Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 30

Tác giả: Emily Giffin

Vài giây sau, Crag, Webb, Andy và James lao vào nhà từ phía cửa bên, trông ướt đẫm mồ hôi, rám nắng và vô cùng thỏa mãn. Tôi hít vào khó nhọc, nỗ lực để lấy lại sự điềm tĩnh, cùng lúc nhận ra Margot cũng đang làm như vậy. Trong một khoảnh khắc, tôi lo sợ cô có thể làm chuyện không suy nghĩ trước, và để lộ ra mọi điều tại đây ngay lập tức. Nhưng, nếu không có gì xảy ra thêm nữa, cô sẽ chẳng bao giờ khiến anh trai mình phải xấu hổ theo cách đấy. Thay vì đó, Margot chạy lại chỗ Webb, tựa đầu vào ngực anh ta như thể tìm sự nương tựa ở mối quan hệ không chút tì vết của bản thân.

Tôi nhìn hai người họ, lấy làm ngạc nhiên rằng tôi cũng đã cảm thấy nhu thế vì Andy – rằng anh là chỗ dựa của tôi – chỉ mới có vài tháng trước đây. Lúc này tôi cách xa anh vài bước, cảm thấy hoàn toàn cô đơn, chia cách.

“Ai đã thắng vậy?” Margot hỏi khi cô đưa mắt trộm nhìn Andy, chừng hy vọng anh sẽ là người chiến thắng. Nếu vợ anh chuẩn bị phản bội anh, ít ra thì anh vẫn còn có một ngày tuyệt vời trên sân golf.

Quả nhiên, Andy lóe lên một nụ cười tươi vui, tự mãn, nháy mắt và nói, “Em nghĩ là ai thắng nào, Mags?”

“Anh chàng này quá là may mắn,” James nói trong khi Ginny, Stella và Pam nhập vào bếp cùng chúng tôi, trông thật hạnh phúc khi được ở bên những người đàn ông của mình.

“Anh Andy thắng!” Margot tuyên bố với sự hào hứng giả tạo trong lúc cánh đàn ông giúp vui cho chúng tôi bằng những câu chuyện ở sân gof, gồm cả khoảnh khắc giá- mà- em- đã- ở- đó khi Craig, trong lúc thất vọng, quất vào cây hoa mộc lan với chiếc gậy golf đời mới của mình. Hơn một lần. Mọi người cười, ngoại trừ Margot và tôi, trong khi Craig lấy giọng hết sức tự hào khoe với tất cả chúng tôi chiếc gậy golf đó đắt tiền tới cỡ nào. Cùng lúc ấy, anh ta lấy bốn lon Heineken từ tủ lạnh ra, bật nắp nhanh đến tóe lửa khiến tôi chợt nghĩ tới tay pha chế trong giờ khắc hạnh phúc – một nghề mà tôi hoàn toàn chắc là anh ta chưa bao giờ làm. Anh ta phát lần lượt cho Andy, Webb và James, rồi tu ừng ực lon bia, giữa mỗi ngụm lớn lại lăn vỏ lon lên trán mình.

“Vậy buổi tiệc mừng thế nào?” Andy hỏi, có vẻ như là người đàn ông duy nhất trong căn phòng – kể cả bố của đứa trẻ sắp chào đời – nhớ ra mục đích chính của ngày hôm nay không phải là chơi golf. Tôi cho anh thêm vài điểm tính cho người- chồng- tốt mặc dù sự thật tôi biết anh sẽ chẳng để ý gì tới chuyện đó.

Margot gõ nhẹ lên đầu, khẽ nở nụ cười và nói, “Nó tuyệt lắm.”

“Buổi tiệc rất dễ thương,” Stella và Pam hùa vào, nói đúng cùng một kiểu ngữ âm. Họ trao nhau ánh nhìn yêu mến, bầu bạn khiến tôi khao khát cũng được nhìn Margot như vậy – và lo sợ rằng chúng tôi có thể chẳng bao giờ lấy lại được nữa.

