NHẬT KÍ #15
(TIẾP THEO)
VEELOX
(@ Emz type)
Lại một tiếng thét rợn người vang vọng suốt khu rừng.
Tiếng thét lớn tới nỗi gây cảm giác như kim đâm vào não. Bên dưới, không xa tụi mình bao nhiêu, một bầy chim đủ màu tung bay nháo nhác. Rồi là tiếng cây cối răng rắc gẫy đổ. Dù Con Bọ Thực Tế tiến hành thứ quái quỷ gì, đó là một thứ rất to lớn.
Và… nó đang tiến tới.
Mình rên rẩm:
– Chẳng lẽ chỉ có một đường duy nhất này có thể ra khỏi đây!
Zetlin nói ngay:
– Còn một đường khác. Đó là hành lang khẩn cấp nhưng ta chưa sử dụng bao giờ.
Mình vội bảo:
– Tôi nghĩ đây là thời điểm quá tốt để thử sử dụng rồi.
Thêm những tiếng cây gẫy đổ rào rào. Lần này gần hơn. Tiếng cây cối bị phá hủy khi Con Bọ Thực Tế xuyên rừng, tìm kiếm tụi mình. Săn lùng tụi mình.
Loor hỏi:
– Cửa ra đó ở đâu?
– Sau phòng máy.
Mình gào lên:
– Sao không ra bằng lối đó khi chúng ta còn trong đó?
– Vì ta không ngờ Con Bọ Thực Tế có khả năng phá hủy Barbican.
Đó là câu trả lời rất lô-gích của ông ta. Mình cố bình tĩnh nói:
– Được. Không sao. Chúng ta trở lại đó.
Đúng lúc đó, chúng mình nhìn thấy nó.
Đang xông ra từ những cây cối nhiệt đới, cách tụi mình chỉ mấy mét, là một hình ảnh hãi hùng. Con Bọ Thực Tế đã biến thành – nói sao nhỉ – một thứ giống như một con bọ xanh lè. Những cẳng chân nghều ngào như chân nhện độc nhân lên nhiều lần. Một thân hình dài, đầy vảy và một cái đầu to đùng với những cái càng nhô ra trước cái mồm đỏ lỏm. Và nó đã thật sự lớn. Con quái vật này sừng sững, vượt cao hơn hẳn chúng mình, giống như tụi mình đang ở trong một phim về quái vật của Nhật.
Con quái dừng bước, rướn cổ rít lên một tiếng đinh tai nhức óc.
– Chúng ta vào lầm chỗ rồi.
Loor tuyên bố, rồi nổ máy chiếc zip. Cô phóng lên không, tránh khỏi tầm với của con bọ yêu quái.
Nhưng cô đi không được xa. Cô vừa bay lên, con bọ quay ngay đầu lại và bắn từ mồm ra một sợi dây dài trong suốt.
Mình gào lên:
– Loor!
Quá muộn! Sợi dây ghì ngang cái xe đang ở giữa chừng bay, giữ Loor lơ lửng tại chỗ như một con diều trên đầu sợi dây. Loor nhấn ga, cố bứt ra, nhưng sợi tơ thanh mảnh siết chặt. Mình thấy nó đang cuốn Loor vào như một con cá mắc câu. Những cái càng quanh miệng nó quập vào, chờ đợi. Con nhện đã túm được con mồi và sẵn sàng ăn thịt.
Mình la lên:
– Tôi lên cứu cô ấy ra khỏi xe.
Mình vừa định bay lên, bốc Loor qua xe mình. Nhưng Zetlin nhanh hơn. Ông phóng khỏi mặt đất, đạp ga hết tốc độ. Mình nghĩ, Zetlin phóng quá nhanh, không thể ngừng lại bên Loor được. Nhưng đó không phải là dự tính của ông. Zetlin đâm chiếc zip giữa Loor và con bọ khổng lồ, phóng thẳng vào sợi tơ căng thẳng chặt làm hai. Một hành động quá thông minh. Loor vọt đi, như thể bị sợi dây súng cao su đẩy mạnh.
