Chỉ một lát sau, Tyr đã chạy tới, đỡ lấy vai Sif: “Em uống nhiều quá rồi, cứ lang thang ở ngoài thế này sẽ bị bệnh mất, chúng ta về trước đi”.
Sif hất tay hắn ra, chỉ thẳng vào mặt Frigg: “Chồng chưa cưới của cô đang chạy khắp cung điện tìm cô kia kìa, mau trở về nhà mà anh anh em em với người ta đi! Đừng có đứng ở đây hẹn hò với thằng ranh con này nữa!”.
Frigg vội vàng đính chính: “Nói lung tung cái gì đấy? Cậu ấy là em trai tôi”.
“A, nói thế thì tình nhân của cô chỉ có một mình Odin bệ hạ”, Sif đột nhiên như ngộ ra vấn đề gì cao siêu lắm, gật đầu lia lịa, sau đó chạy đi, lao mình vào truyết trắng, “Thì ra tình nhân của Odin bệ hạ cũng chỉ có một mình Frigg…”.
Tyr đuổi theo Sif, hai người nhanh chóng mất hút trong trận tuyết lớn.
Loki quay đầu lại, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh sáng của tuyết, trắng ngần như ngọc: “… Chị sắp kết hôn với Odin?”.
“Không. Đều là do hắn tự quyết định thôi, chị không có ý định lấy người như hắn đâu.”
Loki khẽ gật đầu, nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Frigg thấy biểu hiện của Loki có chút bất thường, lại nghĩ chắc hẳn thằng bé đang lo lắng chuyện tương lai, thế là nàng nở một nụ cười thật dịu dàng, an ủi: “Thật ra mấy năm nay ta sống cũng không được tốt lắm, đã sớm rời Asgard. Hôm nay đành dẫn em tới nhà trọ ở tạm một đêm, những chuyện khác thì để mai chị sẽ cố vấn cho em, được không?”.
Frigg và Loki rời đi không bao lâu, Thor liền chạy đi tìm Sif khắp nơi.
Trước khi tới Asgard, Loki từng tự nhủ với lòng, mặc dù Frigg vẫn là tình nhân trong mộng từ khi hắn còn bé, thế nhưng bao năm không gặp, ai biết được khi gặp lại nàng, cảm xúc của hắn có thay đổi gì không. Vậy mà lần này khi vừa chạm phải ánh mắt nàng trong cung điện, Loki nhận ra rằng nàng hoàn toàn không khiến hắn thất vọng, nàng còn tuyệt vời hơn cả dáng dấp vẫn ẩn hiện trong ký ức và những giấc mơ mấy chục năm qua của hắn.
Tới nhà trọ, Loki đăm đăm nhìn Frigg chạy qua chạy lại chỉnh trang đủ thứ, thậm chí còn trải cả chăn nệm cho hắn nữa, trong lòng hắn càng thấy buồn phiền bứt rứt. Nàng đối xử với hắn rất đỗi dịu dàng, rất đỗi quan tâm, thậm chí có thể nói là tỉ mỉ chu đáo vô cùng. Có điều, nàng… có bao giờ xem hắn là một người đàn ông không?
Hơn hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn tự nói với chính mình, phải kiên nhẫn. Nếu như để nàng nhìn hắn dần khôn lớn, vậy thì giữa nàng và hắn cả đời này cũng đừng mong nói đến hai chữ “tình yêu”.
Vốn dĩ Loki định chờ đến lúc hoàn toàn trưởng thành mới tới gặp nàng, nhưng mẹ hắn “ra tay” nhanh hơn chớp giật, khiến hắn chỉ còn cách bỏ nhà ra đi, sớm chạy tới Asgard tìm nàng.
Trải xong chăn đệm, Frigg đẩy Loki ngồi xuống giường, kề sát mặt hắn mà nói:
“Được rồi, em ngoan ngoãn đi ngủ đi, sáng mai chị sẽ dẫn em đi ăn mấy món thật ngon, lúc đấy đừng có mà ngủ biếng, nghe chưa?”
