BIG BARNEY COOP ĐỔI MỚI
Peter đạp bàn thắng kịch liệt. Thế nào cũng sẽ thắng được chứ! Chính tay Peter đã kiểm tra thắng hôm qua mà…
Rất tiếc, Peter đành phải chịu thua: thắng không ăn nữa và xe đang tăng tốc do đường dốc. Vài giây nữa, xe sẽ đập nát vào một chiếc xe khác ở ngã tư. Phía dưới, đèn đỏ như đang nhắc nhở Peter. Cổ họng Peter nghẹn lại đến nỗi Peter có cảm giác như có miếng táo bị mắc trong đó. Hai bàn tay Peter ướt đẫm mồ hôi.
Nhanh! Cần gạt đổi số! Peter sang số nhỏ hơn, chuyển từ số bốn xuống số hai. Chắc chắn thắng động cơ sẽ có tác dụng. Chiếc Porsche quẹo gắt, lốp xe rít lên rồi biến mất.
Chiếc Scirocco của Peter có chậm lại, nhưng không đủ để dừng. Ngã tư cách đó khoảng một chục mét.
“Túuúut!” Một chiếc Hon da xanh dương nhắc nhở Peter rằng cậu đang chạy nhanh quá.
Tim đập mạnh, Peter lùi số nữa, chụp lấy thắng tay rồi xoay mạnh tay lái sang phải.
Xe rời khỏi đường, chạm vào một công trình. Nền đất gồ ghề làm chậm xe lại, nhưng chủ yếu là một khối xi măng to giấu sau đám cỏ cao buộc chiếc Scirocco dừng lại đột ngột. Ngực Peter đập mạnh vào tay lái, nhưng dây cài an toàn giữ Peter xa tấm kính chắn.
Peter hít thở thật mạnh để bình tâm trở lại, rồi nhảy ra khỏi xe, nằm ngửa, tay cầm đèn pin để xem xét bộ chassis. Đường dẫn chất lỏng thắng đã bị cắt đứt.
Sau khi khóa cửa xe, Peter chạy trong đêm để trở về Thiên Đường Đồ Cổ.
Hai ba chai nước có ga khiến Peter hạ cơn giận.
– Lần này bọn mình đã được giới thiêu với Cục Cưng. – Hannibal nói.
– Cực Cưng nổi gì! – Peter la lên – Có lẽ hắn phá thắng xe, rồi chờ mình. Tất nhiên là để mình theo hắn! Hắn biết là mình sẽ chạy nhanh xuống dốc đồi, nếu rượt theo hắn.
– Cũng may là cậu vững tay lái. Nếu không, chỉ còn có hai thám tử. – Hannibal nói.
– Ủa, chắc mình đang mơ! – Peter kêu, đứng dậy đẩy ghế ra – Hannibal Jones có lời khen mình? Bob, cậu làm chứng nhe!
– Thì… mình cũng đang tính xem in danh thiếp lại tốn bao nhiêu!
– Không hiểu Cục cưng là ai. Tại sao muốn khử bọn mình. – Peter tuyên bố.
– Nên tự hỏi xem làm thế nào hắn biết được ta ở đâu. – Hannibal khẳng định.
– Đúng! – Bob kêu – Chắc chắn hắn không có mặt ở bữa tiệc.
– Và chị Juliet không quen ai mặc đồ lao động. – Peter nói thêm – Kelly và mình có hỏi chị ấy.
– Vậy không phải người quen của gia đình. – Hannibal kết luận – Hay hắn làm thuê cho một kẻ nào đó?
– Nhưng làm cho kẻ nào? – Peter hỏi.
° ° °
Ngày hôm sau, tiếng còi xe lạ vang lên trước xưởng của Hannibal. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reng.
Hannibal đang kiểm tra một máy điện tử. Thám tử trưởng vừa bắt máy vừa liếc nhìn ra ngoài. Làm rõ được một vụ bí ẩn: tiếng còi xe là của Peter, nhưng không phải chiếc Scirocco, mà là xe của mẹ Peter.
Nhưng cú điện thoại dành cho Hannibal một điều bất ngờ!
– Hannibal hả? Chị Juliet đây. Cái cặp da của chị!