– Tuyệt vời!
Mình la lên, và ngay lập tức ước gì mình câm họng thì hơn. Vì mình chỉ còn lại một mình với Con Bọ Thực Tế lù lù trên đầu. Chu cha, chẳng khác nào gào lên: “ Tớ đây nè, bắt đi!”. Chuồn thôi. Phóng hết sức về bên trái, tránh xa con quái, mình tăng ga tối đa. Thoáng thấy nó quay về phía mình, và bắn ra một sợi dây khác, mình vội nhấn ngón chân, cho xe phóng xuống. Sợi dây lướt sát vai mình. Trong khi con quái nạp lại đạn, mình chuồn thẳng. Ngoái vội lại, mình thấy nó đang bò ngược trở lại đường cũ, theo lối mòn nó đã cắt xuyên rừng.
Cuộc đua chưa chấm dứt.
Mình rút lui về hướng cổng nước, và đuổi kịp Loor và Zetlin.
Mình kêu lớn với Zetlin:
– Hành động ngon lành thật.
– Ta vẫn rất tuyệt.
Ông ta tuyệt thật. Chẳng khiêm tốn chút nào, nhưng tuyệt thật.
Vừa tăng ga, Zetlin vừa bảo:
– Theo ta trở lại phòng máy.
Mình và Loor phóng theo. Mình tin là sẽ thành công. Con Bọ Thực Tế càng to lớn hơn càng chậm chạp. Tụi mình chỉ việc nhấn bàn đạp, vọt tới phòng máy, và sẽ chuồn ra khỏi đó êm ru.
Hay là… mình đã tưởng vậy thôi.
Từ xa, cổng vào phòng nước đã xuất hiện. Tụi mình phóng hết tốc độ tới đó. Mấy phút nữa cả ba sẽ chạm mặt nước. Zetlin quay lại, hỏi lớn:
– Hai người ổn chứ?
Hai đứa gật đầu.
Ông ta tự tin nói thêm:
– Đừng giảm tốc. Chúng ta sẽ vượt qua được.
Vì quay đầu lại, Zetlin đã không thấy chuyện gì xuất hiện phía trước. Chúng mình đang phóng tối đa tới ô vuông lớn có nước. Nhưng trong khi bay vù vù tới, mình thấy cửa ngỏ của ô vuông đã bị một vật che phủ.
Thoáng suy tính, và mình đã nhận ra vật che phủ đó là gì.
Đó là một lưới nhện.
Chắc hẳn Con Bọ Thực Tế đã giăng bẫy sau khi đi qua, để bắt mấy con ruồi đâm đầu vào lưới.
Mình gào lên:
– Coi chừng!
Quá muộn! Loor và mình bẻ ngoặc tay lái và tránh được, nhưng Zetlin thì không kịp. Vừa đủ thời gian nhìn phía trước, ông ta đã đâm sầm vào lưới.. Mình thoáng hy vọng là nó sẽ vỡ tung như sợi dây ông ta đã cắt đứt. Nhưng không. Đây không chỉ là một sợi, mà là cả một mạng lưới kết nối vào nhau.
Mình và Loor quay lại để thấy Zetlin dính trong những sợi dây lằng nhằng. Chiếc zip của ông loảng xoảng rơi xuống đất, bỏ ông vướng víu tuyệt vọng như… một con ruồi sa lưới nhện. Thậm chí mình không biết chắc là ông ta còn tỉnh, hay còn sống không.
Loor phóng tới, lơ lửng kế bên Zetlin, hỏi:
– Ông không sao chứ?
Zetlin gật. Hú hồn! Ông ta run rẩy, nhưng còn sống và tỉnh táo. Nhìn xuống khu rừng bên dưới, mình thấy con nhện khổng lồ đang chạy tới. Nó sải dài tám chân, hấp tấp chạy lại để xem có miếng ngon lành nào lọt bẫy hay không. Phải đem Zetlin ra khỏi đó ngay. Nhưng bằng cách nào đây?
