Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 4 – Thế Giới Ảo

Chương 16

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ # 14

(TIẾP THEO)

VEE LOX

(@Chipmuck type)

Một ác mộng từ quá khứ vừa phóng ra khỏi não mình, hiển hiện trước mắt hai đứa. Bằng xương bằng thịt.

Bằng cách nào đó, Con Bọ Thực Tế của Aja đã phát hiện ra nó trong ký ức mình và đưa nó vào đời sống. Thật khó tin nhưng có thật. Con quái quig y chang như khi nó ở Denduron. Giống một con gấu thời tiền sử, với cái đầu quá khổ. Hàm to đùng với hai hàm răng nhọn hoắt chìa ra như nanh lợn lòi. Thân hình phủ lông xám nhuôm nhoam. Những mẩu sừng màu vàng chạy dọc sống lưng. Bàn chân khổng lồ với móng vuốt khỏe và sắc như dao. Nhưng điều mình nhớ nhất về mấy con quig này, cũng như tất cả loài quig trên các lãnh địa, chính là đôi mắt. Những con mắt màu vàng, hung dữ và tập trung…

Vào tụi mình.

Con này hơi nhỏ hơn những con mình còn nhớ, có một con gấu xám Bắc Mỹ. Nhưng đó là điều đáng buồn, vì…nó đủ nhỏ để vừa qua lọt cửa. Với tụi mình, nguy cơ bị ăn thịt chỉ cách có một cái cửa và một hành lang ngắn. Con quái bước qua thân hình bất động của Alex, hiên ngang tiến tới phòng thay áo…và hai đứa mình. Mình chỉ còn có thể nghĩ đến một điều phải làm.

Đóng cửa thông với hành lang lại.

Vừa kịp lúc. Vì chỉ một giây sau, mình nghe tiếng con quig rầm rầm xô vào cửa. Mình không gài chốt cửa, vì biết chắc con quái thú không đủ thông minh để mở chốt. Chỉ hy vọng cánh cửa đủ chắc để không bị đổ ụp xuống.

Aja kinh hoàng đến sững sờ. Mắt cô hãi hùng mở lớn. Mình hỏi :

-Nó từ đâu đến vậy ?

Aja lắp bắp :

-Từ..từ trí tưởng tượng của cậu. Tôi nói rồi, Nguồn Sáng Đời Sống sẽ phát hiện những điều cậu sợ hãi trong ký ức.

-Nhưng cô bảo, nó chỉ có thể sử dụng thực tế.

-Con quái đó chưa đủ thực với cậu sao ?

Như để trả lời, con quig lại quăng mình vào cửa. Mình bảo :

-Nhưng lũ quái vật này không tồn tại trên Trái Đất Thứ Hai. Nó từ một lãnh địa khác. Lãnh địa Denduron.

-Vô lý! Nguồn Sáng Đời Sống không thể làm được chuyện đó.

Con quig lại đập cửa, rống lên một tiếng đau đớn và giận giữ.

-Đấy, giờ nó có thể làm được rồi đấy!

Cánh cửa bắt đầu bị vỡ. Vài cú đập như thế nữa, hai đứa mình cũng bị vỡ vụn luôn.

-Mau!

Mình nắm tay Aja. Dù không biết chạy đi đâu, nhưng không thể đứng ì tại đó. Tìm được một cửa nơi cuối phòng thay áo, hai đứa mình vội phóng qua. Cửa dẫn ra ngoài, nhưng vừa ra tới bên ngoài, cả hai đứa chết lặng vì khiếp đảm.

Hai đứa mình đang đứng gần sân tập bóng. Nhưng hôm nay không thấy một cầu thủ nào. Trái lại, chúng mình thấy toàn là quig. Sân có tràn ngập quái thú. Đủ kích cỡ. Có con đồ sộ như những con trong đấu trường của người Bedoowan ở Denduron. Có con nhỏ hơn con đang ở trong phòng thể thao. Vài cặp đang đánh nhau, cố gắng xé nát cổ nhau. Mình biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Chúng là giống ăn thịt đồng loại. Một con gục xuống, những con khác sẽ nhào vào nhai ngấu nghiến ngay.