Đúng là nàng dịu dàng hơn hồi trước.
Nhìn đôi môi tựa cánh hoa xinh đẹp của nàng đang khép mở theo nhịp câu, Loki bỗng thấy mồm miệng mình vừa khô vừa nóng… Muốn hôn nàng quá.
Hôn hay không đây?
Hôn lúc này có sớm quá không? Hay là… đã muộn rồi?
Hai bàn tay hắn túm chặt tấm trải giường, lòng bàn tay túa ra chút mồ hôi. Hắn cứ thế, mãi đến khi Frigg nhẹ nhàng hôn lên trán hắn – một nụ hôn của người lớn dành cho trẻ nhỏ, một nụ hôn mà hắn hoàn toàn không mong muốn. Hắn nhìn nàng nở một nụ cười xinh đẹp, quay người ra khỏi phòng… Tới tận lúc này hắn mới buông tấm trải giường, khuỷu tay tì lên đầu gối, hai tay bưng kín gương mặt, tâm trạng rối bời.
Odin và Frigg kết hôn đã trở thành chủ đề nóng hổi nhất đêm hôm đó.
Chúng thần vây quanh Odin, hầu như đều hỏi ngài về chuyện của Frigg. Linde vẫn nấp trong một góc tối, hàng lệ lặng lẽ rơi mà không để ý tới bất kỳ ai khác, kể cả Heimdall. Odin trước sau không đổi, không trả lời một người nào, ánh mắt đảo quanh cung điện.
Frigg đi rồi, đi mà không nói với ngài tiếng nào.
Odin khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Xem ra ngài đã đánh giá thấp nàng… Nhưng thôi, ngài còn nhiều cách khác.
Lúc này, Frigg đang nằm ngay sát vách căn phòng của Loki.
Nàng không kéo rèm cửa sổ, chỉ nghiêng người nằm trên giường, đưa mắt nhìn những bông hoa tuyết phản chiếu ánh sáng, tự do bay lượn ngoài kia. Bên tai vẫn văng vẳng những lời Odin nói khiến cho đầu óc nàng cứ rối tung lên.
Có người gõ cửa, rất nhẹ, rất khẽ.
Frigg xuống giường, ra mở cửa, nàng nhìn thấy Loki đang đứng bên ngoài.
“Sao thế, em không ngủ được à?”
“Trong phòng lạnh lắm.”
“Em chờ chút nhé, chị đi bảo chủ nhà trọ đem thêm chăn lên.”
Nàng đang định ra khỏi cửa thì Loki đứng chắn trước lối đi: “Không cần đâu.”
“Nếu lạnh thì phải đắp thêm chăn chứ, cẩn thận không lại bệnh bây giờ.”
Loki vẫn không tránh đường, lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói: “Em ngủ với chị”.
Frigg ngơ ngác, sau đó bật cười: “Làm thế nào được, tuy là chị em với nhau, nhưng nói gì thì nói chị vẫn là con gái cơ mà”.
“Chẳng liên quan”, Loki bước vào, sau đó đóng cửa lại, “Chẳng phải lúc nhỏ, đêm nào chị cũng ôm chặt cứng đấy sao”.
“Loki, em đã không còn là trẻ con nữa”, nàng vỗ vai hắn, “Lớn rồi thì không thể tiếp tục ngủ cùng chị hay mẹ được, biết chưa?”.
“Em biết, chị là con gái. Em cũng không còn là trẻ con nữa.” Hắn đã sớm không muốn nghe mấy câu giáo dục kiểu dỗ ngọt trẻ lên ba của nàng nữa, đành nói rõ hơn một chút: “Thế nên em mới muốn ngủ cùng với chị”.
Khoảnh khắc đó, nàng thấy trái tim mình như ngừng đập. Mãi một lúc lâu sau, Frigg mới mở lời, muốn cứu vãn bầu không khí gượng gạo trong phòng: “Thằng bé ngốc này, em còn nhỏ quá. Nam nữ khi trưởng thành rồi thì phải là vợ chồng mới được ngủ với nhau, hiểu chưa? Mau về phòng ngủ đi?”.
