Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Việc Máu

Chương 33

Tác giả: Michael Connelly

Chẳng có chiếc taxi nào đợi nơi vỉa hè ngoài khu cấp cứu. McCaleb quyết định thay đổi kế hoạch. Ông chưa ăn gì từ lúc điểm tâm cho tới giờ nên đang đói lả người. Ông cảm thấy một cơn đau nửa đầu âm ỉ bắt đầu giần giật ở phía sau sọ và biết rằng nếu không nạp thêm năng lượng thì chẳng mấy chốc nó sẽ bò lên đỉnh đầu và choán trọn cả đầu ông. Ông quyết định gọi Buddy Lockridge đến đón ông, sau đó thì sang nhà hàng Jerry’s Deli ở bên kia đường để ăn gà tây và xăng uých xà lách trộn trong khi chờ đợi. Càng nghĩ đến mấy cái bánh xăng uých ngon lành người ta làm ở nhà hàng đó, ông lại càng đói tợn. Khi nào Buddy đến, họ sẽ có thể đến chỗ Video GraFX Consultants ở Hollywoods để lấy cuốn băng và bản in khung hình mà Tony Banks đã phóng to chỉnh rõ theo yêu cầu của ông.

Ông nhanh chóng quay vào lại tiền sảnh khu cấp cứu, đến chỗ hốc thụt vào tường nơi đặt các điện thoại trả tiền. Ở một trong các máy đó có một thiếu phụ vừa sụt sùi khóc vừa kể cho ai đó nghe về một người khác hình như đang được điều trị ở khu cấp cứu. McCaleb để ý thấy một bên lỗ mũi và môi dưới cô ta bị mấy cái vòng bạc đâm xuyên qua, các vòng này nối với nhau bằng một chuỗi kẹp cho chắc chắn.

“Hắn không biết em, hắn không biết Danny,” cô kể lể. “Hắn làm mọi chuyện hỏng bét hết, người ta còn đang gọi cả cớm nữa.”

Bị chia trí trong một thoáng bởi mấy cái kẹp và tự hỏi nếu thiếu phụ này ngáp thì chuyện gì sẽ xảy ra, McCaleb chọn cái điện thoại xa cô ta nhất rồi cố gắng không để ý tới cô ta nữa. Ông đã toan chịu thua, không còn hy vọng gì gặp Lockridge sau sáu hồi chuông – trên một con thuyền như Xuống Đáy Hai Lần thì không thể có chuyện chủ nhân ở xa đến nỗi quá bốn hồi chuông mà không đến trả lời – thì rốt cuộc Buddy lại nhấc máy.

“Này Buddy, sẵn sàng đi làm chứ hả?”

“Terry à?”

McCaleb chưa kịp đáp thì giọng Lockridge đã hạ xuống thành thì thầm. “Trời ạ, anh ở đâu thế?”

“Bệnh viện Cedars. Tôi cần anh đến đón. Có chuyện gì vậy?”

“Chà, đón thì tôi sẽ đón nhưng tôi không chắc anh muốn quay lại đây đâu.”

“Buddy, nghe này.

Đừng nói lăng nhăng nữa, nói rõ tôi nghe đang có chuyện gì.”

“Tôi không rõ anh bạn à, nhưng thuyền của anh đang đầy người đây này.”

“Người nào?”

“Chà, hai trong số đó là hai gã mặc com lê đến đây hôm qua.”

Nevins và Uhlig.

“Họ vào trong thuyền tôi à?”

“Ừ, vào trong. À. họ lại còn giật tấm bạt che chiếc Cherokee của anh ra, và lại có một chiếc xe tải kéo ngoài kia nữa. Tôi nghĩ chắc họ mang nó đi đấy. Tôi đã ra ngoài xem chuyện gì vậy, thế là suýt nữa họ đã cho tôi kềnh xuống boong. Cho tôi xem huy hiệu với lại lệnh khám xét rồi bảo tôi biến. Họ chả lịch sự tẹo nào hết. Họ đang khám thuyền đấy.”

“Mẹ khỉ!”

