Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Người Ở Bên Ta

Chương 20

Tác giả: Emily Giffin

Đó là ngày thứ Bảy đầu tiên của tháng Sáu, và là thứ Bảy cuối cùng chúng tôi ở New York. Một nhóm ba nhân viên vận chuyển lực lưỡng từ Hoboken đã đến từ sáng, và sau chín tiếng đồng hồ cật lực đóng gói đồ đạc, căn hộ của chúng tôi đã trống trơn ngoại trừ vài cái va li dựng ở cửa, mấy cuộn băng dính trên mặt quầy bếp, và tôi mồ hôi đầm đìa và mệt lả, đứng tại nơi từng là phòng khách của chúng tôi, yên lặng hồi lâu lắng nghe tiếng o o phát ra từ chiếc điều hòa bên cửa sổ đang chạy ì ạch trong không khí nóng nực.

“Anh nghĩ đến lúc phải đi rồi,” Andy nói, giọng anh vọng vào những bức tường trắng mà chúng tôi chưa khi nào có thời gian để sơn một thứ màu thú vị hơn. Anh cọ má lên ống tay chiếc áo phông cũ lem nhem, một trong chừng ba mươi chiếc dành riêng cho việc “chuyển đồ và sơn tường”, mặc dù tôi từng trêu rằng còn khuya mới có khả năng anh có thể ở trong tình trạng chuyển nhà và sơn tường đến tròn một tháng.

“Vâng. Mình đi anh,” tôi nói, tâm trí đã chuyển đến bước tiếp theo trong hành trình của chúng tôi – cuốc taxi tới khách sạn nơi chúng tôi sẽ tắm rửa và thay đồ cho buổi tiệc giã từ đêm nay. Hai người bạn thân học cùng trường luật của Andy giữ vai trò chủ trì, và bạn bè từ mọi giai đoạn trong quãng thời gian ở New York của chúng tôi sẽ tề tựu đủ. Thậm chí Margot và Webb cũng đang bay đến đây chung vui, chỉ để sáng hôm sau cùng chúng tôi trở về Atlanta nơi họ sẽ chính thức chào đón chúng tôi. Tôi đập hai tay vào nhau và xốc tinh thần hăng hái hơn, “lên đường thôi nào.”

Andy ngừng lại rồi nói, “Chúng ta có nên làm gì đó… trịnh trọng trước đã không?”

“Ví dụ?” tôi hỏi.

“Anh không biết nữa… Chụp một tấm hình chẳng hạn?”

Tôi lắc đầu, thầm nghĩ lẽ ra Andy phải hiểu tôi hơn chứ; tôi có thể là một nhiếp ảnh gia, nhưng tôi thực sự không phải người chụp ảnh lưu niệm cho những khoảnh khắc tượng trưng kiểu như thế này – kết thúc, khởi đầu, ngày lễ và các dịp đặc biệt. Tôi thích bắt hình những thứ ngẫu nhiên vô tình gặp hơn nhiều – một điều khiến bạn bè và gia đình tôi dường như thấy phiền lòng – và đôi khi thất vọng.

“Thôi anh,” tôi nói. Tôi hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ đuổi theo chú bồ câu đang la đà trên sân thượng tráng xi măng của tòa nhà bên kia đường.

Một lúc sau, Andy cầm tay tôi nói, “Em thấy thế nào?”

“Ổn cả,” tôi nói, nhẹ nhõm nhận ra đó là cảm giác thật. “Chỉ hơi buồn chút.”

Anh gật đầu như thể thừa nhận rằng mỗi sự kết thúc hầu như luôn chứa đựng chút nỗi buồn, ngay cả khi có một điều gì đó háo hức chờ đợi tiếp sau. Rồi không làm gì phô trương thêm nữa, chúng tôi rời khỏi tổ ấm đầu tiên của hai vợ chồng.

Một lát sau, taxi của chúng tôi dừng lại trước khách sạn Gramercy Park và trong cảm giác hối tiếc xen lẫn sợ hãi, tôi nhận ra rằng Andy và tôi đã đột nhiên, lập tức biến thành những du khách – khách du lịch – tại thành phố nơi chúng tôi từng cư ngụ.

