Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Chú Bồ Câu Hai Ngón

Chương 2: Người thích tiếng chim hót

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Nó là giống Racing Homer Bỉ – Bob nói – Cả hai con đều thuộc giống đó.

Hannibal đã gọi điện thoại cho Bob và Peter ngay khi phát hiện ra con bồ câu mới, nhưng đến sau giờ ăn trưa cả ba mới rảnh để gặp nhau tại bộ tham mưu.

Bob Andy đã ở suốt buổi sáng ở thư viện, nơi Bob làm việc bán thời gian, và đã mang đến một quyển sách có minh họa về bồ câu. Bob chỉ cho Hannibal và Peter xem hình màu chụp con bồ câu Racing Homer Bỉ trong sách.

Hannibal xem xét hình thật kỹ, so sánh hình chụp với con bồ câu ba ngón đang đứng ngay trước mặt.

– Bob nói đúng – Thám tử trưởng nói – Hai con bồ câu giống y nhau, ngoại trừ ngón chân bị thiếu ở con bồ câu đầu tiên. Và cả hai đều thuộc giống Racing Homer.

Hannibal trả quyển sách về cho Bob Andy Peter thò đầu ngón tay qua song sắt, khều nhẹ lông cánh con bồ câu. Nó có vẻ rất thích thú. Chú bồ câu nhìn Peter với ánh mắt vui mừng hy vọng.

– Chúng rất thường bị như thế – Peter nói – Các cậu có để ý không? Có rất nhiều bồ câu hoang trên bãi biển đều bị thiếu mất ngón chân.

Thám tử trưởng lơ là gật đầu. Thật ra, cho đến ngày hôm nay, Hannibal chưa hề để ý nhiều đến bồ câu, nhưng Hannibal không muốn thừa nhận điều này với Bob và Peter.

– Chúng bị mắc kẹt chân vào lưới sắt – Hannibal phán – hoặc bị những tai nạn do con người làm ra.

Thám tử trưởng liếc nhìn Bob đang say mê chúi đầu vào quyển sách về bồ câu.

– Sách nói gì về giống bồ câu Racing Homer Bỉ? – Hannibal hỏi.

– Giống bồ câu này vô địch về bay nhanh. Chúng được nuôi chính vì đặc điểm này. Những người nuôi và cho bồ câu bay, cũng giống như người chuyên nuôi ngựa, có thể nhận ra một con giống Racing Homer Bỉ trong một bầy hàng trăm con khác.

Bob im lặng đọc suốt một phút, rồi nhìn lên, đẩy cặp kính trên mũi.

– Thật khó tin, – Bob nói – người ta thường mang bồ câu đi xa chỗ ở bằng xe tải, nhất trong giỏ mây hoặc trong lồng chim phủ kín vải có khi đi xa khoảng năm sáu trăm dặm. Rồi thả bồ câu ra, tất cả bồ cầu đều phóng nhanh trở về nhà. Các bồ câu vô địch bay được sáu chục dặm một giờ. Không có con nào đi lạc bao giờ. Dường như tất cả đều biết ngay đường trở về nhà, bất chấp chúng được mang đi đâu bất chấp chúng từ đâu đến.

Bob lại nhìn xuống quyển sách.

– Đây là môn thể thao quốc gia ở Bỉ. Có lần, có một con bồ câu giống Racing Homer Bỉ được cho vào giõ, đưa xuống hầm tàu tối thui, chở đi Đông Dương. Nó đã bay trở về Bỉ, vượt trên bảy ngàn dặm trong vòng hai mươi hai ngày. Bay qua những vùng đất hoàn toàn xa lạ đối với nó.

– Cho mình xem thử. – Peter với tới lấy quyển sách rồi im lặng đọc một hồi.

– Ê thật khó tin. – Peter nói – Bồ câu có thể đưa thư. Chuyện này có từ thời xưa. Hoàng đế Cesar từng sử dụng bồ câu đưa thư trong công cuộc xâm chiếm xứ Gaule. Quân đội Mỹ cũng đã dùng bồ câu đưa thư trong suốt mấy năm. Gần đây nhất là trong cuộc chiến tranh Triều Tiên. Và xưa kia còn có dịch vụ bưu điện bồ câu đưa thư giữa Los Angeles và đảo Catalina. Babal, cậu biết tất cả những điều này chứ?

Thám tử trưởng không trả lời, mà đang bận véo véo cái môi dưới.

