Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 7: Nơi thiên thần không dám tới

Tác giả: Cassandra Clare

Rời khỏi giấc mơ về máu và ánh sáng, Simon đột nhiên tỉnh giấc khi nghe ai đó gọi tên.

“Simon.” Người đang khẽ rít lên. “Simon, tỉnh dậy.”

Trong khung cảnh tối om của xà lim, Simon đứng dậy – hiện giờ, đôi lúc tốc độ của cậu khiến chính bản thân cậu phải ngạc nhiên – và chóng mặt. “Samuel?” cậu thì thầm, nhìn vào bóng tối. “Samuel, chú đấy hả?”

“Quay người lại, Simon.” Giờ cái giọng nghe quen tai đó đã có chút bực bội. “Và tới cửa sổ.”

Simon lập tức nhận ra người đó và nhìn qua ô cửa sổ song sắt, thấy Jace đang quỳ trên bãi cỏ bên ngoài, viên đá phù thủy tỏa sáng lên trên tay. Anh ta đang căng thẳng nhăn nhó nhìn Simon. “Sao thế, cậu đã tưởng mình gặp ác mộng hả?”

“Có lẽ giờ tôi vẫn tưởng thế.” Tai Simon nghe ong ong – nếu Simon còn nhịp tim, cậu sẽ nghĩ rằng máu đang chảy rần rần trong mạch máu, nhưng đó là một thứ khác, thứ gì đó không hữu hình bằng nhưng cũng khá giống. Ngọn đèn phù thủy tỏa ánh sáng chói lóa và tạo bóng đen hắt trên gương mặt trắng xanh của Simon.

“Vậy ra họ nhốt cậu trong đây. Tôi tưởng họ không còn dùng ngục tối này nữa.” Anh liếc trái liếc phải. “Vừa rồi tôi tới nhầm cửa sổ. Và anh bạn bên kia được một phen hoảng hồn. Một người bạn khá quyến rũ, có râu ria xồm xoàm và rách như xơ mướp. Khiến tôi nhớ tới những người vô gia cư ở New York.”

Và Simon nhận ra tiếng u u trong tai cậu là gì. Giận dữ. Từ sâu trong đầu óc cậu, cậu ý thức được môi cậu đã vén lên, răng nanh cắn phập vào môi dưới. “Tôi mừng vì anh vẫn thấy chuyện này vui.”

“Vậy cậu không vui khi gặp tôi sao?” Jace nói. “Tôi phải nói rằng, tôi ngạc nhiên đấy. Người ta luôn nói với tôi rằng sự hiện diện của tôi làm bừng sáng bất cứ căn phòng nào. Có người còn nghĩ tỏa sáng gấp đôi tại những xà lim dưới lòng đất ẩm ướt đấy.”

“Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra đúng không? ‘Họ sẽ đưa cậu trở về New York,’ anh đã nói vậy. ‘Không vấn đề gì hết.’ Nhưng họ chưa bao giờ có ý định đó.”

“Tôi không biết.” Jace nhìn thẳng vào mắt cậu qua chấn song, và ánh nhìn của anh ta rất trong sáng và kiên định. “Tôi biết cậu sẽ không tin tôi, nhưng tôi nghĩ tôi đã nói thật.”

“Hoặc là anh nói dối hoặc là anh ngu ngốc…”

“Vậy thì tôi ngu ngốc.”

“… hoặc cả hai,” Simon nói hết. “Tôi nghiêng về ý kiến cả hai.”

“Tôi chẳng có lý gì phải nói dối cậu. Không phải bây giờ.” Ánh mắt của Jace vẫn giữ được sự kiên định. “Và đừng nhe răng với tôi. Nó làm tôi thấy lo đấy.”

“Tốt,” Simon nói. “Nếu anh muốn biết lý do, đó là vì anh bốc mùi như máu ấy.”

“Mùi nước hoa của tôi đấy. Eau de Vết thương Gần Đây.” Jace giơ tay trái. Nó được băng trắng, lấm tấm đỏ trên các mấu tay nơi máu thấm qua. Simon nhíu mày. “Tôi tưởng các anh không bị thương. Chính ra là không bị những vết thương lâu ngày.”

“Tôi đấm cửa sổ,” Jace nói, “và Alec bảo kệ thây tôi lành như người thường sẽ dạy cho tôi một bài học. Đó, tôi nói với cậu sự thực đấy. Ấn tượng chưa?”

“Không,” Simon nói. “Tôi có những vấn đề lớn hơn anh. Điều Tra Viên cứ liên tục hỏi tôi những câu hỏi tôi không thể trả lời. Ông ta liên tục buộc tội tôi lấy khả năng Ưa Sáng từ Valentine. Rằng tôi là gián điệp của hắn.”

Sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt của Jace. “Aldertree nói sao?”

“Aldertree ngụ ý rằng toàn bộ Clave đều nghĩ vậy.”

“Tệ rồi. Nếu họ cho cậu là gián điệp, vậy thì Hiệp Định không thể giúp cậu. Không nếu họ có thể thuyết phục bản thân họ rằng cậu đã phá vỡ Luật.” Jace vội liếc nhìn quanh trước khi quay trở lại với Simon. “Chúng ta nên lôi cậu ra khỏi đây.”

“Rồi sao?” Simon gần như không thể tin nổi điều cậu vừa nói. Cậu rất muốn rời khỏi đây đế nỗi cậu nếm được hương vị của nó, nhưng cậu không thể ngăn lời nói rời miệng được. “Anh định giấu tôi ở đâu đây?”

“Ở Gard có một Cổng Dịch Chuyển. Nếu chúng ta có thể tìm ra, tôi sẽ đưa cậu qua…”

“Và mọi người sẽ biết anh giúp tôi. Jace, Clave không chỉ săn đuổi tôi. Thật ra, tôi không nghĩ họ có chút quan tâm nào tới các cư dân Thế Giới Ngầm. Họ đang cố chứng minh gì đó về gia đình anh – về gia đình Lightwood. Họ đang cố chứng minh rằng, bằng cách nào đó, bố mẹ nuôi của anh có liên hệ với Valentine. Rằng họ chưa bao giờ thực sự rời khỏi Circle.”

Kể cả trong bóng tối, vẫn có thể thấy được hai má Jace đang dần ửng đỏ. “Nhưng điều đó quá lố bịch. Họ chống trả lại Valentine – trên con tàu đó – bố Robert suýt chết…”

“Điều Tra Viên muốn tin rằng họ hi sinh những Nephilim khác đã chiến đấu trên tàu để tạo bằng chứng giả rằng họ chống lại Valentine. Nhưng họ vẫn để mất thanh Kiếm Thánh, và đó là vấn đề Điều Tra Viên quan tâm. Nghe này, anh đã cố cảnh báo Clave, nhưng họ không thèm để ý. Giờ Điều Tra Viên đang cần người lĩnh tội. Nếu ông ta có thể tuyên bố gia đình anh là những kẻ phản bội, vậy thì không ai có thể trách Clave vì điều đã xảy ra, và hắn có thể vẽ ra bất cứ định hướng nào mà chẳng có ai chống đối ông ta hết.”

Jace ôm lấy mặt, những ngón tay dài vô thức giật những sợi tóc. “Nhưng tôi không thể bỏ cậu lại đây được. Nếu Clary biết…”

“Tôi phải đoán ra điều anh lo lắng chứ.” Simon cười khùng khục. “Vậy thì đừng nói. Cô ấy ở New York, cám ơn…” Cậu ngừng lời, không thể nói thành tiếng. “Anh nói đúng,” thay vào đó cậu nói. “Tôi mừng vì bạn ấy không ở đây.”

Jace ngẩng mặt lên. “Cái gì?”