Nhưng sau khi chúng tôi bước vào hành lang rực rỡ ánh điện được trang trí bằng gạch lát Maroc, thảm dệt thủ công, chúc đài thủy tinh Venice và tranh siêu thực của các danh họa như Andy Warhol, Jean Michel Basquiat và Keith Haring, tôi đoan chắc lại với mình rằng có sự thú vị riêng khi cảm nhận New York theo cách này.

“Ôi,” tôi nói, ngưỡng mộ cái lò sưỡi to đùng làm bằng cẩm thạch và cây đèn hình răng cưa đặt phía trước nó. “Chỗ này tuyệt quá.”

Andy mỉm cười nói, “Phải. Phong cách bohemia cực kỳ trang nhã. Hệt như vợ anh.”

Tôi mỉm cười lại với anh trong khi chúng tôi đi tới bàn lễ tân, nơi một cô gái gợi cảm, bảng tên đề là Beata, chào đón chúng tôi bằng giọng Đông Âu nặng trịch.

Andy chào cô, và con người chỉnh chu, quy củ trong anh cảm thấy cần phải giải thích về ngoại hình lôi thôi của chúng tôi, thế nên anh khẽ nói đầy vẻ xin lỗi, “Chúng tôi mới chuyển khỏi căn hộ của mình hôm nay.”

Beata gật đầu thấu hiểu và lịch sự hỏi, “Vậy anh chị sắp đi đâu?”

Tôi nhận phần trả lời, nói với giọng mạch lạc nhất có thể rằng chúng tôi đi Atlanta, Georgia, thậm chí còn vung tay lên không trung như thể đang bày tỏ một bí mật chưa khai mở ở Bắc mỹ, một thành phố hòn ngọc mà cô chắc chắn nên viếng thăm nếu thực tình cô chưa từng tới. Tôi không chắc chính xác tại sao tôi cảm thấy phần quãng bá Atlanta với một người hoàn toàn xa lạ – để giúp chính mình cảm thấy thoải mái hơn, hay để chống lại cảm giác phòng vệ trong tôi mỗi khi tôi nói với ai đó tên thành phố chúng tôi tới sống và chắc chắn nhận lại ánh nhìn đăm đăm tiếc rẻ hoặc một lời phê bình thẳng thắn, “Sao lại là Atlanta?”

Andy phần nào cảm thấy không hài lòng về chuyện này – y như tôi cảm thấy mỗi khi nghe ai đấy nói không hay về Pittsburgh – nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng phản ứng đó là sự xem thường Atlanta, mà đó là vì sự siêu đa dạng của New York, vì cảm giác tự mãn rằng phần còn lại trên thế giới, hay chí ít phần còn lại của đất nước này, đều nghèo nàn, thiếu đa dạng và phần nào kém cỏi hơn. Và mặc dù lúc này đây tôi đang bực bội với thái độ đó, sự thật đáng phiền vẫn là tôi không hoàn toàn bất đồng với cách đánh giá ấy, và tự nhận thức rằng mình cũng cảm thấy tương tự như vậy khi bạn bè rời khỏi thành phố – bất kể vì công việc, hay một mối quan hệ, hay để sinh con đẻ cái ở các vùng ngoại ô. Người New York may mắn hơn mình, tôi đã nghĩ thế, mặc dù có thể có lúc nào đó tôi từng kêu ca khổ sở về thành phố này. Trên tất cả, tôi nghĩ cảm xúc mãnh liệt chính là điều lôi cuốn nhất trong đời sống New York, và cũng chính là điều tôi sẽ tiếc nhớ nhất.

Bất kể thế nào, giọng điệu ngợi ca, tự hào của tôi dường như tác động thành công tới Beata, bởi vì cô gật đầu mỉm cười và thốt lên, “Ôi, mỹ lệ quá,” như thể tôi vừa nói về thành Paris, Pháp. Sau đó cô lấy phòng cho chúng tôi và giới thiệu qua với chúng tôi về khách sạn trước khi trao cho Andy chìa khóa và chúc chúng tôi nghỉ lại thoải mái.

Chúng tôi cảm ơn cô, và len lén đi vòng ra sau xuyên qua tiền sảnh mé bên khu Rose Bar, nơi được trang hoàng lộng lẫy không thua gì tiền sảnh, điểm trang hoàn thiện với chiếc bàn bi da nhung đỏ và một bức tranh khác của Andy Warhol. Tôi cảm thấy tâm trí mình bắt đầu trôi dạt tới Leo, và lần gần đây nhất tôi ở quầy bar một khách sạn hạng sang, nhưng rồi gạt ngay những ý nghĩ đó đi khi Andy nói với giọng điệu trịnh trọng. “Thưởng một ly khai vị nhé?”

