Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 – Chương 11

Tác giả: Thiên Lại Chỉ Diên
Chọn tập

Một thời gian sau, thần Thơ ca Bragi và nữ thần Thanh xuân Idun lần lượt trưởng thành. Một khi đã trưởng thành thì thần lực của mỗi người sẽ càng lúc càng tăng. Tuy rằng đôi vợ chồng son Bragi và Idun không có được sức mạnh lớn như Thor, Tyr hay Heimdall, thế nhưng Bragi – người sắp trở thành một trong mười hai vị chủ thần – vốn sở hữu năng lực tiên tri và cổ vũ cho sĩ khí từ khi mới sinh ra, còn vợ của chàng – Idun – chính là nữ chủ nhân của khu vườn vĩnh cửu đất Asgard. Từ khi nàng trưởng thành, trong khu vườn đã bắt đầu xuất hiện vô số gốc táo vàng.

Hội nghị lần đầu tiên được tổ chức sau khi Idun trưởng thành kết thúc, tất cả vị thần cùng tới bên bờ suối Urd. Idun mặc một chiếc váy đỏ cực kỳ rực rỡ, trên vai khoác áo choàng trắng vuốt, đem quả táo vàng đầu tiên của khu vườn vĩnh cửu đặt vào trong hộp để dâng lên cho Odin, cùng lời ca tụng của Bragi, hy vọng vị đế vương của Thần tộc Aesir có thể giữ mãi tuổi thanh xuân và trí tuệ vô biên, đưa bộ lạc tới một tương lai sáng tươi gấp bội.

Odin nhận chiếc hộp từ tay Idun: “Cảm tạ. Thế nhưng, đối với ta mà nói, thanh xuân không phải là thứ quan trọng nhất, trí tuệ của một người sẽ dần tăng theo dòng thời gian. Vậy nên, hãy để ta tặng quả táo vàng này cho thê tử của ta”.

Idun vén dải lụa hồng vắt vẻo bên hông, mỉm cười nhìn Frigg: “Đó là vinh hạnh của thần. Thần nghĩ, đây cũng là tin vui với toàn bộ lạc”.

Odin liền đưa quả táo vàng cho Frigg.

Sif dùng ánh mắt sáng nhìn quả táo vàng ấy, bước thấp bước cao chạy tới cạnh Idun, chọc chọc nàng mấy cái, sau đó thì thầm: “Frigg có bệ hạ, còn ta có em, đúng không. Nếu là chị em với nhau thì nhanh nhanh chuẩn bị một quả cho ta đi”.

Idun cười nghiêng ngả. Ngược lại, Thor và Tyr đứng bên cạnh lại có chút mất tự nhiên.

Frigg nhất thời không biết có nên nhận hay không. Tuy quả táo vàng kia hấp dẫn thật đấy, nhưng nếu nhận trước hàng trăm con mắt của các vị thần thế kia thì áp lực chết mất. Frigg đang định mở miệng từ chối thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của Odin, vậy là nàng đành lúng túng đưa tay ra nhận.

Mấy ngày nay, Odin làm đúng như lời đã hứa, giữ khoảng cách với nàng.

Hai buổi tối đầu tiên, Frigg lăn qua lộn lại trên giường cả một đêm, không sao ngủ được, trong đầu hoàn toàn là mấy câu nói khiến tâm tư nàng kiệt quệ rã rời của Odin.

Nhưng chỉ mấy ngày sau, tình hình lại bắt đầu có sự thay đổi.

Frigg liên tục nhớ lại cái chuyện đã trở thành cơn ác mộng của nàng suốt hai mươi mấy năm qua. Không biết là vì tâm trí đã chín chắn hơn, hay là vì thay đổi đối tượng, sự chiếm hữu mãnh liệt mà thành thục của Odin dường như đã đánh thức một con người khác trong nàng. Sau đêm hôm đó, lúc nhìn mặt Odin, nàng không hề thấy căm ghét như năm xưa nhìn thấy Heimdall. Thái độ của Odin với nàng vẫn vậy, nhưng mỗi hành động của ngài, mỗi câu ngài thốt ra, mỗi ánh mắt ngài nhìn nàng, thậm chí cả hơi thở thường ngày của ngài cũng ngập tràn sự mê hoặc mà nàng không sao chống cự nổi.

