Đó là một buổi tối thật lâu, thật lâu về trước. Xa xưa tới độ cuộc chiến Hoàng hôn của chư thần còn chưa bén lửa, Thần tộc mới tách thành hai bộ lạc, Chúa tể của các vị thần – Odin cùng Hỏa thần – Loki vừa kết nghĩa anh em, đô thành Asgard cũng mới thành hình…
Tối đó, cơn gió nhẹ đã đưa bốn cô gái trẻ lạc bước tới chốn này.
Rừng cây trống trải, những nhánh cây đung đưa trong gió, giữa băng nguyên rộng lớn văng vẳng một giọng ca trong trẻo vô ngần:
Ở ngoài biên giới Vanaheim, nơi vùng đất xa xăm ấy, có một thế giới lạ kỳ.
Rời khỏi tòa thành hùng vĩ, có một nơi tên gọi Jotunheim, có một vùng đất vô cùng xinh đẹp – Jotunheim.
Ở nơi đó, vạn vật tỏa sáng, tinh tú lấp lánh, dù nhắm chặt hai mắt vẫn có thể thấy ánh sáng ngập tràn – Jotunheim.
Để chúng ta dạo bước trong gió đêm, hỡi anh em, hãy khoác trên mình trang phục ngày lễ hội, thế giới bên ngoài thật rộng lớn biết bao.
Nghe đi, đó là Jotunheim.
Nhìn đi, đó là Jotunheim.
Hỡi anh em, hãy khoác trên mình trang phục ngày lễ, chúng ta sẽ thúc ngựa dạo qua quê hương của những kẻ Khổng lồ.
Đèn đuốc sáng rực như tinh tú, thiếu nữ trong bộ váy trắng ngần, ngát hương giữa đêm tối.
Chúng ta vắt vẻo trên cỗ xe ngựa, đi ngắm nhìn những tay thương thần thánh trong lễ hội xứ Khổng lồ.
Chúng ta cười đùa rộn rã, đóng kín cổng thành, thề chẳng về nhà nếu chưa hôn được người con gái mình thương…[1]
[1] Cải biên từ lời bài hát trong phim Wall.E của đạo diễn Andrew Stanton.
Phương bắc là Niflheim – vương quốc băng giá, được phủ một màu xanh lam mờ ảo, phương đông là rừng rậm tối đen như mực, con đường dẫn tới xứ sở của những kẻ Khổng lồ – Jotunheim.
Những cô gái trẻ dạo bước trên ranh giới của hai vùng đất, vừa như xé toạc sự huyền bí của đêm đen, vừa như rơi vào vực sâu vô tận.
Bốn cô gái ấy, hai người tóc vàng, hai người tóc nâu. Hai cô gái tóc nâu đều để tóc xoăn, dài chấm thắt lưng, vóc người khá giống nhau, nhìn qua sẽ tưởng là chị em sinh đôi cùng trong một trứng. Cô gái tóc vàng dẫn đầu cả nhóm, vóc người mảnh khảnh, cao ráo, tuy màu tóc rất rực rỡ, nhưng lại quá ngắn, gương mặt không son phấn, quần dài giày thấp, thêm cả dáng đi nhanh nhẹn đó nữa, khiến nàng trông giống như một gã thiếu niên.
Cô gái mặc váy trắng đi sau cùng thấp hơn cô gái tóc ngắn kia một chút, mái tóc dài buông sau lưng, trong bóng đêm, mái tóc như được vây quanh bởi ngàn vạn con đom đóm, màu vàng kim ấy xán lạn, đẹp đẽ vô cùng. Thế nhưng hơn cả mái tóc, gương mặt ngọt ngào tươi trẻ của nàng lại càng khiến người ta phải chú ý hơn, nhất là lúc này đây, nàng khẽ nhăn mày, nhẹ nhàng kéo áo cô gái có dáng vẻ giống con trai kia: “Chị ơi, đừng đi nữa, em sợ lắm”.
“Thế này mà em đã sợ rồi á?” Cô gái tóc ngắn quay đầu lại, nhìn một trong hai cô gái tóc nâu, nói: “Hlin, đưa Fulla về đi. Ta đi với Gna được rồi”.
“Điện hạ, em không muốn về đâu”, Hlin lắp ba lắp bắp nói, sau đó trừng mắt nhìn Fulla.
