Type: Mều
Chu Dao thôi khóc lóc, thở hổn hà hổn hển, lúc đầu cảm thấy hơi sợ hãi nhưng rồi biểu cảm ấy mau chóng biến mất trên khuôn mặt cô. Cô đã không còn là cô con gái ngoan ngoãn của bà nữa rồi.
Trên mặt Hạ Minh Chân không có biểu cảm gì, bà tự chống nạng, bước từng bước tới, hỏi cô một câu: “Con và cậu ta có quan hệ gì?”.
Chu Dao giàn giụa nước mắt, kiên định trả lời: “Anh ấy là bạn trai con”.
Hạ Minh Chân cơ mặt giần giật, hỏi tiếp: “Được bao lâu rồi?”.
“Bọn con bắt đầu yêu nhau từ hồi còn ở Á Đinh.”
“Đứa con gái ở trong phòng cậu ta đêm hôm trước… cũng là con sao?”
“Vâng ạ!” Mặt Chu Dao như viết bốn chữ “quyết không hối hận”.
“Được lắm! Được lắm!” Hạ Minh Chân chỉ tay vào Chu Dao, Vô cùng thất vọng và đau lòng, viền mắt đỏ hoe. “Chu Dao, con được lắm!”.
Lòng Chu Dao run lên, nhìn mẹ mà hốc mắt cũng đỏ.
“Ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay… Con… Con cứ thế làm ba mẹ đau lòng.” Hạ Minh Chân vừa tức vừa giận, gương mặt như phủ một lớp sương lạnh. “Con xem dáng vẻ của con bây giờ thế nào đi? Lụy tình sướt mướt. Con xem con đã yêu đương loại người nào thế kia? Tên tội phạm lừa,..”.
“Anh ấy không phải tội phạm lừa đảo!” Chu Dao ngắt ngang, làn sương mờ trên đôi mắt dần tan đi, giọng quyết liệt. “Tại sao mẹ không tin anh ẩy? Trước giờ, anh ấy còn chưa từng nghi ngờ mẹ tráo đổi Phật tháp giả hại mình”.
“Cậu ta biết gia cảnh của con, tốn bao công sức tiếp cận để giành được tình yêu và thân thể của đứa con gái trẻ người non dạ như con. Một người đàn ông mặt trâng mày tráo đến mức này, không phải kẻ lừa gạt thì là gì?”
Chu Dao tức đến nổ phổi, định nói gì đó nhưng Tưởng Hàn đã tiến lên kìm cô lại: “Chu Dao, cậu đừng chọc giận mẹ cậu nữa. Dì ấy vì ai mà phải nằm viện, cậu còn muốn trêu tức mẹ sao?”.
Chu Dao nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người mẹ, nước mắt tí tách rơi xuống, vừa đau lòng vừa tức giận: “Mẹ, tại sao mẹ cứ phải như vậy?”.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi, còn con thì mới bao nhiêu? Con còn trẻ không hiểu chuyện, cậu ta không nên lợi dụng con mới phải.” Hạ Minh Chân nghiến răng nghiến lợi. “Chu Dao, con thật ngu ngốc, con bị người ta lừa rồi.”
“Anh ấy không lừa con, là con thích anh ấy trước!” Chu Dao phản bác với nỗi thất vọng cùng cực. “Từ trước đến giờ, con chẳng bao giờ nói chuyện được với mẹ cả!”.
Chu Dao xoay người bỏ đi.
“Con đứng lại!” Hạ Minh Chân lạnh lùng quát cô.
“Con muốn đi tìm ông chủ Lạc.”
“Không được đi!” Hạ Minh Chân lạnh giọng ra lệnh. “Sáng mai, chúng ta ra sân bay.”
Chu Dao quay đầu, lần đầu tiên trong đời dám phản kháng quyền uy của bà: “Không tìm được anh ấy thì con sẽ không theo mẹ về đâu”. Nói xong, cô liền dứt khoát cất bước rời đi.
Hạ Minh Chân: “Tưởng Hàn!”.
Tưởng Hàn cũng bực đến mức muốn nhảy dựng lên, không hề chãn chừ chạy đến giữ Chu Dao lại. Cô giãy giụa chống đối, nhưng chung quy không khỏe bằng Tưởng Hàn nên bị cậu ta cưỡng chế đưa đi.
