Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 17: Câu chuyện Thợ Săn Bóng Tối

Tác giả: Cassandra Clare

Clary ngồi ở đầu cầu thang dẫn vào Sảnh Hiệp định, nhìn ra Quảng trường Thiên thần. Giờ đây, mặt trăng đang treo lủng lẳng trên các mái nhà của Alicante. Những tháp quỷ phản chiếu lại ánh trăng, tạo nên vầng sáng trắng bạc. Bóng tối đã che dấu những vết sẹo và bầm tím của thành phố rất tốt; trông nó thật thanh bình dưới bầu trời đêm – nếu không nhìn lên đồi Gard và cảnh hoang tàn của pháo đài trên đó. Những lính canh gác đi tuần trên quảng trường bên dưới, xuất hiện và biến mất khi đi vào và ra khỏi vùng sáng của những ngọn đèn đường phù thủy. Họ hoàn toàn chẳng để tâm tới sự hiện diện của Clary. Một vài bậc thang bên dưới, Simon đang đi đi lại lại, bước chân hoàn toàn không phát ra tiếng động. Cậu nhét tay vào túi áo, và khi quay lại ở cuối bậc thang để tiến về phía cô, ánh trăng tỏa sáng trên nước da trắng của cậu như thể một bề mặt có khả năng phản chiếu.

“Đừng đi lại nữa”, cô bảo. “Cậu làm mình căng thẳng hơn đấy”.

“Xin lỗi”.

“Mình cảm thấy như chúng ta sẽ ở ngoài này mãi mất”. Clary căng tai, nhưng chỉ nghe thấy những tiếng thì thào vang ra qua cánh cửa đôi đóng im ỉm của Sảnh lớn. “Cậu nghe thấy họ nói gì trong đó không?”

Simon nhắm hờ mắt; cậu có vẻ cực kỳ tập trung. “Một chút”, cậu nói sau một hồi im lặng.

“Mình ước mình ở trong đó”, Clary nói và bực bội đá chân vào những bậc thềm. Chú Luke bảo cô ra ngoài đợi trong khi Clave bàn luận; chú muốn cô Amatis ra ngoài cùng, nhưng Simon đòi ra ngoài thay, nói rằng cô Amatis nên ở bên trong ủng hộ Clary. “Mình ước mình là một phần trong buổi họp”.

“Không”, Simon nói. “Cậu không đâu”.

Cô biết vì sao chú Luke yêu cầu cô ra ngoài đợi. Cô tưởng tượng họ sẽ nói gì về cô trong đó. Đồ dối trá. Quái dị. Ngu ngốc. Điên rồi. Đần độn. Quái vật. Con gái của Valentine. Có lẽ cô nên ở ngoài Sảnh, nhưng sự căng thẳng chờ đợi quyết định của Clave thật đáng sợ.

“Có lẽ bọn mình nên leo lên đó”, Simon nói, hướng nhìn lên những cây cột trắng to đỡ mái Sảnh. Những chữ rune khắc trên đó tạo thành những hoa văn chồng chéo, nhưng không hề có chỗ bám víu. “Ồ, thôi đi”, Clary nói. “Cậu là ma cà rồng, không phải Người Nhện”.

Đáp lại, Simon chỉ nhảy lên những bậc thang ở chân cái cột. Cậu trầm tư nhìn nó một lúc trước khi đặt tay lên và bắt đầu trèo. Clary quan sát, miệng há hốc, khi những ngón tay vào chân tìm ra những điểm bám không thể tin nổi ở trên rìa đá. “Cậu là Người Nhện!” cô reo lên.

Simon liếc nhìn từ nửa cái cột xuống. “Vậy là cậu là Mary Jane rồi. Cô ấy cũng tóc đỏ nữa”, cậu nói. Cậu liếc nhìn toàn cảnh thành phố, nhíu mày. “Mình đang hy vọng thấy Cổng Bắc từ đừng này, nhưng vẫn chưa đủ cao”. Clary biết vì sao cậu muốn thấy cái cổng. Những người truyền tin đã tới nơi đó báo cho cư dân Thế Giới Ngầm đợi trong khi Clave thảo luận, và Clary chỉ hy vọng họ sẽ đồng ý. Và nếu thế, ngoài kia như thế nào rồi? Clary nghĩ tới cảnh đám đông chờ đợi, đi lại, phân vân-

Cánh cửa đôi của Sảnh mở ra. Một người mảnh khảnh bước ra, đóng cửa và quay nhìn Clary. Cô đang ngồi trong bóng tối, và chỉ khi tiến ra, gần hơn với ngọn đèn phù thủy chiếu lên những bậc thềm, Clary mới thấy mái tóc đỏ rực rỡ và nhận ra mẹ.

Jocelyn ngước nhìn, sửng sốt. “À, chào Simon. Mừng được thấy cháu đang – thích nghi”.

Simon thả cây cột và nhẹ nhàng rơi xuống chân cột. Cậu trông khá bối rối. “Chào cô Fray”.

“Cô không biết có nên gọi cô như vậy không nữa”, mẹ Clary nói. “Có lẽ cháu chỉ cần gọi cô là cô Jocelyn là được rồi”. Cô lưỡng lự. “Cháu biết đấy, trong- tình huống- kỳ lạ thế này, thật mừng được thấy cháu ở đây cùng Clary. Cô không thể nhớ lần cuối hai cháu rời nhau là bao giờ nữa’.

Simon trông vô cùng ngượng ngùng. “Cháu cũng rất mừng được gặp cô”.

“Cám ơn cháu, Simon”. Jocelyn nhìn cô con gái. “Giờ, Clary, chúng ta nói chuyện một lúc có được không? Riêng tư ấy?”

Clary ngồi im một lúc lâu, nhìn mẹ. Khó là không có cảm giác cô đang nhìn một người xa lạ. Cổ họng cô nghẹn lại, gần như không thể phát ra tiếng. Cô nhìn Simon, người rõ ràng đang chờ đợi cô nói cậu biết nên đi hay ở. Cô thở dài. “Vâng ạ”.

Simon giơ ngón cái khích lệ Clary trước khi biến mất vào trong Sảnh. Clary quay đi và nhìn chăm chú xuống quảng trường, quan sát những lính gác đi vòng tròn, khi Jocelyn tới và ngồi bên cạnh. Một phần trong Clary muốn dựa đầu vào vai mẹ. Cô có thể nhắm mắt giả vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn. Một phần khác trong cô biết rằng làm thế cũng chẳng tạp ra sự khác biệt gì; cô không thể nhắm mắt mãi mãi.

“Clary”, Jocelyn nói, rất nhẹ nhàng. “Mẹ xin lỗi”.

Clary nhìn tay. Cô nhận ra, cô vẫn cầm thanh stele của chú Patrick Penhallow. Cô hi vọng chú không nghĩ cô định trộm nó.

“Mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấy lại nơi này”, Jocelyn tiếp tục. Clary liếc trộm mẹ và thấy mẹ đang nhìn thành phố, nhìn những ngọn tháp quỷ tỏa ánh sáng trắng nhạt phả lên bầu trời. “Thi thoảng mẹ mơ thấy nó. Mẹ thậm chí còn muốn vẽ nó, vẽ lại ký ức của mẹ về nó, nhưng mẹ không thể. Mẹ nghĩ nếu con thấy những bức tranh, con sẽ hỏi, phân vân làm sao những hình ảnh này lại xuất hiện trong đầu mẹ. Mẹ quá sợ rằng con sẽ phát hiện ra mẹ tới từ đâu. Mẹ thực sự là ai”.

“Và giờ con đã biết”.

“Và giờ con đã biết”. Mẹ nói thật buồn. “Và con có mọi lý do để ghét mẹ”.