Loor đã có cách. Cô lấy từ trong áo ra một vật giống như con dao làm bếp. Không ngờ cô vẫn còn giữ lại một con dao. Nhưng lúc này mình mừng vì cô đã làm điều đó.
Loor ra lệnh:
– Pendragon, giúp tôi một tay. Xuống bên dưới ông ấy đi.
Mình cho xe xuống bên dưới Zetlin. Trong khi Loor cắt lưới nhện, mình nắm chân ông ta, sẵn sàng để ông ta rơi vào xe của mình. Liếc lại sau, mình thấy con bọ thực tế đang tới gần hơn. Nếu nó quyết định hóa lại thành một con chim, thì chỉ việc bay thẳng lại mà chộp lấy tụi mình. Nhưng nó không làm thế. Con bọ khổng lồ tiếp tục phóng qua khu rừng.
Mấy giây sau. Zetlin thoát khỏi lưới nhện. Loor nhẹ nhàng đặt ông ta vào xe, trước mặt mình.
Mình hỏi:
– Ông đi cùng xe với chúng tôi chứ?
– Ờ.
Zetlin ngơ ngơ nói. Không có đủ thời gian để giải thoát xe của ông ta được nữa. Zetlin khom sát người trước mũi xe, nhường tầm nhìn cho mình, rồi bảo:
– Đề nghị phóng lẹ lên.
Nhìn lên Loor, mình hỏi:
– Mạng nhện hết chưa?
– Đủ để qua được rồi.
Hai đứa quay xe, đảo một vòng, rồi hướng mũi xe thẳng qua lỗ hổng mạng nhện Loor mới cắt, phóng vào nước.
Bây giờ tốc độ là tất cả. Loor và mình lái sát bên nhau, xiết ga, vắt tới chút sức lực cuối cùng của bộ máy lạ lùng nhưng diệu kỳ này. Loor tiến lên mặt nước trước. Chiếc xe của mình và Zetlin nối theo ngay. Hai xe cùng phóng lên khỏi mặt nước, rồi hướng thẳng tới cổng băng dẫn tới đường đua trượt băng.
Mấy phút sau, tụi mình lướt qua đường hầm băng và phóng ra ngoài cánh đồng băng giá sáng rực. Chúng mình cho xe tiến thẳng, không bỏ phí một giây để ngoái lại xem Con Bọ Thực Tế có bám theo không.
Zetlin không hề ngóc đầu lên khỏi mũi xe. Không sao, vì mình và Loor biết nơi phải đến. Mấy giây ngắn ngủi sau, tụi mình đã lướt trên những thiết bị khổng lồ của phòng máy.
Mình chỉ tay xuống dưới:
-Có vấn đề rồi.
Quả vậy, hai thanh sắt đồ sộ đã bị lèn giữa những bánh xe răng cưa. Ngay khi khởi động, Barbican đã bị tắt nghẽn. Không chỉ hung dữ, Con Bọ Thực Tế còn tỏ ra rất khôn ngoan.
Mình ra hiệu cho Loor, rồi hai đứa cho xe đáp xuống sàn. Mình bảo:
– Tiến sĩ Zetlin, chúng ta đã ở trong phòng máy rồi. Ra khỏi nơi đây bằng cách nào đây?
Vẻ bàng hoàng, Zetlin ngồi thẳng lên.
Loor hỏi:
– Ông có bị thương không?
– Chỉ… kinh hoàng.
Ông nhìn quanh phòng máy rộng mênh mông, rồi chỉ tay về cái ống tròn dựng đứng từ sàn tới trần, nói:
– Đó.
Ống được làm bằng cùng loại nhôm xanh nhạt như trong lòng thang máy.
– Đó. Đó là trọng điểm của Barbican. Là lối ra của chúng ta.
Loor bảo:
– Chúng ta nên ra khỏi xe và đi bộ. Đừng để quái vật phát hiện ra chúng ta ở đâu.
Ý kiến rất tuyệt.
Mình bảo:
– Đi thôi.
