Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Con Ngựa Không Đầu

Chương 15: Chỗ trốn

Tác giả: Alfred Hitchcock

Ngày thứ năm hôm đó, sau khi tan học. Ba Thám Tử Trẻ lên đường đến trang trại Alvaro. Mưa đã bớt đi.

Ba cậu đạp nhanh nhưng vẫn cảnh giác. Ba thám tử không muốn gặp ba tên cao bồi dữ dằn, nếu lỡ chúng đang lảng vảng gần đó.

Sau khi mưa tầm tã suốt một tuần lễ, đường dẫn lên vùng đồi hết sức lầy lội. Hannibal, Bob và Peter bỏ xe đạp dưới vài thanh dầm cháy đen, rồi đi bộ lên Lâu đài Condor. Bob có mang theo vài dụng cụ và đèn pin. Trên đường, Diego đã nhập bọn.

– Nếu trời cứ mưa như thế, thì ta sẽ phải bơi về nhà thôi – Peter càu nhàu.

Khi gần đến đích, bốn bạn nhìn thấy con rạch quá nhiều nước, không thể nào băng qua được, đành phải đi vòng mới đến được đồi. Khi đi như vậy, cả bọn buộc phải leo lên chỗ đất nhô chia cách con rạch với sông Santa Inez.

Chỗ đất nhô bị nước mưa làm trông giống như đống bùn. Chân ướt, các thám tử vẫn hăng hái leo lên đồi. Khi đến đỉnh khối đá Condor to tướng, cả bọn há miệng một hồi trước cảnh tượng trước mắt. Phía trên đập, nước sông Santa Inez đã tràn nhiều ra khỏi lòng sông và làm ngập vùng đất bị hỏa hoạn. Trong chính cái đập, nước không chịu chảy qua van giữa: nước chảy qua phía trên, tạo thành cái thác lớn. Ở phía dưới, sông chảy sùng sục và những chỗ nước bẩn xoáy vỗ vào chỗ đất nhô và đáy ngọn đồi. Trên đoạn đường còn lại, sông chảy xiết như thác xuyên qua đồng cỏ cho đến đại dương xa xôi.

Hannibal nhìn xung quanh.

– Ở nơi nào con người có thể ẩn trốn suốt một thời gian dài, có bạn đến tiếp tế? – Thám tử trưởng hỏi khẽ.

– Chắc chắn là không phải trên khối đá này rồi – Peter đáp – Hôm bữa Bob và mình đã tìm kiếm rất kỹ, không có chỗ cho một con chuột trốn nữa kìa!

– Quanh đây có hang không Diego? – Bob hỏi.

– Theo như mình biết thì không có. Có thể ở đằng kia, trong núi…

– Không được – Hannibal lắc đầu cam đoan – Mình tin chắc rằng chỗ đó phải rất gần đây. Biết đâu, có khe nứt bí mật nơi Don Sebastian có thể sống trong lều hay trong nhà lá?

– Chắc chắn là không – Diego khẳng định – Mình biết rõ vùng đồi này mà.

– Diego – Peter đột ngột nói – Ở chỗ rẽ đàng kia, con đường không đi đến dập dẫn đi đâu vậy?

– Nó bắt đầu đâm lên núi, rồi lại quẹo về con đường nhỏ đi đến đất nhà bác Emiliano Paz.

– Còn con đường mòn ở đằng xa xa, nó dẫn đến đâu?

Peter hỏi nữa và chỉ một con đường mòn phía bên kia rạch. Trông giống như xuất phát từ con đường đất và đi vòng qua ngọn đồi này.

Hannibal, Bob và Diego nhìn theo hướng chỉ và thấy con đường mòn nhỏ băng qua bụi cỏ, rồi biến mất sau những cây sồi bên chân đồi.

– Nhà chòi! – Diego thốt lên – Mình quên mất! Ở đó có chỗ trú mà công nhân trang trại thường dùng khi phải đi làm xa trang trại. Một kiến trúc hết sức thô sơ nhưng rất kiên cố, vẫn còn chống chọi lại năm tháng.

– Chỗ ấy đã có từ thời Don Sebastian không? – Hannibal hỏi.

– Ồ có rồi! Theo anh Pico, thời đó, người ta dùng làm kho.

