Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 2: Gặp Tần Hoài, lỡ một đời người

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Chọn tập

Nhưng ít ra công việc mới này vẫn tốt hơn trăm lần so với cái “công trường” trước đây cô làm việc. Ngôi biệt thự ba tầng trắng sáng của Tần Hoài, nóc lợp ngói đỏ, xây dựng theo phong cách kiến trúc Địa Trung Hải. Hàng cây hoa hồng trồng bao quanh tường, lúc này không phải mùa đơm hoa nhưng đó đây vẫn còn sót mấy bong hồng.

Đường đường một nam nhi mà lại trồng cả đám hoa hồng ngoài cửa sổ thì đừng trách ai nói mình là kẻ chơi bời.

Tiếng dương cầm du dương từ trên gác vọng xuống, đó là khúc nhạc Thư gửi Elise quen thuộc. Na Lan thầm than thở: chẳng phải kiệt tác của Beethoven bị coi thường, khúc nhạc này đã bị dán nhãn “nhạc dương cầm thịnh hành”, nhưng dù sao cũng nói lên cái gu của chủ nhân.

Vào sân, bước lên thềm lát đá bạch ngọc rồi đi đến trước cửa. Phương Văn Đông rút chum chìa khóa mở cửa. Tiếng chuông lảnh lót như minh châu gieo xuống khay ngọc, thánh thót ngân nga, hiển nhiên là hệ thống cảnh báo an ninh. Phương Văn Đông nhập mật mã vào thiết bị đặt bên cửa, tiếng chuông tinh tang im bặt.

Tần Hoài tín nhiệm Phương Văn Đông hết mức. Na Lan nghĩ bụng, giữa mình và Đào Tử đã thân đến mức này chưa?

Trên tường gắn đèn tròn màu trắng sữa, chắc để ban đêm chiếu sáng cửa ra vào. Ở một góc tường còn gắn hai cái đèn nhỏ, không có gì nổi bật. Na Lan nhìn kỹ, không phải đèn mà là đôi mắt. Thì ra đó là hệ thống camera giám sát.

Vào trong rồi, Phương Văn Đông nhanh nhẹn bước vào gian bếp, treo chum chìa khóa lên một cái giá nho nhỏ, anh nói: “Mời cô ngồi, ngồi đi-văng hay ghế thì tùy. Tôi lấy đồ uống. Cà phê, cô-ca, nước cam, nước khoáng, hay hồng trà… cô cứ cho biết?” Anh rất tự nhiên chẳng khác gì chủ nhà. Rõ ràng anh là khách thường xuyên ở đây, anh là người thân tín của Tần Hoài. Nghe anh gọi “cô” lúc này đã có nét thân mật và thoải mái hơn.

Na Lan ngồi đi-văng. Phòng khách này cửa sổ dài chạm sàn, bên ngoài là hồ nước biếc xanh ngọc như mã não. Cây đàn dương cầm ba chân kê sát tường, vải phủ kín, tiếng dương cầm vừa nãy là do dàn âm thanh trên gác vọng xuống chứ không có ai ngồi đây chơi đàn cả.

“Cho tôi cốc nước trắng là được”

“Đơn giản thế thôi à?” Phương Văn Đông nhanh nhẹn mở tủ lạnh cầm ra một chai nước khoáng.

“Trời nóng, uống nước trắng giải nhiệt rất tốt. Chứ cô-ca, trà hay cà phê thì làm ta mất thêm nước, và…” Phương Văn Đông chờ cô đáp lời.

“Anh nói đúng, khẩu vị của tôi đơn giản thôi” Na Lan nói chữ “anh” một cách trịnh trọng.

“Quân tử chi giao đạm nhược thủy*, ngày xưa thì thế nhưng nay xã hội luôn tiến bước nên không hợp nữa rồi. Nhất là giao lưu với các người đẹp thì xưa cũng như nay không thể cứ đơn giản mà được.” một giọng nam giới, khác với giọng của Phương Văn Đông. Giọng của Phương Văn Đông đầy đặn, giọng người này thì như có nam châm “Người đẹp thường quen với đồ trang sức, xe hơi đẹp, 999 bông hồng và nhanh chóng thành danh trên mạng; chứ người có khẩu vị đơn giản thì không nhiều.”

