Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 23: Ám thần gia vụ

Tác giả: Diệp Tiếu

Khi Phượng Âm tỉnh lại đã ở trong phòng ngủ của Dạ Tịch.

Sau đêm mưa trời lại trong. Dạ Tịch mở cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phòng trông ấm áp và yên bình. Hắn ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, chăm chú đọc sách, nét mặt mềm dịu, khóe miệng hơi nhếch, không ngờ một buổi sáng rạng rỡ, chim hót líu lo ở đây lại khiến lòng người an tĩnh thế này.

Phượng Âm cứ thinh lặng nhìn hắn, trong đầu không chút tạp niệm. Một lúc sau, phát hiện Phượng Âm đang quan sát, Dạ Tịch xoay đầu lại, thoáng ngạc nhiên: “Nàng tỉnh rồi?”

Nói xong, còn rất nhiệt tình buông sách xuống, đến gần hỏi nhỏ: “Nàng có muốn uống nước không?”

Phượng Âm không dám trả lời, có thể là đã nhìn thấy vẻ hung bạo của Dạ Tịch, nay lại thấy hắn dịu dàng thế đành ra hơi khó thích ứng. Nàng không nói, Dạ Tịch cầm quả táo ngồi bên cạnh nàng, bắt đầu gọt vỏ cho nàng: “Không uống nước thì ăn táo trước đi, nàng ngủ cũng lâu rồi.”

“Ngươi…” Nhìn cảnh tượng này, Phượng Âm không nói nên lời. Thái độ trước sau biến chuyển quá lớn, tâm tình chênh lệch đến chính nàng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dạ Tịch lại hoàn toàn phớt lờ ánh mắt phức tạp của đối phương, gọt vỏ xong nói: “Từ giờ nàng phải dưỡng thương cho tốt, ở lại chỗ ta một thời gian, hai tháng nữa là thời cơ Chỉ Linh Thú làm ổ, đến lúc đó ta sẽ đến Hồng Hoang lấy cho nàng.”

“Ngươi… Ngươi nói cái gì?!” Nghe nói thế, Phượng Âm kinh ngạc hét lên. Dạ Tịch cong môi, có vẻ thấy nàng kinh ngạc thì vui sướng: “Ta nói, ta sẽ thay nàng đi bắt Chỉ Linh Thú!”

“Đương nhiên,” hắn dừng một chút: “Không phải cho không. Ta có điều kiện.”

Đây mới là hiện tượng bình thường, hắn nói vậy, Phượng Âm đã thấy an tâm chút chút, bèn gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”

“Ờ, ta còn chưa nghĩ ra, cứ để đó đã. Giờ nàng phải ở lại trong phủ ta, à, nhớ phải hầu hạ ta cho tốt.” Nói xong, hắn âm trầm cười cười: “Hầu hạ không tốt, ta sẽ không đi.”

“Ngài yên tâm!” Lời vừa dứt, Phượng Âm lập tức hai tay cầm lấy bàn tay mới buông dao của Dạ Tịch, ra vẻ nghiêm cẩn nói: “Ta nhất định hầu hạ ngài thật tốt, ngài nói hướng đông ta sẽ không đi tây, ngài nói đánh người ta tuyệt đối không đánh chó!”

“Ừ, ngoan.” Dạ Tịch đặt quả táo lên môi cho nàng cắn một miếng, lại cảm thấy có điều không bình thường.

Cái…gì…

Hắn cúi đầu im lặng nhìn móng vuốt người nào đó đang bỉ ổi vuốt tay hắn, sắc mặt bình thản nói: “Nàng có thể giải thích cho ta biết nàng đang làm cái gì thế?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã muốn làm thế này nhưng không thành công, Phượng Âm nghe hắn nói mới sực tỉnh. Ối… không phải móng vuốt mỹ nhân nào cũng có thể sờ loạn đâu…

Có điều, nàng phản ứng mau lẹ, dù sao cũng là kẻ phạm tội chuyên nghiệp, nàng còn rặt vẻ nghiêm trang: “Chuyện này, Nguyên quân, ta đang xoa bóp cho ngài mà.”

