Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 14

Tác giả: Emily Giffin

Đó là khoảng năm rưỡi chiều theo múi giờ Los Angeles, và tôi chỉ mới tới thành phố này được một tiếng đồng hồ, đủ thời gian để nhận phòng ở khách sạn Beverly Wilshire, vứt va li và túi máy ảnh vào phòng, gọi cho Suzanne, chị cũng đã tới thành phố này trong chuyến bay sớm hơn chiều hôm nay. Chị cho tôi biết chị đang ngắm nghía hàng hóa trên phố Rodeo Drive – “hoàn toàn như cá gặp nước”, Suzanne còn nói thêm đầy châm biếm – nhưng chị sẽ trở lại sớm. Chị nói chị đã xem xét các quán bar trong khách sạn để lựa chọn, và đề xuất chúng tôi sẽ gặp nhau đi uống ở bar Đại lộ.

Tôi bảo Suzanne đó là ý kiến hay, thuốc chống say của tôi không chống chọi nổi những cơn bão mà tôi phải bay qua, và tôi có thể uống một cốc rượu. Suzanne cười lớn, gọi tôi là đồ ẻo lả trước khi tôi dập điện thoại và mặc bộ đồ mà tôi cho là hợp với Los Angeles, chiếc quần jean tối màu, đôi giày cao gót màu bạc khiến tôi có chiều cao gần tới mét tám, và một chiếc áo lụa hai dây màu vàng chanh đơn giản nhưng sành điệu (đối với tôi). Thật không may là tôi quên mang theo chiếc áo lót không dây mà tôi mua để mặc kèm với bộ này, nhưng ngực tôi nhỏ nên không mặc áo lót chắc trông cũng chẳng có gì đáng chê. Hơn nữa, giờ tôi đang ở Califonia, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Tôi trang điểm lại, đánh mắt đậm hơn thông thường, và kết thúc bằng chút nước hoa trên mu bàn tay, một thủ thuật mà Margot đã dạy cho tôi hồi còn học đại học, rằng bất kể ai sử dụng tay khi nói chuyện nhiều như tôi cũng nên thưởng thức hương thơm tỏa ra từ chính mình.

Rồi tôi xuống thang máy và đi qua khu tiền sảnh sang trọng, sải bước một cách tự tin đến mức gần như oai vệ về phía Đại lộ, một căn phòng lớn ấm áp, hiện đại và vô cùng trang nhã được trang trí bằng những gam màu tráng lệ như hổ phách, sô cô la và vàng. Trong lúc chiêm ngưỡng quầy bar màu mã não rực rỡ với những dãy rượu chứa ít nhất một ngàn chai, tôi thấy mình cũng đang ngưỡng mộ vẻ lịch lãm của người đàn ông ngồi ở đó, một mình, với cốc rượu trên tay. Một người trông quyến rũ chết người như Leo vậy. Tôi liếc nhìn lại lần nữa, và nhận ra, trong cảm giác vừa ngạc nhiên vừa gần như sợ hãi, người ấy không chỉ trông giống Leo – đó là Leo.

Lại một lần nữa là Leo. Leo ở một nơi cách xa nhà ba ngàn dặm.

Tôi sững sờ, và trong một giây, tôi thật sự ngây thơ và ngu ngốc mà nghĩ rằng đây lại là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa. Một cuộc chạm trán tình cờ nữa. Và, trong khoảnh khắc đó, tim tôi chết lặng với ý nghĩ khờ khạo đến xấu hổ, Chúa ơi, điều gì sẽ xảy ra nếu số phận ấy đuổi theo tôi trên mọi nẻo đường của đất nước này?

Nhưng khi Leo liếc mắt qua, nhìn thẳng vào tôi, và nâng cốc lên cao ngang tầm mặt, tôi đã nhận ra những gì anh ta dàn dựng sẵn. Tôi nhận ra mình đã rơi vào một vụ sắp đặt.

Tôi chuyển trọng lực từ chân này sang chân khác khi anh ta từ từ đặt cốc rượu xuống – có vẻ như đó là whiskey đá, thức uống ưa thích của anh ta – và nở một nụ cười mỉm đầy ngụ ý.

Tôi không cười đáp lại nhưng đi mấy bước về phía anh ta. Tôi không bước đi với vẻ oai vệ như lúc nãy nữa, và một cảm giác ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng khiến tôi chợt hy vọng mình đã mặc áo lót. Hoặc tốt hơn nữa, một chiếc áo khoát dài.

“Chào, Leo,” tôi nói.

“Ellen,” anh ta nói, gật đầu. “Rất vui vì em đã nhận làm việc đó.”

