Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 – Chương 15: Rồng vàng bốn cánh Lolo

Tác giả: Thiên Lại Chỉ Diên
Chọn tập

“Ena, cậu đi đâu…”, giọng nói của Shia vang lên từ phía sau, “Ai ya”.

“Loki, anh đi đâu thế…”, giọng nói của Gullveig cũng vang lên từ phía sau.

Tôi mới chạy được một đoạn, đột nhiên nhớ ra, sao mình phải trốn. Thế là tôi đứng lại, xoay người, suýt nữa thì lao thẳng vào vòng tay của Loki. Loki giơ tay đỡ tôi, tôi thì như đụng phải ôn dịch, ngay lập tức lùi lại phía sau: “Điện hạ Loki, chào buổi sáng”.

“Vì sao em muốn trốn chạy?”

“Chuyện này hình như không thuộc phạm vi quản lý của điện hạ Loki nhỉ.” Tôi cố chồng cả tá nụ cười lên mặt, nhưng chắc trông tôi rất giả tạo, rất ủ ê.

“Ta đang hỏi em, vì sao vừa nhìn thấy ta đã bỏ chạy?”

“Tôi nhìn thấy anh rồi bỏ chạy bao giờ?”

Loki bước lại gần tôi hai bước: “Em nói chúng ta không có quan hệ gì, ta đã làm y như thế rồi. Em còn chỗ nào bất mãn nữa, em còn muốn ta phải làm thế nào nữa mới vừa lòng?”.

Cùng lúc ấy, Gullveig cũng nhanh chóng bước tới bên Loki, nắm lấy tay hắn, lắc đầu: “Tiểu thư Ena, cô dừng để ý tới anh ấy, tính tình Loki vẫn xấu thế đấy…”.

Ai ngờ Loki gạt phắt tay nàng ta ra, càng áp sát tôi hơn: “Em nói đi, rốt cuộc em còn muốn tôi làm gì nữa?”.

Tôi vô thức lùi về phía sau hai bước, trống ngực đánh thình thịch, nhưng vẫn cố bắt mình phải tỏ ra bình tĩnh: “Được rồi, vừa nãy đúng là tôi có trốn anh, nhưng không giống như anh nghĩ đâu…”. Tôi đưa mắt nhìn Gullveig: “Tôi chỉ không muốn quấy rối hai người thôi”.

“Nói như em, ở thời đại Modin này bao nhiêu người như thế, số người ta quen cũng không phải chỉ một, hai, chẳng lẽ ai cũng sẽ quấy rối ta sao?”

Gullveig lại đứng ra làm hòa:

“Tiểu thư Ena, tại sao cô lại quấy rối chúng tôi được? Ta đã muốn làm quen với cô từ lâu lắm rồi, anh ấy luôn miệng khen cô là rất có tư tưởng, ta cũng sớm biết lễ Đính hôn của cô và Loki là vì vài nguyên nhân không tiện nói ra, ta sẽ không hiểu lầm đâu.”

Shia nhìn Gullveig, con mắt híp lại.

Teese và mấy người khác thì trừng mắt nhìn nhau.

“A, nói như vậy, hóa ra điện hạ Loki đã giải thích rồi. Coi như tôi nghĩ nhiều đi, ha ha”, tôi lại bắt đầu nở nụ cười dối trá: “Nếu đã chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng đừng nên để ý làm gì”.

Trong ánh mắt Loki đã mơ hồ hiện ra sắc lửa đỏ hung bạo, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ổn: “Thế nên nhiều có khi, tiểu thư Ena không cần đề cao bản thân mình quá lên như thế”, nói đến đây, hắn đột nhiên nở nụ cười, mang theo chút tà khí: “Hơn nữa, đàn bà của ta nhiều như vậy, chắc Gullveig sẽ không để ý mấy chuyện hai ta làm ra khi say bí tỉ đâu”.

“Loki…”

“Chúng ta đi trước, chúc các vị có một ngày vui vẻ”, Loki ôm vòng eo của Gullveig, nghênh ngang bước đi.

Hắn đã đi được một lúc lâu rồi, thế mà tôi vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay nắm chặt, giận đến độ cả người run lên bần bật. Shia và Teese liếc nhìn nhau, dường như muốn tới an ủi tôi, nhưng lại không làm gì cả.

“Gullveig không hổ là đại ma đạo sư, suy nghĩ rất nhanh nhạy”, cuối cùng, Shia chỉ nói một câu như thế.