Dạ Tịch không chút do dự rút tay ra, lấy quả táo nhét vào miệng đối phương. Sau đó đứng bật dậy chạy lấy người.

Toàn bộ động tác đều lưu loát gọn ghẽ không chút ngập ngừng. Bị quả táo chặn miệng, Phượng Âm chỉ có thể ê a mấy tiếng tỏ vẻ phẫn nộ ai thán.

—— Nha đầu…

Dạ Tịch cong khóe miệng.

—— Chỉ có Gia đùa giỡn người, chưa ai dám đùa giỡn Gia đâu à!

Phượng Âm ở lại chỗ Dạ Tịch tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó lại bừng bừng sức sống. Dạ Tịch không muốn thấy nàng khỏe mạnh mà, vừa trông nàng có vẻ vui tươi, ngay hôm đó đã lệnh cho nàng: “Đi làm cơm đi!”

“Hả?” Phượng Âm hoàn toàn không thể hiểu nổi, cười cười nịnh nọt: “Ta tìm hai người làm cho ngài được không? Ngài muốn ăn gì ta lập tức sai người làm cho, cam đoan mùi vị tươi nguyên, cho ngài ăn tâm phục khẩu phục luôn.”

Dạ Tịch dựng một ngón tay lắc lắc trước mặt nàng, sau đó lại chỉ nàng, cười tủm tỉm nói: “Nàng làm!”

Phượng Âm: “…”

Phượng Âm chẳng còn cách nào, đành nghe lệnh vào bếp. Dạ Tịch không yên tâm, cố ý tìm một đầu bếp đi theo nàng, còn hắn mang theo cái ghế ngồi ở khoảnh sân bên ngoài phòng bếp chờ ăn cơm. Đợi trong chốc lát, hắn thấy trong bếp khói bốc lên nghi ngút, còn đang nghi ngờ, bỗng nghe một tiếng ‘oành’ vang dội, hắn sợ tới mức nhảy vọt ra xa, đồng thời nhìn thấy một bóng dáng đỏ chót kéo theo một kẻ béo hấp tấp xông ra.

Bóng đỏ đương nhiên là Phượng Âm, nàng lao tới, tiện tay quăng tên béo ra rồi vừa xoa lưng vừa ho sặc sụa, còn tên béo đã ngất thẳng cẳng, sắc mặt còn vương nét kinh hoàng. Hai người họ tóc tai đều được tạo kiểu sét đánh, mặt mũi đen thui bẩn thỉu, chỉ khác là, một kẻ đang ho lấy ho để, một kẻ thì đã nằm bẹp trên đất.

Dạ Tịch đứng trên nóc nhà quan sát trong chốc lát, thấy không có chuyện gì mới nhảy xuống bên cạnh Phượng Âm, nhìn nữ tử người ngợm luộm thuộm lấm lem mà nhíu mày: “Nàng, có đúng thật là nấu cơm chứ không phải đi đánh giặc không đấy?”

“Mẹ nó… nấu cơm gì mà khó vậy!” Giận điên lên, Phượng Âm ngay cả lời tục cũng bạo phát ra, còn lưu loát xả thêm một tràng: “Ta chưa từng thấy cái bếp nào khó đốt như vậy, lão tử dùng củi đốt cả ngày cũng không có phản ứng, lão tử nổi giận phun lửa thì nó nổ cái đùng!”

“Nàng…” Dạ Tịch mặt mày co giật: “Nàng dùng Tam vị chân hỏa của Phượng tộc để nhóm lửa?”

“Chứ không thì làm thế nào?” Phượng Âm ban cho Dạ Tịch một cái nguýt mắt khinh thường: “Lửa phàm chậm muốn chết, ta định cho nó chín nhanh nhanh thôi.”

Dạ Tịch: “…”

Dạ Tịch cho rằng, nàng có lẽ là do địch nhân phái tới để giết hắn.