Fulla dừng lại, quay đầu nhìn phía sau lưng. Nàng chỉ thấy một mảng tối đen như mực, bóng đêm trải dài đến mênh mông, những tán cây khẽ lay động trong không gian tối tăm u ám. Nàng nuốt nước bọt, sau đó quay đầu lại nói với cô gái tóc ngắn: “Chị Frigg, coi như em chưa nói gì đi”.
Không sai, cô nàng tóc ngắn giống hệt con trai này chính là Frigg, con gái của Fjorgyn và nữ thần Nott, nàng là cô gái có địa vị cực kỳ cao quý của tộc Vanir, nhưng lại bị bao người chế giễu là đứa con hoang, cha không thương mẹ chẳng cần – Frigg.
Frigg nhướng mày, chỉ về phía xa xa, nói: “Hôm nay nếu chúng ta không vượt qua được hẻm núi kia thì sẽ không trở về”. Nói xong nàng búng tay một cái thật vang, phi người nhảy qua thân cây đổ rạp trên đường, tiếp tục nghêu ngao hát:
“Chúng ta cười đùa rộn rã, đóng kín cổng thành, thề rằng chẳng về nhà nếu chưa có được nụ hôn của cô gái mình thương…”
Ba nàng thị nữ chỉ biết nhìn nhau.
Đó rõ ràng là một hang động lớn sâu hun hút… Đó có thể gọi là hẻm núi sao?
Kỳ thực ai cũng sợ phải đi tiếp, nhưng trừ Fulla mỏng manh yếu ớt ra, chẳng ai dám nói muốn về nhà… Đường về còn khiến các nàng run rẩy hơn nhiều.
Thật ra, không phải Frigg không sợ, nhưng so với mối nguy hiểm chết toi nào đó có thể sắp sửa ập xuống đầu nàng thì việc phải về nhà đối mặt với ông cha già quen thói lăng nhăng ham gái, cộng thêm một cô em gái không biết chui từ chỗ nào ra, còn khiến nàng chùn chân hơn nhiều.
Ba mươi lăm năm trước, Thần tộc vẫn chỉ là Thần tộc, không phân biệt Aesir hay Vanir. Thế nhưng việc ai được ngồi lên ngôi vị Chúa tể của các vị thần lại là một vấn đề hết sức to lớn. Thần Biển Njord không đồng ý để Odin trẻ tuổi ngồi lên vị trí chí cao vô thượng ấy, vì vậy liền ra lệnh trục xuất Odin ra khỏi lãnh thổ Vanaheim. Lúc đó, rất nhiều Thần tộc đã bỏ đi cùng với Odin để tìm một miền đất lý tưởng mới.
Từ đó về sau, Njord gọi những Thần tộc ở lại Vanaheim là Thần tộc Vanir, còn những kẻ bỏ đi theo Odin là Thần tộc Aesir, có tên khác là những kẻ lưu vong.
Cha của Frigg bằng lòng ở lại Vanaheim, trung thành với thần Biển, còn mẹ nàng lại ra đi cùng với Odin, quan hệ vợ chồng của hai người chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Frigg lúc đó mới bập bẹ học nói, không chịu nổi việc di chuyển liên tục bất kể ngày đêm, nên Nott đành phải để nàng ở lại Vanaheim.
Không lâu sau, tin Odin định cư ở vùng đất Asgard, xây dựng cung điện đã truyền khắp mọi nơi, rất nhiều Thần tộc Vanir sau khi nghe tin này đã làm phản, bỏ tới Asgard. Njord tức giận vô cùng, mang theo rất nhiều Thần tộc Vanir tới Jotunheim để cầu xin giúp đỡ. Vốn dĩ đối thủ giao chiến với đám người Khổng lồ là quân đội của Odin. Những người Khổng lồ lẽ ra không dính dáng gì đến Njord, nhưng Njord đi lần này, liền biến mất liền mười mấy năm.
Njord sau khi chiến thắng trở về, liền kể cho mọi người nghe rất nhiều câu chuyện thấm đẫm vinh quang về việc giao chiến và đánh thắng đám Khổng lồ, tất cả Thần tộc Vanir đều cực kỳ sùng bái hắn, ý chí chiến đấu vì bộ tộc càng thêm kiên định.
Frigg từng hỏi hắn rằng cha nàng đi đâu, nhưng Njord chỉ nói vài câu vô thưởng vô phạt cho có lệ.