“Clave là lũ điên khùng. Ai mà biết họ sẽ làm gì khi biết được khả năng của bạn ấy. Anh nói đúng,” Simon nhắc lại, và khi Jace không trả lời, bổ sung thêm, “Và anh nên tận hưởng điều tôi nói với anh. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhắc lại đâu.”

Jace nhìn chăm chú, gương mặt vô hồn, và Simon giật mình khó chịu khi nghĩ tới cảnh Jace nằm trên sàn tàu, máu me bê bết và trong cơn hấp hối. Cuối cùng, Jace nói, “Vậy cậu định ở lại đây? Trong ngục này? Tới khi nào?”

“Tới khi chúng ta nghĩ ra kế hoạch hay hơn,” Simon nói. “Nhưng có điều này.”

Jace nhướn mày. “Cái gì nào?”

“Máu,” Simon nói. “Điều Tra Viên định cho tôi chết đói để buộc tôi nói. Tôi cảm thấy khá yếu rồi. Vào sáng mai tôi sẽ… ừm, tôi không biết tôi thế nào nữa. Nhưng tôi không muốn đầu hàng ông ta. Và tôi sẽ không uống máu anh, hay máu bất kỳ ai,” cậu vội bổ sung, trước khi Jace kịp đề nghị. “Máu động vật là được rồi.”

“Tôi có thể mang máu cho cậu,” Jace nói. Anh ngần ngừ một lúc. “Cậu có… nói với Điều Tra Viên rằng tôi để cho cậu uống máu tôi không? Rằng tôi cứu cậu?”

Simon lắc đầu.

Mắt Jace sáng lên dưới ánh đèn chiếu tới. “Sao lại không?”

“Tôi nghĩ là tôi không muốn anh gặp thêm rắc rối.”

“Nghe này, ma cà rồng,” Jace nói. “Bảo vệ nhà Lightwood nếu có thể. Nhưng đừng bảo vệ tôi.”

Simon ngước đầu. “Vì sao không?”

“Tôi nghĩ,” Jace nói – và trong một thoáng, khi anh cúi nhìn qua những song sắt, Simon gần như có thể tưởng tượng rằng cậu đang ở ngoài còn Jace mới là người bị giam trong xà lim – “vì tôi không xứng.”

Clary thức dậy vì âm thanh như tiếng mưa đá roi lộp độp trên mái nhà lợp tôn. Cô ngồi trên giường, ngái ngủ nhìn quanh. Âm thanh đó lại vang lên, những tiếng thịch-thịch ầm ĩ vọng lại qua ô cửa sổ. Dù không muốn nhưng vẫn kéo chăn xuống, cô đi điều tra. Cô mở toang cửa sổ để cho luồng không khí lạnh cắt xuyên qua bộ đồ ngủ như một lưỡi dao lùa vào. Cô rùng mình và nhoài qua ngoài bậu cửa sổ.

Có người đang đứng trong khu vườn bên dưới, và trong một thoáng, trái tim cô nảy lên, tất cả cô thấy chỉ là một người dong dỏng cao, với mái tóc cắt ngắn rối bù. Rồi anh ta ngẩng đầu và cô thấy mái tóc đó màu đen, không phải vàng và cô nhận ra lần thứ hai, cô hy vọng đó là Jace nhưng hóa ra lại là Sebastian.

Anh đang cầm một nắm đá cuội trong tay. Anh mỉm cười khi thấy cô thò đầu ra, và chỉ vào mình rồi vào hàng rào mắt cáo dùng làm dàn hoa hồng. Leo xuống. Cô lắc đầu và chỉ vào cửa trước. Gặp em ở cửa trước. Đóng cửa sổ, cô vội xuống lầu. Giờ mặt trời đã lên cao – ánh sáng vàng ruộm và chói chang lùa vào qua những ô cửa sổ, đèn đã tắt và ngôi nhà chìm trong tĩnh lặng. Chắc cô Amatis còn ngủ, Clary nghĩ.

Clary tới cửa trước, mở chốt và đẩy cửa mở. Sebastian đứng đó, và một lần nữa cô có cảm giác đó, cảm giác gặp lại người thân, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều. Cô cười yếu ớt với anh. “Anh ném đá vào cửa sổ phòng em,” cô nói. “Em tưởng người ta chỉ làm thế trong phim thôi chứ.”

Anh cười toe toét. “Bộ đồ ngủ đẹp đấy. Anh đánh thức em dậy à?”

“Có lẽ.”

“Xin lỗi,” anh nói dù có vẻ thật ra, anh chẳng thấy có lỗi gì. “Nhưng không thể đợi được. À mà em nên lên lầu mặc đồ đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau.”

“Oa. Tự tin quá nhỉ?” cô nói, nhưng, những cậu con trai như Sebastian có lẽ chẳng có lý do gì mà không tự tin cả. Cô lắc đầu. “Em xin lỗi, nhưng em không thể. Em không thể rời nhà. Không phải hôm nay.”

Anh hơi nhíu mày tỏ vẻ quan tâm. “Em đã rời nhà ngày hôm qua.”

“Em biết, nhưng đó là trước khi…” Trước khi cô Amatis khiến em cảm thấy chỉ cao có hai inch. “Chỉ là em không thể đi. Và làm ơn đừng tranh cãi với em về vấn đề này nhé?”

“Được thôi,” anh nói. “Anh không tranh cãi. Nhưng ít nhất hãy để anh nói cho em lý do anh tới đây. Rồi, anh hứa, nếu em vẫn muốn anh đi, anh sẽ đi.”

“Cái gì thế?”

Anh ngẩng đầu và cô tự hỏi vì sao đôi mắt đen lại có thể sáng lên như mắt vàng vậy. “Anh biết em tìm thấy Ragnor Fell ở đâu.”

Clary chẳng mất tới mười phút để chạy lên lầu, mặc quần áo, viết vội một mẩu giấy cho Amatis và trở lại gặp Sebastian, lúc đó đang đợi cô ở bên bờ kênh. Anh cười toe toét khi cô chạy tới, thở không ra hơi, chiếc áo khoác xanh vắt một bên tay. “Em đây,” cô nói, dừng khựng lại. “Chúng ta đi được chưa?”

Sebastian nhất quyết đòi cầm áo khoác hộ cô.

“Em không nghĩ sẽ có ai chịu giúp em cầm áo khoác,” Clary nhận xét, tung tóc dính sau cổ áo ra. “À, có lẽ là hầu bàn. Anh đã từng làm hầu bàn chưa?”

“Chưa, nhưng anh được nuôi dạy bởi một phụ nữ Pháp,” Sebastian nhắc cô nhớ. “Vì thế anh phải học qua một khóa huấn luyện khắt khe.”

Clary mỉm cười dù đang lo lắng. Cô khá bất ngờ khi nhận ra, Sebastian biết cách làm cô cười. Có khi còn quá biết cách ấy chứ. “Chúng ta đang đi đâu đây?” cô đột ngột hỏi. “Nhà pháp sư Fell có ở gần đây không?”

“Thật ra là ông ấy sống ngoài thành phố,” Sebastian nói, bắt đầu tiến về cầu. Clary sóng bước đi cạnh.

“Có xa không?”

“Xa lắm nên chúng ta không thể đi bộ. Chúng ta phải đi nhờ.”

“Đi nhờ? Nhờ ai?” Cô dừng khựng lại vì sợ. “Sebastian, chúng ta phải cẩn trọng. Chúng ta không thể cho bất kỳ ai biết việc chúng ta – việc em – đang làm. Đó là bí mật.”

Sebastian đánh giá cô bằng đôi mắt đen thâm trầm. “Anh thề với Thiên Thần rằng người cho chúng ta đi nhờ đây sẽ không hé răng lấy một lời về điều chúng ta đang làm.”

