Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 32: Âm mưu

Tác giả: Diệp Tiếu

Nàng đã hay tin về cái chết của Bích Hoa nên cùng Thanh Hòa đến dự lễ tang do Dạ Tịch tổ chức. Hôm đó, Dạ Tịch mặc tố y đứng chào ở cửa, nét mặt không vui không buồn, không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn.

Phượng Âm đi tới, nói với hắn: “Xin hãy nén bi thương!”

Đã lâu không nói chuyện với hắn nên khi nói ra những lời này nàng vẫn có cảm giác run rẩy khó tả. Nghe được lời an ủi của nàng, hắn gật đầu rồi ngẩng lên nhìn nàng.

Đó là ánh mắt trong suốt phẳng lặng như mặt hồ, khi bình thản nhìn nàng, dung nhan nàng phản chiếu trong đó tựa như trong mắt hắn chỉ có một mình nàng mà không còn thấy gì khác. Hắn lặng lẽ quan sát nàng, rồi dời mắt đến Thanh Hòa phía sau nàng: “Khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe.” Thanh Hòa gật đầu, không nóng không lạnh đáp lại.

Dạ Tịch cũng gật đầu: “Tìm lúc nào đó nói chuyện đi.”

“Được!” Thanh Hòa lên tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó thì kéo Phượng Âm đi. Phượng Âm loạng choạng đi theo Thanh Hòa, được vài bước vẫn không kiềm được quay lại nhìn Dạ Tịch đang đứng ở cửa. Thanh Hòa cười nắm tay nàng: “A Âm, khi còn là hồn phách, ta đã mơ một giấc mơ.”

“Vâng?” Phượng Âm hồi thần, ậm ừ đáp lại. Thanh Hòa kéo nàng ngồi xuống vị trí chính đường, tiếp tục đề tài, “có một hôm ta mơ thấy mình trở thành người đưa đò, ngồi trên thuyền chờ một người. Nơi đó rất đẹp, nước sông trong vắt, cánh đồng hoa cỏ lau mênh mông dập dờn. Ta mặc trường sam màu hoa hạnh, đầu đội nón vành bện trúc, thanh thản ngồi đó.

Ta đã chờ rất lâu mới nghe được tiếng bước chân, sau đó ta thấy nàng đang vén những cành cỏ lau cao hơn đầu người chạy về phía ta. Thật ra nàng rõ ràng là đang muốn đi theo ta, tuy rằng ta cũng không biết sẽ đưa nàng đi đâu nhưng ta đã chết lâu lắm rồi, ta nghĩ nơi duy nhất ta có thể đưa nàng theo chính là Hoàng Tuyền.

“Ta đã hỏi nàng, có muốn theo ta không, lúc ấy bỗng một thiếu niên xuất hiện.

“Hắn gọi tên nàng, nàng do dự. Cuối cùng thì nàng đã quay về.

“A Âm,” Thanh Hòa vẫn mỉm cười, đưa tay nhấc chén rượu đã rót đầy trên bàn, uống cạn, “Không hiểu sao khi ta tỉnh lại, ta biết, ta đã mất nàng.”

Lời nói đến đây mang nét thương cảm nhưng sắc diện người trước mặt lại thủy chung như một, không mảy may biến đổi. Hắn vẫn khoác lên đó nụ cười thanh thản, nụ cười như đã được chạm khắc trên khuôn mặt, dù cho trời sập đất nứt, hắn vẫn tiêu sái phong lưu.

Phượng Âm ngây ngốc nhìn hắn, nhìn người nàng đã từng yêu bao nhiêu năm trời.

Trong bao năm ấy, nàng vẫn một mực đuổi theo hắn. Hắn là thầy, là bạn, là người thân của nàng, cũng là người nàng yêu. Thời gian đằng đẵng, nàng đã nghĩ mình sẽ nhớ thương hắn cả đời, nhưng sau khi nàng trưởng thành, nhìn thấy quá nhiều những sinh sinh tử tử, chìm chìm nổi nổi, nàng đã hiểu ra có đôi khi người yêu người, dù cho có là yêu đến khắc cốt ghi tâm cũng không nhất định có thể thiên trường địa cửu. Những gian nan trong tình yêu không phải chỉ có sinh ly tử biệt, hiểu lầm gút mắt, đôi khi hai người cùng trải qua một cuộc sống êm đềm, không có hiểu lầm, không có oán hận, cũng không nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Một trong những điều đáng buồn nhất trên đời chính là, ngươi còn yêu người nhưng người đã không còn thương nhớ ngươi.

Không thương là không thương, không phải do hiểu lầm, không phải cứ gạt bỏ hiểu lầm, không phải cứ cải tử hồi sinh, cũng không phải do ngoại cảnh tác động, trong tình cảnh này, không có người đúng kẻ sai.

Phượng Âm mở miệng nhưng không biết nên nói gì.