* Câu cổ ngữ: người quân tử quan hệ với nhau luôn trong sáng.

Tần Hoài.

Nói năng bỗ bã và cũng bóng láng hệt như bút danh của anh ta.

Na Lan định đứng lên bye bye luôn.

Nhưng cô không lùi bước, cô không có thói quen ấy. Vả lại, thấy Tần Hoài bước đến, cô cũng hơi hơi rung động. Trước đây nhìn ảnh anh ta trên báo, ngoại trừ vấn đề danh lợi, cô thấy anh ta cũng đáng mặt một nhà văn ưa chơi tem, vẻ đẹp trai có thể khiến phụ nữ ở nhiều độ tuổi phải xiêu lòng. Lúc này mới biết những tấm ảnh nhỏ ấy chỉ giới hạn ở mức miêu tả “mặt phẳng” một con người. Còn đây là Tần Hoài “không gian ba bốn chiều”, là tác phẩm sinh động rất đặc sắc. Nhất là đôi mắt đầy ấn tượng, có vẻ hững hờ lại pha nét ngạo đời, nhưng nhiều hơn cả là nét u buồn vô cùng sâu lắng. Trước kia nhìn ảnh, thấy hình như anh ta cố tỏ ra vẻ u buồn tư lự, lúc này mới nhận ra nét u buồn này còn da diết hơn cả tiếng ve sầu ngoài cửa sổ kia. Phần lớn các cô gái bẩm sinh đều có thiên chức làm mẹ, nhìn thấy chàng trai khôi ngô tuấn tú đang sầu muộn, họ đều tự nguyện và sẵn lòng bước đến an ủi xoa dịu nỗi sầu.

Để rồi chính mình phải khổ đau.

Na Lan bỗng thấu hiểu tại sao cô gái tóc dài váy ngắn Ninh Vũ Hân lại vướng vào lưới tình sâu đến như vậy.

Tần Hoài tạm che giấu nét ưu tư, vẻ mặt tươi roi rói, chìa tay ra: “Cô là Na Lan thật à?”

Na Lan đứng lên bắt tay Tần Hoài. Cô thấy bất ngờ. Vốn nghĩ Tần Hoài thu mình ở đảo Hồ Tâm để viết văn, hẳn là một anh chàng yếu mềm, ẻo lả, sức trói gà không chặt, nhưng lúc này bắt tay mới thấy bàn tay chắc nịch cứng cáp chẳng khác bàn tay của một người lao động cơ bắp quanh năm vất vả. Như một phản xạ có điều kiện, cô chăm chú nhìn khuôn mặt anh. Da mặt không hề trắng mịn như cậu học trò non nớt, mà là nước da đỏ sẫm của một người đã trải phong sương mưa nắng.

Cô là Na Lan thật à… Hỏi thế là ý gì?

“Tôi chính là Na Lan là dân sinh viên, hình như đến giờ chưa có lý do gì để ai khác phải mạo danh tôi”

“Xin lỗi, tôi không có ý đó” Tần Hoài cười, không chút áy náy “Tôi muốn nói là, tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ anh Hải Mãn Thiên lại cử đến cho tôi một thắng cảnh, tươi đẹp hết nhẽ thế này”

Dùng “thắng cảnh” để tả mỹ nhân? Na Lan mới chỉ đọc thoáng qua tác phẩm của anh ta, chẳng qua chỉ là khoác cái áo “truyện kinh dị” để viết tiểu thuyết tình ái mà thôi. Thế là moi được tiền của vô khối thiếu nữ. Hôm nay mắt thấy tai nghe, anh ta nói năng tùy tiện như không, đúng thế. Cô thậm chí nghĩ rằng, đã nói “thắng cảnh” rồi, lại còn thêm “tươi đẹp hết nhẽ” thì quá rườm rà, có thể lượt bớt đi.

Chẳng rõ lần đầu gặp mặt Ninh Vũ Hân anh ta có so sánh vô lối kiểu này không?

Hải Mãn Thiên mà Tần Hoài nhắc đến, là ông chủ thật sự của Na Lan, là nhà xuất bản tầm cỡ nhất nhì cả nước, đối tác đều là các tác giả rất hot. Qua nói chuyện với Hải Mãn Thiên cô hiểu rằng hai người rất thân nhau, và cũng biết được thái độ viết lách của Tần Hoài.

