Tiếng máy ồn ào và tiếng còi xe inh ỏi báo hiệu lùi xe như sóng thủy triều tràn đến xua tan cơn buồn ngủ của Na Lan. Cô mở to mắt, nhìn kỹ, thấy một chiếc xe tải đang chạy lùi, một nam giới đang giơ tay làm hiệu cho lái xe. Khi xe lùi đến cuối con dốc bê-tông thì anh ta ra hiệu dừng lại, mở thành xe phía sau, rồi thả chiếc rơ-mooc bốn bánh chuyên dùng xuống. Na Lan nhìn thấy chiếc ca-nô cô “bỏ của chạy lấy người” đang vật vờ bên bờ nước. Lái xe cũng xuống xe, cùng người kia cầm móc câu kéo chiếc ca-nô lên dốc bê-tông, rồi lôi nó lên rơ-mooc, sau đó họ dùng dây thừng buộc cố định ca-nô vào rơ-mooc. Xong xuôi họ móc nó vào chốt ở đuôi xe tải.
Khi thấy tất cả đã ổn, họ lên xe tải.
Na Lan “trộm” ca-nô phóng về bờ hồ phía Giang Kinh, cố ý “phơi” ca-nô ở chỗ rất dễ thấy. Rồi mai phục trong bóng tối để xem xem ai sẽ đến nhận ca-nô.
Lúc chạy ca-nô, cô phát hiện ra chiếc máy bộ đàm nhưng không dám bạt, vì sợ lộ mình. Cô đoán rằng dù chủ ca-nô là ai, chắc chắn đã nhận được cuộc gọi di động của ba gã thộn đang kẹt trên đảo, vè sẽ chú ý đứng bên hồ để theo dõi. May sao hồ Chiêu Dương không hề nhỏ với chu vi hơn chục cây số, cho nên cô không lo khi mình lên bờ sẽ bị tóm luôn.
Nhưng cũng không ngờ có người đến nhận ca-nô nhan như vậy. Cách giải thích duy nhất là hệ thống định vị vệ tinh trên ca-nô đã phát tín hiệu cầu cứu chủ nhân.
Chiếc xe tải nổ máy, Na Lan ra khỏi gốc cây đang ẩn nấp rồi chạy lên mấy bước, lom khom nhìn biển số xe gắn phía sau, thấy rất rõ: “Jiang-4280”. Đây là một đầu mối rất trực tiếp. Khuya khoắt. lại ở nơi vắng vẻ, không rõ mình có thể bắt chiếc tắc-xi để bám theo chiếc xe tải hay không, nhưng đã có biển số xe này rồi, lát nữa sẽ tìm cách gọi điện báo với Ba Du Sinh.
Cô chạy theo xe tải một quãng, nó rẽ lên đường nhựa bằng phẳng rồi bắt đầu tăng tốc. Bóng chiếc xe chạy xa dần, cô sốt ruột nhìn khắp xung quanh xem có thể gặp vận may hay không.
Chắc là cô được bù đắp sau một đêm chạy trốn gian khổ, nên một chiếc tắc-xi màu trắng đỗ ngay bên cạnh cô, nó không e ngại gì người đẹp đang lem luốc bơ phờ này. Na Lan không nghĩ nhiều, mở cửa xe bước tới, nói với lái xe: “Anh giúp tôi đuổi theo chiếc xe tải đang kéo chiếc ca-nô kia, nó sắp mất hút đến nơi!”
Lái xe chỉ im lặng rồ máy phóng đi.
Na Lan cảm thấy như bỗng rơi xuống sông băng.
Có tiếng động từ hàng ghế phía sau, cô ngoảnh lại thì thấy hai bóng đen! Dại quá, sao mình lại tin vào vận may?
“Các người là ai? Đưa tôi đi đâu?” Na Lan cố trán tĩnh. Ít ra bọn họ cũng chưa tấn công cô ngay, nếu không chẳng phải chờ lâu làm gì.
Một gã đáp: “Cô Na Lan đừng căng thẳng. Người ta đem ca-nô đến mời, cô không bận tâm. Chúng tôi chỉ đi chiếc xe cà tàng đến thì cô lên luôn, khiến chúng tôi hơi khó làm việc, sư phụ sẽ rất không vui. Và, nếu muốn hại cô, thì chúng tôi đâu cần trao đổi với cô làm gì cho mệt? Chúng tôi không trói không bịt mắt cô, thì cần gì cô phải lo lắng?”.
Xem ra, những người này không cùng bọn với những kẻ chạy ca-nô đuổi bắt cô, và bọn lái chiếc xe tải kia.