– Một chỗ trú ẩn giấu khá kín đáo, ít dùng đến… và đường mòn dẫn đến đó thấy rõ từ trên cao Lâu đài Condor – Thám tử trưởng kết luận – Rất có thể là chỗ trốn mà ta đang tìm! Đi xem!

Bốn bạn chạy xuống tảng đá khổng lồ thật nhanh, lún chân vào bùn đến tận mắt cá chân, băng qua chỗ đất nhô bên con rạch. Khi đi ngang qua, Hannibal lo sợ liếc nhìn nước tràn qua khỏi đập.

– Hy vọng đập sẽ chống lại nổi lực đẩy của dòng nước – Hannibal nói khẽ.

Thím tử trưởng, không giỏi thể dục thể thao lắm và không phải là tay bơi lội cừ khôi… và cậu biết rõ điều này.

– Tất nhiên là sẽ vững – Diego cười nói – Từ xưa đến nay, đập vẫn chống lại được.

Đi hết chỗ đất nhô, nhóm bạn rẽ vào con đường mòn nhỏ hẹp ngoằn ngoèo giữa những cây sồi và bụi cỏ. Do không bao giờ có người qua đây, đường mòn bị cây cỏ mọc lan tràn. Sau khi vượt qua chân dốc của một ngọn đồi, con đường mòn dẫn ra khe nằm giữa hai ngọn đồi to hơn. Ánh sáng ban ngày hầu như không đến được vực hẻm chật hẹp.

– Đến rồi, các bạn ơi – Hannibal thông báo.

Một nhà chòi tồi tàn xây tựa vào khối đá to chìa ra phía trên chòi. Mái chòi phẳng xây bằng những tấm kim loại rỉ sét và tường chỉ còn là những tấm ván đẽo thô sơ và đóng không sát. Khi Diego mở cửa ra, cánh cửa rớt ra khỏi bản lề và rơi xuống tựa một đám mây bụi. Tảng đá chìa ra đã che chở cho nhà chòi khỏi mưa nắng: xung quanh, nền đất khô ráo. Tất nhiên là không có điện nước. Cửa sổ không có. Bàn ghế cũng không có, ngoại trừ cái lò sưởi cổ xưa bị sét.

– Một nơi lý tưởng đế trốn một hai năm! – Peter mỉa mai thốt lên – Mình không muốn sống ở đây dù chỉ hai ngày!

– Có thể cậu sẽ nghĩ khác, nếu bị địch đuổi sát gót và đang mang theo mình một thanh gươm quý báu mà bọn địch toan chiếm đoạt – Hannibal đáp – Nhưng phải công nhận rằng chỗ này… hơi bị rỗng một tí – Cậu thành thật nói thêm.

– Trống rỗng đến nỗi dường như không có chỗ giấu nào ở đây cả – Bob nhấn mạnh – Trần và tường đều không có gì bí mật.

– Hay nền đất – Peter gợi ý – Don Sebastian có thể đào để chôn giấu thanh gươm.

– Không – Hannibal cắt ngang – Nếu ông chôn thanh gươm ở đây thì đất xới đã bị để ý từ lâu rồi. Ông sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Tuy nhiên…

Thám tử trưởng đăm chiêu nhìn cái lò sưởi rỉ sét, ống khói của nó đâm xuyên qua mái nhà. Chân lò tựa trên tấm đan đá.

– Không hiểu di chuyển lò này có dễ không? – Hannibal nói khẽ.

– Thử đi – Peter đề nghị ngay.

Và không chờ đợi, Peter đẩy mạnh lò. Lò đồ sộ và nặng nề, nhưng nhúc nhích. Nó không cố định trên tấm đan. Ống chính nối với lò bằng đoạn ống cong ngắn.

– Gỡ cái này ra – Thám tử trưởng ra lệnh.

– Ô là là! – Peter kêu khi nắm đoạn ống ngắn – Sét nhiều quá!

– Hồi năm 1846 thì không sét – Hannibal nói – Nếu không gỡ ra được, thì cậu đập bể đi.

Bằng dụng cụ Bob mang theo, cuối cùng Peter tháo lò sưởi ra được. Khi ấy, bốn cậu hợp lực đẩy nó ra khỏi tấm đế. Rồi cả bọn cố sức dỡ tấm đan, nhưng đan nặng quá.

– Ta hãy tìm đòn bẩy – Bob khuyên.