Mãi đến mấy hôm trước, cha nàng mới trở về, còn dẫn theo một cô gái vô cùng đáng yêu. Cha nàng nói, đó là em gái con, tên Linde, con gái của ta và mẹ kế của con ở tộc Khổng lồ.
Chuyện Frigg muốn làm bây giờ, giống hàng tá những đứa con gái có tính chiếm hữu cực lớn khác là đi tìm mẹ kế ‘nói chuyện’ một hồi… Không, còn lâu nàng mới thừa nhận bà ta là mẹ kế, đối với nàng mà nói, bà ta chỉ là một người đàn bà mà cha nàng vớ bừa trên đường thôi.
Nàng không biết mình sẽ ‘nói chuyện’ thế nào, thậm chí ngay cả lời mở đầu cũng chưa thèm nghĩ, thế mà đã vác hành lý, đạp bước trên con đường dẫn tới Jotunheim.
Bầu trời tối đen như mực. Đưa mắt nhìn ra phía xa, bên phải là lục địa giá băng âm u mờ mịt, bên trái là khe nứt Ginnungagap.
Phía trên khe nứt Ginnungagap có một cây cầu. Cây cầu đó được dựng lên bởi hài cốt của một con rồng cực lớn. Phần xương ngực cong lên phía trên, trở thành vô số những cây cột đỡ. Bên dưới là vực sâu hun hút, tối đen như mực, khiến bốn cô gái trẻ đều nuốt nước bọt.
“Đi thôi.” Frigg vỗ ngực mấy cái, sau đó dẫn đầu cả đám, bước lên cây cầu làm từ xương của rồng khổng lồ, tiến nhanh về phía trước.
“Đừng nhìn xuống dưới, đừng nhìn xuống dưới”.
Ba cô gái phía sau cũng run rẩy bước lên cầu. Lúc này, Fulla sơ ý đá phải một hòn đá phía trước, trượt chân, kinh hãi hét ầm lên. Viên đá lăn theo rìa cầu, rồi rớt xuống khe nứt phía dưới, nhanh chóng bị bóng đen nuốt chửng, hoàn toàn không có tiếng vọng nào.
Chân Fulla liền nhũn ra như bún, túm chặt lấy xương sườn con rồng, không dám nhúc nhích dù chỉ một phân.
Lúc này, Frigg đã sang đến đầu bên kia cây cầu, sốt ruột khoanh tay nhìn các nàng, cuối cùng thở dài đánh thượt một cái, rồi ngồi bệt xuống bên vách núi, lôi lương khô ra ăn.
Đợi khoảng hai mươi phút sau, ba nàng thị nữ mới lết xác sang bên này. Frigg lại búng “tách” một cái, chỉ tay vào hang động phía trước rồi chạy tới cửa động, bước chân nhẹ mà nhanh thoăn thoắt, gạt đám dây leo che kín cửa động ra.
Bên trong là màn sương mù dày đặc màu đỏ thẫm.
“Nín thở”, Frigg “suỵt” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng lách người vào trong đám sương mù.
“Điện hạ…” Fulla chưa kịp nói gì thêm đã bị hai cô gái còn lại chặn miệng, ba người cùng lao vào theo Frigg.
Không biết bao nhiêu phút sau, đúng lúc ba cô gái nghĩ rằng mình sắp tắc thở mà chết, thì cuối cùng ánh sáng hy vọng cũng lóe lên, cùng với bóng lưng đột nhiên cao to đến lạ của Frigg, các nàng vội tăng tốc chạy ra.
Bốn cô gái đứng trên vách núi, cảnh tượng bên ngoài khiến các nàng lặng người vì kinh ngạc.
Ánh vàng dịu nhẹ bủa vây cả vùng đất rộng mênh mông, vô số những con rồng vàng dang bốn chiếc cánh khổng lồ, bay lượn giữa không trung. Còn cả một đám rồng lang thang dưới mặt đất, ăn hoa cỏ, lá cây. Giữa những sườn núi phía trên rừng sắt, vắt vẻo vài cây cầu đá, dòng nước từ cầu đá lao thẳng xuống phía dưới khiến bọt nước văng bốn phía, tựa như những thang trời trắng muốt.