Đương nhiên, dự cảm của hắn chính xác. Ngày hôm sau, Phượng Âm tiếp tục bị phái đến phòng bếp học nấu cơm, lần này nàng không oanh tạc phòng bếp nữa nhưng đến giờ cơm, nàng bưng lên một mâm đồ đen thui.

“Đây là đồ ăn nàng dùng Tam vị chân hỏa nấu đó hả?” Dạ Tịch theo bản năng hỏi, Phượng Âm lắc đầu: “Không phải, ta dùng lửa phàm.”

Nghe vậy Dạ Tịch hơi yên tâm, nhưng hắn nhìn mấy món đều đen đen giống nhau thì không thể không bội phục thiên phú nấu ăn của Phượng Âm. Chỉ có điều, hắn cảm thấy hắn không thể đả kích nhiệt tình của nàng được, bởi vậy hắn vẫn nên chịu đựng đau khổ mà ăn hết mâm thức ăn.

Những món ăn này khiến Dạ Tịch cả đời khó quên. Hắn sống đã nhiều năm nhưng lần đầu ăn phải những thứ khó nuốt đến vậy. Hắn cho rằng, nam nhân không nên kén ăn, bởi thế hắn chưa từng yêu cầu quá cao với ẩm thực như các thần tiên khác – dù rằng hắn nấu ăn rất cừ. Tuy nhiên, sau khi ăn xong đồ Phượng Âm nấu, hắn nghĩ, mình thật ra có kén ăn đấy. Ít nhất là những thứ Phượng Âm nấu hắn nuốt không trôi.

Dù thế, hắn vẫn kiên trì bắt Phượng Âm học nấu cơm, kiên trì bồi dưỡng Phượng Âm thành một nữ tử hiền lương thục đức, nếu ngay cả hắn cũng đả kích nàng, hắn lo Phượng Âm sẽ không chịu được. Vì thế hắn vẫn ăn, dưới ánh mắt đầy chờ mong của Phượng Âm và khiếp sợ của tùy tùng, hắn vẫn từng gắp gian nan nuốt đống thức ăn trên bàn. Càng ăn, mắt càng mờ đi vì nước… hắn muốn khóc…

Mẹ nó, đời này chưa từng ăn món nào khó nuốt đến vậy!!!

Ăn mãi, nước mắt đã tuôn lã chã, cuối cuối cùng Dạ Tịch cũng ăn xong cơm Phượng Âm nấu. Phượng Âm giữa nỗi sợ hãi lại mang theo cái nhìn sùng bái đối với Dạ Tịch, chậm rãi hỏi: “Ngài… cảm thấy thế nào?”

“Không tệ!” Dạ Tịch trái lương tâm tán thưởng một câu: “Lần sau hy vọng có thể làm tốt hơn nữa!”

Vừa mới dứt lời, Dạ Tịch đột nhiên choáng váng, sau đó miệng sùi bọt mép, ngã đánh rầm.

Chúng tiên thị đều sửng sốt, tiếp theo là khóc than ầm trời: “Nguyên quân! Nguyên quân! Người không thể chết được!!!”

Phượng Âm bàng hoàng nhìn nam nhân đang run rẩy sùi bọt mép trước mặt một lát, khi phục hồi tinh thần mới từ tốn nói: “Thế này mới bình thường thôi!”

Những kẻ từng ăn đồ nàng làm đều trúng độc nội thương, thường là một miếng gục luôn, hắn còn chịu đựng được lâu thế đúng là hù chết nàng.

“Haiz, đã nói là ta không nấu cơm đâu, còn cứ bắt ta làm, giờ thì hay rồi? Khổ chưa cơ chứ!” Phượng Âm chán chường thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời mà than rằng: “Dù vậy, khi nào ta mới có thể làm tốt được đây…haiz.”