Cả ba hấp tấp vừa chạy qua phòng máy, tiến tới ống hình trụ màu xanh, vừa luôn nhìn lại, sợ Con Bọ Thực Tế xuất hiện. Nhưng không thấy gì. Mình đã nghĩ, chắc con quái này hết trò rồi, và đang bị kẹt lại trong rừng. Tốt. Mong sao những sợi dây quái quỉ của những cây xương rồng nhai ngấu nghiễn nó cho rồi.
Chỉ mất mấy phút tụi mình đã tới ống trụ. Ống rộng chừng gần mét rưỡi và vươn thẳng đứng.
Zetlin chỉ ô cửa vuông có một bánh quay, nói:
– Ống này dẫn xuống khung vòm chống trụ Barbican.
Vừa xoay bánh quay, ông ta vừa giải thích thêm:
– Chúng ta có thể leo bên trong khung vòm đó xuống tới dưới đất.
Ông mở cửa, bước vào trước. Loor bước theo rồi tới mình. Bên trong ống tối thui, nhất là sau khi đóng cửa và chốt lại bánh quay. Mấy giây sau, mắt đã quen với bóng tối, mình mới thấy cầu thang sắt chạy dọc chiều dài ống. Zetlin bước vào thang và bắt đầu leo xuống. Vượt qua nhiều mét, cầu thang dẫn tới một mặt sàn bằng thép. Zetlin cắt nghĩa:
– Sàn này ở trên đỉnh vòm. Cả hai đầu mặt sàn đều có cầu thang sắt đưa chúng ta đi xuống.
Ui da! Bây giờ mình mới hiểu vì sao đường tháo lui này không phải là chọn lựa của Zetlin từ đầu. Khung vòm này quá lớn, có nghĩa là đường xuống rất dài.
Loor cũng đang có cùng ý như mình. Cô nói:
– Nếu Con Bọ Thực Tế theo chúng ta vào đây thì…
Cô không cần phải nói hết câu. Ai cũng hiểu là: thì… tụi mình tiêu tùng luôn.
Zetlin bảo:
– Ta biết. Nhưng chỉ còn một đường này thôi.
Không muốn phí phạm thời giờ, mình tiến tới cuối sàn. Phải vượt qua khoảng ba mươi mét mới tới cầu thang sắt với tay vịn cũng bằng sắt. Cầu thang uốn cong, kéo dài xuống, khuất chìm trong bóng tối.
Zetlin nói:
– Thận trọng. Đường xuống xa lắm đó.
Không cần anh ta nhắc thêm lần nữa. Mình quay người, hai tay nắm chặt hai bên tay vịn, đi giật lùi xuống thang. Loor theo mình, Zetlin sau cùng. Lúc đầu rất khó đi, vì cầu thang không dốc lắm. Cứ như mình phải bước bằng cả hai chân lẫn hai tay. Nghĩ lại hình dạng khung vòm, mình nhớ là nó uốn vòng cung từ đỉnh. Mình tính toán, càng xuống sẽ càng dốc hơn. Và chính xác là vậy, chẳng bao lâu sau, đường xuống gần như thẳng đứng, như một cái thang cây. Mình di chuyển nhanh vì cảm giác thật an toàn. Tốc độ không còn là vấn đề nữa, nhưng lỡ trượt té là… tiêu. Không biết kiểu nào đáng sợ hơn: ngã xuống lỗ đen mò mò này, hay bị Con Bọ Thực Tế tấn công từ phía trên. Nhưng kiểu nào cũng là động cơ thúc đẩy chúng mình tiếp tục tiến bước.
Dọc đường đi xuống không ai nói gì, vì chẳng có gì để nói. Nhưng mình biết, tất cả đều đang cùng chung ý nghĩ: Tiếp tục xuống và chuồng khỏi đây gấp, trước khi con bọ phát hiện ra chúng mình.
Thình lình toàn thể cấu trúc này rung động. Nó xảy ra quá nhanh và quá mạnh, gần như kéo tung mình ra khỏi cầu thang. Tất cả tụi mình khựng ngay lại, nắm chặt tay vịn.
