Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư

Chương 2: Để ngươi khỏi tới

Tác giả: Diệp Tiếu

Đương nhiên, nguyện vọng này phỏng chừng phải rất lâu sau này Phượng Âm mới có thể thực hiện được.

Phượng Âm nghe được tiếng chơi mạt chược của mình thì ngước lên trời thở dài, nghĩ thật thê thảm.

Lần lịch kiếp này nàng đã thành công đầu thai làm một con gà rừng, hơn nữa còn là một con gà rừng kết tinh tình yêu của gà rừng Quý Châu và Lạc Dương. Từ khi sinh ra, bên tai nàng đã quanh quẩn tiếng mạt chược của lão mẹ và tiếng thở dài của lão cha, tu luyện đã hai trăm năm mà pháp thuật của nàng không tiến bộ được xíu nào, ngược lại chỉ học được tuyệt kỹ của mẹ nàng.

Cha mẹ nàng không có học vấn, đặt tên đều dựa theo thứ tự, phía sau thêm chữ ‘Kê’ là xong. Nhà của nàng tổng cộng có bốn huynh muội, một ca ca hai tỷ tỷ, nàng là đứa nhỏ nhất nên tên của nàng là Yêu Kê (tức Gà Út). Vì thế mỗi lần chơi mạt chược, khi lão mẹ nàng rống to “Yêu Kê!”, phản ứng đầu tiên của nàng không phải xem bài mà là trả lời dõng dạc, “Có!” .

Thời điểm nàng sinh ra, giới gà rừng đang tiến hành kế hoạch hoá gia đình, cha mẹ nàng vốn tính sinh nàng xong rồi thôi, nhưng khi nàng hai trăm tuổi, cha mẹ ân ái bất cẩn lại mang thai.

Lão mẹ nàng mang thai ba mươi năm, mới vừa sinh hạ một quả trứng. Lúc đầu, Phượng Âm cảm thấy lão mẹ lần này mang thai nhất định không phải một con gà rừng bình thường mà là gà rừng Na Tra. Nhưng đến lúc con gà rừng kia ra đời, Phượng Âm lại hờ hững. Nàng trầm mặc nhìn con gà con lông vàng thuần chủng với cái vẻ vô cùng quen thuộc kia, một lúc lâu thật lâu sau mới hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”

Tiểu hoàng kê mới sinh vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Chơi mạt chược với đám Hề Hề bị thua, đầu thai đến đây chơi một chút!”

Phượng Âm im lặng thở dài một tiếng rồi quay đầu đi. Vào lúc tiểu hoàng kê như trút được gánh nặng mà thở phào, nàng thẳng thắn duỗi chân, nháy mắt làm dấy lên một tầng bụi mù, đá lăn tiểu hoàng kê ra xa mấy trượng. Cha mẹ huynh tỷ nàng bị tiếng động bên này thu hút, khi thấy nàng to lớn và tiểu hoàng kê gầy yếu đáng thương, Đại Kê lập tức nói: “Yêu Kê, sao muội lại bắt nạt muội muội?”

Phượng Âm mặc kệ bọn họ, nàng sao có thể nói cho đám gà rừng này biết, nàng không phải muốn bắt nạt nàng ta mà chỉ muốn bóp chết nàng ta thôi? Vì vậy nàng chọn cách ngậm miệng. Lão cha nàng thở dài than vãn: “Ta đã nói các ngươi đừng có ngày nào cũng chỉ lo chơi mạt chược, các ngươi xem, Yêu Kê vốn tính tình hoạt bát đều bị trò mạt chược của các ngươi làm cho nóng nảy rồi kìa. Được rồi, ta lấy thân phận người làm chủ gia đình tuyên bố, từ hôm nay trở đi, nhà chúng ta không cho phép chơi mạt chược nữa.”

Lời lão cha nói nhỏ đến nỗi chỉ mình cha nghe được. Đương nhiên, cho dù mọi người nghe thấy cũng sẽ làm bộ như không nghe, dù sao trong nhà này, địa vị tối cao không phải cha họ mà chính là mạt chược. Giờ phút này, tiểu hoàng kê mới sinh đã làm cho họ rời khỏi bàn mạt chược được một chốc đã chuyện hiếm có khó gặp rồi.

