Mãi cuối ngày McCaleb mới sờ tới được các ghi chép và hồ sơ tài chính lấy từ nhà Amelia Cordell. Thấm mệt vì làm việc nơi bàn giấy, ông nhanh chóng lướt qua các ghi chú thì thấy chẳng có gì trong các hồi ức của cô vợ góa gợi lên được chút chú ý ở ông. Từ các bản kê tài khoản ngân hàng ông nhanh chóng xác định rằng Cordell được trả lương mỗi thứ Tư qua chuyển khoản trực tiếp. Trong vòng ba tháng mà McCaleb hiện có bản kê tài khoản, Cordell đều rút tiền bằng máy ATM vào đúng ngày trả lương tại đúng chi nhánh ngân hàng nơi rốt cuộc anh bị giết. Điều này quan trọng ở chỗ nó xác nhận rằng, cũng như Gloria Torres dừng chân nơi Siêu thị Sherman, Cordell đang theo đúng một thói quen lặp đi lặp lại dễ nhận ra vào thời điểm anh bị ám sát. Điều này khiến McCaleb vững tin hơn rằng hung thủ đã theo dõi các nạn nhân – trong trường hợp Cordell là trong ít nhất một tuần, nhưng có thể lâu hơn.
McCaleb đang liếc qua các bản kê chi tiết thẻ tín dụng thì cảm thấy thuyền hơi trĩu xuống, nhìn ra ngoài ông thấy Graciela đang bước xuống đuôi thuyền. Thật là ngạc nhiên thú vị.
“Graciela,” ông vừa bước ra đuôi thuyền vừa nói. “Em làm gì ở đây?”
“Anh không nhận tin nhắn của em à?”
“Không, anh… à, anh chưa kiểm tra tin nhắn.”
“Em có gọi điện nói là em đến đây mà. Em viết xong vài điều về Glory rồi đây. Như anh yêu cầu.”
McCaleb suýt nữa đã rền rĩ. Lại thêm việc giấy tờ nữa. Nhưng thay vì rền rĩ ông bảo nàng rằng ông rất cảm kích thấy nàng làm nhanh đến thế sau khi ông đề nghị.
Ông nhận thấy nàng đeo túi bằng vải len thô trên vai. Ông đỡ lấy túi từ nàng.
“Cái gì trong túi vậy? Em đâu có viết nhiều đến thế phải không?”
Nàng nhìn ông mỉm cười.
“Đồ đạc của em. Chắc em sẽ ở lại đây nữa đấy.”
McCaleb rùng mình nhè nhẹ ở bên trong, mặc dù ông biết nàng ở lại không nhất thiết có nghĩa là họ sẽ ngủ với nhau.
“Còn Raymond đâu?”
“Ở với bà Otero. Mai bà ấy cũng sẽ đưa nó đi học. Em xin nghỉ phép một ngày.”
“Thế nào cơ?”
“Để em có thể làm tài xế cho anh.”
“Anh có người khác lái xe rồi. Em không cần phải xin…”
“Em biết, nhưng là em muốn thế. Với lại, em có hẹn cho anh gặp sếp của Glory ở chỗ tờ Thời báo. Và em muốn đi cùng anh khi anh nói chuyện với ông ta.”
“OK, thì em lái vậy.”
Nàng mỉm cười, và ông đưa nàng vào phòng khách.
Sau khi mang túi xách của nàng xuống phòng ngủ và rót cho nàng một cốc từ một chai vang đỏ mới, McCaleb ngồi xuống với nàng nơi đuôi thuyền rồi bắt đầu thuật cho nàng về những tiến triển mới của vụ án. Trong khi ông kể về Kenyon, nàng mở to mắt mà cố sức chấp nhận ý nghĩ rằng có mối liên hệ đâu đó giữa em gái nàng với kẻ tội phạm bị ám sát kia.
