Dạ Tịch mang theo Phượng Âm đi khắp nơi kiếm thức ăn, Hồng Hoang là chốn phân chia địa bàn theo thế lực, địa bàn của Dạ Tịch Phượng Âm đã đi qua hết, sau khi biến thành người nàng ỷ vào tiên lực của mình nên đã nhẹ lòng rất nhiều, do đó đã bắt đầu tính đến hướng phát triển ra bên ngoài.
Linh Hư ảo cảnh có nhiều lối ra, phần lớn những lối ra đó nằm ngay tại vòi nước của long mạch trong ảo cảnh. Lúc vẫn còn là gà rừng, Phượng Âm phỏng chừng bản thân tự bước ra khỏi địa bàn của Dạ Tịch sẽ chết chắc nên không dám làm càn, thêm vào đó Hồng Hoang xác thực quá lớn, thế nên nàng luẩn quẩn đến vài năm cũng chưa xác định được rõ ràng vị trí của mình.
Cùng với Dạ Tịch, qua các loài dã thú để luyện tay luyện chân, Phượng Âm đã rất chi hài lòng với sức lực của mình nên lấy cớ đi tản bộ mà chạy ra ngoài.
Nàng đi qua không ít nơi, có khi đi rất xa, còn tiện thể giết được vài loại thú tha về. Vào lúc đó hầu như trăng đã lên cao ba sào, nàng quẳng luôn xác thú xuống gần Dạ Tịch, nói dóc: “Đi săn thức ăn, về muộn một chút!”
Mỗi lần nghe lý do này, Dạ Tịch lại cười. Nụ cười của hắn rất nông, chỉ có khóe miệng nhếch nhẹ, đáy mắt thì hoàn toàn hờ hững, thậm chí còn mang ý châm chọc, làm cho nàng cũng phải hoài nghi hắn đã phát hiện. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói gì với nàng. Nàng suy nghĩ, thứ nhất, nàng không làm chuyện gì ám muội, chẳng qua chỉ bất giác nói dối; thứ hai nữa, bằng vào tính nết của hắn, nếu hắn biết chính xác điều gì hoặc trong lòng thật sự có gì thì nhất định sẽ không chỉ cười cười với nàng thế thôi, vì vậy nàng cũng yên tâm, ngày qua ngày lại đi ra ngoài, không lâu sau đã có thể hình dung được khái quát về Hồng Hoang.
Nhưng bản đồ này lấy địa bàn của Dạ Tịch làm trung tâm, triển khai ra bốn hướng, trước sau vẫn chỉ là một bộ phận của Hồng Hoang. Nàng còn rất nhiều nơi chưa đi, tuy đã có thể đẩy dời được hướng long mạch, chuyển dịch được vị trí vòi nước nhưng thực sự cần mở rộng phạm vi hơn.
Quyết định xong, Phượng Âm cảm thấy mình đã cách thành công rất gần, vui vẻ khép lại bản đồ, đứng dậy trở về đại sảnh.
Dạ Tịch đã làm xong thức ăn, đang định đi gọi nàng.
Gần đây Dạ Tịch rất ân cần, gần như mọi việc trong nhà đều do hắn xử lý, Phượng Âm mơ hồ đoán ra được dự tính của hắn nhưng cũng không chú ý nhiều, dù sao tâm tư của nàng cũng đều đặt ở việc ra ngoài, hồi thần lại, nàng ngược lại hơi bối rối chẳng biết phải làm sao.
Trên bàn thức ăn rất phong phú, trong phòng cũng được dọn dẹp gọn gàng, Dạ Tịch rảnh rỗi tự học thuật xe sợi, dùng sợi tơ lụa làm thành gấm vóc, may cho hai người một bộ đồ mới.
Lúc này hắn đang mặc đồ mới đứng ở cửa, tĩnh lặng nhìn nàng.
Hắn gầy rộc đi, trên mặt dù vẫn đeo nụ cười nhưng không chặn được nét ảm đạm tăm tối trong đáy mắt. Y phục với màu sắc giống nàng đang phất phơ theo gió, hai người có vẻ như đang đối mắt nhau.