“Anh chắc không?”

“Anh cực chắc.”

Ragnor Fell, Clary nghĩ khi họ đi qua những con phố đông đúc. Mình sẽ gặp Ragnor Fell. Clary vừa thấy phấn khích vừa thấy căng thẳng – những gì cô Madeleine nói về ông ta làm Clary hình dung tới một con người kinh khủng. Nếu chẳng may ông ta không có chút kiên nhẫn nào dành cho cô, không có thời gian cho cô? Nếu chẳng may cô không thể làm ông ta tin rằng cô là người mà cô Madeleine nói tới? Nếu chẳng may hắn không nhớ gì về mẹ cô thì sao?

Cô chẳng thể không căng thẳng mỗi khi lướt qua một người đàn ông tóc vàng hay một cô gái tóc dài đen khi tưởng đó là Jace hay Isabelle. Nhưng rồi, cô rầu rĩ nghĩ, có thể Isabelle sẽ lờ cô đi, còn Jace chắc chắn đang ở nhà Penhallow, quấn lấy cô bạn gái mới. “Em lo bị theo đuôi hả?” Sebastian hỏi khi họ quặt vào con đường nhỏ dẫn ra khỏi trung tâm thành phố, để ý cái cách cô cứ liếc nhìn chung quanh.

“Em cứ nghĩ là em thấy người quen,” cô thừa nhận. “Jace, hoặc anh em nhà Lightwood.”

“Anh không nghĩ là Jace rời nhà Penhallow kể từ khi tới đây. Hầu như cậu ta chỉ ở lì trong phòng. Hôm qua cậu ta còn làm tay bị thương nặng lắm…”

“Làm tay bị thương? Thế nào rồi anh?” Clary, quên mất phải nhìn đường, liền vấp phải một hòn đá. Con đường họ đi không hiểu sao đã chuyển từ đường rải đá cuội sang đường rải sỏi mà cô không hề hay biết. “Ối.”

“Chúng ta tới rồi,” Sebastian tuyên bố, dừng lại trước một hàng rào gỗ chăng dây thép cao cao. Quanh đây không có nhà cửa-họ cứ như đột ngột rời bỏ khu dân cư, và chỉ có hàng rào này ở mỗi bên và con đường dốc rải sỏi dẫn về phía khu rừng ở phía bên kia. Có một cánh cửa ở hàng rào, nhưng nó được khóa trái. Từ trong túi, Sebastian rút ra một chiếc chìa khóa thép nặng nề và mở cổng. “Anh sẽ trở lại ngay.” Anh đóng cổng lại. Clary dán mắt vào những thanh gỗ mỏng. Qua những khe hở cô thoáng thấy cái gì đó như một ngôi nhà gỗ ván sơn đỏ. Dù nó không có vẻ là thực sự có cửa ra vào-hay cửa sổ đúng nghĩa –

Cánh cổng mở ra, và Sebastian xuất hiện trở lại, cười ngoác tận mang tai. Anh giơ một tay lên chỉ huy: ngoan ngoãn đi đằng sau anh là một chú ngựa xám trắng lớn, trên trán có bớt hình ngôi sao.

“Một con ngựa? Anh có một con ngựa?” Clary thích thú quan sát. “Sao anh lại có ngựa chứ?”

Sebastian vui vẻ gãi vai con ngựa. “Rất nhiều gia đình Thợ Săn Bóng Tối nhốt ngựa trong khu chuồng tại nơi này của Alicante. Nếu em để ý, ở Idris không có xe hơi. Chúng không vận hành nổi vì những kết giới bao xung quanh đây.” Anh vỗ vỗ cái yên ngựa bằng da thuộc nhạt màu, trang trí hình những cánh tay đang vẽ hình con rắn nước uốn éo từng khúc bơi mặt hồ. Cái tên Verlac được viết dưới hình vẽ tinh tế kia. “Leo lên đi.”

Clary lùi lại. “Em chưa từng cưỡi ngựa.”

“Anh sẽ cưỡi Lữ Khách,” Sebastian trấn an. “Em sẽ ngồi trước anh.”

Con ngựa hí khe khẽ. Clary nhận ra mà trong lòng dâng lên cảm giác khó ở: Nó có những chiếc răng to, mỗi cái có kích cỡ bằng ống đựng thuốc Pez. Cô tưởng tượng những chiếc răng đó ngoạm lấy chân cô và nghĩ tới những cô gái mà cô biết hồi học cấp 2 ao ước có một con ngựa. Cô tự hỏi liệu họ có bị điên không.

Dũng cảm lên nào, cô tự nhủ. Đó là điều mẹ mình sẽ làm.

Cô hít một hơi sâu. “Được rồi. Chúng ta đi.”

Giải pháp tỏ ra dũng cảm của Clary chỉ kéo dài tới khi Sebastian – sau khi giúp cô lên yên – lên ngồi sau cô và thúc ngựa. Lữ Khách lao đi như một viên đạn, phi trên con đường rải đá răm với lực làm cô đau xốc hông. Cô nắm chặt lấy mấu yên nhô ở phía trước, móng tay bấu chặt tới nỗi để lại dấu trên lớp da thuộc.

Khi họ rời khỏi thành phố, con đường hẹp lại và giờ hai bên đường là những hàng cây rậm rạp, giống như một bức tường màu xanh lá che khuất phần nào tầm mắt. Sebastian kìm cương và con ngựa chuyển sang đi nước kiệu, nhịp tim Clary cũng chậm dần theo bước chân của nó. Khi cơn hoảng sợ đi qua, cô dần ý thức được Sebastian đang ở sau – hai tay anh cầm cương ở hai bên người cô, tạo thành một kiểu lưới bảo vệ, giúp cho cô không còn cảm giác sắp ngã ngựa. Cô đột nhiên cực kỳ ý thức được anh, không chỉ là về sức mạnh nơi cánh tay đã giữ cô, mà cô đang dựa vào lồng ngực anh và rằng không hiểu sao, anh có mùi như hồ tiêu. Không tệ lắm – nó cay nồng và dễ chịu, rất khác với mùi xà phòng và ánh mặt trời nơi Jace. Không phải ánh nắng có mùi, thực sự, nhưng nếu nó có-

Cô nghiến răng. Cô đang ở đây với Sebastian, trên đường đi gặp một pháp sư quyền năng, vậy mà đầu óc cô lại chỉ nghĩ về mùi hương nơi Jace. Cô bắt mình phải nhìn quanh. Những hàng cây xanh mướt đang thưa thớt dần và giờ cô có thể thấp thoáng thấy những dải đất vùng ngoại ô hai bên đường. Nó đẹp một cách ảm đạm: một tấm thảm xanh thi thoảng bị cắt ngang bởi một con đường đá xám hay một tảng đá đen nhô lên khỏi cánh đồng cỏ. Những cụm hoa trắng xinh xắn, chính là loài hoa cô đã thấy khi ở trong nghĩa trang cùng chú Luke, mọc trên đồi như những bông tuyết điểm xuyết cho khung cảnh thiên nhiên.

“Sao anh biết Ragnor ở đâu?” cô hỏi khi Sebastian điệu nghệ điều khiển con ngựa đi tránh vết lún trên đường.

“Nhờ bác Élodie của anh. Bác ấy có một mạng lưới thông tin rộng. Bác biết mọi chuyện đang diễn ra ở Idris, dù bác chưa từng tới nơi này. Bác ghét phải rời Học Viện.”

“Anh thì sao? Anh có tới Idris nhiều không?”

