Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 19: Vong Xuyên

Tác giả: Diệp Tiếu

Sau khi cơm nước xong, Phượng Âm sai người tiễn Dạ Tịch, nói mấy ngày nữa sẽ đem Vãng Sinh Hoa lại cho hắn. Khi nghe vậy, trong lòng Dạ Tịch thoắt chốc chùng xuống.

Hừ… vậy mà có người dám ở trước mặt hắn khất nợ đấy?! Tưởng hắn ngốc hả? Không đâu, không có cửa đâu!

Vì thế hắn bỗng rút kiếm ra, mặt không đổi sắc nhìn Phượng Âm với vẻ thị uy bức bách. Phượng Âm dựa vào cửa đại điện, nhếch miệng hừ khinh thường: “Ta tốt xấu gì cũng là một Đế quân, ngươi dám không tin ta?”

Dạ Tịch không đáp lời, tiếp tục giữ im lặng nhìn nàng, kiếm lại nhếch lên chút nữa. Hành vi này khẳng định đã đả thương lòng tự trọng của Phượng Âm, nàng không kiềm được nhếch mép, nói tiếp: “Ngươi không tin ta thì cũng nên tin chính mình, bằng vào sức chiến đấu của ngươi, Thiếu Hoàng Cung ta bị ngươi đốt trụi còn được, sao ta lại cả gan dám giỡn mặt với ngươi?”

Nghe nói thế, Dạ Tịch gật đầu xem như tán thành, bấy giờ mới thu hồi kiếm, xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng người đang xa dần, Phượng Âm nhổm người dậy.

—— Muốn bội ước quá, làm sao bây giờ!

Đương nhiên, Phượng Âm dù sao vẫn là một vị thần tiên tốt luôn tuân thủ ước định, Dạ Tịch đi không lâu, nàng đã lệnh cho người chuẩn bị đến dòng Vong Xuyên. Trước khi đến đó, nàng sai người dọn sạch địa bàn nên khi tới nơi, xung quanh dòng Vong Xuyên không một bóng người. Nàng lại lệnh cho Mộc Tử Du lui xuống trước, một mình đứng bên Vong Xuyên, thoáng chần chừ rồi vung tay niệm quyết.

Trong khoảnh khắc, nước sông Vong Xuyên đảo chiều quay ngược lại cuốn thành một cơn lốc xoáy cực lớn, giữa dòng xoáy để lộ ra một thông đạo hẹp dài. Tiếng thét của vô số oan hồn quỷ quái từ chỗ thông đạo thoát ra, Phượng Âm nhanh chóng ném ra một lá bùa đã chuẩn bị trước, lá bùa nháy mắt phình to trên không, từng nét chữ từng hình vẽ màu đỏ trên bùa chú hóa thành những đạo kim quang đâm thẳng xuống, trói chặt đám quỷ quái yêu ma tại chỗ.

Tận dụng cơ hội, Phượng Âm thả người nhảy vào. Vô số âm khí dâng lên, đôi cánh vàng kim phía sau Phượng Âm sải rộng chặn lại tà khí bên ngoài.

Nhưng càng đi sâu xuống dưới tà khí càng không thể khống chế, hóa thành hằng hà những khuôn mặt khuếch đại cùng với tiếng thét đinh tai buốt óc bủa vây quanh nàng, hiển lộ trên đó là từng cảnh tượng xưa cũ…

Tiếng thét của chúng thoát ra, cố gắng chạm vào cơ thể Phượng Âm. Phượng Âm cắn răng nhịn đau, một lúc sau, khi cuối cùng cũng lần xuống tới đáy, hái được gốc Vãng Sinh Hoa, nàng lập tức xoay người phi thân.

Nhưng vô số cánh tay phút chốc từ dưới đất ngoi lên bám víu lấy nàng.

“Nghiệp chướng!” Phượng Âm hét lên một tiếng, kiếm bạc chém về phía những cánh tay tái nhợt. Kim quang thoắt cái bừng sáng tạo ra những rung chấn mạnh mẽ. Càng lúc càng nhiều oan hồn xuất hiện, lớp này đến lớp khác, xuyên thủng kết giới vàng kim, điên cuồng cắn xé da thịt Phượng Âm.