– Vấn đề là.. bằng cách nào? – Hannibal nói sau một hồi – Bằng cách nào? Và để làm gì? quang cao

– Sách nói rằng thật ra không ai biết làm thế nào bồ câu định vị được nhà mình – Bob trả lời rồi lấy lại quyển sách từ tay Peter – Trường đại học Cornell đã nghiên cứu toàn bộ đề tải này và kết quả là họ chỉ có thể giả thiết rằng điều này có mối liên quan nào đó đến khi áp. Bồ câu rất nhạy đối với khí áp cũng như đối với âm thanh. Nhưng nghe này, đây là ý kiến của một vị giáo sư nhé: “Cách thức duy nhất để hiểu được bản năng quay về nhà của bồ câu là chính ta là bồ câu, cảm xúc giống như bồ câu, suy nghĩ giống như bồ câu”.

Bob nhìn chú bồ câu có bộ lông bóng mượt trong cái lồng nhỏ, như để cố gắng hiểu người ta có cảm giác thế nào khi là bồ câu.

Hannibal lắc đầu.

– Ý mình không phải hỏi là bằng cách nào hay để làm gì mà bồ câu lại tìm về nhà – Hannibal nói – Mình thắc mắc không hiểu làm thế nào chú bồ câu đặc biệt này lại lọt vào cái lồng mà ta đã chế tạo cho con bồ câu hai ngón của Blinky. Trong đêm ai đã tráo hai chú bồ câu. Làm sao người ta biết được con bồ câu hai ngón đang ở chỗ này? Và họ làm như thế để làm gì?

– Chịu thua – Peter vừa trả lời vừa vuốt nhẹ con bồ câu Racing Homer Bỉ khiến nó kêu gừ gừ như một chú mèo – Bọn mình đặt tên cho nó đi, gọi nó là Cesar nhé.

– Khả năng thứ nhất – Thám tử trưởng vừa suy nghĩ vừa nói lớn tiếng như thường hay làm khi khó hiểu về một điều gì đó – Chính Blinky đã tráo mấy con bồ câu. Blinky có danh thiếp của ta mà… vả lại chúng ta rất nổi danh ở Rocky. Chỉ cần hỏi nhà Hannibal Jones bất kỳ ai cũng sẽ biết.

– Ừ hầu như bất kỳ ai. – Peter đồng tình…

– Khả năng thứ nhì – Hannibal nói tiếp – Kẻ chạy chiếc xe tải nhẹ xanh lá mà Blinky theo dõi. Có thể hắn tấp vào lề và đậu đâu đó rồi nhìn thấy Peter chạy xe đạp ngang qua với cái hộp kia. Có thể hắn đã theo ta đến đây. Mặc dù mình phải thừa nhận rằng nếu hắn có làm thế, thì mình không hề để ý thấy hắn.

Hannibal rầu rĩ nhìn chú bồ câu Cesar đang kêu gừ gữ, như thể để đổ tội vì con bồ câu mà Hannibal đã thiếu quan sát. Rồi gương mặt Hannibal lại sáng lên.

– Blinky và kẻ đi chiếc xe tải nhẹ màu xanh lá – Thám tử trưởng nói – Ta đã biết gì về hai người này nào? Ta không biết họ của Blinky, địa chỉ của Blinky. Ta chỉ biết ông ấy sống ở Santa Monica. Blinky đã chạy ra khỏi chỗ bãi đậu xe nhanh đến nỗi mình chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ cái trên bảng số xe ông ấy: MOK. Còn bảng số chiếc xe tải nhẹ xanh lá thì quá dơ bẩn dính bùn đến nỗi mình hầu như không đọc thấy được gì cả. Dường như ta đã bị dồn vào ngõ cụt: ngoại trừ một điều.

– Điều gì vậy? – Peter hỏi vì thừa biết mình không thể nào theo kịp tốc độ lý luận của Hannibal.

– Bồ câu. Không phải là giống bồ câu tầm thường, mà là loại bồ câu đưa thư, được nuôi dạy rất kỹ. Giống như ngựa giống vậy, như Bob vừa mới nói. Những người nuôi bồ câu thường quen biết với nhau hết. Hẳn phải có câu lạc bộ hay hội có thể cho ta biết những người này là ai…

Hannibal đang với lấy quyển danh bạ điện thoại, lật ra phần quảng cáo chuyên mục.

– Và nếu ta liên lạc được với một một nhà chuyên nuôi hay chuyên dạy bồ câu, thì có thể ông ấy sẽ nhận ra con bồ câu này…

– Cesar – Peter ngắt lời – nó tên là Cesar.

-…và cho ta biết nó là của ai. – Hannibal đang lật nhanh các trang vàng.

– Vần B bồ câu, – Hannibal lầm bầm – vần H hội. Vần C câu lạc bộ. Vẫn A Audubon. Hừm…

Thám tử trưởng im lặng suốt một hồi, mắt dán vào từng trang.