Khu vực hành lang mau chóng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt Hạ Minh Chân thoắt cái trở nên hờ hững và bình tĩnh, nhưng thực ra cũng đã bị một phen hú hồn. Bà thản nhiên nhìn đám Lục Tự và Khương Bằng, lịch sự nói: “Để mọi người cười chê rồi”.
Nói xong, bà chống nạng, không để bất kì ai đỡ mình, bước từng bước chậm chạp và vững chãi rời đi.
“Cậu phiền thế nhỉ?” Chu Dao cầm gối trên giường đập vào người Tưởng Hàn. “Bảo cậu ra ngoài cơ mà!”
Tường Hàn cau chặt mày đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi: “Chu Dao, tôi nói cho cậu biết, trừ khi đã lên máy bay, nếu không cậu đừng hòng thoát khỏi tầm mắt của tôi”.
“Đây không phải việc của cậu!”
“Tôi không muốn nhìn cậu nổi điên!” Tưởng Hàn gắt cô.
Chu Dao cũng quát lại: “Tôi điên bao giờ? Tôi rất bình tĩnh!”
Tưởng Hàn im lặng vài giây, đột nhiên cười khẩy: “Chu Dao, cậu muốn yêu đương thì tìm người nào đáng tin mà yêu. Gã đàn ông kia ngoài khuôn mặt ra thì anh ta có cái gì? Đến tuổi này rồi mà còn dựa vào vẻ bề ngoài để câu con gái nhà giàu, tôi còn thấy dơ cho anh ta nữa đây này”.
Chu Dao đáp trả một cách mỉa mai: “Đến lúc cậu bằng tuổi anh ấy thì vẫn chỉ là một gã công tử bột mà thôi”.
Tưởng Hàn không hề buồn phiền, nhún vai: “Đúng rồi đấy, tôi chính là công tử bột đấy, nhưng cậu cũng giống tôi cả thôi. Sao cậu không chịu hiểu nhỉ? Mẹ cậu tuyệt đối không chấp nhận người đàn ông kia làm con rể. Cho dù đến khi dì ấy mất cũng phải viết câu ấy vào di chúc đấy. Cậu còn không hiểu tính mẹ mình thế nào hay sao?”.
Chu Dao mím chặt môi, nhìn chằm chằm cậu ta với đôi mắt ngân ngấn lệ. Tưởng Hàn cũng sửng sốt. Cô quay người nhào lên giường, im lìm vùi mặt vào gối.
Tưởng Hàn cuống lên: “Ê này Chu Dao, cậu đừng khóc nữa. Tôi đâu có mắng cậu, cậu đừng khóc nữa”.
Nhưng cô vẫn phớt lờ.
Tưởng Hàn cau mày, trong lòng khó chịu: “Ôi trời ạ, tôi chẳng hiểu nổi, anh ta cho cậu bùa mê thuốc lú gì mà cậu say như điếu đổ thế? Còn thuốc không, cho tôi xin một điếu”.
Chu Dao chẳng hề động đậy. Tưởng Hàn đặt mông ngồi bên mép giường, nhìn theo bóng lưng cô: “Tôi và cậu đi Cuba chơi nhé? Không phải cậu rất muốn đến đó hay sao? Không chừng đi về một chuyến, cậu sẽ quên anh ta đấy!”.
Tiếng quẹt thẻ từ “tít tít tít” vang lên. Tưởng Hàn lập tức đứng bật dậy, đi ra ngồi lên ghế dựa. Thấy Hạ Minh Chân ngồi trên xe lăn được hộ lý đẩy tới, cậu ta vội vàng tiến lên đỡ.
Hạ Minh Chân được dìu đến ngồi trên sô pha, tay chống trán, không nói một lời.
Tưởng Hàn: “Dì có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”.
“Không cần.” Hạ Minh Chân nói. “Bảy rưỡi bay rồi, chẳng mấy chốc nữa là xuất phát”.
Chu Dao ngồi bật dậy, dẩu môi: “Cho dù mẹ có trói con đến sân bay thì con cũng sẽ không lên máy bay đâu!”.
Hạ Minh Chân không buồn nhìn cô, vài giây sau, bà thản nhiên nói với Tưởng Hàn: “Tưởng Hàn, cháu nói với Chu Dao giúp dì: Nếu nó chưa biết lỗi và cam đoan không qua lại với gã đàn ông kia nữa thì dì sẽ không nói với nó một câu nào”.
Tưởng Hàn đành khuyên: “Chu Dao, đừng để mẹ cậu bực mình nữa”.