Mình la lên:

-Coi chừng cửa!

Sau lưng hai đứa, cánh cửa đang đóng lại. Nếu nó bị khóa chặt, tụi mình thành dĩ vãng luôn. Aja phản ứng cấp kỳ. Cô tung chân, đá chêm chiếc giày vào ngay ngưỡng cửa, ngay trước khi nó kịp sập lại. Nếu cô chêm trượt, hai đứa mình sẽ thành bữa ăn trưa của lũ quig. Bảo đảm thịt hai đứa ngon hơn món gloid xanh dương nhiều.

Nhìn lại bầy quái quig, mình thấy mấy con đang ngẩng cao đầu. Chúng đã đánh hơi thấy tụi mình. Chỉ trong vài giây, chúng sẽ bao vây hai đứa và chuông báo giờ ăn sẽ rung lên.

-Trở vào trong!

Mình la lớn, đẩy toang cửa. Vào tới bên trong, mình đóng chặt cửa. Vì vài con quig đã nhận ra hai đứa mình và bắt đầu xông lên tấn công.

Aja tuyệt vọng hỏi:

-Còn lối nào khác ra khỏi đây không?

-Mình nghĩ là…có đấy.

Chạy qua phòng thay áo, qua cửa dẫn tới phòng thể thao, đúng lúc …rắc ! Cánh cửa phòng thể thao vỡ toang là con quig đứng đó, đầy vẻ trách móc, vì đã phải vượt qua bao khó khăn mới có được bữa ăn. Aja và mình chạy xuyên qua phòng thay áo nam, để tới cửa thông qua phòng thay áo nữ. Con quig đuổi theo, vụng về va chạm vào các tủ đồ, làm vang lên những tiếng kim loại loảng xoảng, rầm rầm như tiếng sấm.

Cửa phòng nữ không có chốt, nhưng mở ra hướng tụi mình. Đỡ quá! khi đóng lại, chắc chắn con quái sẽ không biết cách kéo ra. Qua khỏi cửa, chúng mình vào một phòng thay áo có gương soi. An toàn rồi, nhưng được bao lâu đây ?

Mình gào lên với Aja :

-Đem chúng ta ra khỏi đây đi.

-Tình hình có vẻ không đến nỗi tệ lắm đâu, Pendragon.

-Cô đùa, phải không?

-Không. Đây là ảo ảnh. Thậm chí nếu chúng ta bị tấn công, bị giết bởi một trong những con quái thú kia, thì chúng ta cũng sẽ thức dậy trong kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống.

-Không. Vụ này xảy ra ngoài dự tính. Cô bảo chuyện mấy con quig kia hiện diện tại đây là điều vô lý, nhưng chúng vẫn có đấy thôi. Cô bảo, chiếc vòng kiểm soát của chúng ta sẽ hoạt động, nhưng có hoạt động đâu. Và cô bảo Alex không thể chết trong phòng thể thao đó, vì cậu ấy không phải là một thành viên trong cuộc nhảy này, nhưng tôi thấy cậu ấy chết đứ đừ rồi. Có quá nhiều điều vô lý đang xảy ra, làm tôi không thể liều lĩnh để cho những con quái kia ăn thịt chúng ta, để chúng ta không thể trở về thực tế.

-Nhưng…

-Cô đã nghe Saint Dane nói rồi đó. Hắn biết cô đang cố làm gì với Con Bọ Thực Tế. Hắn làm nhiễu chương trình của cô. Ai có thể biết khả năng của Nguồn Sáng Đời Sống bây giờ là gì? Chúng ta phải sống sót ra khỏi đây và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Aja gật. Mình đã thức tỉnh cô. Mình nói thêm:

-Tôi không biết cách nào ra khỏi đây. Việc này trông đợi ở cô.