– Ồ… – Hannibal nói chậm với giọng thất vọng – còn mỗi phần cửa hàng bán thú nuôi.

– Hoặc cô Melody. – Bob gợi ý.

– Cô Melody là ai? – Hannibal ngước mắt khỏi quyển danh bạ hỏi.

– Là một người thỉnh thoảng ghé thư viện. Cô ấy chỉ mượn sách về loài chim… Cô ấy say mê chim chóc. Mình có nói chuyện với cô ấy một lần và cô ấy nói vơi mình rằng cô ấy là chủ tịch một hội tên là Các Bạn Lông Vũ Của Ta.

Hannibal khép quyển danh bạ lại, đặt trở về kệ.

– May quá – Thám tử trưởng nói – Nếu gần đây có một chuyên gia về bồ câu, thì có thể cô ấy biết. Cậu có biết nhà cô ấy ở đâu không?

– Không – Bob trả lời rồi tháo kính ra lau – Hẳn cô ấy phải ở Rocky, nếu không thì làm sao làm thẻ thư viện được. Họ tên đấy đủ của cô ấy là Maureen Melody. Mình còn nhớ tên trên thẻ cô ấy.

Hannibal nhanh chóng tìm ra Maureen Melody trong quyển danh ba điện thoại thành phố Rocky. Cô Melody sống ở đường Alto, cách đây khoảng hai dặm.

– Mình đề nghị đi xe đạp đến đó – Peter nói – Nhưng Cesar sẽ ra sao trong khi bọn mình đi?

Hannibal không hiểu tại sao không thể bỏ con bồ câu lại trong lồng trên bàn. Nhưng Peter vẫn nài nỉ rằng nếu bỏ Cesar lại một mình, thì phải cho nó ra cái lồng to hơn ngoài sân.

Hannibal lắc đầu khi nghe lời đề nghị này.

– Ngoài kia thì nó sẽ dễ bị ăn trộm mất – Thám tử trưởng nói – Cậu có thấy chuyện gì xảy ra đêm hôm qua không? Thậm chí có khi bọn mình quay về sẽ thấy Cesar bị tráo thành một chú bồ câu bốn ngón, Bob nói thêm.

Cuối Cùng Ba Thám Tử Trẻ thống nhất mang Cesar theo cùng. Peter mở cửa chính để ra khỏi xe lán. Peter bò ra, cái lồng bồ câu ôm sát vào ngực. Bob đi theo.

Hannibal cũng định bước xuống đường hầm thì dừng lại chau mày. Thám tử trưởng trở ra bàn viết bật máy trả lời tự động gắn ở máy điện thoại. Rồi Hannibal mới chui qua cửa sập, đóng lại phía sau lưng mình.

Đường Alto nằm ở hướng đông Rocky. Đó là một khu dân cư gồm những ngôi nhà rộng lớn nằm cách xa mặt đường, có bải cỏ, cây cối và vườn tược xung quanh.

Ba Thám Tử Trẻ dừng trước hai cánh cổng bằng sắt rèn cao kín. Có bảng hiệu đề “Tổ Melody”, bằng chữ sát uốn éo.

Có hệ thống đlện thoại an toàn nội bộ gắn trên một cột đá ở cổng. Hannibal ấn nút, rồi kê tai vào hộp nghe phía trên.

Thật ra Hannibal cũng không hy vọng sẽ nghe thấy gì. Từ khi đến cách Tổ Melody được dưới một phần tư dặm, ba thám tử hắn như không nghe được tiếng nhau, cho dù có la hét cũng không nghe.

Cũng y như đang ở trong một cửa hàng bán thiết bị stereo, Hannibal nghĩ bụng khi mọi chiếc radio mọi chiếc máy cassette đều vặn hết volume. Chỉ có điều là không phải nhạc mà cũng không phải tiếng người. Mà những tiếng huýt, tiếng rít, tiếng quạ hòa âm với nhau một cách kỳ quặc.

Hannibal ấn nút một lần nữa. Hannibal không nghe được tiếng nào từ hộp loa, nhưng một tiếng rít như kêu ngạo vang lên.

Thám tử trưởng bước lùi, nhìn lên cây cao phía sau cổng. Con vẹt mào vàng đỏ đậu giữa cành cây lại chê cười Hannibal một lần nữa bằng tiếng kêu ra lên.

– Chim – Peter la lên – Chỗ này đầy…

Phần hết câu của Peter bị át bởi một tràng những tiếng thật điếc tai.

– Chim chóc các loại. – Hannibal nói hết câu thay cho Peter.