McCaleb nhìn sang thì thấy cơn nổi khùng của ông đã khiến thiếu phụ đang sụt sùi kia phải chú ý. Ông xoay lưng lại cô ta.

“Buddy này, anh đang ở đâu, trên hay dưới?”

“Dưới.”

“Ngay bây giờ anh có thấy được thuyền tôi không?”

“Thấy chứ. Tôi đang nhìn qua cửa sổ bếp.”

“Anh thấy bao nhiêu người?”

“Ừm, vài người đang ở trong. Nhưng tổng cộng chắc cũng bốn năm người bên ấy. Lại còn thêm hai người chỗ chiếc Cherokee nữa.”

“Có phụ nữ nào không?”

“Có.”

McCaleb cố mô tả Jaye Winston kỹ hết mức, và Lockridge xác nhận có một phụ nữ giống như thế đang ở trên thuyền.

“Giờ bà ta ở trong phòng khách. Trông cũng giống như hồi nãy khi tôi nhìn bà ta, bà ta kiểu như chỉ quan sát thôi.”

McCaleb gật. Đầu óc ông ra sức nghĩ xem những khả năng nào có thể dẫn đến chuyện đang xảy ra kia. Xét theo cách nào thì rốt cuộc cũng đều ra như thế. Việc Nevins và Uhlig biết ông có giữ hồ sơ FBI hẳn sẽ không làm nảy sinh một phản ứng như vậy – lệnh khám xét với cả một đội đặc vụ thế kia. Chỉ còn một khả năng duy nhất thôi. Ông đã trở thành một nghi phạm chính thức. Chấp nhận điều đó, ông nghĩ xem Nevins và Uhlig sẽ khám xét tìm bằng chứng như thế nào.

“Buddy này,” ông nói, “anh đã thấy họ mang cái gì ra khỏi thuyền chưa? Kiểu như đựng trong túi nhựa hoặc túi giấy màu nâu, giống như túi của hãng Lucky ấy.”

“Ừ, có vài cái túi. Họ để lên trên bến. Nhưng anh không phải lo Terry à.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Tôi không cho rằng họ sẽ tìm ra cái họ đang thực sự tìm đâu.”

“Anh đang nói cái…”

“Không nói qua điện thoại, anh bạn. Anh muốn tôi đến đón anh bây giờ không?”

McCaleb ngừng lặng. Anh ta nói gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Giữ máy,” cuối cùng ông nói. “Tôi sẽ gọi lại anh ngay.”

McCaleb gác máy rồi lập tức thả vào khe một đồng hai lăm xu nữa. Ông gọi số điện thoại của chính mình. Không ai trả lời. Máy tự động liền trả lời và ông nghe giọng thu băng của chính mình bảo để lại tin nhắn. Sau tiếng bíp ông nói, “Jaye Winston, nếu chị có đó thì hãy nhấc máy.”

Ông đợi một nhịp rồi đã toan nhắc lại thì có người nhấc máy. Ông cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi nhận ra giọng Winston.

“Tôi Winston đây.”

“Tôi McCaleb đây.”

Chỉ có thế. Ông hình dung mình sẽ thấy chị ta muốn chơi theo cách nào. Xét theo cách chị ta cư xử trong cuộc gọi này, ông sẽ phán đoán được tốt hơn tình thế của mình.

“Ơ kìa… Terry,” chị nói. “Làm sao anh… anh đang ở đâu?”

Chút nhẹ nhõm ông vừa cảm thấy phút trước giờ đã bắt đầu trôi tuột mất. Thay vào đó là khiếp sợ. Ông đã cho chị ta cơ hội nói với ông một cách kín đáo, có thể bằng mật khẩu, làm như thể chị đang nói chuyện với một cấp phó hay thậm chí với đội trưởng Hitchens. Nhưng chị đã gọi ông bằng tên.

“Tôi đang ở đâu không quan trọng,” ông nói. “Các người đang làm gì trên thuyền tôi?”

“Sao anh không đến đây rồi chúng ta sẽ nói về chuyện đó?”

“Không, tôi muốn nói ngay bây giờ. Tôi là nghi can à? Có phải chuyện là thế không?”

