MỘT BỮA TIỆC THÀNH CÔNG
Hannibal ngồi trên mép giường xỏ vớ. Ngày liên hoan tại nhà Barney đã đến, nên Hanrlibal rất căng thẳng. Hannibal lo sợ cái lúc đó, không vì cuộc điều tra, mà vì sợ sẽ không biết nói gì với bọn con gái cũng có mặt ở đó.
Hannibal đứng dậy, tròng áo polo, rồi nhét vào quần, soi mình trong gương. Trông cũng khá, một chàng thanh niên hơi to, tầm vóc trung bình có mái tóc hơi khó chải. Xem nào! Nên nhét áo vô quần hay để ngoài? Áo hơi bị căng ở chỗ bụng…
Rồi Hannibal thử tường tượng những cuộc hôi thoại sẽ diễn ra. Hannibal bắt đầu nói chuyện lớn tiếng với một cô bé, thuộc tuýp con gái mà Hannibat thích gặp tại buổi tiệc. Nhỏ nhắn và thanh mảnh. Rất xinh. Tóc xoăn ngắn.
– Có lẽ anh không để ý đến em, nhưng em đã không rời mắt khỏi anh từ lúc anh đến – Cô bé mỉm cười nói với Hannibal.
– Anh không hay biết gì cả. – Hannibal tự tin trả lời.
– Anh muốn ăn gà không?
– Không, cám ơn em. – Hannibal vừa tuyên bố vừa nhìn mình trong gương – Anh đang cố gắng giảm cân…
– Em rất khâm phục đàn ông có ý chí như thế! – Cô nàng trong giấc mơ tỉnh giấc của Hannibal trả lời.
“Nàng thích mình” Hannibal nghĩ bụng.
– Anh quen với Big Barney Coop à? – Sau đó cô bé hỏi.
– Thật ra, anh đến đây để kiểm tra xem ông ấy có cho thuốc độc vào gà hay không. – Hannibal nói thẳng thừng.
Khi nghe thế, cô bé ngạc nhiên mở to đôi mắt.
– Trời! – Cô bé sẽ thích thú reo lên – Anh là thám tử tư hả?
Hannibal thử mặc áo sơ mi và thấy hay hơn. Rồi bắt đầu tưởng tượng rằng cô bạn mới chinh phục được sẽ hỏi một câu hỏi thật khó trả lời.
– Anh có giải thích được tại sao một người kiếm được hàng triệu bằng gà rán lại đột nhiên quyết định tấn công vào hàng của chính mình không?
– Câu hỏi rất hay! – Hannibal sẽ trả lời – Anh không chắc về câu trả lời. Có thể ông ta chỉ tìm cách cho thuốc độc vào một số gà thôi, để sao cho, nếu Michael Argenti lấy một mẫu, thì ông này sẽ không biết. Trừ phi ông ta muốn cho thuốc độc vào gà Roast Roost để trả đũa. Em thấy đó, thiếu gì cách trả lời!
– Anh vừa đẹp trai vừa thông minh!
– Anh còn tập võ đạo nữa.
– Chắc là anh có bồ rồi…
– Ừ thì…
Hannibal giật mình. Một giọng trầm vừa la lên:
– Cậu sẵn sàng chưa?
Giấc mơ dễ thương đã kết thúc! Bob đang đứng ở khung cửa, mặc áo polo sọc xanh dương và đỏ và quần vải trắng.
– Lúc nãy cậu nói chuyện với ai vậy? – Bob hỏi Hannibal trong khi cả hai bước ra xe.
– Mình tổng kết lại vụ việc của ta. – Hannibal đỏ mặt trả lời.
Khi đến trước ngôi nhà sang trọng của Big Barney Coop ở khu Bel Aie, Hannibal và Bob thấy Peter và Kelly đang chờ.
– Hi vọng các cậu đã chuẩn bị sẵn tiền lẻ. – Peter nói đùa – Muốn đi tử cổng ra hồ bơi, phải đi xe buýt đấy!
