Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 7: Cuộc hẹn kinh hoàng

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Chọn tập

Hôm sau, Na Lan đến làm rất đúng giờ, Tần Hoài bảo cô tra cứu một số tư liệu về hồ Chiêu Dương và triều vua Gia Tĩnh để dùng, thời gian trôi nhanh. Tần Hoài suốt ngày không hề viết lách gì, chỉ đọc sách, hình như là cuốn hồi ký văn học đời nhà Thanh.
Sách viết cách đây vài trăm năm, kiểu như blog.

Đến trưa, Phương Văn Đông đem cơm vào, là cơm hộp khá cao cấp, cả ba cùng ngồi ăn. Hai người kia tào lao vào chuyện trên văn đàn, Na Lan cảm thấy vô vị, may mà cô không chuộng văn học.

Phương Văn Đông đi rồi, cô hỏi Tần Hoài: “Tối qua anh ép tôi đến chỗ bán đấu giá, coi tôi như tấm lá chắn đúng không?”

Anh ta làm như mình vô tội: “Tôi đường đường một đấng nam nhi, sao phải…”

“Mong anh lần sau đừng coi tôi như cái lọ hoa trang trí của mình, khiến người khác hiểu lầm…” Na Lan nghiêm giọng.

“Tôi chưa từng thấy lọ hoa đau tay như thế này, chắc cắm toàn hoa hồng.”

“Tại sao Tư Không Tình nói là…”

“Tôi cho cô ấy cuộc sống thứ hai chứ gì?”

Có lẽ không phải lần đầu tiên Tư Không Tình nói kiểu này. Na Lan nhìn thẳng vào Tần Hoài, chờ anh ta trả lời. Tần Hoài hỏi: “Cô có tin không?”

“Cho nên tôi mới hỏi anh.” Cô nói.

“Cô đã nghe nói đến hai chữ ‘khoa trương’ chưa?”

Na Lan ngán ngẩm: “Tôi còn nghe nói hai chữ ‘lấp liếm’ nữa kia.”

Trên tàu thủy trở về Giang Kinh, ông chủ tàu lại chuyện trò với Na Lan, cô định hỏi xem ông ta có biết chuyện tình cảm giữa công chúa Tư Không Tình con gái ông Tư Không Trúc với Tần Hoài không, may sao cô chưa vô duyên đến mức ấy. Ông chủ tầu nói: “Cô thấy lạ không: hôm qua tôi và cô vừa nói đến câu chuyện người mặc áo tơi, thì hôm nay lập tức có người cho tôi biết mình nhìn thấy.”

Na Lan sợ hãi hỏi: “Nhìn thấy gì? Người mặc áo tơi câu cá à? Ai mà mắt tinh thế?”

Ông ta lại nghĩ khác: “Không vì mắt tinh. Mà là bà già họ Đàm, 78 tuổi, tôi quen gọi là bác Đàm, đã nhìn thấy. Cô cũng biết rồi, người già thì thức hay ngủ rất không đúng lúc. Bà ấy đêm qua mất ngủ bèn ngồi nhìn ra cửa sổ thì thấy một ông lão mặc áo tơi đang câu cá trên hồ. Tôi nói chắc bà nhìn nhầm, đúng là nửa đêm vẫn có kẻ câu cá trộm, nhưng đêm qua không mưa gió, sao họ phải khoác áo tơi làm gì? Tôi nói vậy chẳng khác gì trêu tức người ta, bà lão rất sợ bị nói là “mắt kém” nên mới xả giận luôn thể: ‘Tôi không chỉ nhìn thấy người ấy khoác áo tơi, mà còn nhìn rõ cần câu không mắc dây câu nữa kia!”
“Câu tính mạng!”

“Chính thế đấy. Càng nói lại càng ly kỳ.”

“Nhưng có vẻ khó tin, vì ở Giang Kinh này mỗi ngày đều có người chết, lẽ nào đều là ứng nghiệm của truyền thuyết kia?” Na Lan mỗi lúc càng thêm cảm thấy cánh nhà văn rất vô lý.
Sau đó hình như cả hai ngầm hiểu ý nhau và đều tránh nhắc đến Tần Hoài.

Na Lan thấy ngoài Tần Hoài ra, nói chuyện với ông chủ tàu này chỉ xoay quanh những chuyện đời tư mà cô không muốn đi sâu. Kể ra thì cũng thỏa trí tò mò một chút, nhưng tại sao một người lạ cứ phải biết những tin này? Có lẽ là để nói với cô gái tiếp theo đến tìm Tần Hoài chăng?

