Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện

Chương 4

Tác giả: Alfred Hitchcock

“ALÔ! BÁC SĨ JONES NGHE ĐÂY”

Ba Thám T’ử Trẻ nhảy lên xe của Bob. Đích đến: bệnh viện. Nhưng xe phải dừng đến ba lần để chỉnh nhanh vài bộ phận thiết yếu trong máy xe.

Nhanh! Phòng Kelly và Juliet! Ba thám tử sắp được biết chuyện đã thật sự xảy ra hôm tối tai nạn. Có phải có kẻ đuổi theo Juliet? Juliet muốn nói gì khi khẳng đĩnh rằng có kẻ cho thuốc độc vào gà?

– Stop! Paul, John và Ringo ơi!

Hannibal sững lại. Ba thám tử nhìn xung quanh và thấy Elizabeth Lazarl, cô y ta tóc hung ở chốt trực.

– Nhóm Beatles ơi, không được vào. – Cô y tá nói với một nụ cười – Ông Coop đang bên giường con gái, cùng với các bác sĩ. Các cậu thừa thời gian hát cho tôi nghe hai đoạn trong bài I want to holdl your hands.

Bob phá lên cười. Hannibal tằng hắng rồi bỏ đi xa hơn một chút. Cây kim to đồng hồ treo tường chỉ năm phút trôi qua, rồi mười phút. Hannibal bắt đầu thấy bực bội. Không chịu được nữa, thám tử trưởng mạnh dạn bước đến bàn trực, táy máy đống giấy lên bàn.

– Sao mà nóng thế! – Cô Lazar nhận xét – Câu ăn mặc gì kỳ lạ vậy! – Cô y tá nói tiếp sau khi nhìn Hannibal từ đầu đến chân.

Sáng hôm nay, Hannibal đã vớ cái áo thun sạch duy nhất còn lại trong tủ, áo có dòng chữ: Nếu không biết làm gì, hãy ăn!

– Bọn em mong được nói chuyện gấp với chị bệnh nhân ở cùng phòng với bạn Kelly. – Hannibal nói và cố gắng bù đắp sự thiếu sót trong cách ăn mặ bằng lời lẽ văn hoa hơn – Bọn em muốn biết chị Juliet có nhớ gì về vụ tai nạn không.

– Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa! – cô Lazar kêu – Con bé không nhớ gì cả. Bị mất trí nhớ.

Mất trí nhớ! Từ này đập vào Hannibal như một cái tát. Sau bao nhiêu lâu chờ đợi, người duy nhất có thể trả lời câu hỏi lại không nhớ gì nữa.

Cuối cùng cửa phòng mở, Big Barney Coop bước ra, ông mặc bộ đồ thể thao tím có thêu một chú gà nhỏ vàng và cam trên ngực. Ông đứng ở ngưỡng cửa một hồi, không nhúc nhích.

– Không sao đâu! – Ông nói với juliet – Ngày mai, ba sẽ đưa con về nhà, và con sẽ ổn thôi! Thôi, ba về nhé!

Big Barney Coop mỉm cười, đóng cửa lại. Nhưng nụ cười ông biến mất ngay rồi ông đi ngang qua trước mặt bộ ba, miệng lầm bầm.

– Các cậu có nghe ông ta nói gì không? – Peter hỏi.

– “Ta sẽ làm gì đây?” hay một cái gì đại loại như thế. – Bob trả lời.

– Vào! – Hannibal ra lệnh rồi bước tới.

Juliet Coop đang ngồi trên giường, lưng tựa vào gối. Juliet khoảng hai chục tuổi. Mái tóc cô bị rối bù sau một giấc ngủ dài, nhưng ánh nhìn – đôi mắt xanh dương sáng – thì lanh lợi.

– Chào. – Kelly vui vẻ nói.

Nhưng trong ánh mắt Kelly nhìn Peter có một bức thông điệp nói “Hãy thận trọng!”. Cả Hannibal lẫn Bob đều đọc được bức thông điệp này.

– Chị Juliet ơi, em xin giới thiệu với chị đây là Ba Thám Tử Trẻ. – Kelly nói – Bằng xương bằng thịt. Hannibal Jones, Bob Andy và anh Peter của em.

– Chào. – Juliet nói bằng một giọng dịu dàng nhưng hơi khàn – Chị đã biết về em rồi! – Juliet nói tiếp với Peter. Peter liếc nhìn Kelly, trong khi Hannibal lên tiếng “chào!” rụt rè.

