Frigg quay đầu lại, thấy Odin đang đứng cách đó không xa. Hiển nhiên, Loki cũng không ngờ Odin sẽ xuất hiện ở chỗ này, hắn sững sờ trong chốc lát.
Trên vai Odin vẫn khoác áo choàng dày, dường như ngài mới xử ký xong công vụ, đang trên đường trở về. Ngài bước tới bên cạnh Frigg, ôm nàng vào lòng: “Vẫn biết Frigg là một mỹ nhân, nhưng ta không ngờ lại có kẻ dám tơ tưởng tới nàng. Càng không ngờ kẻ đó lại là ngươi, Loki”.
Frigg nhíu mày, liếc Loki một cái, đột nhiên thấy cả tâm hồn và thể xác đều uể oải vô cùng, thế là nàng ngả đầu, tựa vào ngực Odin. Ai ngờ chỉ một động tác nhỏ vậy thôi cũng như giáng một cái tát vào giữa mặt Loki. Hắn cười khẽ, mái tóc phất phơ trong làn gió nhẹ, sắc đỏ dần xuất hiện nơi đáy mắt:
“Ta có khả năng đoạt được nàng hay không, vậy phải chờ quyết đấu xong mới biết được.”
“Chuyện này phải để nàng tự mình lựa chọn, không liên quan gì đến quyết đấu.”
“Odin, ngươi đang làm rùa rụt cổ đó à?”
“Nếu ta muốn làm rùa rụt cổ, vậy thì ta đã không đứng ở đây lúc này. Nhưng ta cũng không mong muốn trở mặt với ngươi vì một chuyện mà kết quả đã rõ mười mươi thế này. Tốt nhất, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Kết quả rõ mười mươi?” Tròng mắt của Loki lúc này đã loàn toàn biến thành màu đỏ máu, nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên, trông không có vẻ gì là đang khó chịu: “Cái kết quả ngươi nói, là nàng sẽ theo ta, hay là ta sẽ đánh bại ngươi?”
“Nàng sẽ chọn ta, ta cũng sẽ thắng ngươi.”
Lời Odin vừa dứt, một quả cầu lửa đã lướt qua mặt cỏ, lao về phía ngài. Odin vươn tay về phía trước, một bức tường trong suốt tỏa ánh sáng hoàng kim nhanh lan rộng trước mắt Loki và Frigg. Quả cầu lửa dữ tợn kia lập tức bị ánh hoàng kim nuốt chửng. Ngay sau đó, hai tay Loki liên tục phóng ra vô số những quả cầu lửa hừng hực, nhưng tất cả đều bị tầng tầng những lớp tường bảo hộ được Odin dựng lên chặn lại. Từng đợt công kích kinh hoàng khi phẫn nộ dâng trào của Loki cũng chỉ khiến tay Odin khẽ run lên một chút.
Frigg vô cùng căng thẳng, túm chặt lấy vạt áo của Odin, ngay cả hơi thở cũng trở nên vô cùng cảnh giác… Nàng biết, mỗi đợt tấn công của Loki đều đủ để hủy diệt một tòa cung điện của Asgard. Nàng chỉ sợ Odin trong một giây phút phân tâm, cả hai người liền giã từ cuộc sống.
Odin vỗ vai nàng, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ em”.
Nàng khẽ gật đầu, siết chặt vòng tay đang ôm lấy ngài.
Loki tức giận tới độ hai tay run lên bần bật, cơn phẫn nộ lên cao khiến hắn quên luôn cái gọi là kế hoạch tác chiến, tay chỉ thẳng lên trời. Khi mái tóc đỏ loạn bay cũng là lúc những khối cầu lửa khổng lồ lao xuống như mưa rền dữ.
Odin lập tức vẽ ra một hình chữ thập trên đỉnh đầu, một bức tường bảo vệ hình tròn xuất hiện, che chở phía trên hai người. Những quả cầu lửa lao mình vào tường chắn. Odin ôm chặt lấy eo Frigg, hai người lập tức biến mất giữa tầng tầng ánh sáng bạc.