Hannibal biết giải mọi mật mã, nhưng khi nghe câu này, Hannibal sửng sốt không biết nói gì.
– Chị thức dậy cách đây khoảng một tiếng và chị đi tìm cặp khắp nơi. – Juliet giải thích sau khi thở dài – Cho đến hôm nay, chị không hề nhớ là chị có cặp!
– Hay quá! Chị đang nhớ lại dần.
– Cũng có thể… Nhưng chủ yếu là chị bắt đầu nhận thức được mức độ mất trí nhớ của chị. Cặp không có ở nhà. Và thậm chí chị không biết tại sao chị muốn tìm lại nó dữ dội đến thế. Có thể bên trong có một cái gì đó rất quan trọng… Đúng rồi, chị có cảm giác là như thế!
– Peter và em sắp đi tham quan trụ sở công ty của ba chị. – Hannibal thông báo – Có thể cặp da của chi còn ở đó, tụi em sẽ mang về cho chị.
– Có thể chi bỏ quên trong phòng làm việc của chị, hay phòng của người khác. Chị rất muốn tự đi tìm, nhưng ba không cho chị trở về đó ít nhất trong vài ngày. Các em có thể điều tra xem chị đang ở đâu tối thứ sáu, trước khi xảy ra tai nạn không?
“Mình đang đinh làm thế” Hannibal nghĩ bụng.
– Bọn em sẽ hỏi người ta. – thám tử trưởng nói với Juliet – Chị có nhật ký làm việc không? Nếu biết được chị có những cuộc hẹn nào hôm đó, thì rất có ích.
– Dĩ nhiên. Quyển sổ bằng da màu xanh dương rất đẹp. – Juliet đăm chiêu tuyên bố – Em cứ mở ra xem. Dĩ nhiên là nếu em tìm thấy, bởi vì chị luôn cất trong cặp da.
Peter bóp còi kịch liệt. Sao mà nóng lòng thế!
– Em sẽ cố gắng hết sức mình. Em sẽ gọi lại cho chị tối nay. – Hannibal vội kết luận.
– Nếu chị nhớ được điều gì nữa, chi sẽ gọi điên thoại – Juliet hứa trước khi gác máy.
Khi Hannibal ra với Peter, thì Peter lại đang chúi đầu vào máy xe. Đúng là cái tật!
– Chi Juliet vừa mới gọi. – Hannibal thông báo – Chị không tìm ra dược cái cặp da. Chị Juliet nghi trong cặp có một cái gì đó quan trọng.
– Hay chính là cái mà Cực Cưng đang tìm? – Peter nói mà không ngẩng đầu lên.
Nếu ngước mắt lên nhìn, thì Peter đã thấy Hannibal há hốc miệng kinh ngạc.
– Đầu óc suy luận siêu tài! Sáng nay cậu ăn phải cái gì vậy?
Cả hai lên xe đến San Fernando Valley, nơi đặt trụ sở công ty của Big Barney Coop, và đi ngang qua chỗ chiếc Scirocco của Peter chạy ra khỏi đường. Xe vẫn còn nằm đó.
Peter dừng ở trạm xăng để gọi điện thoại.
Peter gọi cho Ty Cassey, anh họ của Hannibal, lớn hơn Peter vài tuổi, thường lui tới Thiên Đường Đồ Cổ. Mỗi khi đến Rocky, người anh họ này dành hết thời gian để sửa xe. Hiện Ty đang tân trang một chiếc xe hơi bị hư của một người bạn đã thuê nhà ở Malibu trong mùa hè.
– Alô? Anh Ty hả? Em Peter đây. Em nhớ anh có nói anh đang tìm bánh xe… Đúng không? Em đề nghị với anh như thế này. Anh có thể lấy bánh xe xe em với điều kiện anh đến kéo xe em về. Em bị tai nạn.
Khi đã giải quyết xong những chi tiết cuối cùng với Ty, Peter trở ra xe của mẹ, rồ máy.
° ° °
Khi đến trước bãi đậu xe của Big Barney’s Chicken Coop Corporation, Hannibal và Peter phá lên cười. Đúng là phong cách của Big Barney Coop! Tổng thể là một sự pha trộn giữa tòa nhà văn phòng sáu tầng và công viên giải trí!