“Con không hề ghét mẹ’, Clary nói. “Con chỉ-”

“Không tin mẹ”, Jocelyn nói. “Mẹ không trách con. Mẹ nên nói cho con biết sự thực”. Mẹ nhẹ nhàng chạm lên vai Clary và dường như vui mừng khi Clary không tránh. “Mẹ có thể nói rằng mẹ làm vậy để bảo vệ con, nhưng mẹ biết nghe sẽ như thế nào. Lúc đó, mẹ đã ở trong Sảnh, quan sát con-”

“Mẹ ở đó?” Clary giật mình. “Con không thấy mẹ”.

“Mẹ ở tận cuối Sảnh. Luke bảo mẹ đừng tới họp, rằng sự hiện diện của mẹ sẽ làm cho mọi người bực bội và làm mọi thứ đổ xuống sông xuống bể, và có lẽ chú ấy đúng, nhưng mẹ rất muốn ở đó. Mẹ trốn vào khi buổi họp bắt đầu và ẩn trong bóng tối. Nhưng mẹ có ở đó. Mẹ chỉ muốn nói với con rằng-”

“Rằng con đã làm trò ngốc chứ gì?” Clary cay đắng nói. “Con biết rồi”.

“Không. Mẹ muốn nói rằng mẹ tự hào vì con”.

Clary vội quay lại nhìn mẹ. “Thật ạ?”

Jocelyn gật đầu. “Tất nhiên rồi. Cái cách con đứng trước toàn bộ Clave. Cách con cho họ thấy con có thể làm gì. Con khiến họ nhìn con và thấy người yêu thương nhất trên đời, đúng không?”

“Dạ”, Clary nói. “Sao mẹ biết?”

“Vì mẹ nghe họ gọi những cái tên khác nhau”, Jocelyn nhẹ nhàng nói. “Nhưng mẹ vẫn thấy con”.

“Ồ”. Clary nhìn xuống chân. “À, con vẫn không chắc họ có tin con về việc những chữ rune không nữa. Ý con là, con hy vọng là có, nhưng-”

“Mẹ xem được không?’ Jocelyn hỏi.

“Xem gì ạ?”

“Chữ rune. Chữ rune con đã tạp ra để gắn kết Thợ Săn Bóng Tối và cư dân Thế Giới Ngầm”. Mẹ lưỡng lự. “Nếu con không thể cho mẹ xem-”

“Không, được mà mẹ”. Với thanh stele, Clary vẽ chữ rune thiên thần đã cho cô xem trên thềm Sảnh Hiệp Định, và chúng tỏa lên ánh sáng vàng đỏ trong khi cô vẽ. Nó là một chữ rune mạnh mẽ, một bản đồ những đường uốn lượn bên trên một ma trận những đường thẳng. Đơn giản nhưng phức tạp. Giờ Clary biết vì sao lúc trước cô thấy nó chưa hoàn thiện: nó cần một chữ rune đi cùng để có tác dụng. Một cặp đôi. Một người bạn đồng hành. “Đồng Hành”, cô nói và rút thanh stele lại. “Con gọi nó thế đó”.

Jocelyn im lặng quan sát trong khi chữ rune lóe lên và mờ dần, để lại đường đen mờ nhạt trên đá. “Khi mẹ còn trẻ”, cuối cùng mẹ nói, “mẹ đã cố rất nhiều để gắn kết cư dân Thế Giới Ngầm và Thợ Săn Bóng Tối, để bảo vệ Hiệp Định. Mẹ nghĩ mẹ đang theo đuổi một giấc mơ – điều mà hầu hết các Thợ Săn Bóng Tối khó có thể tưởng tượng nổi. Và giờ con đã biến nó thành sự thực”. Mẹ chớp mắt. “Mẹ nhận ra một vài điều khi theo dõi con trong Sảnh. Con biết đó, suốt bao nhiêu năm, mẹ bảo vệ con bằng cách giấu con đi. Đó là lý do mẹ ghét con tới Xứ Quỷ. Mẹ biết đó là nơi cư dân Thế Giới Ngầm và người thường thường tụ tập – và có nghĩa ở đó có thể có Thợ Săn Bóng Tối. Mẹ tưởng tượng có điều gì đó trong dòng máu con kéo con tới đó, có gì đó nhận ra Thế Giới Ngầm thậm chí chẳng cần tới Tâm Nhãn. Mẹ nghĩ con sẽ an toàn nếu mẹ giấu con về thế giới đó. Mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ bảo vệ con bằng cách giúp con trở nên mạnh mẽ và biết cách chiến đấu”. Mẹ có vẻ buồn. “Nhưng giờ con đã mạnh mẽ lên rồi. Mạnh mẽ để mẹ có thể nói cho con nghe sự thực, nếu như con còn muốn nghe”.

“Con không biết nữa”. Clary nghĩ tới những hình ảnh thiên thần cho cô xem, về những hình ảnh đó tệ hại tới mức nào. “Con biết con giận mẹ vì đã nói dối con. Nhưng con không chắc con muốn biết những điều tệ hại hơn”.

“Mẹ đã nói chuyện với Luke. Chú ấy nghĩ con nên biết điều mẹ phải nói với con. Toàn bộ câu chuyện. Tất cả. Những chuyện mẹ chưa từng kể với một ai, chưa từng nói với chú ấy. Mẹ không hứa trước toàn bộ sự thật nghe sẽ êm tai. Nhưng đó là sự thực”.

Luật lệ hà khắc, nhưng luật vẫn là luật. Cô muốn Jace nghe sự thực và chính cô cũng muốn biết nữa. Clary nắm chặt tay stele trong tay, những mấu tau trắng bệch. “Con muốn biết mọi điều”.

“Mọi điều-” Jace hít một hơi thật sâu. “Mẹ không biết nên bắt đầu từ đâu”.

“Thế bắt đầu với việc sao mẹ lại kết hôn với Valentine? Sao mẹ có thể lấy một người đàn ông như thế, để ông ta trở thành bố con- ông ta là quái vật”.

“Không. Ông ấy là một con người. Nhưng không phải người tốt. Nhưng nếu con muốn biết lý do mẹ kết hôn với Valentine, đó là vì mẹ đã yêu ông ta”.

“Không thể nào”, Clary nói. “Làm gì có ai yêu nổi ông ta chứ”.

“Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ đã yêu ông ta”, Jocelyn nói. “Mẹ nghĩ ông ta hoàn hảo – có tài, thông minh, quyến rũ, vui tính, tuyệt vời. Mẹ biết, con đang nhìn mẹ như thể mẹ mất trí. Nhưng con chỉ biết Valentine của bây giờ thôi. Con không thể tưởng tượng nổi lúc đó ông ấy thế nào đâu. Khi bọn mẹ học cùng trường, mọi người đều yêu mến ông ấy. Ông ấy tỏa sáng như thể một phần đặc biệt, bừng sáng của vũ trụ mà chỉ một mình ông ấy vươn tới được, và nếu bọn mẹ may mắn, ông ta sẽ chia sẻ nó với bọn mẹ, dù chỉ một chút. Mọi cô gái đều đem lòng yêu ông ta, và mẹ nghĩ mẹ chẳng có cơ hội. Mẹ chẳng có gì đặc biệt hết. Mẹ chẳng hề nổi tiếng trong trường; chú Luke là một trong những người bạn thân nhất của mẹ, và mẹ dành hầu hết thời gian chơi với chú ấy. Nhưng, không hiểu sao, Valentine lại chọn mẹ”.

Ghê quá, Clary muốn nói. Nhưng cô kìm lại. Có thể do sự buồn rầu trong giọng mẹ, hoàn cùng sự hối hận. Có lẽ đó là điều mẹ nói về việc Valentine tỏa sáng. Clary đã từng nghĩ về Jace như vậy, và cảm thấy ngu ngốc về suy nghĩ đó. Có lẽ khi người ta yêu, người ta đều có cảm giác tương tự.

“Được rồi”, cô nói. “Con hiểu. Nhưng lúc đó mẹ mới mười sáu tuổi. Điều đó đâu có nghĩa sau này mẹ phải lấy ông ta”.