Mỗi lần nói chuyện với Odin, nàng đều phải cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân thì mới có thể biểu hiện bình thường một chút. Không đến nỗi biến thành bộ dạng của Sif mỗi lần nói chuyện với Tyr, giọng mềm mại như nước, ngọt ngào như đường, hận là không thể biến thành một nắm bùn để dính lên người hắn vậy.

Hai ngày nữa Odin phải tới tham dự hôn lễ của Loki, đi một ngày, về một ngày, ở Jotunheim một ngày, tổng cộng ba ngày. Vài ngày sau sự kiện đó, nàng sẽ phải dọn vào cung điện Fensalir. Nếu cứ sống chung với nhau theo kiểu hiện tại, vậy thì sau này, ngoại trừ chạm mặt nhau trên hội nghị, Odin và nàng sẽ hoàn toàn chẳng còn cơ hội nào để nói chuyện với nhau.

“Frigg, em đang nghĩ gì thế?”

Câu nói của Odin đã kéo nàng trở về hiện thực. Frigg lập tức lắc đầu quầy quậy: “Không, không nghĩ gì cả, em đang nghe ngài nói mà”.

“Nghe ta nói? Em phải nghe hắn nói chứ”, ngài hất cằm về phía Bragi đang ôm đàn hạc ngồi bên suối Urd: “Hắn đang chuẩn bị tiên đoán về tương lai của Asgard”.

“A, vâng ạ.”

Odin hoài nghi liếc nhìn Frigg một cái, sau đó ôm bờ vai nàng bước lên phía trước. Toàn thân nàng bỗng nhiên căng cứng, mãi đến khi ngài buông tay khỏi vai, nàng mới yên tâm đứng thẳng, chăm chú nghe bài thơ của Bragi:

Những người tộc Heidi đã gọi tên ta khi ta đến thăm ngôi nhà của họ.

Từ xa ta trông thấy Volva[1], những lá bùa hộ mệnh ánh lên tia sáng trí tuệ.

[1]Volva: Là danh từ chung dùng để chỉ những nữ phù thủy trong thần thoại Bắc Âu và Đức, họ là những pháp sư triệu hoán vĩ đại mà nền văn minh Châu Âu cổ đại đã sáng tạo ra, có khả năng triệu hoán thánh thần, nói chuyện với người chết, biết pháp thuật để mượn sức mạnh của những linh hồn.

Thần chú của pháp sư và ma pháp gian giảo

Là những thứ người đàn bà độc ác lúc nào cũng chờ mong

Odin, ngài đã tặng ta vòng tay và vòng cổ

Để đổi lấy tri thức của ta, để học được ma pháp của ta:

Để càng thông thái hơn thông qua thế giới mà ta nhìn thấy.

Khi ngài đến, ta đang ngồi một mình ngoài căn nhà nhỏ.

Nỗi hoảng sợ của các vị thần, và ngài nhìn sâu vào trong đáy mắt ta.

Ngài muốn biết điều gì từ ta, hỡi Odin vĩ đại![2]

[2] Cải biên từ The song of the sibyl, nguyên văn như sau:

Heidi men call me when their homes I visit,

A far seeing Volva, wise in talismans.

Caster of spells, cunning in magic.

To wicked women welcome always.

Arm rings and necklaces, Odhinn you gave me

To learn my love, to learn my magic:

Wider anh wider through all worlds I see.

Outside I sat by myself when you came,

Terror of the gods, and gazed in my eyes.

What do you ask of me?

Khoảng cách giữa hai người chẳng có bao nhiêu. Thế nhưng trong lúc đang nghe Bragi ngâm xướng, Frigg vẫn không kìm được mà lén nhìn Odin mấy lượt. Ánh mắt của nàng chỉ dừng lại trên gương mặt ngài một phần nghìn giây, thế nhưng hầu như lần nào nàng cũng đều sẽ chạm phải đôi mắt ấy. Mỗi lần hai mắt chạm nhau, Frigg lại thấy cả người bủn rủn, đầu óc rối tung, nhưng lại không có can đảm mở lời. Odin thì đời nào chịu chủ động bắt chuyện, hoặc là cũng có thể ngài căn bản cũng chẳng chú ý đến ánh mắt ấy của nàng.