Peter phải báo tên qua điện thoại nội bộ, rồi mới được chạy qua cổng vào bãi đậu xe dành cho khách, cũng y cái máy điện thoại nội bộ hình con gà như ở các quán ăn nhanh Chicken Coop. Cuối cùng cổng điện tử mở ra, Peter chạy vào đậu xe. Rồi hai thám tử bước về hướng một tòa nhà vàng đô.
Big Barney Coop đang làm việc. Ông mặc bộ đồ thể thao và đón khách với một nụ cười rộng lớn.
– Xem ai giỏi hơn nào? – Ông nói ngắn với Hannibal – Chúng tôi đã thêm cà rốt vào món gỏi bắp cải sống vào năm nào?
– 1087. Và ông đã cho ra kiểu phần ăn nhỏ hơn.
– Tôi đã nói mà! – Big Barney Coop thông báo với mọi người – Anh bạn trẻ này không bình thường lắm, nhưng tôi thích những người không bình thường. Này. Phải giữ suốt thời gian tham quan. – Ông vừa nói vừa in miếng dán vào lưng Peter và Hannibal – Đội bảo vệ ở đây rất cao cấp. Các cậu muốn xem cái gì trước? – Ông hỏi – Đồng đô-la đầu tiên của tôi? Tôi đã cho đóng khung và treo ngay phía trên lò sưởi trong phòng làm việc. Bà vợ đầu tiên của tôi? Tôi cũng treo ngay đó! Ha! Ha! Ha! Ha!
– Tụi cháu muốn xem vài phòng làm việc, – Hannibal nói – như phòng làm việc của chị Juliet chẳng hạn – Hannibal cố gắng lấy giọng thật tự nhiên.
– Còn cháu thì muốn xem chỗ bác làm các món ăn, để xem bác dùng những loại máy gì. – Peter tuyên bố.
– Các cậu muốn gặp các nhà nghiên cứu của tôi, phải không? Một lũ điên! – Big Barney Coop trợn mắt thốt lên – Được rồi, tôi sẽ bắt lũ đó chui ra khỏi chuồng. Sau đó tôi sẽ cho các câu nếm một thứ rất đặc biệt – Ông nói tiếp và nhìn Hannibal.
Rồi ông tiến hành dẫn đường, hay đúng hơn là lùa hai vị khách trẻ trong hành lang.
– Cậu sẽ nghĩ gì! Một sân phẩm tuyệt cú mèo! Do tôi phát minh ra!
Thang máy đưa cả nhóm lên lầu một tham quan các văn phòng.
Mỗi khi Big Barney Coop bỏ hai thám tử ở lại một mình để nói chuyện với nhân viên, Hannibal và Peter đều lợi dụng để hỏi thăm. Tối hôm thứ sáu xảy ra tai nạn, Juliet có đang ở trong văn phòng này không? Có một nhân viên khẳng định đã nhìn thấy Juliet ngày hôm đó, nhưng không nhớ gì về cặp da. Một số khác thì nói là không hề thấy chiếc xe Mustang của Juliet ở bãi đậu xe khi đi làm về. Nói chung là không có gì quan trọng.
Cuối cùng Big Barney Coop lôi khách xuống tầng hầm, nơi có một phòng thí nghiệm rộng lớn phía sau những cánh cửa kính đóng kín. Trước hệ thống điện tử bảo vệ có đề chữ: “Cấm vào”.
Big Barney Coop đưa một tấm thẻ điện tử vào máy rồi cửa kính từ từ mở ra.
– Các cậu phải thề là không được nói lại với ai về Drippin’ Chicken. – Ông ra lệnh với Hannibal và Peter.
Cả hai thề thốt ngay.
– Được rồi. Bây giờ bắt tay vào việc! Pandro ơi! – Big Barney Coop gọi to đến nỗi cửa kính rung rinh.
Một người vạm vỡ, trọc đầu, xuất hiện ngay. Ông đeo kính gọng vàng và mặc áo blouse trắng với một hàng huy hiệu Chicken Coop ghim trên ngực như những tấm huy chương. Mà ông cũng chào kiểu quân đội.