“Em có nhận được nhiều quà không?” James hỏi Margot, giả giọng New York, xoay mũ lưỡi trai sang một bên để tạo dáng vẻ gangster ưa thích của anh ta.

Margot cố nặn ra một nụ cười nữa và nói có, cô đã nhận được những món quà kỳ diệu, trong khi Ginny không thể nén được niềm vui sướng, thốt lên, “Và Ellen đã gặp Lucy!”

Bụng tôi cuộn lên khi tôi nghĩ Ginny sẽ hoan hỉ hơn bao nhiêu nếu Margot kể hết cho cô ta nghe tất cả sự thật mỉa mai của câu chuyện giữa tôi và Leo.

“Thật thế sao?” Andy nói, nhướn lông mày lên theo một cách thú vị mà, nếu trong bất cứ hoàn cảnh nào khác, cũng sẽ đẩy tôi vào vòng xoáy của sự ghen tuông và cảm giác bất an.

“Vậy em đã nghĩ gì?” James hỏi tôi với nụ cười điệu nghệ quen thuộc, dường như tóm được một cơ hội vàng để làm hỏng dáng vẻ ngoại giao thái quá của mẹ mình.

“Cô ấy rất dễ thương,” tôi nói khe khẽ, trong lúc James, đúng như dự đoán, lầm bầm gì đó về “cái ống dễ thương” của cô ấy.

“James!” Stella rên lên.

“Đến mẹ cũng biết cái ống là gì sao, mẹ?” James nói, cười xếch mép.

“Mẹ chẳng biết gì cả,” Stella lắc đầu nói.

Trong lúc đó, Andy giả vờ làm ngơ với câu chuyện bên lề ấy, cố hết sức tỏ ra buồn tẻ với chủ đề Lucy – điều mà chỉ có thể làm cho nỗi tức giận của Margot càng thêm sôi sục.

“Ồ,” cuối cùng cô nói, rõ ràng là không thể chịu đựng nổi việc ở gần tôi thêm một giây nào nữa. “Em thấy mệt chết đi rồi.” Cô nhìn Webb và nói, “Chúng ta nên đi trước khi cơn chuyển dạ giả lại bắt đầu…”

Webb xoa nhẹ lên cổ cô và nói, “Được rồi. Để anh đưa em về nhà, em yêu.”

“Ừ, Andy nói, ngáp và rồi uống một hơi bia dài. “Chúng ta cũng nên đi thôi. Mai Ellen sẽ có một ngày quan trọng. Cô ấy sẽ lên New York làm một vụ chụp ảnh lớn.”

“Em có nghe rồi,” Margot nói. Vẻ mặt cô trống rỗng và giọng nói đã rút hết cảm xúc – nhưng vẫn vô cùng dễ dàng nhận thấy, ít nhất là đối với tôi, rằng cô bị xáo trộn vì một điều gì đó khác còn nhiều hơn bội phần so với cơn chuyển dạ giả có khả năng sắp xảy tới. Tôi nhìn cô, mong muốn đến tuyệt vọng được trao đổi ánh mắt với cô, mặc dù tôi không chắc tôi muốn trao đổi với cô điều gì. Một tiếng cảm ơn? Một lời giải thích cuối? Một câu xin lỗi thành thực? Khi cuối cùng cô cũng đưa ánh mắt vụt qua tôi, tôi trao cho cô một cái nhìn não nùng hàm chứa tất cả những điều đó. Cô lắc đầu từ chối, nhìn xuống sàn nhà Ginny, và mấp máy môi khẽ đến độ gần như không thể nhận ra, như thể đang soạn ra những gì cô sẽ nói với anh trai mình khi anh cần biết.