Tình trạng thất thường đó vẫn duy trì đến khi bài thơ của Bragi gần kết thúc.

Rốt cuộc, thần Thơ ca cũng không cất lên được một lời tiên đoán hoàn chỉnh.

Hai mắt Odin vẫn lóe lên thứ ánh sáng màu xanh ngọc rạng ngời, đó là màu xanh của ngọc Saphia, đó là tượng trưng cho một người đang thăm dò dòng chảy của tương lai. Đọc đến phần cuối, Bragi cau mày, nói khẽ: “Tương lai của Asgard… Có hai con đường”.

“Ngươi có ý gì?”, Thor hỏi.

“Một con đường dẫn tới sự huy hoàng của Thần quốc, con đường còn lại dẫn tới Hoàng hôn của chư thần.”

“Ngã rẽ nằm ở nơi nào?”, Odin nhìn hắn.

“Xin lỗi bệ hạ, thần không nhìn thấy…”, ánh mắt của Bragi hoa lên, “Thần chỉ thấy một khối cầu ánh sáng đỏ rực, giống như một con dã thú còn chưa kịp thành hình, vẫn quẩn quanh tại ngã tư đường”.

“Giải thích cho ta nghe, Hoàng hôn của chư thần có ý nghĩa gì?”

“Nidhogg sẽ cắn đứt rễ của Cây thế giới, khe nứt Ginnungagap nuốt chửng vạn vật đất trời, Asgard biến thành phế tích… Chính là ngày diệt vong của Thần tộc.”

Lời tiên đoán của thần Thơ ca không giống như lời bói của chiêm bốc sư thông thường. Hắn chỉ có thể nhìn không rõ ràng, chứ tuyệt đối không bao giờ thấy sai.

Thế nên, các vị thần có mặt nơi đây đều rơi vào im lặng với nỗi sợ hãi quẩn quanh từng ngóc ngách.

Không biết sau bao lâu, Odin mới nói:

“Còn bao nhiêu năm nữa?”

“Khoảng một ngàn một trăm năm nữa, thưa bệ hạ.”

“Chúng ta vẫn còn khoảng thời gian một nghìn một trăm năm này”, Odin nhìn bốn phía, cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như ngài chỉ vừa nghe một câu chuyện cổ tích xa xưa, “Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta ra lệnh cho toàn bộ dũng sĩ tiến hành cuộc huấn luyện chết chóc, những người ngã xuống trên chiến trường sẽ được sống lại tại cung điện Valhalla, sẽ mở tiệc khoản đãi vào đúng lúc hoàng hôn. Rồi tìm ra con dã thú đó và giết nó đi”.

Thật ra, về con dã thú ấy, tất cả những vị thần có mặt ở đây hầu như đều có đáp án của riêng mình.

Chỉ là không ai dám đứng ra nói rõ mà thôi.

Sau khi hội nghị kết thúc, Odin kéo Frigg qua một bên, nói: “Sáng ngày kia phải tới Jotunheim. Lúc hửng đông, em hãy đến cung điện Vàng một chuyến”. Ngài không cho nàng thời gian mà từ chối rồi vội vã sải bước rời đi.

Frigg biết Odin phải tới tham dự hôn lễ của Loki, thế nhưng, “hửng đông” là lúc nào?

Vừa suy ngẫm về vấn đề này, Frigg vừa rảo bước về phía tế đàn, không hề để ý tới những người xung quanh. Sau khi đi lướt qua một người, đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói châm biếm và khinh miệt vang lên phía sau lưng:

“Còn chưa chính thức trở thành thần hậu mà đã không coi ai ra gì thế này, đợi đến lúc cô và Odin chính thức kết hôn rồi, chẳng phải sẽ quên sạch mấy chuyện xấu xa trong quá khứ sao, thần Tình yêu cao quý của ta?”

