoan hiền lại còn lễ phép, người ta nhìn vào lại tưởng mẹ cậu đang đứng đâu đó quan sát đấy!”
Chu Dao cau mày, hất cằm: “Tưởng Hàn, cậu không thể nói chuyện dễ nghe một chút được à?”.
Tưởng Hàn nheo mắt trong cơn gió thu, cậu nhìn thấy dấu hôn đỏ sẫm trên cổ cô, vẫn còn rất mới.
Cậu hỏi: “Cậu vừa chui từ đâu ra đấy?”.
“Hiệu sách.” Chu Dao chun mũi.
“Chu Dao, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cậu nói dối là lại chun mũi đấy, biết chưa?”
“Tôi thấy lạnh, không được à?”
“Cậu xem trên cổ cậu có vết gì đi!” Tưởng Hàn giơ màn hình điện thoại lại gần Chu Dao. Cô vừa phát hiện ra đã tròn xoe mắt.
“Đừng có bảo tôi là cậu bị chó cắn đấy nhé!”
“Cậu mới là chó ấy!” Chu Dao bật thốt.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Tưởng Hàn vừa cong khóe môi vừa nhìn cư xá cao cấp hướng Chu Dao vừa đi ra kia: “Ái chà, hóa ra là tầng lớp có học thức cơ đấy!”
Chu Dao không chịu nổi cái giọng xách mé của cậu, ra đòn cảnh cáo: “Ừ đấy! Tôi có bạn trai rồi, cấm nói cho mẹ tôi biết”.
Tưởng Hàn nhìn cô hồi lâu, cười sang sảng: “Mẹ cậu luôn muốn tác hợp cho hai chúng ta, chẳng lẽ cậu không nhận ra sao?”.
“Gì cơ?” Chu Dao sửng sốt vài giây, chốc lát sau lặng thinh nhìn trời. “Đấy là mọi người không biết thôi, chúng ta đã không có khả năng đến với nhau từ lâu rồi, hồi đó…”.
“Cậu còn dám nói nữa xem!” Tưởng Hàn quát cô.
Cuối thu, mới bốn rưỡi chiều mà trời đã sâm sẩm tối. Gió lạnh vi vút, Lạc Dịch đứng hút thuốc đối diện nhà trẻ Thanh Ngữ. Trông thấy Yến Lâm nắm tay đứa cháu mới bốn, năm tuổi của cô đi ra, anh dập tắt điếu thuốc rồi bước về phía trước.
Yến Lâm ngước mắt nhìn thấy anh, không hề kinh ngạc: “Anh tới Bắc Kinh lâu rồi, sao bây giờ mới nhớ đến em?”.
“Anh tới thăm Đào Đào. Về thì cũng đã về rồi, nếu không đến thăm nó thì chẳng ra gì.” Lạc Dịch khom người đưa bộ đồ chơi siêu nhân biến hình cho Đào Đào. Cậu bé hưng phấn ôm vào lòng nhưng vẫn có vẻ hơi xa lạ với anh.
Yến Lâm kéo tay Đào Đào: “Là chú La, trước kia con hay gọi là ba đấy, quên rồi à?”.
Cậu bé lè lưỡi cười, không lên tiếng nhưng ánh mắt thoáng chút mong đợi.
Lạc Dịch tự giễu: “Anh đã rời đi lâu lắm rồi, thằng bé đâu còn nhớ anh nữa”.
Anh đã từng là người thân thiết với Đào Đào nhất. Bởi vì me ruột cậu bé ít có thời gian trông nom, bác gái Yến Lâm lại nghiêm khắc, vì thế chỉ có mình Lạc Dịch cưng chiều cậu.
“Nó còn bé quá!” Yến Lâm nói. “Nếu anh đã định cư tại Bắc Kinh thì đến thăm nó nhiều chút, rồi sẽ tự nhiên thân thiết như trước thôi”.
Lạc Dịch liếc nhìn cô ta: “Hóa ra em biết rõ tình hình của tôi như trong lòng bàn tay đấy nhỉ!”.
Yến Lâm ngước mắt, chiếc khăn lụa bị gió thổi bay phấp phới: “Chuyện anh làm giám đốc thu mua của Âu Á, người trong giới đều đang bàn tán xôn xao kia kìa. Đến tin này mà em cũng không biết thì đúng là quá kém cỏi rồi”.
Lạc Dịch không cười, chỉ nhếch khóe môi.
Yến Lâm nói tiếp: “Em thấy anh đúng là không chịu nể mặt gì cả. Em bôn ba ngàn dặm đến mời anh rời núi, anh không đồng ý thì cũng thôi đi, thế mà cuối cùng lại chạy đến chỗ đối thủ cạnh tranh của em. Anh muốn em bị thua lỗ à?”.
Đôi môi đỏ thắm cong lên, cô cúi đầu rút ra một điếu thuốc, im lặng vài giây rồi lại cất đi: “Hay là… anh cũng muốn trở thành đối thủ của em?”.
“Đối thủ ư?” Lạc Dịch khẽ cười sâu xa. “Hai năm trước, lúc Âu Á rơi vào cảnh khốn đốn, châu báu Yến Ni mới lần đầu xuất hiện thôi”.
Nụ cười trên khóe môi Yến Lâm trở nên cứng nhắc. Lạc Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, khom người xoa đầu Đào Đào, dặn dò: “Đi học ngoan nhé con”, rồi đứng thẳng người, quay sang nói với Yến Lâm. “Anh còn có việc, đi trước đây”.
Lúc này, Đào Đào mới cất tiếng: “Tạm biệt chú!”.
