Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt

Chương 17: Lạc trên biển cả

Tác giả: Alfred Hitchcock

Hannibal và Peter đứng bất động, nín thở, mắt dán vào Khan vẫn còn đứng trước bức tường gỗ mới vỡ ra.

– Hắn chưa thấy ta! Hannibal thì thầm.

– Nhưng rồi hắn sẽ thấy thôi! Peter trả lời. Không thể nào chuồn qua khe hở hàng rào. Xa quá. Hắn sẽ thấy. Nhưng nếu đứng tại chỗ, hắn sẽ phát hiện bọn mình.

– Đường Hầm Tình Nhân! Hannibal nói khẽ. Cơ may duy nhất. Nhanh! Ta hãy bò đến đó.

Cái bóng đen vĩ đại của Vòng Số Tám lớn giúp hai thám tử đến được Đường Hầm Tình Nhân bình an vô sự. Trong con kênh đâm sâu vào đường hầm, mặt nước óng ánh như lớp nhựa đường. Hai thám tử chui vào trong, mà không bị Khan phát hiện.

– Thoát! Peter nói. Hắn không thấy bọn mình.

– Tạm thời thôi! Hannibal chỉnh lại. Hắn sẽ nhanh chóng đi tìm ta. Hắn biết ta không xa. Hắn cũng biết ta đã thấy hắn. Nhất định ta phải ra khỏi đường hầm bằng một ngả khác.

Hai bạn thận trọng tiến tới dọc theo con kênh. Đi được một hồi, bờ nước hẹp lại đến mức chỉ còn là một ván gỗ nhỏ. Lối đi chật hẹp này ướt và trơn. Có lẽ xưa kia dùng để nối liền các mặt bằng với nhau, từ đó có những con quái vật giả nhào ra để hù khách tham quan. Hiện những mặt bằng này trống không. Vật duy nhất mà hai thám tử nhìn thấy là một chiếc xuồng có chèo, cột ở một khoen sắt.

– Hannibal. Mình thấy có gió! Peter đột nhiên nói. Chắc là phải có cửa cách đây không xa.

– Cửa dẫn ra biển, có lẽ vậy. Phải đề phòng, Peter à… có thể Khan cũng biết cửa ra ấy.

Đúng lúc đó, hai bạn nghe tiếng động: một tấm ván trên lối đi vừa mới kêu rắc đâu đó phía trước!

Tiếng động lập lại! Dường như có ai đó đang bước đi giữa hai thám tử và lối ra.

– Ghê quá! Peter nói khẽ. Chắc là hắn đi vòng! Bây giờ, hắn chặn ngang đường đi của bọn mình rồi!

– Đừng động đậy! Hannibal ra lệnh. Hãy lắng nghe.

– Hắn đến kìa!

– Nhanh lên! Quay lui! Hannibal vừa thì thầm vừa hoảng hốt liếc nhìn hình bóng mới hiện ra từ bóng tối.

Tiếng động đặc trưng của khẩu súng được lên cò vang đến. Bây giờ mà quay lui, chắc chắn hai bạn sẽ phải đi qua vùng sáng trăng.

– Xuồng! Hannibal tuyệt vọng gợi ý.

Tấm bạt cũ phủ kín mui xuồng. Cẩn thận không gây tiếng ồn, hai thám từ lẻn xuống, chui xuống dưới tấm bạt. Dưới đó, núp trong bóng tối, hai thám tử nằm hoàn toàn bất động, nín thở.

Im lặng nặng nề ngự trị xung quanh. Đột nhiên, xuồng lắc lư một chút. Mạn xuồng cạ vào bờ. Phía trên, gã đàn ông vô tình đang di chuyển nhẹ nhàng. Đôi giày đế cao su của hắn làm cho gỗ kêu rắc, gần sát chỗ hai thảm tử đang trốn. Chiếc xuồng lắc lư mạnh hơn, như thể kẻ thù đã chạm vào. Rồi nhịp lắc lư nhẹ lại dịu lại. Vẫn còn nghe tiếng chân bước.

Dưới tấm bạt, Hannibal và Peter chỉ có thể chờ đợi. Sau vài phút, tiếng động nhỏ và xa dần: Hai thám tử chỉ còn nghe tiếng nước vỗ bập bềnh vào vỏ tàu.