Cho nên, khi chuông điện thoại reo đúng lúc, Na Lan thở phào, cô cười xin lỗi ông ta để nghe điện của Đào Tử buồn tẻ mà cô đang mong.

Nhưng không phải Đào Tử gọi.

Cũng chẳng phải của ai.

Cô cầm nghe hồi lâu, hỏi: “Alô, ai đấy ạ?”, nhưng chỉ có tiếng máy tàu gầm gừ và tiếng gió thổi vi vu. Na Lan chột dạ, nhớ đến sắc mặt của Tần Hoài khi nghe cú phôn trong hiệu ăn Loa Cư. Chắc lúc này sắc mặt cô cũng thế. Cô nhìn máy di động, là một số lạ.

“Xin lỗi, tôi tắt máy.” Cô nghĩ mình chưa độc địa như Tần Hoài rít lên đe dọa “trả giá bằng máu”.
“Tôi là Ninh Vũ Hân.” Giọng nói êm ái hơi khàn.

Na Lan bất giác nắm chặt di động, cô nên nói gì đây? Hãy tránh xa tôi ra, đừng đeo kính râm quan sát từng bước đi của tôi. Nhưng cô lại hỏi: “Có việc gì à?”

“Cô đang trên tàu thủy phải không?”

Chết thật, lẽ nào cô ta vẫn đang theo sát mình? Cô nhìn bốn phía, và cũng hoảng sợ như Tần Hoài trong hiệu Loa Cư.

Nhìn bờ hồ, và cả con tàu không lớn gì, nhưng không thấy Ninh Vũ Hân đâu. Giọng nói ấy lại vang bên tai cô: “Cô đừng sợ, tôi không đi theo cô, tôi chỉ nghe thấy tiếng máy tàu và tiếng gió thổi.”

“Cám ơn, cô đừng bám theo tôi nữa.” Na Lan không thích châm biếm nhưng lúc này cô không thể nén nổi

.”Cô đang sang đó hay trở về?” Ninh Vũ Hân nói rất chậm, cứ như là uống thuốc an thần, bây giờ sắp ngủ.

Na Lan định nói “Không phiền cô phải quan tâm” nhưng cảm thấy nói thế sẽ làm sự việc thêm phức tạp, bèn đáp: “Về Giang Kinh.”

“Thế thì tốt.” Có điều Ninh Vũ Hân nói quá hời hợt, Na Lan không nhận ra cái ý “tốt” ấy. “Thế là đúng, cô nên rời bỏ anh ta.”

Tốt cái gì, đúng cái gì? Cho rằng tôi sẽ không qua đêm ở đảo Hồ Tâm chứ gì? Thật quá đáng!

“Ninh Vũ Hân, tôi không quan tâm cô và Tần Hoài xảy ra chuyện gì, tôi chỉ là người được ông Hải Mãn Thiên thuê làm trợ lý cho anh ta. Bây giờ tôi về, mai tôi lại sang làm việc.”

“Đừng, đừng sang, hãy tránh xa anh ta, càng xa càng tốt.” Cứ như là cô ta không nghe thấy Na Lan nói gì.

“Tôi chỉ là cô gái làm thuê, hàng ngày sáng đi chiều về, mà về rất xa.”

“Cô chưa hiểu ý tôi.” Giọng Ninh Vũ Hân ấm hơn, như kiểu đã “sống” lại rồi. “Ý tôi là, Tần Hoài… là kẻ cực kỳ nguy hiểm.”

Na Lan nghĩ bụng: Phải, Tần Hoài rất nguy hiểm đối với những người như các cô luôn sẵn sàng ngã vào cuộc tình ái lãng mạn với thần tượng. Cô thở dài: “Tôi xin nói thẳng, có lẽ cô và rất nhiều tơ tình thật sự cảm thấy Tần Hoài rất có sức hút, nhưng…”

“Cô vẫn chưa hiểu ý tôi. Tần Hoài cực nguy hiểm… thật sự nguy hiểm.” Giọng nói của Ninh Vũ Hân có lẫn nét hãi hùng thì phải?