Lạ thật, mình tài cán gì mà lại được “trọng thị” thế này? “Sư phụ” là ai? Na Lan thấy chóng mặt ở tai.
Họ vừa nói đã rất rõ ràng, mình hỏi thêm nữa cũng vô ích, cứ ngậm miệng cho xong.
Nhưng cô không dễ chấp nhận lùi bước: “Các anh không muốn biết kẻ đi ca-nô đuổi tôi à ai à?”.
“Chúng tôi đâu cần biết những ân oán cá nhân của cô!” Người ngồi phía sau cười nhạt. “Tôi hiểu ý cô. Thực ra chúng tôi cũng rất tò mò về những kẻ truy bắt cô, đâm xe vào hai người. Chúng tôi đang điều tra nhưng không chắc sẽ có kết quả. Ví dụ, chiếc xe tải kia 90% khả năng là đeo biển số giả, chiếc ca-nô thì ngay biển số cũng không có. Chiếc xe tải kia sẽ chạy đi đâu? Chúng tôi nếu chán sống rồi thì mới đuổi theo nó. Tại sao? Vì, nếu bọn họ đủ trình độ chuyên nghiệp thì sẽ không chỉ đưa một xe tải đến, chắc chắn họ phải có lực lượng hộ vệ.” Anh ta gõ gõ vào cửa kính xe, Na Lan nhìn qua cửa kính, trong màn đêm vẫn thấy vài chiếc xe chạy ngược chạy xuôi. “Bất cứ chiếc xe nào ngoài kia cũng có thể là xe hộ vệ cho xe tải.”
“Rất kính nể các anh. Bọn họ mất cả đêm mà không “mời” được tôi, nhưng các anh lại “vồ” được quá dễ dàng (1)!”
“Mỗi người đều có mọt cách nghĩ khác nhau. Nếu cô hiểu sư phụ chúng tôi hơn nữa, sẽ thấy sư phụ không bao giờ hấp tấp, luôn hành động rất chín chắn. Chính sư phụ cho chúng tôi biết, với tính cách của cô, cô sẽ không nhanh chân bỏ chạy mà cô sẽ tìm cách điều tra rõ về hung thủ, cô sẽ chờ chủ ca-nô xuất hiện. Cho nên bọn tôi mới có thu hoạch này.” Người ấy không giấu vẻ đắc ý.
Na Lan băn khoăn, vì chưa biết ở Giang Kinh này mình lại có một “tri âm” kỳ cựu bí hiểm.
Trời tối đen nên Na Lan không thể nhận ra xe chạy qua những chỗ nào, cô cảm thấy xa lạ. Thế mới biết Giang Kinh rộng thật, mình đã sống ở đây bốn năm mà mới chỉ đi lại trong một khu vực nhỏ. Nhưng cảm thấy hình nhu xe chạy không quá xa hồ Chiêu Dương. Khi xe chạy chậm dần, cô nhìn qua cửa kính, đúng là như thế.
Xe chạy đến một cổng sắt, bên cổng có bốt gác bảo vệ không đèn, nhưng nhìn thấy một bóng đen đang đứng đó vẫy tay với anh lái xe. Cửa sắt từ từ mở ra. Xe tiếp tục chạy vào. Bên trái là một mặt nước rộng vô tận. Chắc là hồ Chiêu Dương.
Xe đứng trước một biệt thự. Dù trời tối Na Lan vẫn nhận ra nó không như những biệt thự mộ phỏng kiểu châu Âu mới xây những năm gần đây, mà là ngôi biệt thự có khá lâu đời na ná biệt thự ở vùng tô giới (2) cũ mà người ta vẫn thấy. Cô ngắm nhìn một lát. Người ngồi hàng ghế sau đã xuống xe, nói: “Nhà đẹp đấy chứ? Vào thập kỷ 30, đây là nơi nghỉ ngơi của một quan chức ngoại giao Anh. Sư phụ chúng tôi nhờ ông Tư Không Trúc môi giới, đã mua lại được của chủ nhân người
Hồng Kông.”
Na Lan xuống xe, dưới đất đã đặt sẵn một dôi dép lê, nó giúp cô bớt đi phần nào cái vẻ hoang dã của cô gái trong bộ lạc nguyên thủy.
Tường ngoài nhà gần chiếc đèn bất giác bị gỉ sét lem nhem, ánh sáng mờ mờ. Lúc này Na Lan mới nhìn rõ người vẫn nói chuyện với cô: tuổi ngoài bốn chục, mái tóc phẳng vuốt ra mé sau, trán hói đến đỉnh đầu, trang phục thoáng rộng cử chỉ lịch sự, nói năng chỉnh chu, khiến Na Lan liên tưởng đến Phàn Uyên.
