Đông qua xuân đến, tiết trời dần trở nên ấm áp. Loki mê man trên giường hai mươi mấy tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy lại không chịu ăn gì. Tôi vội vào nhà bếp, tối mắt tối mũi, vật vã hơn hai tiếng, cuối cùng nấu được một bát canh thuộc hàng miễn cưỡng chấp nhận được, bưng tới bên giường cho hắn: “Loki, uống chút canh đi”.
Nhưng hắn dường như không nghe thấy lời tôi nói, giữ nguyên tư thế quay lưng về phía tôi. Tôi lại gọi thêm vài tiếng nữa, hắn vẫn không có phản ứng gì. Tôi vòng ra phía trước mặt Loki, ngồi xuống: “Mồm miệng có nhạt nhẽo thế nào cũng phải ăn vài miếng chứ. Nếu anh không có sức mở miệng thì để tôi đút cho anh”.
Hai con mắt vô hồn của hắn nhìn thẳng về phía trước, môi tái nhợt, khô nứt, mái tóc đỏ như mất đi hoàn toàn sức sống, xõa tung trên gối. Thiếu đi nét kiêu ngạo cùng vẻ mặt bừng bừng sức sống mọi khi, Loki lúc này chỉ như một thiếu niên bình thường đang trong cơn bệnh nặng.
Đợi một lúc lâu hắn vẫn không phản ứng gì cả, tôi đứng lên, đắp lại chăn cho hắn, định bụng ra ngoài. Đột nhiên hắn túm tay tôi lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên tia tuyệt vọng. Thế nhưng, hắn chỉ há mồm ra, định nói gì đó mà chẳng thốt thành câu, cuối cùng lại nhắm mắt, trùm chăn kín đầu.
“Nếu muốn ăn gì thì gọi một tiếng, tôi xuống lầu một chút.”
“… Nếu cô dám chạy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu”, câu nói mơ hồ vọng ra từ lớp chăn dày.
Lúc này tôi mới nhớ ra, khi bị bệnh, ma pháp của Loki sẽ yếu đi rất nhiều, lúc này tôi thừa sức xông ra ngoài. Tôi nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Tôi về nhà lấy chút đồ, sẽ về nhanh thôi”.
Sau khi đóng cửa, tôi nghe thấy tiếng Loki gọi, còn có cả tiếng hắn xuống giường nữa. Thế nhưng lúc này mà không đi thì không biết lúc nào mới có cơ hội để về, nên tôi nhanh chóng lao ra cửa. Tôi tạt qua nhà một chuyến, kiểm tra thư từ, nhanh chóng lật mấy bức thư ủy thác mới nhất ra xem, sau đó bỏ vài thứ cần dùng vào túi, lên lầu lấy ít nguyên liệu, quần áo và thuốc men, sau đó vác cả đống đồ chạy về nhà Loki.
Sau khi về tôi chẳng thấy Loki đâu, nghĩ bụng chắc hắn lại tới cung điện Hỏa thần rồi, thế là tôi vội vàng cất đống thuốc men cẩn thận, sau đó thẳng tiến cung điện Hỏa thần. Thế nhưng vừa mới tới gần cung điện, tôi đã thấy cảnh Gullveig đang cố sống cố chết túm lấy tay áo Loki, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Loki, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi, tỉnh táo lại một chút có được không!!!”.
Loki không thèm để ý, nhăn mày gạt tay cô ta ra, rồi đi vào bên trong cung điện. Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, chỉ lát sau Gullveig đã đứng chắn trước mặt hắn: “Bất kể là chủ thần hay là bản phục chế có gắn đá Linh Hồn, trên đời này cũng chỉ có thể có một mà thôi, đã có một người rồi, dù phục chế tiếp cũng không thành công được, chuyện này anh phải biết chứ. Frigg số 2 đã được gắn đá Linh Hồn, anh tiếp tục phục chế chủ thần cũng có nghĩa lý gì đâu?”.
“Đó là chuyện của ta, liên quan gì đến cô?”
Loki vòng qua người cô ta, tiếp tục vào bên trong cung điện. Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, câu nói của Gullveig đã chặn bước chân hắn lại: “Kỳ thực anh vốn đã biết Ena chính là Frigg số 2, đúng không?”.
