Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 4 – Thế Giới Ảo

Chương 27

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ # 15

(TIẾP THEO)

VEE LOX

(@ Maingoc.89 type)

Chúng mình bước vào một khu rừng.

Không giỡn đâu. Đó là một rừng mưa nhiệt đới đầy cây cọ, cỏ cây dầy đặc và đầy muỗi. Đất dưới chân tụi mình đen và xốp. Nhiệt độ ít nhất là ba mươi tám độ. Ẩm ứơt vô cùng. Quần áo mình rít rịt. Mình thề là còn nghe thấy cả tiếng thác nước xa xa.

Loor hỏi:

– Pendragon, sao lại thế này?

Quay lại, mình nhìn cánh cửa đen vừa đi qua. Rõ ràng là tụi mình đang ở trong toà nhà lạ lùng gọi là Barbican. Nhưng cũng rõ ràng là chẳng có gì giống như tụi mình ở trong nhà. Nhìn lên, mình hy vọng thấy một mái trần, nhưng chỉ tối đen. Mình cũng hơi mong thấy những ngôi sao, nhưng điều đó dường như không thể. Rồi mình nghĩ lại, khi ở trong thế giới tưởng tượng của một nhà phát minh thiên tài, có lẽ chẳng có gì là không thể cả.

Mình trả lời Loor:

– Đây là thế giới của tiến sỹ Zetlin. Tôi nghĩ, tụi mình nên sẵn sàng chờ đợi bất cứ chuyện gì xảy ra.

Một lối mòn cắt xuyên qua cỏ cây rậm rạp. Đó là lối đi duy nhất. Loor dẫn đầu, cô vượt qua mình, gan dạ bước xuống lối mòn không biết dẫn đến đâu. Điều này làm mình nhớ lại cách thức cô ấy dẫn đầu xuống dưới những đường hầm tối thui ở Denduron. Chỉ có điều lần này, cả hai đứa đều không biết đang đi về đâu.

Loor bước nhanh, gạt phăng những cành lá loà xoà trên đường. Mình phải lùi sau mấy bước, nếu không sẽ bị cành cây quất vào mặt sau khi cô bước qua.

Cô bỗng đứng khựng lại hỏi:

– Tiếng gì vậy?

Mình cũng nghe thấy. Dường như có vật gì đó đang hấp tấp lòng vòng trong bụi rậm, nhưng cây cối quá dầy đặc, mình không thể thấy được gì. Dù ở đó có là gì, mình hy vọng “nó” cũng khó thấy được tụi mình. Dừng lại một giây, hai đứa mình lắng nghe nhưng âm thanh duy nhất chỉ là tiếng nước tí tách nhỏ giọt xuống từ những lá cây to lớn.

Mình đề nghị.

– Cứ đi đi.

Vừa tiếp tục bước, Loor vừa ngoái lại hỏi:

– Chúng ta đang tìm kiếm gì đây?

– Không biết, gặp rồi sẽ biết?

Một phút sau, con đường mòn đưa hai đứa tới một khoảng trống trong rừng. Đó là một khoảng tròn và rộng, trông như được dọn dẹp để cắm trại. Trong vòng tròn đó, cây cối được chặt sạch. Mình thấy chung quanh đầy cành bị phạt đứt như có ai đó đã qua đây với một cây phảng cỏ khổng lồ. Vào giữa khoảng trống, hai đứa mình dừng lại, vì lại nghe tíêng sột soạt trong bị cây. Hai đứa mình nhìn nhau. Rõ ràng có vật gì đó ngoài kia. Mình gọi lớn:

– Tiến sỹ Zetlin.

Không có tiếng trả lời. Cũng không còn tiếng sột soạt.

Loor hỏi:

– Nơi này là gì, Pendragon?

– Trên trái đất thứ hai có những cành cây giống như thế này. Nhưng tiến sỹ Zetlin lại không phải là người của trái đất thứ hai, nên tôi chịu không thể đoán được là gì.

Đúng lúc đó, một thứ từ trong bụi rậm bắn ra. Đó là một thân dây leo dài. Nhưng giống như nó được bắn từ một khẩu súng, vì sợi dây bay thẳng đến chỗ hai đứa mình. Mình và Loor né tránh. Sợi dây cây xém trúng hai đứa mình. Đầu dây bay vào một bụi cây, và gắn tại đó, tạo thành một đường dài qua khoảng trống như một sợi dây thần.