“Lúc kết hôn mẹ mười tám tuổi. Ông ấy mười chín”, Jocelyn nói theo kiểu tường thuật.

“Ôi Chúa ơi”, Clary kinh hoàng. “Mẹ sẽ giết con nếu con muốn kết hôn ở tuổi mười tám”.

“Ừ”, Jocelyn đồng tình. “Nhưng Thợ Săn Bóng Tối thường kết hôn sớn hơn người thường. Cuộc đời của họ – của chúng ta – ngắn hơn; hầu hết đều chết rất thảm. Vì thế chúng ta sống gấp hơn. Kể cả thế, đúng là lúc đó mẹ lấy chồng sớm. Nhưng, gia đình rất vui cho mẹ – thậm chí chú Luke cũng vui thay cho mẹ. Mọi người đều nghĩ Valentine là một chàng trai tốt. Và con biết đó, lúc đó ông ta mới chỉ là một cậu thanh niên. Chỉ có duy nhất một người bảo mẹ đừng lấy ông ấy, là Madeleine. Hồi đi học, bọn mẹ là bạn, nhưng khi mẹ nói mẹ đã đính hôn, cô ấy bảo Valentine là kẻ ích kỷ và hằn học, rằng sự quyến rũ của ông ấy chỉ để che dấu sự điên rồ bên trong. Mẹ tự nhủ rằng cô ấy ghen tị với mẹ”.

“Đúng không ạ?”

“Không”, Jocelyn nói, “cô ấy nói thật. Chỉ là mẹ không muốn nghe thôi”. Mẹ nhìn xuống tay.

“Nhưng mẹ đã hối tiếc”, Clary nói. “Sau khi kết hôn, đúng không ạ?”

“Clary”, Jocelyn nói. Mẹ có vẻ mệt mỏi. “Bọn mẹ đã hạnh phúc. Ít nhất trong vài năm đầu. Hai vợ chồng sống tại nhà ông bà ngoại con, nơi mẹ trưởng thành; Valentine không muốn sống trong thành phố, và muốn những thành viên khác của Circle tránh xa Alicante và những con mắt tọc mạch của Clave. Nhà Wayland sống ở cách đó hai dặm, và những người khác cũng sống gần đó – vợ chồng Lightwood, Penhallow. Bọn mẹ có cảm giác như đang ở trung tâm thế giới, với tất cả mọi hoạt động đều xoay quanh, tất cả những đam mê, và trong tất cả, mẹ đều ở bên Valentine. Ông ta chưa bao giờ để mẹ có cảm giác bị gạt sang bên hay tầm thường. Không, mẹ là phần quan trọng của Circle. Mẹ là một trong số ít người được ông ấy tin tưởng. Ông ấy bảo mẹ rằng nếu không có mẹ, ông ấy chẳng làm được gì. Không có mẹ, ông ấy chẳng là gì”.

“Thật sao?” Clary không thể tưởng tượng nổi Valentine lại nói điều gì như vậy, một điều làm ông ta nghe chừng- yếu đuối.

“Đúng, nhưng cũng không thực sự đúng. Valentine chưa bao giờ không là gì cả. Ông ta sinh ra đã có tố chất lãnh đạo, là trung tâm của vòng tròn. Càng ngày càng nhiều người tề tựu quanh ông ta. Họ bị ông ta thu hút sự đam mê và những ý kiến sáng suốt. Hồi đầu, hiếm khi ông ta nhắc tới cư dân Thế Giới Ngầm. Tất cả đều là về cải cách Clave, thay đổi những luật lệ đã lỗi thời và hà khắc và sai lầm. Valentine nói rằng cần có thêm Thợ Săn Bóng Tối, cần nhiều người hơn để đối đầu với lũ quỷ, cần nhiền Học Viên hơn, rằng chúng ta nên ít lo về việc ẩn náu và quan tâm hơn tới việc bảo vệ thế giới khỏi lũ quỷ. Rằng chúng ta nên ưỡn ngực tự hào mà bước đi trên thế giới này. Một thế giới toàn Thợ Săn Bóng Tối, nơi quỷ dữ phải chạy trốn vì sợ hãi, còn người thường, thay vì tin rằng chúng ta không tồn tại, cám ơn chúng ta vì điều chúng ta làm – quả là một ý tưởng quyến rũ. Bọn mẹ còn trẻ; bọn mẹ nghĩ những lời cám ơn quan trọng. Bọn mẹ không biết”. Jocelyn hít một hơi sâu, như thể chuẩn bị lặn. “Rồi mẹ có thai”.

Clary cảm thấy lạnh gáy và ngột ngạt – cô không biết vì sao – cô không còn chắc mình muốn biết sự thật từ mẹ, không còn chắc cô muốn nghe gì, thêm một lần lần nữa, về việc Valentine biến Jace thành quái vật. “Mẹ-”

Jocelyn lắc đầu quầy quậy. “Con hỏi mẹ vì sao mẹ không bao giờ nói con có anh. Đây là lý do”. Mẹ thở mệt mỏi. “Mẹ mừng khi biết tin. Và Valentine – ông ấy luôn muốn làm bố. Để huấn luyện con trai mình thành một chiến binh như cách ông nội con đã dạy ông ấy. ‘hoặc một cô con gái’, mẹ đã nói vậy, và ông ta mỉm cười và nói con gái cũng có thể trở thành một chiến binh giỏi như con trai, và ông ấy cũng hạnh phúc nếu có con gái. Mẹ nghĩ mọi chuyện thật hoàn hảo.

“Và rồi Luke bị người sói cắn. Họ nói khả năng vết cắn biến chú ấy thành người sói là 50/50. Mẹ nghĩ đúng hơn là 75/25. Hiếm thấy ai thoát khỏi căn bệnh đó, và chú Luke cũng không ngoại lệ. Tuần trăng tiếp theo, chú ấy biến đổi. Chú ấy đã đứng trước cửa nhà mẹ vào buổi sáng, người bê bết máu, quần áo rách thành mảnh vụn. Mẹ muốn an ủi chú, nhưng Valentine đẩy mẹ sang bên. ‘Jocelyn’. Ông ấy nói, ‘đứa bé’, như thể chú Luke định chạy đến chỗ mẹ và lôi đứa bé ra khỏi bụng mẹ vậy. Đó là Luke mà, nhưng Valentine đẩy mẹ đi và lôi Luke xuống bậc tam cấp và vào rừng. Khi ông ta trở lại, ông ta chỉ có một mình. Mẹ chạy đi tìm chú ấy, nhưng ông ta bảo chú Luke đã tự sát vì tuyệt vọng. Rằng chú ấy đã – chết”.

“Nhưng ông ta đã đưa dao cho chú Luke”, cô nói lí nhí. “Ông ta bảo chú ấy hãy tự sát đi. Ông ta bắt chồng cô Amatis li dị với cô ấy, chỉ vì cô ấy có người anh biến thành người sói.

“Mẹ đâu có biết”, Jocelyn nói. “Sau khi Luke chết, mẹ cảm thấy như rơi vào hố đen. Mẹ dành nhiều tháng trong phòng ngủ, li bì suốt ngày đêm, chỉ ăn vì đứa bé. Những người thường gọi đó là trầm cảm, nhưng Thợ Săn Bóng Tối không có khái niệm đó. Valentine tin rằng mẹ trong thời kỳ mang thai vất vả. Ông ta nói với mọi người rằng mẹ bị ốm. Mẹ ốm thật – mẹ không ngủ được. Mẹ cứ nghĩ mẹ không nghe thấy những tiếng ồn kỳ lạ, những tiếng hét trong đêm. Valentine cho mẹ uống thuốc an thần, nhưng mẹ lại mơ thấy ác mộng. Những giấc mơ tệ hại trong đó Valentine đè nghiến mẹ xuống, đâm dao vào mẹ, hoặc bắt mẹ uống thuốc độc. Buổi sáng, mẹ kiệt sức, và mẹ ngủ suốt ngày. Mẹ không biết bên ngoài như thế nào, không biết ông ta đã ép Stephen li hôn Amatis và cưới Céline. Mẹ trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và rồi-” Jocelyn xoắn hai tay đặt trên đùi. Chúng đang run. “Và rồi mẹ sinh anh con”.