“Không hẳn. Lần cuối cùng anh tới đây là khi anh năm tuổi. Anh không gặp lại hai bác từ hồi đó, thế nên anh thấy mừng vì giờ được ở đây. Nó cho anh cơ hội được bắt kịp mọi chuyện. Hơn nữa, khi không ở Idris, anh thấy nhớ nó lắm. Nơi này là độc nhất vô nhị trên thế gian này, em ạ. Nơi đây như Trái đất thu nhỏ vậy. Em sẽ cảm nhận được điều đó, và rồi em sẽ nhớ nó khi em không ở đây.”

“Em biết Jace nhớ Idris,” cô nói. “Nhưng em nghĩ là vì anh ấy sống ở đây nhiều năm. Anh ấy lớn lên tại đây.”

“Ở trong trang viên nhà Wayland,” Sebastian nói. “Không xa nơi chúng ta tới mấy.”

“Có vẻ anh biết mọi thứ.”

“Không hẳn là mọi thứ,” Sebastian nói kèm một tiếng cười mà Clary cảm nhận được bằng lưng. “Ờ, Idris có sức ảnh hưởng tới mọi người – thậm chí những người có lý do để ghét nó như Jace.”

“Sao anh nói thế?”

“Ờ thì, không phải cậu ta được Valentine nuôi dạy sao? Và điều đó hẳn phải tệ lắm.”

“Em không biết nữa.” Clary ngập ngừng. “Sự thật là, cảm xúc của anh ấy về vấn đề đó lẫn lộn lắm. Em nghĩ Valentine là một người cha tồi, nhưng theo một cách khác, sự yêu thương đùm bọc mà ông ta dành cho Jace là tất cả tình yêu mà Jace biết.” Vừa nói, cô vừa cảm nhận được nỗi buồn đang dâng trào trong lòng. “Em nghĩ anh ấy đã nhớ Valentine rất nhiều, trong một khoảng thời gian dài.”

“Anh không thể tin được là Valentine đã cho Jace tình yêu thương và chở che. Valentine là một con quái vật.”

“À vâng, nhưng Jace là con trai ông ta. Và anh ấy chỉ là một cậu bé. Em nghĩ Valentine thực sự có yêu thương anh ấy, theo cách của ông ấy-”

“Không.” Giọng Sebastian có vẻ bực bội. “Anh sợ đó là điều không thể.”

Clary chớp mắt và định quay lại nhưng rồi thôi. Tất cả các Thợ Săn Bóng Tối đều trở nên điên điên khùng khùng mỗi khi nhắc tới Vaientine – cô nghĩ tới Điều Tra Viên và thấy lạnh bên trong – và cô chẳng thể nào trách họ. “Có lẽ anh đúng.”

“Chúng ta tới rồi,” Sebastian đột ngột nói – quá đột ngột khiến Clary tự hỏi liệu cô có nói gì xúc phạm anh không – và xuống khỏi lưng ngựa. Nhưng khi anh ngước nhìn cô, anh đang mỉm cười. “Chúng ta đi nhanh đấy,” anh nói, buộc cương ngựa vào cành cây thấp gần đó. “Nhanh hơn anh nghĩ.”

Anh ra hiệu cho cô xuống ngựa, và sau một lúc lúng túng, Clary trèo xuống và chui vào vòng tay anh. Cô nắm lấy anh khi anh đỡ cô, chân cô không vững sau khi ngồi trên lưng ngựa một quãng dài. “Xin lỗi,” cô lí nhí nói. “Em không định tóm lấy anh.”

“Anh sẽ không xin lỗi vì điều đó.” Hơi thở của anh thật ấm trên cổ cô, và cô rùng mình. Tay anh nán lại một lúc lâu hơn trên lưng cô trước khi buộc lòng phải thả cô ra.

Nhưng tất cả chuyện này không giúp chân Clary cảm thấy vững vàng hơn tí nào. “Cám ơn,” cô nói, thừa biết mình đang đỏ mặt, và ước từ sâu thẳm trái tim rằng nước da trắng của cô không tố giác màu sắc rõ ràng thế. “Vậy- chính là nơi này sao?” cô nhìn quanh. Họ đang đứng trong một thung lũng nhỏ nằm giữa những ngọn đồi thấp. Một vài cây trông khẳng khiu quây quanh một trảng trống. Những nhánh cây quái dị mang vẻ đẹp điêu khắc đối lập với màu bầu trời xanh xám. Nhưng ngoài ra- “Chẳng có gì ở đây cả,” cô nhíu mày nói.

“Clary. Tập trung vào.”

“Ý anh – một ảo ảnh? Nhưng em thường không phải-”

“Ảo ảnh ở Idris thường mạnh hơn ở những nơi khác. Em cần tập trung hơn mức bình thường.” Anh đặt tay lên vai cô và nhẹ nhàng quay người cô. “Nhìn vào trảng trống đi.”

Clary im lặng chơi trò cân não để xé lớp ngụy trang khỏi thứ nó che giấu. Cô tưởng tượng mình đang bôi nhựa thông lên tranh, lau đi những lớp sơn để lộ ra hình ảnh thực bên dưới – và nó ở đó, một ngôi nhà đá nhỏ với mái nhà có đầu hồi, khói bốc lên từ ống khói thành từng dải cuộn tròn đáng yêu. Một con đường mòn ngoằn ngoèo viền đá dẫn lên cửa trước. Khi cô nhìn, khói bốc ra từ ống khói dừng cuộn lên và bắt đầu thành hình dấu hỏi đen.

Sebastian cười. “Anh nghĩ cái đó có nghĩa Ai đó đấy?”

Clary kéo áo khoác sát hơn. Gió thổi ngang mặt cỏ không mạnh lắm, nhưng không hiểu sao cô lại thấy lạnh từ trong xương. “Ngôi nhà như kiểu bước ra từ truyện thần tiên ý.”

“Em lạnh sao?” Sebastian vòng tay ôm cô. Đột nhiên khói bốc lên dừng tạo hình dấu hỏi và bắt đầu thổi ra theo hình trái tim méo xẹo. Clary tránh xa anh, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tội lỗi, như thể cô đã làm chuyện sai trái. Cô vội chạy trên con đường dẫn vào nhà, Sebastian đi ngay sau. Họ đi được nửa đường thì cánh cửa bật mở.

Dù bị ám ảnh về việc tìm Ragnor Fell từ hồi cô Madeleine nói với cô tên vị pháp sư đó, Clary chưa từng một lần tưởng tượng xem ông ta thế nào. Cô nghĩ hẳn ông ấy phải cao lớn. Một vị pháp sư trông giống người Viking, với bờ vai rộng.

Nhưng người bước ra khỏi cửa có dáng người cao gầy, với mái tóc đen ngắn vuốt keo dựng ngược. Hắn mặc chiếc áo véc lưới màu vàng và quần ngủ lụa. Hắn nhìn Clary với chút ngạc nhiên, miệng phì phèo tẩu thuốc lớn bất thường trong khi quan sát. Dù hắn chẳng giống dân Viking chút nào, hắn vẫn ngay lập tức và hoàn toàn quen thuộc.

Magnus Bane.

“Nhưng…” Clary bối rối nhìn Sebastian, người cũng kinh ngạc hệt như cô vậy. Anh đang nhìn Magnus mà miệng hơi hé mở, vẻ mặt bối rối. Cuối cùng anh lắp bắp, “Ông là.. .Ragnor Fell? Pháp sư?”

Magnus bỏ cái tẩu khỏi miệng. “À, tôi chắc chắn không phải Ragnor Fell vũ công vùng nhiệt đới.”