Buổi tối hôm đó, khi Andy và tôi trở về nhà, chúng tôi là hình ảnh của một cặp đôi bình thường cùng trải qua buổi tối Chủ nhật, ít nhất là vẻ bên ngoài. Chúng tôi làm món salad sườn để ăn cùng với pizza tiêu mua từ Mellow Mushroom về. Chúng tôi xem ti vi, chuyển qua chuyển lại điều khiển từ xa. Tôi giúp anh gom rác để xách đổ vào sáng mai. Anh ngồi với tôi trong lúc tôi thanh toán hóa đơn. Chúng tôi cùng chuẩn bị đi ngủ. Mặc dù vậy, bên trong tôi quá rã rời, nghĩ đi nghĩ lại cuộc trò chuyện với Margot, giật đứng mình mỗi khi điện thoại reo, và nỗ lực đến tuyệt vọng lựa chọn câu chữ – và sức mạnh – để nói lời tự thú.

Rồi, cuối cùng, Andy và tôi nằm trên giường khi đã tắt điện, và tôi biết chắc chắn đó là cơ hội sau chót cho tôi nói đôi điều. Bất cứ điều gì. Trước khi Margot nói ra hộ tôi.

Hàng trăm lời khơi mào khác nhau lóe lên trong đầu tôi khi Andy rướn người hôn tôi chúc ngủ ngon. Tôi hôn lại anh, kéo dài trong vài giây lâu hơn bình thường, cảm thấy vừa căng thẳng vừa thẳm thẳm buồn đau.

“Thật tuyệt vời khi gặp Lucy hôm nay,” tôi nói khi cuối cùng chúng tôi cũng buông nhau ra, co rúm lại với ý nghĩ mình thật nực cười biết bao khi cố gắng đẩy câu chuyện theo chiếu hướng liệu- ta- có- thể- trở- thành- bạn- với- người- cũ.

“Phải. Cô ấy là một cô gái dễ thương,” Andy nói. “Thật tệ là cô ấy cưới phải một gã tồi.”

“Chồng cô ấy là một gã tồi?”

“Đúng vậy đấy… Có vẻ như anh ta đã bỏ lở cả ngày sinh của con trai mình.”

“Ờ. Chuyện đó có thể xảy ra mà. Liệu anh ta có một lý do xác đáng nào không?” tôi nói, hy vọng rằng thái độ vị tha của mình sẽ được hoan nghênh.

“Anh biết là chuyện đó có thể xảy ra,” Andy nói. “Biết đâu đứa trẻ sinh sớm hơn dự định hay sao sao đó… ấy vậy mà anh ta đi công tác vào những ngày đứa trẻ sắp chào đời… Và rồi ngạc nhiên, ngạc nhiên, không thể trở về kịp được.”

“Ai kể với anh chuyện đó?”

“Luce.”

Mặc cho tất cả mọi chuyện, tôi chợn lòng khi nghe anh gọi tên tắt cưng nựng của cô ấy. Andy cũng nhận ra điều đó, vì anh lập tức liền hắng giọng và sửa lại ngay, “Lucy đã nói với anh.”

“Khi nào vậy?” tôi hỏi, không chút ngần ngại chộp lấy sơ suất của anh. “Em tưởng bọn anh không còn nói chuyện với nhau nữa mà?”

“Bọn anh có nói chuyện với nhau đâu,” anh trả lời nhanh. “Cô ấy nói với anh từ lâu lắm rồi.”

“Con trai của cô ấy năm tuổi. Và chúng ta đã ở bên nhau hơn năm năm.”

“Nó đã gần sáu tuổi rồi,” Andy nói, cuộn chiếc chăn lại quanh người.

“Anh nhớ ngày sinh nhật của nó cơ đấy?” tôi phản bác lại, chỉ một nửa là nói đùa.

“Đơn giản, thám tử Gadget mà,” Andy nói, cười lớn. “Em biết Lucy và anh đã không nói chuyện với nhau nhiều năm rồi cơ mà. Đó chỉ là một trong vài lần trao đổi cuối cùng giữa những người cũ khi mình muốn biết cuộc sống của nhau và…”

“Và than thở rằng lương duyên hiện tại của mình mới thê thảm làm sao? Chồng của mình chẳng đáng xách dép cho người yêu đầu như thế nào?”