Nhưng Loki vẫn cố chấp, nói: “Hồi trước không phải chị nói sẽ lấy em hay sao? Nói cho cùng kiểu gì cũng kết hôn, hôm nay ngủ cùng thì có làm sao?”.
Frigg bật cười: “Hồi trước nói chơi với em thôi, sao mà nhớ dai thế”.
“Nhưng em nghiêm túc…”, Loki bước lại gần nàng, “Những chuyện cần làm có thể để sau khi kết hôn mới làm, tối nay em nhất định phải ngủ với chị trên cùng một chiếc giường”.
Frigg bắt đầu tức giận: “Loki, sao giờ em nói chuyện không biết trên dưới, trước sau gì thế? Về phòng ngủ mau, nếu không tự chị sẽ đi về”.
“Chị mới là người nói rồi lại không giữ lời!”
“Em có về không?”
Rất khó chịu, rất ấm ức, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài mặt, Loki nín thở, hỏi nàng thêm câu nữa: “Chị, dù em có cưới người khác thì chị cũng không thèm để ý, đúng không?”.
“Nếu người ta là một cô gái tốt thì chị để ý làm gì?”
Nhìn hình ảnh người con gái dần trở nên lạnh lùng mà xa lạ giữa bóng đêm chập choạng, Loki cố kìm nén một lúc lâu mới không nổi cơn giận dữ, cuối cùng chỉ khẽ đáp: “Được, sẽ như chị mong muốn”.
Một đêm trôi qua, tuyết đã ngừng rơi.
Frigg bước tới trước cửa phòng Loki, gõ cửa, nhưng không ai đáp lại, nàng lo lắng không biết hắn có xảy ra chuyện gì không nên vội vội vàng vàng chạy ra quán trọ.
Loki đang đứng bên đường, nói chuyện cùng một cô gái tộc Khổng lồ, người qua lại trên đường đều phải ngoái lại nhìn mấy lượt: Cô gái kia là một người Khổng lồ Băng thuần chủng, nhìn qua thì hình như còn nhỏ tuổi hơn Loki, nhưng về chiều cao thì lại vô cùng tương xứng. Mặc dù thế, dung mạo của nàng ta trong tộc Khổng lồ cũng thuộc vào hàng trăm người có một. Thêm nữa, có lẽ vì là người Khổng lồ Băng, nên giọng nói của nàng rất dịu dàng:
“Dù chàng định thế nào, cũng phải trở về nói với cha mẹ chúng ta một tiếng đã.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Loki không nhịn được, khoanh hai tay trước ngực, đúng lúc đó tầm mắt hắn chạm phải bóng dáng Frigg. Frigg cũng lờ mờ đoán được mối quan hệ của hai người, nàng mỉm cười gật đầu rồi trở về quán trọ.
Loki lập tức đuổi theo nàng:
“Nàng ấy là Angrbora[1], vị hôn thê của em.”
[1]Angrboda: Trong thần thoại Bắc Âu, nàng là người vợ đầu tiên của tà thần Loki. Tên của nàng mang ý nghĩa “Sứ giả của nỗi bi thương”. Nàng là mẹ của ba đứa con vô cùng hung ác: con sói Fenrir, con mãng xà Jormungand và nữ chúa Hel của địa ngục.
Frigg vẫy tay chào nàng: “Chào em, ta là Frigg, chị gái của Loki”.
Angrboda kinh ngạc vô cùng: “Hôm nay em mới nghe tin chị và Chúa tể của các vị thần sắp thành hôn, không ngờ chị lại chính là chị gái của Loki…”.
“Đủ rồi”, Loki cắt đứt lời nàng, “Nàng ấy là Thần tộc Aesir, chị em gì ở đây”.
“Loki, em còn giận chị đấy à?”
“Không.”