Nhất thời bị giọng điệu quái gở đó làm cho nổi da gà. Frigg vô thức dừng bước.

Heimdall nhanh chóng bước tới, đi quanh người nàng mấy vòng, vừa đi vừa cố tình hếch mũi ngửi tới ngửi lui, cuối cùng chậc lưỡi:

“Cả người nồng nặc hương vị phóng đãng chơi bời với Odin. Cô đúng là đồ đàn bà ham hư vinh, có phải cô nghĩ rằng được lên giường với Chúa tể các vị thần là chuyện rất đáng tự hào không?”

Frigg quay người đi, coi Heimdall như không khí.

Tại cung điện Vàng.

Odin đang ngồi trước một chiếc bàn vuông lớn màu nâu đậm, trước mặt là một núi công văn cao ngất, chỉ lộ ra chỏm tóc màu đen. Ngài ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy Frigg: “Em tới đây làm gì?”.

“Không phải ngài gọi em tới sao?”, nàng còn ngạc nhiên hơn.

Odin nhớ ra, sau đó nói: “Ta bảo em trước lúc bình minh hãy tới cơ mà”.

“Ồ… Vậy lát nữa em trở lại.”

“Khỏi cần”, Odin tiếp tục vùi đầu vào đống công văn, “Đã đến rồi thì ở lại đi, nếu mệt thì lên giường mà ngủ tạm”.

“Em ở chỗ này sẽ làm phiền ngài, thế nên…”

“Ở lại.”

“… Được rồi.”

Lại cái thái độ ngang ngược ấy… Điển hình của loại hay đi bắt nạt phái yếu. Frigg chỉ còn cách bất chấp khó khăn, dùng tư thế tiểu chuẩn nhất trong quân đội, ngồi cứng đơ trên sô pha. Odin bận rộn thêm một lúc nữa, ngẩng đầu liếc nhìn Frigg: “Em…”.

“Sao?”

“Không có gì. Cứ tiếp tục ngồi ghế đi.”

Mười lăm phút sau, Frigg không trụ nổi nữa, nàng tựa người vào thành ghế.

Thêm mười phút trôi qua, nàng đứng dậy, rón rén vòng ra sau lưng Odin, nhìn chằm chằm vào quyển sách ngài đang đọc.

Được một lúc, Odin quay sang hỏi nàng: “Em làm gì thế?”.

“Nhìn xem ngài đang đọc gì.”

Odin gấp quyển sách lại, giơ bìa sách cho nàng nhìn: Nghiên cứu về đạo đức và pháp luật của người Khổng lồ.

Nàng gật đầu, nhưng không có ý định bỏ đi, thế là Odin lại mở sách ra, tiếp tục đọc.

Ước chừng năm phút sau, Odin lại gập sách lần nữa, quay đầu, nhướn mày nhìn nàng. Nàng cười tủm tỉm, chớp chớp mắt, hất cằm về phía quyển sách: “Tiếp tục đọc đi. Em có thể đọc được mà”.

“Cứ cúi người thế không thấy phiền sao? Mang cái ghế lại đây ngồi đi.”

“Không cần, em không thấy mệt.”

“Muốn ngồi lên đùi ta hả?”

Frigg lập tức ngoan ngoãn đi bưng ghế, ngồi xuống bên cạnh Odin. Mỗi lần Odin đọc xong một trang, đều hỏi nàng có thể lật sang trang khác chưa. Nàng luôn miệng nói được rồi, nhưng nàng nào có đọc được chữ gì vào đầu. Frigg lén lút ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của Odin, lông mi của ngài tựa như đôi cách của bướm đêm, nhẹ nhàng lay động… Trời ơi, tự nhiên nàng muốn ôm ngài quá.

Mãi đến nửa đêm về sáng, nàng mới gục xuống bàn, yên lặng ngủ say. Nhưng nàng ngủ không sâu, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng Odin đứng dậy và cả tiếng ghế bị đẩy ra. Sau đó ngài bế bổng nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn cẩn thận.