Andy cười. “Không. Cô ấy có vẻ thật sự không nghĩ việc chồng cô ấy bỏ lỡ ngày sinh nở là chuyện gì ghê gớm lắm. Đó chỉ là một phần ngẫu nhiên trong câu chuyện của cô ấy thôi… Cô ấy luôn thuộc típ phụ nữ quan tâm tới con cái nhiều hơn là chồng.”

“Vậy cố ấy đã gọi cho anh à?… Hay anh gọi cho cô ấy?” tôi hỏi, cảm thấy càng lúc cáng khó chịu.

“Ồ, Ell. Anh thật sự không nhớ… Bọn anh đã không nói chuyện lâu lắm rồi… Anh nghĩ cả hai chỉ là muốn biết chắc người kia ổn thỏa thôi… Chẳng có cảm xúc sâu sắc nào cả.”

“Vậy có không? Cảm xúc sâu sắc ấy?” tôi nói, thầm nghĩ Leo và tôi chưa bao giờ có những cuộc nói chuyện kiểu như vậy. Chúng tôi chưa bao giờ có sự gần gũi nào, trừ khi tính tới chuyến bay đêm đó – điều mà chắc hẳn cũng chẳng đáng kể gì.

“Không,” anh nói và rồi ngồi dậy nhẹ nhàng hỏi, “Em muốn đưa chuyện này tới đâu?”

“Chẳng tới đâu cả,” tôi nói. “Em chỉ là… Em chỉ muốn anh biết rằng em không sao cả nếu thật sự là anh có nói chuyện với cô ấy… nếu anh muốn làm bạn với cô ấy.”

“Thôi nào, Ell. Em biết là anh đâu có mong mỏi gì chuyện trở thành bạn của Lucy.”

“Tại sao không?”

“Chỉ là không muốn,” anh nói. “Một phần, anh chẳng có bất kỳ người bạn khác giới nào. Và phần khác… anh thậm chí không biết gì về cô ấy nữa.”

Tôi suy ngẫm về lời nói đó, nhận ra rằng mặc cho cuộc chia tay tồi tệ giữa tôi và Leo, và mặc cho sự thật rằng chúng tôi đã không nói chuyện với nhau nhiều năm, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy về anh ấy. Có thể tôi không biết từng chi tiết trong cuộc sống hằng ngày của anh ấy, nhưng tôi chẳng lúc nào có cảm giác là mình thôi không còn biết gì về anh ấy nữa.

“Thế thỉ buồn nhỉ,” tôi trầm ngâm, mặc dù chợt nhiên tôi không rõ được tình cảnh nào thì sẽ đáng buồn hơn. Rồi, lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu, tôi nhận ra mình băn khoăn rằng sẽ như thế nào nếu Andy và tôi mỗi người một ngã – đâu là hình ảnh cuộc chia tay của chúng tôi. Tôi dẹp ý nghĩ sang một bên, tự nhủ rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hay nó sẽ?

“Có điều gì đáng buồn về chuyện đó?” Andy hờ hững hỏi.

“Ồ, em chẳng biết nữa…” tôi nói, giọng lạc đi.

Andy xoay người nhìn vào mặt tôi trong khi đôi mắt tôi lại hướng ánh nhìn chằm chằm vào đêm tối.

“Em đang nghĩ gì vậy, Ell?” anh nói. “Em đang buồn về chuyện Lucy à?”

“Không,” tôi trả lời nhanh. “Không có gì cả. Em thật sự thích gặp cô ấy mà.”

“Vậy được rồi,” anh nói. “Tốt.”

Tôi khép mắt lại, biết rằng mình đã đi tới giờ khắc của sự thật. Tôi hắng giọng, khẽ liếm môi, và ngập ngừng thêm vài giây nữa.