Có thể nói là Aja đang cố vận dụng đầu óc để tìm lối thoát cho hai đứa khỏi cuộc nhảy. Sau cùng cô nói :

-Bằng cách nào đó máy kiểm soát của chúng tôi đã bị ngắt. Nhưng nếu nhấn nút khởi động lại, bất cứ thứ gì Saint Dane đã làm sẽ xảy ra ngay.

-Hiểu. Vậy là không còn nhấn nút khởi động được nữa.

-Nhưng máy kiểm soát của Alex gắn với lưới chung, trên một đường dây khác.

-Cô có thể sử dụng máy đó để chấm dứt cuộc nhảy được không?

-Chắc chắn là được. Nếu nó vẫn còn hoạt động.

Mình biết phải làm gì. Trở lại phòng thể thao, tới xác Alex, và lấy vòng kiểm soát của cậu ấy. Không thành vấn đề, đúng không? Chúng mình mau chóng tìm thấy cửa thông từ phòng thay áo này trở lại phòng thể thao. Hai đứa mở hé cửa liếc vào.

Phòng thể thao trống trải đến lạnh người. Mới đây còn tràn ngập tiếng kêu gào của các fan cuồng nhiệt. Lúc này, người duy nhất còn lại tại đây chỉ là Alex. Nhưng cậu ấy không hề kêu gào. Không bao giờ nữa.

Vấn đề là : con quái quig đâu rồi?

Mình thì thầm hỏi Aja:

-Cô tin chắc đây là cách duy nhất ra khỏi đây?

-Không. Nhưng là cách duy nhất tôi nghĩ ra được.

-Vậy thì phải nắm lấy cơ hội thôi. Chờ đây.

Vừa dợm bước vào, mình bị Aja níu lại.

-Cậu đi đâu?

-Lấy máy kiểm soát. Chứ cô nghĩ tôi đi đâu?

-Cậu không biết cách lấy máy ra khỏi tay Alex đâu.

Quả đúng. Phải đi cùng nhau chứ. Hai đứa tra đổi cái nhìn chưa hề có trước đây. Dù là cùng là Lữ khách, mối liên hệ trong công việc của chúng mình gấu ó từ đầu. Nhưng lúc này hai đứa sắp bước vào nơi nguy hiểm. Cái nhìn giữa chúng mình nói lên tất cả. Dù thích hay không, tụi mình phải cùng nhau làm chuyện này. Mình khẽ gật đầu với Aja, rồi hai đứa cùng bước vào phòng thể thao.

Khoảng cách tới Alex chỉ chừng hai mươi mét, nhưng cứ như xa cả dặm. Nếu con quái quig vồ hai đứa mình ngay giữa phòng, hết đường chạy luôn. Lúc đầu tụi mình bước chậm, nhưng rồi cả hai đều thấy làm việc này càng nhanh càng tốt hơn. Phải nhanh mới kịp.

Xác Alex nằm ngay trước ngưỡng cửa để ngỏ của phòng thay quần áo nam. Có thể con quig vẫn còn trong đó. Mình gắn mắt vào cánh cửa, chờ con quái phóng ra. Không đứa nào thốt một lời, vì lo sợ cảnh giác con quái vật.

Khi tới gần cái xác, mình nhận ra là không muốn nhìn cảnh hãi hùng do con quái đã gây ra cho cậu bé tội nghiệp. Dù là ảo ảnh hay không, cảnh này quá thật. Nhưng không thể tỏ ra chết nhát . Không phải lúc này. Chỉ còn cách Alex vài bước, mình cảm thấy sắp thành công rồi.

Mình đã lầm.

Đúng như mình lo sợ, con quig phóng ra từ cửa. Không nghĩ ngợi, mình chộp lấy Aja, kéo xuống bên dưới chỗ ngồi của khán giả. Chỉ còn biết trốn xuống đó, bởi trong cuộc thi đấu bóng rổ, chỗ ngồi của khán giả đã được nới rộng vào phòng thể thao. Tụi mình thoát chết trong tích tắc. Con quig vươn bàn chân khổng lồ vồ vừa lúc mình hụp xuống dưới lan can sắt. Chân quái vật đập lên lan can, nhưng một cái móng trúng cánh tay mình, xé toạc vải áo. Cảm giác đau nhói làm mình biết móng vuốt nó cũng đã cào trúng thịt da mình. Nhưng dù đau đến thế nào, mình không thể ngừng lại.