Hai người vừa biến mất, khối cầu lửa đã ngay lập tức phá tan tường chắn, chọc thủng một hố sâu hình bán cầu trên thảm cỏ.
Sau đó, Odin và Frigg xuất hiện taị một chỗ cách xa nơi ấy. Loki định đuổi theo, nhưng Odin lại chỉ tay về phía hắn. Vô số những luông sáng hình gậy vàng trắng đan nhau, ngưng tụ lại thứ ánh sáng của mặt trăng và mặt trời, lao về phía gã trai tóc đỏ.
Cùng lúc đó, Ma thần bị vây giữa lửa đỏ dữ tợn xuất hiện phía trên đỉnh đầu Loki, giống như linh hồn thoát khỏi thể xác, giương nanh múa vuốt, lao về phía hai người.
Hai đạo ma pháp cực mạnh lao thẳng vào nhau, sau đó hoàn toàn triệt tiêu đối phương.
Tiếp theo, một Hỏa ma pháp trận chói sáng xuất hiện dưới gót giày Loki, người Khổng lồ lửa đang dang rộng tay chân, gần như có thể nuốt chửng màn đêm, một lần nữa lao thẳng về phía Odin và Frigg.
Odin vươn tay, vẽ một trận pháp tối thượng gồm bốn thuộc tính của Thần tộc cổ, miệng niệm thần chú, bốn loại ma pháp nước, lửa, gió, sấm sét như xé tan ranh giới của đêm đen, nghênh đón đợt tấn công của Loki.
Ánh lửa chói ngời như hủy diệt đường nhìn, tiếng va chạm và tiếng nổ rung trời đất liên tục vang vọng bên tai. Frigg vội vàng bịt chặt lỗ tai, nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc lâu sau, nàng mới từ từ mở mắt, nhìn thấy Loki đang ôm ngực thở hổn hển phía đằng xa. Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, một khối cầu lửa lại hừng hực cháy trên tay. Nhưng vì bị thương nên động tác của Loki chậm lại nhiều, ma pháp của hắn còn chưa tung ra hết, thì bên này Odin đã tấn công. Loki bị đánh bay, lùi về phía sau một bước, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Mặc dù tình thế đã rõ nhưng Odin lại không thừa thắng xông lên. Frigg thậm chí không nhìn thấy chút ý muốn đấu tranh nào trên mặt ngài. Ngài chỉ dùng dây ma pháp, trói Loki lại, sau đó gọi người tới dẫn gã đi.
Loki cắn răng, vô cùng căm tức, nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt hung hăng như rắn độc, nhưng không nói dù chỉ một câu.
“Về nghỉ ngơi một chút đi”, Odin choàng tay qua vai Frigg, dẫn nàng trở về.
Đi được một đoạn, Frigg lại quay đầu nhìn quang cảnh tan hoang xơ xác phía sau, không nhịn được hỏi: “Chàng sẽ xử lý Loki thế nào?”.
Odin trầm tư trong chốc lát, sau đó trả lời: “Ta nghĩ, trong khoảng thời gian tới không thể để hắn tiếp tục ở lại Asgard nữa. Nếu vợ hắn biết chuyện ngày hôm nay, e là khó chấp nhận nổi”.
Frigg đột nhiên ngẩng đầu nhìn Odin, cảm động dâng trào trong lồng ngực khiến lời nói của nàng cũng trở nên bối rối: “Thật sao? Thật sự chỉ đuổi hắn đi thôi à? Tốt quá, tốt quá… Thực ra bản tính của Loki không xấu đâu, hắn chỉ… có lẽ chỉ vì quá cô đơn thôi”.
“Được, ngày mai ta sẽ để hắn trở lại Jotunheim. Nhưng em phải hứa với ta, dù có nhớ nhung hay lo lắng cho hắn thế nào, trong khoảng thời gian tới cũng không được đi thăm hắn. Nếu không, ta chỉ sợ hắn sẽ lại hiểu lầm, rồi gây thêm phiền phức.”