“Xin cô nói rõ hơn.” Na Lan đã nhận ra cú phôn này không có ý đe dọa hay giao tranh với một “tình địch” tưởng tượng

.Ninh Vũ Hân ngừng trong giây lát, như để lựa chọn từ ngữ.
“Những ai… những người yêu hắn… đều phải chết.”

Na Lan rùng mình, tay cô cũng run run: “Tôi không hiểu cô nói…”

“Cha mẹ anh ta rất thương yêu con, nhưng đã qua đời từ khi anh ta còn nhỏ, bị trúng độc khí ga. Người chị gái đã nuôi nấng anh ta, tựa như người mẹ hiền, người ấy đã hy sinh cả tuổi thanh xuân. Ít lâu sau khi anh ta học xong đại học, chiij ấy đã chết, không được hưởng phúc, chị ấy nhảy lầu tự sát. Người vợ rất mực yêu chồng của anh ta thì mất tích đã ba năm nay, chính quyền và mọi người đều hco rằng chị ta đã chết. Cho nên tôi nghĩ rằng nếu tiếp tục ở bên anh ta, thì tôi cũng sẽ có kết cục như thế.”

Na Lan cảm thấy mình hơi bị say sóng: “Ý cô là cô đã chủ động rời bỏ Tần Hoài?”

“Trái hẳn với tin tức trên các tờ báo lá cải, đúng không?”

“Cũng ngược lại với Phương Văn Đông nói.”

“Phương Văn Đông là cái loa của Tần Hoài, anh ta đứng ra phát ngôn những điều mà Tần Hoài khó nói hoặc nói ra sẽ có hại. Nhưng tôi biết Phương Văn Đông là con người đầy can đảm và nghĩa khí, những người như thế trên đời này có lẽ sắp tuyệt chủng rồi. Tuy nhiên, dù họ nói gì thì vẫn có khía cạnh đúng… quả thật tôi có phần cố chấp, cố chấp để yêu Tần Hoài, nên tôi mới bị động và tơi vào cảnh ngộ như thế này.”

“Tại sao cô lại chủ động công bố trên blog? Các nội dung ướt át ấy…” Cô vừa nêu ra câu hỏi thì chính cô đã có đáp án ngay.

“Cô thông minh nên chắc đã hiểu, tôi làm thế cũng chỉ vì bất đắc dĩ, tôi muốn khích cho Tần Hoài nổi giận và hận tôi, có thế tôi mới hết đường quay lại, nhưng thật ra tôi cũng không dễ gì làm được… Đương nhiên đây chỉ là lời nói từ một phía là tôi, chắc chắn cô không tin.” Thực ra, Ninh Vũ Hân trả lời trùng với cách nghĩ của Na Lan. Nhưng chắc cô ta không biết rằng công bố trên blog để khích Tần Hoài, hiệu quả rất thấp. Cho đến giờ hễ nhắc đến Ninh Vũ Hân, Tần Hoài chưa từng bôi bác nửa lời.

“Mặc kệ ai nói gì gì, tôi chỉ muốn tin ở sự thật. Tại sao cô vào được nơi tổ chức bán đấu giá tối qua?”

“Nếu cô đọc nhiều báo lá cải, cô sẽ nhận ra rằng người nổi tiếng có ‘dính’ đến tôi không chỉ là một hai người…”

Na Lan hiểu rằng đã có nhân vật cỡ bự theo đuổi cô ta và đưa cô ta vào tiệc rượu bán đấu giá. “Tại sao cô nói tôi sắp gặp rắc rối?”

“Tư Không Tình nói gì, cô không nghe thấy ư?” Giọng Ninh Vũ Hân hơi run run. Na Lan không ngờ nhắc đến cô gái đẹp như tiên nữ Tư Không Tình, Ninh Vũ Hân lại có phản ứng mạnh như thế.

“Có nghe thấy. Nói là Tần Hoài đã cho cô ấy cuộc sống thứ hai. Tôi đoán rằng cố ấy rất yêu Tần Hoài. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu mình sẽ gặp rắc rối gì.” Tối qua nên hỏi, nhưng lúc đó Ninh Vũ Hân xuất hiện rồi lại biến mất nên hai người không thể nói nhiều hơn.

“Không nhận ra à? Đơn giản thôi: đến dự tiệc rượu tối qua đều là chồng đem theo vợ, hoặc đại gia đem theo người tình. Tần Hoài đem cô đến, chứng tỏ cô là niềm vui mới của anh ta.”