Bây giờ thì Hannibal nhìn thấy được chim, ít nhất thì cũng vài con. Sáo đá, sẻ, hoàng yến, chiền chiện, quạ, diều hâu, và thậm chí cả đại bàng nữa, sà xuống, lao đi, vỗ cánh hoặc đậu trên cành cây.

Hannibal không quan tâm đến điện thoại nội bộ nữa. Thám tử trưởng đã để ý rằng, mặc dù cổng có cài then, nhưng không có ổ khóa trên then chốt. Hannibal thò tay vào giữa các thanh sắt, kéo then chốt ra. Hannibal dắt xe đạp đi qua cổng. Bob và Peter đi theo, Bob dừng lại để cài then cửa trở lại như cũ.

– Bây giờ thì làm gì? – Peter hét lên kê miệng sát tai Hannibal.

Hannibal chỉ lối đi lượn khúc giữa cây. Vẫn đẩy xe đạp và mang theo Cesar trong lồng, Ba Thám Tử Trẻ tiến tới.

Tiếng ồn vẫn không giảm khi ba thám tứ đi tiếp. Bob phải cố gắng rất nhiều để không thả tay khỏi ghi-đông xe để che tai.

Hannibal đang đi đầu đột nhiên dừng lại. Cách khoảng một trăm mét trước mặt Hannibal, một ngôi nhà rộng lớn xây kiểu Tây Ban Nha. Nhưng Hannibal dừng lại không phải vì nhìn thấy ngôi nhà.

Ngoài những tiếng huýt, tiếng rít, tiếng quạt thám tử trưởng đã nghe thấy một âm thanh khác. Đó là giọng phụ nữ. Giọng soprano rít lên cao thé, nhưng thánh thót dễ chịu. Người phụ nữ đang hát.

– Trên lối đi nhà tôi có ba cậu bé, không hiểu ba cậu bé đang cần gì. – Bà hát.

Bob nhận ra giai điệu của “Bài ca Chiến đấu Cộng hòa”.

– Ba cậu bé có thể đến gần hơn, nhưng không được hại bầy chim chóc nhà tôi. – Giọng nói tiếp tục vang lên theo cùng âm điệu.

Ba Thám Tử Trẻ đi tiếp.

Bây giờ Hannibal thấy rõ người phụ nữ. Bà đang đứng trên bãi cỏ giữa ngôi nhà và cây cối. Bà rất cao lớn, oai nghiêm như một pho tượng. Bà mặc một bộ váy mùa hè dài phủ kín người và đội mũ rơm mềm có dây nơ.

Một con két đậu trên vai bà, còn vai kia là diều hâu, Một con hoàng yến đang ngồi thoải mái trên vành nón bà.

– Nếu muốn trình bày sự việc, thì hãy hát to lên, – Bà ngân nga lên – nếu không tôi sẽ không nghe được.

Hannibal Jones từng là diễn viên nhí, mặc dù đây không phải là một chuyện mà Hannibal thích nhớ đến, bởi vì tên đóng phim của Hannibal chính là Bé Mập Thù Lù. Nhưng Hannibal chưa bao giờ tham gia phim ca nhạc hay dàn đồng ca ở trường. Hannibal chưa bao giờ nghĩ mình có thể ca.

Nhưng Hannibal hiểu ý người phụ nữ. Giữa tiếng líu lo tiếng quạ kêu, tiếng huýt sáo, âm thanh duy nhất của người mà có thể lọt vào tai bà là tiếng hát.

– Tụi cháu đang tìm chủ nhà, là cô Maureen Melody. – Thám tử trưởng hát.

– Tôi là người các cậu tìm. Chính tôi là Maureen Melody đây. – Bà hát đáp lại.

Lại đến lượt Hannibal. Thám tử trưởng tằng hắng.

– Tụi cháu xin lỗi vì đã đột nhập vào nơi này, nhưng tụi cháu xin được nói chuyện với cô.

Thật khó tìm lời cho khớp với giai điệu “Bài ca Chiến đấu Cộng hòa”, nhưng Hannibal cố gắng hết sức mình.

– Tụi cháu có nghe nói rằng…

Hannibal ngưng hát. Rõ ràng Maureen Melody không còn nghe Hannibal nữa. Bà đang mỉm cười, một nụ cười sung sướng. Bà nhảy nhót về hướng Peter.

– Vinh quang, vinh quang, alleluia. Vinh quang, vinh quang, alleluia. – Bà hát khẽ ngâm nga.

Bà cầm lấy cái lồng với chú bồ câu Cesar từ giỏ xe của Peter, ôm vào lòng mình.

– Vinh quang, Vinh quang, alleluta. Tôi sẽ thưởng các cậu ngay bây giờ! 

Bình luận
× sticky