Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 4 – Thế Giới Ảo

Chương 24

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #15

VEE LOX

(@Emz type)

Dựa mình vào cây cọc buộc ngựa, Saint Dane vui vẻ reo lên:

-Chào Pendragon. Ta thấy mi đem theo cả cô bạn gái bé nhỏ hung dữ nữa. Thật là một bất ngờ thú vị.

Bất ngờ thật. Làm sao Saint Dane lại có thể lọt vào thế giới ảo của tiến sĩ Zetlin? Lần này không như những khi hắn được thu vào hình ảnh ba chiều. Đây là hắn… thực sự. Hay phải nói là thực sự trong thế giới ảo. Óc mình mít đặc rồi.

Hắn cười hô hố:

-Mi ngạc nhiên hả. Chuyện khó tin nhưng có thật. Bằng cớ là ta đang đứng đây. Hình như Con Bọ Thực tế của Aja đã hoàn toàn chiếm chỗ của Nguồn Sáng Đời Sống rồi.

Loor nhìn mình thì thào hỏi:

-Vụ này là thật. phải không?

Saint Dane thay mình trả lời:

-Đủ để là thật.

Hắn rút ra một khẩu súng lục, nhắm lên trời bóp cò. Tiếng nổ ròn tan nghe rất thật với mình. Một giây sau, thêm bốn tên cao bồi với súng lục xuất hiện từ trong quán nhậu. Chúng bước nhanh ra sau hai đứa mình, cắt đường tẩu thoát. Mấy gã này trông không có vẻ thân thiện như hai anh chàng cao bồi trong núi. Mấy từ bật ra nhanh trong đầu mình: tụi cô hồn liều mạng.

Saint Dane lại nói:

-Vì đây là ảo mộng, hãy vui đùa đi.

Nhón tay cái móc trên đai súng, hắn khệnh khạng bước tới gần tụi mình. Hắn đang khoái chuyện này. Hai đứa mình thì không. Hắn bảo:

-Người mi đang quan tâm lo lắng hả? Ta biết lão ở đâu, và ta sẽ cho mi cơ hội giải cứu lão.

Mình liếc nhìn Loor. Chuyện này bắt đầu đáng chú ý rồi. Mình hỏi:

-Giải cứu à?

-Cách thị trấn chừng một trăm dặm về phía nam có một cái đập lớn chắn một hồ nước bao la. Không có cái đập đó, thị trấn này sẽ chìm dưới nước. Trên đỉnh đập có một chòi đá nhỏ. Mi sẽ tìm thấy lão ta tại đó.

-Chỉ vậy thôi? Đơn giản thế sao?

Nghe mình hỏi, Saint Dane cười lớn:

– Thôi nào, Pendragon. Làm gì có chuyện quá đơn giản thế.

Hắn rút chiếc đồng hồ vàng từ túi ra, xem giờ:

– Nhờ có các cộng sự của ta tại đây, cốt mìn đã được gài khắp cái đập đó. Trong khoảng đúng… à, mười phút, tất cả sẽ nổ tung, và những gì quanh đây sẽ … ướt át lắm đấy.

Mình như chết giấc.

– Nghĩa là mi cho chúng ta mười phút lên chòi đá, để đưa ông ta ra khỏi đó?

– Cộng thêm một tí xíu khó khăn nữa. Ta cho mi hai phút khởi hành trước. Sau đó ta mới phái cộng sự của ta đi ngăn chặn mi. Như vậy chẳng sôi nổi hơn sao?

Hắn cúi xuống, nhìn sát mắt mình:

– Mi đã không có khả năng thành công trên Trái Đất Thứ Nhất. Mi sẽ hành động thế nào với thách thức nhỏ này đây?

Không cần nghĩ ngợi, mình vươn tay, chộp khẩu súng trong bao của hắn. Chỉ hơi ngạc nhiên, Saint Dane nói:

– Khá lắm. Rất nhanh nhẹn. Rồi sao?

