Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Ngựa Không Đầu

Chương 16: Trận sụt lở bùn

Tác giả: Alfred Hitchcock

Bốn bạn chỉ dừng lại một lần trên con đường đất. Nhìn trái, nhìn phải, bốn bạn tự hỏi xem chạy hướng nào cho xa.

– Nếu chạy ra đường, bọn ấy sẽ bắt kịp trước khi bọn mình kịp đến đường – Peter nói.

– Và bọn chúng sẽ thấy ta, nếu ta leo đồi – Bob nói thêm.

– Bọn mình cũng không thể đi ngang qua đập được – Diego nói – Có nguy cơ bị nước cuốn đi.

Bị tê liệt do không quyết định được, bốn bạn đứng bất động dưới trời mưa xối xả. Phía đằng sau, ba tên cao bồi tiến đến gần qua bụi cỏ. Tiếng nói cục cằn của Cap hối thúc hai tên còn lại đi nhanh hơn.

– Nhanh – Peter kêu – Thử qua đường.

– Không – Hannibal ra lệnh – Ta hãy xuống rạch. Đi hết rạch. Gần đập. Bọn chúng sẽ không nghĩ ta dám mạo hiểm về hướng đó. Đi ngay!

Không chờ nữa, cá bọn lao và hướng rạch. Đến đó, bám vào sườn dốc, gần mép, và cố đứng trên mực nước, bốn bạn tiến từng bước về phía đập, tránh bụi gai mọc trên vách.

Trên con đường ở phía dưới, bốn bạn nghe tiếng ủng nặng nề lội bùn. Tim đập thình thịch, cả bọn áp mình sát vào sườn dốc con rạch và bất động chờ. Băng cao bồi dừng lại để thảo luận:

– Tụi nó biến đâu mất rồi?

– Bọn nhóc mất dạy. Phải chi tóm được tụi nó.

– Bộ mày nghĩ tụi nó tìm ra chìa khóa thật à?

– Chuyện này không hiển nhiên sao? Tụi nó bỏ chạy, đúng không, và sau đó ta không tìm ra chìa khóa trong kho thóc nữa.

– Cap ơi! Hay tụi nó chạy ra đập?

– Đập hả? Mày điên sao? Tụi nó đâu muốn tự tử.

– Do tụi nó không có trên đồi, nên có lẽ tụi nó chạy ra đường rồi. Nhanh lên! Ta sẽ tóm được thôi!

Tiếng ủng nghe nhỏ dần về hướng trang trại xa. Tuy tình thế không tiện nghi chút nào, bốn bạn vẫn chờ thêm một hồi.

– Đi rồi – cuối cùng Bob nhẹ nhõm nói.

– Vậy bọn mình cũng cố làm giống như bọn chúng – Diego khuyên – Không thể trốn ở đây lâu được đâu.

– Nhưng đi đâu bây giờ? – Peter hỏi – Bọn chúng chắn đường, bọn mình không thể vượt qua đập, và sớm muộn gì bọn chúng cũng quay lại đây thôi.

– Có thể ta sẽ tìm thấy chỗ trốn gần đập – Hannibal gợi ý – Nếu không, ta sẽ qua chỗ đất nhô để đến nơi xa nhất đồi. Phía sau lâu đài Condor, thế nào ta cũng sẽ tìm ra một chỗ trú ẩn nào đó.

Cố gắng ép mình thật sát vào vách rạch để không bị thấy từ con đường phía trên, bốn bạn đi chầm chậm về hướng đập. Nước chảy mạnh phía bên kia chỗ đất nhô phân chia con rạch với sông Santa Inez.

– Không thấy chỗ trốn nào hết – Peter càu nhàu.

– Cẩn thận – Diego vừa mới liếc nhìn trên đường và kêu lên – Bọn chúng về kìa!

Nhóm bạn áp mình và đứng bất động.

– Bọn chúng thấy mình không? – Bob hỏi khẽ.

– Mình nghĩ là chưa thấy – Diego đáp – Nhưng suỵt! Chúng đến.

Có tiếng nước mạnh, vẫn nghe giọng nói gần lại.

– Nếu không thấy tụi nó gần đập, thì phải lùng sục trong đám bụi cỏ gần rạch – Cap nói nghe rất rõ.

– Ồồồ! – Hannibal thì thầm – Nhất định phải ra khỏi đây. Nghe này! Ngay khi bọn chúng đi qua khỏi, ta sẽ leo thật nhanh lên chỗ đất nhô, rồi đi xuống ở phía bên kia. Sau đó, ta sẽ đến ngọn đồi phía trên sông và ta sẽ trốn phía sau Lâu đài Condor.

– Kìa, Babal – Peter bắt bẻ – Khi bọn mình ở trên chỗ đất nhô, thì sẽ bị người ta nhìn thấy từ khắp mọi phía.

– Mình biết, nhưng chỉ trong vài giây thôi. Nếu may mắn, đúng lúc đó, bọn cao bồi sẽ không quay đầu lại.

Peter không yên tâm lắc đầu. Nhưng không có thời gian để tìm giải pháp hay hơn. Trên đường, phía trên cao, bọn cao bồi đi tiếp đến ngay tầm bốn cậu. Hannibal nhìn cẩn thận và khi bọn chúng đi khỏi, cậu ra lệnh:

– Bây giờ!… Nhanh!