“Không nảy ra được điều gì hiển nhiên cả, phải không?” ông hỏi.
“Không. Em hoàn toàn không hiểu nổi làm thế nào mà…”
Nàng không nói hết câu.
McCaleb lắc đầu rồi thõng hẳn người xuống trên ghế xếp. Nàng mở ví lấy cuốn sổ trong đó nàng đã ghi lại những việc em gái nàng thường làm. Họ đọc qua một lượt. Trong số những điều nàng ghi lại chẳng có gì McCaleb thấy có ý nghĩa cả. Nhưng ông bảo nàng thông tin này có thể hữu ích do vụ án sẽ còn tiến triển.
“Mọi việc thay đổi đến là lạ,” ông nói. “Mới tuần trước đây chỉ là vụ cướp bình thường. Giờ thì lại có khả năng động cơ giết người là do bệnh tâm thần hoặc thậm chí là một dạng giết thuê. Còn giờ khả năng thứ ba là do ngẫu nhiên tình cờ.”
Graciela nhấp rượu trước khi trả lời.
“Làm cho vụ án khó khăn hơn phải không?” nàng hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
“Không,” Ông nói. “Nó chỉ có nghĩa là ta gần tới nơi rồi. Mình chỉ cần phải nghĩ thoáng, không loại trừ một khả năng nào cả. Rồi thì sàng lọc dần… Tất cả chỉ có nghĩa là ta gần tới nơi rồi.”
Sau khi ngắm hoàng hôn, Graciela lái xe đưa cả hai người đến một nhà hàng Ý nhỏ ở khu Belmont Shores của Long Beach. McCaleb thích đồ ăn ở đó, rồi thì họ lại được ngồi riêng biệt ở một trong ba căn rạp tròn của nhà hàng. Suốt bữa ăn tối McCaleb cố đổi chủ đề vì thấy Graciela vẫn đang phiền muộn do những bước ngoặt mới của cuộc điều tra. Ông kể với nàng dăm chuyện cười không đâu vào đâu mà ông nhớ từ hồi còn ở Cục, nhưng cũng chỉ họa hoằn nàng mới nhếch miệng cười.
“Hồi anh còn làm việc này trọn thời gian thì chắc là vất vả lắm,” nàng vừa nói vừa đẩy đĩa mì gnocchi mới ăn chừng phân nửa sang bên. “Ý em là cứ phải suốt ngày đương đầu với mấy loại người đó. Ắt là phải…”
Nàng không nói hết. Ông chỉ gật. Ông nghĩ họ không nên nói chuyện đó thêm lần nữa.
“Anh có bao giờ nghĩ anh sẽ qua được không?”
“Gì cơ, việc này ấy à?”
“Không, là qua được những gì nó gây ra cho anh. Như chuyện anh kể em nghe ấy. Nhà Tù Quỷ. Tất cả những gì đã xảy ra với anh. Anh có qua được nó không?”
Ông nghĩ một thoáng. Ông cảm thấy câu trả lời của mình chất chứa quá nhiều điều.
Nàng đang hỏi về đức tin và đang quyết định điều đó về ông. Ông biết, điều quan trọng là câu trả lời của ông phải trung thực, nhưng đúng. Với ông, ông cần trả lời đúng.
“Graciela ạ, anh chỉ có thể nói với em rằng anh hy vọng mình sẽ vượt qua được. Anh muốn mình được khôi phục lại. Khôi phục thành gì, anh không chắc. Nhưng anh đã trống rỗng quá lâu nên anh muốn mình đầy trở lại. Trong thâm tâm, anh cảm thấy nói về chuyện đó thì thật kỳ cục, nhưng mà nó có đấy. Anh muốn em biết điều đó. Anh không biết nói vậy liệu có trả lời được cho điều em cần biết về anh không. Nhưng anh đang hy vọng và chờ đợi sẽ có được những gì anh nghĩ là em có.”