Không thèm nghe mấy lời Shia nói, tôi ôm theo một bụng lửa giận lao về nhà, lôi cái rìu mới làm từ trong phòng ra, xoay vài vòng trên không, sau đó bổ thẳng về phía quả trứng vàng to bự đang để trong góc tường. Thế nhưng trượt tay một cái, rìu trượt khỏi tay, cũng tiện đường đụng vào quả trứng vàng, khiến nó văng ra. Quả trừng vàng nảy trên mặt đất vài lần, cuối cùng bị nứt một vết. Tôi đang định đi lấy khăn lau chất lỏng chảy ra, ai ngờ một mảnh vỏ trứng đã bong ra ở chỗ nứt ấy.

Sau đó, một chiếc móng vuốt nhỏ xinh, màu vàng kim vươn ra từ khe nứt, cào cào mấy cái trên bề mặt trứng. Tôi choáng váng cả người. Cái móng vuốt nhỏ xinh đó cào cào một lúc vẫn không ra được, lại rụt vào trong trứng. Ngay sau đó, một cái miệng nhỏ màu vàng chui ra, kết quả là bị kẹt ở giữa khe, không ra được, nó lại rụt vào. Tiếp tục, một đôi mắt to xuất hiện, long lanh nước, cũng màu vàng, chớp chớp mấy cái. Bởi vì con mắt lớn quá, chỉ nhìn qua cái khe thì không đủ, thế nên, nó lại rụt về. Một lúc lâu sau, quả trứng lăn trái lăn phải, lộn vài vòng trên mặt đất, một cái chân thò ra, đạp xuống đất, nhảy vài cái, vỏ trứng rung lên… Tôi trừng mắt nhìn con rồng nhỏ kia vật lộn với cái vỏ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cho ra kết luận, nó ngu y chang như gã chủ nhân trước đây của nó vậy.

“Ê, con trai của Loki, cha mày dám chọc tao, nợ máu phải trả bằng máu, mày hiểu chứ?”, tôi vứt lại mấy câu, sau đó tung tẩy vào phòng bếp, ăn chực cơm của Shia.

Sáng sớm hôm sau, Shia xuống lầu đổ rác, phát hiện trước cửa có một cái hộp nhỏ. Cô nàng ôm nó lên lầu, mở ra xem, cả hai chúng tôi đều sửng sốt… là quả trứng trong suốt mà hôm qua chúng tôi nhìn thấy ở Thời đại Modin. Chỉ là quả trứng này nhỏ hơn quả trứng cốt phượng nhiều, bên trong vẫn là một khối xương nhìn không ra hình dạng.

Shia cũng bắt đầu nghĩ có phải ai đó gửi lộn đồ không, nhưng ngay sau đó cô nàng tìm thấy một tờ giấy bên trong hộp với dòng chữ:

Hiện giờ anh chưa có đủ tiền, nhưng sẽ có ngày anh tặng em một con cốt phượng đẹp nhất thế gian.

Teese

“Đây là trứng rắn”, Shia cầm quả trứng lên, im lặng trong chốc lát. Rồi đột nhiên, cô nàng nói với tôi: “Ena, có thể cậu đúng”.

Nhưng những gì Shia có thể làm cũng chỉ là nói câu đó mà thôi. Vứt vỏ hộp ra ngoài, cầm trứng cất vào phòng, cô nàng lại ra phòng khách: “Người cậu thích thì không thích cậu, người thích cậu thì cậu lại không thích… Cuộc đời lúc nào cũng kỳ lạ như vậy đấy”.

“Ít nhất, cả hai người bọn họ đều chưa làm chuyện gì tổn thương cậu cả. Đừng buồn.”

Tôi vỗ nhẹ lên lưng cô nàng, sau đó nhặt túi rác, mở cửa xuống lầu. Nhưng vừa xuống tầng một tôi đã nhìn thấy Loki đứng ngoài cổng chính. Tóc của hắn ướt hơn một nửa, hình như trời vừa mưa thì phải. Tôi không thèm nhìn mặt hắn, ném túi rác đi, sau đó quay người định lên lầu.

“Ena.”

“Chuyện gì?”

“… Xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì?”, tôi quay đầu lại cười với hắn, “Tôi không nhớ anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi”.

“Hôm qua cư xử với em như thế, xin lỗi, đều là ta sai”, hắn lau mấy giọt nước mưa trên trán, “… Cho ta vào nhà có được không?”.