Dưới tán cây, trong ánh mặt trời ấm áp có vô số những con báo săn màu bạc, những con sói đuôi dài đang băng qua rừng rậm, những người Khổng lồ cao lớn hơn hẳn người thường hoặc đang vận chuyển hàng hóa, hoặc đang bận rộn cấy cày trồng trọt, hoặc đang túm năm tụm ba tản bộ dưới bóng râm… Tất cả như một bức tranh ngập tràn sức sống, nào có giống cái địa ngục tối tăm mà mấy ông già bà cả của tộc Vanir vẫn hay đem ra hù dọa đám trẻ con.
Hơn nữa, trong bốn nàng chưa ai từng thấy kim dực long, chỗ các nàng chỉ có kim phượng hoàng thôi.
Mấy con rồng đó còn to lớn hơn, duyên dáng hơn gấp bội so với hình ảnh mà các nàng tưởng tượng.
“Ôi trời, nhìn xem, chúng ta đã bị lừa biết bao năm”, Frigg không cam tâm chạy tới phía trước, nhưng cổ tay lập tức bị một người túm lại. Ngay tức khắc nàng gạt tay người kia ra: “Đừng kéo ta, chúng ta mau lẻn vào thôi”.
Thế nhưng cảm giác có gì đó không đúng.
Cái thứ đang túm lấy tay nàng đâu có giống tay, mà là một khối đá ấm áp.
Frigg chậm rãi quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy là một bộ ngực lông lá cùng cái rốn to bự, tròn xoe. Lại từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy hai lỗ mũi to cỡ miệng chai, nàng không kìm được mà rùng mình ớn lạnh.
Kẻ đang cầm tay nàng là một gã Khổng lồ có mái tóc xoăn màu nâu, hắn cao giọng gầm rú cái gì đó với nàng. Nàng không hiểu tiếng của tộc Khổng lồ, chỉ biết là tai nàng sắp thủng tới nơi rồi. Ba cô thị nữ phía sau chẳng thốt được lời nào, co người thành một đống, run rẩy nhìn nàng.
Gã Khổng lồ vung nắm đấm về phía Frigg, nàng vội thụp người xuống, luồn qua háng gã, hét lên với ba thị nữ: “Chạy mau, lát sau ta sẽ đuổi theo”.
Ba người do dự, đang định lao tới thì Frigg lại gào lên: “Đi mau!”.
Thế là ba thị nữ vội chạy tới bên vách núi, sau đó chậm rãi dạo bước giữa không trung.
Frigg rút đoản kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào mông gã. Bất hạnh thay, thanh kiếm bị gãy làm đôi. Frigg há hốc miệng nhìn gã, gã lập tức tóm lấy cổ áo nàng, ném nàng sang một bên, sau đó đâm mũi giáo to không kém gì gã về phía nàng.
Ba nàng thị nữ ôm chầm lấy nhau, hét ầm lên.
Frigg cắn răng, lật người, lộn ngược ra sau, ngã xuống cạnh vách núi, rồi nàng lập tức tìm điểm cân đối giữa không trung và từ từ đứng lên. Lúc này gã Khổng lồ tóc xoăn liền phi cây giáo tới, Frigg vội vàng bước một bước sang bên cạnh, thế nhưng cánh tay vẫn bị xé toạc một đường, máu phun tung tóe.
Gã Khổng lồ bắt đầu tru lên, ném đủ các thể loại như đá tảng, sắt vụn, đoản kiếm, vỏ kiếm… về phía Frigg. Nàng né từng thứ một, sau đó kéo theo ba thị nữ bay xuống phía dưới. Gã Khổng lồ cũng đu dây leo, từ từ bò xuống vách núi.
“Điện hạ, tay chị… Phải mau băng bó lại”, Hlin run rẩy chỉ vào cánh tay Frigg.
“Không được, chúng ta mau mau rời khỏi đây đã. Gã Khổng lồ kia chắc chắn đang gọi đồng bọn tới.” Frigg lấy tay bịt chặt vết thương, nhịn đau dẫn cả đám chạy vào rừng.
“Frigg?”
Các nàng chưa chạy được bao lâu thì một giọng nói rất đỗi thân quen đã vang lên phía sau lưng.
Frigg quay người lại, vui mừng nhìn thấy người đang chạy tới. Đó là Hoenir, anh trai của Odin, vô cùng anh tú. Từ nhỏ Hoenir đã luôn quan tâm tới Frigg, dù đã rời khỏi Vanaheim, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn quay lại thăm nàng.