Ông không chắc mình nói thế có nghĩa gì không, ông đi vòng quanh căn rạp cho đến khi ở ngay bên phải nàng. Ông rướn người tới trước hôn má nàng, ở góc cao, được tấm vải bàn kẻ ca rô đỏ che khuất, ông đặt tay lên đầu gối nàng rồi nhè nhẹ lần tay lên phần trên đùi nàng. Đó là kiểu vuốt ve chỉ của một người tình. Nhưng ông tuyệt vọng muốn bám lấy nàng, cố không mất nàng, và ông đã mất tự tin vào lời nói. Ông phải chạm tới nàng bằng cách nào đó.
“Mình đi được không?” nàng hỏi.
Ông nhìn nàng một thoáng.
“Đi đâu?”
“Về thuyền.”
Ông gật đầu.
Trở về thuyền, Graciela dẫn ông vào phòng ngủ rồi làm tình với ông không chút ngại ngần. Trong khi họ di chuyển với nhịp điệu chậm. McCaleb cảm thấy tim mình đập trong ngực dữ dội và nặng nề đến mỗi nhịp tim hồ như vang vang trong hai thái dương ông, một cảm giác rần rật giục giã ông làm gấp gáp hơn. Ông tin chắc nàng cũng cảm thấy vậy, cảm thấy nó đập phừng phừng trong ngực nàng, nhịp điệu của sự sống.
Cuối cùng, một cơn rùng mình chạy suốt châu thân ông và ông áp sát mặt vào chỗ hõm nơi cổ nàng. Một tiếng cười ngắn, cụt lủn, nghe như hơi thở hắt, bất giác bật ra từ họng ông và ông hy vọng nàng sẽ cho ấy là ông ho hoặc là hớp để lấy hơi. Ông nhẹ nhàng tì thêm sức nặng của người mình lên nàng, vùi mặt vào vạt tóc mềm sau tai nàng. Nàng lướt tay xoa dọc lưng ông, rồi lại xoa ngược từ dưới lên, dừng lại nơi cổ ông, bàn tay mềm và ấm.
“Có gì buồn cười thế?” nàng thì thầm.
“Chả có gì… Anh hạnh phúc, vậy thôi.”
Ông áp mặt chặt hơn vào nàng mà thì thầm vào tai nàng, mũi ông đong đầy mùi hương của nàng, trái tim và tâm trí ông tràn đầy hy vọng.
“Em là người đưa anh trở lại,” ông nói. “Em là cơ hội của anh.”
Nàng vòng tay ôm quanh cổ ông, ghì chặt ông xuống nàng. Nàng không nói một lời.
Nửa đêm khuya khoắt McCaleb bừng tỉnh. Ông mơ thấy mình bơi dưới đáy nước mà không cần trồi lên trên mặt để thở.
Ông đang nằm ngửa, cánh tay vắt ngang tấm lưng trần của Graciela. Ông cảm thấy hơi ấm của cái đụng chạm này. Ông nghĩ đến việc nhổm dậy nhìn qua người nàng để xem đồng hồ nhưng lại không muốn phá vỡ mối dây nối liền hai thân thể họ với nhau. Khi nhắm mắt để quay về với giấc mơ, âm thanh không thể nhầm lẫn của cánh cửa phía trên chầm chậm trượt sang một bên khiến ông chợt thức dậy. Ông nhận ra rằng cái gì đó – một âm thanh – đã khiến ông tỉnh khỏi giấc mơ. Ông cảm thấy có một nhũ băng nhọn hoắt đâm xuyên qua ngực mình và trở nên tỉnh như sáo. Ai đó đang ở trên thuyền.
Tên người Nga, ông nghĩ. Bolotov đã tìm ra ông và đến để thực hiện lời đe dọa của hắn. Nhưng rồi ông nhanh chóng loại bỏ khả năng đó khi quay lại niềm tin có tính bản năng rằng gã người Nga hẳn không ngu xuẩn đến vậy.