Tôi liếc qua thực đơn cocktail rồi bảo anh rằng ly mojito quế và dứa có vẻ tuyệt đấy. Anh đồng ý và gọi hai ly đưa lên phòng cho chúng tôi, và một chốc sau chúng tôi còn lại hai người với nhau trong căn phòng xa hoa tráng lệ nhìn xuống công viên Gramercy, một trong những nơi tôi yêu thích ở New York, mặc dù tôi chưa từng vào bên trong cánh cửa khóa im ỉm – có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ vào trong.

“Lộng lẫy quá,” tôi nói, nhấm nháp ly mojito trong khi ngắm nhìn khung cảnh khu công viên lãng mạn, giữ được nét riêng tư hoàn hảo.

“Anh biết em luôn muốn vào trong đó xem,” anh nói vòng tay quanh người tôi. “Anh nghĩ đây sẽ là một cách tạm biệt hay ho.”

“Anh luôn nghĩ chu đáo mọi thứ,” tôi nói, cảm thấy trào lên một niềm cảm kích sâu sắc với chồng mình.

Anh cười rạng rỡ kiểu “ôi, chao ơi” với tôi rồi tu một hơi rượu dài trước khi cởi phăng quần áo, chỉ còn mặc độc chiếc quần trong và hào hứng cất giọng hát bài “The devil went down to Georgia”.

Tôi bật cười và lắc đầu. “Vào tắm di,” tôi nói, nguyện với lòng mình rằng đêm nay sẽ thật hạnh phúc. Mặc cho tôi rất mệt. Mặc cho tôi ghét trở thành trung tâm của sự chú ý. Mặc cho tôi không thích giã từ. Và mặc cho một ai đó ở đại lộ Newton sẽ không có mặt mà thậm chí cũng chẳng mảy may biết rằng tôi sắp ra đi.

Một tiếng sau, bữa tiệc của chúng tôi ở Blind Tiger, một quán bia trên đường Bleeker, đã đâu vào đó cả. Ánh đèn mờ ảo, nhạc êm êm vừa tai, và tôi đang say sưa với ly bia thứ tư trong đêm nay. Lựa chọn hiện thời, bia Lagunitas Hairy Eyeball, là thức uống ưa chuộng nhất của tôi tính cho đến thời điểm này, mặc dù có lẽ nó là tác nhân của cơn choáng ong ong đang mỗi lúc một mãnh liệt hơn trong tôi. Có một điều chắc chắn – tôi đã quẳng tất cả những lo âu của mình qua một bên và thực sự đang có một đêm tuyệt vời hơn cả lòng tôi tự hứa, phần lớn bởi vì mọi người dường như đang vui vẻ cực độ, điều mà chẳng bao giờ có được với một buổi tiệc gộp chung nhiều nhóm bạn xa lạ với nhau. Những bạn đồng nghiệp trong lĩnh vực nhiếp ảnh của tôi thực sự có rất ít điểm chung với nhóm bạn luật sư của Andy hay những chuyên gia thời trang hàng đầu sống ở vùng Thượng Đông – những người mà Margot và tôi thường đi chơi cùng thời cô còn sống ở đây. Phảii nói rằng, Margot thực sự xứng đáng được ghi nhận công lao vì đã là cầu nối đưa mọi người lại gần nhau và mang lại cho mọi thứ cảm giác hết sức gắn kết, bởi vì cô chính là báu vật tuyệt vời độc nhất vô nhị mà ta có thể có trong bất kỳ bữa tiệc nào. Cô cởi mở, lịch thiệp và bao quát, luôn tìm cách đưa ngay cả những vị khách rụt rè, e ngại nhất nhập vào đám đông. Lúc này đây, tôi đang ngắm nhìn cô đang làm chủ căn phòng, ly rum nguyên chất trong tay, trông thật lộng lẫy với chiếc váy suông màu hồng tươi mát và đôi xăng đan gót nhọn màu bạc có quai đeo. Đã gần sang tháng mang thai thứ sáu, bụng cô tròn, hơi nhô ra phía trước, nhưng mọi bộ phận khác trên cơ thể chẳng mập lên lấy một gram, đã thế mái tóc, móng tay móng chân và làn da của cô thậm chí còn tuyệt mỹ hơn cả bình thường. Cô nói rằng đó là nhờ các loại vitamin dành cho bà bầu, mặc dù tôi không nghĩ gói spa đắt tiền cô thực hiện hôm nay gây tổn hại gì tới nguyên nhân thật sự. Tóm lại, cô là bà bầu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, ý kiến này của tôi đã được ít nhất năm người trong bữa tiệc đêm nay chia sẻ, tính cả một phụ nữ xinh đẹp làm cùng hãng luậtt với Andy, một người chính xác thì cũng cao sang sánh ngang Margot nhưng trông như thể cô ấy đã bơm heli khắp cả người – từ mũi tới mắt cá chân, thậm chí cả dái tai.

