Vào buổi chiều đầu tháng chín hôm đó, Hannibal Jones và Peter Crentch đang ngồi làm việc trong xưởng sửa chữa vặt của ông bà Jones ở Thiên Đường Đồ Cổ… Thật ra, chỉ có mình Hannibal làm việc! Còn Peter thì nhìn bạn. Chú Titus đột nhiên xuất hiện. Chú đang đi loạng choạng dưới trọng lượng hai cái chậu gỗ to tướng.
– Các cháu ơi! Chú Titus bỏ hai cái chậu xuống và thông báo. Có việc làm đây! Sơn mấy cái này lại, sao cho có sọc đỏ, trắng và xanh lá cây thật đẹp!
Peter chưng hửng nhìn chú:
– Sơn sọc màu trên những cái chậu này à?
– Chú có cần gấp không ạ? Hannibal hỏi.
Hannibal rầu rĩ nhìn đống bộ phận kim loại nhỏ nằm rải rác trên bàn thợ.
– Babal đang chế tạo một cái máy mới tuyệt hay để dùng khi điều tra, Peter giải thích.
– Phát minh mới hả? Chú Titus quan tâm hỏi, tạm quên đi mục đích đến đó. Cái gì vậy?
– Cháu cũng không biết nữa! Peter thở dài. Chú biết tính Hannibal rồi. Cháu ở đây để giúp, nhưng Hannibal không nói gì cho cháu cả.
Hannibal, sếp của nhóm “Ba Thám Tử Trẻ”, luôn giữ bí mật các phát minh của mình cho đến khi biết chắc là chúng hoạt động tốt. Hannibal rất ghét thất bại. Và cũng rất ghét bỏ dở một việc làm…
– Chú Titus ơi, tụi cháu có thể sơn mấy cái chậu này sau được không ạ? Hannibal đau khổ hỏi.
– Không được. Tối nay phải xong. Nhưng nếu hai cháu bận quá, chú có thể giao cho Hans và Konrad làm (Hans và Konrad là hai anh em người xứ Bavière, làm thuê cho ông bà Jones). Nhưng nếu hai anh đi, thì chính hai anh sẽ giao hàng. Hai anh sẽ xứng đáng nhận tiền thưởng!
Hannibal lắng tai nghe.
– Tiền thưởng khi giao hàng à? Hannibal nói khẽ.
– Không hiểu ai mua những cái chậu gỗ này. Sẽ dùng để làm gì? Peter hỏi.
Titus nở nụ cười to.
– Nếu chú nói là để làm ghế cho sư tử, các cháu có tin không?
– Tất nhiên! Peter phá lên cười. Cháu tưởng tượng được sư tử đang tắm trong những cái chậu này!
Hannibal thốt lên một tiếng. Cậu vừa mới đột ngột hiểu ra…
– Chậu! Sơn, rồi lật lại, thành những cái ghế rất đẹp cho sư tử làm xiếc!
– Xiếc à? Peter hỏi lại. Nếu giao mấy cái chậu này, có thể bọn mình sẽ được vé xem xiếc!
Chú Titus tiết chế sự hăng hái của hai cháu:
– Bình tĩnh nào các cháu ơi! Đó không phải là xiếc quốc tế mà chỉ là một gánh xiếc hội chợ nhỏ xíu. Nhưng các tiết mục diễn rất hay và hội chợ đó còn nhiều trò giải trí khác nữa. Thú của gánh xiếc chỉ gồm độc nhất một con sư tử. Theo chú hiểu, người dạy thú bị mất ghế biểu diễn của sư tử trong một vụ hỏa hoạn. Vì loại ghế này không dễ tìm trong các cửa hàng, nên ông ấy nhờ đến cửa hàng chú. Thế là chú nhớ đến mấy cái chậu gỗ này!
Nét mặt Titus Jones rạng rỡ vui mừng. Ông luôn nói rằng Thiên Đường Đồ Cổ của ông là một mỏ vàng thật sự. Ta có thể tìm thấy bất cứ cái gì ta muốn! Chú Titus vô cùng vui sướng khi có thể tìm công dụng cho một món đồ bị vứt bỏ.
Hannibal có vẻ đăm chiêu:
– Hội chợ có gánh xiếc… Peter à, cậu có biết rằng xiếc đã có từ thời cổ xưa không?
Đôi khi Hannibal sử dụng từ ngữ giống như sách vở, nhưng Peter đã quen rồi.
– Chắc là ý cậu muốn nói, Peter tóm tắt nôm na, bọn mình sẽ được vui chơi ở đó!… “Carson Amusement Park”. Nhớ rồi! Mình có thấy đoàn xe chạy vào thành phố. Hội chợ đóng tại một vùng đất rộng lớn ngay bờ biển.
