Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Chú Bồ Câu Hai Ngón

Chương 11: Đòn phục thù

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Blinky đã thú nhận tất cả và cảnh sát trưởng Reynolds đã bắt cả ba – Hannibal nói – Chú Reynolds đã nhốt Parker Frisbee, Kyoto và Blinky. Frisbee và Kyoto được tạm tự do ở ngoài nhờ nộp tiền bảo lãnh. Nhưng Blinky thì thích ngồi tù hơn. Như vậy sẽ khỏi cá độ đua ngựa nữa và có lẽ Blinky cũng hơi sợ bị Frisbee và Kyoto ra tay vì đã dám can thiệp vào phi vụ ngọc trai của hai tên này.

Ba Thám Tử Trẻ đang ngồi trong phòng khách của ông Alfred Hltchcock. Ca ba đã kể cho ông nghe câu chuyện về ngọc trai và bồ câu. Nhà đạo diễn vừa lắng nghe vừa ngậm ống điếu và thỉnh thoảng hỏi vài câu.

– Làm thế nào Blinky biết được về phi vụ của hai tên kia? – Ông hỏi.

– Hắn từng làm việc cho Parker Frisbee, – Bob giải thích – chăm sóc bồ câu của Frisbee và giúp ở cửa hàng nữ trang, cho đến khi bị Frisbee đuổi vì tội thụt két. Lúc đó Blinky đã nhìn thấy đủ để biết rằng phi vụ của Frisbee là lấy ngọc trai từ một nguồn bất hợp pháp.

– Thế là sau khi bị Frisbee đuổi việc – Peter kể tiếp – Blinky rình theo dõi ông để biết chính xác ông ấy làm phi vụ gì.

– Bỏ bồ câu đưa thư vào sau xe của Kyoto – Ông Alfred Hirchcock lấy ống điếu ra ho vài tiếng rồi nói – và thế là Blinky nảy ra sáng kiến rằng cả hai có thể chơi cùng một trò. Chỉ cần có vài chú bồ câu đưa thư của riêng mình. Đúng không Babal?

Thám tử trưởng gật đầu.

– Có hai điểm thuận lợi. Một là Parker Frisbee là kẻ làm ăn khôn ngoan, không quá tham lam. Frisbee chỉ cho bồ câu lên xe tải nhẹ một vài lần trong tuần. Thường thì vào những ngày cố định. Thỉnh thoảng vào buổi sáng. Và có khi tối hôm trước Kyoto sẽ kiểm tra xe hằng ngày, cho chắc ăn. Frisbee rất ít tiếp xúc với Kyoto. Frisbee trả thù lao cho Kyoto một tháng một lần, bằng cách bỏ phong bì tiền mặt dưới lớp vải thưa quanh lồng bồ câu. Cho nên Frisbee không cần phải gặp Kyoto, và không bị nhìn thấy đi cùng với Kyoto…

– Trừ phi có chuyện gì đó không ổn. – Bob xen vào – Chẳng hạn như lần tụi cháu đến cửa hàng nữ trang với Cesar. Frisbee cần báo cho Kyoto về điều này. Cho nên hắn buộc phải đến nhà Kyoto, và chính vì vậy mà tụi cháu đã gặp hắn đang ra khỏi nhà Kyoto ngày hôm đó.

– Và Frisbee đã đãi các cậu một bữa ăn Nhật rất ngon – Nhà đạo diễn nói xong nhét ống điều trở vào miệng – Còn điểm thuận lợi thứ nhì đối với Blinky là gì hả Babal? – Ông hỏi.

– Việc Kyoto là người Nhật – Hannibal giải thích – Đối với Kyoto, những người Mỹ hơi vạm vỡ có râu ria đen đều trông như nhau cả. Nhất là khi nhìn từ xa dưới ánh đèn cổng nhà hơi mờ. Với bộ râu giả và cái áo mưa đen để trông mập hơn, Blinky có thể bước vào lối đi nhà Kyoto và bồ câu của mình vào xe tải nhẹ, mà Kyoto vẫn cứ tưởng là Frisbee.

– Với điều kiện Blinky chọn những ngày mà Frisbee sẽ không đến. – Nhà đạo diễn nói rồi lại ho nữa và bỏ ống điếu xuống bàn.

– Dạ đúng, – Hannibal đồng tình – và mọi chuyện suôn sẻ suốt một thời gian dài đối với Blinky. Hắn nhận được con bồ câu trở về cùng với một hạt ngọc trai cột ở chân. Cho đến khi diều hâu của cô Maureen Melody bắt đầu giết chết bồ câu của hắn.

– Chắc là hắn có biết cô Maureen Melody, hay ít nhất có nghe nói về bà ấy, nhờ có làm việc với Frisbee – Ông Alfred Hitchcock lại lấy ống điếu trở lên – Và hắn đã hiểu ra rằng bồ câu của hắn bay qua khu rừng của bà ấy trên đường trở về Santa Monica. Thế là hắn tiến hành bỏ thuốc độc giết diều hâu của bà Maureen Melody.

– Rồi có một chuyện trục trặc khác xảy ra đối với Blinky nữa – Hannibal nhìn Bob nói thêm – Bob, cậu kể tiếp đi. Chính nhờ cậu để ý lớp sơn còn ướt trên hòm thư mà ta đã hiểu được điều này.

– Blinky đang bị rắc rối to vào ngày tụi cháu gặp hắn ở quán Hải Mã – Bob thấy phiền cho Hannibal kể tiếp – Hắn đang thiếu nợ kẻ nhận tiền cá ngựa. Hắn rất tuyệt vọng. Sáng hôm đó hắn đến nhà Kyoto để bỏ bồ câu của hắn lên xe. Nhưng chiếc xe tải nhẹ xanh không còn đó nữa. Nhà đóng cửa, Kyoto đã dọn nhà đi. Thế là Blinky quyết định chờ Kyoto trên xa lộ để theo về nhà. Blinky vẫn đang giữ con bồ câu hai ngón và quá căng thẳng nên đã bỏ quên lại khi chạy ra khỏi quán để đi theo xe của Kyoto.

– Tôi thắc mắc phần này – Ông Alfred Hitchcock châm lại ống điếu nói – Khi đó Blinky đã làm gì? Tại sao hắn lại tráo Cesar với con bồ câu hai ngón ở Thiên Đường Đồ Cổ?

– Tụi cháu chỉ biết được điều này theo những gì Blinky kể lại cho chú cảnh sát trưởng Reynolds – Hannibal trả lời – Blinky đi theo Kyoto về nhà mới, để biết chắc rằng Kyoto sống ở đó. Tối hôm đó, Blinky đã theo dõi nhà Kyoto và thấy Frisbee rẽ vào lối đi nhà Kyoto, bỏ cái gói vuông như thường lệ lên xe Kyoto. Điều này là bất ngờ đối với Blinky, bởi vì hôm đó không phải là ngày của Frisbee. Nhưng Frisbee đã đổi ngày trong tuần do Kyoto xin nghỉ ngày hôm trước khi dời nhà. Như Bob vừa mới kể, Blinky đang trong tình thế tuyệt vọng. Hắn chờ cho đèn trong nhà Kyoto tắt hết, rồi lấy trộm con bồ câu của Frisbee ra khỏi xe. Hắn đã gọi điên thoại cho cô hầu bàn ở quán Hải Mã và biết rằng tụi cháu đã rời khỏi quán mang theo cái gói hắn bỏ lại. Thế là hắn đến chỗ tụi cháu để lấy lại.

– Và ai đó đã báo cho hắn biết chỗ ở các cậu là ở Thiên Đường Đồ Cổ. – Ông Alfred Hitchcock xen vào sau khi phà một ngụm khói.

– Chính khi đó Blinky gặp chuyện khó xử – Peter nói – Con bồ câu hai ngón của hắn đang ở ngay đó, trong cái chuồng to tại kho bãi đồ linh tinh. Nhưng vấn đề là hắn phải làm gì với Cesar, tức con bồ câu của Frisbee? quang cao

– Hắn không thể thả tự do con bồ câu này – Hannibal nhấn mạnh – Nếu thả ra, thì Ceser sẽ bay thẳng về nhà Parker Frisbee vào đêm hôm đó. Và Frisbee sẽ chạy đến nhà Kyoto xem có rắc rối gì.

– Nên hắn bỏ Cesar lại chỗ các cậu – Nhà đạo diễn lừng danh nói – Rồi cho con bồ câu hai ngón của hắn vào lồng của Frisbee, sau đó thay thế vào xe của Kyoto.

– Dạ đúng vậy – Hannibal đồng tình – Rồi Blinky trở về nhà chờ bồ câu của hắn mang ngọc trai về cho hắn. Nhưng ngày hôm sau thì không thấy con bồ câu trở về. Diều hâu của cô Maureen Melody đã giết mất con bồ câu.

– Và phần này mới rùng rợn – Bob nói – Chắc chắn Blinky đã có mặt trong khu rừng nhà bà Maureen Melody, bỏ thuốc cho chết diều hâu của bà, vào đúng lúc tụi cháu đang đến gặp bà ấy lần đầu tiên. Chắc chắn hắn đã nhìn thấy tụi cháu bước vào phòng khách nhà bà ấy cùng với Cesar. Chắc chắn hắn cùng đã thấy con ác là cưng của bà Melody, Edgar Alían Poe, nhảy vào theo tụi cháu với hạt ngọc trai trong mỏ.

