Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Gà Đội Vương Miện

Chương 13

Tác giả: Alfred Hitchcock

CAN ĐẢM LÊN, PETER ƠI!

Chiếc xe chạm đất trong tiếng ồn khủng khiếp. Cũng may là ba thám tử đã kịp thời lao sang một bên. Ba bạn ngồi chồm hổm phía sau đống xe, nhìn nam châm điện trống không đang đu đưa phía trên cao. Một mình nó cũng đủ giết một người.

Khi nam châm không còn lắc lư nữa, Peter thò đầu ra khỏi chỗ núp để xem người nào đang ở trong buồng lái.

– Lẽ ra mình phải biết! – Peter nói khẽ với hai bạn – Cục Cưng!

Ba thám tử bước ra khỏi chỗ núp. Một người đàn ông cao lớn, mặc đồ lao động, bước ra khỏi buồng lái cần cẩu.

Hắn trèo xuống và khi đi ngang qua, đánh vào gáy Dick Miller để không cho cậu bé ngồi dậy.

– Hắn đi hướng này! – Peter kêu – Chạy!

Bộ ba kín đáo lao sang phía bên kia đống xác xe.

– Chắc là hắn muốn khám xét xe của chị Juliet. Giống như ta. – Hannibal nói.

Đột nhiên, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, tiếp theo là tiếng kêu rắc. Chẳng bao lâu mùi cháy tỏa khắp xung quanh. Peter liếc nhìn hướng xe: Cục Cưng đang ném chai xăng vào xe của Juliet.

– Hắn thủ tiêu tang vật! – Peter hoảng hốt kêu.

– Dễ hiểu thôi. – Hannibal nhận xét – Hắn không muốn lấy lại những gì có trong xe. Hắn chỉ muốn bảo đảm ta sẽ không lấy được.

– Nếu bình xăng xe vẫn còn xăng, thì xe sắp nổ thật. – Peter nói.

Lửa lớn mạnh rất nhanh. Cục Cưng chạy đến một chiếc Porche đậu ở cổng.

Peter rượt theo hắn, nhưng Bob và Hannibal cản.

– Cậu làm gì vậy? – Bob hét và níu mạnh cánh tay bạn – Ta phải lo cốp xe trước đã.

– Nhanh tay, trước khi xe của chị Juliet cháy trụi. – Hannibal nói thêm.

– Trước khi nó nổ tung chứ. – Bob chỉnh.

Peter nhìn chiếc xe đang bốc cháy một hồi, rồi chạy trong sân, lục lạo trong những cốp xe, tìm kiếm trong đống phụ tùng. Cuối cùng, Peter tìm ra cái mình muốn: cái kích cũ. Peter lao đến chiếc Mustang của Juliet. Ngọn lửa đã bắt dầu tấn công bên trong xe và đang lan ra phía sau nơi có bình xăng.

Trán ướt đẫm mồ hôi, Peter thử mở cốp xe bằng cái kích, không rời mắt khỏi dám lửa. Cuối cùng ổ khóa vỡ ra, và cốp xe mở được.

– Được rồi! – Peter đắc thắng hét lên rồi cúi vào trong, lấy một cái cặp da ra, huơ lên để cho Bob và Hannibal thấy.

– Chạy trước khi xe nổ! – Peter la lên.

Hannibal mỉm cười.

– Mình nắm nội quy rất rõ! Trong những kho bãi loại này, bắt buộc phải làm sạch bình xăng của những chiếc xe bị tai nạn. – Thám tử trưởng giải thích – Không sợ nổ đâu!

– Sao không chịu nói trước! – Peter thét lên.

– Mình biết rằng thời gian để thuyết phục cậu cũng đủ để xe cháy mất. Mình đã để ý rằng cậu làm việc rất tốt khi có trường hợp khẩn cấp!

– Cám ơn nhiều. – Peter lầm bầm.

Ba thám tử gọi xe cứu thương, rồi đến xem Dick Miller có bị thương nặng không.

– Mình có nghe nói các cậu là thám tử, nhưng mình không ngờ các cậu điều tra về bọn khủng bố hay những bọn loại như thế.

– Rất hiếm khi xảy ra những vụ thế này! – Hannibal tuyên bố với một nụ cười xin lỗi.

Sau đó ba thám tử vội về nhà của Big Barneyl Coop, nơi Juliet và Kelly đang chờ. Cha của Juliet đi vắng.

– Có tìm được gì không? – Hai cô gái hỏi.

Hannibal chỉ đưa ra cái cặp da, đặt xuống bàn phòng khách.