Mình nắm tay Loor, bắt đầu chạy.

Saint Dane kêu sau tụi mình:

– Yahoo!

Nếu lên được tới cái đập đó trong vòng mười phút, tụi mình cần phải có ngựa.

Vừa chạy Loor vừa hỏi:

– Cốt mìn là gì?

– Giống như tak. Nó có thể phá hủy đập nước.

Mấy giây sau tụi mình đã chạy tới lò rèn. Mình gài khẩu súng lục vào thắt lưng. Hai đứa đang tháo dây ngựa, Loor hỏi:

– Nếu thị trấn này bị phá hủy thì có vấn đề gì đâu? Nó không là thật mà.

– Vấn đề không là thị trấn, mà là Zetlin. Nếu có chuyện xảy ra cho ông ta, chúng mình sẽ không bao giờ có được mã gốc và Nguồn Sáng Đời Sống sẽ…

Đoàng! Keng!

Một phát đạn trúng cái xô sắt treo gần cửa vựa lúa. Xém trúng hai đứa mình. Mình la lên:

– Chưa tới hai phút mà!

Đám cô hồn không thèm quan tâm hoặc chúng không biết coi đồng hồ, vì trả lời mình là một loạt súng trường lên tiếng.

Loor kêu lên:

– Vào trong!

Mình nắm cương hai con ngựa, kéo chúng chạy vào trong vựa lúa. Loor vội vàng đóng cửa. Chúng mình được an toàn, nhưng bị nhốt, và đồng hồ vẫn tiếp tục tích tắc.

Loor chỉ khẩu súng trên thắt lưng mình, hỏi:

– Vật gây tiếng nổ này để làm gì?

– Nó bắn ra một mảnh kim khí nhỏ. Gây chết người. Nhưng chỉ bắn được sáu lần. Chúng có nhiều súng hơn hai đứa mình, và… thú thật là tôi chưa từng bắn lần nào.

Bên ngoài thêm nhiều tiếng súng nổ, một cửa sổ vỡ toang, làm hai con ngựa hí lên vì sợ.

Chạy ra phía cửa sau, mình bảo:

– Phải ra khỏi đây ngay.

Vừa mở cửa, mình bị ngay một viên đạn lướt qua đầu, cắm phập vào cửa gỗ. Đúng ngôn ngữ miền Tây thì hai đứa mình bị… hãm thành. Chạy lại Loor, mình la lớn:

– Cô là lính chuyên nghiệp. Trường hợp này phải làm gì?

Loor không hề hoảng hốt. Không có gì phải ngạc nhiên về chuyện này. Cô nhìn lướt một vòng vựa lúa, xem xem có thể dùng thứ gì làm vũ khí không, rồi bình tĩnh nói:

– Đám thú.. bạn đã gọi sao nhỉ? À, chạy tán loạn.

Mình muốn hôn cô ta quá! Một ý tưởng thông minh và điên rồ! Mấy chục con ngựa trong chuồng cộng thêm hai con của tụi mình. Nếu lùa chúng ra cùng một lúc, chúng sẽ là lá chắn cho hai đứa mình. Mình đồng ý cả hai tay, sẳn sàng thử trò này.

Loor ra lệnh:

– Tập hợp chúng lại!

Chúng mình chạy lại mở tung cửa chuồng ngăn, réo gọi bọn ngựa ra ngoài. Thật dễ sợ. Bầy ngựa đã hoảng vì tiếng súng, bây giờ lại có hai người chạy lòng vòng như điên, vung tay rối rít làm chúng càng thêm bị kích động. Rất nguy hiểm. Nếu chỉ một con lồng ra trước, kế hoạch coi như hỏng hoàn toàn.

Sau mấy giây điên đảo, tụi mình tập hợp được cả bầy vào giữa vựa lúa. Đám ngựa chen lấn nhau, đá mặt đất, hí vang. Chúng không ưa trò này chút xíu nào.