Mẹ im lặng, rất lâu khiến Clary nghĩ liệu mẹ có kể tiếp không. Jocelyn nhìn ra ngoài ngọn tháp quỷ, những ngón tay vẽ nên những hình xăm lo lắng trên đầu gối. Cuối cùng mẹ nói, “Bà ngoại con đã ở bên mẹ khi đứa bé ra đời. Con không biết bà. Bà ngoại của con. Bà rất hiền. Mẹ nghĩ con sẽ quý bà lắm. Bà giao đứa bé cho mẹ, và lúc đầu mẹ chỉ biết cảm giác đứa bé trên tay thật tuyệt vời, và tấm chăn bao lấy thằng bé thật mềm mại, và rằng thằng bé thật nhỏ bé và tinh tế, với chỏm tóc trên đầu. Và rồi nó mở mắt”.

Giọng Jocelyn đều đều không lên không xuống, nhưng không hiểu sao Clary lại run cầm cập, sợ điều mẹ sẽ nói tiếp theo. Đừng, cô muốn nói, Đừng nói cho con. Nhưng Jocelyn tiếp tục, những lời nói ào ào ra như liều thuốc độc lạnh ngắt. “Sự sợ hãi ào qua người mẹ. Mẹ có cảm giác như tắm trong a xít vậy – da mẹ tan chảy tới tận xương, và tất cả những gì mẹ làm được là không làm rơi đứa bé và bắt đầu la hét. Họ nói người mẹ luôn hiểu con mình một cách bản năng. Mẹ nghĩ điều đối lập cũng đúng. Mọi dây thần kinh trong cơ thể mẹ đều hét lên rằng đó không phải con mẹ, rằng có gì đó kinh khủng và bất bình thường, không con người như một vật ký sinh vậy. Sao bà ngoại lại không thấy chứ? Nhưng bà cười với mẹ như thể chẳng có chuyện gì không ổn hết.

‘Tên thằng bé là Jonathan’, một giọng nói vang lên từ cánh cửa. Mẹ ngước lên thấy Valentine đang nhìn cảnh trước mặt với vẻ hài lòng. Đứa bé lại mở mắt, như thể nhận ra tên. Đôi mắt nó đen, đen như màn đêm, sâu hun hút như đường hầm khoét sâu vào tận sọ. Trong đó không có chút nhân tính nào”.

Một khoảng lặng kéo dài nữa. Clary ngồi chết trân, nhìn mẹ mà miệng há hốc kinh sợ. Mẹ đang nói về Jace, cô nghĩ. Jace khi còn là một đứa nhỏ. Sao mẹ có thể cảm nhận như vậy về một đứa bé chứ?

“Mẹ”, cô thì thào. “Có thể – có thể mẹ bị choáng hay gì đó. Hoặc có thể mẹ ốm-”

“Đó là điều Valentine nói với mẹ”, Jocelyn đều đều nói. “Rằng mẹ bị ốm. Valentine yêu thương Jonathan. Ông ta không hiểu mẹ bị làm sao nữa. Và mẹ biết ông ta đúng. Mẹ là một con quái vật, một con quái vật không thể nào yêu nổi con mình. Mẹ đã định tự tử. Có thể mẹ đã làm rồi – nếu không nhận được một bức thư lửa, từ Ragnor Fell. Ông ta là pháp sư có quan hệ mật thiết với gia đình mẹ; ông ta là người bọn mẹ gọi khi cần bùa trị bệnh hay đại loại thế. Ông ta phát hiện ra Luke trở thành thủ lĩnh người sói ở rừng Brocelind, ở biên giới phía đông. Mẹ đốt thư ngay khi đọc xong. Mẹ biết Valentine chưa hề hay tin. Nhưng mãi tới khi tới trại người sói và thấy Luke, mẹ mới biết chắc chắn rằng Valentine đã lừa mẹ, nói dối về việc Luke tự tử. Lúc đó mẹ bắt đầu thực sự ghét ông ta.

“Nhưng chú Luke nói cho mẹ biết rằng Valentine có gì đó bất thường rồi mà – rằng chú ấy biết ông ta đang làm điều gì mờ ám. Chú nói cho mẹ biết trước khi Biến Đổi”.

Trong một lúc Jocelyn không trả lời. “Con biết không, chú Luke đáng ra đã không bị cắn. Chuyện đó đáng lẽ đã không xảy ra. Đó là một vụ đi tuần theo thường lệ trong rừng, chú ấy ra ngoài cùng Valentine – chuyện đó đáng lẽ không xảy ra”.

“Mẹ-”

“Chú Luke nói mẹ từng bảo với chú ấy rằng mẹ sợ Valentine ngay trước khi chú ấy Biến Đổi. Chú ấy nói mẹ bảo ông ta là mẹ nghe thấy những tiếng hét vọng qua những bức tường của trang viên, rằng mẹ nghi ngờ gì đó, sợ gì đó. Và chú Luke – chú Luke thật thà – đã hỏi Valentine về chuyện đó vào sáng hôm sau. Tối đó Valentine đưa chú Luke đi săn, và chú ấy bị cắn. Mẹ nghĩ – mẹ nghĩ Valentine đã làm mẹ quên điều mẹ đã thấy, bất cứ điều gì làm mẹ sợ. Ông ta đã làm cho mẹ tin rằng đó chỉ là những cơn ác mộng. Và mẹ nghĩ ông ta muốn loại bỏ Luke để không ai nhắc mẹ nhớ rằng mẹ sợ chồng mình. Nhưng mẹ không nhận ra, không phải ngay lập tức. Luke và mẹ gặp nhau rất ngắn trong hôm đầu tiên, và mẹ rất muốn nói với chú ấy về Jonathan, nhưng mẹ không thể, mẹ không thể. Jonathan là con trai của mẹ. Nhưng cứ nhìn vào chú Luke, chỉ cần nhìn thấy chú ấy thôi là mẹ đã mạnh mẽ hơn rồi. Mẹ về nhà và tự nhủ rằng mẹ sẽ cố gắng hơn với Jonathan, sẽ học cách yêu quý thằng bé. Sẽ cố gắng thực tâm yêu thương nó.

“Đên đó mẹ bị đánh thức bởi tiếng trẻ con khóc. Mẹ bật dậy, một mình trong phòng ngủ. Valentine ra ngoài họp Circle, vì thế mẹ chẳng thể nói với ai điều ngạc nhiên đó. Jonathan, con biết không, chưa bao giờ khóc – chưa bao giờ gây tiếng động. Sự im lặng của thằng bé là một trong nhiều điều khiến mẹ buồn chán. Mẹ lao ra hành lang tới phòng nó, và nó đang ngủ ngon lành. Nhưng mẹ vẫn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, mẹ chắc chắn. Mẹ xuống lầu, đi theo tiếng khóc. Rõ ràng nó vang tới từ hầm rượu, nhưng cửa bị khóa, hầm rượu chẳng khi nào được sử dụng hết. Nhưng mẹ lớn lên trong ngôi nhà đó. Mẹ biết nơi ông ngoại giấu chìa khóa-Jocelyn không nhìn Clary khi nói; dường như mẹ đang đắm chìm trong câu chuyện, trong ký ức.

“Mẹ chưa bao giờ kể cho con câu chuyện về người vợ của Râu Xanh, khi con còn nhỏ nhỉ? Người chồng nói với vợ không được nhìn vào căn phòng khóa, và cô ta đã nhìn, và thấy những mảnh xương cốt của những bà vợ trước đã bị hắn ta giết, được trưng bày như những xác bướm trong lọ kính. Mẹ không hề biết khi mở cửa mẹ sẽ thấy gì. Nếu mẹ được làm lại, liệu mẹ có thể tự mình mở cửa, dùng đèn phù thủy để lần trong bóng tối không? Mẹ không biết nữa Clary. Mẹ không biết nữa.