Tụi mình chưa kịp phản ứng, một sợi dây nữa lại được bắn ra y như vậy. Nhưng lần này bay ra phía sau hai đứa và gắn vào một thân cây. Bây giờ mình và Loor đứng giữa hai dây leo như hai sợi dây thừng.

Loor hỏi:

– Vụ này có xảy ra trên trái đất thứ hai không?

– Không và tui chẳng ưa vụ này chút nào. Chuồn thôi.

Chui qua sợi dây, hai đứa chạy về cuối khoảng trống, nơi có con đường mòn tiếp tục. Trong khi hai đứa chạy, từ những bụi rậm, những sợi dây liên tục được bắn ra. Bây giờ chúng bay ra tới tấp từ mọi ngả: đằng trước, đằng sau, trên đầu hai đứa mình. Trong mấy giây, Loor và mình bị vây bởi đám dây chằng chịt, thẳng căng. Chúng mau chóng tạo thành một rào chắn trước đường mòn. Chỉ một từ duy nhất để miêu tả. Mình bật nói:

– Lưới nhện.

Như một ám hiệu, tụi mình nghe thêm những tiếng sột soạt từ trong bụi rậm. Lúc này tiếng động lớn hơn nhiều, dù là gì tạo ra tiếng động đó, rõ ràng nó đang tiến ra chỗ chúng mình. Hai đứa nhìn lại và thấy sự di chuyển ở rìa bên kia của khoảng trống. Cỏ cây lay động, mở lối cho vật đang tiến ra.

Mình muốn biết vật đó là gì đến chết được. Mặt khác, mình không muốn chết để chỉ được biết đó là gì. Nếu tụi mình sắp bị một con nhện khổng lồ tấn công, mình chỉ việc chuồn gấp. Loor không mất thì giờ suy nghĩ, cô nhào vào bên trong khoảng trống, vớ một cành cây dài gần hai mét, cành cây trông đủ mạnh. Vào đúng tay người biết sử dụng, nó dư sức gây thương tích.

Loor là người đó. Cô tuyên bố:

– Dù là gì, nếu nó tấn công hãy đi sau tôi.

Mình nghĩ cả hai đứa đều ngỡ đó là một con thú hoang dã từ bụi rậm xông ra. Nhưng trái lại, vật đang lết ra, trườn trên mặt đất trông như một cây sương rồng to lớn. Thật vậy, đó là một loài cây. Trông cũng đẹp. Thân hình trụ, màu xanh lục phủ gai. Đầu là một bông hoa màu tía. Đài hoa cũng lớn, cỡ như quả bóng chơi trên bờ biển. Những cánh hoa mở khép như đang thở.

Hai đứa mình đứng nhìn, đầy thắc mắc khi thêm những cây kỳ lạ như thế này tiến ra khoảng trống, những bông hoa hay cái quỷ quái gì đó, có màu sắc khác hẳn nhau. Hồng tươi, tím nhạt, xanh dương thẫm, vàng rực. Mình đếm, tất cả là tám cây. Chúng như đang rón rén vào khoảng trống, tò mò nhìn xem khách của chúng là ai.

Mình bảo:

– Trông chúng xinh ghê.

Lầm. Cả tám bông đều mở bung và phun ra những dây leo, phóng thẳng vào hai đứa mình! Ui da! Một sợi quất lên cánh tay, cắt toạt áo mình. Sợi dây leo có nhạnh sắt như dao cạo. Mình vừa vội nhổ ra thì bị một sợi khác quấn quanh mắt cá chân, ghì mình xuống đất. Rồi…nó lôi xềnh xệch về phía nó. Chỉ một thoáng nhìn, mình đã thấy những gì cần biết. Bên trong đoá hoa là những khối u lỏm chỏm, nhọn hoắt như những cái nanh. Những bông hoa đẹp này đang đói, mà hai đứa mình lại lang thang vào nhà chúng để bị làm một miếng mồi.

Mình la lên:

– Loor!

Đúng ra mình không phải la toáng lên như thế. Loor đã sẵn sàng hành động với cây gậy trên tay, cô bổ như bổ củi lên sợi dây đang quấn chặt chân mình. Chỉ với hai nhát, chân mình đã được tự do. Nhưng…cái cây thì rống lên. Mình thề đó, nó thật sự rống lên đau đớn. Mình đứng bật dậy, Loor đang vun gậy như điên., đập túi bụi những dây leo bắn ra từ cây, phóng tới hai đứa mình.