– Chị cảm thấy thế nào trong người? – Bob hỏi với một nụ cười rộng trên môi.

– Y như bị một nhà vô địch quyền anh đánh nốc ao. – Juliet trả lời – Nhưng chị không bị gãy gì, cũng không bị thương nặng, chỉ hơi bị bầm và trầy xước nhẹ. Ngày mai chị ra viện.

– Tuyệt! – Bob kêu.

Hannibal kéo cái ghế bên cạnh giường Kelly về hướng giường Juliet.

– Nếu chị đồng ý, bọn em rất muốn hỏi chị về vụ tai nạn. – Hannibal tấn công ngay.

– Chị biết. Kelly có nói. Nhưng có một điều: chị bị mất trí nhớ.

– Chị thật sự không nhớ gì cả à? – Hannibal hỏi.

– Điều duy nhất mà chị còn nhớ là chị có cho mèo ăn, cách đây hai ngày, trước khi đến văn phòng. Rồi chị tỉnh lại tại đây. Mất trí nhớ tạm thời. Điều này thường xảy ra sau một cú sốc lớn. Trí nhớ có thể trở lại bất cứ lúc nào.

– Tụi em có thể giúp chị nhớ lại. – Bob đề nghị.

– Vậy là chị không nhớ gì từ hôm xảy ra tai nạn. – Hannibal đăm chiêu nói – Chị làm gì trong chỗ ba chị?

– Chị vừa mới học xong về thương mại. Chỉ còn mỗi việc làm quen với xí nghiệp của ba chị. Chị làm qua từng bô phận, để làm quen và nắm rõ.

– Chị có nhớ chị đang làm ở phòng nào hôm thứ sáu vừa rồi không? – Hannibal hỏi.

– Không. – Juliet trả lời.

– Chị có nhớ chị bị ác mộng trong khi ngủ không?

Juliet lắc đầu.

– Các cậu ơi! Mình cần nói chuyện với các cậu. – Hannibal gọi Peter và Bob ra theo mình.

– Không hề có vụ bí ẩn Juliet Coop nào đâu. – Thám tử trưởng phán khi đã ra ngoài hành lang.

– Kelly nghĩ ngược lại. – Peter nhận xét.

– Kelly tưởng tượng thôi. Do nằm tại chỗ, không có gì lạ, cậu hiểu không? Kelly nằm ở đây được một tuần rồi và đang buồn chán…

– Ý cậu muốn nói Kelly giàu trí tưởng tượng. Giống như câu vậy. – Bob nói và vỗ vai thám tử trưởng.

– Trở vào đi. – Peter nói – Linh tính của Kelly rất trúng. Lúc nào Kelly cũng biết phải mặc kiểu áo nào hoặc trang điểm theo kiểu nào mấy tháng trước mọi người!

– Tuyệt vời! – Hannibal kêu – Nếu ta đổi tên và quyết định trở thành Ba Nhà Tạo Mẫu Trẻ, thì ta sẽ mời Kelly tham gia vào nhóm.

Peter lườm Hannibal.

– Ta hãy cố gắng suy nghĩ hợp lý nào. Juliet Coop đã bị một tai nan nghiêm trọng và bị ác mộng. Bây giờ chị Juliet lại bị mất trí nhớ. Theo mình, kết hợp ba yếu tố này là chưa đủ để kết luận rằng có mưu đồ sát nhân, phải không?

Bob bất ngờ trả lời.

– Sao lại không?

Hannibal sững sờ.

– Để mình gỉai thích cho các cậu nghe điều làm mình thắc mắc. – Bob nói tiếp – Mình đồng ý là cú sốc đã xóa mọi ký ức về vụ tai nạn. Nhưng chị Juliet cũng quên luôn những gì đã xảy ra suốt cả ngày trước đó, tại sao?

Hannibal không trả lời nổi câu hỏi này. Và thám tử trưởng vẫn còn đang suy nghĩ, thì giọng nói khỏe của cô Lazar thu hút sự chú ý của cậu. Cô y tá đang nói chuyện điện thoại, ở bàn trực.

– Anh muốn lấy chỗ tôi à? – Cô y tá căng thẳng hỏi – Thì anh đến đây mà ngồi thay tôi! Anh sẽ mặc màu trắng rất hợp!

Cô y tá vừa nói vừa dùng dấu cao su đỏ đóng vào các phiếu khám bệnh.