Loki đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
“Em không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng chuyện Odin thức tỉnh chắc chắn có liên quan tới Ena. Với tính cách của hắn, không thể có chuyện bất ngờ thức tỉnh trước lúc rời khỏi Vanaheim như thế được.” Gullveig nhìn theo bóng lưng Loki, nói chầm chậm từng chữ một: “Chỉ có nụ hôn chân thành của thần Tình yêu mới có thể khiến hắn ta thức tỉnh vô điều kiện… Có người báo cho em biết, trước khi Odin rời đi, hắn đã đi cùng với Ena một đoạn đường”.
Thân thể Loki cứng lại, nhưng hắn vẫn im lặng không lên tiếng.
“Có lẽ sức mạnh của Ena có thể sánh được với thần Tình yêu kiếp trước, nhưng người Odin yêu là Frigg, chứ không phải một bản phục chế có khả năng trở thành thần Tình yêu! Thế nên, Loki, anh tự hỏi lại bản thân mình xem, người anh muốn là thần Tình yêu, hay là Frigg???”
“Cô ta không phải Frigg số 2”, Loki thờ ơ nói, “Cô ta còn chưa có đủ tư cách làm bản phục chế của Frigg”.
Không muốn nghe thêm bất cứ câu nào nữa, tôi ôm đầu, bước giật lùi lại phía sau.
“Nếu anh đã không coi Ena ra gì như thế, thì trả lại tự do cho cô ta đi, thông báo với bên ngoài, Ena là Thần tộc được phục chế, xóa bỏ hôn ước với cô ta, sẽ chẳng có ai nói anh làm sai cả. Chứ với bộ dạng bây giờ của anh, tất cả mọi người sẽ nghĩ Loki vĩ đại đã phải lòng một sinh mệnh được tái tạo nhờ thuật luyện kim…”
“Câm miệng”, Loki đột ngột quay đầu lại, ánh mắt đỏ rực, “Những gì cô đang nói, là sự sỉ nhục đối với Frigg!”.
“Anh cũng tự biết mình đang sỉ nhục Frigg?”, nói đến đây, giọng nói của Gullveig trở nên mềm mỏng hơn nhiều: “Thực ra trước khi Odin thức tỉnh, em cũng như anh, tưởng rằng Ena chính là Frigg. Thế nhưng, giờ Odin đã thức tỉnh rồi. Nghĩ lại mà xem, Frigg là một người như thế nào, vừa xinh đẹp tuyệt trần lại cao quý không gì sánh được, Ena có chỗ nào có thể sánh với nàng? Bây giờ anh dây dưa không rõ với một thứ hàng loại hai như thế, không phải đang sỉ nhục nàng sao?”.
Ánh mắt Loki tối sầm, lại im lặng không nói câu nào.
Đến bây giờ, rốt cuộc tôi cũng hiểu ý của hai người họ.
Vị chủ thần bị hủy diệt cả thể xác lẫn linh hồn kia chính là Frigg. Muốn nàng sống lại, chỉ có một cách, là phải có một vị thần cùng đẳng cấp với nàng, dùng chính tính mệnh của mình giúp nàng thức tỉnh. Thế nhưng chỉ có một vị thần duy nhất cùng đẳng cấp với nàng, đó chính là Odin. Vậy nên, ngày trước Gullveig và Loki đều nghĩ tôi chính là Frigg, cũng vì lẽ đó mà Loki từng cho dừng việc phục chế Frigg lại.
Thế nhưng Odin không chết, nên bọn họ cũng xác định chắc chắn rằng tôi chỉ là bản phục chế mà thôi.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến thái độ của Loki đối với tôi đột nhiên thay đổi.
Bức tranh kẹp giữa quyển sách ngày ấy, vốn chẳng phải là tôi.
Tôi bây giờ, ở bên cạnh hắn, không ngừng cố gắng, không nề hà muốn thử cứu vãn mọi thứ thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Trong mắt Loki, con bé Ena có mái tóc cùng đôi mắt màu đen như mực này, cho tới giờ vẫn đều là cái bóng của vị nữ thần xinh đẹp cao sang kia.
Gullveig tiến lên, dè dặt mà dịu dàng ôm lấy Loki, cứ như đang cố an ủi vỗ về một con sói nhỏ bị thương.