“Cái mùi – ôi, cái mùi dưới đó, như mùi máu, xác chết và thối rữa. Valentine đã tạo nên một chỗ dưới lòng đất, ở nơi từng là hầm rượu. Hóa ra đó không phải là tiếng trẻ con khóc. Trong những xà lim là những sinh vật bị giam cầm. Những con quỷ bị xích bằng xích điện, ngoi ngóp và quằn quại trong xà lim, nhưng còn nhiều, rất nhiều những thi thể của cư dân Thế Giới Ngầm, ở trong những trạng thái khác nhau của chết và hấp hối. Có người sói, xác đã phân hủy tới nửa vì bột bạc. Ma cà rồng bị cắm đầu vào nước thánh tới khi da lột khỏi xương. Tiên bị xiên bằng những thanh sắt lạnh.

“Đến giờ mẹ vẫn không hề nghĩ ông ta thích hành hạ người khác. Không hẳn. Ông ta dường như đang theo đuổi một đỉnh cao khoa học. Có những mẩu giấy chi chit chữ trên tường, những ghi chép đầy đủ về các thí nghiệm, về một sinh vật sẽ chết trong bao lâu. Có một ma cà rồng bị đốt cháy da hết lần này tới lần khác để xem sinh vật tội nghiệp đó sau bao nhiêu lần sẽ không tái sinh nổi nữa. Thật khó có thể đọc những thứ ông ta viết mà không muốn ngất, hay nôn. Nhưng không hiểu sao mẹ vẫn kiềm chế được.

“Có một trang viết về những thí nghiệm ông ta thử trên chính mình. Ông ta đọc ở đâu đó rằng máu quỷ sẽ khuếch đại sức mạnh Thợ Săn Bóng Tối. Ông ta đã thử tiêm máu quỷ vào người, nhưng không thành công. Không có gì xảy ra ngoài việc ông ta bị ốm. Cuối cùng ông ta kết luận rằng tuổi tác đã quá lớn nên máu quỷ không còn tác dụng nổi trên người ông ta, và rằng phải tiêm nó vào một đứa nhỏ mới có thể hoàn toàn tác dụng được – nên là một đứa nhỏ chưa chào đời.

“Trong trang đó ghi chép những kết luận đặc biệt cho những ghi chú khác với một đầu đề mẹ nhận ra. Tên mẹ: Jocelyn Morgenstern.

“Mẹ nhớ ngón tay mẹ đã run thế nào khi lật từng trang, những từ ngữ đã in sâu vào tâm trí mẹ. ‘Jocelyn uống hỗn hợp vào tối nay. Không có biểu hiện rõ rệt nào, nhưng đứa bé mới là điều tôi quan tâm- Với máu quỷ được pha vào thứ tôi cho cô ta uống, đứa trẻ có thể có khả năng đặc biệt- Đêm qua tôi nghe thấy tim đứa nhỏ đập, mạnh hơn nhịp tim người, tiếng như tiếng chuông rền, báo hiệu sự ra đời của một thế hệ Thợ Săn Bóng Tối mới, máu quỷ trộn cùng máu thiên thần tạo ra sức mạnh vượt qua mọi tưởng tượng trước đây- không lâu nữa, sức mạnh của Thế Giới Ngầm không còn là mạnh nhất thế giới này-”

“Còn nhiều, rất nhiều. Mẹ nắm lấy những trang giấy, những ngón tay run rẩy, đầu óc nghĩ lại những hỗn hợp Valentine đã đưa mẹ uống mỗi đêm, những cơn ác mộng bị đâm, bị bóp cổ, bị đầu độc. Nhưng mẹ không phải người bị ông ta đầu độc. Mà là Jonathan. Jonathan, đứa nhỏ đã bị ông ta biến thành một dạng á quỷ. Và rằng, Clary – đó là khi mẹ nhận ra Valentine thực sự là con người như thế nào”.

Clary thở dài mà cô không nhận ra mình đang nén lại. Thật đáng sợ – quá đáng sợ – nhưng nó hợp với điều Ithuriel đã cho cô thấy. Cô không chắc cô thương ai, thương mẹ hay Jonathan nữa. Jonathan – cô không thể nghĩ đó là Jace, khi có mẹ ở đó, khi câu chuyện còn quá mới với đầu óc cô – bị biến thành nửa người nửa ngợm vì ông nố chỉ quan tâm tới việc giết hại cơ dân Thế Giới Ngầm hơn là về gia đình.

“Nhưng – lúc đó mẹ không bỏ đi, đúng không?” Clary lí nhí hỏi. “Mẹ đã ở lại-”

“Vì hai lý do”. Jocelyn nói. “Một là vụ Nổi Dậy. Điều mẹ tìm thấy trong hầm rượu giống như một cái tát vào mặt mẹ. Nó giúp mẹ tỉnh hẳn cơn trầm cảm và thấy rõ những chuyện đang xảy ra. Một khi mẹ nhận ra kế hoạch của Valentine – diệt chủng cư dân Thế Giới Ngầm – mẹ biết mẹ không thể để nó thành sự thật. Mẹ bắt đầu bí mật gặp Luke. Mẹ không thể nói cho chú ấy biết điều Valentine đã làm với mẹ và với đứa nhỏ. Mẹ biết điều đó sẽ làm chú ấy phát điên, và chú ấy không thể ngừng đi săn lùng Valentine và giết hắn, và như thế, chú ấy chỉ chuốc lấy cái chết. Mẹ không thể để ai khác biết điều đã xảy tới với Jonathan. Dù cho mọi điều, thằng bé vẫn là con mẹ. Nhưng mẹ đã nói với chú Luke về cảnh tượng hãi hùng trong hầm rượu, mẹ đã tin rằng Valentine mất trí, gần như một gã tâm thần rồi. Cùng nhau, mẹ và chú ấy lập kế hoạch phá hỏng vụ Nổi Dậy. Mẹ muốn làm, Clary ạ. Nó như một cách để đền tội, một cách để mẹ cảm thấy mẹ đã trả hết cho tội gia nhập Circle, vì đã tin Valentine. Vì đã yêu ông ta”.

“Và ông ấy không biết? Ý con là Valentine ấy. Ông ta không biết mẹ đang làm gì sao?”

Jocelyn lắc đầu. “Khi người ta yêu con, người ta tin con. Hơn nữa, lúc ở nhà, mẹ giả bộ mọi chuyện đều bình thường. Mẹ cư xử như thể mẹ không còn ghét bỏ Jonathan nữa. Mẹ còn đưa nó sang nhà Maryse Lightwood, cho nó chơi với cậu bé Alec. Đôi lúc Céline Herindale sang chơi cùng – lúc đó cô ấy đang mang thai. ‘Chồng chị tốt thật đấy’, cô ấy đã nói với mẹ thế. ‘Anh ta rất quan tâm tới Stephen và em. Anh ấy mang thuốc và sinh tố để thằng bé lớn lên khỏe mạnh; chúng ngon lắm”.

“Ôi”, Clary nói. “Ôi chúa ơi”.

“Đó là điều mẹ đã nghĩ”, Jocelyn buồn bã nói. “Mẹ muốn nói cô ấy đừng tin Valentine hay đừng nhận bất cứ thứ gì ông ta tặng, nhưng mẹ không thể. Chồng cô ấy là bạn thân nhất của Valentine, và cô ấy có thể ngay lập tức lật tẩy mẹ với Valentine. Mẹ phải ngậm miệng. Và rồi-”

“Cô ấy tự tử”, Clary nói, nhớ lại câu chuyện. “Nhưng- có phải vì điều Valentine đã làm với cô ấy không?”