– Bao giờ anh mới ngưng gọi điện thoại liên tục mỗi nửa tiếng, để hỏi thăm Juliet Coop, thì tôi mới làm việc được! Anh muốn biết tình trạng bệnh nhân à? Dễ thôi. Đến thăm đi! – Giọng cô y tá có vẻ rất giận dữ – Anh muốn nói chuyện với bác sĩ hả? Chờ một chút….

Cô y tá bỏ ống nghe xuống bàn, rồi bỏ đi.

– Không biết ai gọi đến như thế để hỏi thăm sức khỏe Juliet Coop? – Hannibal hỏi.

– Một người quan tâm đến chị Juliet. – Peter trả lời.

– Đúng. Nhưng người trong điện thoại muốn biết chị Juliet có qua khỏi hay không. Hay chính Cục Cưng? – Hannibal nói.

– Mình biết cậu nghĩ gì rồi. – Bob nói – Cậu đang suy nghĩ xem nên bắt chước giọng gì!

Hannibal thật sự có tài đóng kịch và có khả năng bắt chước nhiều giọng nói khác nhau.

– Người ta muốn nói chuyện với bác sĩ. – Thám tử trưởng mỉm cười rồi chụp lấy ống nghe – A-lô! Bác sĩ Jones nghe đây. – Hannibal bắt chước giọng một người ba chục tuổi.

– Đây là lần đầu tiên tôi gặp bác sĩ qua điện thoại. – người lạ nhận xét.

Giọng người này ung dung, giọng của một người chín chắn.

– Tôi vừa mới về bộ phận này. – Hannibal tuyên bố – Anh muốn hỏi thăm Juliet Coop à? Thưa anh…

Kẻ gọi điện thoại bí ẩn có bị lừa không? Hắn sẽ nói tên không?

Không thành công!

– Cô ấy thế nào rồi? – Người lạ hỏi.

– Anh thông cảm, bệnh viện chỉ được quyền cung cấp tin cho gia đình thôi. – Hannibal giải thích – Anh có phải là bà con với bệnh nhân không?

Có một hồi im lặng.

– Tôi là người bạn của gia đình. – Cuối cùng người lạ trả lời.

– Bạn thân không?

Câu hỏi, trả lời. Trò này sẽ kéo dài đến bao giờ đây?

– Này! Tôi chỉ muốn biết cô ấy có khỏe lại không?

– Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi. – Hannibal tuyên bố và chờ theo dõi phản ứng của người đối thoại – Tính mạng bệnh nhân không còn nguy hiểm nữa.

– Được rồi.

Từ này không thể hiện nỗi vui lẫn sư nhẹ nhõm. Làm thế nào để diễn giải nó đây? Nó để lại cho Hannibal một cảm giác khó chịu.

– Tôi sẽ nói lại với bệnh nhân rằng anh có gọi điện thoại hỏi thăm. – thám tử trưởng thử dò biết tên tuổi người lạ thêm một lần nữa.

– Tốt lắm, thưa bác sĩ. Tôi sẽ liên lạc với Juliet.

Rồi người đàn ông gác máy.

Hannibal im lặng suốt một hồi, làm Peter rất bực bội.

– Có chuyện gì vây? Không ổn à? – Cuối cùng Peter hỏi.

– Hắn gác máy mất! – Hannibal tuyên bố, rồi mới chịu bỏ máy xuống.

Đúng lúc đó cô Lazar quay về, cùng một bác sĩ trẻ.

– Cái ông này, mệt ổng quá! – Cô y tá kêu.

Cô cầm ống nghe lên và nhận thấy đường dây đã bị ngắt.

– Trời! Hắn cúp máy mất rồi!

– Tên này bí ẩn quá! – Hannibal nói khẽ với Bob và Peter – Rõ ràng là có một chuyện gì đó, nhưng ta không biết chuyện gì?

– Nói cho rõ: cậu sẽ không bỏ vụ này, phải không? – Bob hỏi

– Mình có bao giờ nói là mình sẽ bỏ cuộc đâu. – Hannibal đáp – Mình nghĩ chị Juliet đang bị nguy hiểm. và chỉ có mình ta biết. Ta phải cố gắng ở lại bên chị Julìet càng nhiều càng tốt.