Chờ khi gặp vị “sư phụ” rồi thì cô mới hiểu rõ tại sao mình có cảm giác này.
Dường như ông ta đã chờ đợi Na Lan rất lâu. Lúc cô vào gặp, ông đang ngồi ở phòng khách uống trà, đọc một cuốn sách khâu bằng chỉ (3). Chắc ông rất sợ lạnh, vì đang giữa mùa hè mà chiếc quạt trần bên trên chỉ quay lờ đờ, lại mặc bộ áo ngủ tơ tằm tương đối dày. Tiếc rằng bộ áo dài sang trọng ấy cũng không che nổi thân hình gầy guộc và nét già nua khô héo. Khỏi phải nghi ngờ, thân hình thật của ông già hơn hình ảnh trên báo chí, trên ti-vi không chỉ là chục tuổi.
“Na Lan, ngồi đi. Uống trà nhé?” Ông gỡ cặp kính viễn xuống, chăm chú nhìn cô, ánh mắt ông dịch chuyển theo cô bước đến chiếc ghế gỗ chạm trổ công phu rồi ngồi xuống.
Ông khẽ thở dài.
“Con bé hồi nhỏ, nhớ học cấp II thì phải, có lần sắp đi thi bơi, nó tự ý ra hiệu cắt ngắn mái tóc đi.. trông rất giống. Về sau nó lại để tóc dài, cho đến khi sắp tốt nghiệp đại học, nó lại mê bơi lội, rồi lại cắt tóc ngắn… giống thật! Đúng là rất giống!” Chắc vì muốn giấu đi nỗi bi thương chợt dâng lên, ông nhấp một ngụm trà, bàn tay cầm chén trà run run.
Ông Quảng Cảnh Huy không có vẻ một nhân vật số một của Lĩnh Nam uy danh lẫy lừng.
“Thưa Quảng lão tiên sinh, cháu hiểu tâm trạng của bác…”
“Tôi biết cô cũng từng gặp nỗi bất hanh.” Ông lại nhấp ngụm trà nữa, hình như Na Lan đến, khiến ông bỗng thấy khát nước hơn. “Nhưng, ta nên chỉnh lại cái câu cũ rích trong “Anna Karenina”: mỗi người đều có nỗi bất hạnh khác nhau, cảm nhận của chúng ta khi mất người thân sẽ khác nhau một trời một vực.”
Na Lan không thể không công nhận rằng lời ông Cảnh Huy không có ý khái quát cho tất cả. Chẳng khác gì hiệu ứng Domino, ông mất cô con gái, rồi lại mất tiếp người vợ, ông đã mất cả gia đình.
“Cháu xin nói là. Diệc Tuệ mất tích chưa có kết luận rõ ràng, và vẫn có rất nhiều người chưa từ bỏ hy vọng tìm thấy cô ấy…”
Ông Cảnh Huy không tỏ ý gì, chỉ cười nhạt: “Nhưng tôi nghe nói có người đã xóa nó khỏi ký ức, rồi mải mê
với cả đàn gái đẹp.” Dù nhắc đến Tần Hoài đầy tai tiếng ê chề, ông vẫn trấn tĩnh như thường, thật hiếm có. Ông luôn cho người khác có ấn tượng ông cũng không bao giờ nổi giận cả. Danh hiệu “nhân vật số một của Lĩnh Nam” đâu phải đơn giản mà có được!
Na Lan hiểu ngụ ý sâu xa của ông: thế mà cô lại dan díu với gã vong ân bội nghĩa ấy! Cô bèn hỏi thẳng: “Bác đã quan tâm cháu, bác cử người đi tìm cháu ngay trong đêm, chắc bác cũng biết cháu thực ra chỉ muốn điều tra rõ sự thật về vụ Diệc Tuệ mất tích…”
“Vì thế mà cô chạy đến tận quê tôi ư?”
Thì ra là ông ta đã biết cả. Na Lan sững sờ. Nếu lại biết chuyện Phàn Uyên đào ngôi mộ giả của Quảng Diệc Tuệ, liệu ông ta có thể bình thản như thế này không?
“Vâng. Cũng có một nguyên nhân nữa, là vì Ninh Vũ Hân…”
“Cô gái vẫn đập dìu với Tần Hoài.”
“Cô ấy chết rất ly kỳ khó hiểu.”
Ông Cảnh Huy đặt chén trà xuống, người hơi dướn về phía trước: “Cô không nhận ra các chuyện Diệc Tuệ mất tích, Ninh Vũ Hân bỏ mạng, những ai gần với Tần Hoài đều gặp vận không may… cả chị gái em gái của anh ta nữa, lẽ nào đều là ngẫu nhiên?”.