Mình kêu lên với Aja:

-Tiếp tục chạy đi!

Một khung thép phức tạp nâng đỡ khán đài di động này. Hai đứa mình bò qua mê cung sắt thép đó, luồn lách, lên xuống, cố thoát khỏi con quig. Quay lại, mình thấy con quig vẫn xông tới. Nó khó len lỏi qua đống cột kèo rắc rối đó hơn tụi mình. Nhưng điều đó vẫn không làm nó bỏ cuộc. Con vật này đang phá khán đài tan nát để tóm bằng được hai đứa.

Chợt nảy ra một sáng kiến, mình gào lên với Aja:

-Tới cuối phòng, mau lên!

Muốn sáng kiến của mình có kết quả, hai đứa phải ra khỏi cái gầm khán đài này càng sớm càng tốt. Mình đẩy sau lưng, thúc Aja lách qua lan can sắt. Sau cùng tụi mình cùng đến cuối phòng và ra khỏi gầm. Aja la lên:

-Ngả nào?

-Ở yên tại đó!

Aja nhìn mình như thể mình là thằng điên. Thây kệ. Không có thời gian giải thích. Cô ta có thể am hiểu vi tính, nhưng mình là một con chuột trong phòng thể thao. Trước khi trở thành Lữ khách, bất cứ lúc nào có thể là mình sục xạo trong các phòng thể thao. Mình rất rõ hoạt động trong những nơi này. Chạy lại một thùng nhỏ màu bạc trên tường, mở nắp an toàn, nhấn nút kiểm soát màu đỏ.

Ngay lập tức, khán đài bắt đầu lùi lại, với con quig còn mắc kẹt bên dưới.

Aja kêu lên:

-Quá thông minh!

Đó là điều tốt đẹp đầu tiên cô ta nói về mình. Hai đứa đứng chờ, tràn trề hy vọng con quái bị nghiền nát trong những cây sắt đang khép lại quanh nó. Tụi mình chỉ cần một phút để lấy cái vòng kiểm soát của Alex.

Nhưng tụi mình đã không lấy được.

Với một tiếng rống khủng khiếp, con quig nhào ra từ dưới khán đài đang rút lại, loảng xoảng kéo theo những mảnh sắt của khung sườn. Hóa ra sáng kiến của mình không được sáng lắm. Bây giờ chỉ còn một cách là…chạy.

Tụi mình chạy thục mạng, băng ngang phòng thể thao, sát bên cái máy kiểm soát của Alex. Nhưng không kịp ngừng lại lấy. Thế mới tức! Ra khỏi phòng thể thao, tụi mình chạy xuống hành lang dẫn đến cuối trường.

Mình luôn có cảm giác rờn rợn đối với một ngôi trường hoang vắng. Không rõ vì sao. Có lẽ vì mình đã quen với những ngôi trường tấp nập, huyên náo. Một ngôi trường im lìm có vẻ gì đó bất ổn. Đúng vậy, ngôi trường này đích thị là bất ổn. Aja và mình chạy dọc hành lang tường kính, từ khu tập thể hình vào khu trung tâm sinh hoạt của học sinh. Khu này rộng lớn như một nhà chứa máy bay. Từ đây có thể đi đến tất cả các khu còn lại của nhà trường. Hai đứa mình chạy tới giữa phòng, để có thể quan sát được 360 độ chung quanh. Bất kỳ thứ gì tiến vào, tụi mình đều kịp thấy và đủ thời gian chạy sang ngả khác.

Thở hồng hộc, mình bảo Aja:

-Phải tìm cách khác chấm dứt cuộc nhảy đi chứ.