Sau lưng hắn là tầng ánh nắng nhu hòa của trời chiều đang loang lổ di động, hắn vẫy tay gọi nàng, giọng nói trong trẻo ôn tồn: “A Âm, lại đây.”
Phượng Âm lẳng lặng đứng yên.
Nàng đột nhiên cảm thấy, rời khỏi nơi này lại trở thành việc tàn nhẫn xiết bao.
Đương nhiên, quả là tàn nhẫn. Bởi thế nên rất nhiều năm sau này, cả ngày lẫn đêm, giấc mộng của nàng đều tìm về chốn đây, để có thể thấy hắn đứng ở nơi đó, trong bộ y phục mây ngàn gấm thêu nở nụ cười sáng lạn như pháo hoa rạng rỡ. Sau đó, hắn vẫy tay gọi nàng, nói rằng – A Âm, lại đây.
Theo bản đồ có thể tạm thời suy đoán tình huống, vòi nước ở phía Đông hẳn là không có vấn đề. Vì thế, sáng hôm đó, Phượng Âm đeo một bọc nhỏ ra khỏi cửa.
Lúc đi, Dạ Tịch đứng lên, hắn trông theo nàng đi ra ngoài, môi mấp máy muốn nói nhưng hồi lâu cũng chỉ nói câu: “Hôm nay về sớm một chút!”
“Ừm.” Phượng Âm lơ đễnh đáp lời.
Nàng không chút để ý! Thế nên vừa mới ra khỏi nhà đã quên tiệt lời Dạ Tịch nói. Nàng thẳng tiến về phía đông, càng chạy càng nhanh, đến khi nàng hoàn toàn không biết giờ giấc nhưng lại chẳng sợ sệt, trực giác dẫn dắt nàng đi về phía trước, băn khoăn lo lắng, phải mau chóng tìm ra lối ra của Linh Hư ảo cảnh.
Đi được quãng xa, phía trước hiện lên cảnh tượng hoàn toàn khác với những nơi nàng đã thấy.
Bắt đầu có hồ nước, rừng rậm, đi sâu vào trong cây cối cao ngất ken dày, những thân cây cao ngút trời với vẻ như đã sinh trưởng qua vạn năm. Trong số đó đa số là ngô đồng, Phượng Hoàng thích ngô đồng nên Phượng Âm thấy mấy cây này thì lòng thả lỏng, lại tiếp tục đi sâu vào trong. Nhưng đi mãi đi mãi lại cảm thấy có điều không ổn. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn chưa tối nhưng tâm trạng lại bồn chồn, cứ cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó.
Nàng do dự, bỗng nghe thấy một luồng gió.
Không phải đơn thuần là tiếng gió thổi cây lay mà là… tiếng người đang di chuyển!
Trong sát na ấy, Phượng Âm lao mình về phía trước. Nhưng người đó động tác quá nhanh, mũi chân chỉ điểm một cái đã bắn vọt đi. Dáng người thanh tao quen thuộc khiến Phượng Âm trợn trừng mắt.
Nàng không thể tin được, gia tăng tốc độ muốn đuổi theo người đó. Nhưng hắn rõ ràng chỉ duy trì phong thái ung dung bình thản lại luôn ở trước nàng, cây sáo ngọc bên hông với sợi tua đỏ thắm lay động theo gió, giống rất nhiều năm về trước, khi hắn dạy nàng khinh công.
Dải tua mê hoặc tâm thần khiến nàng không kịp nghĩ ngợi gì. Nàng cứ mải miết đuổi theo, hồi sau nàng nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, quen thuộc, làm người ta ghê tởm.
Nàng biến sắc trong giây phút, thoái lui mười trượng, tay lật lên, ngưng kết ánh sáng thành một thanh kiếm bảo hộ quanh người.
Người phía trước khựng lại một chút, thấy nàng không đuổi theo nữa thì dừng lại luôn đó, rồi đưa lưng về phía nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời bao bọc quanh hắn, hắn đứng đó, rồi dần tan thành mây khói.
Phượng Âm cắn chặt răng nhìn hắn biến mất, cuối cùng mới hồi thần.
Chả trách nàng nói kỳ quái, chả trách nàng thấy có vấn đề.
Họ đã chạy một lúc lâu mà nắng trời vẫn gay gắt! Dưới ánh nắng thế này ngô đồng làm sao có thể sinh trưởng tươi tốt thế được!