Giọng điệu nghe như lời trích dẫn từ một bộ phim Hollywood cũ, nhưng còn lâu tôi mới bị quyến rũ, ngay cả khi anh ta đứng dậy ra hiệu về phía chiếc ghế bên cạnh anh ta.

Anh chẳng phải là tài tử Cary Grant nào cả, tôi nghĩ, lắc đầu từ chối ngồi xuống. Tôi quá choáng váng nên chẳng tức giận được nữa, nhưng cảm giác tôi đang có lúc này còn mạnh hơn sự phẫn nộ đơn thuần.

“Em đi chừng đó chặng đường mà không muốn ngồi một chút ư?” anh ta nói.

Lại một lời trích dẫn nữa.

Trước đây Leo chưa bao giờ nói theo những lời trong phim, và tôi hầu như thất vọng khi bây giờ anh ta thốt ra những lời nói đó. Tôi chẳng mong nhận được lợi lộc gì từ cái con người mà anh ta đã trở thành trong một thập kỷ qua, nhưng một cách lạ lùng, tôi vẫn không muốn hình ảnh của anh ta trong tôi bị xấu đi vì những lời nói theo như vẹt đó.

“Không, cảm ơn,” tôi lạnh lùng nói. “Tôi hẹn gặp chị gái ở đây.”

“Suzanne?” anh ta hỏi có phần tự mãn.

Tôi nhìn anh ta, tự hỏi có phải anh ta thực sự nghĩ rằng nhớ được tên của chị tôi là điều ấn tượng lắm. Tôi có thể kể một mạch những cái tên Clara, Thomas, Joseph, Paul – là tên theo thứ tự các anh chị em của Leo, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm anh ta thỏa mãn vì thấy tôi nhớ được các chi tiết về gia đình anh ta.

Thay vì đấy tôi nói, “Phải. Suzanne. Tôi chỉ có một người chị đó thôi.”

“Đúng vậy,” anh ta nói. “Tốt thôi, anh rất vui vì cô ấy cũng tới đây. Đó là một phần thưởng tặng kèm thú vị.”

“Phần thưởng tặng kèm thú vị?” tôi thốt lên với hàng lông mày nhăn túm tụm lại. “Có nghĩa như là… mua hai chị em với giá cho một người hả?”

Anh ta cười lớn. “Không. Có nghĩa là, anh luôn yêu thích Suzanne… trong vài ba lần chúng ta đi cùng với nhau.”

“Anh chỉ gặp chị ấy chỉ có một lần duy nhất.”

“Phải. Và anh thích cô ấy ngay trong cái dịp duy nhất đó. Rất nhiều.”

“Tôi chắc chị ấy sẽ rất vui khi nghe được điều đó,” tôi nói một cách ngạo mạn. “Còn bây giờ thì tôi xin phép…”

Trước khi anh ta kịp phản ứng, tôi đi tới phía cuối quầy bar và đưa mắt nhìn người pha chế rượu, một anh chàng tóc xám, má đỏ hồng trông hệt như diễn viên đóng vai người pha chế rượu trên màn ảnh.

“Tôi lấy gì cho cô được?” anh ta hỏi tôi, giọng nam trung khàn khàn nghe thật hơp với vai trò của mình.

Tôi bỏ qua ý định uống rượu, thay vào đó là một ly cocktail vodka kèm vài trái ô liu, rồi tôi chỉ một chiếc trường kỷ màu lục nhạt bỏ trống ở góc xa của đại sảnh. “Và… tôi sẽ ngồi ở đằng kia nhé.”

“Rất hân hạnh,” người phục vụ nói với vẻ cảm thông, như thể anh ta nhận ra rằng tôi thà ngồi ở bất kể nơi nào trên thế giới này còn hơn là ở bên cạnh gã đàn ông duy nhất đang yên vị trước quầy bar của anh ta.

Tôi quay người bước nhanh về phía trường kỷ, cảm thấy ánh mắt của Leo đang dõi theo. Tôi ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ hướng đại lộ Wilshire, đầu óc quay cuồng. Leo đang làm gì ở đây? Có phải anh ta đang cố quyến rũ tôi? Chế nhạo tôi? Hành hạ tôi? Suzanne sẽ nghĩ gì khi chị xông vào đại sảnh bất cứ lúc nào? Andy sẽ nói sao nếu anh nhìn thấy tôi lúc này, không mặc áo lót giữa một phòng bar thênh thang, cocktail sắp được mang tới và người yêu cũ đang băng qua căn phòng?

Đồ uống của tôi được mang ra chỉ trước khi Leo tới có một nhịp.