Mình hỏi lớn:
– Cái gì vậy?
Zetlin bảo:
– Ta không biết. Tiếp tục đi, nhưng phải cảnh giác.
Lại bắt đầu đi xuống. Một phút sau, lại thêm một đợt rung động. Tất cả ngừng di chuyển, bám tay vịn.
Mình bảo:
– Chắc chắn do con bọ. Có lẽ nó đang cố phá một bức tường.
Cả ba tiếp tục đi xuống, nhưng lần này nơm nớp lo sợ không biết lúc nào bị những cú lắc giật hất chúng mình khỏi cầu thang. Thêm ba lần rung động mạnh nữa, và lần nào tụi mình cũng kịp nắm chắc tay vịn. Rồi sau quãng thời gian như kéo dài cả thế kỷ, tụi mình cũng xuống được tới mặt đất. Không ai ngừng lại để reo mừng. Tụi mình đang ở dưới đáy của một phía vòm, trong phần rộng nhất của kiến trúc này.
Loor chỉ một cánh cửa gần tụi mình nói:
– Có lối ra rồi.
Cả ba cùng nhau chạy ù tới. Loor mở cửa.
Bên ngoài trời đang mưa tầm tã. Nhưng mình không quan tâm. Tụi mình thoát ra ngoài rồi! Cả ba chạy ra khỏi khung vòm, cố tránh khỏi Con Bọ Thực Tế càng xa càng tốt. Tụi mình cắm cổ chạy xuôi con phố ít nhất là nửa dặm, cho đến khi cảm thấy an toàn mới ngừng lại. Chúng mình tìm thấy một chỗ trú dưới cổng của một trong những ngôi nhà màu đen.
Trong khi cả ba đứng nghỉ, mình nhìn lại khối kiến trúc được gọi là Barbican. Thật đúng là một tòa nhà lạ lùng, khó tin, kinh ngạc đến sững sờ. Treo lơ lửng trong không gian, nó không hề lộ ra một dấu hiệu khác lạ, kì bí nào ẩn chứa bên trong. Trông nó vừa ngoạn mục vừa buồn thảm.
Mình liếc nhìn Zetlin. Ông ta không nhìn tòa nhà, mà nhìn con phố dưới mưa, trong cái thành phố ảo thê lương của ông. Đây là nơi nhắc nhở ông tới một cuộc đời ông đã phải chạy trốn. Bây giờ lại trở thành nơi ẩn náu của ông.
Mình gọi nhỏ:
– Tiến sĩ Zetlin.
Giọng đứt đoạn, ông nói:
– Ta đã thề sẽ không bao giờ trở lại.
Nhìn ra thành phố, mình cố cảm nhận bằng con mắt của ông ta. Mưa trút xuống những con phố xám xì. Một khung cảnh thật buồn nản. Mình sửng sốt vì không thấy một bóng người. Từ lúc Con Bọ Thực Tế bắt đầu tàn phá, mình không thấy một người nào. Không biết tất cả đã bỏ chạy, hay bằng cách nào đó thế giới ảo đã đổi thay và quét sạch tất cả, chỉ còn lại những con người thật. Là chúng mình. Mình nghĩ điều đó không quan trọng. Vì tụi mình không thuộc về nơi này.
Loor nhắc ông ta:
– Thành phố này cũng không là thật.
Zetlin nói ngay:
– Nó thật với ta.
Đúng lúc đó, tụi mình nghe một tiếng động mà lúc đầu mình tưởng là tiếng sấm. Tiếng đùng đùng vọng lại từ Barbican. Tất cả quay nhìn tòa nhà, nhưng chẳng thấy gì đặc biệt. Rồi thêm hai tiếng động lớn nữa.
Loor bảo:
– Dù là gì, đó chính là nguyên nhân làm rung động khung vòm khi chúng ta leo xuống.
Nhưng tiếng động đó là gì?