Ông lăn ra mép giường với tay lấy cái điện thoại không dây nằm trên sàn. Ông bấm chuỗi số gọi nhanh sang thuyền Buddy Lockridge rồi đợi anh ta trả lời. Ông muốn Lockridge nhìn sang Biển Theo Ta rồi cho ông biết liệu anh ta có nhìn thấy ai hoặc cái gì xuất hiện không đúng lúc hay không. Ý nghĩ Donald Kenyon bị điệu ra cửa trước nhà mình rồi bắn chết bằng một viên đạn vỡ thành nhiều mảnh lóe qua tâm trí ông. Và ông nhận ra dù kẻ trên kia có là ai thì có lẽ hắn cũng không tính đến chuyện Graciela đang ở trên thuyền. Đột nhiên ông nhận ra rằng dù trong vài phút tới có chuyện gì xảy ra đi nữa, kẻ xâm nhập không được phép và sẽ không thể đụng tới nàng.
Sau bốn hồi chuông Lockridge không trả lời và McCaleb biết mình không thể phí thời gian thêm nữa. Ông nhanh chóng ra khỏi giường rồi tiến về phía cửa phòng ngủ đang đóng, kiểm tra mấy con số hiện sáng màu đỏ trên mặt đồng hồ thì thấy lúc này là ba giờ mười phút.
Trong khi mở nhanh cánh cửa, ông nghĩ đến khẩu súng của mình. Nó nằm trong ngăn kéo dưới cùng của bàn vẽ hải đồ. Kẻ đột nhập đang ở gần nó hơn là ông, có lẽ hắn đã tìm thấy nó rồi.
Ông yệt qua trong tâm trí khung cảnh tầng dưới thuyền, tìm thứ gì đấy làm vũ khí nhưng chẳng ra được gì. Suốt thời gian đó ông vẫn để cửa mở.
“Gì vậy?” Graciela thì thầm sau lưng ông.
Ông nhanh chóng và khẽ khàng quay lại đi về phía giường. Ông đặt tay lên miệng nàng thì thầm, “Có ai đó ở trên thuyền.”
Ông cảm thấy thân nàng cứng đờ dưới tay ông. “Chúng không biết có em trên thuyền. Anh muốn em tránh sang một bên, nằm xuống sàn cho đến khi nào anh đến với em.”
Nàng không cục cựa.
“Làm đi, Graciela.”
Nàng bắt đầu di chuyển nhưng rồi ông ngăn nàng lại.
“Em có cây gậy hay bất cứ thứ vũ khí nào đó trong túi xách không?”
Nàng lắc đầu ý bảo không. Ông gật đầu rồi đẩy nàng sang mép giường gần vách nhất. Ông trở lại phía cửa.
Trong khi McCaleb nhẹ nhàng bước lên các bậc thang, ông thấy cửa trượt mở một nửa. Trên phòng khách sáng đèn hơn ở dưới nên ông nhìn thấy rõ hơn. Bất ngờ bóng một người đàn ông nổi bật trên nền ánh sáng bên ngoài cửa. Ánh sáng cơ hồ như phản chiếu từ bóng người đó. McCaleb không rõ liệu kẻ xâm nhập đang nhìn chằm chằm vào ông hay đang quay mặt đi, nhìn ra ngoài vũng neo thuyền.
McCaleb biết cái khui chai ông đã dùng để mở chai rượu của Graciela hồi hôm đang nằm trên quầy bếp, ngay trên đầu thang. Ông có thể dễ dàng lấy được nó. Ông chỉ phải quyết xem liệu ông có phải dùng nó để chống lại một kẻ vũ trang thứ tốt hơn không.
Ông kết luận rằng không có cách nào khác. Khi lên đến tầng trên, ông rướn người với lấy cái khui chai. Sàn tầng kêu cót két và McCaleb thấy dáng người kia căng lên. Yếu tố bất ngờ không còn nữa.