Tôi nhẹ nhàng lùi lại phía sau, quay về nhà Loki, dọn dẹp hết đồ đạc, sau đó chạy tới bên ngoài hoàng cung Hoenir. Có thể mảnh đất Vanaheim này vốn không thích hợp với tôi, thôi thì tới một thành phố khác, làm lại từ đầu, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Mặt trời dần ngả về tây, giờ chính là lúc mà ánh tà dương phía chân trời song song với khối kiến trúc vàng kim của hoàng cung. Hàng vạn tia sáng rực rỡ phủ lên mảnh đất rộng lớn này, cùng với ba bức tượng thần Lửa, thần Mặt trời và thần Ánh sáng trên đỉnh hoàng cung nữa.
Phía trên cầu thang dường như dài vô tận, có bóng dáng một người con gái.
Nàng mặc chiếc áo choàng dài trắng tinh khôi như đợt tuyết đầu mùa, bên hông thắt dải đai lưng vàng óng ánh, trên đó có treo một chuỗi chìa khóa bạc. Mái tóc vàng dài đến tận mông, giữa làn mây tóc ấy lấp ló vài sợi lông vũ trắng tinh.
Cảnh tượng đó, khiến cho đám lính canh gác đều ngẩn người.
Thậm chí chẳng có một ai dám bước ra hỏi chuyện nàng.
Đúng lúc này, Freyr dẫn theo một đám người đi qua, nhìn thấy nàng cũng trợn tròn mắt lên.
Ánh sáng hoàng kim tỏa ra từ phía sau người con gái ấy vô cùng chói mắt, thế nên tôi không nhìn rõ gương mặt nàng. Bóng của nàng kéo dài trên mặt đất, thật dài, gần như bao trùm cả người tôi.
Một lúc lâu sau, Freyr vẫn không tin vào mắt mình: “Là… Bệ hạ sao?”.
“Freyr, đã lâu không gặp”, nàng bước lên mấy bước, nở nụ cười mỹ lệ nhất thế gian: “Ta đã trở về”.
Mỗi bước chân của nàng đều tỏa ra thứ khí chất cao quý vô ngần. Thế nhưng, trong giây phút nhìn rõ gương mặt của nàng, tôi lại chẳng nhận ra ngay rằng hai chúng tôi giống hệt nhau.
Từ trước tới giờ, Freyr khi nào cũng ung dung giữ lễ, nhưng lúc này hình như phản ứng bị chậm mất nửa nhịp so với người thường, nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Ta… ta không nhìn lầm chứ? Sao có thể thế được, không phải ngài đã sớm… Hay là, ngài mới được phục chế?”.
“Cái thằng bé này, chẳng thay đổi chút nào”, nàng cười khẽ: “Có phải lại chuẩn bị nói cái gì mà ta muốn bỏ Odin rồi gả tới đất Jotunheim đúng không?”.
“Trời ơi, là thật sao… Chuyện này thật không thể tin nổi. Ngài chờ một chút, để ta đi gọi Loki, ta dám cá hắn mà thấy ngài chắc chắn sẽ phát điên luôn.”
“Chờ đã”, nàng bước lên phía trước, trong ánh mắt vàng kim chất chứa nét đau buồn: “Ta … vẫn chưa biết mình sẽ đối diện với hắn thế nào”.
“Ngài cứ từ từ mà nghĩ. Ta đi lôi hắn tới đây, cũng mất một lúc lâu. Ngài không biết mấy ngày gần đây hắn điên điên dở dở thế nào đâu…” Mới nói đến đây, tiếng của Freyr đã biến mất đằng sau tòa lầu tháp cao vút.
Người con gái tóc vàng bất đắc dĩ nở nụ cười, hai tay đan vào nhau, bất an đi đi lại lại, đúng lúc nàng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp tôi vẫn đang thất thần đứng đó. Vốn chỉ là lơ đãng chạm phải ánh mắt nhau, nhưng ngay lập tức, nàng đã kinh ngạc nhìn tôi chăm chú: “Cô…”.
Tôi cân nhắc câu từ trong chốc lát, sau đó giải thích ngắn gọn với nàng: “Mấy tháng trước đây, tộc chúng ta và tộc Aesir có chiến tranh. Tôi là thần Tình yêu được phục chế, vốn là để thay thế Frigg ra chiến trường. Thế nhưng sau đó hai tộc ký kết hiệp định đình chiến, nên tôi lại sống như một Thần tộc bình thường.”
“Loki và mọi người suy nghĩ thật chu đáo.” Nàng cười khẽ, không hề có chút địch ý nào với tôi, “Nhưng bề ngoài của cô thực ra khác ta nhiều lắm, khí chất rất thần bí, thế nên cũng không thể coi là bản phục chế được, đúng không. Nói cho ta biết tên của cô”.