Tôi tiếp tục cười, bước tới trước cổng lớn, tay vịn song sắt, đạp thêm hai đạp vào mấy túi rác, đá vào góc tường, sau đó lên lầu.

Trở về phòng, tôi đang chuẩn bị tới hoàng cung thì hình ảnh quả trứng rồng trong góc tường đã đập thẳng vào mắt. Kích thước khe nứt vẫn y chang hôm qua, giờ đang hướng lên trời, móng vuốt nho nhỏ màu vàng vẫn đang chìa ra khỏi khe nứt, nhưng không hề động đậy. Chắc con rồng kia giãy giụa mệt rồi. Tôi lắc lắc đầu, nhét sổ ghi chép, sách và một số nguyên liệu vào trong túi, sắp xếp xong xuôi, quay đầu lại, thì thấy cái vuốt kia vẫn duy trì tư thế cũ.

Cảm giác có gì không ổn, tôi rút một cái bút ra, chọc chọc vào cái vuốt đó. Nó lắc qua lắc lại như con lắc đồng hồ, sau đó lại khôi phục trạng thái cũ. Tôi nuốt nước bọt, lại chọc thêm vài cái nữa, kết quả vẫn thế. Xong rồi, hình như tôi đã… đùa chết con rồng rồi.

Chạy vội xuống lầu, tìm một cái xẻng sắt, xúc quả trứng lên, lảo đảo bê nó xuống tầng một, định bụng vứt quách vào đống rác cho rồi. Thế nhưng trứng rồng trơn quá, trượt một cái lăn tuốt ra ngoài, đạp xuống đất, nát tan tành.

Sau đó, một con rồng nho nhỏ, cánh vàng đến chói mắt từ trong vỏ lăn vào góc tường, mắt nhắm chặt, hai cái chân nhỏ xíu chổng lên trời, bốn cánh như bị ép dẹt ra, trải trên mặt đất. Cái bụng tròn tròn, cái đầu cũng tròn tròn, trông dễ thương hết sức. Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện nó chết thật rồi, da gà da vịt của tôi lại bắt đầu thi nhau khởi nghĩa.

Lúc mở cửa đi ra, tôi còn tinh mắt thấy khóe miệng nó đang chảy ra thứ gì đó trong suốt, giống như nước bọt, tôi lại càng lạnh hết cả người. Mở cửa lao ra, không thèm chờ Shia nữa, tôi tin chắc cô nàng sẽ thông cảm cho mình thôi.

Tôi đúng là đứa thiếu suy nghĩ mà. Nói thế nào thì nói, đấy cũng là quả trứng rồng vàng bốn cánh. Sao tôi lại muốn tiêu diệt cái thứ quái thai thuộc hàng thượng đẳng như thế cơ chứ, chẳng phải nếu ném nó tới chỗ đấu giá là tôi có thể mở một đống chi nhánh cho xưởng rèn Ena rồi sao?

Tôi rất đau buồn, cái nỗi đau buồn triền miên đó duy trì tới tận lúc bước chân vào cung điện Học giả. Cung điện rất ồn ào, tôi cố chui vào một cái góc âm u không ánh sáng, cố gắng tránh để Shia tìm được. Nhưng một sự thật hiển nhiên là chỗ này quá thừa ánh sáng, còn tóc tôi thì đen thui. Shia hiếm khi không bận tâm tới hình tượng, chạy vào cung điện với mái tóc bù xù như tổ quạ, ngồi xuống cạnh tôi.

“Cậu biết hôm nay tớ nhặt được cái gì trước cửa nhà không?”, Shia nhìn tôi, trông rất kích động.

“Không biết”, tôi trả lời tỉnh bơ.

“Một con kim dực long”, Shia hình như đang cố gắng để bản thân đừng quá kích động: “Bốn cánh!”.

“Thật hả? Bốn cánh! Lợi hại quá! Shia, cậu giàu to rồi.”

“Đáng tiếc, con rồng đó bị đóng dấu rồi.”

Đóng dấu, đó là một trong những nhân tố khiến kim dực long đáng giá gấp nhiều lần ngân dực long. Kim dực long chỉ nhận một chủ nhân, một khi đã bị đóng dấu, nó sẽ không chấp nhận ai khác nữa. Loki là một tên khốn, chắc chắn lúc mua đã lường trước chuyện tôi sẽ đem trứng đi bán đấu giá, nên trước khi tặng đã đóng dấu cho nó trước.