“Tôi…” Sebastian có vẻ chẳng nhớ nổi một từ. Clary không chắc anh đang mong chờ cái gì, nhưng Magnus thì quả khó mà tiêu hóa được. “Chúng tôi hy vọng được ông giúp. Tôi là Sebastian Verlac, còn đây là Clarissa Morgenstem…mẹ em ấy là Jocelyn Fairchild…”

“Tôi không quan tâm mẹ con bé là ai,” Magnus nói. “Cậu không thể tới gặp tôi khi chưa hẹn trước. Lúc khác tới đi. Tháng Ba tới này cũng được.”

“Tháng Ba?” Sbeastian có vẻ kinh ngạc.

“Cậu đúng,” Magnus nói. “Quá nhiều mưa. Tháng Sáu thì sao?”

Sebastian thu mình đứng thẳng. “Tôi không nghĩ ông hiểu tầm quan trọng của việc này…”

“Sebastian, kệ đi,” Clary chán ghét nói. “Ông ta đang trêu anh đấy. Đằng nào ông ấy cũng không thể giúp chúng ta đâu.”

Sebastian càng bối rối tợn. “Nhưng anh không hiểu vì sao Ragnor Fell không thể…”

“Được rồi, đủ rồi,” Magnus nói và búng ngón tay. Sebastian đứng im tại chỗ, miệng vẫn há ra, tay hơi duỗi.

“Sebastian!” Clary vươn tay chạm vào anh, nhưng anh cứng đờ như tượng. Chỉ có chuyển động lên xuống của lồng ngực cho biết anh vẫn còn sống. “Sebastian?” cô lại gọi, nhưng vô ích. Cô biết anh không thể nhìn thấy hay nghe thấy cô. Cô quay sang Magnus. “Tôi không thể tin là ông vừa làm điều đó. Ông bị cái khỉ gì thế? Có gì trong cái tẩu đó làm ông nhũn não à? Sebastian về phe chúng ta.”

“Tôi không theo phe nào hết, Clary yêu dấu,” Magnus vung vẩy cái tẩu. “Và, thực sự, vì cô nên tôi mới đóng băng cậu ta một lúc ngắn. Cô đã suýt nói với cậu ta rằng tôi không phải Ragnor Fell.”

“Đó là vì ông không phải Ragnor Fell.”

Magnus thổi một ngụm khói ra khỏi miệng và đăm chiêu nhìn cô qua làn khói thuốc. “Đi nào,” anh nói. “Để tôi cho cô thấy cái này.” Anh ta giữ cánh cửa dẫn vào ngôi nhà nhỏ, ra hiệu cho cô bước vào. Với một cái nhìn bối rối nữa dành cho Sebastian, Clary đi vào.

Trong nhà khá âm u. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào qua những ô cửa sổ đủ cho Clary thấy họ đang đứng trong một căn phòng ngập tràn bóng tối. Trong không khí có thứ mùi là lạ, như mùi rác đốt. Cô khò khè khó thở khe khẽ khi Magnus búng tay lần nữa. Một ngọn đèn sáng xanh xuất hiện trên những đầu ngón tay.

Clary há hốc miệng. Căn phòng là một đống hổ lốn – những đồ nội thất vỡ tan thành từng mảnh vụn, những ngăn kéo bị mở tung và đồ đạc văng tung tóe. Những trang sách bị xé bay tứ tung trong không khí như tàn tro. Kể cả kính cửa sổ cũng bị đập vỡ.

“Tối qua tôi nhận được thư từ Fell,” Magnus nói, “yêu cầu tôi tới đây gặp ông ta. Tôi xuất hiện – và thấy quang cảnh thế này. Mọi thứ bị phá hoại, và mùi tanh tưởi của lũ quỷ ám quanh đây.”

“Quỷ? Nhưng quỷ không thể vào Idris…”

“Tôi không có nói chúng vào. Tôi chỉ nói cho cô biết chuyện đã xảy ra.” Magnus nói mà không hề đổi giọng. “Nơi này bốc mùi quỷ từ đầu. Xác Ragnor nằm dưới sàn. Ông ấy không chết ngay khi chúng bỏ đi, nhưng đã chết khi tôi tới.” Anh ta quay sang cô. “Có những ai biết cô đi tìm Fell?”

“Cô Madeleine,” Clary nói lí nhí. “Nhưng cô ấy chết rồi. Sebastian, Jace và Simon. Nhà Lightwood…”

“À,” Magnus nói. “Nếu nhà Lightwood biết có thể giờ cả Clave đều biết, và Valentine có vài tay gián điệp trong Clave.”

“Đáng ra tôi phải giữ bí mật chứ không nên hỏi mọi người về hắn,” Clary kinh hoàng đáp. “Đây là lỗi của tôi. Đáng nhẽ tôi nên cảnh báo cho Fell…”

“Tôi có thể nói cho cô nghe,” Magnus nói, “rằng cô không thể tìm thấy Fell, vì thế nên cô mới đi hỏi mọi người. Nghe này, Madeleine – và cô – chỉ nghĩ Fell là người có thể giúp mẹ cô. Không phải người mà Valentine có hứng tìm kiếm. Nhưng không phải vậy nữa rồi. Valentine có thể không biết cách đánh thức mẹ cô, nhưng hắn dường như biết điều mẹ cô làm để rơi vào trạng thái đó có mối liên hệ với thứ hắn rất thèm khát. Một cuốn sách phép đặc biệt.”

“Sao ông biết?” Clary hỏi.

“Vì Ragnor nói.”

“Nhưng…”

Magnus vung tay ngắt lời cô. “Các pháp sư có cách để liên lạc với nhau. Họ dùng ngôn ngữ riêng.” Anh giơ tay đang giữ ngọn lửa xanh. “Những biểu tượng.”

Những lá thư lửa, dài ít nhất sáu inch, xuất hiện trên tường như thể viết lên đá bằng vàng nóng chảy. Những lá thư bao quanh bức tường, viết bằng thư ngôn ngữ Clary không đọc được. Cô quay sang Magnus. “Nó nói gì thế?”

“Ragnor làm điều này khi biết mình sắp chết. Thư này dành cho bất cứ pháp sư nào tới đây tìm ông ta.” Khi Magnus xoay vòng, ánh sáng từ những con chữ đang cháy sáng biến đôi mắt mèo thành màu vàng. “Hắn bị vài tay đệ tử của Valentine tấn công. Họ đòi Sách Trắng. Khác với Sách Xám, nó là một trong những tập sách nổi tiếng nhất về thế giới siêu nhiên từng được viết ra. Công thức pha chế món thuốc Jocelyn đã uống và thuốc giải đều nằm trong cuốn sách đó.”

Clary há hốc miệng. “Vậy nó còn ở đây không?”

“Không. Nó thuộc về mẹ cô. Ragnor chỉ khuyên mẹ cô nên giấu nó ở chỗ nào để tránh khỏi tai mắt của Valentine.”

“Vậy…”

“Nó ở trong trang viên nhà Wayland. Nhà Wayland sống rất gần nơi Jocelyn và Valentine từng cư ngụ; họ là những người hàng xóm gần nhau nhất. Ragnor khuyên mẹ cô nên giấu sách ở nhà Wayland, nơi Valentine sẽ không bao giờ tìm đến. Chính xác hơn là ở thư viện nhà Wayland.”

“Nhưng Valentine sống ở trang viên nhà Wayland trong nhiều năm trời,” Clary phản đối. “Sao hắn lại không tìm ra chứ?”

“Nó được giấu trong một cuốn sách khác. Một cuốn Valentine sẽ chẳng bao giờ mở ra.” Magnus cười xảo quyệt. “Những công thức đơn giản cho các bà nội trợ. Không ai có thể nói mẹ cô không có khiếu hài hước.”

“Vậy ông đã tới trang viên nhà Wayland chưa? Ông đã tìm cuốn sách chưa?”