“Đứng yên, đồ khốn!” ông vừa thét vừa chộp cái khui chai rồi tiến về phía bóng đen.
Kẻ đột nhập nhanh chóng tiến về phía cửa, nghiêng người lách qua rồi dùng một tay đóng sập lại sau lưng. Nhoài người tới túm lấy cửa giữ cho nó mở, McCaleb lỡ mất mấy giây nên ông chưa kịp ra khỏi thuyền thì kẻ đột nhập đã lên tới bến thuyền mà bỏ chạy.
Bằng trực giác ông biết mình sẽ không đuổi kịp kẻ đột nhập, nhưng ông vẫn nhảy phóc lên bến đuổi theo hết tốc lực, khí lạnh ban đêm làm da ông đanh lại, bề mặt ram ráp của mấy tấm lát bến tàu khiến hai bàn chân trần của ông đau điếng.
Trong khi đang chạy dọc theo cầu tàu chéo góc, ông nghe tiếng động cơ ô tô khởi động. Ông đẩy bật cổng rồi chạy ra bãi đỗ xe ngay khi một chiếc ô tô lao vút qua lối ra, lốp rít lên ken két do trượt trên nền nhựa đường lạnh ngắt. McCaleb nhìn chiếc xe đi khuất. Xa quá nên ông không thấy được biển số nữa.
“Chó chết!”
Ông nhắm mắt lại, đưa tay lên véo sống mũi mình. Đó là một kỹ thuật tự thôi miên. Ông cố ghi vào trí nhớ chủ động càng nhiều càng tốt những gì vừa thấy. Ô tô màu đỏ, nhỏ, của nước ngoài, bộ giảm xóc mòn vẹt… Ông chợt nghĩ chiếc xe này trông quen quen. Song từng gặp nó ở đâu thì ông chưa nhớ ra được.
McCaleb gập người về phía trước, chống hai tay lên đầu gối khi chợt cảm thấy buồn nôn còn tim ông dường như chuyển sang tốc độ khác hẳn, nhanh hơn gấp bội. Ông tập trung thở dài, sâu, cuối cùng cũng cảm thấy nhịp tim giảm xuống.
Ông cảm thấy có ánh sáng đập vào hai mí mắt đang nhắm của mình. Ông mở mắt ra nhìn vào vệt sáng chói đang tiến lại gần. Đó là tay bảo vệ của vũng neo thuyền đang lái chiếc xe loại dùng cho sân gôn tiến đến gần.
“Ông McCaleb?” giọng nói đằng sau ánh sáng đó hỏi. “Ông đấy à?”
Chỉ khi đó McCaleb rốt cuộc mới nhận ra mình đang trần như nhộng.
Chẳng có gì mất, chẳng có gì bị xáo trộn. Ít nhất là theo chỗ McCaleb thấy. Chẳng gì có vẻ không ổn. Những gì đựng trong cái túi da mà ông để nơi bàn bếp xem chừng vẫn y nguyên theo như ông nhớ. Ông tìm thấy đống hồ sơ dày ông đã nhét vào tủ nơi bàn bếp lúc ban sáng vẫn nằm yên vị. McCaleb kiểm tra cánh cửa trượt thì thấy có vài vết trầy do một cái tuốc nơ vít. Ông biết dùng một cái tuốc nơ vít để cạy cánh cửa trượt là dễ như bỡn. Ông cũng biết khi nạy như vậy thì ở ngoài sẽ nghe ồn hơn ở trong. Ông đã gặp may. Bằng cách nào đó tiếng nạy hay một cái gì khác đã đánh thức ông dậy.
Với người bảo vệ là Shel Newbie đứng quan sát, McCaleb kiểm tra từng ngăn kéo, từng cái tủ trong phòng khách thì thấy chẳng có gì mất cả.