Một lần nữa Aja lại bấm hàng loạt nút trên cái vòng kiểm soát, rồi giận dữ la lên:

Aja bảo:

-Cậu rành chỗ này. Có vũ khí gì ở đây không?

-Vũ khí trong trường học? Đừng mơ.

-Cố nghĩ đi, Pendragon! Có gì có thể dùng làm vũ khí được không?

Phản ứng trước hết của mình là nói không, nhưng vậy thì ích gì. Mình phải động não và vận dụng óc sáng tạo. Liệu trong trường này có gì có thể dùng làm vũ khí để hạ được một con quig không? Cậu Press đã từng giết mấy con quig bằng cây giáo. Nhưng trong trường trung học Davis Gregory này chẳng có gì giống một cây giáo. Mình và cậu Press cũng đã làm banh xác một con quig bằng thuốc nổ tak, nhưng quanh đây làm gì có thuốc nổ. Còn gì khác có thể sử dụng được không?

Rồi một ý tưởng chợt hình thành. Mình hỏi:

-Những con quig này do Nguồn Sáng Đời Sống tạo nên, nhưng chúng có thật không? Nghĩa là, chúng có giống như những con quig thật không?

-Chúng thật như những gì cậu nhớ. Nguồn Sáng Đời Sống lấy chúng từ tư tưởng cậu ra. Quig thật như thế nào không thành vấn đề, những gì cậu nhớ về chúng mới quan trọng. Nếu cậu tin chúng có thể hát, chúng sẽ hát được.

-Vậy thì chúng ta cần một cái còi luyện chó.

-Một cái gì?

-Quig cực kỳ nhạy cảm với âm thanh chói lói. Nghe âm thanh đó, chúng sẽ phát rồ. Nếu tìm được một cái còi, chúng ta sẽ cầm chân chúng đủ lâu để lấy vòng kiểm soát của Alex.

-Tuyệt! Nhưng tìm còi ở đâu?

Mình thú thật:

-Tôi không biết.

Aja hầm hầm:

-Hừ! Động não đi! Có bất cứ thứ gì tụi mình có thể sử dụng để tạo ra âm thanh đó không?

Có tiếng đùng đùng như sấm. Vội ngó quanh, mình thấy có sự di chuyển bên ngoài cửa sổ. Mình muốn gào lên. Những con quig bên ngoài đã phát hiện ra tụi mình. Chúng trừng trừng trừng nhìn hai đứa mình qua cửa sổ, chắc đang tìm cách tấn công hiệu quả nhất. Thình lình mình ước có một trăm cái còi.

Một trăm cái còi.

Một ý tưởng mơ hồ trong trí mình.

Aja thì thào:

-Pendragon, không có nhiều thời gian đâu.

Mình đã có. Một trăm cái còi. Kế hoạch B sắp thành hình.

-Lối này!

Vừa kêu lên, mình vừa nắm tay Aja chạy. Mình kéo cô ta qua khu trung tâm sinh hoạt, tới khu văn phòng nơi làm việc của thầy hiệu trưởng và các nhân viên của trường. Nếu mình nghĩ đúng, thì tụi mình sẽ tìm được ở đó một thứ có thể ngăn chặn lũ quig.

Văn phòng tối tăm, vắng vẻ. Mình vừa tiến tới bàn tiếp tân, thì…rắc! Một cửa sổ vỡ tung. Mình và Aja kinh ngạc nhảy dựng lên, nhìn: một con quig đang bò qua thành cửa. Rắc! Rắc! Thêm hai cửa sổ nữa bị phá, và những con quái đang trườn vào. Chúng biết chính xác hai đứa mình ở đâu. Hoặc là ý tưởng của mình sẽ hiệu nghiệm, hoặc kế hoạch B sẽ đem hai đứa…bỏ vào bảng thực đơn của quái quig.

Giọng Aja đầy khiếp đảm:

-Chúng mình làm cái gì ở đây vậy?

Tiếp tục tiến tới bàn tiếp tân, mình trả lời :

-Một trăm cái còi. Một cái còi thì có thể là ta không có, nhưng một trăm cái thì tôi xoay được.