“Tránh xa tớ ra nhé,” cô ấy đùa với Margot. “Cậu khiến tớ trông tệ quá.”

“Cô ấy khiến trông ai cũng tệ cả – dù mang bầu hay không,” tôi nói.

Margot thẹn thùng xua xua chúng tôi và nói chúng tôi đừng có ngớ ngẩn như thế, nhưng trong lòng cô chắc hẳn biết đó là sự thật. Tuy nhiên, còn may là cô cũng quyến rũ hơn tất cả các cô gái khác trong bữa tiệc, thế nên chẳng ai thực sự vì ngoại hình đó mà chống lại cô, kể cả những bà bầu trông bệ rạc nhất.

Mắt Margot bắt gặp ánh mắt tôi khi cô tới nhập vào nhóm tôi, Julian, Hillary, lúc này đang ngồi ở một chiếc bàn gỗ vân phía sau quầy bar, vừa đúng lúc Hillary đang sôi nổi bày tỏ lòng ngưỡng mộ với quyết định của Andy từ bỏ môi trường làm việc ở hãng luật hàng đầu. Tối nay đám luật sư sôi sục bất bình anh cũng trao đổi với nhau ý kiến tương tự như vậy, và vì Andy, tôi cảm thấy dễ chịu hơn về cuộc chuyển cư của chúng tôi.

“Tôi đã định cuốn gói đến bảy năm nay rồi ấy chứ,” Hillary nói, cười lớn trong khi đưa tay giật giật đuôi tóc dài vàng hoe. “Thế mà chưa khi nào biến hẳn được.”

Julian lắc đầu nói, “Nếu cứ mỗi lần cô ấy bảo sẽ thôi việc tôi lại nhận được một hợp đồng thì giờ cả hai chúng tôi đã có thể nghỉ hưu rồi… Nhưng thay vì thế cô ấy làm gì chứ?”

“Làm gì?” Margot và tôi đồng thanh hỏi.

Julian vỗ nhẹ lên vai vợ và nói đầy tự hào, “Cô ấy tiếp tục và trở thành hội viên của công ty.”

“Không thể nào! Sao mà anh chẳng nói với tôi gì cả?” tôi bảo với Julian, đánh vào tay anh ta.

“Cô ấy mới nghe tin hôm nay,” anh ta nói, trong khi tôi nghĩ đến tất tật những mẫu chuyện thú vị trong đời sống của Julian mà tôi chắc sẽ nhớ nhiều khi rồi đây chúng tôi không còn chia sẻ không gian làm việc nữa. Chúng tôi đã hứa là sẽ giữ liên lạc – và tôi nghĩ thỉnh thoảng chúng tôi sẽ viết thư hay gọi điện cho nhau – nhưng sẽ không còn giống như cũ nữa, tôi sợ rằng rồi cuối cùng Julian, Sabina và Oscar sẽ đều chỉ còn là những người bạn để gửi thiệp cho nhau mỗi khi lễ lạt. Nhưng tôi thầm đặt chuyện đó vào danh sách những điều không được lo lắng trong đêm nay, rồi quay sang Hillary để chúc mừng cô. “Andy vẫn nói rằng hầu như chẳng có khả năng nào trở thành hội viên của một hãng luật lớn được.”

“Đặc biệt là với một phụ nữ,” Margot gật đầu thêm vào.