“Ena.”
“Ena”, nàng khẽ gật đầu, “Rất vui được biết cô, ta là Frigg”.
“Tôi biết.”
Nhìn nụ cười như cơn gió đầu xuân của nàng, tôi đột nhiên phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và Frigg: Từ trước tới nay, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi không biết phải biểu đạt nó bằng cách nào, thậm chí nở một nụ cười cũng thấy như tra tấn. Đừng nói là tôi không giống con gái, thậm chí còn chẳng có điểm gì giống một Thần tộc bình thường. Mà nàng, đúng như lời Loki từng nói, cực kỳ chói mắt, cực kỳ xinh đẹp, là vị thần Tình yêu được ánh sáng vây quanh.
Ánh nắng chiều trải dài trên mặt đất, vừa ấm áp vừa đem lại cảm giác thần thánh, thiêng liêng.
Bên dưới hoàng cung là đất vương đô mênh mông rộng lớn, từng tòa kiến trúc đan vào nhau như những khối vàng lấp lánh, cùng với ánh nắng chiều, trải dài đến tận đường chân trời phía xa xa, sau đó như hòa làm một với vầng mặt trời khổng lồ.
Sắp phải nói lời tạm biệt với mảnh đất mình đã sống bao năm rồi.
Tà váy trắng tinh khôi của Frigg bị nhuộm một tầng nắng chiều nhàn nhạt. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tơ vàng cùng lông vũ trắng mềm mại đong đưa. Nàng vô thức vươn tay vén tóc ra sau gáy, động tác nhỏ thôi mà vẫn đẹp đến kinh người, khiến hai người đứng sau lưng nàng cũng phải ngẩn ngơ.
Đó là Loki và Gullveig.
Gương mặt Gullveig vừa căng thẳng vừa kinh ngạc, còn Loki lại không biểu hiện gì. Hắn chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng.
Frigg dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên xoay người lại.
Sau đó là một khoảng lặng rất dài.
Mãi đến khi ánh nắng mặt trời tắt hẳn, có vài vì sao bé nhỏ đã bắt đầu le lói trên bầu trời.
“Loki… Ta trở về rồi”, giọng nói của nàng vừa tinh tế vừa mềm mại. Sau khi nói xong câu đó, thân người nàng còn khẽ run lên, quả thực khiến người nghe không khỏi động lòng.
Loki vẫn chẳng nói gì, chỉ đứng yên lặng, lặng lẽ nhìn nàng. Bệnh của hắn chưa khỏi hẳn, bờ môi trắng bệch, thân thể cũng gầy gò hơn thường ngày rất nhiều. Có lẽ bị thái độ của hắn ảnh hưởng, Frigg nghiêng đầu sang bên, hai mắt hoe đỏ:
“Chàng … không chào đón ta sao?”
“Vì sao không về chỗ Odin?”, đây là câu đầu tiên Loki thốt ra, thờ ơ, lạnh nhạt. “Hay là vì hắn đã hy sinh mạng mình để cô sống lại, giờ cô không còn chỗ nào dựa vào nữa nên phải tới bên ta?”
Frigg vội ngẩng đầu: “Không, Odin vẫn còn sống, chuyện ta thức tỉnh không liên quan gì đến hắn”.
“Vậy thì cô là giả rồi. Nói, là bản phục chế số bao nhiêu?”
“Freyr vẫn thế, không ngờ ngay cả ngươi cũng không thay đổi chút nào. Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ có chút đau lòng, sẽ có chút hối hận. Loki, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi”, nước mắt bồi hồi nơi khóe mắt Frigg, “Ngươi lúc nào cũng cao giọng nói thích ta, nhưng có chuyện nào ngươi làm không mà không tổn thương ta? Odin thực sự tốt hơn ngươi rất nhiều”.
“Odin tốt hơn ta rất nhiều… Xin lỗi, câu này ta nghe nhàm tai lắm rồi”, Loki cười lạnh: “Nếu lần này cô chỉ định trở về để nói, cô căm hận những gì ta đã làm trước đây, thì phiền cô cút về Asgard tìm thằng chồng tử tế của cô đi”, nói xong, Loki xoay người đi thẳng.
Rất hiển nhiên, phản ứng của Loki khiến tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng.