“Em có… phiền không?” anh ta hỏi, đứng cạnh tôi.

“Không. Tôi không phiền,” tôi nói, không hề nhìn anh ta trước khi hớp một ngụm cocktail. Rượu vodka mạnh nhưng êm, uống rất dễ.

“Có, em có mà,” Leo nói, trông có vẻ thích thú hơn là băn khoăn. Khi tôi nhìn thấy khóe miệng anh ta thấp thoáng nụ cười có chút thỏa mãn, tôi không bình tĩnh được nữa mà cáu cẳn, “Chuyện này thật sự là gì?”

“Chuyện này là chuyện gì?” Leo hỏi, giữ vẻ bình tĩnh đến khó chịu trong lúc ngồi xuống, chẳng được mời mà cũng chẳng được chào đón, ngay bên cạnh tôi trên chiếc trường kỷ.

“Chuyện này,” tôi nói, giận dữ chỉ vào khoảng cách giữa chúng tôi, vô tình làm thoảng bay mùi hương trên tay. “Anh làm gì ở đây, Leo?”

“Anh đang viết bài,” anh ta nói với vẻ vô tội. “Về Drake.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, kinh ngạc không nói nên lời. Thật lạ lùng, việc Leo viết bài về Drake chưa từng xảy tới trong ý nghĩ của tôi. Có phải vì tôi đã tự khóa khả năng đó lại? Và, nếu thật vậy thì sao? Bởi vì trong tiềm thức tôi đã hy vọng rằng Leo ở đây? Hay bởi vì tôi đã muốn giải phóng mình khỏi mọi cảm giác tội lỗi khi nhận một hợp đồng chụp ảnh trong mơ? Tôi có cảm giác sâu thẳm rằng một bác sĩ tâm lý giỏi sẽ nhận ra cả hai chiều hướng đó trong suy nghĩ của tôi.

“Ôi,” tôi thốt lên, ngớ ngẩn, chết lặng.

“Anh tưởng em biết chuyện đó chứ,” anh ta bảo – và tôi có thể nói rằng anh ta tin như vậy.

Tôi lắc đầu, cảm thấy dịu lại khi nhận ra anh ta ít ra vẫn có lý do chính đáng để đến đây; đó không phải cuộc mai phục thuần túy. “Làm sao tôi biết chuyện đó được?” tôi chống chế, nhưng vẫn cảm thấy có chút bối rối vì cơn giận của mình – và cả vì cái vẻ thản nhiên trơ tráo khi anh ta đến đây gặp tôi.

“Anh còn có thể làm được gì nữa trong một hợp đồng chụp ảnh?” anh ta hỏi, xoáy sâu vào vấn đề chính hơn nữa.

“Tôi không biết… Một vài đối tác?”

“Như là Drake?” anh ta hỏi, hơi có vẻ giễu cợt.

“Anh… biết Drake?”

“Phải,” anh ta nói, bắt chéo hai ngón tay. “Bọn anh giống như thế này này.”

“Ồ,” tôi nói, cảm giác ấn tượng không cưỡng nổi.

“Anh đùa thôi,” anh ta nói và tiếp tục giải thích về việc anh ta đã làm phóng viên cho UNICEF trong chiến dịch Tuần hành Phòng chống AIDS ở New York hồi năm ngoái và gặp một số cộng sự của Drake ở đó. “Chuyện thì dài nhưng tóm gọn lại là thế này, bọn anh làm vài cốc bia trò chuyện với nhau… và về cơ bản, anh thuyết phục bản thân thực hiện bài báo đó, rồi đến lượt mình, anh tấn công vào Platform. Vậy là thế đấy… phần còn lại thì em biết rồi.”

Tôi gật đầu, cảm thấy gần như bị thuyết phục hoàn toàn về câu chuyện từ thiện và báo chí đó – nhưng chủ đề khó lòng gợi lên cảm giác về những cố gắng không đứng đắn để chinh phục người bạn gái cũ đã kết hôn trong những quán bar sang trọng ở Los Angeles.

“Thế rồi dù sao đi nữa,” anh ta tiếp tục, “ngày anh được Platform bật đèn xanh cũng là ngày mà anh tình cờ gặp lại em… vì vậy nó dường như… anh cũng không biết nữa… một sự tình cờ may mắn… thế nên anh cố gắng kéo em vào lần chụp ảnh này.”

“Nhưng chúng ta chưa bao giờ nói về công việc của em,” tôi nói, thực sự muốn biết xem liệu có phải Leo đã về nhà và tra trên Google thông tin về tôi – hay liệu anh ta có cách nào đó khác theo dõi con đường sự nghiệp của tôi trong những năm qua.