Loor kêu lớn:

– Ra cửa.

Mình chạy lại cửa nhà nhốt ngựa, cầm nắm cửa. Loor dắt hai con ngựa có yên cương ra sau bầy, hỏi mình:

– Sẵn sàng chưa?

Mình sẵn sàng, bầy ngựa cũng vậy. Chúng đang nhảy chồm chồm lên, mình suýt bị giẫm đạp mấy lần.

Mình la lớn:

– Lên đường!

– Mở cửa ra đi!

Mình mở cả hai cánh cửa. Loor huýt một tiếng còi lanh lảnh, và bầy ngựa phóng ra ngài. Mình chỉ kịp nhảy tránh sang một bên, trước khi bị giẫm bẹp dí. Loor dắt hai con ngựa chạy tới. Không lăn tăn một giây suy nghĩ về chuyện điên rồ này, mình nhảy thót lên một con, rồi hai đứa phóng theo bầy ngựa.

Ra tới ngoài, ngựa và bụi mịt mù. Lũ ngựa phóng ra khoảng trống, rồi cả bầy tiến vào con phố chính. Loor và mình cố bám càng gần bầy ngựa càng tốt. Hai đứa khom mình sát yên, ráng làm cho mục tiêu nhỏ lại. Mình lắng nghe, nhưng không có tiếng nổ nảo. Chắc đám lộn xộn này làm mấy tay cô hồn không dám hoang phí đạn. Càng tốt cho bầy ngựa, và tốt cho cả hai đứa mình.

Tụi mình đã thoát được ra ngoài và tụi mình có ngựa. Bây giờ chỉ còn là vấn đề chạy đua với thời gian. Phi lên tới đập, tìm ra Zetlin trước khi tất cả sẽ nổ tan bành, hoặc sẽ bị đám cô hồn ngăn chặn.

Loor hỏi:

– Hướng nào?

Mình tính, hai đứa vào thị trấn từ một ngã, đập nước chắc phải là ngã khác. Mình thúc mạnh ngựa, rồi hai đứa phóng xuống phố chính của Old Glenville, qua nhà thờ, chạy dọc con đường đất, hướng tới phía nam. Song song phi ngựa bên nhau, tụi mình giống như một đôi kẻ cướp trên đường tẩu thoát.

Mình sớm nhận ra còn một mối lo khác nữa. Dù có giả bộ đến thế nào, sự thật vẫn là: mình là một kỵ sĩ chẳng giỏi giang gì. Đó là một điều đáng sợ. Ngựa phóng vù vù – rất tốt – nhưng mình mù mờ cách điều khiển. Nếu bị ngã ở tốc độ phi như bay này, sẽ có cái gì bị bể vỡ. Chắc chắn là cái đầu mình. Một tay cầm dây cương, một tay mình nắm chặt đầu yên. Thậm chí mình không dám nhìn sang Loor. Cô ta biết cách cưỡi ngựa hơn mình. Mình không còn biết thời gian đã qua được bao lâu, mà thời gian được tính từng giây. Giảm tốc độ không phải là một giải pháp.

Loor chợt lêu lên:

– Nó kia rồi!

Đúng vậy, xa xa lờ mờ là cái đập đá đồ sộ vắt giữa một khe núi. Saint Dane bảo đập cách xa thị trấn một dặm, nhưng vì qua to lớn, nên trông như gần hơn nhiều. mình còn có thể thấy một ngôi nhà nhỏ bằng đá trên đỉnh đập, ngay chính giữa.

Pằng!

Không chỉ có hai đứa mình. Mình không quay lại nhìn, vì sợ mất thăng bằng. Nhưng Loor quay lại. cô bảo:

– Chúng đang tiến tới.

– Mấy tên?

– Tất cả. Saint Dane nữa.

Căng rồi!

Thêm mấy phát súng nữa. Mình tưởng bị ăn đạn, nhưng chắc vì chúng bắn quá xa nên không chính xác. Tụi mình phải giữ vững khoảng cách này.