Thái độ viết lách của anh ta, có thể tóm gọn trong một từ “lần lữa”

Na Lan mỉm cười, vào việc luôn, cô mở xắc lấy ra cuốn sổ tay: “Đã nhắc đến ông Thiên thì… đây là kế hoạch xuất bản vừa mới điều chỉnh tháng trước, ông ấy mong tiên snh bớt chút thời gian điểm lại với tôi một lượt…”

“Gọi tiên sinh khiến tôi ớn quá đấy!” Tần Hoài ngồi xuống bên Na Lan, lần đầu tiếp xúc mà ngồi thế này thì hơi gần “Đương nhiên rồi, học nhi thời tập chi bất diệc tuyệt hồ (học mà thường ôn tập, chẳng phải rất vui sao?) , cùng cô gái xinh điểm lại công việc thì thích vô cùng”

Na Lan ngán ngẩm, chỉ muốn tát vào cái mặt vênh váo ấy “Trước khi ký bản thỏa thuận với anh về tiểu thuyết kinh dị Lời nguyền áo tơi trong mưa gió, hai bên đã dự tính tiến độ rõ ràng: tháng Giêng bắt đầu sáng tác, tháng Mười nộp bản thảo sơ bộ, sang năm sẽ xuất bản, vừa kịp triển lãm sách ở Bắc Kinh trong tháng ba và hội chợ sách toàn quốc tháng Tư…”

“Hội chợ sách Hải Nam tháng năm, triển lãm sách Trùng Khánh tháng Năm, vân vân…” Xét từ góc độ tâm lý học thì Tần Hoài có thói quen ngắt lời người khác, có thể là biểu hiện của tâm trạng không ổn định, nhất là do cái tính cách tự cho mình là trung tâm.

Hoặc có lẽ anh ta chỉ muốn mau kết thúc bàn bạc công việc để có thể tiếp tục chớt nhả tán gái.

Anh ta chòng chọc nhìn Na Lan, mắt sáng rực, rõ ràng không hiểu là mình rất bất lịch sự “Thực ra là ông Thiên đang giở ngón với tôi. Ai chẳng biết xưa nay ông ta phát hành sách dễ như chơi và cũng không cần các trình tự chính thức, nói là hội chợ sách, triển lãm sách này nọ chỉ toàn là viện cớ. Ông ta chỉ muốn tôi viết cho thật nhanh để ông ta mau kiếm tiền…à, để bọn tôi mau kiếm được tiền, sau đó nhanh chóng bước vào đợt kiếm tiền tiếp theo. Cho nên, ông ta bảo cô sang làm trợ lý sáng tác cho tôi, thực ra là để giục bản thảo”

Na Lan lại thấy ngán ngẩm nhưng vẫn mỉm cười “Ta cứ nên thẳng thắn thì hơn. Liệu tôi có thể giúp anh điều gì thì anh cứ nói? Tra cứu tư liệu, nhập văn bản vào máy tính… tôi xin bắt tay vào ngay”

“Cô có mang theo quần áo bơi không?”

“Gì cơ?” Na Lan ngỡ mình bị ảo thính, giống như khá nhiều nhân vật trong tiểu thuyết của Tần Hoài.

“Quần áo bơi! Ngày nào cô cũng cần mẫn sang đảo Hồ Tâm, sao cô không tận dụng tài nguyên trời ban cho này? Tôi biết một địa điểm rất tuyệt để bơi, cho đến giờ vẫn chưa ai biết…” Nếu phải sửa lại một câu của Mạnh Tử, thì nên nói Tần Hoài thuộc hạng “vô liêm sỉ và cũng can đảm nữa” (vốn câu này là: làm người, phải có liêm sỉ, tiếp đó là can đảm)

“Ông Thiên bàn về công tác với tôi, không nêu cái điều kiện về phúc lợi này, cho nên chuyện bơi lội xin miễn cho! Anh nghĩ đi, có việc gì liên quan đến cuốn Lời nguyền áo tơi trong mưa gió mà tôi có thể làm giúp không?” Na Lan thầm cảm ơn những bài học kinh nghiệm dạn dày có được trong những lần vào trại giam phỏng vấn, cô vẫn trấn tĩnh như thường.