Cuối cùng, khi nhìn rõ mê chướng, cảnh vật xung quanh lập tức tan biến, ngược lại tiếng hít thở khiến người ghê tởm kia lại thêm nặng hơn.
Phượng Âm đứng yên nhìn hình dáng nguyên bản lộ ra trước mắt.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen bóng lạnh thấu xương, một cây trụ khắc rồng bằng bạch ngọc cao không lường được, một con rồng khổng lồ màu xanh lam đang sừng sững trước mặt nàng, trong đôi mắt dâng lên vẻ đắc ý.
Loại sinh vật này Phượng Âm đã quá quen.
Rồng chia làm hai loại, ngoài Long tộc thống trị thuỷ vực trong thiên hạ thì chỉ còn lại Ác Long bị đi đày năm đó. Khi ấy, Phượng tộc phụng mệnh thảo phạt bộ tộc Ác Long, tru diệt ba ngàn tám trăm bốn mươi hai con Ác Long, gây ra họa diệt tộc, nhưng Ác Long trước khi chết vẫn không cam lòng kêu la: “Nếu tổ tiên ta không nhập Hồng Hoang thì sao có thể để mặc chúng bây làm càn?”
Năm đó nàng cũng không lưu tâm, trường kiếm vung lên, phạt thẳng xuống gáy nó, bây giờ gặp lại sinh vật trong Hồng Hoang, lại nhớ tới lời Ác Long nói thì phát lạnh người.
Khi nàng là thượng tiên còn không dám to gan một mình đấu với tộc Ác Long trong Hồng Hoang, huống chi nay nàng chỉ là một tiểu tiên mang chút pháp lực Phượng tộc?
Trốn! Phải trốn thôi!
Nàng quyết định trong tíc tắc, niệm quyết ẩn thân lên mình rồi ngự gió chạy như điên.
Đối phương lẳng lặng đứng yên, cái miệng rộng ngoác hơi hé mở, hít sâu một hơi, dòng khí quanh mình lập tức bị hút về phía nó. Phượng Âm nỗ lực vùng vẫy, dòng khí càng lúc càng mạnh, giống như cuồng phong trên mặt biển xoáy lấy nàng. Cuối cùng nàng không chống đỡ nổi nữa, bị hút trở lại, đến khi sắp rơi vào hố miệng nó thì nàng vung mạnh kiếm vào mũi nó.
Kiếm chạm vào nó trong nháy mắt gãy vụn, Phượng Âm mượn lực xoay người, thoắt cái đã lùi ra xa.
Cự Long đuổi theo sát nút, móng vuốt chộp về phía nàng. Nó tuy khổng lồ nhưng động tác rất nhanh, Phượng Âm cố tránh nhưng vẫn bị nó chộp được cánh tay. Nàng lập tức huyễn hóa ra một thanh kiếm không chút do dự hạ xuống cánh tay máu me đầm đìa đang bị bắt giữa. Cánh tay đã biến thành màu đen, rõ ràng là hiện tượng trúng độc.
“Pháp thuật của Phượng tộc nhưng chỉ là tiểu tiên gà rừng.” Ác Long khùng khục cười: “Nhiều năm chưa ra khỏi Hồng Hoang, không ngờ thế giới bên ngoài lại điên đảo đến thế. Phượng tộc khi nào lại khẳng khái hào phóng truyền thụ pháp thuật bổn tộc cho ngoại tộc vậy?”
Ác Long vừa nói vừa chậm chạp dịch chuyển về phía nàng. Mỗi bước nhỏ nó tiến đến, Phượng Âm lại ôm cánh tay lui ra sau một bước dài, duy trì khoảng cách không xa không gần với nó, mắt đầy cảnh giác.
“Chậc, xem ánh mắt ngươi này,” Ác Long dừng lại, ra vẻ tò mò: “Một con gà rừng sao có thể có được? Ánh mắt này quen quá, để ta nhớ lại chút coi…”
Nói xong, hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Tiểu nha đầu, vừa rồi trong ảo cảnh ta thấy một người quen… trăm ngàn năm qua, ta thật sự có biết một kẻ, ánh mắt khi lâm trận giết địch có chút tương tự ngươi…”
“Ngươi là…” Phượng Âm thoáng kinh ngạc, Ác Long nở nụ cười, đôi mắt đục ngầu đầy tà ý: “Nữ nhi của Phượng Khiếu, tiểu tình nhân của Thanh Hòa… À, cũng là một cừu nhân khiến Long tộc ta bị lưu đày đến Hồng Hoang này.”