Na Lan choáng váng suýt ngất, nếu sớm biết thế này thì cô quyết không đến dự tiệc Hồng Môn tối qua.

“Còn… Tư Không Tình, sẽ thế nào?”

Ninh Vũ Hân cười khẩy: “Tư Không Trúc nổi tiếng là ông ba phải, Tư Không Tình nổi tiếng độc địa, nghe nói hiện nay cô ta nắm giữ và điều hành phần lớn tập đoàn của cha. Cô ta đã có thành tích thâu tóm, cho nên nếu cô ta ưng mắt cái gì, thích cái gì, cô ta sẽ đoạt được bằng mọi giá.”

“Kể cả… tình yêu à?” Na Lan nhận ra mình quá khờ dại ngây thơ, đã bị Tần Hoài đưa vào tròng, cô tức quá muốn ném luôn máy di động. “Tại sao cô có số máy của tôi?”
“Từ chỗ ông Hải Mãn Thiên.”

“Thật đáng ghét, ông ấy có quyền gì mà…”

“Đừng trách ông ấy. Tôi đã lấy trộm được. Hôm nọ tôi đến văn phòng của ông ấy để báo cáo công tác, nhìn thấy tờ hợp đồng của cô đặt trên bàn…”

Na Lan ngỡ mình nghe nhầm: “Báo cáo công tác? Cô cũng làm cho ông Thiên à?”

“Tôi là trợ lý sáng tác của Tần Hoài.”

“Vị trí này nghe rất quen.” Na Lan day day huyệt thái dương.

“Đúng. Ba tháng trước, tôi chính là cô bây giờ.”

Người cũ khóc, người mới cũng chưa cười. Chắc hẳn vị trí “trợ lý” đã bị nguyền rủa, chỉ cần không phải “lời nguyền áo tơi trong mưa gió” là được.

Ninh Vũ Hân nói tiếp: “Tư Không Tình chỉ là một trong những rắc rối đối với cô… Cô đã đọc tác phẩm mới của Tần Hoài chưa?”

“Bài tản văn 5000 chứ?”

“5753 chữ!” Ninh Vũ Hân nói rất nghiêm chỉnh, còn Na Lan thì ngất đến nơi: cô ta và Tần Hoài chính là một cặp. Cô ta lại nói rõ hơn: “Đó mới là rắc rối lớn nhất của cô.”

Na Lan dần hiểu thêm Ninh Vũ Hân: “Cô thôi việc, rời bỏ Tần Hoài, vì sợ cũng sẽ chung kết cục bi thảm nếu gần gũi anh ta. Lẽ nào có liên quan đến tác phẩm mới của anh ta? Cô đã nhìn thấy dấu hiệu gì?”

Ninh Vũ Hân nói gần như cùng lúc: “Tôi biết cô sẽ hỏi câu này.”

“Cho nên…”

“Cho nên tôi chờ gặp cô… để trò chuyện. Ba tháng trước đây có rất nhiều chuyện lộn xộn kỳ quái, tôi không biết nói cho ai nghe.”

“Cô tin tôi à?” Na Lan định hỏi thêm: Lẽ nào tôi là người cần nghe nhất?

“Tôi đã… nghiên cứu về cô, tôi đến khoa của các cô, đọc luận văn tốt nghiệp của cô, nên đã khá hiểu về cô, cô là người có đầu óc. Mong cô đừng trách!”

Rốt cuộc đã có thể giải thích tại sao Ninh Vũ Hân cứ bám riết cô như một u linh.

“Cô muốn gặp mặt ở đâu? Khi nào?” Na Lan nhìn đồng hồ: 4 giờ 6 phút.

“Có thể phiền cô đến nhà tôi được không? Tiểu khu thông Dương Liễu Thanh. Sau khi xuống tàu thủy thì lên xe buýt số 157 là đến nơi… Cô cũng biết rồi: hiện nay có vô số người đang chê cười tôi, tôi ra ngoài không tiện.”

Thế mà cô có thì giờ bám riết tôi? Na Lan đành nói: “Được, trước 5 giờ tôi sẽ đến nhà cô.”
Trước khi kết thúc, Ninh Vũ Hân ngập ngừng, rồi nói: “Nhưng cô phải hứa với tôi rằng…”
“Cứ nói đi?”

“Hứa rằng sẽ không yêu Tần Hoài.”

Na Lan cười ngán ngẩm, điều này thì dễ ợt.