Frigg suy tư trong chốc lát, sau đó kéo Loki qua một bên, thì thầm: “Thực ra chị thấy cô bé này cũng được lắm, tính tình nhã nhặn, lại lễ phép, quan trọng nhất là có vẻ rất đơn thuần, rất hợp với em”.
“Đừng nói chuyện của em nữa, chị nói em nghe xem, chị định giải quyết vụ đính hôn với Odin thế nào đây?”
“Chị cũng chẳng biết”, Frigg cười đau khổ, “Hắn còn không thèm hỏi ý kiến của chị đã tự tiện loan báo cho bàn dân thiên hạ biết hết rồi…”. Sau đó nàng kể sơ qua cho Loki nghe chuyện xảy ra đêm trước.
“Chẳng lẽ chị không biết phản đối? Nếu chị phản đối ngay tại chỗ thì hắn có là Odin hay là ai đi chăng nữa thì cũng chẳng có cách nào ép uổng được chị.”
“Chị cũng không biết nữa. Lúc đó chị làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, hơn nữa tự nhiên em lại xuất hiện… Không, mấy chuyện đó không phải nguyên nhân. Loki này, chị thấy kỳ lắm nhé. Tuy chị quen Odin từ rất sớm, nhưng bọn chị cũng đã không gặp mặt suốt mấy chục năm trời, vậy mà chẳng hiểu sao lúc nào chị cũng nhớ đến hắn… Không phải nhớ tới hồi ức gì tốt đẹp đâu, nhưng vẫn cứ vô thức nhớ đến người ta.”
Nàng không để ý tới sắc mặt Loki đang dần thay đổi, đưa tay ấn vào huyệt thái dương rồi lại tiếp tục than thở: “Chị không khẳng định thứ cảm xúc ấy là yêu hay thích. Bởi vì trong lòng chị luôn luôn bài xích hắn. Có điều, chị cứ cảm giác… Chị để ý tới hắn quá nhiều”.
Loki lẳng lặng nhìn Frigg, không nói lời nào.
“Loki?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Xin lỗi, chị toàn nói mấy chuyện ngớ ngẩn thôi”.
“… Không sao.”
Người con gái trước mặt Loki trông rất giống mẹ nàng, mỹ lệ, cao quý, nhưng lại chẳng có vẻ mạnh mẽ mà chân thực như nữ thần Nott. Ký ức ngày bé đã quá đỗi mơ hồ, vậy mà Loki vẫn có thể tượng tưởng ra cô bé Frigg cắt tóc trụi lủi, tính cách giống hệt con trai năm nào.
Ngày đó nàng ở gần hắn đến vậy. Tựa như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, chỉ cần bước lên một bước là có thể ôm ngay được.
Cùng lúc đó, Odin đang ngồi trong cung điện Vàng của ngài, chăm chú, ung dung lật xem đống văn kiện khổng lồ trước mặt.
Thật ra đối với Odin, hôn lễ của Loki cũng không phải tin tức gì tốt đẹp. Bất kể là ở Vanaheim hay Jotunheim, địa vị của Loki cũng là điều không thể xem thường. Mối quan hệ anh em nuôi kia không đủ để duy trì hòa bình và ổn định của ba thế lực, nhưng nếu dựa vào mối quan hệ này, Odin thừa sức “ngọt nhạt” để Loki cưới một nữ thần xinh đẹp tộc Aesir. Nếu được như thế, thì trong vòng một trăm năm tới, ngài có thể thỏa sức tập trung vào sự ngiệp phát triển Thần giới mà không phải lo lắng người Khổng lồ tấn công bất chợt.
Nhưng hôm nay Loki lại muốn cưới một cô gái Khổng lồ, vậy phương pháp giải quyết bằng quan hệ thông gia coi như bỏ xó.
Thực ra, nếu tộc Vanir và Jotunheim không kết đồng minh, thì không phải Odin không nắm chắc được phần thắng trong tay. Chỉ là nếu thế, sự cân bằng của chín thế giới sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa, nếu chiến tranh nổ ra khi sức mạnh của các chủ thần chưa được ổn định, vậy thì tổn thất sẽ cực kỳ lớn, cái lấy được không đủ bù cái mất đi.