Trước kia nàng vẫn nghĩ, nàng thiếu nợ Thanh Hòa quá nhiều, y là người thân duy nhất còn lại của nàng, nên nàng phải cứu sống y. Nàng yêu y như người thân, người thầy, người bạn; nàng yêu quãng thời gian ngắn ngủi nàng có thể nhớ lại thông qua y; nàng yêu, là bởi có y ở bên nàng không còn thấy tịch mịch nữa.

Nhưng bây giờ nàng không thể trốn tránh suy nghĩ, y cũng yêu nàng. Nhưng tình yêu ấy nàng đã không còn có thể đáp lại được nữa.

Thấy nàng im lặng, Thanh Hòa thở dài, vươn tay xoa mặt nàng.

“A Âm,” hắn khẽ thì thầm, “đừng buồn rầu vì ta, ta có lỗi với nàng nhiều lắm, từ giờ trở đi ta chỉ cần nàng vui vẻ là đã mãn nguyện rồi.”

“Người… người đối với ta tốt lắm rồi,” Phượng Âm khàn khàn nói, “không hề có lỗi gì với ta hết.”

Thanh Hòa không nói nữa, y quay đầu nhìn về phía ngoài phòng linh đường, biểu cảm khó đoán.

Đăng La cầm theo ngọn đèn màu xanh đứng ở ngoài cửa, ánh nhìn vô bi vô hỉ dõi trông xa xăm, không biết đang nhìn gì.

Sau khi hạ táng Bích Hoa hoàn tất, Thanh Hòa để Phượng Âm đi trước rồi mới đi tìm Dạ Tịch.

Lúc đó Dạ Tịch đang chống đầu nghỉ ngơi trên bàn trong thư phòng, Thanh Hòa đi vào, đặt một cái bình nhỏ xuống trước mặt hắn. Dạ Tịch bị tiếng động đánh thức, nhanh chóng mở mắt, thoắt rút kiếm. Thanh Hòa nhanh tay chặn lại bàn tay đang đặt trên kiếm của hắn: “Là ta.”

Dạ Tịch dừng lại một chút mới ngẩng đầu lên. Thấy Thanh Hòa thì mới yên lòng gật gật rồi ngồi lại chỗ mình, cầm lấy cái bình nhỏ Thanh Hòa đặt trên bàn mà xoay xoay: “Đây là cái gì?”

“Ức tình.” Thanh Hòa nói, ngữ điệu vẫn thong dong nhàn nhã lại bỗng dưng nghiêm túc, “năm đó huynh đệ chúng ta kết bái, từng uống máu ăn thề, chúng ta sinh tử tương giao, họa phúc cùng chịu, hiện giờ ta có việc muốn nhờ, ngươi có thể chấp nhận không?”

“Mạng của ta là do ngươi cứu,” Dạ Tịch cũng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn người đang đứng, “dù ngươi có muốn ta chết cũng có gì không được?”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát, bỗng nhiên cùng cười.

Nụ cười đã kinh qua vạn năm phù hoa mây khói lại vẫn như thuở thiếu thời, cùng uống rượu hát vang, chu du tứ hải thiên nhai.

“Chúng ta đã thiếu nợ A Âm quá nhiều.” Thanh Hòa thở dài, “Nàng thích ngươi, ngươi hãy nhớ lại những chuyện đã từng phát sinh trong ảo cảnh mà tái hợp cùng nàng đi.”

Nghe nói thế Dạ Tịch nắm chặt ‘Ức tình’ mà ngẩn người.

Ức tình có thể làm cho hắn nhớ lại quá khứ nhưng lại không thể cảm nhận được. Hắn lúc đó đã sợ, nếu tình cảm quá sâu, hắn không thể tiến hành kế hoạch, như vậy cả đời này hắn cũng không đi được đến bước cuối cùng. Thế nhưng hắn lại không muốn, Thiên giới nợ hắn, hắn nhất định phải đòi lại, cho nên hắn mới cố ý dùng.

Giờ hắn đã hiểu rõ quá khứ giữa hắn và Phượng Âm, nhưng lại không cách nào yêu hận cho được.

Hắn không biết nên giải thích thế nào với huynh đệ của hắn, chỉ đành xoay xoay cái bình, khô khốc nói: “Ta sẽ thử.”

“Được.’ Thanh Hòa gật đầu, lại có vẻ lo lắng, “nàng… ngươi định thế nào?”

“Âm dương phiên.” Dạ Tịch không chút do dự. Thanh Hòa nhăn mày: “Nhưng sẽ làm tổn thương nàng?”

“Sau khi thành sự, nàng muốn gì ta đều cho nàng hết.”

“Tổn thương là trái tim.” Thanh Hòa không đồng ý, mày nhíu chặt, “Tim nếu đã chịu thương tổn thì ngươi làm thế nào?”

“Bù đắp.”

“Nếu không trở lại trọn vẹn, ngươi sẽ làm sao?”