Một tiếng đùng vang dội. Zetlin nghẹn thở. Barbican đang bị tấn công… từ bên trong. Những tảng nhà rơi rụng, đổ rầm rầm xuống mặt đất bên dưới. Mình nghĩ, cả ba người đều biết đó là gì, nhưng không muốn tin đó là sự thật.
Mình hổn hển:
– Nó đang phá tường, cố thoát ra ngoài.
Rồi, một hình thù đen thui nhô lên từ dưới tòa nhà. Đó chính là nơi có khu rừng. Tụi mình khiếp đảm nhìn một nắm tay to lớn vươn ra ngoài. Tiếng sắt thép xoắn vặn và tiếng kính vỡ vụn xuyên qua tiếng mưa rào rào. Nắm tay rút vào tòa nhà, và một hình thù khác nhô cao. Cứ như một quái vật đang được nở ra từ tòa kiến trúc nằm ngang. Một khối đen nhô ra khỏi một lỗ hổng, xé tung cho lỗ hổng rộng hơn, ném những mảnh nhà xuống hè đường. Khối đen vặn vẹo, uốn éo, rồi… mở mắt.
Đó là cái đầu của một con thú, và đó là một sinh vật đến từ địa ngục. Trông nó như một con thú nhưng không giống bất kỳ một con thú nào mình đã nhìn thấy. Đầu giống đầu lợn lòi, với cái mõm có những cái răng cong lên. Mắt là mắt rắn, với con ngươi dọc. Sừng của nó xoắn vòng lên như sừng trừu đực. Lớp lông đen bóng như dầu phủ khắp đầu.
Con quái nhô đầu qua lổ hổng, há mõm rống lên khi cố chui khỏi tòa nhà. Cái mõm toang hoác khát máu, đầy răng vàng khè lởm chởm.
Tụi mình bàng hoàng khi con quái đập vỡ thêm một lổ hổng nữa. Nắm tay nó đưa ra ngoài, mở rộng thêm đường tẩu thoát. Rồi cả hai tay nó đều thoải mái bung ra ngoài. Bây giờ nó đã có thể vươn tấm ngực đồ sộ ra khỏi tòa nhà. Ngực và cánh tay nó, với những cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác gì một con người. Trong khi chúng mình ngẩn ngơ thì nó cứ lớn hơn lên. Lúc này nó đã to lớn tới mức khu cuối tòa nhà không chứa nổi nữa. Tiếng sắt thép xoắn vặn dưới sức nặng của con quái ép xuống. Nếu nó tiếp tục lớn hơn, tòa nhà sẽ sụp đổ.
Con quái lại rống lên, đè nắm tay lên nóc tòa nhà. Nó đập thủng thêm một lỗ thủng lớn, và nước ào ào tràn ra. Nó đã phá vỡ căn phòng có đường đua ngầm dưới nước. Hàng tấn nước phun ra như thác, đổ ầm ầm ra đường phố. Chỉ trong vài giây, nước trào tới chỗ chúng mình đang đứng. Nước ngập tới gối, nhưng tụi mình vẫn đứng yên. Nước mưa đã làm chúng mình ướt như chuột lột rồi, thêm nửa mét nước nữa nhằm nhò gì.
Con quái đè tay lên nóc nhà, kéo một chân ra ngoài, rồi kéo nốt chân kia. Bây giờ tụi mình đã có thể thấy nửa thân dưới phủ đầy lông và hai bàn chân móng guốc của nó. Nó vươn ra ngoài, đứng trên nóc tòa nhà nằm ngang. Sau cùng, cái đuôi của nó xuất hiện. Một cái đuôi dài, giống như đuôi chuột, trắng hếu như xương. Quái vật đứng trên hai chân móng guốc, đuôi cuốn quanh một bên đùi, mà tru lên. Tiếng tru tức giận, khủng khiếp làm máu mình như đông lại. Chúng mình trừng trừng ngó Con Bọ Thực Tế trong một cơ thể vật chất. Toàn thể nỗi hãi hùng của dân Veelox đã nuôi dưỡng vật này, làm nó thành hiện thực, và cho nó lớn lên.