Juliet mỉm cười rồi chạy đến lấy. Bằng một đông tác rất nhanh, Juliet mở dây kéo túi ngoài, rút quyển nhật ký ra. Juliet lật cho đến trang có ghi những cuộc hẹn thứ sáu hôm đó, khi xảy ra tai nạn.

– Đây! – Juliet vừa nói vừa thở mạnh.

Juliet xem xét trang sổ một phút, rồi lắc đầu.

– Cả ngày chỉ ghi mỗi PTNC.

– Tức là phòng Phát triển Nghiên cứu, phòng của Pandro Mishkin. – Hannibal giải thích – Tại sao chị lại có hẹn gặp ông này?

– Chị ở một ngày ở mỗi phòng ban để học nghề. – Juliet nói – Nhưng ngoài ra chị không nhớ gì khác.

– Có thể chị sẽ nhớ lại được khi thấy trong cặp có gì. – Hannibal khích lệ.

Juliet mở ngăn cặp chính, rút ra một hồ sơ khoảng hai trăm trang. Juliet lật trang suốt vài phút rồi đóng hồ sơ lại.

– Chị chẳng nhớ gì.

Rõ ràng Juliet đã hi vọng nhớ lại những sự kiện xảy ra trước tai nạn khi xem xét những gì có trong cặp. Juliet rất thất vọng.

– Em xem dược không? – Hannibal hỏi.

Hannibal cầm lấy hồ sơ. Trên trang đầu có chữ ký của Pandro Mishkin. Hannibal đọc suốt vài phút, rồi tuyên bố:

– Em nghĩ em có thể đoán ra phần lớn những gì đã xảy ra tối hôm chị bị tai nạn. Đây là một bản báo cáo của Pandro Mishkin về một chất phụ gia thực phẩm có tên là Multisorbitane. Chất này do Don Dellasandro tổng hợp ra cách đây vài năm. Trong hồ sơ có nói rằng chất Multisorbitane này gia tăng vị ngon của thức ăn rất nhiều, nhưng lại có vấn đề. Thật vậy, nó làm cho thức ăn ngon đến mức trở thành gần như thuốc phiện.

– Vấn đề là chuyện đó hả? – Bob hỏi.

– Rất tiếc là không! – Hannibal nói tiếp – F.D.A. đã thử nghiệm chất Multisorbitane, như vẫn hay làm đối với những chất mới loại này. Những cơ quan này đã không cấp giấy phép kinh doanh chất này, vì nó có thể gây ung thư.

Hannibal tằng hắng rồi nói tiếp:

– Bây giờ ta đã biết rằng chị có gặp Pandro Mishkin hôm thứ sáu xảy ra tai nạn.

Và ta cũng biết rằng chị giữ một bản sao của báo cáo có chứng cứ về vấn đề. Bây giờ ta phải chuyển từ những gì đã biết sang những gì cần biết. – Hannibal kết luận và đóng hồ sơ lại.

– Em đoán chị đã tình cờ tìm thấy hồ sơ này, trong khi tham quan văn phòng của Pandro Mishkin. Nếu xét giờ chị bị tai nạn, thì em giả thiết chị đã phát hiện hồ sơ trễ trong ngày. Và khi chị lấy được, thì điều này gây cho chị cú sốc. – Thám tử trường vừa nói vừa đi đi lại lại. – Chị đã quá lo âu đến nỗi chị mang hồ sơ đi luôn. Có lẽ Pandro Mishkin yêu cầu chị trả lại, nhưng chị không chịu. Khi chị rời khỏi trụ sở Chicken Coop, chắc là Pandro Mishkin đi theo chị. Tóm lại em nghĩ chính hắn đã để lại dấu lốp xe thứ nhì trên đường tại hiện trường xảy ra tai nạn.

– Cậu nói tiếp đi. – Peter kêu – Tại sao báo cáo này lại làm chị Juliet bối rối dữ vậy?

– Đó mới chính là vấn đề! – Hannibal tuyên bố với một nụ cười đầy ý nghĩa – Chị Juliet khó chịu vì chị ấy biết, hoặc nghi ngờ, giống như mình, rằng Multisorbitane là thành phần chính trong món ăn mới hảo hạng có tên là Drippin’ Chicken.

Hannibal để thời gian cho mọi người vượt qua sự bất ngờ, rồi nói tiếp:

– Chị đã phát hiện ra rằng có một kẻ – có thể là Pandro Mishkin, có thể là Don Dellasandro, có thể là ba của chị – cố tình đưa chất độc hại này vào Drippin’ Chicken. Dĩ nhiên là hậu quả chỉ thấy rõ sau nhiều năm. Nhưng sau một thời gian, hàng ngàn người đã ăn chất này vẫn có nguy cơ bị ung thư. Người ta hay biết về mối nguy hiểm quá trễ.

