Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Ngựa Không Đầu

Chương 13: Phá tan tình thế nguy hiểm

Tác giả: Alfred Hitchcock

Khi rời khỏi Thư viện Sử học, Hannibal đi tìm Diego ở thư viện thành phố. Diego có vẻ hết sức rầu rĩ.

– Mình không tìm thấy gì mới về Don Sebaslian – cậu buồn bã thông báo.

– Không sao – Hannibal đáp – mình có tìm thấy. Có lẽ Bob và Peter đi thăm anh Pico về rồi, ta hãy về bộ tham mưu tìm hai bạn.

Hannibal và Diego đạp nhanh dưới mưa để nhanh chóng về Thiên Đường Đồ Cổ. Để tránh bị thím Mathilda hay chú Titus nhìn thấy và sai làm một công việc nào đó, Hannibal cho Diego đi vào ngả sau kho. Hàng rào gỗ bao quanh kho bãi được một họa sĩ địa phương trang trí. Thám tử trưởng dừng lại trước cảnh bi thảm vẽ vụ hỏa hoạn San Francisco năm 1906, trên đó có con chó nhỏ ngồi cạnh những ngọn lửa bốc cao.

– Cửa này tên là Cánh Cửa Đỏ – Hannibal giải thích.

Vừa nói Hannibal vừa kéo về phía mình một con mắt của con chó, cũng chính là mắt gỗ. Thám tử trưởng thò ngón tay vào lỗ, kéo chốt. Ba tấm ván trong hàng rào ngã ra. Hannibal và Diego chui vào khe hở. Khi đã vào bên trong, hai bạn xếp xe đạp, rồi bò dọc theo một lối đi bí mật để vào xe lán.

– Ồ – Hannibal thất vọng kêu – Bob và Peter chưa về – Ta chờ đi.

– Được. Nhưng cậu kể cho mình nghe xem cậu đã tìm được gì đi – Diego xin.

Hannibal lấy một mảnh giấy ra khỏi túi.

– Xem này. Đây là tờ trích từ nhật ký của một thiếu úy thuộc tướng Fremont, đề ngày 15 thíng chín 1846. Nghe này: “Đầu óc tôi bị xáo trộn. Dường như thời buổi hỗn loạn này đã ảnh hưởng đến lý trí của tôi. Tối hôm nay, tôi được lệnh đến trang trại của Don Sebaslian Alvaro để lục soát. Vừa đúng lúc hoàng hôn xuống, tôi đã thấy… cái chỉ có thể là ảo tưởng của một đầu óc bệnh hoạn… Trên ngọn đồi nhìn xuống sông Santa Inez, ở hướng đông tôi đã thấy rõ đích thân Don Sebastian cưỡi ngựa và huơ gươm. Trước khi tôi kịp đến đó, thì trời đã tối hắn. Do sợ có vụ phục kích, tôi đã quay về doanh trại. Tại đó: tôi được biết Don Sebastian đã bị bắn chết khi ông toan vượt ngục, vào buổi sáng. Vậy thì tôi đã thấy gì ở trang trại Alvaro? Ma à? Ảo tưởng?…”

– Nhưng Don Sebastian đâu có bị giết! – Diego la lên. Vậy là ông thiếu úy kia đã nhìn thấy Don Sebastian… cùng với thanh gươm!

– Đúng – Hannibal đắc thắng gật đầu – Mình nghĩ là từ nay, ta đã có bằng chứng rằng tổ tiên của cậu còn sống vào buổi tối 15 tháng chín 1846 và ông mang theo mình thanh gươm Cortès! Thiếu úy không hề bị rối loạn tâm thần! Khi Bob và Peter về, ta sẽ đi điều tra tại hiện trường.

Nhưng sau nửa tiếng, hai thám tử vẫn chưa về, Diego bắt đầu lo lắng.

– Hay hai cậu ấy bị gì không? – Diego hỏi.

– Mình nghĩ hai cậu đã đọc được cái gì đó quan trọng từ miệng anh Pico và tiến hành điều tra.

– Nhưng hai cậu đi đâu?

– Do công việc của hai người là phải hỏi xem anh Pico nhớ là bỏ nón ở đâu, có lẽ Bob và Peter đã đến trang trại nhà cậu. Ta đến đó tìm đi!

Một hồi sau, Hannibal và Diego đạp xe trên con đường đến trang trại. Trời mưa đã tạnh và mặt trời lại chiếu sáng trở lại. Sông Santa Inez chảy róc rách, khi hai bạn chạy qua cầu đá. Ở xa, hai bạn nhìn thấy tượng Cortès và con ngựa không đầu.

– Hannibal ơi! – Diego la lên – Tượng! Nó… nó nhúc nhích!

Cả hai cùng thắng gấp và nhìn tượng.

– Không có – thám tử trưởng nói – Tượng không nhúc nhích. Nhưng có ai đó bên cạnh tượng.

– Mình thấy hai người – Diego nói – Họ trốn phía sau tượng… và bây giờ họ chạy.

– Ủa, đó là Bob và Peter mà! Hai cậu chạy về phía mình. Nhanh! Ta hãy đạp đến đó!

Đẩy xe đạp vào đám bụi cỏ ven đường, Hannibal và Diego chạy nhanh về hướng hai thám tử bị rượt đuổi. Bob và Peter đang trượt dọc theo đồi thật nhanh. Hai bạn hổn hển rơi xuống hố, ngay chân Hannibal và Diego.

– Báo cáo sếp, bọn mình đã tìm ra một chứng cớ hết sức quan trọng – Peter hớn hở tuyên bố.

– Nhưng bọn mình đã bị ba tên hung dữ tìm ra – Bob nhăn mặt bổ sung thêm.