Nhưng tôi không thấy ngạc nhiên, từ trước đến nay hắn vốn là người như thế.
“Chờ chút đã… chẳng lẽ ngươi không có câu gì muốn nói với ta sao?”
Loki dừng bước, đột nhiên xoay người đi tới bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi: “Ta đã đính hôn rồi, tâm tư đều đặt cả ở người vợ chưa cưới này, không còn hơi sức đâu mà để ý tới cô”.
Frigg hoảng hốt: “Ngươi nói… cô ta?”.
“Đủ rồi đấy, Loki”, tôi hất tay hắn ra: “Anh không còn là trẻ con nữa, đừng làm mấy chuyện khiến mình sau này phải hối hận. Anh xem, Frigg chẳng phải đã trở về rồi sao, hơn nữa việc đầu tiên nàng làm sau khi sống lại là về đây tìm anh, anh nên quý trọng cơ hội này mới phải”.
Loki giật mình, ngơ ngác nhìn tôi.
“Vài ngày sau tôi sẽ dọn đi, trước khi đi tôi sẽ tới tìm anh để hủy hôn ước”, tôi cười với hắn: “Chăm sóc thân thể cho tốt, đợi được hạnh phúc tới cũng không dễ dàng gì”.
Tôi ôm theo bao lớn bao nhỏ, nhanh chóng bước vào ma trận vận chuyển, xuống tới bên dưới hoàng cung.
Đứng trong dòng người, chờ cự kình để về nhà, tôi nhắm chặt đôi mắt ướt lệ, tự nhủ mình cũng biết diễn quá ấy chứ. Còn về chút ít không cam lòng cùng đau đớn kia… Chắc sẽ mau chóng biến mất thôi.
Sau khi về nhà, tôi tốn cả một buổi tối để sắp xếp đồ đạc, chỉ là, tình cảm với nơi ở hơn ba mươi năm này, thật sự đã sâu đậm quá rồi. Lúc Shia về nhà còn dẫn theo cả Teese, trên tay là một đống đồ – kết quả của một buổi điên cuồng “chém giết” dãy phố mua sắm.
Shia không hề ngại phiền phức, chạy ngay về phòng thay quần áo cho Teese ngắm, nhưng mấy câu Teese nói nào có vào được tai cô nàng, Shia chăm chăm sải bước trên đôi giầy cao gót, tay nắm váy, đi qua đi lại trước gương, rồi sau đó, lại thay ngay một bộ khác với tốc độ nhanh hơn sao Chổi.
Teese nhìn theo cô nàng với vẻ mặt thật cô đơn, cuối cùng, Shia vẫn thắng.
Tôi đột nhiên nhớ tới ngày trước, có lần nói chuyện với Shia về Thor.
“Em yêu à, tình yêu cũng chia thành hai loại, có biết không? Một là chinh phục và bị chinh phục. Loại còn lại là chinh phục và chống trả. Rất nhiều phụ nữ đều có khát vọng mãnh liệt muốn bị một người nào đó chinh phục, nhưng Shia này không thế. Cái tớ quan tâm, không phải là quá trình của một câu chuyện tình yêu, mà là kết quả”, Shia đắp mặt nạ dưa chuột, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ muốn thắng”.
Lúc đó tôi còn ôm bụng cười đến nỗi lăn từ trên giường xuống đất, không phải vì câu nói của Shia có gì đáng cười, mà là nói xong câu đó, cô nàng lập tức gỡ ngay một miếng dưa chuột trên mặt ra, bỏ vào miệng nhai rôm rốp. Ai ngờ gỡ có một miếng, toàn bộ đám còn lại cũng rơi xuống theo dây chuyền, rơi xuống đất bằng sạch.
Hai ngày kế tiếp, sau khi trở về từ hoàng cung Hoenir, Shia nói với tôi, Frigg có thể sống lại, đều là nhờ công lao của nữ thần Bóng đêm Nott[1], nhưng nàng chỉ có ký ức của kiếp trước và không có cách nào thức tỉnh.
[1] Trong thần thoại Bắc u, Nott là nữ thần đại diện cho bóng tối. Nàng là con của người khổng lồ Norvi, có ba đời chồng. Lần lên xe hoa thứ hai là với Annar, sinh ra nữ thần Đất Jord – cũng chính là mẹ Thor sau này. Nhưng trong truyện này, Thiên Lại Chỉ Diên xây dựng nhân vật Nott là mẹ của Frigg.