“Có, đương nhiên là có. Bữa trưa chúng ta sẽ nói chuyện” Tần Hoài có vẻ hài lòng ngồi dựa vào đi-văng, hai mắt lim dim, công khai thể hiện hứng thú đối với công việc “Bữa trưa không nói hết thì bữa tối tiếp tục nói”

“Chắc ông Thiên đã cho anh biết, thời gian làm việc của tôi là từ 10 giờ sáng đến 3 giờ rưỡi chiều?”

“Tôi sẽ chi tiền làm thêm giờ, thì sao?”

“nếu anh tin rằng tiền có thể mua được tất cả”

Phòng khách trở nên im ắng, chỉ còn tiếng điều hòa chạy chầm chậm, Phương Văn Đông nói là có việc phải đi Giang Kinh, rồi bước ra ngoài chẳng nói một câu gì đó cho dịu tình thế.

Na Lan biết, riêng câu nói vừa rồi của cô cũng đủ để khiến mình bị sa thải. Cô đã được rèn luyện trong khoa Tâm lý học, cũng chẳng phải cô không hiểu sự đời, nhưng vào lúc này cô không ngán làm phật ý “ông chủ”. Nén mình và nhẫn nhịn có thể khiến xung quanh luôn tươi vui như mùa xuân, nhưng nó không bao giờ là cách tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn. Nhất là đang đối mặt với gã “nhà văn hàng đầu” ngông nghênh tự phụ là tài hoa này, về lý thuyết mà nói, tốt nhất là hãy mau tránh cho xa.

Tần Hoài bỗng cầm cái điều khiển trên bàn rồi bật ti-vi, kênh kinh tế của đài trung ương “Đây gần như là kênh duy nhất mà tôi xem. Xem đi xem lại, hình như đúng là tiền có thể mua được tất cả” Giọng anh ta đều đều, dù có bực tức thì cũng đã nén được.

Di động của anh ta reo chuông, nhạc cũng là tiếng dương cầm, Khúc nhạc buồn của Chopin. Học làm sang, ra vẻ ta đây đa sầu đa cảm, càng đúng với đặc điểm của Tần Hoài.

Anh ta vẫn ngồi đó nghe điện thoại của ông Hải Mãn Thiên, luôn miệng nói “Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy”, khiến Na Lan thấy quá ngứa tai, cô lại phải so sánh với những ngày vào trại giam phỏng vấn tù nhân.

“Thế đấy, ông ấy còn lo tôi ngược đãi cô. Thực ra tôi bị cô ra đòn thì có!” Tần Hoài đặt di động xuống rồi nói.

“Về chuyện bản thảo, ông Thiên dặn dò tôi phải được biết tiến độ cụ thể…”

“Tôi ngỡ vừa nãy cô chỉ nói đùa, nhưng xem ra đúng là cô đến để…” Vẫn là cái tật ngắt lời người khác của anh ta.

“Để giục bản thảo” Na Lan quyết ý truy hỏi, nói toạc ra “Qua điện thoại và email anh đều nói rất mơ hồ, đã viết được mươi vạn chữ hay là chưa hề bắt tay vào, chẳng ai biết”

Tần Hoài đứng lên thở dài: “Ông Thiên không muốn chính mình phải bám riết không tha, nên mới cử người đẹp làm tay chân sang ép tôi khuất phục. Nào, vào thư phòng với tôi, tôi sẽ cho cô xem tiến độ. Có điều, tôi đã no đòn rồi, cô cũng phải no cơm chứ? Cô quá đẹp, cứ như là chẳng thiết cơm nước chốn trần gian, nhưng lẽ nào lại bỏ bữa trưa thật?”

Na Lan cau mày, cô ngẩng nhìn đồng hồ trên tường: “Nhưng lúc này mới 10 giờ rưỡi?”

Dù đã khai thác quỹ đất tối đa, chung cư và biệt thự mọc lên như nấm, đảo Hồ Tâm cũng chỉ có hơn 1000 hộ dân, còn nhà hàng thì khá nhiều. Loa Cư là hiệu hải sản nho nhỏ nhưng Tần Hoài rất ưng ý. Anh ta nhất quyết mời Na Lan ăn “bữa cơm văn phòng” chỉ “lèo tèo” bốn dĩa, một bát canh, tôm hùm và sò tươi đương nhiên là có.