Tôi gật đầu, chờ Shia nói tiếp đến câu: “Đáng tiếc, con rồng đó chết rồi”. Nhưng một lúc lâu sau vẫn không đợi được câu ấy, chỉ thấy trong túi của Shia phát ra những tiếng “Grừ grừ” nho nhỏ.

“Cậu đói bụng rồi à?”

Vừa dứt lời, một đôi mắt to tròn màu vàng kim đã bắn ra tia nhìn mãnh liệt, xuyên qua khe hở trên túi Shia. Tôi có thể khẳng định, tia nhìn đó đang chiếu thẳng vào mình. Shia hình như chưa phát hiện ra chuyện đó, nói tiếp: “Cậu không biết chứ, lúc tớ tìm thấy nó, nó vẫn còn đang ngủ, bộ dạng trông khó coi lắm, nước miếng chảy ròng ròng. Không lẽ đấy là nguyên nhân khiến nó bị chủ đá ra đường?”.

Hai cái móng vuốt cào loạn xạ, cái đầu tròn tròn kia đã bắt đầu chui ra rồi. Tôi vô thức túm chặt lấy Shia. Shia thì vẫn hồn nhiên không biết gì, nói liên tục: “Cậu đừng kích động sớm thế. Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, nếu không tìm được chủ nhân cho nó, thì nó sẽ nổi điên lên đấy…”.

Đúng lúc này, một ngọn lửa bé xíu phun ra, đốt trụi mất mấy sợi tóc của tôi. Một thứ gì đó nho nhỏ màu vàng bay vọt lên, nhào thẳng vào mặt tôi. Trời đất bỗng tối sầm. Con rồng đó hình như không bám chắc được trên mặt tôi, thế là từ từ trượt xuống, rơi xuống đùi.

“Trời ơi…”

Xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán. Shia thì ngẩn người ra.

Vì thế, tiểu bảo bối của Loki không chết, nó híp mắt lại cuộn người trong lòng tôi, dụi qua dụi lại, dụi qua dụi lại: “Grừ… grừ… grừ…”.

Tôi túm lấy cổ con rồng, đặt nó xuống đất, quyết định lơ nó đi cho đời êm đẹp. Nhưng nó lại dùng hai cái chân nhỏ loạng choạng bước một đoạn, sau đó dang rộng bốn cái cánh dẹp lép, ôm lấy chân ghế, ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ vô cùng đáng thương, giống như một đứa bé con đang cố ôm chân người mẹ.

“A, a, tớ chưa từng nhìn thấy con kim dực long nào nhỏ như thế, dễ thương quá đi…”

“Con rồng của nhà ai thế, đáng yêu quá!”

“Cho tớ bế với, cho tớ bế với nào…”

Một đám con gái bu vào.

“Rồng vàng bốn cánh!” Một gã trai ngạc nhiên thốt lên: “Đây là thần thú chiến đấu mạnh nhất đấy…”.

Gã vừa nói xong, lửa đỏ hừng hực đã bùng lên quanh người tôi. Mấy cô gái vây xem đều bị hun cho đen thui mặt. Tôi đầu cúi xuống, con rồng nhỏ vẫn dùng bốn cánh ôm chặt chân ghế, ánh nhìn hung ác biến mất ngay tắp lự, lại nhìn tôi bằng ánh mắt tội nghiệp đáng thương: “Grừ grừ…”.

Mồ hôi lạnh túa khắp người, tôi run rẩy ôm lấy nó, đặt lên đùi, lắp bắp nói: “Lolo… đừng… đừng sợ”.

Oắt con này cứ làm như nó vừa bị ai bắt nạt, rưng rưng nước mắt, cuộn người lại, run rẩy trong lòng tôi. Mấy cô gái mặt đen thui đứng xung quanh, nhìn tôi và nó với vẻ mặt lạnh te.

Quả thật tôi từng ước mơ có một con kim dực long thật oai phong hùng dũng, nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện nuôi rồng. Bởi kim dực long lớn siêu chậm, cũng xấp xỉ tốc độ trưởng thành của Thần tộc, có khi còn chậm hơn ấy chứ. Muốn chờ đến ngày tên oắt Lolo này có thể vừa phun lửa ầm ầm vừa giết địch thay tôi… chắc phải đợi tới lúc tôi bảy mươi lăm tuổi mất. Nhưng nếu là dực long tự tay mình nuôi dưỡng, nó sẽ mạnh mẽ và trung thành hơn nhiều, thế nên đám nhà giàu, mỗi khi có con, đều sớm chuẩn bị một con rồng làm bạn với con mình, để chúng cùng nhau lớn lên.