Ngay trước mắt, thì cả ba đều có việc gấp cần làm. Peter, hay sửa xe giúp hàng xóm, phải chỉnh cho xong bộ phận đề chiếc xe Corvette của một chú nhà bên cạnh. Hãng đang chờ Bob để hoàn chỉnh việc dàn dựng cho một nhóm nhạc rock mà Bob phụ trách. Còn Hannibal, thì đã hứa với bà Teitelbaum, bà hàng xóm khuyên Hannibal theo chế độ ăn kiêng nhiều dưa lê, là đi theo bà để đăng ký vào một nhóm những người muốn giảm cân.

Chỉ có hai thám tử, Hannibal và Peter, có mặt tại bệnh viện sáng hôm sau. Kelly và Juliet đều được phép xuất viện.

Kelly vui mừng được về nhà. Juliet có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng vẫn chưa nhớ lại. Cô ngồi trên giường chờ ba.

– Chị biết trước chuyện gì sẽ xảy ra! – Juliet thốt lên – Ba sẽ giả làm đười ươi đến đây, hay thuê dàn nhạc da đỏ. Ba chị thích làm trò lắm…

Mười phút sau, Big Barney Coop thò đầu qua cửa.

– Chào! Con sẵn sàng chưa? – Ông nói với Juliet.

Ông mặc bộ đồ thể thao màu nâu và có quấn dải quanh đầu.

– Dĩ nhiên. Ba có nhớ mang đến cho con những gì con dặn không?

Big Barney Coop đưa cho con gái cái vali nhỡ. Juliet mở nhanh, và lấy ra một hộ pyiama bằng lụa xanh.

– Cái gì đây? – Juliet ngạc nhiên hỏi.

– Quần lụa và áo cùng bộ. – Big Barney Coop vui vẻ trả lời. – Con dặn ba thế mà…

– Đâu có ba ơi! – Juliet kêu rồi phá lên cười – Đây là một bộ pyiama! Con đâu thể mặc pyiama ra ngoài đường!

Big Barney Coop kéo cặp kính râm lên trán, rồi đưa trả lại bộ pyjama.

– Pyjama hả? Thì có sao đâu? – Ông nói – Ta sẽ nói với mọi người rằng con đi dự một buổi dạ hội pyiama! Ha! Ha! Ha!

Tiếng cười to của ông vang dội khắp bệnh viện.

– Con không chịu! – Juliet lắc dầu la lên – Nếu mẹ còn sống, thì mẹ sẽ giận ba về những ý nghĩ kỳ quặc này…

– Để ba giải quyết chuyện này cho con. – Big Barney Coop cam đoan.

Ông nhìn Kelly đang đứng bên giường, lo chuẩn bị vali.

– Con nghĩ sao về cô bé này? Chắc là cân nặng khoảng bốn mươi lăm ký…

– Chính xác là năm mươi mốt. – Kelly nói rõ – Bác nói gần đúng.

– Thói quen mà! Tôi ước tính được trọng lượng một chú gà ở cách xa ba chục mét. Theo bộ xương. Tôi dám chắc con gái tôi mặc vừa quần áo cô.

– Kìa ba! – Juliet xen vào và có vẻ rất lúng túng – Kelly ơi, chị xin lỗi. Ba chị hay quên rằng không phải ai cũng bắt buộc phải tuân lệnh ba.

– Nhưng đâu có sao! – Kelly nói – Em có thể cho chi mượn đỡ quần áo.

– Cám ơn nhiều! – Juliet kêu rồi đóng cái vali lại – Cho chị mượn ít phấn trang điểm được không? Ba ơi, ba quên lấy bóp đồ trang điểm của con nữa.

Juliet nhảy xuống giường, hôn nhanh má ba trước khi nói mỉa:

– Con không biết ai trong hai cha con bị mất trí nhớ nữa!

– Chị chụp nhé! – Kelly thốt lên rồi ném cho Juliet cái bóp đồ trang điểm – Chị thích gì thì lấy cái đó.

– Cám ơn! Chị sẽ hậu tạ em.

– Không cần!

– À mà em có biết tin chưa? Ba sẽ tổ chức tiệc mừng chị bình phục hai ngày nữa. Em và ba bạn trẻ kia đến nhé? Buổi liên hoan lớn lắm. Rồi chị sẽ trả lại đồ cho em.

– Tuyệt! – Kelly mừng rỡ thốt lên.

Hannibal mỉm cười. Một buổi tiệc tại nhà ông Vua Gà Rán à? Một cơ hội để quan sát Big Barney Coop tại tư gia à? Làm sao dám mơ gì nhiều hơn nữa?

Bình luận
× sticky