“Lúc nãy cô không phản đối hải sản kia mà, sao vẫn cau mày? Hay là cô không hề biết cười?” Tần Hoài chế nhạo.

Na Lan vẫn nhíu mày, nghĩ bụng “đồ vô duyên”. Cô chọi lại “Khi gặp nhau, trước khi anh mở miệng, tôi đã cười rồi”

“Mỉm cười chiếu lệ khi bàn công việc, không tính”

“Đã nói đến công việc thì…”

“Lúc này là giờ ăn, không bàn công việc”

Na Lan cau mày nói tiếp: “Suốt nửa năm trời anh tuyên truyền báo chí là mình “dồn hết tâm huyết” cho cuốn tiểu thuyết “tầm cỡ thế kỷ”, thế mà mới chỉ viết được lời dẫn với 5000 chữ…” trước khi đến hiệu ăn, cô đã đọc xong phần bản thảo đã viết của Tần Hoài: câu chuyện về một người thời nhà Minh đi tìm kho báu, phát hiện ra vài cái xác. Chỉ có vậy. Cô nghĩ anh ta đang đùa hay sao?

“Hai phần dẫn, 5753 chữ” Anh ta lại còn dám chỉnh lại cô nữa

“Nửa năm trời anh viết được 5753 chữ, trung bình mỗi ngày viết chưa đến 30 chữ, xem ra, ‘giai phẩm’ ra đời còn khó hơn cả điêu khắc nham thạch!”

“Tiểu thuyết kinh dị, tổn hao rất nhiều sức lực để nghiền ngẫm cấu tứ, na ná như các cô viết luận văn”

“Viết chậm cũng chẳng sao, tôi cũng đồng ý rằng phải nghiền ngẫm công phu thì mới viết được sách hay, nhưng tôi chỉ lo với tốc độ này thì đừng nói là ba tháng, dù cho anh thêm nửa năm nữa e cũng không kịp tiến độ dự kiến” Na Lan còn chưa nói ra câu này: nếu anh vẫn dập dìu với con bé Ninh Vũ Hân thì lại càng vô vọng.

Sắc mặt Tần Hoài vẫn thản nhiên như trước, chỉ khác là anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô: “Cô cứ về mà hỏi ông Thiên, có phải lời nói của tôi luôn chứa sức nặng ngàn cân, đã hẹn ngày nộp bản thảo thì chưa từng sai hẹn, đúng thế không?”

Đúng là ông Hải Mãn Thiên cũng từng nói Tần Hoài tuy có lần lữa thật nhưng chưa bao giờ nộp bản thảo sai hẹn, dù chỉ là hẹn bằng mồm. Có điều, lần này lại khác, ông Thiên nhận ra rằng có lẽ Tần Hoài đang gặp trục trặc trong khi viết nên mới trì trệ, vì thế ông phải cử Na Lan sang làm “trợ lý” cho anh ta.

“Ông Thiên cũng biết anh xưa nay rất giữ lời hứa… anh nói là ba tháng sẽ giao bản thảo, nhưng nếu giãn thêm một hai tháng cũng không phải vấn đề gì lớn”

“Đầu tháng Mười nộp bản thảo, bản thỏa thuận đã ghi rõ rồi”

“Ông Thiên không định ép anh…”

“Co không tin tôi sẽ nộp bản thảo đúng hẹn à?”

“Không phải thế. Tiếng tăm của anh và chất lượng đảm bảo, tin rằng anh sẽ không làm việc quấy quá cho xong chuyện” Vì tiến độ mà bỏ qua chất lượng tác phẩm là căn bệnh phổ biến hiện thời, chẳng ai không mắc phải”

“Cô vẫn không tin à”

“Tôi cảm thấy thời gian có vẻ gấp gáp quá”

Dường như Tần Hoài mỉm cười rất chân thành, nụ cười khiến mấy cô gái ngồi trong quán phải đưa mắt nhìn sang. Na Lan bỗng thấy thông cảm với Ninh Vũ Hân. Anh ta hơi dướn người về phía trước, gần Na Lan hơn: “Thế này vậy, chúng ta cá, nếu tôi nuốt lời, dù tôi đưa ra trăm ngàn lý do gì nhưng vẫn không nộp bản thảo đúng hẹn thì tôi thua cuộc. Nhưng nếu tôi nộp bản thảo đúng hẹn, chật lượng đảm bảo, sách được thị trường đón nhận, phát hành suôn sẻ, ông Thiên mát mặt, thì coi như tôi thắng”