Sức mạnh của tộc Khổng lồ khiến người ta e ngại, nhưng chính trị và pháp luật thì lại cực kỳ bất ổn. Nhất là chính trị, chỉ cần nhìn vào tình hình tuyển chọn người lãnh đạo là có thể thấy rõ mười mươi. Thời gian chiếm giữ ngai vàng của tộc Khổng lồ vô cùng ngắn, không thể làm liên tiếp hai nhiệm kỳ, nếu không phải hậu duệ của người Khổng lồ thủy tổ thì chắc chắn sẽ bị chèn ép hết sức thê thảm, thế nhưng ngoài thành Heinerlin, những thế lực nổi lên ở các nơi khác phần lớn đều do những kẻ không có dòng máu của thủy tổ đứng đầu. Thế nên, việc đám con cháu của thủy tổ làm dụng chức quyền mà không suy nghĩ tới hậu quả đã trở thành một thói quen không dễ gì thay đổi, điều này thể hiện rõ ràng nhất ở thủ lĩnh các đời.
Mà Cali, thủ lĩnh đương nhiệm của tộc Khổng lồ chính là điển hình của loại người cảm xúc khó lường nhưng lại thích lạm dụng quyền lực.
Có đôi khi, đối phó một kẻ thống trị không lý trí còn khó hơn so tài với một vị đế vương anh minh, quả quyết rất nhiều.
Odin đóng tập văn kiện lại, tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Vài sợi tóc đen xõa tung trước trán, ánh lửa đỏ nhạt nhòa chiếu lên trên sống mũi cao thẳng như được khắc từ ngọc thạch của ngài.
Có lẽ tại mùa đông, thế nên dạo này ngài thường cảm thấy mệt mỏi đến rệu rã cả người. Ánh lửa hồng ấm áp trong lò nhanh chóng khiến ngài rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Đột nhiên ngài như thấy bóng dáng khiến người ta rung động tới tận đáy lòng đêm hôm trước…
Odin mở mắt, định ra ngoài tìm Frigg.
Nhưng ngài vừa mới định đứng lên, đã có một người con gái khoác chiếc áo choàng hơi mỏng, lặng lẽ bước vào phòng. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt như một thác nước tuyệt trần, xõa tung trên chiếc áo choàng trắng tinh như tuyết. Nàng ngước mắt nhìn Odin, khẽ nói: “Bệ hạ, không biết lúc này ngài có rảnh rỗi không?”.
“Linde? Sao cô vào được đây?”
“Bởi vì em nói với lính canh rằng, Odin bệ hạ tìm em.”
“Ta không có việc gì tìm cô cả.” Odin liếc nhìn tấm áo choàng trắng muốt bao quanh cơ thể nàng, mơ hồ thấy có điều gì không ổn, ngài ngồi xuống tiếp tục xem công văn: “Giờ ta rất bận. Cô ra ngoài trước đi”.
“Bệ hạ đương nhiên có chuyện muốn tìm em.” Limde ngước đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng chớp mấy lần, bàn tay vươn lên cổ áo, từ từ rút sợi dây màu đỏ bao quanh cổ áo xuống.
Áo choàng nhẹ nhàng buông xuống đất.
Giống hệt như những gì Odin nghĩ, nàng không mặc gì bên trong.
“Odin bệ hạ, em không cần danh phận”, như cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục, nàng nghiêng đầu, giọng khản đặc: “Chỉ cần có thể làm tình nhân của ngài là em đã mãn nguyện lắm rồi…”.
Sau khi liếc mắt nhìn thoáng qua cơ thể trẻ trung với những đường cong tinh xảo, ánh mắt của Odin lại trở về với chồng công văn cao ngất. Hành động đó của ngài càng khiến Linde cảm thấy ngượng ngùng và mất đi sự tự tin sẵn có.
Trong lò sưởi, lửa vẫn tí tách không ngừng.