– Đây là Pandro Mishkin. – Big Barney Coop vừa giới thiệu vừa vỗ lưng người mới đến – Các cậu sẽ không bao giờ đoán ra nổi nguồn gốc của anh bạn Pandro yêu quý này!
“Chắc là từ Disneyland” – Peter nghĩ bụng.
– Từ lầu Năm Góc! Đúng hơn là ở Washington, phòng thí nghiệm của ông này nằm cách Lầu Năm Góc năm tòa nhà!
Big Barney Coop đẩy con người lạ lùng này ra trước khách. Pandro Mishkin chìa tay ra. Tay ông ướt và lạnh ngắt.
– Pandro là chuyên gia hương liệu; và là trưởng phòng Nghiên cứu Phát triển của tôi. – Big Barney Coop nói tiếp – Và nếu tôi hài lòng công việc của ông, tôi sẽ dạy cho ông thêm hai mươi bốn chữ cái khác trong bảng mẫu tự? Ha! Ha! Ha! Pandro ơi! Anh hãy cho hai cậu khách này mẫu Drippin’ Chicken đi.
Pandro đa nghi nhìn Hannibal và Peter.
– Có thể tin tưởng hai cậu này được không anh?
– Không có vấn đề gì. Xem nào… Ta đã đưa ra cánh gà nướng xâu vào năm nào?
– 1985. – Pandro trả lời.
– Ngày 22 tháng 6 năm 1985. – Hannibal nói rõ.
– Thằng bé này là một tiểu sử di động! Tôi rất thích cậu ấy! – Big Barney Coop thốt lên – Pandro ơi, anh đi lấy Drippin’ Chicken cho ta đi.
– Có ngay, thưa anh.
Lần này, Pandro không chào kiểu quân nhân. Trong chốc lát, anh như định chấp hai gót chân, nhưng rồi bỏ đi, dùng chìa khóa mở cửa phòng thí nghiệm.
– Drippin’ Chicken là gì vậy? – Peter đòi biết.
– Thử tưởng tượng xem! Thịt gà nạc chiên, ướp kiểu Chicken Coop, không xương, bóc một vỏ dòn vàng….
– Cháu tưởng tượng được. – Hannibal chảy nước miếng nói.
– Tốt! – Big Barney Coop nói tiếp – Vậy trong đó có gì không được nào?
– Không có gì cả. – Hannibal trả lời – Hoàn toàn không có gì cả!
– Thế còn nước sốt? Làm gì với nước sốt? – Big Barney Coop thốt lên và mỉm cười như một đứa trẻ đang nóng lòng muốn tiết lộ một bí mật.
– Chắc là bác cho rạch nhẹ cái vỏ để cho nước sốt vào. – Hannibal nói thử.
Big Barney Coop chỉ lắc đầu.
– Nước sốt, – ông nói tiếp, sau một hồi – nằm bên trong gà, trong thịt!
Peter bắt đầu thấy đói bụng. Hannibal như sửng sốt.
– Sẽ có một muỗng nước sốt ngon trong mỗi miếng cắn vào Drippin’ Chichken. – Big Barney Coop tuyên bố – Nhờ công thức mới này, sẽ có nước sốt bên trong thịt gà nạc không xương. Và tất cả có bọc vỏ bột. Toàn nước Mỹ sẽ sa ngã mà không hay!
Những lời cuối này khiến Hannibal và Peter lạnh người và nhìn nhau. Tại sao nước Mỹ sẽ sa ngã? Phải chăng vì Drippin’ Chicken có thuốc độc?
Big Barney Coop tung ra một sản phẩm mới. Juliet bị ác mộng. Trùng hợp thuần túy? Giác quan thứ sáu mách bảo cho Hannibal rằng công thức bí mật Drippin’ Chicken chính là nguyên nhân nỗi sợ hãi của Juliet. Juliet đã nói:
“Ông ta cho thuốc độc vào gà… Hàng triệu người sẽ chết…”
– Đây! Ngon tuyệt và vừa chín tới! – Pandro kêu từ nhà bếp phòng thí nghiệm.
– Lại đây, các bạn ơi. Các cậu sẽ làm chuột thử nghiệm cho tôi! – Big Barney Coop nói đùa – Tôi muốn các cậu là những người đầu tiên được ăn thử Drippin’ Chicken của tôi!