Bởi thế, cũng không phải tôi xấu xa gì, lúc tưởng rằng Lolo đã chết, tuy tôi cũng có chút tiếc hận, song cũng âm thầm thở phào một hơi. Oắt con này bé một mẩu thế thôi, nhưng khả năng chứa của dạ dày thì vang danh khắp chốn. Nếu phải nuôi nó, chắc tôi tán gia bại sản sớm mất.

Nhưng mà sự việc rõ ràng là kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của tôi. Kim dực long từ bé đã biết phun lửa, chuyện này thì ai cũng biết. Đến tối, sau khi tìm được những ghi chép về kim dực long trong cuốn Vanir đại từ điển, tôi mới phát hiện ra một dòng chí mạng: Rồng con không thể khống chế được khả năng phun lửa. Lúc tôi đọc xong câu này, oắt con Lolo kia đã hoành hành sau lưng tôi, bay tới bay lui phun trái phun phải, bay tới bay lui phun trên phun dưới…

Tôi thức trắng đêm. Sáng hôm sau, tôi lết tấm thân đầy suy kiệt ngồi trên cự kình Ginnungagap, cực kỳ oán thán nhìn thằng oắt con Lolo kia bay giữa không trung, bị người ta vây quanh trầm trồ, cuối cùng không nhịn được mà túm lấy nó: “Mày mau lớn lên cho tao! Lớn lên!”.

Rất hiển nhiên, hành động này của tôi đã khiến những người xung quanh vô cùng bất mãn. Cuối cùng, những tràng chỉ trích của đám đông đã bị một mồi lửa của Lolo cắt đứt cái phựt.

Tôi cứ tưởng mình đã đủ già dặn, bị thời gian vật lên lộn xuống bao nhiêu năm, chỉ số cảm xúc tăng cao, chỉ số thông minh tụt dốc, nhưng thật không ngờ, tuổi trẻ vẫn cứ là tuổi trẻ mà thôi. Tính nhẫn nại của tôi cực thấp, tôi nuôi Lolo được hai ngày đã không nhịn được mà quăng nó cho Ferri, nhờ cô nàng đi mua thức ăn cho rồng và chăm sóc nó giúp tôi.

Ferri rất thích nghiên cứu về thú vật, cô nàng ôm lấy Lolo soi mói hồi lâu, sau đó dùng thuật ngữ chuyên môn phân tích công dụng của nhóc rồng này cho tôi nghe, kết quả là tôi nghe đến độ đầu ong ong phát nổ. Nhưng tôi cũng hiểu được đái khái như sau: Nó không phải là một con rồng tàn tật sinh non mà là giống rồng quý hiếm cực kỳ có giá, cánh nhỏ thân to, xương cốt vững chắc, đường cong uyển chuyển, khả năng phun lửa tuyệt vời. Thêm nữa, nó là rồng đực, thế nên năng lực chiến đấu chắc chắn hơn hẳn rồng cái. Sau khi lớn lên, có lẽ nó sẽ một chín một mười với thú cưỡi “Đàn ông nhiệt huyết” của Loki.

Tôi im lặng nhìn Lolo. Thằng nhãi con này là đực. Nếu là rồng cái thì tôi kiếm được cả đống tiền rồi. Tôi hỏi: “Nếu cắt cái chỗ kia đi thì nó có đẻ trứng được không?”.

“Thế đàn ông cứ cắt chỗ đó đi là sinh con được hả?”, Ferri nhìn tôi, mặt tỉnh bơ.

Tôi liếc nhìn Lolo đang kẹp chặt hai chân, toàn thân run rẩy, lại càng củng cố thêm ý định vứt quách con rồng này đi.

Lolo không hổ là kim dực long, rất có nhân tính, vừa bị tôi ném cho Ferri đã bắt đầu gào thét và phun lửa mù mịt. Tôi túm lấy mặt nó, nhấn mạnh từng chữ một: “Nếu mày còn dám làm ầm ĩ nữa, tao sẽ đem mày ra chợ đem bán luôn. Nhìn mày thế này, cho dù là bị đóng dấu đi chăng nữa thì bán vẫn không dưới bảy, tám trăm vạn đâu, tin không?”.