Anh ta cười ngượng ngùng và xác nhận. “Anh biết em đã tiến triển như thế nào.”

“Nghĩa là?” tôi nói. Giọng điệu của tôi thuần túy là một câu hỏi – nhưng ngữ điệu nhấn mạnh kéo theo sau còn hàm chứa nhiều điều trong đó nữa.

“Nghĩa là ta không cần cứ phải nói với một ai đó thì mới là nghĩ tới họ… và theo dõi cuộc sống của họ luôn luôn…”

Tôi rùng mình, cảm thấy gai óc nổi lên trên hai cánh tay và núm vú chọc vào ngực áo. “Có phải ở đây hơi lạnh không?” tôi hỏi, căng thẳng khoanh tay lại.

“Thật ra anh thấy ấm đấy chứ,” Leo nói, nghiêng hẳn người về phía tôi, gần đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi da thịt và vị whiskey trong hơi thở của anh ta. “Em có muốn mặc áo khoác của anh không?”

Tôi liếc nhìn chiếc áo khoác màu cà phê đậm của anh ta – loại áo mà phóng viên hoặc các chàng cao bồi hay mặc – và lắc đầu nhẹ nhàng từ chối. “Không, cảm ơn,” tôi nói, tiếng tôi thoát ra gần như một lời thì thầm – lời thì thầm hoàn toàn trái ngược với tiếng chào chói tai và đột ngột của Suzanne đang đứng trên chúng tôi.

Tôi bật dậy, cảm thấy hoảng hốt và vô cùng bấn loạn. Hết sức bối rối, tôi đứng dậy ôm chị và luống cuống giải thích, “Em… à… xem em gặp ai này?… Chị nhớ Leo không?”

“Hẳn rồi,” Suzanne nói vui vẻ, không hề lúng túng. Chị nhét một tay vào túi sau của quần jean và chìa một tay cho Leo. “Xin chào.”

Anh ta bắt tay Suzanne và nói, “Chào, Suzanne. Thật vui vì gặp lại cô.”

“Tôi cũng vậy,” chị nói chân tình. “Đã khá lâu rồi nhỉ.”

Một khoảng im lặng đáng sợ theo sau, cả ba chúng tôi cứ thế đứng sát nhau thành hình tam giác cho tới lúc Leo bước hẳn sang một bên và nói, “Ồ. Tôi sẽ để cho hai người được nói chuyện riêng với nhau…”

Suzanne mỉm cười rồi gieo người xuống trường kỷ như muốn cho Leo và tôi vài bước – và vài giây – riêng tư. Tôi chộp lấy cơ hội đó, cảm thấy vô cùng xung đột. Tôi muốn Leo đi đi; tôi muốn Leo ở lại.

Cuối cùng tôi nói, “Cảm ơn anh, Leo.”

Tôi không chắc mình cảm ơn Leo vì cái gì. Vì hợp đồng chụp ảnh? Vì lời thú nhận rằng anh ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về tôi? Hay vì sự sẵn lòng rời đi của anh ta lúc này?

“Được rồi,” anh ta nói như thể biết tất cả những điều đó. Anh ta quay lưng rời đi, nhưng rồi ngưng lại và xoay người ra sau, nhìn thẳng vào mắt tôi chăm chú. “Nghe này, à… Anh sẽ kiếm gì đó để ăn trong quán rượu Mexico nổi tiến ở đây tối nay. Có món salad kem tuyệt vời nhất mà anh từng thưởng thức và cocktail hoa quả cũng không tệ chút nào… Không ép uổng gì, nhưng hãy gọi nếu bọn em thấy muốn đi ăn cùng anh…

“Ok,” tôi nói.

“Em có thể gọi di động hoặc máy phòng.” Anh ta liếc nhìn chiếc chìa khóa bằng thẻ nhựa và nói, “Phòng Sáu mười hai.”

“Phòng sáu mười hai,” tôi nhắc lại, nhận ra nó nằm ngay tầng trên phòng chúng tôi 512. “Nhớ rồi.”

“Và nếu anh không nghe em gọi, anh sẽ gặp em vào chiều ngày mai.”

“Ok.” Tôi nói.

“Theo anh hiểu thì anh sẽ tiến hành buổi phỏng vấn của mình tại một quán ăn do em lưa chọn?”

Tôi gật đầu, cảm thấy dễ chịu khi biết trước việc Leo sẽ ở đó. Leo và Drake ở cùng một phòng.

“Ăn tối với em luôn rất tuyệt vời,” Leo nói, nháy mắt và sau đó quay người đi luôn.