Mỗi lần tiếng giấy lật vang lên, đầu Linde lại cúi thấp thêm một chút. Vốn cứ nghĩ đây đã là việc liều lĩnh nhất mà nàng đã làm, ai ngờ Odin lại phản ứng thế này… Tuy trong phòng ấm áp vô cùng, nhưng khi cất tiếng nói, thân thể Linde vẫn run lên:
“Em không phải thần Tình yêu, cũng không biết trang điểm cho bản thân giống Frigg, nhưng trái tim yêu thương nhung nhớ bệ hạ, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi.”
Odin ừ một tiếng, biểu thị mình có nghe nàng nói.
“Có lẽ bệ hạ không biết, Frigg và Heimdall đâu có yêu nhau, bọn họ chỉ quan hệ về thể xác thôi. Từ lúc chưa trưởng thành nàng đã theo hắn lên giường rồi.”
Linde ôm ngực, bước lên phía trước một bước.
“Em vì bệ hạ mà giữ gìn tấm thân này suốt bao năm, không để bất kỳ gã đàn ông nào chạm tới. Nói thế nào thì cũng vẫn rất sạch sẽ.”
Odin không đáp lời, tiếp tục lật công văn. Một lúc lâu sau ngài mới miễn cưỡng nói: “Mặc quần áo vào đi”.
Ánh mắt Linde ươn ướt, nhưng khóe môi lại khô khốc. Nàng bước về phía trước, ngồi lên đùi Odin: “Thật sự em rất lạnh, bệ hạ, xin ngài hãy sưởi ấm cho em…”.
Không tiếp tục xem công văn được nữa, Odin đành phải nhìn nàng: “Đứng…”, nói đến đây, đột nhiên ngài bắt gặp một bóng người màu trắng phản chiếu trên nền đất trơn nhẵn, sáng sủa phía ngoài cửa điện.
Odin đúng là phải ngả mũ bái phục Frigg. Lần nào cũng bị nàng bắt gặp, lại còn không biết mình đã bị nàng bắt gặp từ sớm. Ánh mắt Odin lóe lên, sau đó ngài khẽ nhếch môi: “Linde, thật ra nếu so với Frigg thì tính cách và vóc người của cô đều hơn hắn”.
Quả nhiên, cái bóng phản chiếu trên nền đất khẽ động đậy.
Vẻ mong chờ và hy vọng dần dần tăng lên trong ánh mắt Linde. Odin lại tiếp tục nói: “Nàng ấy quá phóng khoáng, không đủ chín chắn. Tuy hiện tại nàng ấy đã biết kiềm chế nhiều rồi, nhưng ta nghĩ bản tính ấu trĩ đó sau này cũng chẳng sửa được, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Nếu không phải là thần Tình yêu thì ai muốn lấy nàng ấy chứ?”.
Cái bóng kia loanh quanh vài vòng, sau đó còn cố sức mà giậm chân bình bịch.
Odin khẽ bật cười.
“Nhưng nếu đã quyết định kết hôn thì ta sẽ không để ý tới bất kỳ người con gái nào khác ngoài Frigg, bất kể người đó ưu tú đến đâu.”
Odin nhặt tấm áo choàng trên mặt đất lên, choàng lại cho Linde, đỡ lấy hai vai và giúp nàng đứng dậy, sau đó ngài lập tức sải bước ra khỏi phòng.
Linde vươn tay ra, nhưng chẳng thốt lên được tiếng nào, cuối cùng nàng gục xuống ghế, thấp giọng khóc nấc lên.
Cùng lúc đó, Frigg cũng ý thức được một chuyện là Odin sắp ra khỏi điện rồi, nàng lập tức chạy thẳng.
Vốn thấy Loki ngoan ngoãn theo Angrboda trở về Jotunheim, Frigg thấy có chút cô đơn, định bụng tới Gladsheim tìm Odin để xóa bỏ hôn ước, ai dè lại gặp trúng một màn lâm li bi đát như thế, khiến cho tâm trạng nàng lúc này vô cùng khó chịu.