Dạ Tịch ăn được bữa cơm mà phải nằm trên giường tĩnh dưỡng suýt soát nửa tháng. Đây là lần bệnh nặng nhất Dạ Tịch từng chịu kể từ khi thành tiên tới nay, sau khi tỉnh lại hắn thấy mình còn sống được thật chẳng dễ dàng gì. Vì thế hắn kêu Phượng Âm lại, thành khẩn hỏi nàng: “Nàng là do ai phái tới giết ta, nàng nói đi… ta sẽ không làm khó dễ nàng đâu.”

“Ta không muốn đầu độc ngài mà…” Phượng Âm cong môi, nói nghiêm túc: “Mấy kẻ ăn đồ ta làm đều có kết quả như ngài vậy đấy, hơn nữa thường chỉ kéo dài được một miếng thôi, ngài còn ăn được hết cả bàn… đói lắm phải không. Ta đã hỏi Dược quân, Dược quân nói đồ ăn ta làm không phải có độc mà là vì quá dở, nên người nào ăn phải, dạ dày chịu không nổi kích thích sẽ xuất hiện chút vấn đề, tĩnh dưỡng mấy tháng là ổn thôi… Ngài…”

Nàng ra vẻ thông cảm nhìn Dạ Tịch: “Ngài nhất định bắt ta nấu cơm…ta cũng không làm trái ý ngài, ta mong ngài có thể kiên cường hơn…”

—— Nàng đang nói ta còn chưa đủ kiên cường?!!!

Từ đó, Phượng Âm bắt đầu kiếp sống quét rác. Nhiệm vụ ban đầu nàng được giao là quét sân, hôm đó nàng bị người ta gọi đi, kéo vào sân, đưa cho nàng cái chổi, chỉ nàng chỗ quét dọn, xong rồi gã thị hầu bỏ đi làm chuyện của mình. Phượng Âm đứng trong sân mà ngơ ngẩn, nhìn cây chổi nhỏ bé trong tay, lại nhìn khoảng sân mênh mông.

Hứ!!!

Ta quét tới khi nào!!!

Vì thế đầu óc nàng bắt đầu hoạt động, nghĩ ra biện pháp tốt nhất. Nàng nhếch mép cười, sau đó… niệm quyết gọi gió.

Lúc ấy Dạ Tịch đang ở trong phòng ngủ. Mơ mơ màng màng, giường bỗng chấn động từng đợt, một cơn cuồng phong cuốn tung cả người Dạ Tịch lên, hất sang bên cạnh. Dạ Tịch xoay người, cắm thanh kiếm Thái A xuống đất chế trụ cơ thể rồi niệm thuật pháp mới dừng được trận cuồng phong quái lạ này lại.

Chuyện phát sinh cực nhanh nên chỉ thoáng chốc, toàn bộ nóc nhà của Dạ Tịch đã bị cuồng phong tốc bay. Dạ Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời rực nắng, cuối cùng không thể nhẫn nhịn nổi nữa, xách theo Thái A hùng hổ nhắm về phía khoảng sân Phượng Âm đang quét.

Lúc ấy Phượng Âm còn đang hí ha hí hửng hốt rác trong sân.

Nàng là thần tiên thuộc hệ hỏa nên phong quyết còn chưa khống chế tốt, lần này quét rác tuy cái giá phải trả hơi thảm nhưng đã thổi sạch sành sanh cả sân, đến một hạt bụi cũng không sót lại.

Phượng Âm cảm thấy, nàng chỉ cần trông nom phạm vi mình phụ trách là được rồi, về phần nóc nhà của Dạ Tịch, tô chén bát đĩa trong bếp, mấy thứ đó không phải phạm vi quản hạt của nàng. Vì vậy, khi nhìn mảnh sân sạch boong, lòng nàng dâng lên một cảm giác tự hào khó hiểu, không thể không cảm thán một tiếng: “Tuyệt quá, ngay cả ta còn phải yêu ta nữa là!”

“Yêu cái đầu nàng!!!” Một tiếng rống dội lại từ ngoài cửa, lập tức kiếm khí sắc bén ập đến. Phượng Âm nhảy ra xa ba trượng mới nhìn rõ người tới.