“A, nhà chúng ta lần đầu tiên có hoàng kê thuần chủng!” lão mẹ nàng nhìn tiểu hoàng kê cười đến sáng lạn. Chúng huynh muội đều phụ họa, khen tiểu hoàng kê này đáng yêu dễ thương nhất trên đời. Thân là đại ca, Đại Kê nói: “Ban đầu khi Yêu Kê sinh ra đã một thân hồng mao, ta còn tưởng nhất định không có con gà nào đáng yêu hơn Yêu Kê nữa chứ. Bây giờ xem ra, quả là không có đáng yêu nhất, chỉ có đáng yêu hơn thôi hahaha~”

“Đúng vậy! Đúng vậy, tiểu muội muội đáng yêu chết đi được!” nhị tỷ Nhị Kê vội góp vui, còn nhân cơ hội sờ mó lông của tiểu hoàng kê, rồi quay đầu hỏi lão mẹ nàng: “Mẹ, tiểu muội muội gọi là gì?”

“Việc này…” lão mẹ nàng trầm ngâm chỉ chốc lát, nhìn Phượng Âm, lại nhìn quân mạt chược Quý Dương còn đang đánh dở trên bàn, do dự nói, “Nếu không thì gọi là Xung Phong đi?”

Vừa dứt lời, bọn họ lập tức nhìn thấy tiểu hoàng kê cứng người nhìn lão mẹ họ chớp chớp mắt rồi ‘rầm’, ngã lăn xuống lòng bàn tay của lão cha.

“A, Xung Phong Kê nghe thấy tên hay quá đã vui mừng ngất xỉu rồi!” Tam Kê hưng phấn chọt chọt tiểu hoàng kê đang nằm trong tay lão cha họ, cảm thán. Mọi người đều gật đầu phụ họa, lão mẹ nàng mang tiểu hoàng kê thả xuống cạnh Phượng Âm, đoạn vỗ đầu hai đứa mà bảo: “Yêu Kê, con phải chăm sóc Xung Phong Kê cho tốt đó, chúng ta đi chơi mạt chược đây.”

Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, đoàn người rồng rắn vui vẻ kéo về bàn mạt chược, chỉ còn nàng cùng tiểu hoàng kê mắt to trừng mắt nhỏ.

Trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, tiểu hoàng kê nói: “Tỷ, mắt muội đau!”

Nàng hừ mũi, tiểu hoàng kê lập tức bị khí từ mũi nàng phun ra thổi lăn mấy vòng. Nhưng tiểu hoàng kê thật là kiên cường, đã nhanh chóng chạy lại bên nàng tiếp tục bình tĩnh nhìn nàng.

“Ngươi rốt cuộc là đến làm gì?” Phượng Âm từ dưới ngực thò ra một cái móng vuốt tà ác, liếc tiểu hoàng kê lưu manh nham nhở bên cạnh nói: “Tiếu Tiếu, mười kiếp của ngươi vừa qua, mới trở về thiên đình không bao lâu, không cùng phu quân ngươi quấn quýt triền miên mà lại đến nơi hoang dã này của ta làm gì? Tính nói chuyện các ngươi đã lừa ta vào súc sinh đạo hả, ta đại nhân đại lượng không so đo tính toán nhiều, ngươi cũng không cần vì áy náy mà đi theo ta đồng cam cộng khổ, chỉ cần trở về giúp ta đánh vài tên là được rồi. Haiz, ngươi sao lại cứ nhìn ta như thế? Đừng có trách ta không nói trước với ngươi, ngươi bây giờ chỉ là một tiểu hoàng kê mới sinh thôi.”

Phượng Âm dùng móng vuốt vẽ nên cái dáng quả táo của Diệp Tiếu, lại dùng móng vuốt chỉ dáng gà rừng cao lớn gấp đôi của mình nói: “Còn ta, là một con gà rừng tinh trưởng thành hai trăm tuổi. Chỉ cần một cái móng vuốt của ta đã có thể giẫm chết ngươi, đừng có dùng ánh mắt đó mà nhìn ta, bằng không ta sẽ…không, nhẫn, tâm!”

“Phượng tỷ thân ái…” Diệp Tiếu hít sâu vài cái, cố gắng bình ổn tâm tình của mình: “Ta không phải đến đồng cam cộng khổ với ngươi…”

“Ờ, ta biết,” Phượng Âm gật đầu mỉm cười: “Ta thấy, ngươi làm gì có lương tâm. Ngươi đã nói vậy thì đến làm gì?”