Có một người nhìn theo Na Lan lên bờ, và cảm thấy mình bị hấp dẫn bởi dáng người mềm mại và nét trong sáng quyết đoán của cô; rồi tưởng tượng rằng Na Lan sẽ trở thành một cái cái xác thì thật đáng tiếc. Nhưng ai có thể ngăn cản bước đi của số phận, đúng không?

Sao thế? Cô ta lên xe số 157 ghi rõ là “tuyến Văn Hồ”? Sao không lên xe buýt về thẳng Giang Kinh? Cô ta đi đâu?

Người ấy đọc tên các bến mà xe 157 sẽ dừng, và lập tức hiểu ra Na Lan định đi đâu.
Căn hộ chung cư mà Ninh Vũ Hân thuê nằm trong tiểu khu có tên là Thôn Dương Liễu Thanh, cách Giang Kinh không xa. Nơi này có vài tòa nhà cao ốc 15-20 tầng, bên dưới đều là cửa lưới thép lắp khóa tự động, khách muốn vào đều phải nhập số phòng vào phím, chủ nhà nhận được điện thoại sẽ ấn nút để mở cửa.

Na Lan bấm số phòng 1043, đã xong, rồi thấy “tách” một tiếc, khóa cửa đã mở. Cô bước vào, thấy thang máy bị hỏng, có mảnh giấy cài ở đó viết “Đã báo sửa chữa, xin chờ hoặc đi cầu thang bộ.”

Na Lan đi cầu thang bộ, cô luyện tập bơi lội đã nhiều, hít thở và sức bên rất khá.

Lên đến tầng 10, mồ hôi thấm ướt áo. Chưa bước vào phòng 1043 cô đã cảm nhận được luồng khí mát của điều hòa lan ra.

Sao cửa lại đang mở? Cô cảm thấy mình cảnh giác thừa, Ninh Vũ Hân biết cô đã đến nên mở sẵn cửa để đón, có gì lạ đâu?

Cô gọi “Ninh Vũ Hân “. Không thấy trả lời. Trong nhà chỉ có tiếng điều hòa vo vo trong không gian im ắng như cõi chết. Chẳng hiểu sao cô bỗng nhớ ra rằng lúc nãy Ninh Vũ Hân không lên tiếng qua điện thoại trước khi mở cửa cho cô.

Na Lan gọi to hơn, vẫn không thấy trả lời, bèn đẩy cửa bước vào. Ở phòng khách không một bóng người. Cô hơi thót tim nhưng vẫn chầm chậm bước vào phòng ngủ, và đã thấm thía thế nào là “im lặng như cõi chết”.

Đó là lặng ngắt như tờ sau khi chết.

Một sợi dây xích buông từ trần nhà xuống, vốn đề treo đèn chùm, bây giờ đang treo Ninh Vũ Hân.

Mái tóc dài phủ kín mặt. Na Lan không dám chắc đó chính là Ninh Vũ Hân.

Phía dưới chiếc váy dài, mỏng, vải cotton là đôi bàn chân trắng như ngọc, mùi nước hoa oải hương nhòa trong bầu không khí chết chóc nặng nề. Na Lan đưa tay che miệng đang định thét lên kinh hãi.

Cô chợt nghĩ rằng tất cả chỉ mới đột ngột xảy ra trong khoảnh khắc, trước đó chưa đầy một giờ cô còn nói điện thoại với Ninh Vũ Hân, nếu cô ấy vừa mới tự vẫn thì thì cứu vẫn kịp.

Cô đứng lên thành giường để cởi sợi dây thừng ở cổ Vũ Hân đang nói với sợi xích kim loại, nhưng lóng ngóng nên không cởi được. Cô chạy vào bếp lấy con dao thái thức ăn rồi cắt sợi thừng.

Đặt Vũ Hân nằm xuống sàn, Na Lan làm hô hấp nhân tạo, khá thành thạo vì đã được huấn luyện trong đội bơi lội. Thổi hơi qua miệng, rồi ấn ngực. Nhưng thảy đều vô ích.

Linh hồn của Ninh Vũ Hân đã bay đi rất xa. Lại thêm một người yêu Tần Hoài từ giã cõi đời.

Lại một sinh mệnh nữa tan theo gió mưa và chiếc áo tơi.

Kết cục là như nhau.

Chọn tập
Bình luận
× sticky