Gương mặt cứng đờ của Suzanne giãn ra trong một nụ cười hết cỡ khi Leo biến mất sau góc khuất. “Chúa ơi, Ellen.”

“Gì cơ?” tôi hỏi, chuẩn bị đối mặt với những lời công kích không thể tránh khỏi.

Chị lắc đầu nói, “Em đúng là có thể cắt bỏ thèm khát tình dục chỉ bằng một con dao cắt bơ.”

“Thật buồn cười,” tôi nói.

“Phòng sáu mười hai. Nhớ rồi.” chị nhại lại bằng giọng the thé.

“Em không nói như thế. Nó không giống như thế, Suzanne. Thật thà một chút đi.”

“Được rồi. Vậy thì nó giống như thế nào?”

“Đó là một câu chuyện dài,” tôi rên rỉ.

“Chúng ta có thời gian mà.”

“Gọi cái gì để uống trước đã,” tôi nói, đánh trống lảng.

“Đã uống rồi. trong lúc đứng ở quầy bar ngắm nhìn hai cô cậu diễn trò, chị gọi món đặc biệt Pretty Woman rồi… Em có biết là phim đó được quay ở đây không?”

“Thật sao?” tôi hỏi, hy vọng chuyển hướng cuộc nói chuyện sang đề tài nữ diễn viên ngôi sao Julia Roberts. “Em thích bộ phim đó. Chẳng phải chúng ta đã xem cùng nhau à?”

Chị nhún vai . “Chị chỉ nhớ được đó là một bộ phim cổ động cho tệ mại dâm,” Suzanne nói. “Thôi… hãy quay lại với người yêu cũ như mơ của em…”

“Anh ấy không phải là như mơ.”

“Anh ta hấp dẫn và em biết điều đó,” chị nói. “Ánh mắt anh ta thật buồn cười.”

Tôi cố ngăn nụ cười mỉm nhưng không thể. Chúng buồn cười thật.

“Nào tiếp tục đi chứ. Nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra.”

Tôi thở dài thành tiếng, gục đầu xuống tay và nói, “Được rồi. Nhưng chị đừng có phán xét đấy.”

“Chị phán xét em khi nào chứ?” chị hỏi.

“Chị có nghiêm túc không đấy?” tôi hỏi lại, nhìn chị qua kẽ tay rồi cười. “Đã bao giờ chị không phán xét em chưa?”

“Phải,” chị đáp. “Nhưng lần này chị hứa sẽ không phán xét em.”

Tôi lại thở dài và kể lại toàn bộ câu chuyện, bắt đầu từ giây phút tim đập loạn xạ trên giao lộ hôm đó. Suzanne không ngắt lời tôi một lần nào trừ lúc đề nghị tôi uống thêm một cốc nữa khi người phục vụ đến bên bàn mang theo chiếc khay bằng bạc đựng đầy snack mặn. Khi kết thúc câu chuyện, tôi hỏi chị có nghĩ tôi là kẻ xấu xa không.

Suzanne vỗ nhẹ chân tôi, cách hồi nhỏ chị thường dùng mỗi lần tôi bị say xe khi ngồi sau chiếc Buick của mẹ tôi. “Vẫn chưa đâu,” chị nói.

“Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là đêm nay mới chỉ có ly cocktail dạo đầu thôi… và chúng ta vẫn đang ở giữa câu chuyện mà.”

“Suzanne,” tôi nói, cảm thấy ghê sợ điều chị ngụ ý. “Em không bao giờ lừa dối Andy. Không bao giờ.”

“Ellen,” Suzanne nói, nhướn mày lên. “Có ai nói về chuyện lừa dối đâu chứ?”

Sau ba giờ đồng hồ, ba thức uống cùng rất nhiều cuộc chuyện trò, Suzanne và tôi trở lại phòng, say khướt và vui vẻ. Khi chúng tôi vừa tiến vào quầy bar mini vừa cười vui rằng lúc người ta đói tới thế này thì mất sáu đô la để mua một túi đậu phộng cũng chẳng có gì là thái quá cả, ý nghĩ của tôi trôi về món salad của Leo.

“Chúng ta có nên gọi phục vụ tại phòng không?” tôi nói. “Em có thể chọn món Mexico…”

“Thật trùng hợp,” Suzanne nói, nhếch miệng cười trong lúc cầm ống nghe điện thoại. “Hay chúng ta chỉ cần gọi cho phòng sáu mười hai… Hay là tốt hơn nữa ta hãy đi thẳng vào phòng anh ta.”

Tôi lắc đầu và bảo với chị rằng đi ăn tối với Leo không phải là một sự lựa chọn.