Jocelyn lắc đầu. “Thành thực thì mẹ không nghĩ vậy. Stephen bị giết trong vụ đột kích, và cô ấy đã cắt cổ tay khi biết tin. Cô ấy mang thai tám tháng. Cô ấy chảy máu đến chết-” Mẹ dừng lại. “Hodge là người phát hiện ra thi thể Céline. Và Valentine thực sự có vẻ buồn rầu vì cái chết của họ. Sau đó ông ta biến mất gần một ngày trời, và trở về nhà hai mắt lờ đờ thiếu ngủ và bước đi loạng choạng. Và không hiểu sao, mẹ thấy mừng. Ít nhất ông ta sẽ không quan tâm tới việc mẹ đang làm. Mỗi ngày mẹ càng lúc càng sợ rằng Valentine sẽ phát hiện ra việc mẹ làm và sẽ tra tấn để mẹ nói ra: ai là đồng minh bí mật của bọn mẹ? Mẹ đã tiết lộ kế hoạch của ông ta tới đâu? Mẹ tự hỏi liệu mẹ có thể chịu nổi đòn roi tra tấn không, liệu mẹ có thể ngậm miệng được không. Mẹ rất sợ là mẹ không thể. Cuối cùng mẹ phải tìm biện pháp để đảm bảo chuyện đó không xảy ra. Mẹ tới gặp Fell với sự sợ hãi và ông ấy tạo thuốc cho mẹ-”

“Thuốc từ Sách Trắng”, Clary nhận ra. “Đó là lý do mẹ muốn nó. Và thuốc giả – sao nó lại chui vào thư viện nhà Wayland?”

“Mẹ giấu nó vào một đêm trong bữa tiệc”, Jocelyn nói với nụ cười trên môi. “Mẹ không muốn nói với chú Luke – mẹ biết chú ấy ghét toàn bộ ý định với thuốc nước, nhưng tất cả những người mẹ biết đều thuộc Circle. Mẹ gửi thư cho Ragnor, nhưng ông ấy đã rời Idris và không nói bao giờ trở lại. Thư sẽ luôn tới tay ông ấy – nhưng ai sẽ gửi đây? Mẹ nhận ra có một người mẹ có thể kể, một người ghét Valentine tới độ không bao giờ bán đứng mẹ cho ông ta. Mẹ gửi thư cho Madeleine giải thích điều mẹ phải làm và cách duy nhất để mẹ tỉnh là tìm Ragnor Fell. Mẹ chưa bao giờ nghe tin gì từ cô ấy, nhưng mẹ phải tin rằng cô ấy đã đọc và hiểu. Đó là tất cả những gì mẹ dám tin”.

“Hai lý do”, Clary nói. “mẹ nói có hai lý do mà mẹ ở lại. Một là vụ Nổi Dậy. Còn lý do kia?”

Đôi mắt xanh lơ của Jocelyn mệt mỏi, nhưng sáng và mở lớn. “Clary”, mẹ nói, “con không đoán được sao? Lý do thứ hai là vì mẹ đã có con”.

“Ôi”, Clary lí nhí nói. Cô nhớ chú Luke đã bảo. Mẹ cháu đã có đứa bé thứ hai và biết nhiều tuần rồi. “Nhưng không phải điều ấy lại không làm mẹ muốn trốn hơn?”

“Đúng”, Jocelyn nói. “Nhưng mẹ biết mẹ không thể. Nếu mẹ trốn chạy khỏi Valentine, ông ta sẽ lên thiên đường và xuống địa ngục để tìm mẹ về. Ông ta sẽ đi theo mẹ tới tận cùng thế giới, và sẽ không bao giờ buông tha cho mẹ. Và có thể mẹ nên để ông ta đuổi theo, và sống chết ra sao tùy, nhưng mẹ không thể để ông ta bắt được con”. Mẹ vén tóc khỏi gương mặt phờ phạc. “Chỉ có một cách duy nhất để mẹ ngăn ông ta vĩnh viễn. Đó là để ông ta chết”.

Clary ngạc nhiên nhìn mẹ. Jocelyn vẫn mệt mỏi, nhưng gương mặt mẹ bừng sáng.

“Mẹ nghĩ ông ta sẽ chết trong vụ Nổi Dậy”, mẹ nói. “Mẹ không thể tự tay giết chết ông ta được. Mẹ không thể. Nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ sống sót. Và sau đó, khi ngôi nhà bị cháy rụi, mẹ muốn tin rằng ông ta đã chết. Mẹ tự nhủ mình hết lần này tới lần khác rằng ông ta và Jonathan đã bị thiêu cháy trong hỏa hoạn. Nhưng mẹ biết-” Giọng mẹ lạc đi. “Đó là lý do mẹ làm những điều đã làm. Mẹ nghĩ đó là cách duy nhất để bảo vệ con – lấy ký ức, biến con thành người thường trong khả năng của mẹ. Giấu con trong thế giới người thường. Giờ mẹ nhận ra, điều đó thật ngu ngốc, ngu ngốc và sai lầm. Và mẹ xin lỗi. Clary của mẹ. Mẹ chỉ hy vọng con sẽ tha thứ cho mẹ – nếu không phải bây giờ, thì trong tương lai cũng được”.

“Mẹ”. Clary húng hắng. Cô cảm giác như sắp khóc ở mười phút cuối câu chuyện. “Ổn rồi mẹ. Chỉ là – có một điều con không hiểu”. Cô xoắn tay áo. “Ý con là, con đã biết một chút về điều Valentine làm với Jace – ý con là, Jonathan ấy ạ. Nhưng cái cách mẹ miêu tả Jonathan, anh ấy chẳng giống chút nào ấy. Nếu mẹ biết anh ấy – nếu mẹ gặp anh ấy-”

“Clary”. Jocelyn vươn tay và nắm lấy tay Clary. “Còn một điều nữa mẹ phải nói với con. Mẹ sẽ không giấu con gì nữa, hay nói dối con. Có những chuyện mẹ không hề hay biết, những chuyện mẹ mới phát hiện ra. Và chúng rất khó nghe đấy”.

Tệ hơn những điều mẹ vừa kể ư? Clary nghĩ. Cô cắn môi và gật đầu. “Mẹ cứ kể tiếp đi. Con muốn biết”.

“Khi Dorothea nói với mẹ rằng có người nhìn thấy Valentine trong thành phố, mẹ biết ông ta tới tìm mẹ – tìm Cốc Thánh. Mẹ muốn bỏ chạy, nhưng mẹ không thể nói cho con hay nguyên nhân. Mẹ không trách con đã bỏ đi trong cái đêm kinh hoàng đó, Clary. Mẹ mừng vì con không ở đó khi bố con – khi Valentine và lũ quỷ xông vào căn hộ. Mẹ chỉ kịp uống thuốc – mẹ nghe thấy tiếng chúng phá sập cửa-” Mẹ lạc giọng đi. “Mẹ hy vọng Valentine sẽ bỏ mẹ chết ở đó, nhưng không. Ông ta mang mẹ trở về Renwick’s. Ông ta dùng đủ cách để đánh thức mẹ, nhưng không thành công. Mẹ trong trạng thái mơ; mẹ vẫn tỉnh khi ông ta ở đó, nhưng mẹ không thể cử động hay đáp lời. Mẹ không nghĩ Valentine biết mẹ có thể nghe hay hiểu. Và thế là ông ta ngồi bên giường và nói chuyện với mẹ”.

“Nói chuyện với mẹ? Về cái gì ạ?”

“Về quá khứ của hai người. Hôn nhân của mẹ và ông ấy. Ông ta đã yêu mẹ thế nào và mẹ đã phản bội ông ấy ra sao. Mẹ nghĩ ông ta nói thật lòng. Mẹ luôn là người đàn ông tìm đến để nói về những mối nghi vấn trong lòng, những cảm giác tội lỗi, và trong bao nhiêu năm kể từ ngày mẹ bỏ đi, mẹ không nghĩ có người khác lắng nghe ông ta. Mẹ nghĩ ông ta không thể ngăn mình nói với mẹ, kể cả biết rằng không nên. Mẹ nghĩ ông ta chỉ muốn tâm sự với ai đó. Con có thể nghĩ trong đầu ông ta chỉ có những điều ông ta đã làm với những con người tội nghiệp kia, biến họ thành những Kẻ Lầm Đường, và kế hoạch đối với Clave. Nhưng không phải đâu con. Ông ta muốn nói về Jonathan”.