Lúc này nàng cảm thấy ấm áp lạ thường, rất muốn mở mắt ra nói câu cảm ơn, nhưng nàng mệt quá, mí mắt như bị quả tạ ngàn cân áp xuống, loay hoay một hồi cũng chẳng thể mở được ra.

Thôi thì sáng mai dậy nói sau…

Odin vẫn chưa đi. Sau khi ngài vuốt ve mấy sợi tóc bưởng bỉnh lòa xòa trước trán Frigg, đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó thật ấm, thật mềm mại chạm nhẹ lên môi mình.

Trong khoảng khắc đó, cơn buồn ngủ của nàng đã bay đi sạch sẽ. Cơ thể nàng cứng đờ như bức tượng thạch cao, hơi thở gấp dần lên cho dù nàng đã cố kiềm chế cỡ nào. Nhưng hình như Odin không hề phát hiện ra, sau khi lưu luyến rời bỏ đôi môi nàng, ngài lần tìm bàn tay nàng trong chăn ấm, nắm lấy, rồi lại nhẹ nhàng hôn nàng lần nữa.

Hơi thở nóng ấm của Odin phả lên gò má, nàng hồi hộp tới độ lòng bàn tay đã bắt đầu túa mồ hôi, nhưng nàng vẫn cố gắng không mở mắt.

Nếu như Odin biết nàng tỉnh rồi, chắc chắn ngài sẽ không hôn nàng nữa…

Khi ngài buông tha bờ môi nàng lần nữa, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút mất mát buồn thương. Ai ngờ Odin chỉ đổi tư thế mà thôi, ngài lấy ngón tay miết nhẹ lên môi nàng, tách chúng ra, rồi dùng đầu lưỡi xâm nhập vào miệng nàng.

Nàng hoang mang sợ hãi, lập tức rời vào trạng thái như ngừng thở.

Cứ thế này mãi thì kiểu gì cũng lộ. Nghĩ vậy, Frigg lập tức nhăn mày, ấm ớ kêu mấy tiếng. Nhưng Odin vẫn không chịu dừng lại, còn tham lam cuốn lấy đầu lưỡi của nàng. Đến lúc này nàng cũng không nhịn nổi nữa, giả bộ mình ngủ thật say, sau đó đáp lại ngài “trong giấc mộng”…

Nụ hôn này là nụ hôn dài nhất, cũng là nụ hôn khốn khổ nhất giữa Odin và nàng từ khi quen biết tới nay.

Mặc dù như thế, Frigg vẫn có cảm giác ngây ngất đến lạ kỳ. Sau khi Odin buông tha cho nàng, trong lòng nàng lại đột nhiên có thứ cảm giác mất mát dâng trào, cuồn cuộn không ngừng.

Odin trở về ghế ngồi, tiếp tục công việc với đống văn kiện cao như núi. Còn Frigg thì lại thấp thỏm, cúng đơ người một lúc lâu, rồi lựa chọn một phản ứng mà theo nàng là thích hợp nhất với hoàn cảnh lúc này… nở nụ cười thật ngọt ngào, sau đó lật người ôm chặt cái gối vào lòng.

Một lúc lâu sau, lâu tới độ nàng bắt đầu nghĩ chắc cả đời này mình cũng không ngủ nổi, nàng mới từ từ chìm vào cơn mộng mị.

Khi trời sáng, Odin lay Frigg dậy. Ngài điềm đạm hỏi nàng, cứ như tối hôm qua chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Ngủ có ngon không?”.

“Có, em mơ thấy giấc mơ đẹp lắm”, nàng gật đầu lia lịa, chỉ sợ Odin phát hiện ra điều gì: “Ngài không ngủ sao?”.

“Ta có chợp mắt một lát”, khóe môi Odin xuất hiện một nụ cười: “Qua đây đi”.

Nàng bước tới bên cạnh Odin, đứng trước khung cửa sổ. Thế giới bên ngoài song cửa sổ vẫn bị phủ ngập trong giấc ngủ say và màu xám tro đến mênh mông ảm đạm. Phía xa xa là đại dương trên không của Asgard, có một dải màu lam đậm rất mảnh vắt ngang nơi giao nhau giữa trời và biển. Mặt trời mới mọc đang nhô lên phân nửa, đỏ au mà dịu nhẹ, nhìn vào cũng không thấy chói chang.