“Lúc đầu cháu chủ động tiếp cận Tần Hoài, chính là vì những nguyên nhân này.
“Tôi nghĩ, cô còn chưa nói tiếp “về sau” thì sao?”
“Về sau, cháu tin rằng anh ấy vô tội. Nỗi nhớ thương Diệc Tuệ của anh ấy thật khó bề hình dung nổi…”
“Đủ rồi đấy!” Ông Cảnh Huy bỗng đứng lên, phong độ của nhân vật tầm cỡ chợt tan biến. Ông cũng biết nổi giân khi nghe những câu biện hộ cho Tần Hoài. “Dù cô cực thông minh thì cô vẫn là đồ trẻ con. Cô không hiểu rằng người đời đang dành quá nửa thời gian để diễn kịch! Trò chuyện, hỏi thăm, quan tâm, từ thiện… đủ trò, tôi nhìn thấy nhiều rồi, đều là diễn kịch cả!”
Ông Cảnh Huy đùng đùng nổi giận khiến Na Lan phát hoảng, nhưng cô vẫn nói: “Ý bác là, không thể tin tình cảm chân thành?”
Ông Cảnh Huy vịn vào lưng ghế, ánh mắt bỗng đầy vẻ ưu tư thương xót: “Tôi không muốn một cô gái nào lại theo chân Diệc Tuệ nữa.”
“Nhưng cháu vẫn không hiểu. Diệc Tuệ chỉ là mất tích…”
“Cô vẫn còn ngây thơ lắm! Tôi chưa bao giờ đọc các loại số liệu thống kê nhưng cũng hiểu: một người vốn đang bình thường, mất tích ba năm có nghĩa là gì?”
“Nhưng không có nghĩa là mọi người nên hoàn toàn bỏ cuộc. Cháu nghĩ rằng bác chuyển về Giang Kinh ở, cũng vì đang tìm kiếm cô ấy, phải không ạ?”.
Ông Cảnh Huy lại ngồi xuống, nâng chén trà kên: “Có rất nhiều thứ, chúng ta ngỡ rằng đã hiểu cả rồi, hoặc đã suy luận ra rồi, nhưng khi tiếp cận sự thật thì lại không phải thế. Cho nên, sự thật cũng là thứ vô thường, diện mạo luôn luôn thay đổi.”
Na Lan cảm thấy cơ bản đã hiểu ra: “Ý bác là, chỉ một mình cháu thì rất khó tìm hiểu sự thật, vì có rất nhiều sự biến đổi trong đó?”.
Ông Cảnh Huy mỉm cười, nét cười rất khó nắm bắt: “Cô chỉ cần đối xử thật tốt với chính mình, cô sẽ có tiền đồ rộng mở. Thật thế!”.
Na Lan như bừng tỉnh: “Thì ra, đêm nay bác có ý định gọi cháu đến nhằm nói với cháu rằng hãy gạt bỏ ý định điều tra chuyện Diẹc Tuệ mất tích, cái chết của Vũ Hân, cứ để bác và các cộng sự giải quyết?”.
“Cô tổng kết cỏn rõ ràng mạch lạc hơn cả tôi nói!”
“Nhưng…”
“Nhưng tôi biết cô sẽ không từ bỏ!” Ông lại thở dài. “Tuy nhiên, tôi phải có trách nhiệm của người bề trên, cần nói gì tôi vẫn phải nói. Cô không đủ sức điều tra ra nguyên nhân của các chuyện bất hạnh đã đành, nhưng dù tra ra được thì cũng là tự đào mồ chôn mình mà thôi! Rất nhiều chuyện ẩn chứa bên trong, nếu nói ‘đáng sợ’ thì không có gì là quá lờicả.” Na Lan rùng mình khi nghe ông nói hai chữ “đào mồ”. Ông có ngụ ý ám chỉ gì chăng?
“Cảm ơn bác đã nhắc nhở. Có lẽ… cháu cần ít thời gian để cân nhắc.” Cô cần thời gian để ngẫm nghĩ những lời của ông Cảnh Huy.
“Còn việc này nữa cô khỏi cần tốn thì giờ để nghĩ: tôi hy vọng cô hãy giã từ Tần Hoài, tránh càng xa càng tốt.”
Chú thích:
(1): Nguyên văn: chim sẽ rình phía sau. Ý của một câu thành ngữ “Bọ ngựa rình ve sầu, chim sẻ rình phía sau” (để mổ bọ ngựa).
(2): Khâu thủ công, “sách cổ”.