“Anh ấy làm sao ạ?”

Jocelyn mím môi. “Ông ta muốn nói cho mẹ biết ông ta xin lỗi về điều đã làm với Jonathan trước khi thằng bé chào đời, vì ông ta biết điều đó suýt giết chết mẹ. Ông ta biết mẹ suýt tự tử vì Jonathan – dù ông ta không biết mẹ đã tuyệt vọng thế nào khi hiểu rõ về ông ta. Không hiểu bằng cách nào ông ta có máu thiên thần. Nó gần như một thứ huyền thoại đối với Thợ Săn Bóng Tối. Uống nó sẽ cho con sức mạnh khủng khiếp không ngờ. Valentine đã thử uống và phát hiện nó không thể tăng sức mạnh mà chỉ đem lại cho ông ta cảm giác lâng lâng sung sướng khi ngấm vào máu. Vậy là ông ta đã lấy ít máu khô, nghiền thành bột và trộn vào thức ăn của mẹ, mong sẽ giúp mẹ không còn đau khổ nữa”.

Con biết ông ta lấy máu thiên thần ở đâu, Clary nghĩ, nhớ tới Ithruriel mà buồn vô hạn. “Mẹ nghĩ nó có tác dụng không?”

“Giờ mẹ tự hỏi có phải vì thế mà mẹ đột nhiên tập trung được và có khả năng tiếp tục sống, và giúp chú Luke phá hoại vụ Nổi Dậy. Thật nực cười làm sao, khi hóa ra chính Valentine gián tiếp cản đường mình. Nhưng điều hắn không biết là khi làm vậy, mẹ đã có con. Vậy là trong khi chỉ có chút xíu ảnh hưởng tới mẹ, nó lại ảnh hưởng rất nhiều tới con. Mẹ tin đó là lý do con có khả năng với những chữ rune”.

“Và có thể”, Clary nói, “vì thế mà mẹ làm những điều như giam hình ảnh Cốc Thánh trong lá bài tarot. Và vì sao Valentine có thể bỏ lời nguyền trên bác Hodge-”

“Valentine có nhiều năm kinh nghiệm trên người hắn với hàng ngàn cách”, Jocelyn nói. “Ông ta đã gần như không còn là người, một Thợ Săn Bóng Tối có trong tay quyền năng của pháp sư. Nhưng ông ta không thể làm gì để nhận được những sức mạnh như ở con hay Jonathan, vì lúc đó các con còn quá nhỏ. Mẹ không chắc chắn đã từng có ai từng những điều như Valentine làm, không phải với một đứa bé chưa kịp chào đời”.

“Con là một thí nghiệm ngoài lề. Với Jonathan, Valentine muốn tạo ra một siêu chiến binh, mạnh hơn, nhanh hơn và giỏi hơn bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào. Tại Renwick’s Valentine bảo mẹ rằng Jonathan thực sự đạt được những điều đó. Nhưng thằng bé cũng nhẫn tâm, tàn bạo và giả dối kỳ lạ. Jonathan chỉ trung thành với Valentine, nhưng mẹ nghĩ Valentine cũng đã nhận ra rằng khi tạo ra một đứa trẻ vượt trội những đứa trẻ khác, ông ta đã tạo ra một đứa con không bao giờ thực sự yêu ông ta”.

Clary nghĩ tới Jace, tới vẻ mặt của anh tại Renwick’s, cái cách anh nắm chặt mảnh Cổng Dịch Chuyển vỡ tới nỗi máu nhỏ xuống tay. “Không”, cô nói. “Không và không. Jace không giống vậy. Anh ấy có yêu Valentine. Anh ấy không nên yêu quý ông ta, nhưng anh ấy vẫn. Và anh ấy không hề giả dối. Anh ấy đối lập với mọi điều mẹ nói”.

Tay Jocelyn xoắn vặn trong lòng. Chúng đầy những vết sẹo trắng – những vết sẹo trắng mà tất cả Thợ Săn Bóng Tối đều có, những ký ức về những Ấn ký đã phai mờ. Nhưng Clary chưa bao giờ thực sự thấy sẹo trên người mẹ. Phép thuật của Magnus luôn làm cô quên mất chúng. Ở trên cổ tay mẹ, có một vết sẹo, giống hình sao-

Mẹ nói, và suy nghĩ về những điều khác trong Clary bay biến mất. “Mẹ không”, Jocelyn nói. “nói về Jace”.

“Nhưng-” Clary nói. Mọi điều dường như đang xảy ra rất chậm, như thể cô đang mơ. Có lẽ mình đang mơ, cô nghĩ. Có lẽ mẹ mình chưa hề tỉnh, và tất cả đều là mơ. “Jace là con trai Valentine. Ý con là, anh ấy còn là ai được nữa?”

Jocelyn nhìn thẳng vào mắt cô con gái. “Cái đêm Céline Herondale chết, cô ấy đã có bầu tám tháng. Valentine đã cho cô ấy uống thuốc nước, thuốc bột- ông ấy thử trên người cô ấy như đã thử nghiệm trên người mình, với máu của Ithruriel, mong rằng đứa con của Stephen sẽ mạnh mẽ và giàu quyền năng như Jonathan, nhưng không có những phẩm chất xấu như ở nó. Ông ta không thể chịu nổi rằng thí nghiệm của mình sôi hỏng bỏng không, vì thế với sự giúp đỡ của Hodge, ông ta đã lôi đứa bé ra khỏi bụng Céline. Cô ta mới mất-”

Clary khạc nhổ. “Không thể nào”.

Jocelyn tiếp tục kể như Clary chưa nói gì. “Valentine đã bế đứa bé nhỏ giao cho Hodge mang về quê, trong một thung lũng không xa hồ Lyn. Vì thế nên ông ta đã đi cả đêm. Hodge chăm sóc đứa bé cho tới vụ Nổi Dậy. Sau đó, vì Valentine giả bộ là Michael Wayland, ông ta đưa đứa nhỏ tới nhà Wayland và nuôi nấng như đó là con trai Michael Wayland”.

“Vậy Jace”, Clary thì thào. “Jace không phải anh con?”

Cô cảm thấy mẹ đang bóp tay cô – một cái bóp đồng cảm. “Không đâu, Clary. Cậu bé không phải”.

Clary tối tăm mặt mũi. Cô cảm thấy tim đập từng nhịp rời rạc. Mẹ đang thấy tiếc cho mình, cô nghĩ xa xăm. Mẹ nghĩ đây là tin xấu. Tay cô đang run. “Vậy những khúc xương trong trận cháy là của ai? Chú Luke nói đó là xương trẻ con-”

Jocelyn lắc đầu. “Đó là xương Michael Wayland và cậu con trai. Valentine giết rồi đốt xác họ. Ông ta muốn Clave tin rằng cả hai người đều đã chết”.

“Vậy Jonathan-”

“Còn sống”, Jocelyn nói, sự đau đớn thoáng hiện trên nét mặt mẹ. “Valentine nói với mẹ rất nhiều lúc ở Renwick’s. Valentine nuôi nấng Jace ở trang viên Wayland, còn Jonathan tại ngôi nhà gần hồ. Ông ta chia thời gian cho hai đứa nhỏ, đi từ nhà này tới nhà kia, đôi lúc bỏ mặc một trong hai đứa một thời gian dài. Có vẻ Jace không biết gì về Jonathan, nhưng Jonathan có lẽ biết về Jace. Hai đứa chưa từng gặp nhau, dù chỉ cách nhau vài dặm”.

“Và Jace không có máu quỷ trong người? Anh ấy không bị – nguyền rủa?”