– Ai vậy hả các bạn? – Diego hỏi, cũng thở hổn hển.

– Không biết, nhưng bọn chúng đuổi sát gót bọn mình.

– Quay lui về cầu! – Hannibal ra lệnh và cũng đang cực nhọc lấy lại nhịp thở bình thường – Ta sẽ trốn ở dưới đó.

– Bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm thấy bọn mình thôi – Bob bắt bẻ.

– Khoan đã – Diego la lên – Gần đây có một ống thoát to chảy ra chính cái hố này đây. Ống chạy dưới đất. Đi nhanh!

Ba thám tử trẻ lội bì bõm trong bùn lao theo Diego. Diego dẫn ba bạn băng qua khu đất lởm chởm bụi cỏ đến chỗ cái ống to nhô ra bên sườn đồi. Nhóm chạy trốn không để ý đến dòng nước nhỏ chảy ra, chui nhanh vào bên trong, rồi ngụy trang sơ miệng ống bằng cách kẻo vài bụi cỏ. Rồi ngồi sát vào nhau, tất cả chờ đợi.

– Các cậu đã tìm ra chứng cớ gì vậy? – Khi đó Hannibal hỏi.

Bob và Peter kể lại chuyện phát hiện ra xâu chìa khóa xe và vụ rắc rối với băng cao bồi mặt như cướp. Diego liếc nhìn chìa khóa và cái móc chìa khóa.

– Chắc chắn không phải của nhà mình – Diego khẳng định.

– Theo lời kể của cậu – Hannibal tuyên bố – thì có lẽ bọn này đã có mặt trong kho thóc trước khi nó cháy. Rõ ràng bọn chúng không muốn người ta tìm thấy chìa khóa này… và bọn chúng biết rằng chìa khóa ở đó. Rất có thể là chính bọn chúng đã lấy cấp nón anh Pico bỏ gần lửa trại.

– Nhưng bọn chúng là ai vậy Babal? – Peter hỏi.

– Mình cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn bọn chúng dính líu đến vụ hỏa hoạn vì vụ anh Pico bị bắt giam. Mình… Suỵt!

Im lặng. Cả bọn nghe tiếng chân bước trên đường. Nhìn xuyên qua màn bụi cỏ, bốn bạn thấy ba tên cao bồi. Mặt nhăn nhó vì tức giận, bọn chúng đi qua thật nhanh. Diego thì thầm:

– Lần đầu tiên mình thấy bọn chúng. Nếu chúng làm việc ở trang trại Norris, thì đó là mới đây thôi.

– Không biết bọn chúng có trở lại đây không! – Bob thở dài.

Bốn bạn kiên nhẫn chờ thêm, mọi giác quan đều cảnh giác. Sau hai mươi phút, Hannibal không chịu được nữa.

– Chắc là phải có một ai ra xem thử! – Hannibal nói.

– Mình sẽ đi! – Diego tuyên bố – Bọn chúng tìm Bob và Peter, chứ không tìm mình. Và do mình sống ở đây, nếu thấy mình, bọn chúng sẽ không nghi.

Cậu bé lẻn ra ngoài, nhanh đến nỗi không ai có thể phát hiện được. Diego đi theo con đường một hồi, quẹo sang trái rồi biến mất về hướng cầu. Trong chỗ trốn, ba thám tử trẻ chờ đợi. Bob đầu tiên nghe tiếng chân. Bước chân dừng lại trước miệng ống. Đó là Diego.

– Ra được rồi, các bạn ơi. Không còn ai hết.

Ba thám tử không chờ gọi lần thứ nhì. Diego dẫn ba bạn băng qua sông Santa Inez và chỉ ở đằng xa, ba tên cao bồi đang đi dọc theo con đường đất dẫn về trang trại Norris.

– Bọn chúng bỏ cuộc rồi, thấy không – Diego mỉm cười nói – Đã đến lúc tiến hành cuộc điều tra của ta, Hannibal à!

– Cuộc điều tra gì? – Bob và Peter đồng thanh kêu.

Khi đó Hannibal nói về quyển nhật ký của viên thiếu úy và cho các bạn đọc phần trích phôtô lại.

– Tuyệt quá! – Peter thốt lên – Đúng là Don Sebastian đã vượt ngục. Và có người đã gặp ông cùng thanh gươm Cortès.

– Ít nhất cũng hy vọng là thanh gươm đó – Hannibal đáp – Chỉ còn phải tìm hiểu xem bản tướng thuật của viên thiếu úy có giúp ích gì được cho ta không – Hannibal vừa nói thêm vừa nhìn xung quanh.

– Kìa Hannibal – Diego phản đối – thiếu úy viết….

– Ông ấy không thể thấy được điều mà ông ấy khẳng định là đã thấy! – Hannibal ngỏ lời – Hay ít nhất, không thể thấy lại nơi mà ông ấy nói. Đọc lại đi. Và hãy tự kiểm tra lấy! Ở hướng đông không có ngọn đồi nào nhìn xuống sông Santa Inez.

Hannibal nói đúng. Ở hướng đó, vùng đất hoàn toàn bằng phẳng, cho đến trang trại Norris và qua khỏi đó.

– Có lẽ thiếu úy đã nhầm lẫn… – Hannibal buồn bã nói – Hay nhầm lẫn trong ký ức khi viết nhật ký.

Ba bạn đau khổ nhìn nhau.

– Thế là ta quay về điểm xuất phát, hay gần như thế – thám tử trưởng rầu rĩ kết luận.

Ba thám tử trẻ tuyệt vọng chào Diego và đi về nhà.

Bình luận