Magnus lắc đầu. “Clary, có kết giới đánh lạc hướng bao quanh ngôi nhà. Chúng không giúp ngôi nhà tránh xa Clave; chúng giúp nó cách ly mọi người. Đặc biệt là các cư dân Thế Giới Ngầm. Có thể nếu tôi có thời gian xử lý, tôi có thể bẻ gẫy chúng, nhưng…”

“Vậy không ai có thể vào trang viên?” Sự tuyệt vọng trong ngực cô. “Nghĩa là nơi đó bất khả xâm phạm sao?”

“Tôi đâu có nói là không ai,” Magnus nói. “Tôi biết duy nhất một người có thể vào đó.”

“Là Valentine?”

“Tôi đang nói tới,” Magnus bảo, “con trai của Valentine.”

Clary lắc đầu. “Jace sẽ không giúp tôi đâu, Magnus. Anh ấy không muốn tôi đến đây. Thật ra, tôi không nghĩ anh ấy sẽ nói chuyện với tôi nữa.”

Magnus trầm ngâm quan sát cô. “Tôi nghĩ,” anh ta nói, “chỉ cần cô yêu cầu, Jace sẽ vì cô làm hầu hết mọi chuyện.”

Clary mở rồi ngậm miệng lại. Cô nghĩ tới cách Magnus luôn biết Alec cảm nhận về Jace ra sao, Simon cảm thấy thế nào về cô. Những cảm xúc của cô dành cho Jace phải viết cả lên mặt cô rồi, và Magnus là một chuyên gia đọc hiểu. Cô nhìn đi chỗ khác. “Cứ coi như tôi có thể thuyết phục Jace tới trang viên và lấy cuốn sách đi,” cô nói. “Rồi sao nào? Tôi không biết cách đọc thần chú, hay làm thuốc giải…”

Magnus khịt mũi. “Cô nghĩ tôi cho cô tất cả lời khuyên miễn phí sao? Một khi cô có cuốn Sách Trắng, tôi muốn cô mang thẳng tới chỗ tôi.”

“Cuốn sách? Ông muốn nó?”

“Đó là một trong những cuốn thần chú quyền năng nhất thế giới. Tất nhiên là tôi muốn nó. Hơn nữa, đúng ra, nó thuộc về những Đứa con của Lilith, không phải của Raziel. Nó là một cuốn sách phép và nó vào nằm trong tay một pháp sư.”

“Nhưng tôi cần nó – để cứu mẹ tôi…”

“Cô chỉ cần một trang đó, và cô có thể giữ nó. Phần còn lại thuộc về tôi. Và đổi lại, khi cô mang cuốn sách tới, tôi sẽ giúp cô điều chế thuốc giải và cho Jocelyn uống. Cô không thể nói đây không phải một thỏa thuận công bằng.” Anh giơ tay. “Bắt tay nhé.”

Sau một thoáng lưỡng lự, Clary nắm lấy. “Tốt hơn là tôi không hối hận.”

“Tôi chắc chắn là không đâu,” Magnus nói, vui vẻ trở lại cửa trước. Trên tường, những con chữ lửa đã nhạt dần. “Cô có thấy hối hận là một thứ cảm xúc vô tích sự không?”

Ánh mặt trời bên ngoài dường như đặc biệt sáng hơn sau khi ở trong nhà tranh tối tăm. Clary đứng chớp mắt đợi cho đôi mắt điều chỉnh được: những ngọn núi đằng xa, Lữ Khách đang chăm chỉ nhai cỏ, còn Sebastian đứng bất động như một bức tượng, một tay vẫn duỗi ra. Cô quay sang Magnus. “Giờ ông có thể dừng đóng băng anh ấy được chưa?”

Magnus có vẻ hứng thú. “Tôi ngạc nhiên khi nhận được thư của Sebastian vào sáng nay,” anh ta nói. “Bảo rằng cậu ta đang giúp em, không hơn. Sao em biết cậu ta chứ?”

“Sebastian là em họ của một vài người bạn của anh em nhà Lightwood hay gì đấy. Tôi thề là anh ấy tốt tính lắm.”

“Tốt tính thôi sao? Cậu ta đẹp trai đấy chứ.” Magnus mơ màng nhìn. “Cô nên để cậu ta lại đây. Tôi có thể dùng cậu trai này làm móc treo mũ và một số thứ khác.”

“Không. Anh không có Sebastian được.”

“Sao lại không? Cô thích cậu ta à?” Đôi mắt Magnus sáng lên. “Có vẻ cậu ta thích cô đấy. Tôi thấy cậu ta sờ tìm tay em như một con sóc tìm hạt sồi ấy.”

“Vì sao chúng ta không nói về chuyện yêu đương của ông chứ?” Clary đốp chát, “Ông với Alec sao rồi?”

“Alec không chịu công khai chuyện chúng tôi yêu nhau, và vì thế tôi cũng không thèm nói chuyện với cậu ta luôn. Cậu ta gửi thư lửa cho tôi để hỏi chuyện vào hôm kia. Nó được gửi cho ‘Pháp sư Bane,’ cứ như tôi là một kẻ hoàn toàn xa lạ ấy. Tôi đoán cậu ta vẫn nuôi hy vọng với Jace, dù mối quan hệ đó sẽ chẳng bao giờ đi tới đâu. Một vấn đề tôi tưởng tượng tôi chẳng biết gì hết…”

“Thôi, im đi.” Clary khó chịu nhìn Magnus. “Nghe này, nếu ông không rã đông Sebastian, tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây, và anh sẽ không bao giờ có Sách Trắng.”

“À, được rồi, được rồi. Nhưng nếu tôi có một yêu cầu này được không? Đừng nói cho cậu ta bất cứ điều gì tôi vừa nói với em, dù cậu ta có là bạn của anh em nhà Ligtwood hay không.” Magnus đỏng đảnh búng tay.

Gương mặt Sebastian sống dậy, như một tệp video chuyển về chế độ chạy sau khi bị dừng.” …giúp chúng tôi,” anh nói. “Đây không phải chỉ là một vấn đề nhỏ như con kiến. Đây là vấn đề sống chết.”

“Nephilim các cậu nghĩ mọi vấn đề của các cậu đều là vấn đề sống chết hết,” Magnus nói. “Giờ đi đi. Cậu bắt đầu làm tôi thấy chán rồi.”

“Nhưng…”

“Đi,” Magnus nói, giọng đe dọa. Những tia lửa xanh bắn ra từ đầu những ngón tay dài, và đột nhiên trong không khí bốc mùi gì đó nghe khen khét. Đôi mắt mèo của Magnus sáng lên. Dù Clary biết đó chỉ là diễn, nhưng cô vẫn không thể không lùi lại được.

“Em nghĩ chúng ta nên đi, Sebastian,” cô nói.

Đôi mắt Sebastian nheo lại. “Nhưng, Clary…”

“Chúng ta đi thôi,” cô nằng nặc và, nắm lấy tay anh, nửa kéo nửa lôi anh về phía con Lữ Khách. Miễn cưỡng, anh đi theo cô, lầm bầm gì đó. Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Clary liếc nhìn ra sau vai. Magnus đang đứng trước cửa ngôi nhà tranh, tay khoanh trước ngực. Nhìn thấy ánh mắt cô, anh ta cười toe toét và nháy mắt.

“Anh xin lỗi, Clary.” Sebastian đặt một tay lên vai và một tay kia trên eo Clary khi giúp cô leo lên lưng Lữ Khách. Cô lờ tịt giọng nói thì thào trong đầu, cảnh cáo cô đừng ngồi lên lưng con ngựa này – hay bất cứ con ngựa nào – và để anh cầm cương. Cô trèo lên ngồi trên lưng ngựa, tự nhủ rằng đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha có chân lớn, chứ không phải một sinh vật có thể quay đầu táp cô bất cứ lúc nào.