“Còn bên dưới thì sao?” Newbie hỏi.
“Không đủ thì giờ,” McCaleb nói. “Ngay khi hắn mở cửa thì tôi đã nghe thấy rồi. Chắc là hắn tới định làm gì đó nhưng chưa kịp làm thì đã bị tôi dọa cho mất mật phải bỏ chạy.”
McCaleb ngừng bặt khi nghĩ đến khả năng kẻ đột nhập đến chẳng phải để đánh cắp thứ gì. Ông lại nghĩ đến Bolotov nhưng nhanh chóng gạt đi. Bóng người ông đã thấy lách qua cửa trượt nhỏ nhắn quá, không thể là gã người Nga được.
“Em lên được chứ? Để em pha ít cà phê.”
McCaleb quay lại phía cầu thang. Graciela đang đứng đó. Khi quay lại phòng ngủ để mặc quần áo, ông đã bảo nàng rằng nàng cứ ở dưới kia thì tốt hơn. Nhưng nàng đã lên đây, mặc bộ áo ngủ màu hồng phủ trên một cái quần xám nàng lấy từ tủ của ông ra, rộng thùng thình. Tóc nàng hơi bù xù và trông nàng quyến rũ khôn tả. Ông nín thinh nhìn nàng chăm chăm một thoáng rồi mới nói.
“Ồ thôi, bọn anh chắc cũng xử lý sắp xong rồi.”
“Tôi có nên gọi cho Phân khu Thái Bình Dương không?” Newbie hỏi.
McCaleb lắc đầu.
“Chắc chỉ là tên ma cà bông bến cảng nào đó muốn xoáy cái hệ định vị hay cái la bàn của tôi thôi,” ông nói, mặc dù chính ông chẳng tin là mấy. “Tôi không muốn lôi cảnh sát vào đây. Rồi sẽ thức suốt đêm không ngủ được cho mà xem.”
“Ông chắc chứ?”
“Ừ, cám ơn anh đã giúp nhé, Shel. Tôi biết ơn anh lắm.”
“Hễ giúp được là tôi vui vẻ giúp mà. Thôi vậy tôi đi đây. Tôi sẽ phải viết báo cáo tường trình sự cố. Đằng nào thì sáng mai người ta hẳn sẽ cần phải báo cáo cho bên cảnh sát LA.”
“Ừ, thế cũng được. Tôi không muốn phải ngồi đợi họ tới đây. Hồi nãy chạy như thế tôi mệt đứt hơi rồi. Mai thì tốt hơn.”
“Ừ, thế nhé.”
Newbie chào rồi đi. McCaleb đợi thêm một chút rồi nhìn Graciela, nàng vẫn đang đứng nơi chiếu nghỉ cầu thang.
“Anh khỏe chứ?”
“Ừ. Chỉ sợ thôi.”
“Sao anh không xuống dưới đi. Em xuống ngay đây.”
Nàng quay lại phòng ngủ. McCaleb đóng cánh cửa trượt rồi kiểm tra ổ khóa xem còn khóa được không, vẫn được. Ông với tay lên giá để cần câu ở trên đầu, lấy xuống chiếc cán lao bằng gỗ. Ông chèn nó vào rãnh trượt của cánh cửa, dùng như cái nêm giữ cho cửa đóng. Thế cũng ổn cho đêm nay. Nhưng ông biết mình sẽ phải xem xét lại về an ninh của chiếc thuyền.
Khi đã chèn xong cửa và thấy có cơ sở hợp lý để an tâm rằng mình sẽ an toàn, McCaleb nhìn xuống đôi chân trần của mình trên tấm thảm Berber trải sàn phòng khách. Lần đầu tiên ông nhận ra thảm bị ướt. Chừng đó ông mới nhớ lại ánh đèn của vũng neo thuyền đã chiếu sáng thân hình kẻ đột nhập như thế nào khi hắn đứng gần cửa.