Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Việc Máu

Chương 46

Tác giả: Michael Connelly

Đáy tàu là một không gian chật hẹp bí rì sặc sụa mùi hơi xăng đến váng cả đầu. McCaleb quấn một cái áo phông cũ quanh mặt trông như tên cướp nhưng hơi xăng vẫn xộc vào đầy phổi ông. Ông đang thay dở các bù loong cố định bộ lọc nhiên liệu, cần thay chín cái thì ông đã lắp xong ba cái và siết chặt. Ông đang đánh vật với cái thứ tư, nghếch mặt về phía trước cố ngăn không cho mồ hôi chảy vào mắt mà không được, thì nghe thấy giọng chị ta từ trên gọi xuống.

“Xin chào. Có ai ở nhà không?”

McCaleb bỏ dở việc đang làm, giật cái áo đang buộc quanh mặt ra. Ông bò về phía cửa hầm để mở, chui lên. Jaye Winston đang đứng trên bến đợi ông.

“Jaye. Chào, có gì không? Lên thuyền đi.”

“Thôi, tôi đang vội. Tôi chỉ muốn ghé qua cho anh hay là người ta tìm ra hắn rồi. Tôi đang trên đường xuống Mexico đây.”

McCaleb nhướn mày.

“Hắn không còn sống nữa. Hắn tự sát rồi.”

“Thật sao?”

“Chúng tôi đang làm việc với Cảnh sát Pháp lý Baja nên tạm thời chưa có gì chắc chắn, tôi phải xuống tận đó xem sao đã, nhưng người ta tìm thấy hắn bị sóng đánh dạt lên bãi biển ở một chỗ gọi là Playa Grande. Xuôi theo bờ biển ấy. Hắn tự bắn vào tim. Một thằng bé chăn ngựa trên bãi biển phát hiện ra hắn. Ấy là hai hôm trước. Bọn tôi vừa mới hay tin thôi.”

McCaleb nhìn quanh. Ông thấy một người mặc sơ mi trắng thắt cà vạt đang lảng vảng gần cổng dẫn vào cầu tàu. Cộng sự của chị ta, ông đồ là vậy.

“Họ có chắc là hắn không?”

“Họ bảo là chắc. Mô tả giống. Với lại họ lần theo được dấu vết của hắn dẫn đến một căn nhà lưu động cách xa bãi biển. Họ tìm thấy nhiều máy vi tính, ảnh chụp, đủ thứ đồ đạc. Giống thằng cha nhà mình lắm. Với lại hắn có để lại thư tuyệt mệnh trên màn hình máy tính.”

“Hắn nói gì?”

“Ừ thì, đây chỉ là thuật lại thôi, nhưng cơ bản là hắn nhận trách nhiệm về những gì hắn làm và bảo hắn đáng chết vì các nạn nhân của hắn. Ngắn gọn, nhẹ nhàng.”

“Họ có tìm thấy vũ khí không?”

“Chưa, nhưng hôm nay họ đang rà soát bãi biển bằng máy dò kim loại. Nếu tìm ra thì chắc đó là khẩu HK P7 của nhà mình. Viên đạn người ta lấy được khi khám nghiệm pháp y là một viên có đầu bọc kim loại, hãng Federal. Chúng tôi sẽ xem liệu có thể mượn để đối chiếu với các vụ của chúng tôi ở đây không.”

McCaleb gật đầu.

“Thế họ luận vụ này ra sao?”

“Khá đơn giản. Tên này biết tụi tôi sắp tóm được hắn rồi, hắn cảm thấy ăn năn hối hận, liền viết thư tuyệt mệnh rồi đi xuống bãi biển, cho một viên vào tim. Thủy triều lôi hắn ra ngoài ghềnh đá ngoài kia và cái xác mắc lại đó. Vì vậy nó mới không trôi luôn ra biển. Chúng tôi đang đi xuống đó xem mọi chuyện thế nào đây. Và để lấy dấu tay. Chắc sẽ không tìm được dấu vết còn lại của phát súng vì cái xác bị ngâm trong nước. Nhưng có một điều chắc chắn là chúng ta sẽ không dứt điểm được vụ này chừng nào chưa biết tuyệt đối chắc chắn đó là Crimmins.”

“Ừ, ý hay đấy.”

“Tôi chỉ muốn biết chắc bởi vì xem ra chẳng có vẻ gì là hắn đang lao tới chỗ tự sát, anh hiểu ý tôi chứ?”

Chị nhìn ông chăm chú.

“Ừ thì… chẳng bao giờ mình biết được.”

Chị gật đầu và lần đầu tiên chị ngoảnh mắt đi khỏi ông. Chị kiểm tra người cộng sự, anh này đang quan sát họ từ một quãng đủ xa để không nghe được họ nói gì.

“Vụ Vegas thế nào, Terry?”

Ông ngồi lên mép thuyền, đặt cái cờ lê đang dùng dở xuống bên cạnh.

“Ừm, thật ra tôi chẳng định đi đâu hết. Tôi đã quyết rằng nếu không làm cho cái thuyền này chạy được thì chuyện đó chả bao giờ xảy ra sất. Tôi đã cắt điện thoại và làm việc suốt trên thuyền. Tôi nghĩ chắc là rốt cuộc nó cũng sẽ sẵn sàng khởi hành thôi.”

“Tốt. Hy vọng là anh tóm được nhiều cá.”

“Tóm được quá đi chứ. Hôm nào chị đến đi, tôi dẫn chị đi câu cá mác-lin.”

“Gì chứ vụ ấy thì tôi chịu đấy.”

Chị gật đầu rồi lại nhìn quanh bến neo thuyền. “Thôi, chắc tôi nên đi thôi. Xuống tới đó còn xa lắm, thế mà chúng tôi khởi hành muộn mất rồi.”

“Chúc đi săn vui vẻ.”

“Cám ơn.”

Chị dợm đi nhưng lại ngần ngừ, rồi ngoái lại.

“Tôi thấy chiếc Cherokee của anh ở ngoài bãi. Anh phải đem đi rửa đi, Terry. Bụi ơi là bụi, kinh quá.”

Họ nhìn đăm đăm vào mắt nhau hồi lâu, điều họ thầm lặng truyền đạt cho nhau thật rõ ràng.

“Tôi sẽ đem rửa,” cuối cùng McCaleb nói. “Cám ơn.”

Bình luận
× sticky