Lúc này, tôi cũng sắp xếp đồ đạc xong xuôi, liền tới nhà Loki một chuyến. Quản gia để tôi lên thẳng tầng hai. Tôi thấp thỏm gõ cửa, chỉ một lúc sau cửa đã mở.
Người đứng trước cửa là Frigg, nàng mặc một bộ áo ngủ của nam. Mái tóc nàng vẫn ẩn hiện mấy sợi lông vũ trắng tinh như tuyết, chỉ có điều đã được buộc hờ lên, thiếu vài phần cao quý hư vô, nhưng lại thêm vài phần dịu dàng chân thực. Nàng nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, sau đó nở nụ cười: “Ena, lại gặp cô rồi”.
Tôi cũng cười với nàng: “Loki có đây không?”.
Lời vừa dứt, một bàn tay đã ôm gọn thắt lưng Frigg, Loki xuất hiện phía sau nàng: “Có chuyện gì?”.
“Tôi tới hủy hôn ước.”
“Vào đi rồi nói.”
Loki mở rộng cửa phòng. Hắn cũng đang mặc áo ngủ, trong phòng giường chiếu bừa bộn, chiếc áo choàng trắng cùng thắt lưng vàng của Frigg vắt hờ trên ghế. Tôi cắn chặt răng, quay mặt không nhìn. Hắn rất tự nhiên nằm dài trên giường, vòng tay ôm Frigg vào lòng.
“Nói đi, cô muốn thế nào?”
“Tôi chỉ muốn gỡ bỏ Lời thề trói buộc.”
Loki vuốt ve mái tóc vàng óng ả của Frigg, mắt đăm đăm nhìn ngắm những sợi tóc như mang trong mình ánh sáng ấy: “Muốn giải trừ Lời thề trói buộc, nhưng có công khai với người ngoài không cũng không quan trọng?”.
“Đúng thế.”
Loki bỗng nhiên dừng tay lại, im lặng không nói gì.
“Loki, còn một chuyện phiền phức nữa”, Frigg nắm tay hắn, “Thần Tình yêu chỉ có một, nhưng trên người Ena đã khảm đá Linh Hồn của em rồi… Nếu cô ấy còn sống thì em không thể thức tỉnh được”.
Loki nhìn nàng.
Tôi nhìn Frigg, không dám tin những gì mình được nghe, tất cả sầu muộn ban nãy đều biến thành kinh hoàng tột độ: “Cô không thể bắt tôi chết được”.
“Đương nhiên không phải thế, còn có biện pháp khác mà”, bàn tay kia của nàng cũng áp lên tay Loki: “Lấy đá Linh Hồn ra, sau đó khảm đá Linh Hồn của một thần tộc Aesir bình thường lên cô là được”.
“Vậy có khác gì giết tôi!”
Frigg bặm môi, nhìn tôi bằng ánh mắt đăm đăm: “Thế nhưng, Ena, ta mới là thần Tình yêu đích thực…”.
Loki quay sang nhìn tôi, sau đó bước lại gần.
“Không, Loki, các người không thể làm thế được!” Cả người tôi run bắn lên, đi giật lùi về phía sau. “Mặc kệ các người nói thế nào, tôi vẫn là một con người có năng lực tư duy độc lập, các người không thể làm thế với tôi được!!”.
“Ai nói ta muốn giết cô?”, Loki đứng trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống: “Không giết cô, nhưng cô phải ở lại Vanaheim. Nếu đã chiếm vị trí chủ thần, vậy thì cố mà hoàn thành nghĩa vụ của chủ thần đi, đời đời trung thành tận tụy với hoàng thất Vanir”.
“Loki…”, Frigg nhíu mày nhìn hắn.
“Được.” Tôi nghe thấy thanh âm run rẩy của mình vang lên trong phòng: “Cái này tôi làm được”.
“Giờ cô có thể đi rồi.”
“Chờ chút đã… Vậy lúc nào hôn ước bị hủy bỏ?”
“Cô còn nghĩ tới chuyện hủy bỏ hôn ước?”
“Đương nhiên.”
“Lúc này cô đang có chuyện nhờ ta, vậy thì phải tỏ thái độ cầu xin người khác chứ”, nụ cười của Loki lạnh lùng như đá, “Không biết cách lấy lòng người khác sao?”.
“…Anh muốn tôi làm thế nào?”
“Cởi quần áo ra.”