“Nguyền rủa?” Jocelyn có vẻ ngạc nhiên. “Không, thằng bé làm gì có máu quỷ. Clary, Valentine thử nghiệm trên Jace khi thằng bé còn nhỏ cùng thứ máu dùng trên người mẹ, lên con. Máu thiên thần, Jace không bị nguyền rủa. Ngược lại là đằng khác. Tất cả Thợ Săn Bóng Tối đều có máu Thiên Thần trong người – hai con có chút nhiều hơn”.

Đầu óc Clary quay cuồng. Cô cố tưởng tượng cảnh Valentine nuôi nấng hai đứa nhỏ một lúc, một đứa á quỷ, một đứa bán thiên thần. Một đứa thuộc về bóng tối, một thuộc về ánh sáng. Có lẽ yêu thương cả hai, trong mức Valentine có thể. Jace chẳng biết gì về Jonathan, nhưng cậu con trai kia biết về anh nào? Một phần bù trừ, đối lập của nhau chăng? Jonathan có ghét Jace không? Muốn gặp anh ấy? Không khác gì nhau? Cả hai đều đơn độc. Và một trong hai người là anh trai cô – anh trai thật sự, anh ruột. “Mẹ có nghĩ anh ấy vẫn như cũ không? Có thể anh ấy đã – khá hơn?”

‘Mẹ không nghĩ vậy”, Jocelyn ôn tồn đáp.

“Sao mẹ chắc chắn thế?” Clary quay phắt sang nhìn mẹ, tự nhiên thấy vui. “Ý con là, có thể anh ấy đã thay đổi. Đã nhiều năm rồi mà. Có lẽ-”

“Valentine bảo mẹ rằng ông ta dùng nhiều năm ròng để dạy Jonathan tỏ ra vui vẻ, thậm chí quyến rũ. Ông ta muốn thằng bé làm gián điệp, và con không thể làm gián điệp nếu đi tới đâu dọa người tới đó. Jonathan còn học được cách để tạo vỏ bọc, để thuyết phục người ta rằng thằng bé dễ thương, thậm chí đáng tin”. Jocelyn thở dài. “Mẹ nói với con điều này để con không thấy tệ vì đã dây vào. Clary, con đã gặp Jonathan. Thằng bé không nói cho con biết tên thật, vì nó sử dụng danh tính người khác. Sebastian Verlac”.

Clary nhìn mẹ trân trân. Nhưng anh ta là họ hàng nhà Penhallow, một phần trong cô không tin, nhưng tất nhiên Sebastian không thực sự là con người anh ta nói; mọi điều anh ra bảo đều là dối trá. Cô nghĩ tới cảm nhận của cô khi lần đầu tiên gặp Sebastian, như thể cô nhận ra một người cô đã biết cả đời này, một người thân thuộc như chính bản thân cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy vậy về Jace. “Sebastian là anh trai con?”

Gương mặt đẹp của Jocelyn nhăn lại, tay đan vào nhau. Những đầu ngón tay mẹ trắng bệch, như thể ấn quá chặt. “Hôm nay mẹ đã nói chuyện với chú Luke rất lâu về mọi chuyện xảy ra tại Alicante từ sau khi con tới. Chú nói với mẹ về tháp quỷ, và nghi ngờ Sebastian đã hủy hoại kết giới, dù chú không biết bằng cách nào. Thế là mẹ nhận ra Sebastian thật sự là ai”.

“Mẹ muốn nói vì anh ấy nói dối về chuyện là Sebastian Verlac? Hay anh ấy là gián điệp cho Valentine?”

“Cả hai”, Jocelyn đáp, “nhưng phải tới khi chú Luke nói con bảo rằng Sebastian nhuộm tóc thì mẹ mới đoán ra. Và mẹ có thể sai, nhưng cậu con trai đó chỉ lớn hơn con chút xíu, tóc vàng, mắt đen, mồ côi cha mẹ, hoàn toàn trung thành với Valentine – mẹ không thể không nghĩ cậu ta là Jonathan. Và còn hơn thế nữa. Valentine luôn cố tìm cách hạ kết giới, luôn tìm cách làm bằng được. Thử nghiệm lên Jonathan bằng máu quỷ – ông ta nói nó sẽ giúp thằng bé thành một chiến binh mạnh hơn, giỏi hơn, nhưng còn hơn thế…”

Clary nhìn. “Hơn là sao hả mẹ?”

“Đó là cách ông ta hạ kết giới”, Jocelyn nói. “Con không thể mang quỷ vào Alicante, nhưng con cần máu quỷ để hạ kết giới. Jonathan có máu quỷ trong người; nó chảy trong huyết quản của thằng bé. Và vì là một Thợ Săn Bóng Tối, nó hoàn toàn được phép bước vào thành phố khi nó muốn. Nó sử dụng máu của chính nó để hạ kết giới, mẹ chắc đấy”.

Clary nghĩ tới lúc Sebastian đứng đối diện với cô trên thảm cỏ gần đống đổ nát của trang viên nhà Fairchild. Cái cách mái tóc đen lòa xòa che mắt anh. Cái cách anh nắm cổ tay cô, móng tay bấu lên da cô. Cách anh nói Valentine không thể nào yêu Jace được. Cô nghĩ đó là vì anh ấy ghét Valentine. Nhưng không phải. Anh ấy – ghen tị.

Cô nghĩ tới hoàng tử hắc ám trong những bức hình của cô, người trông rất giống Sebastian. Cô đã nghĩ sự giống nhau đó chỉ là tình cờ, một trò đùa của trí tưởng tượng, nhưng giờ cô tự hỏi liệu đó có phải là mối liên hệ máu mủ giữa hai người đã dẫn tới việc cô cho vị anh hùng bất hạnh trong câu chuyện của cô gương mặt ông anh trai không. Cô thử tưởng tượng ra hoàng tử lần nữa, nhưng hình ảnh vụn vỡ và biến mất trước mắt cô, như tro tàn trong gió, giờ cô chỉ thấy Sebastian, áng sáng đỏ của thành phố chìm trong biển lửa hiện lên trong đôi mắt anh.

“Jace”, cô nói. “Phải có người nói cho anh ấy biết. Phải nói cho anh ấy nghe sự thực”. Ý nghĩ của cô lộn xộn, tản mác; nếu Jace biết, biết anh không có máu quỷ, có thể anh sẽ không đuổi theo Valentine. Nếu anh biết sau cùng anh không phải là anh ruột của Clary-

“Nhưng mẹ nghĩ”, Jocelyn nói, vừa thương con vừa bối rối, “rằng không ai biết thằng bé ở đâu?”

Trước khi Clary kịp trả lời, cách cửa đôi bật mở, để ánh sáng tỏa chiếu lên những hàng cột và những bậc thềm bên dưới. Những tiếng gầm thét nho nhỏ, không còn bị cản trở, vang lên khi chú Luke bước ra. Chú có vẻ kiệt sức, nhưng ở chú có sự thư thái không hề thấy lúc trước. Chú gần như được giảm bớt gánh nặng.

Jocelyn đứng dậy. “Luke. Sao thế?”

Chú bước tới trước họ, rồi dừng lại giữa khung cửa và bậc tam cấp. “Jocelyn”, chú nói. “Anh xin lỗi phải ngắt lời em”.

“Ổn mà Luke”. Dù đầu óc đang hỗn loạn nhưng Clary vẫn nghĩ, Sao họ thích gọi tên nhau vậy nhỉ? Giờ giữa hai người ngượng ngùng, sự ngượng ngùng ngày trước không hề có. “Có gì không ổn sao?”

Chú lắc đầu. “Không, thay đổi là, mọi chuyện đã ổn”. Chú cười với Clary, và nụ cười không có chút ngượng ngùng nào” chú hài lòng với cô, thậm chí là tự hào. “Cháu làm được rồi, Clary”, chú nói. “Clave đồng ý cho cháu vẽ Ấn Ký lên họ. Họ sẽ không đầu hàng”.

Bình luận