Nhà có khoảng bốn chục phòng. Mặt tiền ba tầng lầu phủ đầy dây leo. Chỉ có bấy nhiêu là trang nhã. Bởi vì khắp mọi phía đầy rẫy những dấu hiệu nhắc lại cách Big Barne Coop đã làm giàu. Thay vì mặc quần áo, hầu bàn hóa trang thành những chú gà. Đỉnh cột cờ cũng là hình con gà. Và tuyệt đỉnh của cái thẩm mỹ tồi tàn này là bụi cây cũng được cắt thành hình gà đội vương miện.
Buổi tiệc diễn ra sau nhà. Ở đó, có khoảng hai trăm người, giả trẻ, đang ăn gà rán, nhảy múa và vui chơi quanh một hồ bơi hình gà.
– Đừng quên ta đến không chỉ để chơi. – Hannibal nhắc – Nhất là Kelly. Em hãy nhớ rằng em phải «quên» lấy lại quần áo mà em đã cho Juliet mượn. Sẽ có cớ rất hay để trở lại.
– Biết rồi! Biết rồi! – Kelly lầm bầm – Anh Peter, anh đi với em, ta sẽ cố tìm Juliet. Nếu em bắt gặp anh đang vui chơi, thì em sẽ mét anh Hannibal. – Kelly nói rồi bỏ đi với một tiếng cười.
– Sao Kelly cứ nghĩ lời mình nói là thật nhỉ? – Hannibal hỏi Bob.
– Chính cậu mới tưởng lời Kelly là nói thật – Bob lắc đầu chỉnh – Đi!
Hannibal và Bob tìm đường giữa đám đông khách.
“Không thể chịu được!” – Hannibal nghĩ bụng – “Ai cũng cầm một cái đùi gà hay một cánh gà chảy nước trong tay” Và họ huơ đùi hay cánh gà lên, ra dấu với nhau, chỉ cái này cái kia, gỉa vờ đấu kiếm với nhau… Và điều khó chịu nhất là họ… ăn.
“Không biết mình cưỡng lại nổi cám dỗ không.”
Hannibal càu nhàu. Gió cứ thổi đến mùi bát vị hương mà Chicken Coop dùng để ướp gà. Một công thức bí mật mà Big Barney Coop đã đăng ký nhãn hiệu.
– Cứ ăn đại đi mà.
– Bob nói – Chút thịt gà đâu có hại gì mà sợ!
Hannibal và Bob nhìn nhau nhăn mặt. Nghĩ lại, cũng không chắc lắm…
– Không, cám ơn. – Hannibal trả lời.
– Chào! – một cô gái trẻ đột nhiên nói và bước về hướng hai cậu.
Cô bé khoảng mười bảy tuổi, tóc nâu cắt ngắn chải ra phía sau. Một tay cầm cái đùi gà, tay kia cầm một chai nước trái cây đã uống hết. Cô bé nhìn thẳng vào mắt Bob.
– Em không rời mắt khỏi anh từ lúc anh đến. – Cô bé tuyên bố.
Với một nụ cười đắc thắng trên môi, Bob thốt lên:
– Anh và em đã gặp nhau rồi mà, đúng không?
Cô bé phá lên cười.
– Dĩ nhiên, con à! – Cô bé lạ nói õng ẹo – Con chào mẹ đi!
– Chào mẹ! – Bob cười khúc khích – Ta đi uống gì đi! Mẹ biết không, con ngoan lắm mà!
Bị bỏ lại một mình, Hannibal ra ngồi trên cái ghế dài và tiến hành quan sát Big Barney Coop. Ông đối xử với khách như một hoạt náo viên hộp đêm. Giọng nói khỏe mạnh của ông thỉnh thoảng át tiếng xì xáo của đám đông.
Đột nhiên một giọng nam khác thu hút sự chú ý của Hannibal ngay phía sau. Thám tử trưởng quay đầu lại. Một người đàn ông dáng vẻ cương quyết, mặc bộ đồ trắng, đang tự giới thiệu mình cho một người phụ nữ trẻ tóc vàng.
– Don Dellasandro, ông nói và chìa danh thiếp.
– Peggy Bennington.
– Tôi sẽ rất vui nếu cô làm việc cho tôi…
Giọng nói này… Hannibal tin chắc mình biết giọng nói này.
– Peggy ơi. – Don Dellasandro nói tiếp – Hiện tôi đang cho tiến hành một cuộc nghiên cứu thị trường. Chị có muốn nếm thử một thứ sẽ làm thay đổi cuộc đời chị không?
– Sẵn sàng!
Don Dellasandro đưa một viên kẹo gói giấy.
Hannibal nhỏm người lên một chút, để thấy cho rõ hơn.
– Miracle Tastes. – Người phụ nữ trẻ đọc.
– Đó là tên hãng tôi. Chị đang cầm trong tay phát minh mới nhất đấy!
Peggy Bennington lột giấy kẹo ra. Bên trong trông giống như một cục kẹo sôcôla có nhân hình vuông.
– Tôi đang tránh ăn đường. – Người phụ nữ trẻ bắt bẻ.
– Zerô calori! – Don Dellasandro mỉm cười đáp – Và đó mới chỉ là một nửa của điều kỳ diệu!
Ông đang hướng dẫn cho người phụ nữ đưa bàn tay lên miệng.
– Hãy nếm thử và bước vào thế kỷ thứ hai mươi mốt!
Peggy Bennington đồng ý cắn thử một miếng nhỏ.
– Ngon quá! – Cô kêu.
Người đàn ông đột nhiên thấy Hannibal.
– Don Dellasandro – Ông nói rồi chìa cho thám tử trưởng danh thiếp kèm một viên kẹo mềm, béo, rất ngon.
– Theo cậu thì trong đó có gì? – Don Dellasandro hỏi.
– Ba thành phần! – Hannibal trả lời – Sôcôla đen, thục quỳ và bạc hà. Rất rõ ràng. Có đúng là không có calorie không? Chú làm cách nào vậy?
– Từ hương vị do tôi tự làm ra. Cậu đã nhận ra hương vị chỉ bằng vị giác. Rất hân hạnh được làm quen cậu.
Hannibal chưng hửng mở to mắt. Việc khám phá viên kẹo ngon đã làm Hannibal quên đi trong chốc lát cái giọng nói này. Giọng của Don Dellasandro.
Không có gì nghi ngờ! Đó là giọng của người dàn ông đã gọi đến bệnh viện hỏi thăm về Juliet Coop. Người đàn ông cứ mỗi nửa tiếng gọi đến. «Tôi sẽ thử liên lạc với cô ấy sau» – ông đã nói trước khi gác máy.
– Chắc là cậu không có danh thiếp? – Don Dellasandro hỏi Hannibal – Cậu là một người có tài nếm phi thường!
– Làm sao cậu ấy có danh thiếp được – Peggy Bennington nói – Cậu ấy còn nhỏ mà!
«Dĩ nhiên là mình có danh thiếp» – Hannibal nghĩ bụng.
Rõ ràng không nên đưa danh thiếp Ba Thám Tử Trẻ cho ông này. Nhất định không được làm hỏng mối quan hệ quý báu này. Hannibal có rất nhiều câu hỏi!
Tại sao ông đã gọi đến bệnh viện. Tại sao ông lại có thái độ bí ẩn qua điện thoại? Ông có liên quan đến Juliet hay Big Barney Coop như thế nào?
Đúng lúc đó Juliet đến.
– Cháu muốn xin một viên kẹo khác. – Juliet níu tay Don Dellasandro và thú nhận – Đúng như chú đã quảng cáo khi đã ăn thử, thì sẽ không bỏ được nữa! – Juliet vui vẻ nói thêm.
Don đưa viên kẹo cho Juliet.
– Chú xin giới thiệu với cháu một người có khả năng nếm ngoại hạng. – Don Dellasandro nói và chỉ Hannibal.
– Chú không được giành mất Hannibal Jones của cháu. – Juliet phản đối – Hannibal và hai bạn nữa là thám tử và sẽ giúp cháu nhớ ra cháu đang làm việc ở phòng nào hôm xảy ra tai nạn!