“Em sẽ không đi đâu.” Frigg nhào vào trong vòng tay của Odin. Thật ra nàng rất muốn nói mấy lời kiểu như “Chàng thật sự rất bao dung”, hoặc là “Chàng là người vĩ đại nhất trần đời”, nhưng nghĩ một lúc thấy nói vậy thì buồn nôn quá, nên nàng cố nuốt lại mấy câu đó trở lại, chỉ chăm chú ôm Odin thật chặt.
Odin dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
…
Đêm đó, khi Frigg đã chìm vào giấc mộng.
Tại ngục giam phía dưới nền cung điện Valhalla một nghìn mét.
Vài con chuột già, vài con rắn độc thỉnh thoảng lại lao ra từ một góc tối tăm nào đó. Băng ngang qua một nghìn chín trăm chín mươi chín ngục giam, nện bước trên nền đất tối tăm ẩm ướt, Odin dừng lại trước cửa căn phòng giam sâu nhất.
Chân tay của thiếu niên tóc đỏ bị gông cùm nặng ngàn cân khóa chặt, bên trên đó chi chít những chiếc khóa kiên cố và xích sắt nặng nề. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vội vã ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
“Loki, ngươi đang mưu tính cái gì, cả ta và ngươi đều rõ, thế nên cũng không cần phải nói thẳng ra làm gì.” Odin nhìn Loki bằng ánh mắt lạnh như băng, tựa như một cỗ máy vô tình.
“Ngươi… biết từ khi nào?”
“Từ trước khi ngươi bắt đầu bày mưu tính kế.”
“Nói vậy, ngươi đã sớm đề phòng ta?”, Loki kinh ngạc nhìn Odin.
“Ngươi cũng đâu làm ta thất vọng, đúng không?”
Loki sững người, sau đó phá lên cười: “Ha ha ha… Không ngờ, không ngờ, thì ra cái bộ mặt vừa nhân từ vừa rộng lượng của ngươi trước mặt Frigg là giả tạo, toàn diễn cho nàng xem”.
“Thật ra ta đối xử với ngươi cũng đã nhân từ lắm rồi, đổi lại là người khác, liệu ngươi có còn mạng mà ở đây nói nhăng nói cuội không? Còn Frigg… Nàng quá giản đơn, chúng ta cũng không cần để nàng biết quá nhiều chuyện làm gì, không phải sao?”
Đúng lúc này, một cái bóng khổng lồ phủ lấy Loki. Loki ngẩng đầu theo bản năng thì thấy một con rắn độc đang há to cái miệng đỏ như màu máu, chực chờ ngay trên đỉnh đầu.
“Yên tâm đi, nó sẽ không ăn thịt người đâu. Nhưng trong ba trăm năm e là ngươi sẽ phải chịu khổ chút ít”, Odin cười khẽ, “Ta sẽ sai người đem thức ăn tới cho ngươi”.
Sức mạnh mà một vị thần nắm giữ sẽ chi phối vận mệnh và tính cách của vị thần đó. Thuộc tính của lửa tuy mạnh mẽ vô song, nhưng lại rất cực đoan, đó cũng là nguyên nhân mà Hỏa thần dù có che giấu thế nào, có kiềm chế thế nào cũng không thể xóa đi mầm mống hủy diệt tiềm ẩn trong con người. Thế nên, nếu muốn loại bỏ sức mạnh của Loki trong thời gian ngắn, chỉ có một cách là giết hắn.
Hoặc là, dùng nọc độc của rắn băng, từng giọt từng giọt xâm nhập vào thân thể Loki, cắn nuốt dần sức mạnh của lửa trong người hắn. Có điều, sức mạnh của Hỏa thần mang trong mình sự tái sinh vô hạn. Dù chỉ còn lại một lượng ma pháp cực kỳ nhỏ, hắn vẫn có thể tái tạo lại sức mạnh như xưa với tốc độ khiến người ta kinh hãi, thậm chí còn có thể mạnh hơn nhờ quá trình tái sinh điên cuồng. Vậy nên, chỉ có thể dùng khoảng thời gian ba trăm năm, liên tục ăn mòn, cắn nuốt tất cả sức mạnh của hắn, không để lại một chút mầm mống lửa nào, mới có thể biến hắn trở thành một Thần tộc bình thường.