“Andy,” cuối cùng tôi nói, giọng bắt đầu run rẩy. “Em có chuyện phải nói với anh.”

“Chuyện gì vậy?” anh nhẹ nhàng hỏi.

Tôi hít một hơi dài rồi thở ra. “Là về chuyện chụp ảnh ngày mai.”

“Có chuyện gì về nó?” anh hỏi, vươn người chạm vào tay tôi.

“Lần chụp này… là với Leo,” tôi nói, cảm thấy vừa dịu vợi đi lại vừa trào lên cảm giác nhộn nhạo.

“Leo?” anh nói. “Bạn trai cũ của em?”

Tôi buộc mình phải trả lời đúng.

“Ý em là gì khi nói đó là với Leo?” Andy hỏi.

“Anh ấy sẽ viết bài,” tôi nói, cẩn thận chọn từng từ. Còn em sẽ chụp ảnh.”

“Okay,” anh nói, bật ngọn đèn ngủ cạnh mình lên và nhìn thẳng vào mằt tôi. Anh trông có vẻ điềm tĩnh và đầy tin tưởng tới nỗi lần đầu tiên, tôi thật sự nghĩ tới chuyện hủy chuyến đi. “Nhưng làm thế nào?… Làm thế nào mà chuyện đó diễn ra?”

“Em tình cờ gặp anh ấy ở New York,” tôi nói, biết rằng mình đang tự thú theo cách quá ít và quá muộn. “Và anh ấy đã hẹn cho em một lịch chụp…”

“Lúc nào vậy?” Andy hỏi. Anh rõ ràng là đang cố gắng hết sức để giữ thái độ trung hòa, nhưng tôi có thể nói rằng anh đang trượt dần vào vị trí luật sư bên nguyên. “Em tình cờ gặp anh ta lúc nào?”

“Một vài tháng trước… Cũng không có gì nghiêm trọng cả…”

“Vậy tại sao em không nói với anh?” anh hỏi, một câu hỏi logic và rõ ràng là then chốt của vấn đề. Xét cho cùng, nó chắc chắn là vấn đề nghiêm trọng – và rồi tất cả chuyện này bắt đầu quay lại với cái ngày mùa đông mưa lạnh ấy trên giao lộ khi tôi trở về nhà và quyết định giữ cái bí mật đầu tiên đó đối với chồng mình. Trong một thoáng, tôi mong sao có thể quay lại và làm mọi việc khác đi.

Tôi do dự rồi nói, “Em không muốn làm anh buồn.”

Đó là sự thật – sự thật thấp hèn, nhưng dù sao vẫn là sự thật.

“Ồ, việc em không nói với anh đã làm chuyện đó thành nghiêm trọng rồi đấy,” anh nói, mắt mở rộng và có vẻ tổn thương.

“Em biết,” tôi nói. “Em xin lỗi… Nhưng em… em thật sự muốn được làm việc… công việc này,” tôi nói, nỗ lực làm cho mọi thứ thật có lý. Tận trong lòng mình, tôi thật sự tin rằng lý do khiến tôi đi là vì công việc. Rằng tôi muốn nhiều điều cho cuộc đời mình hơn là ngồi loanh quanh trong một ngôi nhà to lớn lộng lẫy, chờ đợi chồng vế. Rằng tôi muốn trở lại làm công việc của riêng mình. Cảm thấy dũng cảm hơn một chút, và cũng có chút hy vọng rằng anh sẽ hiểu được, tôi nói thêm, “Em thật sự nhớ nơi ấy. Em thật sự nhớ New York.”

Andy vểnh tai lên, mặt anh giãn ra vài giây khi anh nói, “Chúng ta có thể quay lại thăm thú… Đi ăn tối và xem biểu diễn…”

“Em không nhớ nó theo cách đó… Em nhớ được làm việc ở thành phố. Là một phần của nó… những nguồn năng lương.”