“Anh Hoenir! Sao anh lại ở đây…” Chưa nói hết câu, ánh mắt nàng đã bị chàng trai đứng cạnh Hoenir hấp dẫn.
Chàng trai kia trông trẻ hơn Hoenir rất nhiều, điểm giống Hoenir là mái tóc đen và đôi mắt cũng đen thăm thẳm, thế nhưng có một con mắt nhạt màu hơn một chút. Hắn không có nụ cười ấm áp như gió xuân thổi tới của Hoenir mà ngược lại, vẻ lạnh lùng toát ra từ đôi mày cương nghị cũng đủ khiến người ta thấy run rẩy cả người.
Nhưng Frigg vẫn chăm chăm nhìn hắn.
Hoenir dường như hiểu được ánh mắt nàng, liền bước tới phía trước, nói: “Quên giới thiệu với em, đây là…”.
“Hoenir”, chàng trai kia cắt ngang lời hắn.
Hoenir hiểu ý, nói lảng sang chuyện khác: “Frigg, tay em bị sao thế?”
“Em không sao”, Frigg xua tay, “Còn anh đó, dạo này gặp anh khó quá. Không phải anh lại bị tên Odin đó lôi đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm đấy chứ?”
“Em nói bậy bạ gì đấy?”, Hoenir vuốt mái tóc ngắn của nàng, “Frigg biết rõ anh là người rất trong sáng mà”.
Frigg hừ một tiếng: “Nói thế nào thì nói, anh đừng để bị hắn tiêm nhiễm thói hư tật xấu, em không muốn anh biến thành người như hắn hay như cha em đâu”.
Lúc này, chàng trai tóc đen thản nhiên lên tiếng: “Là người thế nào?”
“Cha em xa nhà mấy chục năm, mang về cho em một cô em gái là đã quá đáng lắm rồi. Tên Odin đó, tuổi bé xíu mà đã có con với một nàng Khổng lồ nào đó, còn không chịu gánh trách nhiệm nữa chứ!”, Frigg càng nói càng bực tức, “Cái loại đàn ông đó thật đáng ghê tởm!!!”.
Chàng trai tóc đen không nói gì nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, liếc mắt nhìn Hoenir.
Hoenir vội ho khan vài tiếng: “Frigg ngoan, để anh băng vết thương cho em nhé…”.
Frigg gật đầu, sau đó đưa cánh tay chảy máu của mình ra. Đúng lúc này, chàng trai tóc đen lại nói: “Để ta làm cho”.
Hoenir ngẩn người, rồi lui về phía sau một bước. Chàng trai tóc đen nâng cổ tay của Frigg lên, nói khẽ: “Vì sao em không đi cùng Nott?”.
Tuy rằng khi cúi xuống, đôi mắt hắn bị tóc mai che lấp, thế nhưng chỉ cần nhìn cái mũi cao thẳng của hắn thôi, Frigg đã thấy tim mình loạn nhịp: “Lúc mẹ đi em còn nhỏ quá”.
“Nếu có thời gian thì hãy tới Asgard thăm người đi, người rất nhớ em”. Bàn tay hắn nâng lên một khối ánh sáng thần thánh, chậm rãi áp vào miệng vết thương của Frigg. Cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, sau đó da thịt nàng đã liền lại như cũ.
“Oa…” Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Frigg thấy hồi hộp như vậy: “Anh có phải là Heimdall không?”.
“Sao lại hỏi thế?”
Bởi nàng nghe nói Heimdall là chàng trai anh tú nhất Asgard. Đương nhiên Frigg nào dám thốt ra câu ấy, nàng chỉ ấp úng nói: “Trực giác thôi ạ”.
“Thế thì em cần xem lại trực giác của mình đi”. Hắn buông tay nàng ra, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh tanh như khối đá, nói với Hoenir: “Chúng ta đi thôi”.
Hoenir đang mon men đến gần Fulla, nghe thế lập tức quay phắt lại: “À, được. Frigg, anh đi trước nhé, em phải cẩn thận đấy, đừng chạy lung tung một mình ở chỗ như thế này…”, vừa nói, Hoenir vừa theo sát bóng lưng của chàng trai tóc đen kia.
Sau khi bọn họ đi rồi, Frigg mới phát hiện ra một chuyện rất thần kỳ: Chàng trai tóc đen đó từ đầu đến cuối không thèm nhìn Fulla tới một giây. Từ xưa tới nay, người có thể hoàn toàn “lơ” Fulla đi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.