Sau khi Odin đi rồi, Loki vô thức ngẩng đầu lên.
Một giọt nọc độc màu xanh tím rơi xuống gò má hắn.
Nọc độc như một lưỡi dao sắc bén vô hình, trong nháy mắt xé nát da mặt Loki, giữa đêm sâu không thấy đáy, hắn điên cuồng giãy giụa, kêu gào thảm thiết. Gông xiềng trên người quá nặng nề, thế nên dù là làn da trắng ngần như tuyết chẳng mấy chốc bị xiềng sắt cứa chảy máu, nhưng thân thể hắn vẫn chẳng động đậy chút nào.
Sau khi giọt nọc độc kia thấm vào làn da hắn, vết thương bên ngoài lập tức liền lại với tốc độ đáng kinh ngạc, mà giọt chất lỏng bé nhỏ kia cũng bắt đầu điên cuồng nhảy nhót trong cơ thể hắn, giống như dùng một lưỡi dao, cắt nát hàng trăm hàng nghìn mạch máu.
Chịu đựng bao lâu mới thấy cơn đau dịu đi một chút, nhưng lại thêm một giọt nọc độc từ miệng của con rắn khổng lồ nhỏ xuống.
Vốn tưởng rằng đớn đau đã chạm tới ngưỡng cuối cùng, vậy mà sự dằn vặt lần này lại khiến hắn đau đến độ khóc rống lên.
Hắn nghe thấy tiếng kêu thét của mình vang vọng nơi vực sâu không đáy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Trong ngục giam đáng sợ này chỉ có một tù nhân là hắn.
Hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từ nhỏ đến lớn bị người ta bắt nạt, bị người ta đối xử bất công, còn có cả ánh mặt trời ấm áp đến độ khiến người ta không nỡ mở mắt ra, màu tóc lộng lẫy như tia nắng ban mai, cùng với khóe môi khẽ cong lên, mềm mại tựa cánh hoa đang khoe sắc…
“Chị là gã Khổng lồ chột mắt, bé người Lùn đâu mau ra đây nào…”
Nếu như Odin không xuất hiện, nếu nàng không lấy Odin… thì nàng đã sớm là người của Loki này rồi!
Nửa tiếng đồng hồ sau, thân thể Loki căng cứng, viền mắt đỏ hồng, hắn nhìn mặt đất, nghĩ tới chuyện mình sẽ phải ở nơi này suốt ba trăm năm săp tới, mà trong ba trăm năm đó, mỗi giây mỗi phút hắn đều sẽ phải đắm mình trong nỗi tuyệt vọng khi thấy sức mạnh bản thân từ từ bị cắn xé, từ từ bị nuốt chửng… Ngửa đầu nhìn bóng tối vô tận phía trên, hắn dùng hết sức hét lên:
“Odin! Frigg! Ta sẽ không tha thứ cho các ngươi, không bao giờ tha thứ! Dù ta có chết, cũng phải bắt các ngươi xuống mộ với ta! Các ngươi cứ chờ đấy, một ngày nào đó nhất định ta sẽ thoát ra! Chị, nhất định chị phải chờ! Nhất định em sẽ trở về lấy chị! Ha ha ha ha…”
Odin sai người tới báo cho ba người con của Loki – lúc này cũng đã bị giam, rằng: Nếu chúng tiếp tục gây chuyện thị phi, khiến tộc Khổng lồ và Thần tộc nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì cả đời này chúng đừng mong gặp lại cha mình.