“Tôi không thích cá cược, không biết ra điều kiện” Na Lan cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó

“Ra điều kiện mà cũng không biết? nếu cô thắng, ví dụ, cô có thể lấy chiếc BMW mà xài cho sang. Tôi nói thật chứ không đùa đâu”

“Không! Một là vì tôi chê BMW chưa đủ đẳng cấp, chưa phải xe Porche. Hai là cuộc sống của tôi gắn với trường đại học Giang Kinh, giới sinh viên, không cần thiết đi xe hơi và cũng không nuôi nổi nó. Điều thứ nhất, nói đùa, điều thứ hai là nói thật”

Tần Hoài lại ngả người trở lại “Tôi đã nói hai ta cá cược, lẽ nào cô không muốn nghe nếu tôi thắng thì điều kiện của tôi là gì?”

“Tôi chỉ muốn nghe sau đây tiến độ của anh viết ra sao?”

“nếu tôi thắng…” Hình như anh ta chỉ mải sống trong cái khuôn của mình “…nếu cô thua, thì đơn giản thôi: chỉ cần cô cùng tôi ăn một bữa tối là được”

Na Lan định nói “Anh cứ tiêp tục mà hoang tưởng” nhưng cô lại nói là “Tôi rất ưng, tiếc rằng tôi vẫn không hứng thú với trò cá cược”

Rõ ràng là anh ta không dễ gì bỏ cuộc, nhất là đối với một cô gái “Thực ra cũng chẳng phải là cá cược, chỉ là cách để thúc đẩy tôi viết cho thật tốt…”

Di động bỗng reo chuông. Lại tiếng dương cầm nhưng là một giai điệu khác với lúc sáng. Na Lan đã từng nghe nét nhạc này nhưng không nhớ ra tên bản nhạc. Nếu được chút gợi ý thì…

Tần Hoài đã nhanh tay bật máy nên cô đành chịu, chỉ thấy anh ta hỏi liên tục: “Ai đấy ạ?” nhưng hình như đối phương cứ im lặng. Anh ta lầu bầu: “Vớ vẩn” và định tắt máy thì mặt biến sắc.

Na Lan nhận ra rất rõ rằng Tần Hoài biến sắc vì sợ hãi.

Anh ta đứng bật dậy, nhìn khắp quán ăn rồi chạy ra ngoài cửa, nhìn khắp bốn phía.

Na Lan lặng lẽ bước ra theo, thấy Tần Hoài đang lạnh lùng nói vào di động: “Nếu cứ tiếp tục đeo bám, thì sớm muộn gì một trong hai ta sẽ phải đổ máu để trả giá”

Lúc này Na Lan chỉ muốn tin rằng anh ta đang đối thoại về chuyện viết tiểu thuyết, bởi lẽ câu nói ấy không phải là lời của một người bình thường, nó rất nghiệt ngã, sặc mùi tiểu thuyết, không sao tưởng tượng nổi. Nó thật đáng sợ.

Cô lặng lẽ trở về chỗ ngồi, và bỗng cảm thấy không khí của máy điều hòa trong quán Loa Cư hơi lạnh quá mức.

Khi Na Lan rời đảo lên tàu thủy, thì có một người không nén nổi nhìn theo cô, quan sát từng cử động của cô.

Người ấy chợt nảy sinh ý nghĩ muốn cứu vãn mạng sống của cô gái trẻ đẹp này, vì nếu người ấy lạnh lùng thờ ơ thì con thuyền sinh mệnh của Na Lan sẽ nhanh chóng mắc cạn.

Thật sự không thể trách gì tôi. Người ấy nghĩ vậy. Ai bảo cô tự nguyện trở thành quả đạn pháo? Cô chưa nghe nói: “Gặp Tần Hoài, lỡ một đời người” hay sao?

Ngày đầu tiên làm việc, cảm thấy thế nào? Có gặp tình yêu sét đánh không? Có khiến anh ta quỳ xuống sát gấu váy cô không?

Và có ngửi thấy hơi thở của thần chết không?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky