Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vụ Bí Ẩn: Chú Bồ Câu Hai Ngón

Chương 9: Hanibal lên kế hoạch

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Ngọc trai cấy – Bob đẩy kính trên mũi rồi bắt đầu đọc – Lấy trai còn nhỏ, gọi là trứng trai, nhốt vào lồng để dưới nước. Khi trai được ba tuổi, mở ra, cho một hạt xà cừ nhỏ xíu vào bên trong vỏ. Đặt vào chỗ gọi là áo của trai. Rồi thả lồng trở xuống nước. Bỏ trai dưới đó khoảng từ ba đến sáu năm, thỉnh thoảng mở ra, xem xét bên trong. Hạt vật thể rắn bên trong kích thích trai, và trai sẽ tạo ngọc xung quanh giống như…

– Giống như lớp băng bó. – Peter gợi ý.

– Ừ, thì giống như để bảo vệ – Bob đọc ghi chép rồi nói tiếp – Sau khoảng sáu năm, ngọc trai đã phát triển hoàn toàn, được lấy ra khỏi trai, phân loại theo kích thước và mang đi bán. Đây là một ngành kinh doanh béo bở bên Nhật. Có vài hạt ngọc trai cấy trị giá đến vài trăm đô la.

– Tại sao phải gọi là ngọc cấy vậy? – Peter hỏi.

– Cấy nghĩa là được nuôi nhân tạo – Bob trả lời – Người ta bảo đảm chắc chắn sẽ có ngọc phát triển trong con trai bằng cách đưa vào nó một hạt cứng. Chứ người ta không chờ cho một hạt cát hay hạt sỏi ngẫu nhiên rơi vào trong con trai.

– Vậy là chỗ làm việc của Kyoto nuôi cấy ngọc trai – Peter vừa nói vừa thò ngón tay vuốt vuốt lông Cesar – Vì vậy mà bảo vệ lục soát công nhân trước khi ra về. Phải không Babal?

– Đúng – Thám tử trưởng đáp rồi ngả lưng vào ghế – Nhưng công nhân không bị bảo vệ lục soát khi đi vào. Thế là Parker Frisbee và Kyoto nảy ra một ý. Một sáng kiến rất đơn giản. Thế mới hay chứ! Parker Frisbee cho vào sau xe tải nhẹ của Kyoto một chú bồ câu đưa thư trong lồng. Khi đến trại nuôi ngọc trai, Kyoto lấy con bồ câu ra khỏi lồng, đưa lậu vào trại bằng cái hộp đồ ăn trưa.

Hannibal im lặng một phút, táy máy nửa khúc bánh mì thịt còn lại. Những thám tử trưởng đẩy miếng bánh mì ra xa.

– Nếu tìm thấy một hạt ngọc trai thật to thật đẹp trong ngày hôm đó, Kyoto sẽ chờ đến giờ ăn trưa, lấy con bồ câu ra khỏi hộp đồ ăn, cột hạt ngọc vào chân con bồ câu. Chỗ đó có quá nhiều bồ câu, nên bảo vệ sẽ không để ý nếu có thêm một con. Bồ câu bay trở về nhà của Parker Frisbee và giao hạt ngọc cho ông ấy.

– Còn nếu không gặp được hạt ngọc trai nào to đẹp trước giờ ăn trưa – Bob nói tiếp – thì Kyoto sẽ gửi cho Parker Frisbee một bức thông điệp bằng tiếng Nhật rằng: “Hôm nay không có ngọc”. Giống như bức thông điệp mà bọn mình đã tìm thấy trên con bồ câu hai ngón bị con diều hâu của cô Melody giết chết mất. Nhưng mà…

Bob dừng, cố gắng suy nghĩ thêm.

– Nhưng mà… – Bob thắc mắc lặp lại.

– Nhưng con bồ câu không phải của Parker Frisbee – Hannibal nói hết câu thay cho bạn – Mà là của Blinky. Ít nhất thì Blinky đang giữ nó khi ở quán Hải Mã. Blinky có con bồ câu trong cùng loại lồng được phủ vải thưa.

Hannibal vô tình bê một mẩu bánh mì kẹp thịt.

– Bob ơi, xem thử quyển sách kia nói gì? – Hannibal nói.

Quyển sách thứ nhì mà Bob lấy từ thư viện về là quyển bản đồ đường sá miền nam Californie. Hannibal cho miếng bánh mì vào miệng cho rảnh tay rồi mở quyển bản đồ ra tìm bản đồ tỷ lệ nhỏ phần Rocky và Santa Monica. Bob và Peter cúi qua vai Hannibal để nhìn.

– Bãi biển Wills đây – Hannibal đưa một ngón tay tròn trịa xuống bản đồ ở chỗ giao đông tây bờ biển – Vậy trại nuôi ngọc trai phải nằm đâu đây. Còn nhà Parker Frisbee thì ở… – Thám tử trưởng vừa dịch chuyển ngón tay theo bờ biển Rocky vừa máy móc nhai bánh mì – Đây. Hướng tây thành phố. Mình biết vì mình có tra địa chỉ nhà theo số – Hannibal lấy cây thước, đặt thước nối liền hai điểm.

– Điều này nói lên gì nhỉ? – Hannibal hỏi.

– Đường bay rõ ràng, chủ yêu qua biển, từ trại ngọc trai đến nhà Frisbee, có lẽ ông ấy giữ chuồng bồ câu tại nhà thôi – Peter đáp – Khoảng xa sáu dặm.

– Một con bồ câu đưa thư bay mất khoảng sáu phút – Bob nói – Cho nên Parker Frisbee chỉ mỗi việc về nhà đúng mười hai giờ trưa, và không phải chờ lâu để đón bồ cầu và hạt ngọc. quang cao

– Nhưng làm thế nào con bồ câu lại bị giết chết trong rừng nhà cô Melody? – Peter bắt bẻ – Nhà cô Maureen Melody ở phía đông thành phố mà – Peter chỉ lên bản đồ – Phải đi đường này, phía trên nhà Frisbee. Vậy con bồ câu hai ngón đi đâu mà trật đường xa vậy?

– Nó chỉ đi trật đường nếu lẽ ra nó phải về nhà Parker Frisbee – Hannibal di chuyển cây thước để thẳng một đường nối liền trại ngọc trai và nhà Maureen Melody – Nhưng nếu nó đi đến đây, thì không hề trật đường. – Thám tử trưởng đặt ngón tay vào bản đồ, chỉ một thành phố nằm phía dưới Rocky vài dặm.

– Santa Monica. – Bob nói.

– Blinky hả? – Peter gợi ý.

– Nhà Blinky ở Santa Monica – Bob nhắc lại – Blinky đã thừa nhận điều này khi ở quán Hải Mã…

– Vậy nếu con bồ câu hai ngón kia là của Blinky, – Hannibal nói tiếp – và nếu nó đang bay về nhà của Blinky tại Santa Monica, thì nó sẽ bay qua khu rừng nhà cô Maureen Melody. Và vì vậy mà nó đã bị một con diều hâu của cô Melody giết chết.

Thám tử trưởng im lặng một hồi đăm chiêu táy máy phần bánh mì thịt còn lại.

– Và rõ ràng đây không phải là con bồ câu đầu tiên của Blinky bị giết chết như thế – Thám tử trưởng nói tiếp – Cô Melody có nói rằng Edgar Allan Poe từng mang về cho cô ba hạt ngọc trong tháng này. Rất có thể con ác là đó đã tìm thấy mấy hạt ngọc ấy cột quanh chân mấy con bồ câu chết trong khu rừng nhà cô Melody.

– Nghe rất hợp lý. – Peter đồng tình.

Hannibal chau mày đóng quyển bản đồ lại.

– Có thể hợp lý, – Hannibal nói – nếu như Frisbee và Blinky cùng một hội với nhau. Nghĩa là một ngày thì họ dùng bồ câu của Blinky, ngày kia thì dùng bồ câu của Frisbee. Chỉ như thế mới giải thích được thái độ của Parker Frisbee.

Ông Frisbee lo lắng về vụ bồ câu của Blinky bị giết chết. Ông ấy tìm kiếm trong khu rừng của cô Melody vào đêm. Ông ấy bắt gặp mình tại đó và tưởng mình chính là kẻ giết bồ câu. Ông ấy dùng gậy tấn công mình.

Hannibal bẻ thêm một miếng bánh mì.

– Rồi ông ấy nghe cô Maureen Melody nói rằng ta đang giúp cô ấy. Thế là ông ấy quyết định tỏ thái độ thân thiện. Ông ấy đề nghị sẽ hậu tạ nếu ta tìm ra chuyện gì đã xảy ra với bồ câu của Blinky.

Thám tử trưởng lắc đầu, chau mày nhìn mẩu bánh mì thịt đang cầm trong tay. Cái nhìn này như làm cho thám tử trưởng lơ là. Thám tử trưởng bỏ miếng bánh mì vào miệng.

– Nhưng họ không thể là người cùng một hội với nhau. – Hannibal nói.

– Tại sao lại không? – Bob hỏi – Sao cậu nghĩ hai người không cùng làm ăn với nhau?

Hannibal nhai một hồi rồi mới trả lời:

– Nếu là bạn làm ăn với nhau – Hannibal nhấn mạnh – thì Blinky và Kyoto cũng phải quen biết nhau.

Hannibal đang lơ đãng táy máy thêm miếng bánh mì thịt khác, như con chó giỡn với cục xương.

– Và Blinky phải biết nhà Kyoto ở đâu. Blinky phải biết chỗ ở của Kyoto, chứ không phải chờ đợi ở quán Hải Mã để chạy theo chiếc xe tải nhẹ xanh lục của Kyoto đang đi làm về để tìm xem Kyoto mới dọn về nhà mới chỗ nào.

Hannibal đứng dậy, cho miếng bánh mì thịt vào miệng như để khỏi phải nhìn thấy nó nữa. Hannibal nhìn Bob và Perer.

– Mình đề nghị tất cả chúng ta xin phép cha mẹ được qua đêm tại bãi biển Wills. – Hannibal nói.

Hannibal biết sẽ không có trở ngại gì. Ba Thám Tử Trẻ thường xuyên đi cắm trại vào mùa hè. Ba bạn thỏa thuận gặp nhau tại kho bãi đồ linh tinh lúc hai giờ chiều. Hannibal sẽ nhờ Hans, một nhân công của chú Titus, chở ra bãi Wills cùng với xe đạp và túi ngủ.

– Rồi sáng sớm mai, – Hannibal nói – khi Kyoto chạy qua trong chiếc xe tải nhẹ xanh lục, trên đường đến trại nuôi ngọc trai, thì ta sẽ sẵn sàng.

– Nhưng bọn mình sẽ làm gì? – Peter hỏi – Đi theo ông ấy nữa à?

– Không – Hannibal lắc đầu – Ta sẽ cố gắng giải vụ bí ẩn này cho xong, bằng một cách thức đơn giản và thiết thực.

Hannibal nhìn xuống bàn viết, tìm nửa bánh mì thịt định để dành ăn tối. Nhưng không còn nữa. Thám tử trưởng đột nhiên nhận ra mình đã vô tình ăn hết.

– Ta sẽ dùng Cesar để bẫy Blinky! – Hannibal nói. 

Bình luận