“Khụ khụ, là như thế này,” Trên mặt tiểu hoàng kê cố gắng bày ra một bộ nghiêm túc: “Khi ngươi nhảy vào súc sinh đạo, mệnh cách ban đầu Quán Thanh U viết cho ngươi đã không dùng được nữa. Chờ nàng viết lại mệnh cách cho ngươi xong, lại phát hiện ‘thiên mệnh thư’ của ngươi không hiện chữ. Một tháng trước, thiên mệnh thư đã tự hiện lên vài chữ…”

“Chữ gì?” Phượng Âm tò mò áp sát lại Diệp Tiếu. Diệp Tiếu nhìn thân hình khổng lồ của nàng lại kìm lòng không đặng mà thụt lùi, để mình có cảm giác an toàn đã mới nói: “Quán Thanh U chưa nói, nhưng nàng muốn trong chúng ta phải có một người đi theo ngươi vào súc sinh đạo, đảm đương một con tiểu hoàng kê. Nàng nói trong mệnh cách của ngươi cần phải có một con gà vàng để thúc đẩy tình tiết vở kịch.”

“Cho nên…”

“Ta cùng Hề Hề, Đại Miêu và Mộc Tử Du đánh mạt chược ba mươi ngày, ta thua…” Nói xong, trong con mắt đen kịt của tiểu hoàng kê lóe lên tia sáng phẫn hận, nắm chặt móng gà nho nhỏ mà rằng: “Vì để giữ được tiết khố của ta, ta đã tới rồi!”

“À, hóa ra là thế!”

Phượng Âm rặt một vẻ ‘ta đã hiểu rồi!’ mà gật gù, vốn muốn lấy tay xoa đầu nàng, lại phát hiện mình không có tay mà tức tối bỏ xuống.

Nàng không thể không tỏ vẻ buồn bực, Diệp Tiếu lại ngạc nhiên: “Ta nói này, sao ngươi vẫn cái bộ dạng này vậy? Cả nhà ngươi đều biến thành người cả rồi, ngươi vẫn còn làm gà rừng là sao?”

Lời còn chưa dứt Phượng Âm đã nổi cơn thịnh nộ.

Khi nàng còn làm thần tiên, uất ức làm thượng tiên cả đời cũng không sao, dù gì khi đó pháp lực của nàng vẫn tăng đều đều, tạm coi là tinh anh của Thiên giới. Làm kẻ đứng đầu tứ tiểu bá vương của thiên đình, không có chút tài năng sao có thể tung hoành?

Nhưng hiện tại, nàng làm gà rừng, không có chút phẩm chất tốt đẹp nào cũng thôi đi, vì sao ngay cả thiên tư thông minh cũng không trả lại cho nàng!!!

Bởi vì nàng khắc khổ tu luyện hai trăm năm mà ngay cả việc biến thành người cũng không làm được, nàng đã bị không ít gà rừng trong tộc cười nhạo. Có một lần nàng nhịn không được phẫn nộ rống lên: “Khi lão tử còn làm Phượng Hoàng, các ngươi ngay cả trứng cũng còn chưa có nhá!”, lão mẹ nàng khóc lóc ôm nàng đến y quán của gà rừng khám bệnh, nước mắt nước mũi tèm lem nói với đại phu, nàng vì bị kỳ thị nên tâm lý không bình thường, có phải đã sinh ra chứng hoang tưởng rồi không?

Hoang tưởng cái đầu ngươi…

Khi đó nàng thiếu chút nữa đã gào lên.

Nhưng nàng vẫn có lý trí. Cho nên tiếp tục im lặng, tiếp tục tinh thần sa sút, những ngày tháng vừa im lặng vừa sa sút tinh thần dần trôi qua.