“Ta sẽ dùng tứ hải bát hoang, ngàn năm vạn năm bù đắp, sao không hoàn vẹn được?” Dạ Tịch cười, “Thanh Hòa, ngươi đừng lo.”

Thanh Hòa vẫn không thả lỏng được, nhưng hai người đều biết chuyện đã nói đến đây thì không thể nói thêm được nữa.

Hai người lại trao đổi thêm một lát rồi Thanh Hòa cáo từ. Y đi rồi, Dạ Tịch cầm lấy Ức tình, suy nghĩ chốc lát rồi bật cười gượng, sau đó đập nát.

Sáng sớm khi Phượng Âm tỉnh lại, thái dương vừa mới ló dạng.

Đêm qua trời đổ mưa, mưa làm nát hoa, vương vãi một vùng. Ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu, chim muông ca hát líu lo, hương hoa thấm quyện lòng người khiến cho khung cảnh ban mai trở nên trong lành sảng khoái. Nàng mở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đang đứng trong sân.

Người đó mặc áo trắng tử bào, tay cầm thần kiếm Thái A, toàn thân chịu mưa ướt đẫm, có vẻ đã ở ngoài rất lâu.

Hắn lặng yên nhìn nàng, đôi mắt chỉ có hình bóng nàng với ánh nhìn đau đáu bi thương, chồng chéo với người trong trí nhớ.

Hắn cố nhếch khóe miệng giống như đang cười.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nàng lại hóa như muốn khóc.

Dưới nắng sớm họ lẳng lặng nhìn nhau, hồi sau Dạ Tịch mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, từng tiếng chậm rãi lặp lại câu nói năm đó: “Phượng Âm, nàng đối với ta tốt quá, ta nhất định cũng sẽ tốt với nàng.”

Toàn thân nàng rúng động, sững sờ nhìn hắn. Hắn vẫn tiếp tục với ngữ điệu khàn khàn ẩn chứa trọn vẹn niềm trân trọng: “Ta, Dạ Tịch, sau này sẽ dùng tánh mạng bảo hộ Phượng Âm. Không để cho nàng bị khi dễ, không để nàng buồn khổ, nhất định sẽ che chở nàng.”

“Ngài…” Phượng Âm cất tiếng nhưng âm điệu lại nghèn nghẹn, vừa mở miệng nước mắt đã tuôn rơi, “dù nàng không thương ta, nhưng phải nhớ ta.”

Dứt lời, cả hai đều im lặng.

Trong buổi sớm mai tươi đẹp này, trong khoảnh khắc những giọt sương mai ẩm ướt còn chưa tan hết, hai người lại như bị bao trùm bởi hồng thủy, tiếng nước cuồn cuộn chồm lên vang dội bên tai.

Một lúc sau, Dạ Tịch nở nụ cười, rồi Phượng Âm cũng cong khóe miệng, cười mà lệ tuôn rơi.

“Chàng… sao bây giờ mới trở lại?” Phượng Âm nghẹn ngào hỏi giữa những tiếng nức nở đầy ủy khuất, “Ta đã nghĩ cả đời cũng chẳng đợi được chàng quay về nữa.”

“Ừ,” Dạ Tịch cười, ánh mắt trong vắt y hệt của thiếu niên trong Hồng Hoang, “Là ta không đúng, sao ta lại về muộn thế này.”

Vừa dứt lời, cô nương mang chân trần chạy tới. Dạ Tịch giang rộng cánh tay đón lấy cô nương như cánh bướm xinh vào lòng và ôm chặt lấy.

Quý trọng như đã mất nay tìm lại được.

Lo sợ như bất cứ lúc nào cũng có thể mất lần nữa.

Thanh Hòa đứng trên hành lang xa xa lẳng lặng chứng kiến, một lúc sau hắn mỉm cười.

“Đăng La,” hắn nhẹ giọng gọi Đăng yêu vẫn đi theo hắn nhưng hiếm khi hiện thân, “Ngươi nói xem việc ta làm, có đúng không?”

“Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nói là đúng hay không.” Phía sau một giọng nói chậm rãi vang lên, bóng người thiếu nữ vận áo trắng từ từ hiện ra, nét mặt không vui không buồn, nhìn cặp nam nữ đẹp đẽ đang ôm nhau kia, “Tất cả mọi người đều ở tại thời điểm thích hợp, có được một lựa chọn thích hợp nhất với mình. Lựa chọn đó bất luận có được lặp lại bao lần thì vào lúc đó, vẫn hiển nhiên phải là thế. Làm sao lại có đúng hay sai? Lựa chọn của ngươi là thích hợp nhất đối với ngươi.”

Nghe thế Thanh Hòa bật cười: “Ngươi lắm đạo lý quá.”

Đăng La không nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn phương xa.

Nhìn một hồi, chỉ còn ảo cảnh.

Hết chương 32

Bình luận