“Kìa, Terry, đừng làm cho chuyện phức tạp thêm nữa. Sao anh không…”

“Có lệnh bắt không? Trả lời tôi thế thôi.”

“Không, Terry, không có đâu.”

“Nhưng tôi là nghi can.”

“Terry, sao anh không cho tôi hay từ trước rằng anh có một chiếc Cherokee đen?”

McCaleb điếng người khi nhận ra mọi chuyện khớp nhau đến thế nào với ông là nhân vật chính ngay ở giữa.

“Chị có bao giờ hỏi đâu. Nghe mà xem chị đang nói gì, đang nghĩ gì kia. Tôi dính vào toàn bộ chuyện này, vào cuộc điều tra, lôi cả FBI vào nữa để làm gì nếu như tôi là hung thủ? Chị có nghiêm túc không đấy?”

“Anh tác động đến nhân chứng duy nhất của chúng tôi.”

“Cái gì?”

“Anh tác động đến Noone. Anh dấn vào cuộc điều tra rồi thì anh tác động đến nhân chứng duy nhất. Anh đã thôi miên anh ta, Terry. Giờ thì anh ta vô dụng đối với chúng tôi. Người duy nhất có khả năng nhận diện hung thủ, thế mà giờ chúng tôi mất anh ta rồi. Anh ta…”

Chị ngừng lời khi có một tiếng clíc bởi có người nhấc một điện thoại khác.

“McCaleb à? Nevins đây. Anh đang ở đâu?”

“Nevins, tôi không nói chuyện với anh. Anh thì biết cái đếch gì. Tôi chỉ…”

“Nghe này, tôi đang cố lịch sự đấy. Chúng tôi có thể làm chuyện này dễ dàng êm thấm mà cũng có thể làm to chuyện. Tùy anh quyết, anh bạn. Anh bạn phải về đây, ta sẽ nói chuyện rồi tới đâu thì tới.”

Đầu óc McCaleb nhanh chóng điểm qua các sự kiện Nevins và những người khác đã đi đến cùng một kết luận như ông. Họ đã tìm ra được mối liên quan về nhóm máu. Việc McCaleb là một người hưởng lợi trực tiếp từ vụ giết Torres khiến cho ông trở thành nghi can. Ông hình dung họ đã truy xuất tên ông trên máy tính rồi thì tìm ra số đăng ký chiếc Cherokee. Có lẽ đó chính là yếu tố nổi bật hơn cả khiến họ không chần chừ thêm. Họ xin lệnh khám xét rồi đến chỗ cái thuyền.

McCaleb cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của nỗi sợ siết chặt lấy cổ mình. Kẻ đột nhập đêm hôm trước. Ông bắt đầu vỡ lẽ rằng vấn đề không phải ông muốn gì. Mà vấn đề là ông đã giấu cái gì. Ông nghĩ đến điều Buddy vừa nói trước đây một chút rằng các đặc vụ sẽ không tìm ra cái họ tìm đâu. Và bức tranh đang dần hình thành rõ nét.

“Này Nevins, tôi sẽ về. Nhưng trước hết anh cho tôi biết, các anh có được gì rồi? Các anh đã tìm được gì?”

“Không, Terry, tụi tôi không chơi kiểu đó. Anh về đây rồi chúng ta nói chuyện.”

“Tôi gác máy đây, Nevins. Cơ hội cuối.”

“Chớ có vào trạm bưu điện nào, McCaleb. Ảnh của anh sắp được dán đầy trên tường rồi. Ngay khi chúng tôi gom được đủ chứng cứ.”

McCaleb gác ống nghe, đặt tay lên trên điện thoại rồi tì trán lên. Ông không chắc chuyện gì đang diễn ra hay mình phải làm gì. Họ đã tìm được gì? Kẻ đột nhập kia đã giấu gì trên thuyền?

“Ông ổn chứ?”

Ông giật mình nhìn quanh thì thấy đó là cô gái có mũi và môi bị xiên vòng.

“Ổn. Còn cô?”