“Xin lỗi gì cơ?” cô hỏi khi anh ngồi sau cô. Clary thấy khá là bực mình khi thấy anh trèo lên ngựa dễ dàng thế nào – như thể anh đang khiêu vũ vậy – nhưng xem cũng hay hay. Rõ ràng anh biết mình đang làm gì, cô nghĩ khi nhìn anh ta nắm lấy dây cương. Cô thầm bảo mình, thật là may khi một trong hai người biết cầm cương ngựa.

“Về Ragnor Fell. Anh không nghĩ tới chuyện ông ta không sẵn lòng giúp. Dù sao, tính cách của các pháp sư khá thất thường. Em đã từng gặp một người rồi, đúng không?”

“Em từng gặp Magnus Bane.” Cô quay lại trong một thoáng để nhìn qua Sebastian, về phía ngôi nhà tranh đang lùi dần về đường chân trời. Khói vẫn bốc ra ống khói theo hình những vũ công đang nhảy múa. Những Magnus đang khiêu vũ ư? Từ khoảng cách này, cô không tài nào dám chắc. “Ông ta là Đại Pháp sư Brooklyn.”

“Ông ta có giống Fell lắm không?”

“Giống tới choáng váng luôn. Mà chuyện Fell cũng không có sao đâu. Em biết ông ta có thể không giúp chúng ta.”

“Nhưng anh đã hứa giúp em.” Sebastian tỏ ra cực kỳ thất vọng. “À, bù lại anh có thứ khác cho em xem, vì thế ngày hôm nay không hoàn toàn là bỏ đi.”

“Cái gì thế?” Cô quay người ngước nhìn anh. Mặt trời cao cao trên bầu trời sau lưng anh, viền quanh những sợi tóc đen của anh bằng đường chỉ vàng. Sebastian cười. “Em sẽ thấy.”

Khi họ rời xa Alicante hơn, những bức tường lá xanh mướt biến mất ở hai bên đường, hé lộ những khung cảnh đẹp ngỡ ngàng: những hồ nước xanh trong, những thung lũng xanh mơn mởn, những rặng núi xám, những dòng sông và những con lạch màu bàng bạc với hoa mọc kín hai bên bờ. Clary tự hỏi sống tại một nơi như thế này sẽ có cảm giác gì. Cô không thể nào không cảm thấy lo lắng, gần như căng thẳng, khi không có những tòa nhà cao bao quanh.

Không phải quanh đây không có nhà cửa. Cứ cách một quãng, một mái nhà của một ngôi nhà đá to lớn lại nhô lên khỏi rặng cây. Có những trang viên, Sebastian giải thích (bằng cách hét vào tai cô): những ngôi nhà vùng nông thôn của những gia đình Thợ Săn Bóng Tối giàu có. Chúng làm Clary nhớ tới những căn biệt thự dọc bờ sông Hudson, phía bắc Manhattan, nơi hàng trăm năm trước, giới thượng lưu New York thường nghĩ dưỡng suốt mùa hè.

Những con đường phía trước họ chuyển từ đường rải sỏi sang đường đất. Clary tỉnh khỏi cơn mơ màng khi họ lên đồi và Sebastian ghìm cương Lữ Khách. “Nó đây,” anh nói.

Clary nhìn. “Nó” là đống đá dính đầy muội than, đen đúa, chỉ còn nhận ra bóng dáng của một nơi từng có một ngôi nhà ngự trị: Ở đó có một ống khói rỗng, vẫn hướng lên bầu trời và những bức tường với ô cửa sổ không kính thông thống ở giữa. Cỏ dại mọc xuyên qua nền nhà, xanh lá chen lẫn đen. “Em không hiểu,” cô nói. “Sao chúng ta tới đây?”

“Em không biết?” Sebastian hỏi. “Đây là nơi bố mẹ em từng sống. Đây là nơi anh trai em ra đời. Đây là trang viên nhà Fairchild.”

Không phải lần đầu tiên, Clary nghe thấy tiếng bác Hodge trong đầu. Bị hủy diệt dưới tay Valentine, ngay trước khi hắn chết. Hắn sử dụng lửa lớn để tự thiêu chết cùng gia đình, vợ và con. Vùng đất đó giờ đã trở thành vùng đất chết. Tới giờ vẫn không ai dám xây nhà trên đó. Họ nói vùng đất đó bị nguyền rủa. Không nói thêm lời nào nữa, cô trượt xuống khỏi lưng ngựa. Cô nghe tiếng Sebastian gọi, nhưng cô đã nửa chạy nửa trượt xuống ngọn đồi thấp. Đất nơi từng xây nhà bằng phẳng; những phiến đá đen của cái từng là phiến lát lối đi nằm khô khốc và nứt vỡ dưới chân cô. Ở giữa đống cỏ dại cô có thể thấy cái cầu thang kết thúc một cách đột ngột phía trên mặt đất vài foot.

“Clary…” Sebastian đi theo cô qua đống cỏ, nhưng cô hầu như chẳng để ý tới sự hiện diện của anh. Chậm rãi đi quanh một vòng, cô quan sát tổng thể bãi đổ nát. Những cái cây từng bị lửa thiêu, nay chỉ còn sống lay lắt. Nơi từng là một bãi cỏ xanh trải dài mát mắt xuống con đồi dốc. Cô có thể thấy mái có lẽ từng của một trang viên gần đó xa xa, ngay sau rặng cây. Mặt trời tỏa ánh nắng lên những mảnh kính cửa sổ vỡ thuộc về một bức tường còn nguyên vẹn vẫn đứng trở trọi. Cô bước qua một hàng đá đen để đặt chân vào đống đổ nát. Cô có thể thấy bóng của những căn phòng, của cửa vào – thậm chí là cabin hình kim, gần như còn nguyên vẹn, nằm xiêu vẹo với những mảnh sứ rơi ra, lẫn trong đất đen.

Nơi này từng có thời là nhà ở, từng có những con người còn sống, còn hít thở cư ngụ. Mẹ cô từng sống ở đây, kết hôn ở đây, sinh con ở đây. Và rồi Valentine tới và biến tất cả thành tro bụi, để lại Jocelyn lầm tưởng con trai mình đã chết, dẫn đến việc mẹ giấu cô con gái út sự thật… Một cảm giác buồn thấu buốt tâm can tràn ngập Clary. Hơn một mạng sống đã kết thúc tại nơi này. Cô ôm lấy mặt và ngạc nhiên thấy ươn ướt: cô đã khóc lúc nào không hay.

“Clary, anh xin lỗi. Anh tưởng em muốn thấy nơi này.” Đó là Sebastian, tiếng bước chân anh trên đá nghe lạo xạo, gót giày khua đám tro tàn bay lên trong không gian.

Cô quay sang anh. “Không, em muốn chứ. Cám ơn anh.”

Gió nổi lên, thổi bay những lọn tóc đen xòa xuống gương mặt anh. Anh mỉm cười hối tiếc. “Hẳn là khó khi nghĩ về mọi thứ từng xảy ra tại nơi này, về Valentine, về mẹ em – mẹ em cực kỳ dũng cảm đấy.”

“Em biết,” Clary nói. “Và quả là vậy. Mẹ em luôn rất kiên cường.”

Anh nhẹ nhàng chạm lên mặt cô. “Em cũng thế.”

“Sebastian, anh chẳng biết gì về em.”