Một lúc sau, mặt trời bắt đầu lên cao với một tốc độ khiến người ta không tài nào phát hiện, vẫn không hề chói mắt, nhưng đã bắt đầu tỏa ra vài tia nắng vàng kim. Trên mặt biển màu xanh đậm, vầng thái dương trọn vẹn như đang treo lơ lửng phía trên đường chân trời, kéo dài từng tia sáng thật dài màu vỏ quýt trên mặt biển trong xanh.

“Em sống ở tộc Aesir lâu như thế, nhưng đây lần đầu tiên được chứng kiến cảnh mặt trời mọc nơi Thần giới”, nàng ngẫm nghĩ, rồi lại nói: “Ngài bảo em tới đây để xem cảnh này sao?”.

“Không”, Odin cực kỳ quả quyết, “Chúng ta lập tức phải xuất phát tới Jotunheim rồi”.

“Tới Jotunheim?” Nàng ngẩng đầu, vô thức nghiêng đầu sang một bên, rồi lại nhanh chóng trở về tư thế cũ. “Em cũng phải đi sao?”

“Đương nhiên.”

Frigg nhìn Odin thêm chút nữa, sau đó mởi tỉnh ngộ, thì ra ngài gọi nàng tới là để mang nàng cùng đi tới Jotunheim.

Tuy nàng cũng muốn tham dự hôn lễ của Loki lắm, nhưng sao tự dưng Odin lại muốn đưa nàng đi nhỉ?

Đột nhiên nàng nhớ lại có lần Odin đã nói, phương pháp tốt nhất và nhanh nhất để cải thiện quan hệ giữa Thần tộc Aesir và tộc Khổng lồ, chính là hôn lễ. Hiện giờ Loki đã kết hôn, vậy coi như kế hoạch ban đầu của Odin thất bại, nhưng đúng lúc này Odin lại lấy được thứ ngài muốn từ nàng…

Cống hiến sức mình vì bộ lạc thì đúng là điều nên làm, nhưng vì bộ lạc mà phải hy sinh bản thân thì lại là chuyện khác. Nàng bắt đầu cân nhắc câu chữ, cuối cùng chọn một câu hỏi có vẻ không quá rõ ràng: “Ngài thấy em có đẹp không?”.

“Vẫn còn chấp nhận được”, Odin nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, “Em đang nghĩ cái gì thế?”.

Biết ngay mà, ngài nghĩ nàng “chấp nhận được”. Lúc nàng và Odin tới hôn lễ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người Khổng lồ ở đó, nếu như có một kẻ địa vị cao nhìn trúng nàng, ai có thể biết được liệu Odin có bán nàng tại chỗ hay không.

“Em đang nghĩ, mình còn chưa chuẩn bị quần áo…”

“Bây giờ đi chuẩn bị đi, xong rồi thì tới tìm ta.”

Frigg ngồi trong phòng chỉnh trang hành lý, trong đầu tính toán xem phải nào thế nào để trốn khỏi Asgard, lánh nạn một thời gian.

Mặt trời đã lơ lửng trên cao, mặt đất dần bị ánh nắng chói chang bao phủ. Đúng lúc nàng đóng gói xong quần áo, khoác bao lên lưng, mở cửa sổ chuẩn bị bay ra ngoài thì một giọng nói đột ngột vang lên phía sau lưng:

“Chuẩn bị xong hết rồi?”

Cơ thể cứng đơ như khúc gỗ, nàng gượng gạo quay đầu: “Cũng ổn rồi…”.

“Đi ra từ cửa chính đi.”

Odin đứng ở cửa, hình như không có ý định rời đi.

Nàng lê đôi chân nặng nề tới trước mặt Odin, sau đó thốt lên như tráng sĩ chuẩn bị lên đường: “Đi thôi”.