Mình kêu lên:

– Đường mòn.

Tiến tới sau Loor, mình nắm áo cô, kéo ngược lại con đường mòn an toàn. Trong khi mình kéo Loor lại. Cô vẫn vun gậy tới tấp gạt phăng những dây băng tới, cứ như hăng say trong cuộc tập luyện tác chiến vậy. Tất nhiên cô đã vô hiệu hoá được hầu hết cuộc tấn công của chúng.

Mình đá những sợi dây như lưới nhện chặn ngang lối đi. Chúng chằng chịt nhưng không mạnh, vì mình có thể phá rất dễ dàng. Trong khi mình ráng sức mở một lối ra, Loor vẫn dũng cảm vung gậy quất những sợi tiếp tục tấn công. Nhưng chúng quá nhiều. Cô không thể tiếp tục thế này mãi được. Mình vội nhìn ra sau: những cây xương rồng có răng đang bò lại gần hơn. Chúng di chuyển vào để sơi tái hai đứa mình.

Mình la lên:

– Chạy thôi.

Loor quất một gậy sau cùng rồi quay lại chạy cùng mình. Hai đứa chui qua những khoảng trống của mạng lưới, chạy thục mạng, gặp đường mòn. Tiếng dây leo phóng veo véo trên đầu hai đứa. Chúng cố bắt và kéo ngược lại tụi mình. Tụi mình càng chạy ra khỏi khoảng trống, đợt tấn công của chúng càng giảm đi. Nhưng hai đứa vẫn tiếp tục chạy. Ngoài ra, mình còn sợ sẽ đụng đầu với một mạng lưới khác của đám xương rồng với những cái ngạnh gai ghê tởm.

Sau mấy phút bị rượt đuổi hãi hùng, tụi mình cảm thấy đã đủ an toàn để tạm nghỉ. Phổi mình như sắp bung khỏi lồng ngực, đủ hiểu tụi mình đã chạy đến cỡ nào. Có thể cũng còn vì quá khiếp đảm nữa. Tụi mình đứng, gặp người chống tay lên gối, thở hồng hộc. Trái lại trông Loor, như đã kịp lấy lại được hơi. Cô quan sát khu rừng, tìm kiếm có dấu hiệu di chuyển nào nữa không, rồi kêu lên:

– Kìa!

Mình suýt nghẹt thở:

– Làm ơn đừng bảo là lại thêm mấy cây chết đói nữa đấy.

Nhưng kỳ lạ làm sao, từ giữa rừng mộc lên một cầu thang xoắn ốc. Từ đám cỏ cây rậm rạp, nó vươn lên và khuất chìm vào bóng tối. Lúc đầu, đầu ốc mình không thể lý giải vì sao giữa rừng u tối đầy những cây sương rồng đói khát lại có một cầu thang xoắn ốc. Nhưng rồi mình chợt hiểu.

– Chúng ta đang ở trong toà nhà. Cầu thang này sẽ đưa chúng ta lên tầng trên.

– Leo lên không?

– Còn lựa chọn nào nữa!

Loor lại dẫn đầu. Hai đứa đi dọc lối mòn cho tời khi tới chân cầu thang. Cầu thang bằng kim loại và chỉ khi chạm vào mình biết nó rất vững chắc. Dây leo giống như những dây bắn vào tụi mình, phủ kín cầu thang. Mình rờ thử xem nó có bật sống dậy và tấn công không, những chẳng có gì xảy ra. Lùi một bước, mình ngước nhìn xem cầu thang dẫn tới đâu, nhưng chỉ thấy tối mù.

Loor nhìn mình rồi bắt đầu leo lên. Mình theo sát cô, càng lên cao, tụi mình càng nhìn rõ cảnh rừng bên dưới hơn. Nơi này rất rộng. Nhưng quá tối, và cây cối quá rậm rạp. Mình không thể nhìn thấy đến tận những bức tường của toà nhà. Ít ra, mình vẫn nghĩ hai đứa đang ở trong nhà. Chuyện này thật vô lý, nhưng mình nhắc lại, nếu như là thế giới ảo, có cần đòi hỏi sự hợp lý không? Miễn sao với tiến sỹ Zetlin, chuỵên này hợp lý là được.