“Ta hãy bình tĩnh”… Hannibal tự nhủ. “Có thể còn gở lại được”.
– Giỡn hoài! – Don Dellasandro sửng sốt mở to mắt nhìn Hannibal – Một cậu bé như thế này à! Lại đi bảo vệ cháu! Cháu của chú hãy nghiêm túc lại đi chứ!
Hannibal chỉ còn muốn nhanh chóng tìm lại Bob và Peter. Hannibal xin lỗi rồi đi lang thang trong đám đông tìm hai bạn. Ở cuối hồ bơi, chỗ đó có hình cái mỏ, Hannibal nhìn thấy một nhóm bước quanh Big Barney Coop. Không thể không chú ý đến người đàn ông cao một mét chín mươi. Nhưng chưa đủ, ông ta còn mặc bộ đồ thể thao màu cam chói, với biểu tượng ruột thêu trên ngực: một chú gà.
– … Thế là tôi trả lời tôi không biết. – ông nói to.
Rồi tiếng cười của ông vang lên. Ông nói vài câu hài hước không hay khiến đám người hâm mộ ông cười ngất.
– Big Barney Coop ơi, ông hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện bánh gà có kem đi. – một người trong đám đông nói.
– Kể gì bây giờ? Đó là năm 1986. Người ta chưa sẵn sàng ăn một món tráng miệng có thịt gà, thế thôi! À, mọi người ăn có no không?
– Thật ra là vào năm 1985. – Hannibal xen vào.
Mọi ánh mắt quay sang Hannibal. Kể cả ánh nhìn của Big Barney Coop.
– Đó là năm bác đã cho đặt lavabo ngang tầm với trẻ em trong các quán ăn. – Hannibal nói rõ.
– Trời ơi, cậu bé này có cái đầu vi tính! – Big Barney Coop nói rồi chìa tay cho Hannibal.
Hannibal bắt tay ông, rất hãnh diện.
– Cậu hãy sang trang đi! Kể tiếp đi! – Big Barney Coop nắm vai thám tử trưởng rồi mời – Sao cho mỗi trang trong cuộc đời ta hiện trước mắt ta!
– Năm 1986, – Hannibal nói tiếp – bác đã cho thêm đường vào dầu chiên và cho đặt gà sống trước các quán ăn nhanh. Mấy chú gà đều đeo tấm bảng nhỏ trước cổ, đề: Vì Big Barney Coop, tôi sẵn sàng làm tất cả!
– Chắc ta phải nhận cậu bé này làm con nuôi quá! – Big Barney Coop thông báo với đám đông – Juliet ơi, từ nay con có em trai nhé!
Trong khi Hannibal và Big Barney Coop hồi tưởng lại lịch sử của Chicken Coop, Peter và Kelly đang nói chuyện với Juliet bên hồ bơi.
– Bữa tiệc tuyệt vời! – Kelly thốt lên – Em chưa bao giờ thấy nhiều khách như thế. Tất cả những người này là ai vậy?
– Chị cũng không biết nữa. Những người mà ba mời đến. – Juliet trả lời.
Juliet đa cởi giầy và đang thọc chân xuống nước. Sau một hồi, Juliet nói tiếp:
– Chị muốn điên lên vì cái chuyện mất trí nhớ này! Người ta cứ đến nói với chị: “Tôi rất vui vì cô đã khỏe lại” mà có khi chị không tài nào nhớ lại là chị có quen biết với người đó hay không.
– Chị có gặp ông nào cao lớn mặc đồ lao động không? – Peter hỏi.
– Không phải tuýp người chị hay giao lưu! – Juliet phản đối – Tại sao em lai hỏi thế?
– Ồ! Chị Juliet ơi, em quên chưa kể với chị. – Kelly xen vào – Chị biết không, em đặt tên hắn là Cục Cưng. Hắn vào phòng chị em mình đêm xảy ra tai nạn. Em biết chắc chị không quen với hắn. Và do vẫn chưa thấy hắn xuất hiện lại, em càng tin chắc hơn nữa.