Hành trình kéo dài cả một ngày, tới lúc đặt chân lên đất Jotunheim thì hừng đông ngày hôm sau cũng đến. Frigg không biết cưỡi rồng phải ngồi chung với Odin. Trên suốt quãng đường, Frigg chẳng nói gì, còn Odin thì liên tục giới thiệu cho nàng những thành phố và thắng cảnh đẹp mà họ đi qua, đôi lúc còn nở nụ cười điềm đạm, các vị thần đi theo nhìn thấy thế đều vô cùng ngưỡng mộ.

Chỉ có mình nàng biết, những lúc tự nhiên Odin tỏ vẻ tử tế dịu dàng, cũng là lúc mấy trò gian trá trong bụng ngài nhiều không đếm xuể.

Lần đầu tiên gặp lại Loki, là tảng sáng hôm sau.

Odin đang sắp xếp vị trí cho những Thần tộc đi theo, Frigg thì lấy lý do muốn đi dạo để chuồn ra tìm Loki, không ngờ lại tìm được thật.

Sự ấm áp của rừng cây dưới ánh mặt trời, vô số những thác nước thả mình từ trên cao xuống, giống như những hạt trân châu vương vãi xuống nhân gian. Ánh mặt trời len lỏi qua khe hở giữa những tán cây, hệt như một sớm tinh mơ của thật nhiều năm về trước. Một nhóm Khổng lồ mặc đồ trắng đang đứng ở hai bên bờ suối Mimir, trong tay cầm chuôi một chiếc búa cao hơn cả người thường.

Thiếu niên tóc đỏ cũng mặc bộ đồ trắng muốt, hắn quỳ một chân trước dòng suối trong xanh, hai sợi dây vàng dọc theo sống lưng buông mình xuống đất. Ánh sáng từ mặt nước phản chiếu vào đôi mắt đỏ tím kia khiến nó trở nên trong trẻo vô ngần.

Cụ già trông coi dòng suối cầm một chiếc gáo dài, nhỏ bằng vàng, múc một gáo nước suối Mimir, tưới lên người Loki.

Loki ngẩng đầu, nước suối chảy dọc theo sống mũi, có vài giọt nước còn đọng lại trên bờ mi dài mảnh, làn da hắn trắng nõn, gương mặt nghiêng với ngũ quan rõ ràng, sắc nét, mái tóc hơi xoăn mềm mại như tơ… Tất cả những nét bên ngoài của hắn đều như một thiên sứ chẳng nhiễm bụi trần.

Loki đứng dậy, vươn tay, niệm câu thần chú, một ngọn lửa nhỏ nhưng bùng cháy hừng hực lập tức xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn.

“Từ hôm nay trở đi, con có thể tự do điều khiển lửa, sẽ không giống như ngày trước vô tình làm người khác bị thương”, cụ già thong thả nói, “Nhưng con vẫn phải luyện tập thêm cách khống chế cơn giận của bản thân”.

Loki nở nụ cười, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, vừa nghiêng mặt, hắn đã bắt gặp bóng người con gái tóc vàng đứng giữa rừng cây.

Frigg mỉm cười bước tới: “Không ngờ ta sẽ tới, đúng không?”.

“Phải vậy chăng.”

Giọng nói của Loki bay lơ lửng đâu đó trên cao, chẳng phải dịu dàng mà ngược lại còn có chút kỳ quái, ánh mắt của hắn cũng có chút thay đổi. Nàng cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, nhưng hai đôi mắt ấy đã vĩnh viễn chẳng còn như trước, vĩnh viễn chẳng còn nét trong veo có thể nhìn thấu tận đáy tâm hồn.

Trong lòng có chút bất an, nàng miễn cưỡng nở nụ cười: “Lúc này chắc Loki đã mạnh lắm rồi nhỉ”.

“Chị à, sau này em còn mạnh hơn nhiều.”

Ánh mắt hắn thực sự đã thay đổi, nhất là lúc nhìn nàng.

Frigg vốn tin tưởng Loki vô điều kiện, vậy mà lúc này lại vô thức nhớ về lời tiên đoán đáng sợ ngày nào. Nàng lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ về nó nữa. Có điều, đúng là nàng nhìn thấy được trong ánh mắt hắn là sự hủy diệt và dục vọng vô biên.

Chọn tập
Bình luận