Hillary cười tươi nói, “Ôi, tôi chắc chuyện này chẳng kéo dài đâu. Chí ít tôi hy vọng thế… Tôi sẽ bám trụ chỗ đó cho đến khi có bầu… Xong rồi tôi sẽ được nghỉ sinh và cao chạy xa bay.”

Tôi bật cười nói, “Nghe như một kế hoạch vậy.”

“Cô tính sẽ có em bé sớm chứ?” Julian hỏi tôi.

Đó là câu hỏi Andy và tôi đã nghe rất nhiều kể từ khi tuyên bố chuyển cư, thế nên tôi đã có một câu trả lời vừa là chuẩn bị sẵn vừa là để diễn tập kỹ càng. “Không phải nay mai,” tôi nói, cười mơ hồ. “Nhưng cũng sớm thôi…”

Hillary và Julian tươi cười với tôi, ai ai dường như cũng đều thích nhất cái phần “sớm” trong câu trả lời của tôi. Đứng đầu danh sách ấy là Margot, lúc này cô đang vòng tay qua tay tôi. Tôi hít vào hương thơm từ cô trong khi cô giải thích rằng cô muốn con cái của hai chúng tôi sát tuổi nhau.

Hillary nói, “Ôi, chắc chắn rồi. Thật sẽ rất tuyệt với các bạn… Tôi ước gì mình có ai đó đồng hành về chuyện sinh nở, nhưng mà tôi tụt hậu quá xa so với bạn bè rồi. Họ giờ đã phải lo chuyện xin học tiểu học cho con, một giai đoạn hoàn toàn khác trong đời đấy… Các bạn thật may mắn khi có nhau, mà lại sống sát nhau thế nữa chứ.”

Margot và tôi cùng nói rằng chúng tôi biết, chúng tôi thật may mắn, và trong một khoảnh khắc đầy mãn nguyện, tôi cảm nhận toàn bộ sức nặng và sự thật trong đó. Chắc chắn rồi, quyết định ra đi lúc này có thể không phải là lý tưởng. Tôi có thể chưa sẳn sàng rời xa thành phố, và con cái tôi có thể có ít hơn con cái Margot vài tuổi, nhưng những điều đó chỉ là tiểu tiết. Toàn cảnh lớn lao thực sự vô cùng tuyệt diệu. Tình bạn của tôi với Margot, hôn nhân của tôi với Andy, ngôi nhà của chúng tôi ở Atlanta – tất cả những điều đó thật tuyệtt diệu.

Và đó là suy nghĩ sau cùng của tôi trước khi người đại diện của tôi, Cynthia, xuất hiện ở chỗ quầy bar, nhìn một lượt khắp phòng, và ném một cái nhìn thẳng tắp nghẹt thở về phía tôi. Vốn từng là người mẫu ngoại cỡ kiêm diễn viên sân khấu, Cynthia có ngoại hình cao lớn, mập mạp và mộtt phong thái hơi kỳ lạ khiến người ta thường nhìn cô chằm chằm và băn khoăn phải chăng cô là người nổi tiếng. Trên thực tế, cô có lần đã bảo tôi cô thường xuyên bị nhầm với nữ diễn viên Geena Davis, và thậm chí đôi khi còn ký bút tích giả và trả lời các câu hỏi về việc sản xuất bộ phim Thelma and Louise hoặc Beetlejuice. Tôi dõi mắt theo khi cô dừng lại hôn mạnh lên cả hai má Andy rồi tóm ngược tóc anh trước khi tiếp tục cuộc diễu hành có chủ đích về phía tôi, với Andy theo sau.

“Đợi đã! Đợi xem tôi có cái gì đã,” tôi có thể nói với Andy từ giữa phòng vọng tuốt vào trong. Một giây sau, cả hai người đã đứng cạnh tôi, và khi cảm ơn cô vì đã đến, tôi nhận ra trong một nỗi hoảng sợ choáng váng đang dâng lên, đâu là điều cô sắp công khai trong bữa tiệc chia tay của chúng tôi.

Quả nhiên, đôi môi dày mọng đỏ của cô chu lên một cách rất kịch khi cô lôi tờ tạp chí cỡ lớn từ trong chiếc túi xách Balenciaga màu trắng có tua rua của cô và rồi uốn lưỡi đọc to với đám khán giả mỗi lúc một đông của cô, “Tạp chí Platform! Báo mới ra lò!”