Juliet có vẻ kinh hoàng.
– Ta sẽ nói lại chuyện này sau. – Peter nói – À mà, xe chị thế nào? Em có thể thử sửa, nếu không nát lắm.
– Xe hả? Ba chị cho đi ngay đến chỗ sắt vụn. Ba không muốn chị nhìn thấy xe nữa.
– Và chị vẫn không nhớ gì à? – Kelly hỏi.
– Không. Có thể chị sẽ nhớ lại khi trở vào văn phòng tuần sau.
° ° °
Khi tan bữa tiệc, Ba Thám Tử Trẻ lại gặp nhau ở Thiên Đường Đồ Cổ. Ba thám tử ngồi quanh một ổ bánh pizza, trong xưởng của Hannibal. Hannibal đang cố tuân thủ chế độ ăn kiêng bằng một phương án. Sau mỗi miếng pizza ớt xanh, Hannibal sẽ ăn vài miếng dưa lê. Một kiểu làm chắc chắn không được bà Teitelbaum tán thành.
– Don Dellasandro cũng có quyền gọi điện thoại đến bệnh viện tùy thích chứ. – Peter nhận xét.
– Dĩ nhiên. – Hannibal thừa nhận – Nhưng cách nói, giọng nói và những gì ông ta nói có vẻ khả nghi.
– Vậy ta phải thử tìm thêm thông tin về ông này. – Bob tuyên bố sau khi uống một hớp coca – Còn chuyên hẹn hò ngày mai là gì vậy?
– Ta có hẹn với mấy chú gà của Big Barney Coop. – Hannibal nói – Ông ta gần như coi mình như con ruột, lúc nãy, ông xem mình như một người hâm mộ ông. Và mình đã đòi được một giấy mời. Ta sẽ tham quan phòng thí nghiệm nghiên cứu và tru sở công ty của ông.
– Bộ cậu hi vọng gì? Rằng bọn mình sẽ thấy những cái lọ xếp thẳng hàng, có dán nhãn Thuốc độc trên đó à? – Peter liếm tay hỏi.
– Mình không biết ta sẽ tìm thấy gì. – Hannibal trả lời – Sẽ tùy theo cách điều tra. Ta sẽ phải thật cảnh giác.
– Cũng hay. – Bob nhận xét. Nhưng mà…
– Hãng Sax Sendler Sean Rock Plus Talent là trên hết! – Hannibal và Peter đồng thanh la lên.
– Mình xin lỗi! – Bob nói – Chúc các cậu may mắn nhé!
Khi ăn xong ổ pizza, ba bạn đóng cửa xưởng, bước ra cổng sắt lớn. Bầu trời hồng hồng. Sắp bình minh.
– Các cậu có thấy xe đậu ngoài đường không? – Peter thốt lên và chỉ một chiếc Porsche đen mui trần – Sáu chục ngàn đôla trên bốn bánh! Xe hết xảy quá!
– Còn gã đàn ông kia… Ngồi trên capô. – Hannibal nói khẽ – Hắn mặc đồ lao động… Y như…
Peter rùng mình rồi chạy ra xe.
– Ê chú ơi? – Peter gọi.
Bon và Hannibal làm theo Peter, nhưng gã đàn ông mặc đồ lao động nhảy vào xe Porsche, nổ máy nhanh.
Peter quay đầu ngay, chạy về xe mình. Khi đã ngồi vào tay lái Peter đuổi theo chiếc Porsche.
– Tăng tốc quá tốt! – Peter thốt lên khi chiếc Scirocco của mình bắt kịp chiếc Porsche.
Khi đến khúc quẹo đầu tiên, Peter thắng, hi vọng vận tốc không bị cao quá. Cậu sửng sốt! Không còn thắng nữa!
Bàn đạp lỏng le!
Peter đang phóng nhanh xuống đồi với vận tốc tám chục cây số giờ, về hướng một ngã tư có rất nhiều xe và đèn đường đang chuyển đỏ…