Hắn nói vậy, Phượng Âm cũng nhớ mang máng, trong cuộc chiến diệt trong tộc năm đó, tên này… hình như hơi giống Tam hoàng tử Long tộc.
“Thanh Hòa đã chết, ngươi còn sống… Không thể nào hiểu nổi.” Ác Long sáp lại, Phượng Âm ngẩng phắt đầu, không dám tin: “Là ngươi sai khiến Cùng Kỳ đả thương người?!”
“Ngươi nói xem?” Ác Long mắt lộ vẻ âm tàn: “Ta không biết ngươi cũng tới, nếu biết trước ta còn để ngươi lại tới hôm nay sao?”
“Thanh Hòa có Cách Hồn Thuật, ta muốn xem, ngươi…”
Còn chưa nói xong Phượng Âm đã bổ kiếm tới. Từng chiêu từng thức mang theo phong thái oai hùng không ai bì nổi như trên chiến trường năm đó, tất cả đều là bóng dáng người ấy, mờ ảo không tiêu tán.
Nhưng thực lực cách biệt quá lớn, dù đã dùng hết toàn lực nhưng với hắn thì chỉ là một thứ pháp thuật cỏn con. Có điều hắn tạm thời không muốn giết nàng, như mèo vờn chuột mà không lập tức ăn luôn, chúng thích nhìn con mồi của mình giãy dụa, kháng cự, cuối cùng dần tuyệt vọng.
Phượng Âm bị đánh hết đợt này đến đợt khác, sau đó lại tiếp tục đứng lên.
Toàn thân xương cốt đều như nứt toác, thương tích khắp người, mỗi lần đứng lên lại đau đớn khôn cùng nhưng nàng chưa bao giờ kiên trì như lúc này.
Nàng tự nói với mình, không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể ngã xuống.
Nhất định phải giết hắn!
Nhất định phải, để báo thù cho Thanh Hòa!
Lại một lần nữa bị thuật pháp đánh vào mặt, nàng cảm thấy cả người không thể nhúc nhích được nữa. Từng phân da thịt đều bị nhiễm sắc đen, đau đến mức nàng động một chút cũng phải hít thật sâu. Nhưng nàng vẫn đấu tranh, gắng gượng muốn đứng dậy.
Khi đó trăng đã treo giữa nền trời, ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào lại như nước chảy, chậm rãi lưu động trên nền đá cẩm thạch đen. Nàng nhìn ánh trăng rồi chẳng hiểu sao, bất giác nhớ tới Dạ Tịch.
Nàng không trở về ăn cơm…
Hắn không phải đang tìm nàng chứ?
Nàng đã đi quá xa…
Hắn không phải tìm không thấy nàng chứ?
…
Nàng cứ miên man suy nghĩ, vừa nghĩ vừa vật lộn đứng lên. Nhưng chính khi đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân.
Trăng thanh, gió mát, một thiếu niên tóc tùy tiện buộc lại bằng sợi thừng, rảo bước đến dưới trăng. Tử sam áo trắng, tay cầm trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú lại đạm nhạt, như tuyết đọng ngàn năm trên núi cao mang theo cái lạnh khiếp người .
Hắn từng bước đi vào đại điện, sau đó chắn trước mặt nàng.
“Ôi… nhân chủ phía tây giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa!”
Thấy Dạ Tịch, Ác Long quất đuôi, ăn nói lỗ mãng: “Nhân chủ có chuyện gì?”
“Ta tới tìm thê tử của ta.” Dạ Tịch lạnh lùng mở miệng làm cho Ác Long và Phượng Âm đều ngẩn cả người. Dạ Tịch nhìn lướt qua Phượng Âm, sắc mặt lạnh nhạt nói: “Nay đã tìm được, ta sẽ mang nàng về trước, làm phiền rồi!”