“Vậy thì tới đó làm việc,” anh nói.

“Đó là những gì em sắp sửa làm.”

“Nhưng tại sao nhất định phải làm việc đó với Leo? Sao đột nhiên em lại không thề làm việc mà không có Leo? Em chụp ảnh Drake Watters cho trang bìa của Platform, nhưng bây giờ em lại cần bạn trai cũ giúp đỡ đề kiếm việc?” Andy hỏi, nghe có vẻ giống như một cái bẫy mà anh đặt ra cho tôi, khiến trong giây lát tôi nghĩ rằng anh đã chú ý tới dòng tên Leo trên bài báo. Hoặc có thể Margot đã nói với anh về chuyện đó. Ngay cả khi Andy chưa bao giờ may mắn tới thế trong những lần thẩm vấn.

“Ồ, thật sự thì,” tôi nói, cúi xuống những chiếc móng tay đã lâu không sửa, rồi quay lại anh với ánh nhìn thăm dò của anh. “Anh ấy cũng giúp em lần chụp đó.”

“Chờ nào. Cái gì cơ?” Andy nói, những dấu hiệu giận dữ thực sự đầu tiên xuất hiện trên gương mặt khi anh bắt đầu sắp xếp tất cả mọi chuyện lại với nhau. “Ý em là gì? Anh ta đã sắp xếp vụ chụp ảnh đó cho em như thế nào?”

Tôi chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất khi nói, “Anh ấy viết bài báo đó… Anh ấy đã gọi cho đại diện của em về vụ chụp ảnh.”

“Anh ta đã tới Los Angeles?” Andy hỏi, giọng càng lúc càng to lên, và thêm phần chua chát. “Em đã gặp anh ta?”

Tôi gật đầu, cố gắng để giảm nhẹ cho lời thú tội của mình. “Nhưng em thề em chưa bao giờ biết anh ấy sẽ đến đó… Bọn em không hề đi chung… hay cùng ăn tối… hay bất cứ điều gì… Em đã ở với Suzanne toàn bộ thời gian. Đó hoàn toàn… là công việc nghiêm túc.”

“Và lần này?”anh nói, buông ra một câu hỏi mở khiến tôi vô cùng bối rối.

“Và lần này… bọn em có một vụ chụp ảnh khác,” tôi nói.

“Vậy thì sao? Hai người sẽ trở thành giống như một đội?” anh hỏi trong lúc lao ra khỏi giường, khoanh tay lại và giận dữ nhìn tôi.

“Không,” tôi nói, lắc đầu. “Nó không giống như vậy.”

“Vậy giải thích đi. Nó giống như thế nào?” ngực anh cuộn phồng lên những đợt sóng kích thích.

“Bọn em là bạn bè,” tôi nói. “Làm việc cùng nhau… thỉnh thoảng. hai lần. Thậm chí không phải là thỉnh thoảng.”

“Thế đấy, anh không biết liệu anh có thể thoải mái với chuyện đó hay không.”

“Tại sao không?” tôi nói, như thể chẳng có lý do gì để không thoải mái.

“Bởi vì… Bởi vì anh chưa bao giờ nghe điều gì hay ho về anh ta… và giờ đây em lại muốn nhen nhóm lại tình bạn với anh ta?”

“Margot đã không công bằng với anh ấy,” tôi nói. “Cô ấy chưa bao giờ công bằng.”

“Em cũng nói với anh những điều tồi tệ về anh ta.”

“Em đã bị tổn thương.”

“Phải,” Andy nói, đảo tròn mắt. “Vì anh ta.”

“Anh ấy là người tốt,” tôi nói.

“Anh ta là một thằng xuẩn ngốc.”

“Anh ấy không phải là một thằng xuẩn ngốc… Và em quan tâm đến anh ấy… anh ấy…”

“Sao?”

“Anh ấy… quan trọng đối với em.”