“Em chắcccc chứ?”

“Hoàn toàn chắc chắn.”

“Thế mà chị nghĩ nó sẽ thú vị đấy.”

“Thú vị khi nhìn thấy em lúng túng?”

“Ồ không. Thú vị bởi vì đột nhiên chị lại thích đi cùng Leo.”

Tôi không thể biết được chị đang đùa cợt, đang thử tôi, hay đơn giản chỉ là đang giữ lời hứa không phán xét, nhưng tôi giật điện thoại – và túi đậu phộng M&M’s từ tay chị.

“Thôi đi mà,” chị dồn ép. “Chẳng lẽ em không muốn biết Leo đã sống như thế nào trong suốt những năm qua?”

“Em biết anh ấy đang sống như thế nào. Anh ấy vẫn làm phóng viên và viết bài,” tôi nói, đá đôi giày ra khỏi chân và xỏ vào một đôi dép bằng vải bông trắng có logo của khách sạn. Tôi cho một nắm đậu phộng vào miệng và nói thêm. “Đó là lý do em đến đây, chị nhớ chứ?”

“Phải rồi, nhưng ngoài công việc của Leo… Em chẳng biết gì về đời sống riêng tư của anh ta cả, đúng không? Em thậm chí còn chẳng biết anh ta đã kết hôn chưa?”

“Anh ấy chưa kết hôn.”

“Em chắc vậy chứ?”

“Anh ấy không đeo nhẫn cưới.”

“Chả có nghĩa lý gì cả. Rất nhiều đàn ông có vợ không đeo nhẫn cưới.”

“Thật kinh khủng,” tôi lầm bầm.

“Không hẳn như thế có nghĩa họ là kẻ chơi bời,”

Suzanne nói, thể hiện quan điểm đối lập hoàn toàn với thái độ căm ghét thường có ở chị trước những gã phi công không đeo nhẫn phè phỡn tán tĩnh và những tay thương gia hau háu mà chị vẫn gặp trong khoang hạng nhất của máy bay.

“Không đeo nhẫn cưới có khi chỉ do… thuộc kiều người nệ cổ. Bố chẳng bao giờ đeo nhẫn cưới và chị có thể nói một cách chắc chắn rắng bố không làm gì vụng trộm.”

“Người ta có thể thực sự là kiểu người nệ cổ khi còn chưa đến bốn mươi không?”

“Dĩ nhiên là có thể rồi. Những người già dặn thường như thế… và chị nghĩ Leo là người già dặn,” chị nói, gần như ngưỡng một, khiến tôi nghĩ rằng gọi ai đó “già dặn” là sự tụng khen.

Tôi nhìn chị. “Vậy nói cho chính xác thì chị kết luận điều đó dựa trên cái gì?”

“Chị không biết. Dường như… anh ta không chuộng chủ nghĩa vật chất và tất cả những thứ phù phiếm thiển cận của lứa tuổi chúng ta.”

“Suzanne! Chị lấy đâu ra cái ý nghĩ ngớ ngẩn đó? Chị chỉ mới gặp anh ấy trong vòng bốn tiếng, tất thẩy!”

“Anh ta làm những công việc đáng trân trọng,” chị nói, có vẻ như muốn nhắc tới vai trò của anh ta trong chương trình Tuần hành AIDS.

“Không thể chỉ vì anh ấy quan tâm tới những nạn nhân AIDS mà cho rằng anh ấy là vị thánh có tâm hồn già dặn được,” tôi giễu cợt – dù vậy tôi vẫn phải âm thầm công nhận rằng chị đang chạm vào một trong những điều từng khiến tôi yêu Leo. Không giống rất nhiều chàng trai khác, đặc biệt là những người tôi gặp ở New York, Leo chưa bao giờ là người thấy người sang bắt quàng làm họ hay một kẻ theo đuôi. Anh ấy không tham khảo tạp chí New York hay tờ Zagat’s để lựa chọn nhà hàng và quán bar cho chúng tôi. Anh ấy không chưng diện những đôi giày đen thời thượng của Gucci. Anh ấy không bao giờ lôi trích dẫn từ những tác phẩm văn học kinh điển anh từng đọc hay những bộ phim nghệ thuật anh đã xem hay những ban nhạc độc lập ít tiếng tăm mà anh đã “khám phá ra”. Anh chưa bao giờ khao khát cuộc sống ổn định trong một ngôi nhà lớn ở ngoại ô với người vợ xinh đẹp và hai đứa con dễ thương. Và anh luôn luôn ưa thích sự bay nhảy và trải nghiệm hơn là những của cải đẹp đẽ. Nói tóm lại, Leo không bao giờ quan tâm đến việc làm theo quy chuẩn của xã hội hay cố gắng để gây ấn tượng hay từng có khi nào nỗ lực để trở thành một ai đó hoặc một cái gì đó không phải là mình.