Phượng Âm cứ liên tục vung kiếm để mở đường vượt lên trước. Mắt thấy sắp tới được mặt sông thì bỗng đâu một cánh tay bắt được chân Phượng Âm. Phượng Âm theo bản năng vung kiếm chém xuống, gần đến cánh tay thì dừng phắt lại.

Đó là khuôn mặt Dạ Tịch.

Hình ảnh cuối cùng của thiếu niên Dạ Tịch ở Hồng Hoang là nụ cười, hắn lẳng lặng nhìn nàng, sau lưng là cơn đại hồng thủy ầm ầm vùi lấp Hồng Hoang. Sau đó hắn từ từ nở một nụ cười thật tươi sáng, nhưng đáy mắt, lại lóng lánh nước.

“A Âm, cứu ta!”

Như đã chứng kiến biết bao lần trong giấc mộng cả ngày lẫn đêm, nàng cứ vậy nhìn hắn bị cơn hồng thủy nuốt chửng mà bất lực. Cảm giác bất lực ấy lần nữa lại lần nữa quay về, bản thân như trở lại cái đêm hắn ra đi, đứng trên thông đạo nhỏ hẹp, dùng kiếm ra sức đâm chém vào cánh cửa không thể quay lại ấy, dù có hao hết tâm lực nhưng cũng không nhúc nhích đến một phân.

Nàng hơi sửng sốt. Bật ra cái tên: “Dạ Tịch…”

Trong tích tắc, vô số cánh tay lại trồi lên túm nàng kéo xuống.

Nàng gần như quên cả giãy dụa, chỉ ngơ ngác nhìn thiếu niên từ bên dưới dập dờn nổi lên, tất cả mọi âm thanh đều tan biến, người cũng không còn. Dù hồng thủy đang dâng lên nhưng chẳng có tiếng động nào.

Tóc tai và y phục thiếu niên bập bềnh trong nước, mỗi động tác đều chậm chạp. Hắn từ từ giang cánh tay, ôm chặt lấy nàng.

“A Âm, chúng ta cùng chết, có được không?”

Đó là nỗi tuyệt vọng muốn chết!

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau, lại nở nụ cười. Vô số quỷ mị bổ nhào đến cắn xé nàng, nàng không còn cảm thấy chút đau đớn nào. Bờ sông phía trên, lá bùa trấn tà đã rách toạc, ánh sáng bắn ra tứ phía. Không còn vật áp chế, lũ quỷ vui mừng xông ra từ giữa cơn lốc xoáy dấy lên những tiếng hò reo ồn ã, hướng ra ngoài U Minh Phủ.

Đang ở U Minh Phủ phê duyệt tấu chương, Diệp Tiếu dừng bút, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng cách đó không xa, muốn nói gì đó. Nhưng chỉ chốc lát, đồng tử co rút mạnh, lập tức xông ra ngoài.

Khi Diệp Tiếu đến dòng Vong Xuyên, Mộc Tử Du đã dẫn người khống chế được cục diện nhưng Phượng Âm bị vây bên trong vẫn chưa ra. Diệp Tiếu lập tức báo cho người trên Thiên giới, lại chuẩn bị vào cứu Phượng Âm, đột nhiên nhìn thấy một bóng người nhảy vào giữa dòng Vong Xuyên.

Biến cố này khiến Diệp Tiếu ngẩn người, một lát sau, nàng hồi tỉnh, sắc mặt bình tĩnh canh giữ bên cạnh, để mọi người chung quanh đều tự giác ai lo việc nấy.

Kẻ nhảy xuống là Dạ Tịch.

Trường Hằng Sơn vốn cách U Minh Phủ không quá xa, khi sự việc xảy ra, Dạ Tịch vốn đang ngồi trong sân nhà chơi cờ, bỗng đâu một vầng sáng chói lòa phóng vọt lên mang theo khí tức quen thuộc gần gũi, hắn chẳng biết tại sao, nháy mắt đã đoán được người kia là ai.

Hắn nghĩ, gần đây nếu không phải thân thể hắn không tốt thì chính là đầu óc không bình thường. Chẳng hiểu tại sao, trong khoảnh khắc nghĩ đến người đó là ai, hắn lại cảm thấy tim đập dồn dập, lập tức vọt dậy, dùng tốc độ nhanh nhất mà ngay cả bản thân cũng không kịp nhận ra. Tất cả đều trôi chảy tự nhiên, tự nhiên như phản xạ có điều kiện khi đánh nhau ở Hồng Hoang. Đây là phản xạ đã trui rèn qua một thời gian dài, hắn vừa quay đầu đã nhảy vào dòng Vong Xuyên, kéo lấy nữ tử đã bị âm khí trong Vong Xuyên hút máu đến bảy tám phần.