– Tấm ván bị sút khỏi tường dùng được đấy! – Diego kêu.

Peter đào đất ở mép đan, để cho nó lộ ra một chút. Sau đó, cậu đào phía dưới đủ để nhét một đầu ván vào. Lò sưởi, bị đẩy ngã và nằm lăn cạnh tấm đan, dùng làm điểm tựa. Khi đó, cả bọn tì sức vào đầu ván và vui mừng thấy tấm đan nâng lên. Bốn cậu đẩy đan sang một bên và nhận thấy đan dùng để che giấu một cái hố tối tăm. Tim đập thình thịch, Diego cúi xuống lỗ.

– Mình thấy có cái gì đó! – Diego reo lên.

Bob bật đèn lên để chiếu sáng. Diego nằm úp mặt ngay miệng lỗ, thò tay xuống và lấy lên một đoạn dây cũ khá dài, một tờ giấy dày bị đen do thời gian và một dải vải dài hẹp bị đen do hắc ín. Diego bắt đầu đọc tờ giấy trước.

– Viết bằng tiếng Tây Ban Nha – cậu nói – Bản tuyên ngôn đề ngày 9 tháng chín 1846, của quân đội Mỹ, liên quan đến các quy tắc mà nhân dân phải tuân theo.

– Tấm vải bảo vệ này đủ kích cỡ để bọc một thanh gươm! – Hannibal nói và nhìn chằm chằm vào vật la lùng – Diego ơi! Cậu hãy tìm kỹ xem trong đó còn gì không?

Một lần nữa, Bob dùng đèn chiếu sáng, Diego nhìn xuống đáy hố, nhưng không thấy gì. Tuy nhiên, để cho chắc, cậu thò tay xuống mò mẫm dưới đất.

– Không – Diego thở dài – Mình không… Ồ, nhưng có… mình đụng phải một vật gì đó… Ô, chỉ là viên đá nhỏ thôi.

Diego buồn bã rút tay lên, mở bàn tay ra cho thấy một viên đá nhỏ dính dầy đất. Diego chà vào tay áo theo bản năng. Khi đó, viên đá nhỏ vuông óng ánh lên màu xanh lục sậm rất đẹp.

Bob kinh ngạc kêu lên:

– Có phải đó là…

– Ngọc bích! – Hannibal la lên – Chắc chắn thanh gươm Cortès từng được Don Sebastian giấu ở đây, vào một lúc nào đó. Sau đó, khi vượt ngục được rồi, ông đã lấy lên lại để tìm chỗ giấu chắc ăn hơn, sợ chỗ giấu đầu tiên dễ phát hiện quá, hoặc ông cho rằng có thể có ai đó biết chỗ.

– Theo mình, ông nghĩ rằng chỗ giấu này không chắc lắm – Bob nói – Chính bọn mình đã tìm ra khá nhanh.

– Cậu nói đúng – Hannibal đồng tình – Dù sao viên ngọc bích bị rơi khỏi gươm cũng cung cấp được chỉ dẫn cho ta. Sau khi thoát được trung úy Brewster và đồng bọn, Don Sebastian đã đến đây lấy thanh gươm mang đi giấu chỗ khác… và giấu cả mình luôn thể. Và chắc chắn ông phải hành động nhanh.

– Babal ơi – Peter ngắt lời – Có tiếng gì vậy?

Có tiếng gừ gừ khẽ xa xa.

– Trời mưa mạnh trở lại – Bob nói thử.

– Không phải… tiếng động khác… tiếng nói. Có người đến.

Diego và ba thám tử trẻ thận trọng nhìn ra bên ngoài. Ba tên cao bồi dữ tợn vừa mới bước vào khe vực chật hẹp. Giong bọn chúng bay qua màn mưa.

– … thấy tụi nó đi về hướng này, Cap à… bốn đứa.

– Tiếp tục theo con đường này.

Ba gã đàn ông đi qua mà không thấy nhà chòi dưới tảng đá, Hannibal ngồi dậy.

– Ta hãy đi nhanh trước khi chúng quay lại!

Nhưng bốn bạn đang ở ngay giữa vực hẻm, thì một giọng nói khủng khiếp gọi lại:

– Ê, đằng kia!

Tất cả vắt giò lên cổ chạy.

Bình luận