Giờ tôi nói vài điều trong số đó với Suzanne, hầu như chỉ là phát biểu suy nghĩ của mình, nhưng lại âm thầm so sánh Leo và Andy. Andy có rất nhiều đôi giày hiệu Gucci; Andy thường xuyên nghiên cứu những tạp chí nổi tiếng để lựa chọn nhà hàng cho chúng tôi; Andy mong mỏi rời thành phố tuyệt vời nhất thế giới này để sống trong một ngôi nhà rộng lớn ở Atlanta. Và dù cho người chồng thủ cựu của tôi không bao giờ bận lòng tới những vui thú thịnh hành của đô thị như theo dõi tên tuổi của những ban nhạc mới nổi được mến mộ nhất hoặc những bộ phim nghệ thuật hoặc các tác phẩm văn học hấp dẫn, tôi phải thừa nhận rằng ít nhất chồng tôi cũng có vẻ như có lối sống sang quý hơn so với người yêu cũ của tôi.

Một thoáng cảm giác tội lỗi dâng lên khi tôi nghĩ sang hướng khác, mạnh mẽ tìm lý lẽ biện hộ cho chồng. Nếu anh đánh giá cao những thứ tốt hơn trong cuộc sống, bao gồm cả những đồ hàng hiệu thì có sao chứ? Nếu anh muốn có một ngôi nhà thoải mái hơn và cuộc sống thuận lợi hơn cho gia đình mình thì có sao chứ. Nó đâu như thể anh lựa chọn thứ này thứ nọ là để sao cho được hơn người hay vì ngớ ngẩn chạy theo đám đông. Chỉ là Andy là một người đàn ông sống theo lối thường, điềm nhiên bám chặt lấy những sở thích của riêng mình – điều khiến anh làm chủ được bản thân mình không kém gì Leo làm chủ chính bản thân anh ấy.

Hơn thế nữa, sao tôi lại cảm thấy cần thiết phải so sánh giữa Andy và Leo khi thật ra chẳng có mối liên hệ nào giữa hai người cả. Tôi băn khoăn suy nghĩ và rồi đặt câu hỏi này ra với Suzanne, vô cùng mong đợi chị sẽ dùng tài xử trí khéo léo của mình mà nói rằng tôi không nên so sánh họ. Rằng Leo tuyệt đối chẳng có gì liên quan tới Andy và ngược lại.

Thay vì như thế chị lại nói, “Trước nhất, sẽ là phi lý nếu em không so sánh giữa hai người họ. Khi em chọn một lối trong ngã ba đường, em không thể nào không băn khoăn về những lối rẽ khác. Tự hỏi rằng cuộc sống của em sẽ như thế nào…”

“Em cũng đoán vậy,” tôi nói, thầm nghĩ lối rẽ Leo chưa bao giờ thật sự là một lựa chọn. Tôi đã nổ lực để có nó, và rồi hóa ra nó là một ngõ cụt tối tăm lạnh lẽo.

Suzanne lùa tay vào mái tóc xoăn dài và nói tiếp, “Thứ hai, Leo và Andy có sự liên hệ với nhau, bởi một thực tế giản đơn là em yêu – hoặc từng yêu – cả hai người họ.”

Tôi nhìn chị bối rối. “Sao chị nghĩ ra chuyện đó?”

“Bởi vì,” chi nói, “bất kể những điểm chung giữa hai người em yêu nhiều hay ít thế nào… dù em yêu họ cùng lúc hay người này người kia cách nhau cả thập kỷ… dù họ ghét nhau tận gan ruột hay chẳng biết tí gì về nhau… họ vẫn liên quan tới nhau một cách rất lạ lùng. Họ vẫn sẽ vướng vào cùng một hội, cũng y như em vẫn ở trong một hội với những cô gái Andy từng yêu. Có một mối quan hệ chặt chẽ không sao gọi tên được, dù muốn hay không.”

Khi tôi đang suy nghĩ về luận thuyết này, chị tiếp tục kể với tôi về chuyện mới đây chị đã tình cờ gặp cô vũ nữ bồ cũ của Vince trong phòng chơi bowling và mặc dù họ chỉ biết nhau qua loa và có chung vài ba mối quan hệ sơ sơ (một điều hầu như không thể tránh khỏi khi họ cùng sống ở Pittsburgh), họ vẫn trò chuyện với nhau một lúc lâu trong khi xem Vince ném một cú hoàn hảo đầu tiên và duy nhất ăn ba trăm điểm.