Dạ Tịch!

Giờ này Dạ Tịch rõ là đã đánh mất lý trí, trên người còn mặc áo ngủ trắng toát, tóc tai bù xù, hơi có chút phong phạm danh sĩ gần gũi tự nhiên của thời Tấn Ngụy đấy. Hắn rành rành bốc hỏa, đến cả chiêu thức cũng quên, cứ như người lần đầu dùng kiếm, cầm kiếm như đao, đuổi theo Phượng Âm bổ xuống tứ tung.

Phượng Âm tránh tránh né né cũng sắp bị hắn đuổi kịp rồi, bèn khóc lóc ôm đầu kêu ỏm tỏi: “Ngài không nói không cho phép dùng pháp thuật mà…”

“Nàng dùng pháp thuật cũng phải dùng cho tới nơi tới chốn! Dùng ngu ngốc như nàng hả!” Dạ Tịch vẫn cầm kiếm chặt chặt chém chém. Phượng Âm chạy trối chết: “Ta đây không phải còn đang trong giai đoạn học việc sao? Ta sẽ cố gắng học…”

“Không cần học nữa, hôm nay lão tử sẽ thay trời hành đạo diệt trừ mối họa nàng…”

“Cứu mạng!!!”

Phượng Âm và Dạ Tịch cứ ngươi đuổi ta chạy, Dạ Tịch dù sao cũng bệnh mới khỏi, không chống đỡ được lâu, nửa đường đứt gánh. Phượng Âm đứng ở ven rừng xa xa nhìn lại, đang do dự không biết nên cứu hay không, nàng vẫn lo Dạ Tịch giả vờ nên chạy về gọi tiên thị Mạc Thanh lại. Đang chạy về thì trời đổ mưa, vì thế chờ Mạc Thanh đến đưa Dạ Tịch về thì đã thấy chủ tử nhà hắn tóc tai rối nùi, y phục xốc xếch, dùng tư thế của một cô nương vừa bị chà đạp nằm sấp trên đất. Gió lạnh mưa thu, Mạc Thanh không kiềm được nước mắt…

Phượng Âm không dám đi qua mà nấp phía sau thân cây quan sát tình hình. Thấy Mạc Thanh khó nhọc nâng Dạ Tịch lên rồi lườm Phượng Âm một cái sắc lẻm hàm ý ‘Con hồ ly tinh này, ta nhất định thay chủ tử tiêu diệt ngươi’. Phượng Âm nguýt Mạc Thanh với vẻ xem thường. Mạc Thanh bấy giờ mới lê chân, kéo Dạ Tịch, chủ tớ hai người gian nan trở về. Chờ hai người đi xa, Phượng Âm mới chạy ra khỏi gốc cây, chậm chạp mò về bếp, nhanh tay lẹ chân vơ vét được thứ gì hay thứ đó về phòng mình, sau đó mấy ngày không ra khỏi cửa.

Mấy ngày sau, Dạ Tịch tỉnh lại. Hắn đã bị đả kích quá lớn, cảm giác như đời mình đang chìm trong tuyệt vọng.

Mạc Thanh ở bên giường hắn nước mắt nước mũi ròng ròng kể lể tội ác Phượng Âm đã gây ra sau khi hắn hôn mê, cuối cùng đúc kết lại: “Chủ tử, mau tống nàng ta đi đi!”

Dạ Tịch không lên tiếng, chỉ nhắm mắt thở dài.

Mạc Thanh tiếp tục khóc: “Dù không tống đi cũng đừng cho nàng ta làm gì hết.” Người ta làm việc đòi tiền, nàng ta làm việc đòi mạng đó! Tiên thị bọn họ không chịu nổi nữa đâu!

Dạ Tịch vẫn không nói lời nào.

Mạc Thanh không biết làm sao, mặt mũi ướt nhẹp: “Chủ tử ngài đang nghĩ gì vậy?!! Nô tài không hiểu nổi!!”