“Tôi đã nghĩ phải cuối tháng mới ra cơ đấy,” tôi nói, cảm thấy tê liệt và như bị vạch trần khi tôi quan sát không phải những bức ảnh của Drake mà tôi đã phải quần quật xử lý và hoàn thiện trong suốt bao nhiêu giờ, mà là dòng tên ghi trên bài báo.

“Ồ, cô nói đúng, mấy tuần nữa nó mới xuất hiện trên sạp báo,” Cynthia nói. “Nhưng tôi đã sử dụng tài phép mang về trước cho cô một tờ… Vì nghĩ nó sẽ là món quà chia tay hoàn hảo dành cho cô, cưng à.” Cô cúi xuống và đưa ngón trỏ gõ nhẹ hai cái lên mũi tôi.

“Ôi, Chúa ơi. Tuyệtt quá,” Andy nói. Anh xát hai bàn tay vào nhau đầy hào hứng rồi lên tiếng gọi thêm mấy cậu bạn đang đứng bên kia bàn, trong đó có Webb.

“Anh xem ảnh rồi mà,” tôi nói với Andy bằng giọng khẽ khàng, lo lắng, như thể tôi chẳng còn cách nào khác để ngăn chặn công cuộc thu hút sự chú ý của Cynthia .

“Đúng em, nhưng không phải là trên một trang bìa khổ lớn hào nhoáng,” Andy nói, đứng ngay bên cạnh xoa bóp vai tôi.

Một phút trì hoãn đầy khổ sở nữa trôi qua trong khi Cynthia tiếp tục nhiệm vụ kiến tạo cảm giác hồi hộp bằng cách cứ ấn trang bìa lên bộ ngực đồ sộ của cô và độc diễn một bài đúng giọng kịch Shakespear rằng tôi có năng khiếu biết bao, và cô tự hào vì được làm đại diện của tôi như thế nào, và tôi sẽ trở thành người thực sự vĩ đại ra sao, bất kể tôi sống ở đâu.

Trong khi đó tôi dán mắt vào bìa sau tờ tạp chí, một hình quảng cáo đen trắng của Kate Moss, người mẫu tôi vô cùng yêu thích và cũng là người tôi khao khát được chụp hình. Trong bức ảnh đó, cặp môi cô hơi tách ra, mái tóc rối che khuất một phần mắt phải, và khuôn mặt cô trong sáng nhưng đầy khêu gợi. Khi nhìn sâu vào đôi mắt xám của cô, tôi đột ngột có cảm giác tin tưởng một cách kỳ cục rằng cô ở kia trên trang báo đó không phải để quảng bá cho hãng đồng hồ David Yurman, mà rõ ràng là để trách móc tôi. Cô lẽ ra nên nói với họ sớm hơn, tôi nghe cô nói thế bằng chất giọng Anh chuẩn xác. Cô đã có hết tuần này sang tuần khác để nói với họ, nhưng thay vì thế cô lại chờ đến bữa tiệc đông người vào đêm cuối cùng ở New York. Hay ho lắm.

“Thôi nào, Cynthia!” Andy kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ hoang tưởng của tôi. “Cho chúng tôi xem tờ tạp chí cực kỳ oách đó đi!”

Cynthia cười lớn rồi nói, “Thôi được! Thôi được!” Rồi cô lật một vòng mặt báo có hình Kate, giơ tờ tạp chí lên cao trên đầu, từ từ xoay để lộ ra bức ảnh Drake với trọn vẹn vẻ rực rỡ của ông. Trong mấy giây, giữa lúc nhóm khán giả ít ỏi nhưng chăm chú của cô vỗ tay và huýt sáo chúc mừng, tôi có một cảm giác mãn nguyện lạ lùng rằng đó thực sự là trang bìa của tôi. Bức hình Drake Watters tôi chụp.

Nhưng nỗi sợ trở lại trong tôi mạnh mẽ tột độ khi Cynthia đưa tờ báo cho Andy và nói, “Trang bảy mươi tám nhé, chú cừu non.”