Tới đoạn đường rẽ hai nhánh. Rõ ràng nhánh phải sẽ đưa tụi mình lên sườn khe đá và tới đỉnh đập. Không nói một lời, cả hai đứa đều cho ngựa rẽ sang con đường mòn bên phải. Càng lên cao đường càng hẹp, sườn khe núi dốc đứng. Nhưng hai đứa vẫn thúc ngựa tiến lên. Không thể để bị chúng bắt được. Tụi mình lên cao tới một sườn dốc sâu thẳm về bên trái. Mình đang dẫn đầu. Nếu con ngựa của mình chỉ lỡ một bước là … vĩnh biệt.

Con đường mòn dẫn vào một khu rừng. Cành lá hai bên đập chan chát vào tụi mình đau rát, như muốn hất hai đứa khỏi lưng ngựa. Mình vội bảo:

– Phải chậm lại thôi.

Hai đứa lỏng cương cho ngựa đi nước kiệu. Qua cành lá phía trước, mình thấy đã tới gần đỉnh đập. Còn khoảng một trăm mét nữa thôi.

Loor ra lệnh:

– Đưa vật phát ra tiếng nổ cho tôi.

Nhìn lại, mình hết hồn khi thấy Loor đã xuống ngựa.

– Làm gì vậy? Sắp tới rồi.

– Đi đi. Tìm Zetlin, đưa ông ta ra khỏi đây. Tôi sẽ chặn đường bọn chúng.

Mình không thể bỏ Loor lại một mình:

– Loor, mình không…

– Mất thời giờ quá, Pendragon! Chúng ta phải cứu Zetlin. Điều đó mới quan trọng. Đưa cái vật phát nổ đây.

Mình quá khổ tâm, nhưng đành phải rút súng đưa cho cô. Loor tò mò nhìn khẩu súng. Mình chẳng tin tưởng chút nào. Nhưng vẫn phải hướng dẫn gấp:

– Nắm bá súng, nhắm chặt mũi súng vào bọn xấu, rồi bóp cò. Nắm cho chắc, coi chừng bị súng giật ngược.

– Đi đi.

Mình giật cương, thúc ngựa, phóng lên đập nước. Ngoái lại, mình thấy Loor đã lôi ngựa vào bụi cây. Cô đang đặt bẫy. Khiếp thật, đúng là một cô gái dũng cảm. Nhưng rồi mình lại nghĩ, lỡ đập nước bị nổ, cô sẽ không có mặt trên đó. Mà là mình. Mình không biết điều nào tệ hơn: đối diện với đám cô hồn, hay đứng trên cái đập sắp nổ tung. Mình bỗng thấy không còn quá lo cho Loor nữa.

Tất cả bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. Không biết còn bao lâu nữa đập sẽ nổ. Mấy giây sau mình ra khỏi rừng cây trên đỉnh núi, và được thấy hồ nước bao la mà Saint Dane đã nói. Nhìn vội qua trái, mình biết là đã lên tới đỉnh đập nước: căn chòi đá chỉ còn cách chừng năm mươi mét. Năm mươi mét xa vời vợi. Không biết mình có thể phóng ngựa nhanh hơn nữa qua khoảng cách đó không.

Đúng lúc đó mình nghe thấy tiếng súng. Những tiếng nổ chát chúa cho thấy tụi cô hồn đã đuổi kịp Loor. Mình chỉ còn biết hy vọng cô được an toàn, và giữ chân chúng đủ lâu cho mình tìm được tiến sĩ Zetlin.

– Daaa!

Mình vỗ sườn ngựa, phóng lên đê. Con đê chỉ rộng khoảng hơn hai mét, một bên là nước, một bên là vực. Mình cho ngựa chạy gần phía trước.

Đoàng! Đoàng!