“Giờ thì ổn, tôi mới phải nói chuyện với một người.”

“Tôi biết cảm giác đó.”

Đến đây thì cô ta rời khỏi hốc tường và McCaleb lại nhấc ống nói rồi thả thêm một đồng hai lăm xu. Buddy nhấc máy sau nửa hồi chuông.

“Thế này nhé, nghe đây,” McCaleb nói. “Tôi cần anh đón tôi. Nhưng anh sẽ không thể cứ thế mà đi khỏi đó.”

“Sao lại thế? Người ta tự…”

“Bởi tôi vừa nói chuyện với họ nên họ biết có ai đó mách cho tôi rằng họ đang ở đó. Cho nên tôi muốn anh làm thế này. Cởi giày ra, nhét chìa khóa và ví vào trong giày. Lấy cái giỏ đựng đồ giặt, cho giày vào đó, rồi lấy quần áo bỏ lên trên để che. Rồi xách cái giỏ ra khỏi đó và…”

“Tôi chả có đồ giặt nào trong giỏ cả Terry à. Tôi mới giặt đồ sáng nay xong, trước khi mấy người kia ló mặt.”

“Không sao, Buddy. Lấy ít quần áo – quần áo sạch ấy – cho vào giỏ sao cho giống như anh có đồ bẩn cần đem đi giặt. Giấu giày vào trong đó. Làm bộ như anh chỉ đang đi giặt đồ thôi. Đừng đậy cửa sập trên thuyền anh, và nhớ cầm trên tay bốn đồng hai lăm xu. Họ sẽ ngăn anh lại nhưng nếu anh diễn tốt thì họ sẽ tin anh mà cho anh đi. Rồi thì chui vào xe đến đón tôi.”

“Họ có thể theo tôi.”

“Không. Có khi họ còn không buồn nhìn theo anh một khi đã cho anh đến chỗ nhà giặt ấy chứ. Có thể anh nên đến nhà giặt trước, sau đó mới tới xe mình.”

“OK. Tôi phải tìm anh ở đâu?”

McCaleb không đắn đo. Ông đã trở nên tin cậy Lockridge. Ngoài ra, ông biết mình có thể đề phòng về phần mình.

Gác máy xong, McCaleb gọi cho Tony Banks bảo anh ta rằng ông sẽ ghé qua. Banks nói anh ta sẽ có mặt ở đó.

McCaleb đi vào nhà hàng Jerry’s Famous Deli gọi một cái xăng uých gà tây kèm xà lách trộn và nước sốt kiểu Nga để mang đi. Ông cũng gọi dưa chua xắt lát và một lon Coke. Sau khi trả tiền xăng uých, ông cầm cái bánh băng qua đại lộ Beverly về lại bệnh viện Cedars. Ông đã sống ở trung tâm y tế này nhiều ngày nhiều đêm đến nỗi nhắm mắt cũng nhớ được sơ đồ. Ông vào thang máy lên khoa sản tầng ba, nơi ông biết có một phòng đợi trông ra Đại lộ Beverly và nhà hàng Jerry’s bên kia sân đáp máy bay lên thẳng. Chẳng hiếm khi có thể thấy trong phòng đợi một ông bố ngồi ngóng vợ sinh, ngấu nghiến bánh xăng uých deli. McCaleb biết ông có thể ngồi đó vừa ăn vừa đợi và trông chừng Buddy Lockridge tới.

Ăn hết cái xăng uých mất chưa đầy năm phút nhưng đợi Buddy Lockridge thì đã một giờ trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu. McCaleb quan sát thấy hai chiếc trực thăng hạ cánh mang đến các cơ quan nội tạng để ghép, đóng gói trong thùng lạnh màu đỏ.

Ông đã suýt gọi đến chỗ chiếc Xuống Đáy Hai Lần, để xem có phải các đặc vụ đã giữ Lockridge lại không thì rốt cuộc lại thấy chiếc Taurus quen thuộc của Buddy vào phía trước nhà hàng. McCaleb lại chỗ cửa sổ trông ra xa, nhìn trước nhìn sau đại lộ Beverly rồi lại ngẩng lên trời kiểm tra xem có cái gì trông như máy bay trực thăng của cảnh sát không. Ông rời cửa sổ, tiến lại thang máy.