Leo được mấy phút, hai đứa lọt vào một vùng tối thui. Nhìn xuống, tụi mình thấy rừng, thú thật, hai tay mình ướt đẫm mồ hôi. Tụi mình đang ở khá cao. Mình đang tính toán cách vượt qua khu rừng để ra khỏi đây thì Loor bỗng dừng lại, bình tĩnh nói:

– Rắc rối rồi.

– Chuyện gì?

Mình hỏi, dù không chắc muốn biết câu trả lời. Nhìn lên, mình đã tới tầng hai, nhưng cầu thang vẫn tiếp tục xuyên qua một lỗ tròn lớn trên mái trần màu đen. Loor thọc tay vào lỗ hỏng đó, nhưng khi cô rụt tay ra. Mình cảm thấy giọt nước rơi trên đầu. Hả? Loor đưa tay cho mình, tay cô cũng bị ướt.

– Không thể hiểu nổi.

Vừa nói, mình vừa lên thang, lách qua cô, đưa tay lên lỗ hỏng, thử xem thực sự đó có phải là một hố nước không. Ngay khi mình chạm tay vào, nước lăn tăn trôi theo những ngón tay mình, cứ như mình đang nhìn vào một cái giếng lộn ngược vậy, không thể nào hiểu nổi. Nhưng rõ ràng là có nước ở đó và…nước không thoát xuống!

Loor bảo:

– Tôi bắt đầu tin là tiến sỹ Zetlin không ưa khách khứa.

– Cô nghĩ thế à? Vậy mà tụi mình sắp sửa vượt qua cái giếng này đấy.

– Pendragon…tôi…tôi…không biết bơi.

Trời ạ! Mình quên! Là một vận động viên phi thường, nhưng hễ xuống nước là cô nàng chìm nghỉm như một tảng đá. Khổ rồi đây, mình biết điều gì sẽ phải xảy ra. Và điều đó làm mình quặn cả ruột.

Làm ra vẻ tự tin, mình nói:

– Tụi mình vẫn phải tiến tới. Tôi sẽ lo cho cô.

Thật tình, rất thật tình. Mình chẳng muốn chút nào. Nhưng làm sao bây giờ? Có thể đấy là Loor định phản đối, nhưng cô cũng biết không còn cách nào nữa. Vì vậy trước khi thỏ đế nổi dậy trong mình, mình hít mấy hơi thật sâu, bước một bước cho đầu vừa chạm cái trần nước bên trên, hít thêm một hơi nữa rồi đút đầu vào vùng nước.

Nước ấm. Đó làm một điềm tốt. Mình chỉ nhô vào tới vai, cố nhìn quanh. Chằng thấy gì nhiều nhưng có lẽ mắt mình bị mờ vì nước. Phải chi lúc này có quả cầu không khí của Cloral. Nhìn quanh mình chỉ thấy một màu nước đen thui.

Nhưng khi nhìn thẳng lên trên, mình thấy ánh sáng toả xuống. Lùi xuống một bước, mình ra khỏi làn nước. Đầu và vai mình ướt nhẹp, nhưng rất ít nước nhỏ xuống từ trên trần. Thật không thể tin nổi.

Mình bảo Loor:

– Một cái ao lớn. Đây là dây của nó, nhưng tôi không biết từ đây tới mặt ao là bao xa.

Mình và Loor nhìn nhau. Hai đứa đều biết bước kế tiếp sẽ là gì. Loor bắt đầu giật những sợi dây leo trên lan can cầu thang, cắt nghĩa:

– Tôi sẽ buột một đầu dây vào cổ chân anh.

Cô ấy đã tiến trước mình mấy bước, trong khi mình vẫn bận tâm tới việc sẽ phải bơi lên, để tiến vào một nơi…không biết đâu. Loor thì tin chắc mình sẽ trở lại được chốn an toàn. Cô nhanh nhẹn dứt đứt một khúc dây dài đủ cho một cụôc phiêu lưu. Nếu mình bơi lên hết chiều dài của sợi dây đó, mà vẫn chưa thấy mặt nước, không cách gì phổi mình có đủ dưỡng khí để quay lại.

Loor buột một đầu dây vào cổ chân mình, rồi đứng đối diện mình, nói:

– Tôi sẽ ôm ngang lưng anh, đừng để tôi rơi nghe.

– Ôi, cô đừng đi!

– Hai đứa cùng đi tốt hơn chứ. Chỉ phải đi một chuyến thôi.