Chạy một mach tới cửa cung điện Vàng, Frigg nhìn thấy có một đám dũng sĩ đang chỉnh trang lại cho kim dực long, nàng liền tranh thủ lủi vào giữa đám người, giả bộ đang ngắm nghía rồng. Chỉ một lát sau, nàng đã nghe thấy giọng Odin vang lên bên tai:
“Em thích kim dực long sao?”
“Cũng bình thường”, Frigg thuận miệng đáp lời, rồi vội vàng quay người lại, giả bộ ngạc nhiên: “A, thì ra là Odin bệ hạ. Trùng hợp quá!”.
“Ừ, đúng là rất trùng hợp”, Odin gật đầu, sau đó bước tới cạnh nàng, “Em biết cưỡi rồng không?”.
“Thực ra tôi có chuyện muốn nói với ngài…”
Đúng lúc này, Odin lập tức di chuyển, chễm chệ ngồi trên lưng của một con rồng lớn, nắm lấy sợi dây thừng màu vàng quấn quanh cổ nó, giật mấy cái, rồi lại di chuyển về chỗ cũ: “Con rồng đó không tốt. Em qua đây”.
Frigg bước lên mấy bước: “Bệ hạ, liên quan đến chuyện kết hôn, tôi vẫn nghĩ… A…”, nàng đã bị Odin bế bổng lên lưng rồng.
Lơ lửng ở chỗ cao thế này khiến Frigg rất bất an. Nàng quay đầu nhìn Odin đang ngồi phía sau lưng, hai tay hắn nắm trọn lấy tay nàng, kéo mạnh dây thừng, giật vài cái.
Trong chớp mắt khi kim dực long như bừng tỉnh, cất cánh lao thẳng hướng trời xanh, Frigg lập tức ôm đầu kinh sợ hét lên.
“Thật ra ta rất thích cưỡi rồng. Asgard mà ta thấy khi ngồi trên lưng rồng, còn hùng vĩ hơn rất nhiều khi đứng từ trên đỉnh cung điện Gladsheim nhìn xuống.”
Giọng nói của Odin trầm khàn, hòa vào cũng những luồng không khí vội vã sượt qua, vang lên bên tai Frigg: “Rất nhiều người nghĩ cung điện Valhalla là tòa kiến trúc lớn nhất nơi này, thế nhưng không phải. Nơi hùng vĩ nhất nằm ở bên kia”.
Ngài chỉ về phía xa, nơi đó có một tòa kiến trúc khổng lồ hình vòng cung tọa lạc trên đỉnh núi.
“Tế đàn của các vị thần?”
“Đúng. Những vong hồn chết trận thực sự đáng để người ta kính nể, giúp bộ tộc chiếm được những lãnh địa rộng lớn hơn cũng là thứ vinh quang vô tận mà người người muốn có. Thế nhưng, là đế vương của tộc Aesir, ta vẫn mong muốn mỗi Thần tộc sống trên mảnh đất này đều có thể sống những ngày tháng sung túc bình an. Đây cũng là lý do mà chúng ta rất cần các nữ thần.”
Frigg nghe Odin nói mà cái hiểu cái không, hình như nàng bắt đầu đoán được điều ngài muốn ám chỉ.
“Mà trong tất cả các nữ thần, thần Tình yêu là vị thần quan trọng nhất”, Odin nói, rất chăm chú, rất chân thành, “Hôm qua thấy em xuất hiện, ta vì nhất thời cao hứng mà làm chuyện không suy nghĩ. Hôm nay ngẫm kỹ rồi ta lại chợt nhận ra, với một người con gái, điều quan trọng nhất có lẽ là tìm được vị hôn phu mà mình yêu say đắm. Nói về vấn đề này, ta nghĩ chắc trong lòng em cũng đã chọn được người thích hợp… Thế nên, ta sẽ không ép em phải vì bộ tộc mà hy sinh nhiều như thế. Em cứ suy nghĩ kỹ đi, khi nào nghĩ xong thì nói lại cho ta biết”.