Những tiếng súng nổ, tiếp theo là những mảnh đá rào rào đổ xuống quanh mình. Chúng không chỉ bắn Loor. Chúng bắn mình từ trong rừng cây. Gập mình trên ngựa, mình năn nỉ nó phóng nhanh hơn.

Păng! Đoàng!

Một mảnh đá bay trúng cánh tay mình. Chúng đang tiến gần hơn, nhưng mình không thể ngừng lại khi đã sát tới đích. Tụi mình đã tham dự trò chơi quỷ quái của Saint Dane và sắp thắng rồi. Phóng tới chòi đá, mình buộc ngựa bên phía khuất, bảo đảm có thể dùng căn chòi làm lá chắn, để chống lại tụi cô hồn đang nã đạn như điên.

Cả triệu ý tưởng vù vù qua đầu mình. Hành động tiếp theo là gì? Đưa tiến sĩ Zetlin ra ngoài, cả hai thót lên ngựa, rồi đi… về đâu? Nếu trở lại đúng lối cũ, chúng mình sẽ lọt thỏm ngay vào tay đám cô hồn. Nhưng không thể bỏ rơi Loor. Chỉ còn có cách là tiếp tục đi về phía bên kia đập. Nhưng khi đập nổ, cô sẽ kẹt lại cùng bọn xấu.

Đó là một cảm giác vừa quen thuộc vừa khủng khiếp. Mình đã từng đối diện với một sự lựa chọn. Tương lai của Veelox hay sự an toàn của một người bạn? Điều nào quan trọng hơn? Một lần nữa lại tái diễn cảnh khinh khí cầu Hindenburg. Đây có phải là những gì Saint Dane vẫn muốn làm? Có phải hắn muốn đặt mình vào hoàn cảnh khiếp đảm như cũ, để được thấy mình thất bại lần nữa?

Những ý nghĩ này làm mình bận tâm mất ba giây. Thật sự mình không biết phải làm gì. Chỉ biết chắc một điều là phải tiến tới. Nhưng khi mở bung cánh cửa chòi, mình choáng váng vì một hình ảnh khó tin đến nỗi làm bao nhiêu lo lắng của mình dường như chỉ là chuyện nhỏ.

Vừa mở cửa mình vừa la lớn:

– Tiến sĩ Zetlin, chúng ta phải đi khỏi đập, nếu không…

Khi nhìn thấy người trong lều, mình chết lặng. Không phải tiến sĩ Zetlin. Chuyện này xảy ra ngoài dự kiến. Nhưng thật tình Saint Dane cũng không nói dối. Hắn đã bảo: người mi đang lo lắng đang ở trong lều. Và đúng vậy.

Người đó là ông Gunny.

Thấy mình, ông kêu lên:

– Chú lùn. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Gunny bị trói vào ghế bằng một sợi dây dài. Gặp lại ông mình không khỏi sững sờ, mình lắp bắp:

– Sao… s… sao… ông lại tới đây?

– Saint Dane nhét ta vào bao tải. Cởi sợi dây này ra.

Mình tỉnh trí lại, chạy tới cởi trói cho ông Gunny. Không biết mình đang mừng gặp ông hay đang sợ đến vãi linh hồn. Mình bảo:

– Ông không thể tin nổi những gì đang xảy ra đâu. Đây không phải là sự thật. Không có gì là sự thật cả.

Mình ngừng tay, nhìn thẳng mắt ông:

– Khoan, cháu vẫn chưa biết bằng cách nào ông có thể tới đây? Saint Dane đã đưa ông vào kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống sao?

Ngay khi Gunny vừa định trả lời, mình cảm thấy có một sự rung chuyển, như một trận động đất ngắn. Nhưng không phải. Mười phút của tụi mình đã hết hạn. Thêm những đợt rung động tiếp theo. Cốt mìn đang nổ. Không cách nào ra khỏi đây đúng thời hạn. Đập nước sụp đổ, đem theo mình và ông Gunny.

Bình luận