Đáng lẽ phải khiếp đảm, nhưng cô tỏ ra không chút sợ sệt. Cô gái này can đảm khiếp thật. Không biết đưa cô đi cùng, hay liều đi một mình, rồi trở lại, điều nào tệ hơn. Mình quyết định, chừng nào Loor còn đủ gan, hai đứa nên đi cùng. Mình bảo:

– Đựơc, nhưng nếu không thấy mặt nước, chúng ta sẽ trở lại ngay.

Loor gật. Cô buột đầu dây còn lại vào lan can cầu thang. Giật mạnh một cái cho an toàn, cô cuốn đoạn dây còn lại thành một cuộn, đặt lên một bậc thang. Đứng phía sau, cô ôm quanh hông mình. Mình có thể cảm thấy sức mạnh của hai cánh tay Loor. Chỉ hy vọng Loor không quá sợ đến nổi bẻ mình thành hai khúc.

Mình dặn dò.

-Nếu bắt đầu thấy không còn hơi, siết tôi hai cái. Tôi sẽ quay lại chỗ lúc nãy

– Hiểu rồi.

Loor rất tập trung để cố chống lại nổi sợ. Mình sẽ không để chuyện gì xảy ra cho cô ấy. Hai đứa mình cũng đứng dưới hố nước. Mình bảo:

– Hít mấy hơi thật sâu đi. Cô sẽ nín hơi thở được lâu hơn.

Cả hai đứa hít sâu ba cái, nín thở. Khẽ gật đầu ra hiệu, hai đứa bước lên vào ao nước.

Phải di chuyển thật nhanh. Thời gian tính bằng giây. Cảm giác thật lạ lùng. Mới một giây trước đứng trên thang, trọng lực kéo hai đứa xuống. Bây giờ, nước nắm quyền chỉ huy, chúng mình bị lôi lên. Mình bắt đầu bơi ếch, sải rộng hai tay, cố vươn lên. Loor ôm cứng lấy mình, sức nặng của cô là lực cản lớn. Không sao. Tất cả bây giờ là phải tập trung ngoi lên mặt nước càng mau càng tốt. Không cách nào đoán được còn bao xa. Sau khoảng năm sải, mình bắt đầu nghĩ đến chuyện quay trở lại, vì bơi xuống lại sẽ khó khăn hơn bơi lên rất nhiều. Mình quyết định ngay, sau năm sải nữa tụi mình sẽ quay lại.

Đúng lúc đó. Mình nghe âm thanh lạ. Nó chói lói như tiếng động cơ. Tất nhiên khó biết được âm thanh đó từ đâu, chúng mình đang ở dưới nước. Nhưng có thể biết chắc một điều: dù là gì thì âm thanh đó cũng đang lớn dần lên. Vậy cũng có nghĩa là nó đang tiến lại gần.

Mình nhìn thẳng ra trước và thấy xa xa có ánh sáng. Ngay tầm tụi mình dưới nước, có năm nguồn sáng. Trông như ánh sáng đèn pin dẫn đường cho tụi mình. Dù là gì, rõ ràng chúng đang tạo ra âm thanh chói lói đó.

Mình không biết phải làm gì. Những ngọn đèn đó có nguy hiểm không? Có nên quay đầu trở lại lỗ hỏng không? Hay vặn sức hơn nữa để ngoi bằng được lên mặt nước? Hay ở lại ngay đây tìm cách tự vệ?

Không còn đủ thời gian để suy tính lăn tăn, vì chỉ vài giây,chúng đã nhào vào tụi mình. Cả năm tia sáng đều gục xuống, phóng vụt xuống bên dưới tụi mình quá nhanh làm mình không kịp thấy chúng là gì. Dù không đụng vào hai đứa mình, nhưng ngay khi chúng nhào xuống, mình cảm thấy một sự níu kéo mạnh.

Không cho phép mình bơi được nữa, mình biết ngay chuyện gì xảy ra. Nhìn vội xuống, điều mình nghĩ được xác định.

Dù những đóm sáng đó là gì, chúng đã cắt đứt sợi dây cứu hộ của mình và Loor. Đầu dây bị cắt bập bềnh ngay bên mình. Hai đứa mình trôi tự do.

Ngay lúc đó, Loor xiết mình hai cái. Cô đang ngộp thở.

Chúng mình bị kẹt trong một luyện ngục nước.

Bình luận