“Và điều đó thật sự kỳ lạ,” Suzanne nói, “bởi vì chị và cô ta không nói gì về Vince – ngoại trừ về hình dáng vụng về và lối xoáy bóng điên rồ của anh ta – nhưng cứ như thể cô ta hoàn toàn biết rõ những gì chị đang chịu đựng… Chị cảm thấy thế nào khi yêu Vince mặc cho mọi sự nhảm nhí của anh ta… Và ngay cả khi em là em gái chị và chị đã kể với em về quan hệ với Vince nhiều hơn những gì chị từng nói với cô ta nhưng, theo một cách nào đó, cô ta vẫn biết được nhiều hơn so với những gì em từng biết.”

“Thậm chí cả khi cô ta không còn quan tâm tới Vince nữa?” tôi nói cho rõ thêm.

“Ừm, nhìn vào vẻ mặt ngưỡng một của cô ta khi Vince đi từ chỗ này qua chỗ khác, cười chào tất cả những ai anh ta có thể nhìn thấy, cũng khó nói rằng cô ta không còn quan tâm nữa,” Suzanne nói. “Nhưng em nói đúng. Ngay cả là như vậy.”

Tôi ngã đầu xuống gối, cảm nhận sự xáo động lùi dần, thế vào đó là cảm giác rã rời và cơn đói càng lúc càng dữ dội. Tôi hỏi Suzanne xem chị có chán nếu dùng bữa trong phòng không, nhưng rồi nhớ ra cuốc sống của chị luôn luôn là những chuyến bay qua các thành phố và chẳng bao giờ rời khỏi các khách sạn hàng không, vậy nên tôi lại bảo là tôi cũng cần ra ngoài để lên tinh thần.

“Khỉ. Khỏi cần,” Suzanne nói. “Chị chẳng đến mức phải tới đây để hưởng thú vui đêm.”

“Ôi trời,” tôi nói bật cười và gieo một nụ hôn lên má chị. “Chị đến đây vì em gái chị, phải thế không!”

“Buông chị ra!” chị nói.

“Thôi nào,” tôi nói, hôn lên má chị lần nữa, rồi lên trán chị, rộn ràng trong giây phút đùa vui như thể đây là cơ hội duy nhất tôi được hôn Suzanne. Cũng giống bố tôi, chị không thoải mái với những đụng chạm âu yếm, trong khi đó tôi lại thừa kế tính trìu mến của mẹ. “Chị yêu em gái của chị. Đó là lý do chị có mặt ở đây! Thừa nhận đi.”

“Không,” chị nói. “Chị đến đây vì hai lý do…”

“Ồ thật sao?” tôi hỏi. “Vì Drake và vì cái gì nữa?”

“Để trông nom cái trò gian dối ngu ngốc của em,” chị nói, ném một chiếc gối vào đầu tôi. “Đó chính là cái gì nữa đấy.”

Rõ ràng chị nói đùa, nhưng nó vẫn là động cơ cuối cùng khiến tôi thấy cần phải chuyển sang mặc áo ngủ, chọn một chiếc bánh sandwich nhiều tầng trong thực đơn phục vụ tại phòng, và gọi cho chồng tôi.

“Chào em, em yêu,” Andy nói. “Hai chị em vui vẻ chứ?”

“Rất vui,” tôi trả lời, thầm nghĩ giọng anh thật dễ thương và ấm áp làm sao.

Anh hỏi tôi đang làm gì và tôi nói chúng tôi chỉ nằm trò chuyện trong khách sạn.

“Vậy bọn em không kiếm anh chàng nào à?” anh hỏi.

“Thôi nào,” tôi nói, cảm thấy day dứt có lỗi khi trong tôi gợi lại hương vị rượu trong hơi thở của Leo và ánh nhìn rớt lại của anh ấy trước khi rời khỏi quầy bar. Tôi tưởng tượng ra anh ấy lúc này, đang hớp một ngụm cocktail chanh ở một nơi nào đó rất gần.

“Thế mới là vợ anh chứ,” Andy nói, cười vui. “anh yêu em.”

Tôi mỉm cười và nói với Andy rằng tôi cũng yêu anh.

“Đủ để xin cho anh bút tích chứ?”

“Không nhiều tới thế đâu,” tôi nói. Và rồi tôi nghĩ – Nhưng chắc chắn là đủ để bỏ qua món salad trái bơ trộn và người đàn ông sẽ ngủ ở phòng 612.

Bình luận