Đương nhiên, hắn không để ý tới Fulla, không có nghĩa là Fulla không nhìn hắn. Cô nàng xinh đẹp từ nhỏ đã mắc hội chứng vô cùng ngưỡng mộ các anh chàng đẹp trai lúc này đang ôm ngực, sôi nổi bàn luận với Hlin và Gna về gương mặt tuyệt mỹ như được thánh thần ban tặng của hắn.
Frigg dẫn các nàng đi sâu vào trong rừng. Đợi đến lúc nàng chấp nhận sự thật rằng mình đã lạc đường, đồng thời rút bản đồ ra nhìn, bắt đầu đi về hướng tây, đột nhiên nàng thấy phía trước có một hồ nước nhỏ. Hồ nước hiển hiện dưới ánh mặt trời, bị vô số tảng đá bao quanh. Giữa khe đá, nước đang rỉ ra từng đợt.
“Đây là… Suối Mimir?”, Frigg nhìn chằm chằm tấm bản đồ.
“Ôi trời ơi, tình mẫu tử trong em lại trỗi dậy rồi”.
“Em cũng thế”.
Nghe tiếng của mấy cô thị nữ, Frigg mới chịu dời ánh mắt tới bên bờ suối Mimir: Nơi đó có một cậu bé con với mái tóc đỏ như màu lửa, nó mặc cái áo cộc trắng như tuyết, hình như mới bị thương, đang định lấy nước suối Mimir rửa miệng vết thương. Thế nhưng tay nó ngắn quá, chìa ra quơ quơ một hồi vẫn không chạm được tới mặt nước. May mà chân nó đạp hụt vào tảng đá, rớt xuống, mông nện xuống đất cái bịch, nên mới không ngã vào lòng suối. Nó nhìn quanh một lúc, rồi lại đứng lên tiếp tục công cuộc lấy nước vinh quang và cao cả.
“Dễ thương quá trời, chúng ta đi giúp nó đi”. Fulla lại ôm ngực mà ngây ngất, chuẩn bị lao tới thể hiện một chút tình mẫu tử đang dâng trào hơn nước biển của nàng.
Frigg cản nàng lại, hơi nhăn mày: “Nó thuộc tộc Khổng lồ, em không nhận ra sao?”.
“Thế nhưng, thế nhưng nó còn nhỏ quá…”
Fulla còn chưa nói xong, một tiếng “ầm” trời long đất lở đã vọng lại từ bên bờ suối.
Thằng bé nhấc một khối đá khổng lồ, cao gấp đôi nó, ném vào trong hồ, nước bắn tung tóe làm người nó ướt đẫm. Bởi vì tiếng động quá lớn nên nó dùng hai tay ôm lấy cái đầu tròn tròn bé xíu, hai mắt nhắm tịt.
Frigg liếc nhìn Fulla một cái.
Fulla lau mồ hôi vã ra trên trán: “Chúng ta đổi đường khác đi”.
“Muộn rồi”, Frigg hất cằm về phía thằng bé, “Nó phát hiện ra chúng ta rồi còn đâu”.
Thằng bé tóc đỏ vẫn đang ngồi bệt dưới đất, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, nhìn các nàng. Thấy Frigg nhìn mình, hai tay ôm đầu còn chưa kịp thả xuống, đôi mắt to tròn long lanh như viên bi ve của nó đã khẽ cong lên, nở nụ cười xán lạn.
“Tới ‘dọn dẹp’ nó đi. Nhỏ thế thì ai sợ chứ.” Frigg rút sợi dây bên hông ra, quăng vun vút vài vòng trong không khí: “Lại đây giúp ta một tay”.
Ba thị nữ rụt rè bám sát gót Frigg. Thằng bé kia hạ tay xuống, ngồi yên tại chỗ nghiêng đầu nhìn các nàng. Mãi tới khi Frigg tới trước mặt nó, cổ nó mới khẽ động đậy, đầu ngẩng lên nhìn nàng.
Frigg đang định cho thằng bé một đấm ngất xỉu, sau đó trói lại, vứt ở ven đường. Nào ngờ nó bò tới gần, hai tay ôm chặt chân nàng, dưới mái tóc đỏ dày bù xù như tổ quạ là một đôi mắt to tròn đỏ rực như màu lửa. Nó gọi một tiếng, giọng trong veo: “Chị ơi”.