Dạ Tịch bấy giờ mới mở miệng: “Ta nghĩ đến những việc rất sâu xa, rất uyên thâm, ngươi không hiểu được đâu.”

Mạc Thanh: “…”

Dạ Tịch: “Đi nói với Phượng Âm, bắt đầu từ ngày mai, nàng đi lau sàn.”

Mạc Thanh: “Vâng, nhân tiện nô tài sẽ thông báo xuống dưới, cấm bơi lội, chuẩn bị tốt lối thoát nước.”

Dạ Tịch: “…”

Quyết tâm cải tạo Phượng Âm của Dạ Tịch là không thể lay chuyển, còn Phượng Âm với danh hiệu đệ nhất Ám thần gia vụ mang theo lực phá hoại là không thể thay đổi. Vì thế Dạ Tịch mỗi ngày đều phải nghe Mạc Thanh kêu khóc, những lời thăm hỏi ân cần của bọn tiên thị đối với hắn mỗi sáng đã biến thành: “Chủ tử, không xong rồi! Phượng Âm…”

Phượng Âm làm ngập hậu viện…

Phượng Âm làm bay mất nóc nhà…

Phượng Âm đánh quản sự…

Phượng Âm đốt hậu sơn…

Phượng Âm…

Dạ Tịch đã quen mỗi sáng nghe được thông báo Phượng Âm lại phạm sai, sau đó cùng Mạc Thanh đi thu dọn tàn cuộc rối rắm của Phượng Âm. Mỗi lần đi, Dạ Tịch đều có thôi thúc muốn đánh nàng, nhưng mỗi lần Dạ Tịch nhìn thấy cảnh này…

Nàng sẽ trốn đằng sau gốc cây không nhúc nhích. Đó là cây cổ thụ nhiều tuổi nhất Trường Hằng Sơn, hắn không dám chém, nàng biết hắn tiếc nên mỗi lần phạm sai đều như con thỏ nhát gan núp ở đó. Kế đó, Dạ Tịch phải ngồi xếp bằng canh chừng nàng, miệng nhếch lên, Thái A cắm sâu xuống ba phân bên cạnh.

“Ra đây!”

Phượng Âm: “Không. Ra đó ngài sẽ đánh ta.”

Dạ Tịch: “…”

Hắn nhíu mày: “Ta đánh nàng khi nào?”

Phượng Âm ấm ức: “Ngài thường xuyên đánh ta.”

Dạ Tịch nghẹn họng: “Vậy mà gọi là đánh? Tốt xấu gì cũng từng ra chiến trường, thế này… không phải nực cười quá à?”

Phượng Âm tiếp tục ấm ức: “Nhưng dù sao ta cũng là nữ nhân, ngài đánh đau quá.”

Dạ Tịch chán chường: “Rồi… được rồi, sau này không đánh nàng nữa!”

Chờ một chút!!

Dứt lời Dạ Tịch mới sực nhớ ra, hôm nay không phải nàng lại phạm lỗi đó sao!! Không phải là tới phạt nàng đó sao!! Sao lại thành hắn đang xin lỗi vậy!!

Vì thế sắc mặt thoắt đã trở lại như ban đầu, cầm kiếm cắm phập xuống đất làm đất đai run bần bật, hắn nghiêm mặt ra lệnh: “Ra ngoài!”

Sau đó Phượng Âm tiếp tục lên án…

Dạ Tịch tiếp tục biện bạch…

Tiếp tục…

“Ra ngoài!”

Cứ thế, quay vòng quay vòng. Dạ Tịch hết cách: “Ra đây đi, hôm nay coi như bỏ qua.”

Tiếp theo, Phượng Âm phóng vọt ra, trong lòng… còn ôm theo đồ ăn nàng đã mang vào.

Bụng kêu ùng ục, Dạ Tịch bấy giờ lại khôi phục ý niệm muốn đánh nàng nhưng vừa chạm phải ánh nhìn đắc ý kiêu căng của đối phương.

Ờ… đáng yêu quá, thôi hay bỏ đi!

Bình luận