Ba đứa trẻ tuy tà ác, nhưng nói thế nào thì chúng vẫn chỉ là ba đứa trẻ mà thôi, sau khi bị Chúa tể của các vị thần cảnh cáo, chúng chỉ đành ngoan ngoãn trở về Jotunheim, với nỗi hậm hực trong lòng, cũng bắt đầu bàn bạc với nhau xem phải nói dối với bà nội thế nào, và cố gắng vượt qua ba trăm năm đằng đẵng.
Về phần Sigyn – vợ của Loki – từ đó trở đi, không ai nhìn thấy nàng xuất hiện nữa.
Trong vòng nửa năm sau đó, Asgard liên tiếp xảy ra động đất. Tuy không nghiêm trọng, nhưng mỗi đêm khuya khi xung quanh trở nên tĩnh lặng, Frigg nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà chẳng thể ngủ yên, Chẳng phải vì cung điện rung lắc quá mạnh, mà chính vì từng đợt rung nhẹ, khẽ cứ như truyền đến từ địa ngục, khiến nàng lo lắng hãi hùng.
Thật may mắn, chỉ nửa năm sau, mọi chuyện đã trở lại bình thường.
Sau đó, thần Ánh sáng Balder đã hoàn toàn trưởng thành, còn Hoder vẫn giữ nguyên dáng dấp năm xưa. Freyr và Freyja canh giữ nơi tộc Vanir xa xôi cách trở, cũng ít trở về thăm hỏi.
Thần giới đang bước vào thời đại cực kỳ huy hoàng, sức mạnh của mười hai vị chủ thần đang giữ cân bằng cho thế giới này.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chỉ trong chớp mắt, ba trăm lẻ một năm đã trôi qua.
Giống như cuộc chiến với tộc Vanir nhiều năm về trước, lần này cuộc đột kích của tộc Khổng lồ cũng đến quá bất ngờ. Chỉ có điều, nguyên nhân cuộc tấn công chỉ có mình Odin biết, còn con dân Asgard chẳng ai hiểu vì sao.
Từ xưa tới nay, thù hận của tộc Khổng lồ còn cao hơn tộc Vanir nhiều lắm, sức mạnh của họ cũng chẳng ai dám coi thường. Odin ra chiến trường từ ngay trận đầu tiên – vốn là một chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Sigyn vẫn lén lút ở lại Asgard, ngày ngày tìm kiếm Loki, chưa hề bỏ cuộc. Cuối cùng, sau hai trăm chín mươi tám năm, nàng nghe phong thanh về chỗ nhốt Loki từ miệng một tên lính canh cao cấp, sao đó nàng cải trang theo đuôi hắn vào được ngục giam trong lòng đất. Chỉ có lúc đưa cơm, thị vệ mới xuất hiện, khoảng thời gian còn lại, trong lao tù chỉ có một mình Loki. Sigyn đã dùng bát hứng nọc độc chảy trên đầu Loki và duy trì đến hiện giờ.
Nhưng trong khi tộc Khổng lồ và Thần tộc Aesir đang giao tranh phía trên khe nứt Ginnungagap, Sigyn dẫn Frigg tới gặp Loki, Loki lại trưng ra bộ dạng gầy gò, rũ người giữa tầng tầng xích sắt, cố gắng nhẫn nhịn từng cơn đau đang ăn mòn thần kinh hắn.
Nghe tiếng bước chân vọng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn hoảng hốt của Frigg, Loki nở nụ cười yếu ớt.
Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như ngừng lại, duy nhất chỉ có nọc độc rơi xuống mặt Loki là vẫn tí tách từng hồi.
“Vì sao lại thế này?”, Frigg vội vã lao tới, quỳ xuống bên cạnh Loki, ôm lấy gương mặt hắn: “Không phải em đã rời khỏi Asgard rồi sao? Sao lại ở trong này ?”.
Viền mắt Loki bắt đầu ươn ướt, ánh mắt chăm chú nhìn Frigg:
“Chị, cuối cùng chị cũng tới…”
Nghe được tiếng nói khản đặc của Loki, dòng nước mắt lại chực chờ tràn ra nơi khóe mi Frigg: “Rốt cuộc là ai làm thế này? Hơn ba trăm năm nay em vẫn ở đây ư? Phải làm sao mới cứu em ra được?”