“Mẹ đừng có gượng ép tình cảm! Con sẽ không chia tay với anh ấy đâu!” Chu Dao tức không chịu nổi, nhưng trong giây phút nhìn thấy chiếc xe lăn kia, cô lại không đành lòng. Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn khiến cô buồn bã khó tả. Cô chợt buông mình xuống giường, vùi đầu vào chăn.
Một chốc sau, Chu Dao vén chăn lên: “Ông chủ Lạc đã điều tra ra rồi, trợ lý Nguyễn là gián điệp. Bây giờ, mẹ cũng đâu có liên lạc được với ông ta. Ông chủ ểLạc thật sự là người tốt, tại sao mẹ không thế thử hiểu cho anh ấy chứ?”.
Không ai đáp lại cô. So với việc bị con gái chống đối, vụ trợ lý phản bội không thấm vào đâu cả.
Trong phòng có vài người nhưng lại yên lặng không một tiếng động. Chu Dao cụp mắt nhìn sườn mặt nghiêm túc và lạnh lẽo của mẹ, cảm giác khó chịu lại trào dâng.
Đêm khuya, tại quảng trường cách câu lạc bộ giải trí Khổng Tước Vàng hai con đường, Lạc Dịch và Sát Thủ băng nhanh qua phố, chạy núp vào một bóng cây sum suê ở góc đường. Bên cạnh là một chiếc xe việt dã, họ vội vàng mở cửa lên xe.
Trên xe có ba cảnh sát mặc thường phục thuộc tổ chuyên án theo Lục Tự đến từ Bắc Kinh. Lạc Dịch ném khẩu súng cho một người: “Giao nộp rồi nhé!”.
Anh ta cầm vũ khí trong tay xem xét tỉ mỉ: “Phía đồng nghiệp của tôi nói kiểu súng tự chế này thường bị thu giữ ở biên giới”. Rồi liếc nhìn Lạc Dịch. “Anh lợi hại quá, có thể tước được một khẩu súng trong tay đám người kia”.
“Phải chuẩn bị trước chứ, nếu không đã bị chúng bắn te tua rồi.” Nói xong, Lạc Dịch chợt nhớ đến cái chớp mắt của Chu Dao lúc ra khỏi phòng nghỉ, không biết bây giờ cô lo lắng đến mức nào rồi.
Lạc Dịch cúi đầu tìm thuốc lá, nhìn thấy tay áo bị thủng một lỗ lớn, khẽ chửi: “Tên Lục Tự khốn nạn kia dám nổ súng thật”.
“Anh ấy bắn chuẩn lắm!”
Lạc Dịch “à” một tiếng, đem thuốc lá mời mọi người. Sát Thủ không hút, khoát tay từ chối.
Lạc Dịch ngậm điếu thuốc, hỏi tình hình: “Phía Lục Tự thế nào rồi?”
“Hết thảy đều thuận lợi. Có điều nghe nói anh ấy bị cô gái nào đó đá một phát vào mặt.”
Gì cơ? Chiếc bật lửa vụt sáng nhưng Lạc Dịch quên cả châm thuốc. Anh cau mày hỏi: “Sao lại để cô ấy biết?”.
“Vô tình gặp phải thôi.”
Lạc Dịch vừa chầm chậm châm thuốc rít một hơi vừa hỏi dồn: “Lục Tự nói với cô ấy thế nào?”.
“Anh ấy bảo anh bị trúng một phát súng vì chống lại lệnh bắt, bỏ trốn rồi. Sau đó cô gái kia nổi điên lên, vừa khóc vừa đánh anh ta.”
Lạc Dịch rít một hơi thuốc thật sâu, hồi lâu vẫn không nói gì. Cuối cùng anh hỏi thêm: “Lục Tự không làm gì cô ấy chứ?”.
“Anh ấy việc gì phải so đo với một cô gái. Ồ đúng rồi, mẹ cô gái kia định đưa cô ấy về Bắc Kinh, ngay sáng nay đây này.”
Lạc Dịch im lặng chốc lát. Hạ tổng phát hiện ra rồi. Anh từng tính toán sẽ ngả bài với Hạ tổng, nhưng không ngờ khi bị phát hiện, anh không có ở đó, chỉ một mình cô phải đối mặt.