-Mình tìm hệ thống phát thanh. Trường nào cũng có hệ thống phát thanh để thông báo tin tức. Mình thật sự hy vọng trung học Davis Gregory cũng có. Vì đây là hy vọng cuối cùng và tốt nhất của hai đứa mình.

Rắc! Rắc! Thêm hai cửa sổ vỡ vụn, kính rào rào rải xuống như mưa. Lũ quái tiến vào từ mọi ngã. Mình tìm thấy hệ thống phát thanh dưới bàn tiếp tân. Bây giờ vấn đề là phải tìm ra cách sử dụng.

Mình mở ngay công tác điện. Đèn máy bật sáng. Có một hàng nút dài, mình đoán là để khởi động loa phát thanh đến toàn trường. Vừa định vặn từng cái lên, mình chợt thấy một công tắc có hàng chữ: “toàn bộ các loa”. Oa! Mình vặn liền.

Con quig đầu tiên lọt vào phòng đang chồm lên, sửa soạn tấn công trong chớp mắt. Mình tăng nút âm thanh lên số 15. Nếu có 20, chắc chắn mình sẽ mở tối đa tới 20. Chộp cái mi-cro có nút bấm được gắn trên giá, mình nhìn Aja, rồi bấm nút và xoay mi-cro vào máy khuếch âm.

Người ta gọi phương pháp này là tín hiệu hồi tiếp. Trước đây mình đã nghe cả ngàn lần rồi. Không biết chính xác nguyên nhân, nhưng dường như nó luôn xảy ra khi âm thanh được mở quá cao trên một máy khuếch âm. Mình nghĩ, âm thanh quá tải làm hệ thống không đủ sức và…nói thật, mình có cần biết chuyện gì xảy ra. Chỉ quan tâm tới những gì xảy ra ngay lúc này.

Điều đó đã xảy ra. Âm thanh chói tai lanh lảnh phát ra từ tất cả các loa. Thật khủng khiếp và…đẹp như mơ. Lũ quig bắt đầu rống lên, y chang như khi mình thổi còi tại Denduron. Tuyệt vời. Chúng đã mất khả năng hoạt động. Mình lấy băng keo, dán vòng quanh mi-cro để cố định nút bấm, rồi đặt mi-cro tựa lên máy khuếch âm. Tụi mình đang có một trăm cái còi, chỉ trừ khi cầu chì bị nổ.

Âm thanh khủng khiếp làm Aja nhăn nhó, đau đớn, nhưng…vẫn toét miệng ra cười. Cô hỏi lớn:

-Chúng mình đi được rồi chứ?

Tụi mình chạy ra khỏi văn phòng, trở lại phòng thể thao. Âm thanh xé tai vang dội khắp trường. Vừa chạy mình vừa nhìn những con quig khiếp đảm tháo chạy. So với cái còi nhỏ xíu, âm thanh phản hồi này đúng là một con quái vật bạo tàn.

Hai đứa mình băng qua trung tâm sinh hoạt của học sinh, xuống hành lang dài dẫn đến khu thể thao. Mình chắc mẩm con quig trong phòng thể thao cũng bị đau đớn y như những con quig khác. Bây giờ, mối lo duy nhất của hai đứa mình chỉ là, không biết vòng kiểm soát của Alex có hoạt động không.

Tới nơi, hai đứa mình ngó vào. Chắc ăn rồi, bạn quig của mình đang bật ngửa, rên rỉ, đau đớn. Thở phào nhìn nhau, Aja và mình bước vào phòng.

Bỗng âm thanh lanh lảnh ngừng bặt.

Đúng như vậy đấy. Có lẽ máy khuếch âm bị nổ. Có lẽ điện bị ngắt. Có lẽ, có lẽ, có lẽ . Có lẽ vì cái gì đi nữa thì vấn đề là một trăm cái còi của mình đã tịt ngòi.

Và…con quái bắt đầu lắc lư đứng dậy.

Bình luận