“Ồ, điều đó thật tuyệt đấy, Ellen. Thật tuyệt,” Andy nói, giọng tràn ngập mỉa mai. “Bạn trai cũ của em của em rất quan trọng đối với em. Đúng là điều mà mọi người chồng muốn được nghe.”

“Lucy đến dự lễ mừng em bé của em gái anh,” tôi nói, quay lại với điểm khởi đầu của câu chuyện. “Còn Ty làm việc vườn tược cho em gái anh.”

“Phải rồi,” anh nói, đi đi lại lại cuối chân giường. “Nhưng cô ấy được mời, và cậu ta làm vườn, chính xác là bởi vì họ không có gì quan trọng. Họ chỉ là những người trong quá khứ bọn anh từng hẹn hò. Chỉ có vậy… Chẳng có vẻ gì là em có thể nói như vậy về Leo.

Tôi có thể nói rằng anh đang đặt ra một câu hỏi, rằng anh tuyệt vọng chờ mong tôi sẽ chuyển ý và thay đổi câu trả lời – phủ nhận bất cứ cảm giác nào với Leo.

Nhưng tôi không thể. Tôi thật sự không thể nói dối Andy thêm một điều gì nữa.

Vậy nên thay vì đó tôi nói, “Anh không tin em à?” Bằng cách đặt ra câu hỏi ấy, tôi tạm thời cảm thấy dễ chịu hơn – khiến tôi, một cách nào đó, tin tưởng bản thân mình.

“Anh đã luôn luôn tin,”Andy nói, rõ ràng hàm ý rằng giờ đây nó không còn như vậy nữa.

“Em sẽ không bao giờ lừa dối anh,” tôi nói, ngay lập tức cảm thấy hối tiếc vì lời hứa đã thốt thành lời đó, biết rằng nó nên là một sự chắc chắn không cần phải gọi tên ra. Một điều ta không phải nói tới.

Hẳn vậy, Andy nói, “Ồ, phải, Ellen. Đó thật sự là một tin tốt. Cảm ơn em. Chúng ta đương nhiên là phải thêm nó vào lá phiếu bầu Người Vợ Của Năm cho em thôi.”

“Andy,” tôi van nài.

“Không. Nghiêm túc đấy. Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã hứa sẽ không lừa dối anh về người yêu cũ quan trọng của em, người mà em vẫn còn quan tâm vô cùng sâu sắc,” Andy nói, trong lúc tôi nhận ra mình chưa bao giờ thấy anh giận dữ đến vậy.

Tôi hít một hơi thở sâu, tuyệt vọng chuyển sang phương sách tấn công cuối cùng. “Được rồi. Em sẽ không đi. Em sẽ hủy chuyến đi, sẽ ở lại đây chụp ảnh bụng bầu cho Margot và… và chụp bọn trẻ con chơi đồ hàng trong khi… anh chơi golf suốt cả ngày.”

“Những điều em nói đó có nghĩa gì?” Andy nói, liếc nhìn bối rối.

“Nó có nghĩa là cuộc đời anh thật vĩ đại. Còn cuộc đời em thật thê thảm.” Tôi ghét âm điệu cay đắng trong giọng mình – tuy vậy nó diễn tả chính xác những gì tôi đang cảm nhận. Tôi cảm thấy cay đắng.

“Được rồi. Để anh giải thích cho rõ chuyện này,” Andy hét lên. “Em sắp bay tới New York để hẹn hò với bạn trai cũ bởi vì anh thích chơi golf? Có phải em đang cố gắng trả đũa anh vì chuyện chơi golf?”

“Anh thôi tối giản hóa mọi chuyện lại đi,” tôi nói, trong khi tôi đang thực sự nghĩ rằng, Anh thôi tỏ ra quá đơn giản như thế nữa đi.

“Ồ, có vẻ như em đang đột nhiên lại nói với anh rằng đây toàn là lỗi của anh.”