Hắn không muốn xuống Vong Xuyên lấy Vãng Sinh Hoa chính là vì nguyên nhân này. Âm khí quá nặng mê hoặc lòng người, nếu không cẩn thận thì vạn năm linh lực hao tổn chỉ là chuyện nhỏ. Hắn chưa thật hài lòng với tu vi của mình nên không muốn lãng phí chút nào.

Thế nhưng ai có thể giúp hắn giải thích một chút được không, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Chỉ muốn lật bàn!

Ôm lấy Phượng Âm cánh tay bị xâu xé máu me đầm đìa, hắn sững cả người, nhanh chóng đưa nàng lên trên. Trong lúc hốt hoảng, nàng hình như còn mở mắt nhìn hắn một lần, ánh mắt mừng vui nặng tình làm trái tim hắn nảy lên nhưng chỉ chốc lát thôi, rồi nàng lại chậm rãi khép mắt lại.

Hắn không ngăn được nỗi thất vọng mơ hồ. Cảm giác khó hiểu này thật phiền muốn chết! Hắn mà lên đến bờ sẽ hất bay nữ nhân này đi…

Vốn muốn quẳng đi nhưng không biết vì sao khi hạ tay xuống lại mềm lòng, chỉ đành ném xuống cái nhìn thô lỗ, động tác cũng không quá mạnh.

Phượng Âm té xuống đất, bỗng chốc dậy lên tiếng reo hò, Mộc Tử Du chạy lại ôm lấy Phượng Âm hô hai tiếng: “Chủ tử? Chủ tử?” Sau đó ngẩng đầu trợn mắt nhìn về phía Dạ Tịch đang có vẻ mặt hết sức không tốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao ngươi lại đối với Đế quân nhà ta như thế?!”

Nghe Mộc Tử Du hỏi, Dạ Tịch thản nhiên lườm hắn một cái với nụ cười rặt vẻ coi thường, rồi quay sang gật đầu với Diệp Tiếu xem như chào hỏi, tiếp đó thì phất tay áo bỏ đi, quả là một vị tiên nhân làm chuyện tốt không cần lưu danh.

Cái vụ ‘làm chuyện tốt không cần lưu danh’ đổi lại là do ai khác Diệp Tiếu đều tin. Chỉ có thằng nhãi Dạ Tịch này, có cho một ngàn lượng bạc Diệp Tiếu cũng không tin hắn không có tư tâm. Dù có đến nhà nàng làm khách cũng phải thuận đường mang đi cái chén, cái tên tiên nhân vì tư lợi keo kiệt bủn xỉn này làm chuyện tốt mà không cần lưu danh á? Chuyện nực cười!

Nhưng nếu không phải làm chuyện tốt, sao hắn lại tới đây? Còn đang đắm chìm trong cảm xúc, Diệp Tiếu lo lo nghĩ nghĩ, đến khi Phượng Âm được cứu lên, mơ mơ màng màng tỉnh lại nàng mới sực tỉnh.

Nàng nhanh chóng chia sẻ suy nghĩ với tỷ muội.

“Hắn nhất định yêu ngươi.” Diệp Tiếu nhìn nàng, nói như khẳng định. Phượng Âm đang uống thuốc bỗng phụt thẳng lên mặt Diệp Tiếu, tạo thành những chấm loang lổ.

“Đừng có lựa lúc ta đang ăn uống mà nói bừa!”

************

Ở bên này, phụng lệnh lão bà đến tìm hiểu tình hình, Bách Lý Quân Hoa vừa lúc bước chân lên địa bàn Dạ Tịch. Hắn trước tiên khách khí trình bái thiếp cho người ta, biết được Dạ Tịch đang ở sau núi, Bách Lý Quân Hoa đong đưa cây quạt tiến vào khu rừng sau núi, vừa đi không lâu đã thấy xa xa, Dạ Tịch đang ở trong sân sát phạt đại quy mô. Một kiếm chặt đứt cây cổ thụ trăm ngàn tuổi, kiếm khí cuốn tung xác hoa lá tơi bời. Bách Lý Quân Hoa nhếch mép đi tới, phe phẩy cây quạt: “Nhìn kiếm khí của ngươi chắc đang có chuyện phiền lòng, ta đoán không sai chứ?”