Trên băng sau chiếc Taurus là một cái giỏ nhựa dùng đựng đồ giặt nhét đầy quần áo. McCaleb chui vào xe, nhìn cái giỏ rồi nhìn sang Lockridge, anh ta đang thổi điệu gì đó không nhận ra được bằng kèn harmonica.

“Cám ơn anh đã đến, Buddy. Có trục trặc gì không?”

Lockridge thả cây harmonica vào túi cửa xe.

“Không. Họ ngăn tôi lại như anh đã nói rồi thì hạch hỏi. Nhưng tôi giả ngốc; họ để tôi đi. Chắc là vì tôi chỉ cầm có bốn đồng hai lăm xu nên họ mới cho tôi đi. Chước ấy khôn đấy, Terry.”

“Để rồi xem. Ai là người ngăn anh lại? Hai tay mặc com lê?”

“Không, hai người khác, hội này thì là cớm chứ không phải đặc vụ. Ít nhất là họ nói thế, nhưng họ không cho tôi biết tên.”

“Có phải một người trong bọn là một tay to bè bè, dân gốc La tinh, có khi còn ngậm tăm trong mồm?”

“Anh đoán đúng rồi đó. Chính hắn.”

Arrango. McCaleb cảm thấy đôi chút thỏa mãn khi đã giúp được một người qua mặt được cái tên thùng rỗng kêu to ấy.

“Giờ đi đâu?” Buddy hỏi.

McCaleb đã nghĩ đến điều đó trong khi đợi. Và ông biết ông phải bắt tay nghiên cứu danh sách những người nhận ghép tạng. Ông phải bắt tay làm cho nhanh. Nhưng trước khi làm việc đó, ông phải bảo đảm đã sắp xếp xong mọi chuyện của mình đâu ra đấy. Ông đã đi đến chỗ xem những cuộc điều tra cũng như các bậc thang nối dài của xe cứu hỏa. Ta cứ vươn thang cứu nạn ra xa, xa mãi, càng ra xa thì đầu mút thang lại càng lắc lư chao đảo. Ta không thể sao nhãng cái gốc, khởi đầu của cuộc điều tra. Mọi chi tiết chưa rõ ràng mà ta có thể cố định lại thì đều phải được đặt vào đúng chỗ. Thế là, giờ đây ông cảm thấy mình phải hoàn tất lịch diễn biến các sự kiện. Ông phải giải đáp những câu trả lời chính mình đã nêu ra rồi mới có thể tiến tới đầu mút thang được. Cả triết lý của ông lẫn bản năng ông đều bảo ông làm điều này. Ông đang làm theo một linh cảm rằng chính trong lòng những mâu thuẫn ông sẽ tìm ra sự thật.

“Hollywood,” ông bảo Lockridge.

“Hiệu video mình tới lần trước phải không?”

“Đúng rồi đấy. Đầu tiên mình đến Hollywood, sau đó lên vùng Valley.”

Lockridge lái xe qua vài khối nhà cho đến Đại lộ Melrose rồi rẽ sang phía Đông để trực chỉ Hollywood.

“Được rồi, giờ ta nghe xem,” McCaleb nói. “Hồi nãy khi anh bảo trên điện thoại rằng họ sẽ không tìm ra cái họ đang tìm ấy, thế là thế nào?”

“Kiểm tra giỏ đồ giặt đi, anh bạn.”

“Sao?”

“Thì cứ nhìn xem.”

Anh ta ngoái đầu về phía McCaleb rồi hất cằm về phía băng sau. McCaleb tháo đai an toàn rồi xoay người để với sang băng sau. Trong khi làm vậy, ông kiểm tra các xe đằng sau họ. Xe cộ nườm nượp nhưng không có xe nào ra vẻ khả nghi.

Ông hạ mắt xuống cái giỏ. Nó đầy nhóc đồ lót và tất. Buddy nghĩ ra cách này rất giỏi. Nhờ nó mà ít có khả năng Nevins hay ai khác sẽ lục soát giỏ khi họ ngăn anh ta lại.