Bốn cậu bò ra khỏi con rạch, leo lên chỗ đất nhô. Nhưng bốn bạn bị lún xuống bùn và làm cho bụi cây bị bật rễ ra khi bám vào. Nhóm bạn có cảm giác như toàn thế giới đang dán mắt nhìn sau lưng mình. Cuối cùng, tất cả cũng lên được chỗ đất nhô và vội vàng trượt xuống phía bên kia, nhẹ nhõm.

– Thành công – Peter mừng rỡ nhận xét.

– Thẳng đến đồi – Hannibal thúc – Chạy, nhưng cố đừng gây ồn ào.

Thật ra bốn bạn bước đi nhanh hơn là chạy. Cong người làm hai, nhóm bạn bước nhanh, hơi giống như cua, dọc theo bờ dốc trơn của đất nhô. Hannibal và Bob bị nằm dài hai lần. Diego xém nhào xuống dòng sông chảy xiết. Phủ đầy bùn từ đầu xuống chân, ba bạn vẫn theo kịp Peter đang bước vững chắc và giúp bạn tránh những chỗ nguy hiểm. Cuối cùng, cũng đến được phần ngang của ngọn đồi cao.

Bốn bạn trèo lên ngay, hy vọng rằng hòn đá Condor sẽ che giấu mình khỏi mắt kẻ thù. Rất tiếc! Trong cơn vội vàng bốn bạn làm rơi một trận mưa đá.

Phía sau lưng, tiếng kêu la đột ngột vang lên, lớn đến nỗi át cả tiếng sông chảy xiết.

– Cap! Nhìn kìa!

– Trên đồi!

– Tụi nó đấy… Bắt lấy!

Hannibal, Bob, Peter và Diego dừng lại liếc nhìn sau lưng. Ba lên cao bồi vừa mới rời khỏi con đường và đang đứng cạnh nhau trên đập. Diego rên:

– Bọn chúng thấy rồi!

– Phải chi bọn chúng chờ thêm một chút – Peter rầu rĩ nói thêm.

Trong khi bốn cậu bé tê liệt nhìn chúng, bọn chúng chạy nhanh trên chỗ đất nhô bị ướt sũng nước mưa, và ủng lún sâu xuống bùn.

– Làm gì bây giờ, hả Hannibal – Bob kêu – Ta bị kẹt ở đây rồi.

– Mình nghĩ… – Hannibal bắt đầu nói.

Một tiếng động kỳ lạ ngắt lời cậu… tiếng gầm gừ tăng dần lấn át tiếng mưa rơi và tiếng nước sông Santa Inez chảy. Bốn bạn chưng hửng nhìn nhau.

– Cái gì vậy? – Diego cà lăm.

Tiếng động lớn dần nữa. Nó xuất phát từ đâu đó phía trên đập, dường như bay lên trên dòng nước lũ và tiến đến gần một cách đáng sợ. Đang ở nửa đường trên chỗ đất nhô lầy bùn, giữa đập và đồi, ba tên cho bồi cũng đứng yên lại để lắng nghe.

– Nhìn kìa! – Peter đột ngột hét lên.

Một ngọn sóng cao gần một mét đang dâng lên phía trên đập.

– Một cái gì đã bị vỡ trên đó – Diego la lên.

Kéo theo những bụi cây bị nhổ rễ, ngọn sóng mạnh nhảy ra khỏi đập, vỗ xuống dưới vào dòng nước sông chảy xiết, chính ngọn đồi nơi bốn bạn đang đứng cũng bị rung rinh, trên bờ bên kia sông Santa Inez, đất bùn bắt đầu trượt mang theo cây cỏ, kéo xuống nước.

– Cẩn thận – Diego la lên đột ngột – Bọn cao bồi đang đến.

Thật vậy, ba gã đàn ông đang lao tới. Bọn chúng chạy trên chỗ đất nhô, tiến thẳng về ngọn đồi.

Hannibal và bạn chuẩn bị tiếp tục chạy trốn, thì dưới ánh nhìn kinh hoàng của cả bốn, chỗ đất nhô như chia ra làm đôi. Một mảnh dài to trượt vào dòng sông chảy xiết… trên đường đi quét luôn ba lên cao bồi.

Bọn chúng giãy giụa, la hét, chửi rủa, vừa lội vừa bám vào những vật nổi và bị dòng nước cuốn đi.

– Bọn chúng đi rồi. Đỡ quá – Peter la lên.

– Đừng có mừng vội – Hannibal nói – Bọn chúng sẽ nhanh chóng leo lên bờ dưới kia và lại cắt đường chạy của ta một lần nữa. Chuồn nhanh!

Bốn bạn tiếp tục leo trên sườn đá Lâu đài Condor. Cuối cùng, cả nhóm đến được đỉnh và tiến hành leo xuống ở phía bên kia. Trên hai sườn đồi, trời mưa đã làm xói sườn dốc thành rãnh làm thay đổi toàn bộ quang cảnh.

– Cả núi như trở thành một đống bùn – Peter tuyên bố và dẫn dầu đoàn trên sườn dốc trơn.

Nói xong, Peter nhảy phốc nhẹ nhàng qua một dãy đá mà nước đã làm lộ. Ba bạn cũng nhảy theo Peter qua dãy đá ấy rồi đứng sững lại, không dám tin vào mắt mình. Peter đã biến mất!

Bình luận