“Ngươi đoán?” Dạ Tịch dừng tay, đứng đó nhíu mày. Bách Lý Quân Hoa nhanh nhẹn cười: “Chớ không phải là thích Phượng Âm Đế quân rồi?”

Nghe nói thế, Dạ Tịch lúng túng không biết làm sau, một lát sau, hắn đành thở dài: “Ngươi lại bị nhiễm ba cái mớ tiểu thuyết vị kia nhà ngươi viết rồi đó hả? Đầu óc còn chưa tỉnh táo lại?”

Nói xong, hắn còn thương cảm bổ sung một câu: “Ta cũng biết ngươi vất vả, đường đường một đại nam nhân mà ngày ngày xem mấy thứ ủy vị chỉ có tiểu cô nương mới xem đó chắc chẳng dễ dàng gì. Ta nếu thích nàng ta, với tính cách của ta mà cam chịu giấu diếm rồi ở trong này luyện kiếm? Chắc chắn sẽ lập tức đi báo cho Bích Hoa một tiếng sau đó quay đầu tới đó bồi dưỡng tình cảm, ngươi còn tưởng ta giống mấy tên ngốc sống chết không chịu thú nhận tình cảm như trong tiểu thuyết vớ vẩn phu nhân nhà ngươi viết đấy chắc? Aha, quả nhiên ngươi sau khi thành thân chỉ số thông minh đã bị kéo xuống ngang hàng với vợ ngươi rồi đấy phỏng!”

“Đó là tình thú,” nghe xong một đoạn tràng giang đại hải, Bách Lý cố đè nén thôi thúc muốn xông lên bóp chết người, dựa vào gốc cây vung vẩy cây quạt nhỏ, cười đến dịu dàng hạnh phúc: “Loại lưu manh cô đơn ngàn đời như ngươi không hiểu được đâu.”

“Đương nhiên,” khi Dạ Tịch tính lên tiếng, hắn tiếp tục bổ sung: “Cái loại lưu manh như ngươi đến lúc đối diện với tình yêu cũng sẽ ngơ ngơ ngáo ngáo kèm theo chân tay luống cuống, sau đó tìm ra đủ lý do lừa mình dối người,” dứt lời, hắn khép cây quạt lại chỉ vào Dạ Tịch đang ngốc người ra: “Như ngươi bây giờ chẳng hạn.”

Dạ Tịch không ổn rồi, hắn cảm thấy nếu còn tiếp tục nói chuyện với Bách Lý Quân Hoa nữa thì chỉ số thông minh của mình sẽ giảm vô hạn thôi. Bằng hữu của hắn đã bị hôn nhân tẩy não mất rồi, bắt chuyện với hắn là một sai lầm. Vì thế Dạ Tịch lẳng lặng rút kiếm bổ tới, Bách Lý Quân Hoa nhếch môi, giơ quạt lên đỡ, một thuật độn phong đã mất tăm mất tích.

Dạ Tịch lười truy đuổi, lùi lại dựa vào gốc cây, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, đáy mắt đen tối không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, hắn nhếch mép: “Ngày kia là sinh nhật Bích Hoa, nói bừa gì chứ!”

Tối về đến nhà, Bách Lý bình tĩnh báo tin cho Diệp Tiếu. Tin tức chỉ gói gọn trong hai chữ: “Không đùa!”

Thật ra Bách Lý cũng biết, cứ theo cái tính nói là làm của Dạ Tịch, nếu thật lòng coi trọng Phượng Âm, chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng vì sao lại ra tay cứu nàng, hắn không đoán nổi. Vừa nói xong, Diệp Tiếu chìm vào im lặng không biết đang suy nghĩ gì. Thấy nương tử cảm xúc không tốt, Bách Lý hỏi: “Nàng đang lo lắng cho Phượng Âm?”

“Vâng.” Diệp Tiếu cau mày, cũng thản nhiên thừa nhận: “Thiếp sợ nàng… tuyệt vọng thành quen.”