Lạc Dịch cười với cậu bé rồi quay người rời đi. Yến Lâm ngẩng đầu nhìn anh, dõi theo đến tận khi anh băng qua đường, biến mất ở khúc quanh mới thôi. Cô cúi đầu nhìn Đào Đào: “Con không nhớ chú vừa nãy à? Trước kia, chú ấy rất quý con”.
Đào Đào dẩu môi: “Hình như nhớ được chút xíu thôi ạ! Bác ơi, con thích chú này lắm! Sau này, chú ấy tới chơi với con có được không?”.
“Được.” Yến Lâm cười âm u.
Lúc Chu Dao bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm đã là sáu giờ tối. Bầu trời đen kịt, nhiệt độ xuống thấp. Chu Dao đút hai tay vào túi, rụt cổ nhảy xuống bậc cầu thang, chợt trông thấy Lạc Dịch đang đứng hút thuốc ở dưới gốc cây hoa hòe vàng rực rỡ. Cô vui mừng chạy tới ôm chầm lấy anh, nụ cười tươi tắn hiện trên gương mặt: “Sao anh lại tới đây?”.
“Thuận đường.”
Chu Dao cười tủm tỉm.
Lạc Dịch ném điếu thuốc vào thùng rác, hỏi: “Vẫn chưa ăn cơm à?”.
“Đúng rồi, em sắp đói chết đây.” Cô lập tức cười xun xoe. “Anh định mời em ăn cơm à?”
Lạc Dịch không đáp, chỉ đi về phía trước. Chu Dao theo sau, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh. Anh không phàn ứng gì, đi được một quãng chợt có cơn gió lạnh ùa đến, anh cầm lấy tay cô đút vào túi áo mình.
Chu Dao ngồi bên cạnh quầy bar trong căn bếp mở, ngả đầu trên bàn, dõi theo bóng lưng Lạc Dịch đang nấu nướng trong phòng bếp. Anh thái thịt, nhặt rau, đánh trứng… đều đâu ra đấy.
Chiếc nồi cơm điện tỏa hương gạo chín thơm phức, ba món mặn một món canh được dọn lên bàn. Chu Dao không chờ xới cơm đã vớ ngay cái thìa rồi múc một thìa ớt xanh xào thịt bò: “Ông chủ Lạc, sao anh nấu ăn khéo thế?”.
“Trước kia nấu cơm cho La Dự nên luyện được.” Lạc Dịch xói cơm đưa cho cô, chợt nhớ ra chuyện quá khứ liền nói thêm một câu. “Nó không nói ngon hay không, hợp khẩu vị thì ăn thêm được mấy bát, không hợp khẩu vị liền nhịn đói”.
Chu Dao cúi đầu đảo cơm, thầm nghĩ tất cả sự dịu dàng của anh đều dành hết cho La Dự. Cô chợt nhớ ra: “Đúng rồi, em đã điều tra được phòng đấu giá Tưởng thị không liên quan gì đến bức tượng Phật tháp đâu, cho nên vấn đề vẫn xuất phát từ nội bộ Âu Á. Có điều bây giờ, anh đã là giám đốc thu mua, chuyện điều tra chân tướng không còn khó khăn gì nữa”.
Lạc Dịch nói: “Không tìm thấy tài liệu liên quan”.
Chu Dao sửng sốt.
“Có lẽ bị người ta tiêu hủy rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Rồi sẽ có cách.” Anh chợt dừng lại, ngước mắt nhìn cô. “Em cứ lo học hành cho tốt đi, đừng quan tâm đến những chuyện khác”.
“Ồ.” Chu Dao tròn miệng thốt lên một tiếng, không rõ thái độ.
Lạc Dịch câm nín.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ thêm mờ mịt, Chu Dao không muốn về.
“Ông chủ Lạc, em có thể tắm ở đây không? Về trường vẫn phải đi đến nhà tắm, đi đường lạnh chết mất.”
Lạc Dịch thoáng nhìn cô: “Đi đi!”.
Chu Dao chạy rầm rầm lên tầng hai, Lạc Dịch không thèm để ý. Sau khi lau dọn phòng bếp sạch sẽ xong, anh đi rửa mặt tắm táp ở tầng một. Lúc xong xuôi hết thảy, căn phòng vẫn im ắng, Chu Dao còn chưa xuống.
Lạc Dịch lười sấy tóc, cầm khăn lông lau qua, cúi người cầm lấy điện thoại di động chợt thấy cuộc gọi nhỡ của Lục Tự.
Lạc Dịch đi ra ban công gọi lại cho anh ta. Anh ta nói đã tra được số điện thoại ngày đó Lâm Cẩm Viêm gọi ở tận Vân Nam, không có thông tin đăng kí, gần đây đã bị hủy số.
Lạc Dịch đáp: “Biết rồi”.
“Tình hình chỗ anh thế nào?”
“Không tìm thấy tài liệu. Nhưng có đối tượng tình nghi.”
“Lại là tình nghi, không tìm được chính xác thì không được đâu.”
Lạc Dịch cười nhạt: “Đừng vội. Hắn sẽ tự tìm tôi gây phiên toái thôi”.
Anh cất điện thoại trở về phòng, Chu Dao còn chưa xuống. Lạc Dịch nhìn giờ, tắm mà hết tận nửa tiếng cơ à?
Lạc Dịch lên tầng, vừa đẩy cửa phòng ra, hơi thở anh đã nghẹn lại.
Chu Dao mặc áo sơ mi trắng, nằm trên chiếc giường lớn màu xanh biển của anh.
Lạc Dịch đóng cửa phòng, kéo cô vào lòng.