“Lạc Dịch, chúng tôi tìm lại được điện thoại của anh từ sòng bạc đây.” Cảnh sát mặc thường phục đưa cho anh, thấy anh định nhận lấy thì thu tay lại. “Tôi đã tắt nguồn rồi, mấy ngày tới, anh không được phép liên lạc với bất kì ai”.
“Ừ.” Lạc Dịch nhận lấy, điềm nhiên đút điện thoại vào túi.
“Tuy Lục Tự bị đá không nhẹ nhưng anh ấy nói tạo được hiệu quả rất tốt, có rất nhiều người trông thấy. Đây là địa bàn của Đan Sơn, tai mắt cũng nhiều, chắc hẳn bọn chúng sẽ mau chóng nhận được tin tức.” Anh ta nói thêm. “Anh và Lục Tự xảy ra “nội chiến”, phe cánh hợp tác đổ bể. Một người thì chạy trối chết, một người thì truy lùng tội phạm giết người khắp nơi. Đến lúc đó, đám Đan Sơn có thể lơ là cảnh giác, để lộ chút sơ hở”.
Lạc Dịch hỏi: “Tay trợ lý bên cạnh Hạ tổng đâu?”.
“Câu lạc bộ vừa xảy ra chuyện thì ông ta đã chạy trốn rồi. Người của chúng ta vẫn đang theo dõi, không bứt dây động rừng.” Nói đến đây, anh ta lấy làm tiếc nuối. “Tôi thật không ngờ rằng mấy lên đầu sỏ lại trốn mất. Có lẽ chúng lẩn vào đám người đang chen lấn xô đấy chạy rồi”.
“Đám tay chân bị bắt khai thế nào?”
“Chúng toàn là người địa phương được thuê, không biết lai lịch của chủ.”
Lạc Dịch cười khẩy: “Đao Tam vừa vào phòng nghỉ, ngay phát súng đầu tiên đã bắn chết gã nghiện bạc kia rồi”.
Anh cảnh sát tiếp lời: “Bởi gã biết lai lịch của Đao Tam”.
“Họ là người cùng làng.” Lạc Dịch nhớ lại tấm ảnh lúc ở nhà ông chủ Cao. “Rất có thể hang ổ của chúng nằm ngay tại ngôi làng. Hiện tại, câu lạc bộ bị niêm phong, bè lũ Đan Sơn bị thương nặng, chắc hẳn giờ này đang ẩn náu tạm ở một chỗ nào đó rồi. Chúng vừa thiếu tiền, thiếu người vừa thiếu trụ cột, không thể trở về hang ổ chính được. Tôi đoán chúng sẽ nghỉ ngơi một vài ngày quanh khu vực Cảnh Hồng, phát hiện ra tôi bị vu oan “giết người”, còn mâu thuẫn với các anh. Mà nhóm cảnh sát bắt Đan Sơn không có động tĩnh nào mới, có vẻ như sau khi câu lạc bộ bị đóng cửa, đầu mối cũng bị cắt đứt. Chúng cảm thấy an toàn, sẽ nhanh chóng trờ về hang ổ chính thôi”.
“Nhưng mà… anh chắc chắn Yến Lâm sẽ tin hai người xích mích chứ?”
“Chắc chắn.” Lạc Dịch cong khóe môi giữa đêm đen mịt mùng. “Cô ta cũng biết tôi bất hòa với Lục Tự. Huống chi lúc Lục Tự ở Á Đinh cũng nói chuyện với cô ta một lần rồi. Lúc Ngô Minh bị giết, anh ta nói anh ta không nghi ngờ cô ta mà chỉ thầm hoài nghi tôi. Yến Lâm sẽ chú ý chi tiết này”.
Viên cảnh sát mặc thường phục sững sờ giây lát, không ngờ Lạc Dịch có thể suy nghĩ cặn kẽ đến mức ấy. Anh ta gật đầu bội phục, ngay sau đó cười nói: “Mấy lính trinh sát của chúng tôi sẽ tới làng của chúng trước để tra xét kĩ càng, một khi xác nhận chính xác sẽ gọi lính đến mai phục, sau đó đợi chúng vào một ổ, tóm gọn một mẻ”.
Năm rưỡi sáng, nhóm Chu Dao trả phòng, chuẩn bị đến sân bay.
Hạ Minh Chân vẫn không chịu nói chuyện vói Chu Dao, thậm chí không để cô đẩy xe lăn giúp mình, chỉ để Tưởng Hàn hỗ trợ.