Tôi nín thở, cảm thấy tất cả gân cốt căng ra khi Andy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Julian và háo hức giở đến bài viết về Drake. Trong khi đó, mọi người tụ tập sau lưng anh, xuýt xuýt xoa xoa các bức ảnh mà tôi đã khổ công hoàn thành và hầu như nhớ làu làu chi tiết nhưng lại không thể cho phép mình ngắm nhìn lúc này. Thay vì thế, tôi chăm chú quan sát gương mặt Andy, trỗi lên một cảm giác nhẹ nhõm tột độ khi nhận ra anh còn say sưa mê mải hơn tôi, và chẳng tâm trạng đâu để đọc bài báo dù chỉ là chú mục vào một chữ nào đó trên trang. Anh mỉm cười rạng rỡ, thưởng thức những lời bình luận không ngớt từ đám bạn nhiếp ảnh gia của tôi, những người quan tâm khen ngợi các yếu tố mỹ thuật của tác phẩm, trong khi số khán giả còn lại say sưa hỏi tôi cảm nhận thế nào về Drake, và Margot, với cách ủng hộ đặc trưng của cô, nhắc nhở mọi người cẩn thận đừng làm quăn mép hay để dây bất cứ thứ gì lên các trang báo. Cuộc trò chuyện rôm rả thêm một hồi lâu, trong khi tờ tạp chí được chuyền tay quanh bàn rồi cuối cùng dừng lại trước mặt Margot và tôi, đang lật giở ở trang cuối cùng của bài báo.

“Tuyệt vời quá,” cô kêu khẽ. “Tớ tự hào về cậu lắm.”

“Cảm ơn cậu,” tôi quan sát cô chầm chậm giở ngược năm trang cho đến khi quay về đầu bài báo.

“Tớ nghĩ tớ thích bức này nhất,” Margot nói, chỉ vào bức ảnh Drake đầu tiên, đóng khung trong những dòng báo của Leo, với tên anh lơ lửng ngay trên đầu, chính giữa trang. Mặc dù đôi mắt tôi đã cuốn chặt vào dòng tên đó nhưng thật sự thì cỡ chữ không lớn đến như tôi đã lo sợ, cũng không quá sậm màu hay bôi đậm. Thế nên trong khi Margot thao thao về chuyện Drake nổi tiếng như thế nào và tôi đã bắt được thần thái của ông tuyệt diệu ra sao, tôi kết luận rằng đêm nay tôi chắc sẽ thoát nạn bình an vô sự. Thực sự thì, tôi có thể thậm chí còn thoát được chuyện này vĩnh viễn luôn. Cả cơ thể tôi cuộn lên – cảm giác giải thoát và chiến thắng tràn ngập trong tôi vượt lên bất cứ sự xấu hổ nào mà tôi biết lẽ ra mình phải cảm thấy. Chắn hẳn một kẻ cuỗm đồ trong cửa hàng cũng cảm thấy y hệt như thế khi cô ta gật đầu lặng lẽ tạm biệt anh chàng nhân viên an ninh của cửa hàng trong khi cảm thấy những món đồ ăn trộm được đang nặng đến trĩu cả lớp lót áo quần của cô ta.

Nhưng ngay sau đó, vận may của tôi tuột dần khi tôi cảm thấy Margot đờ ra bên cạnh tôi rồi bỗng rùng mình chùng người lại. Tôi nhìn cô, và cô nhìn thẳng lại tôi, và tôi có thể nói ngay rằng cô đã nhìn thấy tên Leo, nhận ra ý nghĩa của nó, và biết chuyện. Rõ ràng cô không thể biết chính xác tôi đã làm gì hay không làm gì, nhưng chắc chắn cô biết rằng tôi không thành thật với cô và quan trọng hơn, với anh trai cô. Nếu đó là bất kỳ ai khác, tôi hẳn đã bị đẩy vào một làn sóng phẫn nộ, hoặc ít nhất cũng là chuỗi dài những chất vấn và buộc tội. Nhưng tôi biết rõ Margot. Tôi biết cô rất giỏi kiềm chế, vô cùng cẩn trọng trong lời nói, luôn tránh đối đầu. Và quan trọng hơn, tôi biết triệu năm nữa cô cũng không bao giờ nói bất cứ điều gì để phá hoại bữa tiệc này, bất kỳ bữa tiệc nào. Thay vì thế, cô quẳng ra một hình phạt nặng nề gấp bội. Cô trở nên im lăng, gương mặt lạnh lùng và khắc khoải, trong khi cô đóng cuốn tạp chí lại và tránh mặt tôi suốt phần còn lại của buổi tối.

Bình luận