Cả ba người tụi mình hoàn toàn không đủ khả năng chống lại nó.
Quái vật leo khỏi tòa nhà, trượt xuống một bên khung vòm. Bây giờ nó đã ở trên mặt đất. Vấn đề là: nó sẽ truy lùng tụi mình không? Nó đứng cao nghều nghệu, nhìn quanh, đánh hơi. Cái mõm lợn của nó di chuyển như đang tìm mùi. Chỉ còn hy vọng là tụi mình đang ở cuối chiều gió. Mình hồi hộp tưởng như con quái đã đánh hơi được tụi mình và sắp tiến tới…
Nhưng không. Nó nhìn quanh lần cuối, rồi quỵ xuống.
Loor hỏi:
– Nó làm gì vậy hả?
Con quái nắm bàn tay khổng lồ thành quả đấm, đưa lên cao, rồi giật mạnh xuống, nện trên mặt đất. Động lực mạnh tới nỗi làm con phố rung chuyển như động đất. Con quái đấm nữa. Bắp thịt nó căng lên cuồn cuộn trong khi nó đấm liên hồi lên một chỗ. Dần dần nó phá một hố xi măng toang hoác.
Nhìn vẻ mặt Zetlin, mình biết ông ta cũng như mình, không hiểu vì sao con quái liên tục đấm nền xi măng.
Một giọng nói sợ sệt sau lưng tụi mình:
– Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cả ba quay phắt lại và thấy…
Aja. Cô vượt qua tụi mình, mắt không rời quái vật.
Mình hỏi lại:
– Chuyện gì xảy ra thế này? Cô nói đi. Từ lúc thấy cô, tụi tôi chạy trốn con quái đó muốn hết hơi. Cô có định đưa tụi tôi ra khỏi đây không?
Aja không trả lời, chỉ lom lom nhìn Con Bọ Thực Tế.
Vừa đấm liên hồi lên mặt đất, đầu con quái vừa biến dạng. Từ cái đầu kỳ lạ như lợn lòi, thành một đầu chim với cái mỏ dài, khoằm khoằm. Cái mỏ há ra, để lộ những cái răng to đùng, nhọn hoắc. Thân nó biến thành thân của loài bò sát. Đầu cũng thay đổi, biến thành một cái sọ ghê tởm, trơ xương, với hai mắt không sinh khí và những cái răng nanh nhọn.
Aja hổn hển nói:
– Nó được nuôi dưỡng bằng nỗi khiếp đảm của toàn lãnh địa.
Loor bình tĩnh nói:
– Aja, cô có biết vì sao nó nện thình thịch lên mặt đất không?
Mặt thẫn thờ, Aja quay lại tụi mình, nói:
– Tôi nghĩ, nó đang cố thoát ra.
Mình nói ngay:
– Nó thoát ra rồi. Nhìn tòa nhà kìa. Sụp đổ rồi.
Aja lắc đầu. Nhìn cô như thế này thật dễ sợ. Aja là một con người thông minh và cô biểu lộ điều đó qua đôi mắt. Nhưng đôi mắt vốn sắc sảo đó bây giờ trống rỗng, như thể tâm trí cô không thể chấp nhận những gì đang xảy ra.
Cô bảo:
– Không. Nó đang cố đào thoát khỏi thế giới ảo.
Zetlin nhìn thẳng cô, hỏi:
– Mi định nói gì?
Cô tiếp tục nói như trong cơn mê sảng:
– Trung tâm Alpha… đang rã rời từng mảnh. Mỗi tiếng nện của nó xuống đất, tôi cảm thấy điều đó trong trung tâm.
Zetlin ngắt lời:
– Không thể như thế được. Trung tâm Alpha là một thực thể.
– Đó chính là điều tôi sắp nói với ông. Con Bọ Thực Tế đã có được sức mạnh hơn Nguồn Sáng Đời Sống nhiều. Nó đang cố thoát ra khỏi thế giới ảo này… và xâm nhập vào hiện thực.