“Đó không phải là lỗi của anh, Andy… Đó không không phải là lỗi của ai cả.”

“Nó phải là lỗi của ai đó chứ,” anh nói.

“Em… Em không cảm thấy hạnh phúc ở đây,” tôi nói, ứa nước mắt. Tôi giữ chúng mở to, tự dằn mình không được bật khóc.

“Ở đây? Ở đây là đâu?” Andy hỏi. “Trong cuộc hôn nhân này? Ở Atlanta?”

“Ở Atlanta. Ở quê nhà của anh… Em quá mệt khi phải giả vờ…”

“Nói cho chính xác thì giả vờ cái gì nào?” Andy hỏi. “Giả vờ rằng em muốn được sống cùng anh?”

“Giả vờ làm một người không phải là em.”

“Ai đòi hỏi em làm chuyện đó?” anh hỏi, không hế bối rối trước xúc động của tôi – một phản ứng dẫn tới cái tác động kỳ quặc là khiến tôi trào nước mắt. “Anh đã khi nào đòi hỏi em làm một người không phải là em?”

“Em không phù hợp với nơi đây,” tôi nói, lau mặt bằng tấm chăn bông của hai vợ chồng. “Anh không nhận thấy điều đó à?”

“Em cư xử giống như thể anh đã ép buộc em phải chuyển tới đây vậy,” Andy nói, mặt co rúm lại trong sự tức giận bừng bừng, “trong khi chính em nói rằng đó là điều em muốn.”

“Em muốn làm anh hạnh phúc.”

Andy bật ra một tiếng cười thất vọng, sầu muộn và lắc lắc đầu. “Rõ là vậy rồi. Đó là sứ mệnh của cuộc đời em, Ellen ạ. Làm anh hạnh phúc.”

“Em xin lỗi,” tôi nói. “Nhưng em phải đi lần này.”

Anh nhìn vào mặt tôi, như thể đang chờ đợi thêm một điều gì đó nữa – một lời giải thích hợp lý hơn, một câu xin lỗi thành thật hơn, khẳng định rõ ràng rằng anh là người duy nhất dành cho tôi. Nhưng khi tôi không thể tìm được một từ xác đáng – hay bất cứ một từ nào – anh nhìn xuống tấm thảm sàn và hỏi, “Tại sao em nhất định phải làm việc đó?”

Khi cuối cùng anh ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nói, “Em không biết.”

“Em không biết?”

“Em cảm thấy như mình không còn biết điều gì nữa…”

“Được rồi, Ellen,” anh nói, trong lúc hấp tấp mặc quần jean, đi giày rồi giật chùm chìa khóa và ví từ trong tủ kéo ra. “Anh nghĩ thế này sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta.”

“Anh định đi đâu?” tôi hỏi qua dòng nước mắt tuôn mau.

“Ra ngoài,” anh nói, lùa tay vào mái tóc để chải gọn nó lại. “Anh dĩ nhiên sẽ chẳng ngủ ở nhà tối nay và rồi sáng mai hôn tạm biệt em như một thằng đần.”

Tôi nhìn anh, nỗ lực vượt qua nỗi đau đớn và tuyệt vọng để thốt lên, “Andy… xin anh hãy cố hiểu em. Không phải vì anh… mà là vì em… chỉ là em… cần phải làm việc đó. Làm ơn đi anh.”

Anh phớt lờ tôi và đi về phía cửa.

Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy theo anh, họng nghẹn lại khi cất lời, “Chúng ta không thể nói chuyện thêm một lúc nữa được à?… Em nghĩ chúng ta đã đồng ý sẽ không bao giờ cãi nhau qua giờ ngủ đêm mà?”

Andy quay lại nhìn tôi, rồi sau đó phớt lờ tôi hoàn toàn. “Phải,” anh buồn bã nói. “Đúng rồi, chúng ta đã nói với nhau bao nhiêu là điều, Ellen ạ… chẳng phải thế sao?”

Bình luận