“Ta cảm thấy cảm xúc của nàng ta không ổn đâu… Lần trước chuyện ở Vong Xuyên, ta tìm thiên địa kính đến xem, lúc ấy nàng ta rõ ràng có thể thoát ra khỏi dòng sông nhưng lại tự buông trôi. Quỷ hồn trong Vong Xuyên có thể nhìn thấu lòng người, chúng huyễn hóa ra người trong lòng nàng ta, chính là Dạ Tịch.”

“Nàng ấy cũng từng kể với thiếp vài chuyện,” Diệp Tiếu thở dài: “Còn lại thiếp tự đoán, nhưng cảnh tượng và người thiếp thấy trong thiên địa kính do quỷ hồn huyễn hóa ra hình như… thê thảm hơn. Thiếp không ngờ thiếu niên Dạ Tịch đối với Phượng Nhi lại tình thâm ý trọng đến vậy, nếu trong ảo cảnh không có hắn, thiếp nghĩ, chút ý niệm sinh tồn Phượng Nhi cũng không có đâu.

“Nàng ấy bây giờ có lẽ chỉ đang tìm việc mà làm thôi, thiếp chỉ sợ đến một lúc nàng không còn muốn làm gì nữa thì sẽ… nên thiếp nghĩ, tốt nhất nên tìm cho nàng một ý niệm.

“Trước tiên phải có ý niệm muốn được sống, những cái khác mới có thể đạt được.”

Dứt lời, nàng tựa đầu vào lòng Bách Lý. Bách Lý ôm nàng, trầm ngâm chốc lát: “Nhắc tới tìm việc cho nàng ta làm, ta bỗng nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Diệp Tiếu không hiểu. Bách Lý cau mày: “Ban đầu ta không muốn nói vì thấy Phượng Âm nếu biết cũng chưa chắc đã tốt cho nàng ta, vì thương tổn quá lớn. Nhưng nếu chính nàng ta… thế thì chi bằng nói ra vậy.”

“Hả, chàng nói nghe thử xem.” Diệp Tiếu cân nhắc mở miệng.

“Mấy tháng trước ta đang dạo chơi tam giới thì gặp hồn phách Thanh Hòa.” Nói xong, Bách Lý mở lòng bàn tay, một cái bình nhỏ chậm rãi hiện ra trong tay hắn. Bên trong bình vẫn đang lập lòe dòng ánh sáng xanh biếc, Diệp Tiếu dùng thần thức dò xét, thật đúng là một mảnh nhỏ hồn phách của thượng thần Thanh Hòa. Tuy rất nhỏ, nếu phải tập hợp các mảnh hồn phách này thành một khối thì phải cần tới cả trăm ngàn mảnh, nhưng chỉ với một mảnh này cũng đã chứng minh hồn phách Thanh Hòa chưa hôi phi yên diệt.

“Ta đưa hắn về, vốn nghĩ cứ để theo dõi xem sao. Dù sao, thứ nhất, chuyện thượng thần Thanh Hòa qua đời vốn là thiên mệnh, thiên mệnh tuần hoàn vị tất không phải không tốt; thứ hai, nếu muốn hồi sinh hắn thì phải trả giá quá lớn, tam giới ngoại trừ Phượng Âm, có lẽ không có ai chịu tiêu phí cho một thượng thần đã chết từ lâu. Thứ ba…” Nói tới đây, sắc mặt Bách Lý dần tối lại, nghiêm nghị nói: “Cái chết của thượng thần Thanh Hòa năm đó… Ta vẫn cảm thấy hơi kỳ quái!”

“Kỳ quái ở chỗ nào?”

“Cái này…” Bách Lý quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười: “Chờ ta xác định chắc chắn sẽ nói cho nàng biết cũng không muộn.”

“Cũng được,” vợ chồng nhiều năm rồi, ở phương diện khéo hiểu lòng người, Diệp Tiếu luôn tự nhận là làm rất khá. Bách Lý nói đợi, nàng cũng không ép buộc, quay lại đề tài ban đầu: “Theo như chàng nói, chúng ta trước hết từ từ quan sát tình trạng Phượng Nhi đã rồi nói sau.”

“Thiếp chỉ là…” nàng cười gượng: “Thiếp chỉ là bị mấy lời của Dược Quân dọa sợ thôi.”

—— Tiếu Tiếu, trái tim là điểm yếu của sinh mệnh. Tim Phượng Âm nếu đã chết thì bản thân nàng ta cũng chẳng được bao lâu nữa.

Hết chương 19

Bình luận
× sticky