Hai con mắt to tròn trong veo như nước của Lolo đã bắt đầu ươn ướt, ngay lập tức nó chui vào trong lòng Ferri kêu rầu rĩ từng tiếng. Tôi tự động phiên dịch mấy tiếng rên rỉ kia như sau: “Vì sao mình không phải là rồng cái chứ? Hu hu hu hu”.

Thoát được ông thần con kia, tôi chợt nghĩ, đã lâu lắm rồi mình không nhìn thấy Loki. Không lâu sau đó, tôi lại nghe được tin đồn Loki và Gullveig đã chia tay. Không biết có phải do bắt nạt Lolo nhiều quá không, mà tôi thấy mình cũng bớt cảnh giác với Loki hơn nhiều, còn bỏ chút thời gian đi dạo quanh chỗ gần nhà hắn.

Vốn chỉ định đi dạo quanh một chút thôi, nhưng nếu có vô tình bắt gặp… thì cũng nên giả vờ bình tĩnh, đừng có cãi nhau với hắn làm gì.

Tôi vừa mới tới gần sân trước, đã thấy Gullveig ôm mặt lao ra, nướt mắt trào qua kẽ tay, trông vô cùng nhếch nhác. Cô nàng vừa nhìn thấy tôi, lập tức xoay người chạy sang hướng khác. Tôi gọi với theo: “Đại nhân Gullveig, cô sao thế?”.

“Quá đáng!”, Gullveig xoay lưng về phía tôi, nghẹn ngào nói: “Ta không biết mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao hắn lại đối xử với ta như thế?”.

“Là Loki sao? Anh ta làm gì cô?”

“Hắn quát ta… Nói muốn chia tay với ta”, Gullveig đưa tay cố lau sạch nước mắt trên mặt: “Hắn vốn là loại người như vậy đấy, ai đối xử không tốt với hắn, hắn lại càng thích người đó. Thế nhưng khi chiếm được trọn ven người phụ nữ đó rồi, hắn sẽ chán ngay lập tức. Là ta sai, ta quá nghe lời hắn, quá nghe lời hắn…”.

“Sao có thể thế được?”, nhất thời, tôi cũng chẳng biết phải nói sao: “Cô… cô đừng buồn quá”.

“Ena, cô không hiểu đâu. Bị người mình thích ghét bỏ, cảm giác này cô không hiểu được đâu…” Gullveig lắc đầu quầy quậy, bỏ đi thật nhanh.

Cô ta đi chưa được bao lâu, giọng nói của Loki đã vọng từ trên lầu xuống: “Xem đủ chưa?”.

Tôi ngẩng đầu lên. Hắn mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi thoải mái, hình như là mới tỉnh ngủ, mái tóc ngắn màu đỏ nhìn có vẻ rất mềm, rất mượt, nhưng hơi bù xù. Nói xong câu trên, hắn quay đầu, trở về phòng.

Tôi lập tức đu người lên lan can sân thượng: “Tuy việc này không liên quan gì tới tôi, thế nhưng… Gullveig thật lòng với anh, chuyện này ai cũng biết. Anh không nên đối xử với cô ta như thế.”.

Loki ngồi xuống sô pha, tự rót cho mình một ly rượu vang: “Ừ, gì nữa?”.

Nhớ tới những lời Gullveig thốt lên ban nãy, trong lòng tôi lại có chút xót xa. Chẳng lẽ Loki quả thật giống như lời Gullveig nói, khi đã chiếm hữu được hoàn toàn một người con gái, hắn sẽ bắt đầu chán ghét người ta?

Thế nên, trước đây hắn đối xử tốt với tôi như thế, đều là vì còn chưa chiếm được tôi? Sau đêm hôm đó, hắn thỏa mãn rồi, đến nên đến một ngày tôi không còn chiều theo hắn nữa, hắn liền nghĩ tôi có tồn tại hay không cũng không quan trọng? Dù chiều theo hắn, tôi cũng chỉ có thể rơi vào kết cục như Gullveig mà thôi?

Cũng không sao, tôi… tôi có yêu hắn đâu. Chỉ là đột nhiên thấy lòng mình nguội lạnh.

“Vào đây ngồi đi, đứng mãi ngoài đấy không thấy mệt sao?”, Loki mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang.

Chọn tập
Bình luận
× sticky