Loki chỉ lắc đầu, từng giọt nước mắt trong veo hòa lẫn vào những vết máu trên cơ thể: “Không ngờ đời này kiếp này còn có cơ hội được gặp lại chị, cho dù bây giờ có chết em cũng không còn gì hối hận”.
“Nói lung tung cái gì thế!”, Frigg cố sức lung lay xích sắt trên cổ Loki: “Chị sẽ cứu em ra, chị sẽ lập tức đi tìm Odin…”
Đúng lúc này, Sigyn – từ lúc tới đây vẫn im lặng đứng một bên, đột nhiên lên tiếng: “Tìm bệ hạ thì có tác dụng gì? Chính hắn là người nhốt Loki ở chỗ này!”.
Cơ thể Frigg như hóa đá, nhìn Loki bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Loki nhìn nàng, cổ họng phát ra âm thanh bé xíu, giống như sắp tan vài không gian vô tận: “Không phải lỗi của anh ấy. Đều tại em không tốt, ai bảo vừa sinh ra em đã có số mệnh như vậy chứ… Thế nhưng ba trăm năm đã trôi qua, tất cả sức mạnh của em đều bị con rắn độc kia cắn nuốt, sẽ không còn khả năng phá hủy Asgard nữa. Chị ơi, em xin lỗi…”.
Frigg cố gắng bắt mình đừng rơi lệ, nhìn Sigyn: “Nói cho ta biết, làm thế nào mới cứu được Loki?”.
Một tiếng sau, Frigg xuất hiện tại cung điện Vàng của Odin, trước sảnh đường đặt tượng của các vị thần.
Nàng vừa định bước vào, tầng tầng lớp lớp lính canh đứng ngoài đã đưa tay cản lối: “Thần hậu bệ hạ, thật xin lỗi, nhưng trừ Odin bệ hạ ra, bất kỳ ai cũng không được cho phép vào đây”.
“Odin bảo ta tới đây. Chàng có chuyện gấp không tới được.”
“Vậy xin cho chúng tôi xem bằng chứng?”, Frigg lạnh lùng quét mắt một vòng, “Hiện tại chúng ta đang giao chiến với tộc Khổng lồ, chàng còn có thời gian rảnh mà viết mấy thứ đó sao?”.
“Chuyện này…”, vài gã lính canh đưa mắt nhìn nhau.
“Mau tránh ra cho ta.”
Đám lính canh đều dạt ra sang cả hai bên. Người lúc nào cũng dịu dàng với nụ cười tủm tỉm như Frigg lại trở nên hung hãn như thế này, vậy chắc chắn là có chuyện gì cấp bách thật rồi. Mọi người không ai dám lên tiếng, nhìn nàng bước vào trong.
Frigg lập một rào chắn ảo có tác dụng cản trở tầm nhìn ngay tại cửa, sau đó vội vàng chạy tới trước mặt bức tượng vàng đặt tại nơi sâu nhất trong sảnh đường, lấy chìa khóa vàng ở bên trong bức tượng ra. Bởi vì Odin đã thi triển câu thần chú bằng cổ ngữ Rune lên trên bức tượng vàng, thế nên để phòng trường hợp nó tiết lộ bí mật, Frigg ngay lập tức dùng chiếc búa nhỏ mà Sigyn đưa cho để đập nát bức tượng.
Nàng xâu chiếc chìa khóa vàng vòa một chùm chìa khóa thông thường, giắt ở bên hông, sau đó giữ vẻ bình tĩnh, về tới nhà lao dưới đáy vực.