Chu Dao đi chầm chậm bên xe lăn, nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ! Mẹ về trước có được không? Chờ con xử lý xong chuyện ở đây rồi về mẹ nhé?”.
Hạ Minh Chân vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.
“Mẹ, con xin mẹ đừng như vậy nữa mà. Sau này, con nghe theo mẹ hết, được không ạ?”
Chu Dao cầu xin mãi mà không được, một mặt không muốn làm mẹ giận, một mặt lại lo lắng cho tình hình của Lạc Dịch, cảm giác như người mình sắp bị xẻ làm đôi. Cô đứng ở cửa khách sạn, nhìn nhân viên mang hành lý lên xe giúp, đôi chân như mọc rễ, không chịu dịch về phía trước dù chỉ một bước.
Hạ Minh Chân được đưa lên xe xong xuôi, xe lăn gập gọn để sang bên cạnh, Tưởng Hàn quay đầu gọi Chu Dao: “Đi thôi nào!”.
Cô vẫn đứng im: “Tưởng Hàn, tôi thật sự không thể đi được, làm phiền cậu và chị hộ lý đưa mẹ tôi về nhà”.
Hạ Minh Chân ngồi trong xe nghe thấy thế, chỉ trợn mắt trừng cô nhưng không chịu nói một câu nào.
“Mẹ, con xin lỗi!” Chu Dao cương quyết. “Con xin lỗi, hãy để con đi tìm anh ấy về đã. Mọi chuyện khác con đều có thể nghe theo mẹ, nhưng việc liên quan đến anh ấy thì không”.
Hạ Minh Chân thờ ơ: “Tưởng Hàn, dì đành phải nhờ cháu lần nữa vậy”.
Tưởng Hàn túm Chu Dao, kéo lên xe.
“Cậu buông ra! Buông ra đi!” Chu Dao giãy không thoát.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ chạy tới, Khương Bằng kéo cửa ra gọi: “Cô em, có đi không?”.
Mấy người phía này đều sửng sốt, Chu Dao nhân cơ hội hất lay Tưởng Hàn ra, chạy như bay lên xe, vừa chạy vừa kêu to: “Con xin lỗi mẹ! Con xin lỗi mẹ!”.
Tưởng Hàn lập tức đuổi theo nhưng Chu Dao đã bắt được bàn tay Khương Bằng, nhảy phắt lên xe. Cô quay đầu lại, chắp tay trước ngực xin tha thứ. Tay cô run run, nước mắt ngân ngấn nhìn Hạ Minh Chân với vẻ cầu xin.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe thương vụ tăng tốc lao đi trong nháy mắt. Tưởng Hàn đuổi theo mà không được, tức giận giậm chân thật mạnh. Hạ Minh Chân nhìn Chu Dao ở trong xe làm dấu “xin lỗi”, mím môi khép mi, thở một hơi nặng nề.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường. Chu Dao cúi đầu, lau khóe mắt ướt nhòe, quay đâu hỏi Khương Bằng: “Anh đã nghe ngóng được tin tức nào về ông chủ Lạc chưa? Tình hình anh ấy thế nào rồi? Đang ở đâu? Bị thương có nặng không?”.
“Vẫn chưa có tin tức nào cả.” Khương Bằng đáp lại rồi châm một điếu thuốc.
“Vâng.” Chu Dao cúi thấp đầu, im lặng lúc lâu không biết suy nghĩ gì.
“Nhưng tôi tra được người bị anh ta “giết” hụt ở sòng bạc ngày hôm qua là ai rồi.”
“Ai thế?” Chu Dao ngẩng đầu. “Đến chỗ ở của hắn ta để tìm đầu mối, liệu có thể phát hiện dấu vết liên quan đến ông chủ Lạc không?”.
Khương Bằng nhún vai: “Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy thôi”.
Chu Dao: “Thế thì chúng ta mau đi đi”.
“Đọi chút đã.” Khương Bằng cười kì quái.
“Còn chờ gì nữa?”
“Cô em, trước khi xuất phát, tôi phải nói với cô mấy quy định. Bất luận trong tình huống nào, cô cũng phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi. Không được phép tự ý hành động, không được phép xử sự theo cảm tính. Hai ta chỉ len lén đi tìm đầu mối, khóng được đụng độ chính diện kẻ địch. Nếu gặp nguy hiểm thì phải lập tức rút lui, hiểu không?”
Chu Dao ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu đồng ý.
“Nói! Có làm được không?”
“Có!”
“Xuất phát.”