Nàng nghĩ, có lẽ đây là lịch kiếp trong truyền thuyết…

Người khác trải qua tình kiếp, còn nàng…là kiếp làm gà rừng cả đời…

Dù sao, nếu nàng vẫn duy trì dáng vẻ này, muốn yêu con người cũng quá là khó khăn; mà bắt nàng yêu một con gà rừng, còn phải cùng con gà rừng ấy thành hôn sinh con, còn khó khăn hơn. Yêu đương đã không được thì miễn bàn tình kiếp…

Hay là, kế hoạch lịch kiếp lần này của nàng lại bị lỡ nữa…

Bởi vậy, khi Diệp Tiếu nhắc đến chuyện này nàng thật sự nổi giận rồi. Chỉ còn thiếu điều chỉ vào mặt nàng ta mà gào to: “Mụ nội ngươi, lão tử đã bị các ngươi ngu xuẩn hại chết!”

Đương nhiên, tuy rằng không làm vậy nhưng Phượng Âm vẫn mang tư tưởng trả thù…

Nàng dùng cái đuôi lăn qua lăn lại Diệp Tiếu vài vòng, rồi xoay người bỏ về ổ của nàng. Nàng nằm trong ổ lật qua lật lại, lục lọi lung tung mới lục ra được một cái ná cũ kỹ.

Cái ná vừa thô vừa lớn, đủ để bắn viên đạn to bằng quả táo. Nàng xách cái ná ra ngoài cửa, vào sân, cắm xuống đất, rồi ngoắc tay với Diệp Tiếu “Lại đây.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Tiếu cảnh giác lui từng bước. Phượng Âm nheo mắt ngoắc tiếp: “Thân ái, đến đây nào~”

“Không bao giờ!” Diệp Tiếu chạy lui hai bước nữa. Phượng Âm lần này xoay người lại hất mặt với Diệp Tiếu, “Ngươi không đến?”

“Ta khẳng định, nhất định…A a a a a!!!” Diệp Tiếu còn chưa nói xong đã thấy Phượng Âm lao lại. Diệp Tiếu sợ tới mức dùng đôi cánh nhỏ ôm đầu chạy loạn, Phượng Âm hùng hổ đuổi theo sát nút. Hai người…à không, hai con gà ngươi chạy ta rượt chốc lát, Diệp Tiếu đã bị Phượng Âm ngậm vào mỏ.

Rồi nàng bị Phượng Âm bỏ vào cái ná.

Phượng Âm dùng cánh làm tay, vừa cố định ná vừa kéo căng dây.

Diệp Tiếu có cảm giác không ổn…

“Tỷ, tỷ muốn làm gì?”

Phượng Âm híp mắt, tâm tình rất tốt nói: “Ngươi đoán xem!”

Nhìn phía trước có một tấm ván gỗ và một hình tròn, Diệp Tiếu hoảng sợ mở to mắt. Phượng Âm cười cười, gật đầu nói: “Ngươi luôn thông minh mà, ta cũng nghĩ như ngươi đấy!”

Nói xong, Phượng Âm thả dây ra, tiểu hoàng kê nháy mắt bắn ra như một viên đạn lao thẳng về phía tấm ván gỗ.

“Thật vậy á aaa!!!”

Diệp Tiếu điên cuồng hét lên, cả mình đập vào tấm gỗ bật ngược trở lại, rầm rầm, nàng bị cả tấm ván gỗ đè phía dưới.

Nàng bị đè tới mức búng ra một ngụm máu tươi, trong lúc đầu óc choáng váng vẫn kịp nghe lão cha nàng kêu lên sợ hãi: “Yêu Kê, con đang làm gì đó?!!”

“Dạ? Chơi trò chơi thôi mà cha.” Phượng Âm trả lời vô tội.

“Trò chơi gì?” Giọng lão cha nàng xa xăm. Phượng Âm cười ác: “Gà con nổi giận…”

Lão cha chán chường, “Yêu Kê, chơi… sao có thể lấy muội muội ra mà chơi được?”

Phượng Âm hồn nhiên ngây thơ: “Mẹ đặt cho muội muội cái tên Xung Phong Kê, con chỉ muốn làm cho muội ấy danh xứng như người thôi mà!”

Diệp Tiếu nằm dưới tấm ván, lại nôn ra một ngụm máu tươi nữa, run rẩy nói “Cha…Con sắp không ổn rồi…”

Đồng thời, Diệp Tiếu âm thầm ân cần thăm hỏi đám người Quán Thanh U, Mộc Tử Du.

Mụ nội các ngươi…vì sao rủi ro thê thảm luôn là ta chứ!!!

Bình luận