“Không đúng.” Tay kia của anh vươn lên, và giơ anh đang ôm lấy mặt cô. Tay anh thật dịu dàng, gần như đang ngại ngần. “Anh đã nghe mọi chuyện về em, Clary. Về cách em chống lại bố đẻ để giành lấy chiếc Cốc Thánh, cách em bước vào khách sạn ma cà rồng cứu bạn. Isabelle kể cho anh nghe, và anh cũng nghe thiên hạ đồn nữa. Và kể từ lần đầu tiên – lần đâu tiên anh nghe thấy tên em – anh đã muốn gặp em. Anh biết em rất phi thường.”

Cô cười rúc rích. “Em mong anh không quá thất vọng,”

“Không,” anh há miệng, những ngón tay trượt xuống dưới cằm cô. “Không một chút nào.” Anh nâng mặt cô lên. Cô ngạc nhiên đến quên cả chuyển động, kể cả khi anh cúi đầu về phía cô, và cô nhận ra, trong muộn màng, rằng anh đang làm gì: Theo phản xạ, cô nhắm mắt lại khi môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, khiến cô rùng mình từng đợt. Một mong đợi mãnh liệt đột ngột ở đó và hôn theo cách khiến cô muốn quên mọi thứ dâng lên trong người cô. Cô giơ tay, vòng qua cổ anh, một phần để đứng vững, một phần để kéo anh lại gần hơn.

Tóc anh ngứa ngứa nơi đầu ngón tay cô, không mềm mại như tóc Jace, nhưng mềm mại và đẹp, và cô không nên nghĩ tới Jace. Cô đẩy ý nghĩ về anh sang bên khi những ngón tay của Sebastian vuốt ve má và quai hàm cô. Dù đầu những đầu ngón tay của anh đều bị chai sần, nhưng cái chạm của anh rất nhẹ nhàng. Tất nhiên, Jace cũng có những vết chai do chiến đấu; có lẽ là mọi Thợ Săn Bóng Tối đều có…

Cô dằn ý nghĩ về Jace xuống, hoặc cố làm vậy, nhưng không thể. Cô vẫn thấy anh ngay cả khi nhắm mắt – thấy những đường nét sắc cạnh và gương mặt cô có lẽ không bao giờ vẽ đúng, dù cho hình ảnh đó in đậm trong tâm trí cô tới mức nào; thấy xương tay đẹp đẽ của anh, thấy vùng da vai mang sẹo của anh…

Sự chờ đợi mãnh liệt đã dâng lên trong cô nhanh chóng lắng xuống với cảm giác đau đớn như một sợi dây chun co lại. Cô mụ mị, thậm chí khi đôi môi Sebastian đặt lên môi cô và bàn tay anh di chuyển để ôm lấy gáy cô – cô mụ mị vì choáng váng bàng hoàng của cảm giác tội lỗi. Có gì đó cực kỳ không đúng, cái gì đó còn hơn niềm mong đợi trong vô vọng về một người cô không bao giờ có. Đây là một điều khác: một cảm giác đột ngột giật mình kinh hãi, như thể cô bước một bước tự tin về phía và bất ngờ rơi xuống hố đen.

Cô thở dốc và đẩy mạnh Sebastian ra làm anh suýt ngã. Nếu anh không giữ cô, cô đã ngã rồi.

“Clary,” Ánh mắt anh mơ màng, má đỏ lựng. “Clary, sao thế?”

“Không sao cả.” Giọng cô nghe lí nhí làm sao. “Không có gì – chỉ là, em không nên – em chưa sẵn sàng…”

“Chúng ta tiến quá nhanh sao? Chúng ta có thể chậm lại…” Anh vươn tay tới, và trước khi cô kịp ngăn mình, cô đã tránh ra. Anh có vẻ bị tổn thương. “Anh sẽ không làm đau em đâu, Clary.”

“Em biết.”

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Tay anh giơ lên, vuốt tóc cô ra sau; cô kiềm cảm giác muốn tránh đi. “Có phải Jace…”

“Jace?” Anh ấy biết cô đang nghĩ về Jace, anh ta biết được sao? Và đồng thời… “Jace là anh trai em. Vì sao anh lại lôi anh ấy ra đây? Anh muốn nói gì?”

“Anh chỉ nghĩ…” Anh lắc đầu, đau khổ và bối rối hiện lên trên toàn bộ con người anh. “Rằng có lẽ có ai đó đã làm em tổn thương.”

Tay anh vẫn đặt trên má cô; cô vươn tay và nhẹ nhàng nhưng kiên định gạt tay anh xuống, trả nó về xuôi người anh. “Không. Không phải thế đâu. Chỉ là em…” Cô lưỡng lự. “Chuyện này không đúng.”

“Không đúng?” Sự tổn thương đã biến mất, thay vào đó là choáng váng khó tín. “Clary, chúng ta có liên kết. Em biết chúng ta có. Từ giây phút đầu tiên anh thấy em…”

“Sebastian, đừng…”

“Anh có cảm giác em là người anh đang chờ đợi. Anh thấy em cũng có cảm giác đó. Đừng nói là em không có.”

Nhưng đó không phải điều cô cảm thấy. Cô có cảm giác nếu cô quặt vào một góc trong một thành phố xa lạ và đột ngột thấy tòa nhà đá nâu của cô sừng sững trước mặt. Một sự nhận ra ngạc nhiên và không hoàn toàn dễ chịu: Sao nó có thể ở đây chứ? “Em không,” cô nói.

Sự giận dữ dâng lên trong đôi mắt anh – đột ngột, đen tối và thiếu kiềm chế – khiến cô ngạc nhiên. Anh nắm lấy cổ tay cô tới phát đau. “Không đúng.”

Cô cố rụt tay lại. “Sebastian…”

“Không đúng.” Lòng đen trong mắt anh dường như đang nuốt gọn lòng trắng. Gương mặt anh giống như một tấm mặt nạ trắng, cứng đơ và thiếu biểu cảm.

“Sebastian,” cô nói bình tĩnh hết mức có thể. “Anh đang làm đau em.”

Anh thả cô ra. Ngực anh lên xuống rất nhanh. “Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh xin lỗi. Anh nghĩ…”

À, anh nghĩ sai rồi, Clary muốn nói, nhưng cô kiềm lời lại. Cô không muốn nhìn vẻ mặt đó trên gương mặt anh nữa. “Chúng ta nên trở về,” thay vào đó cô nói. “Trời sắp tối rồi.”

Anh ngây ngốc gật đầu, có vẻ choáng vì cơn giận đột ngột bùng nổ hệt như cô vậy. Anh quay ngước và bước về phía con Lữ Khách, hiện đang gặm cỏ dưới bóng cây đổ dài. Clary lưỡng lự một lúc, rồi đi theo anh – dường như cô chẳng thể làm gì khác. Cô lén lút nhìn xuống cổ tay khi đi sau anh – chúng có những viền đỏ ở nơi ngón tay anh nắm lấy, và ngạc nhiên hơn, đầu ngón tay cô đen sì lại, như thể cô đã dùng mực sơn lên vậy.

Sebastian im lặng khi giúp cô leo lên lưng Lữ Khách. “Anh xin lỗi nếu anh ám chỉ điều gì về Jace,” cuối cùng anh cất tiếng khi cô ngồi vững trên lưng ngựa. “Cậu ta sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Anh biết là vì em nên cậu ta mới tới thăm tù nhân ma cà rồng tại Gard…”

Như thể mọi thứ trên thế giới này đột ngột dừng lại. Clary có thể nghe tiếng thở của mình qua tai, thấy tay cô, đóng băng như tay tượng, để im trên yên ngựa. “Tù nhân ma cà rồng?” cô thì thào.

Sebastian ngước gương mặt ngạc nhiên nhìn cô. “Đúng,” anh nói. “Simon, họ đã mang ma cà rồng đó theo từ New York. Anh tưởng – anh muốn nói, anh chắc em đã biết rồi. Jace không nói cho em nghe sao?”

Bình luận