“Đồ này sạch phải không?”

“Dĩ nhiên rồi. Ở dưới đáy ấy.”

McCaleb quỳ lên ghế, cúi hẳn người sang. Ông trút hết mấy thứ đựng trong cái giỏ xuống băng ghế sau. Ông nghe thấy tiếng thịch đùng đục của vật gì đó nặng hơn quần áo chạm vào băng ghế. Ông dẹp sang bên một cái quần soóc đấm bốc thì thấy lộ ra một túi nhựa Ziploc trong đó có một khẩu súng lục.

Lặng thinh, McCaleb nhẹ nhàng ngả người lại vào lưng ghế, tay cầm túi đựng khẩu súng. Ông vuốt phẳng bề mặt nhựa đã ngả vàng từ bên trong do một lớp dầu súng, để nhìn kỹ hơn món vũ khí này. Ông nghe mồ hôi túa ra sau gáy. Khẩu súng trong túi là một khẩu HK P7. Và chẳng cần một báo cáo phân tích đạn đạo nào ông cũng biết đây chính là khẩu HK P7 đó, vũ khí đã giết Kenyon, sau đó Cordell, sau nữa là Torres. Ông cúi xuống nhìn kỹ khẩu súng thì thấy số xê ri đã bị đốt bỏ bằng a xít. Khẩu súng giờ đây không thể truy nguyên gốc được nữa.

Một cơn run chạy suốt hai bàn tay McCaleb trong khi ông cầm món vũ khí giết người. Người ông sụm vào cửa xe và cảm xúc của ông chao đảo giữa một đằng là đau đớn vì biết rõ lai lịch của vật mình đang cầm trong tay với một đằng là thất vọng khi nghĩ đến tình cảnh của mình. Có ai đó đang bày mưu hãm hại ông, và cái mưu đồ ấy hẳn đã hoàn hảo không gì phá được nếu như Buddy Lockridge không tìm thấy khẩu súng khi chui xuống lòng nước đen thẫm bên dưới chiếc Biển Theo Ta.

“Lạy Chúa,” McCaleb thì thầm nói.

“Xem chừng chơi bẩn quá, phải không?”

“Cụ thể nó nằm ở đâu?”

“Trong một cái túi lặn treo dưới đuôi thuyền anh chừng hơn mét tám. Buộc vào một trong mấy cái lỗ xâu ở dưới đáy. Nếu biết có nó ở đó thì anh có thể cầm cây lao mấu móc nó vào dây rồi kéo lên. Nhưng anh phải biết là có nó đó. Nếu không thì từ trên nhìn xuống chả thấy đâu.”

“Những người khám xét hôm nay, họ có chui xuống dưới nước không?”

“Có, có một thợ lặn. Hắn ta chui xuống, nhưng tới khi đó thì tôi đã kiểm tra một vòng theo anh yêu cầu rồi. Tôi đến trước hắn.”

McCaleb gật đầu rồi đặt khẩu súng xuống sàn giữa hai bàn chân. Nhìn chằm chằm xuống nó, ông khoanh hai tay trước ngực như để tự vệ trước một cơn rùng mình. Nó đã ở gần ông đến thế kia. Và mặc dù lúc này ông đang ngồi cạnh con người đã cứu mạng ông, song một cảm giác trơ trọi khôn cùng choán ngợp ông. Ông thấy mình hoàn toàn đơn độc. Và ông cảm thấy sự chớm hiện chập chờn của cái mà trước đây ông chỉ đọc trong sách vở – hội chứng chiến-đấu-hay-là-chạy-trốn. Ông cảm thấy một thôi thúc hầu như dữ dội hãy quên tất tật mọi thứ mà bỏ chạy. Cứ thế cắt phăng rồi chạy cho xa thoát khỏi chuyện này, càng xa càng tốt.

“Tôi đang gặp rắc rối to, Buddy ạ,” ông nói.

“Tôi chắc cũng hình dung được thế,” tài xế của ông đáp.

Bình luận