Môi Juliet run lên.

– Ba chị sẽ không đời nào làm một chuyện như thế! – Juliet la lên.

– Làm sao mà biết, trừ phi chị giúp bọn em chứng minh được. – Hannibal sẵng giọng đáp.

Bob và Peter đã biết rằng, như mọi khi, đầu óc của thám tử trưởng đã tưởng tượng phần tiếp theo.

– Làm gì bây giờ? – Bob hỏi.

– Đơn giản thôi, ta phải tìm hiểu xem Big Barney Coop có biết rằng có chất Multisorbitane trong công thức Drippin’ Chicken hay không. Bằng cách nào? Tự ta phải nghĩ ra thôi!

– Chị có ý kiến. – Juliet nói – Ba chị cất công thức sản phẩm trong két sắt văn phòng.

Hannibal búng ngón tay.

– Y như em nghĩ! Chị mở được không?

– Chị không biết mã két sắt. – Juliet trả lời – Chỉ một mình ba biết thôi.

– Uổng quá… – Hannibal kêu – Cần phải lấy được mã mà không để cho bác biết.

Đột nhiên Juliet mỉm cười.

– Còn thư ký của ba? Có lẽ cô ấy biết mã.

– Đi! – Peter thốt lên.

– Không. Chị sẽ đi một mình. – Juliet quyết định – Chị cũng không biết chị có quyền làm thế hay không nữa… Công thức của ba rất mật… Các em phải hứa rằng…

– Tất nhiên! – Hannibal nói – Khoảng bao lâu thì chị về?

– Khoảng hai giờ.

° ° °

Hai giờ dài trôi qua… Ba Thám Tử Trẻ và Kelly ở lại và làm theo lời khuyên của Juliet: ăn, xem truyền hình, nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi hả? Đối với Hannibal thì không thể được.

Thêm một giờ trôi qua.

Cuối cùng cánh cửa mở ra, Juliet bước vào, nụ cười trên môi, tay cầm một tờ giấy.

– Chị lấy được công thức, – Juliet nói khẽ – sau khi kiểm tra không có ba ở nhà. Trong nguyên liệu Drippin’ Chicken không hề ghi Multisorbitane. Ba chị không phải là kẻ sát nhân!

Hannibal giật tờ giấy khỏi tay Juliet, tiến hành đọc. Rồi thám tử trưởng gấp tờ giấy lại, đút vào túi.

– Nếu không ai cho thuốc độc vào thịt gà, thì tại sao chị nói đến chuyện này trong khi ngủ? – Hannibal hỏi và nhìn chằm chằm Juliet – Và tại sao chị quá muốn tìm ra cái cặp ra như thế! Và tại sao trong cặp chị có bản báo cáo về chất Multisorbitane có chữ ký Pandro Mishkin?

– Chị không biết. – Juliet khẳng định.

– Bọn em cũng không biết. – Hannibal dõng dạc tuyên bố – Và có nhiều chuyên khác bọn em không biết. Danh sách những kẻ tình nghi đang rút ngắn lại. Dường như không còn có ba chị. Và cũng không có Michael Argenti bởi vì, dường như ông ấy không có liên quan gì với chất Multisorbitane hay với bản báo cáo của Pandro Mishkin. Chính Pandro Mishkin còn là một dấu chấm hỏi. Ông ấy có thể vô tội mà cũng có thể là thủ phạm. Nhưng kẻ tình nghi làm em quan tâm nhiều nhất, chính là kẻ không muốn ta tìm ra bản báo cáo này… Kẻ đã phái Cục Cưng để hù dọa ta… Kẻ đã phát minh ra Crippin’ Chicken… Don Dellasandro!

– Gọi cảnh sát đi! – Kelly đề nghị.

– Không. Ta cần bằng chứng. – Hannibai nhấn mạnh – Ta hãy đến Miracle Tastes tìm xem Don Dellasandro đang giấu giếm cái gì.

– Hannibal ơi, ở đó có hệ thống an toàn tối tân! – Peter cảnh cáo.

– OK. Ta sẽ vào giữa đêm khuya, khi bảo vệ đêm ngủ gà ngủ gật.

– Nên đi đầu giờ đêm hơn. – Juliet bắt bẻ – Thư ký của ba chị có nhắc cho chị một điều mà chị đã quên. Tối nay có bữa tiệc chiêu đãi báo chí rất lớn. Big Barney Coop giới thiệu Drippin’ Chicken với giới nhà báo. Mọi khách sẽ được ăn.

– Ồ không! – Kelly thốt lên.

Hannibal nhớ lại lời ông Vua Gà Rán và tuyên bố:

– Cả nước Mỹ sẽ sa ngã mà không hay!

Bình luận