– Và hắn không chịu nổi – Ông Alfred Hitchcock nói, ho và bỏ ngay ống điếu trở xuống bàn – Lúc ấy hẳn Blinky đã mất trí. Hắn quá giận nên đánh chết con ác là tôi nghiệp kia.

– Lúc tụi cháu ra về! Blinky vẫn còn trong khu rừng – Hannibal nói – Hắn thấy tụi cháu bước ra cùng Cesar. Rồi khi bám theo tụi cháu, chắc là hoảng hốt, bởi vì tụi cháu đi thẳng đến tiệm nữ trang của Parker Frisbee.

– Chiếc xe đen của Blinky đang đậu ngoài đường khi tụi cháu bước trở ra, – Peter nhớ lại – và dĩ nhiên lúc đó, tụi cháu vẫn đang cầm Cesar theo.

– Chắc là lúc đó Blinky rối trí lắm – Alfred Hitchcock nói – Hắn không biết được các cậu đã nói gì với Parker Frisbee hay Frisbee đã nói gì với các cậu.

– Mà Frisbee thì không nói gì với tụi cháu cả – Hannibal nhấn mạnh – Ông ấy quá khôn, nên không hề tiết lộ Cesar là của ông ấy. Mà ông ấy giả vờ như không biết Cesar là của ai. Rồi ông ấy toàn đánh lạc hướng tụi cháu bằng cách nói rằng đây là một bồ câu mái chứ không phải là bồ câu đưa thư.

– Nếu Blinky khôn bằng một nửa Frisbee, – Alfred Hitchcock đồng tình – thì lẽ ra hắn phải ngồi yên.

– Hắn không thể, hắn quá căng thẳng – Bob nói – Hắn muốn chuyển hướng nghi ngờ sang Frisbee và đồng thời trấn an Frisbee bằng cách để Cesar bay về. Thế là hắn gọi điện thoại cho tụi cháu, đeo râu giả, mặc áo mưa vào, rồi không chế Hannibal tại bãi đậu xe, cướp Cesar đi mất.

– Cháu phải thừa nhận rằng cháu đã bị hắn lừa – Hannibal nói – Dĩ nhiên là trời rất tối và cháu chỉ thấy được mặt hắn trong một giây thôi. Nhưng cháu đã thật sự tin rằng hắn chính là Parker Frisbee đang cầm súng. Cũng y như cháu đã tưởng chính Frisbee tấn công cháu trong rừng.

– Vậy đến lúc nào thì cậu đã nghĩ là không phải Frisbee? – Nhà đạo diễn hỏi – Tại sức cậu đã nghĩ rằng đó là có thể Blinky.

– Phần vì người đàn ông râu này đã hoảng hốt quá nhanh khi cháu chiếu đèn pha xe đạp vào mặt ông ấy lúc ở trong rừng – Hannibal trả lời – Rồi sau đó, tụi cháu tìm thấy những dấu chân rất giống của Blinky tại đó. Nhưng phần nhiều là nhờ Peter mà cháu đã liên hệ suy nghĩ về Blinky. Hôm chiều tụi cháu đang trốn bên đường xa lộ để quan sát trại ngọc trai, thì Peter đang đeo kính đen và cháu đã đột nhiên nghĩ ra rằng cháu không thể nhìn thấy mắt của Peter đằng sau kính đen. Mắt là bộ phận duy nhất mà Blinky không thể nào cải trang. Mắt bị cái tật hay nháy vì thế mà hắn phải đeo kính đen để che giấu cặp mắt. Kể cả ban đêm.

Ông Alfred Hitchcock lại cầm ống điếu lên, ngửi ngửi.

– Thế bây giờ Maureen Melody ra sao? – Ông Alfred Hitchcock hỏi – Hài lòng chứ?

– Dạ đúng – Peter mỉm cười trả lời – Vì không còn ai bỏ thuốc diều hâu của bà ấy nữa. Nhưng bà ấy có than phiền rằng Ralph Waldo Emerson không còn mang ngọc trai về cho bà ấy nữa. Dường như bà ấy không hiểu cái trò cướp lừa đảo của Frisbee lắm.

Nhà đạo diễn im lặng mỉm cười hài lòng. Chắc ông đang nghĩ ra một tựa thích hợp cho Vụ Bí Ẩn về chú bồ câu hai ngón chăng?

HẾT 

Bình luận