Khi nàng mở khóa cho Loki, hắn lập tức ngã quỵ xuống, mái tóc đỏ ẩm ướt dính sát vào khuôn mặt, cổ tay lẫn mắt cá chân đều bầm tím, máu chảy ròng ròng, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy. Frigg vội dìu Loki đứng dậy, nhìn gã thiếu niên vốn cực kỳ kiêu ngạo ngông cuồng, nay lại chật vật lôi thôi đến mức này, trong lòng nàng thấy xót xa vô hạn: “Em đi trước với Sigyn tìm nơi nào đó lánh tạm một thời gian, ta sẽ về nói chuyện với Odin”.
“Vâng”, Loki gật đầu, sau đó cùng Sigyn khập khiễng rời đi.
“Loki”, Frigg đứng ở phía sau gọi với theo.
Loki dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng.
“Chị có lỗi với em.”
“Chị đừng nói thế”, môi hắn trắng bệch, khô nứt, tiều tụy vô cùng, “Người nên nói xin lỗi là em…”.
Tối hôm đó, sau một khoảng thời gian dài chung sống, lần đầu tiên Odin và Frigg cãi nhau.
Frigg vốn định tạm giấu Odin chuyện chiếc khóa, chờ Loki đi xa rồi mới hỏi ngài cho ra lẽ, nhưng nàng mới trở về cung điện Sương Mù, dã thấy Odin ngồi đợi sẵn.
“Chìa khóa đâu rồi?”
Sắc mặt của Odin rất khó coi, Frigg đột nhiên bắt đầu thấy sợ.
“Em không hiểu chàng đang nói gì.”
“Em thả Loki rồi?”
“Bây giờ em rất mệt, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Lúc này Frigg mới phát hiện một điều, khi đứng trước mặt Odin, nàng không tài nào nói dối được câu nào, thế là nàng vội vàng xoay người bước về hướng phòng tắm.
“Frigg, em có biết thả Loki ra đồng nghĩa với chuyện gì không?”
Nàng dừng bước trong chốc lát, nhưng sau đó lại lập tức bước tiếp.
Odin cũng không hỏi nữa, rời khỏi phòng.
Nàng lập tức hỏi với theo: “Chờ chút đã, chàng muốn đi đâu?”.
“Đuổi theo Loki!”
“Chàng không được đuổi theo Loki!”, nàng vội vã đứng chắn trước mặt Odin, cơn tức giận đã trào lên trong khóe mắt: “Năm xưa chàng đã nói gì với em? Sao lại phải lừa dối em như thế? Chỉ nghe người ta nói Loki là tà thần mà chàng cũng tin sao?”.
“Nếu chỉ như em nói thì mọi chuyện đã không rắc rối thế này”, Odin lạnh nhạt trả lời, tiếp tục bước đi.
“Odin, Loki từ nhỏ đã không được ai thương yêu, bị cha ruột vứt bỏ, bị cả Thần tộc và người Khổng lồ bài xích, tới Thần giới này rồi, vẫn phải để tâm đến ánh nhìn của người khác, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, suy tính trăm bề… Sao chàng có thể đối xử tàn nhẫn như thế với một đứa trẻ không nơi nương tựa chứ? Cứ cho là hắn thật sự có suy nghĩ muốn hủy diệt Asgard, thì đó cũng là do bị các người ép đến đường cùng!”
“Loki quả thực có ý định hủy diệt Asgard, hơn nữa, ba trăm năm trước, kế hoạch khởi binh của hắn đã truyền khắp Jotunheim rồi.”
“Không có hắn, chiến tranh vẫn sẽ nổ ra cơ mà? Chẳng lẽ chàng định nói với em, thù hận với tộc Khổng lồ đều do một tay Loki dàn dựng?”
“Frigg, hôm nay ta không muốn nói thêm gì với em nữa. Chuyện này liên quan tới sự tồn vong của toàn bộ Thần giới, em đừng quên thân phận của mình!”
“Loki đã không còn chút sức mạnh nào rồi, chàng còn định làm gì hắn nữa?”
“Frigg, đúng là ta quá nuông chiều em thái quá rồi.”
Odin nhíu mày, rời khỏi cung điện Sương Mù.