– Có thể người ta sẽ cho phép ta đi mọi nơi, Hannibal luôn thích tìm tòi cái mới nói.
– Sao! Còn chờ gì nữa hả Babal? Peter hăng hái kêu. Mình đi lấy sơn đây. Cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!
Hai thám tử tích cực bắt tay vào việc. Nửa tiếng sau, hai chậu gỗ đã sơn xong. Trong khi chờ sơn khô, Hannibal và Peter chui vào bộ tham mưu mật. Hai bạn muốn tính xem còn bao nhiêu tiền để tiêu xài ở hội chợ.
Khi nước sơn đã khô, Peter lấy xe đạp chạy đến thư viện thành phố, nơi Bob Andy làm việc bán thời gian vào mùa hè. Trong nhóm “Ba Thám Tử Trẻ”, Bob là chuyên gia “Lưu trữ Nghiên cứu”.
Peter báo tình hình cho Bob hay, Bob tỏ ra vui thích được đi xem xiếc và gian hàng hội chợ. Ngay khi xong việc, Bob chạy về nhà thật nhanh. Ba bạn ăn tối cũng thật nhanh. Ngay từ bảy giờ rưỡi, ba bạn đã lên đường, sau khi cực nhọc cột hai chậu gỗ vào hai xe đạp.
Khoảng hai trăm mét trước khi đến hội chợ, ba bạn nhìn thấy những cái tháp và giàn giáo đan chồng chéo vào nhau, đánh dấu địa điểm công viên giải trí cũ, bị bỏ hoang từ lâu. Ngay bên cạnh, hội chợ chiếm một khoảng trống gần bờ biển.
Hannibal, Bob và Peter nhanh chóng tìm ra lều của người dạy thú. Lều có trang trí một dải to tướng đề dòng chữ lớn hấp dẫn như sau: “Dimitri Ivanov và Rajah, con sư tử kỳ diệu nhất thế giới”. Ba bạn vừa mới bước vào, thì một người đàn ông cao lớn, mặc đồng phục xanh đính dải trang sức vàng, mang đôi ủng đen bóng, chạy ra. Hai đầu ria dài cua ông run lên vì xúc động.
– Có rồi! Ghế đẩu! Hay quá! Mang vào đây cho tôi đi các bạn trẻ ơi, nhanh lên!
– Thiên Đường Đồ Cổ có thể cung cấp tất cả những gì khách yêu cầu! Hannibal đọc vanh vách.
Đây là một trong những mẫu câu ưa thích của chú Titus. Dimitri Ivanov phá lên cười.
– Cậu ăn nói y như mấy người chuyên rao hàng của chúng tôi, Dimitri nhận xét. Các cậu có bao giờ thấy sư tử đu trên thanh treo chưa?
– Sao! Peter kêu. Rajah biết đu thanh treo à?
– Biết! Dimitri ưỡn ngực khẳng định. Các cậu sẽ được xem nó. Một tiếng nữa, buổi biểu diễn đầu tiên sẽ bắt đầu. Các cậu là khách mời của tôi. Thậm chí, có thể tôi sẽ cho phép các cậu sờ con sư tử!
– Ố! Cám ơn chú nhiều! Ba thám tử trẻ mừng rỡ đồng thanh reo lên.
Khi ba thám tử trẻ bước ra khỏi lều, hội chợ đã mở cửa bắt đầu. Ba thám tử trẻ đi hai vòng ngựa quay, rồi leo lên vòng quay lớn. Một hồi sau, ba bạn ôm bụng cười theo dõi mấy trò nhào lộn và nhăn nhó của một chú hề thấp nhỏ mập mạp. Sau đó, ba bạn đi về hướng mấy quày trò chơi có thưởng. Có trò chơi ném banh, ném vòng và bắn súng.
– Thật ra máy trò chơi này đều khó hơn mình tưởng, Hannibal giải thích. Chẳng hạn như trò…
Hannibal không nói hết câu. Cách ba thám tử trẻ vài bước, một vụ cãi cọ vang lên.
– Đồ lừa đảo! Đưa giải thưởng cho tôi!
Kẻ đang la hét là một người đàn ông cao to, trung niên, đội mũ che hết một nửa khuôn mặt. Cái miệng thì biến mất dưới một bộ ria rậm. Hắn đeo cặp kính đen, mặc dù trời đã gần tối. Hắn huơ tay múa chân trước mặt cậu bé tóc vàng đứng sau quầy bắn súng.
Đột nhiên, hắn giật con thú bông từ tay cậu bé và bỏ chạy.
Cậu bé tóc vàng phẫn nộ hét lên:
– Ăn cắp! Bắt lấy hắn! Ăn cắp!