– Hắn đi rồi! Peter nói khẽ.

Dưới tấm bạt, Hannibal không trả lời. Hannibal nhìn mà như không thấy và đang chìm đắm vào suy nghĩ.

– Peter! Thám tử trưởng đột nhiên nói. Ta phải về hội chợ ngay. Hình như mình đã giải ra vụ bí ẩn rồi!

– Ý cậu nói Khan đã cung cấp lời giải khi rượt đuổi bọn mình hả?

– Đúng… theo một cách, thì đúng! Hannibal trả lời mơ hồ. Mình biết chỗ ta sẽ tìm ra cái mà tên trộm đang tìm.

– Vậy cậu nghĩ hắn chưa tìm ra sao?

– Mình biết chắc là chưa. Cho đến nay, ta đi sai hướng.

Chiếc xuồng nhỏ nảy lên bất ngờ. Dường như nó đang đi trên những ngọn sóng mạnh. Hannibal im lặng. Peter thu mình thật nhỏ dưới tấm bạt. Cả hai lắng tai nghe.

– Babal ơi! Cuối cùng Peter nói. Tàu này lắc dữ quá! Không bình thường! Mà nó không còn cạ vào bờ nữa. Chuyện gì vậy? Dỡ tấm bạt ra xem.

Cả hai cùng nhấc tấm bạt nặng lên và đứng dậy. Ngay lập tức, gió mạnh quất vào mặt hai thám tử…

– Bọn mình đang ở ngoài biển! Peter chưng hửng kêu lên và nhìn xung quanh.

Khu công viên giải trí cũ đang nằm xa phía sau. Đèn sáng hội chợ đang nhỏ dần. Hannibal xem sợi dây cột:

– Peter à, dây bị cắt – Hannibal nói – Đường Hầm Tình Nhân đâm thẳng ra biển… và tên trộm biết rõ chuyện này! Hắn đã kéo xuồng dọc theo con kênh và thả ta ra biển.

– Thủy triều đang xuống và dòng nước chảy rất mạnh! Peter nhận xét. Nước đang kéo ta ra khơi rất nhanh.

– Phải nhanh chóng quay về đất liền!

– Không thấy chèo đâu hết. Babal ơi! Mà xuồng này không có máy, cũng không có buồm! Không thể nào quay lui được.

– Mặc kệ, ta hãy bơi về.

Nói xong, và không báo trước, Hannibal mạnh dạn nhảy xuống biển. Peter không do dự nhảy theo. Hai bạn tiến hành bơi về hướng bờ. Nhưng dòng nước quá xiết!

– Chắc… không… được… Peter ơi! Hannibal hết hơi nói.

Peter bơi rất giỏi, nhưng cũng cảm thấy mình không tài nào bơi ngược dòng nước.

– Không được! Peter la lên. Nhanh lên! Quay trở lên xuồng!

Hai bạn cực nhọc bắt lại chiếc xuồng đang trôi đi và hổn hển leo trở lên xuồng. Khi đó, cả hai nhớ đến việc bắn tin kêu cứu Bob. Rất tiếc! Máy định vị bị ướt và không chạy nữa. Hai bạn la hét kêu cứu. Nhưng gió thổi ngược, mang tiếng kêu ra khơi. Mà hai bạn cũng đang quá xa bờ để có người nghe được. Không có chiếc tàu nào chạy gần. Ngọn sóng to tốc qua xuồng, như đe dọa làm chìm xuồng.

– Tát nước đi! Peter hét lên và vớ cái ca dưới đáy xuồng. Tát nhanh!

Peter dừng tay, nhìn bạn. Hannibal đã ngưng tát nước và đang nhìn một cái gì đó qua vai Peter. Rồi Hannibal đưa tay lên, run rẩy chỉ ngọn sóng.

– Peter ơi! Cái gì đây… Phía sau lưng cậu!

Peter quay lại để nhìn.

Rất khó thấy dưới ánh trăng, ngay trước chiếc xuồng nhỏ, một cái khối to đen vừa mới đột ngột xuất hiện. Nó nhô lên từ biển và như đang cản đường hai thám tử.

Bình luận