Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 45: Hóa thân mới đẹp làm sao

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Chọn tập

Một tiếng cộp vang lên, sau đó là tiếng “huỵch” nặng nề.

Thân hình cao lớn cân đối của Phương Văn Đông đổ vật xuống sàn, khẩu súng lục văng ra xa. Đứng thế chỗ anh ta là Quân Quân khuôn mặt đẫm lệ, tay cầm chiếc chảo đáy phẳng mà Tư Không Tình đã từng định rán trứng cho Na Lan ăn.

Dưới sàn, Phương Văn Đông khẽ co giật, nhưng anh ta chưa hoàn toàn mất hết tri giác, máu đang rỉ ra từ phía sau đỉnh đầu.

Na Lan khẽ nói: “Cám ơn Quân Quân đã cứu chúng tôi.” Cô có thể hình dung Quân Quân dám ra tay dữ dội như thế với chồng mình, thật không dễ gì, dù cô ấy đã biết anh ta đang rất nguy hiểm.

Quân Quân nghẹn ngào: “Vậy là tôi đã hiểu tại sao những ngày gần đây anh ta cứ như kẻ mất hồn, lại còn lén giấu một khẩu súng. Tôi cũng đã biết, tối hôm Diệc Tuệ bị hại, tôi ngủ quá say… Cũng tại tôi chẳng ra gì… tôi đã sơ suất bỏ qua rất nhiều hiện tượng…” Cô nhìn Phương Văn Đông đang nằm sấp dưới đất, người chồng đã bao năm chung sống với mình, cô vẫn không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.

Na Lan nói: “Chẳng thể trách gì cô. Cô cũng là nạn nhân.” Đúng lúc này một cô gái mặc bộ váy trắng bước vào. Tần Mạt. Chắc hẳn cô vừa đi cùng Quân Quân trở về. Tần Mạt cặp mắt mở to nhìn cảnh tượng lộn xộn kinh khủng trước mặt, ngẩn người không sao hiểu nổi. Na Lan lo lắng, tình huống như thế này rất bất lợi cho một bệnh nhân tâm thần phân liệt đang trong thời gian bình phục.

“Có lẽ chìa khóa còng nằm trong túi áo anh ta, hoặc để trong cái túi đeo khi lặn.” Tần Hoài nhắc Quân Quân đang cố kiểm soát tâm trạng.

Quân Quân “Vâng”, ngồi xuống đặt cái chảo sang bên, rồi lục túi áo Phương Văn Đông. Na Lan gọi to “cẩn thận!” Nhưng không kịp nữa, Phương Văn Đông bỗng lật người lại đấm vào mặt Quân Quân, rồi dốc hết sức đè cô xuống sàn, hai tay bóp cổ. Mắt hắn vẫn đỏ, hoang dại, hắn gào lên như con thú dữ: “Đồ đê tiện! Tao bóp chết mày!”.

Một tiếng thét ghê rợn, một bóng trắng chạy ào đến nhảy bổ vào Phương Văn Đông. Tần Mạt!

Từ phía sau, hai tay Tần Mạt bóp cổ Đông thật chặt, mồm cô không ngớt lặp lại câu vừa nãy của hắn: “Tao bóp chết mày. Mày kêu à, tao bóp chết mày!”.

Tần Hoài cũng xông vào, hai tay đang bị còng liên tục bổ thật mạnh vào mặt Phương Văn Đông. Máu tung tóe khắp xung quanh.

Khi Phương Văn Đông chỉ còn ngắc ngoải, Quân Quân thoát được ra, cô lại nhặt cái chảo lên phang vào đầu hắn.

Na Lan cũng đứng dậy, kêu lên: “Phương Văn Đông, anh cũng hại cả Tần Mạt nữa, đúng không?”.

Phương Văn Đông mặt mũi méo mó biến dạng, cười hé hé như hóa rồ, líu lưỡi ấp úng: “Tần Hoài… đã thấy chưa… ta được nhiều hơn ngươi… rất nhiều.”

Tần Hoài phẫn nộ, lại vung hai tay bổ xuống. Mặt Đông nát nhừ.

Na Lan kinh hãi, hỏi: “Nhưng… tôi không sao hiểu nổi, chẳng lẽ hồi đó anh và cả công an nữa đều không nghi ngờ hắn?”.

Tần Hoài thở hồng hộc, nói: “Khi đó tôi chưa quen hắn, chỉ biết hắn cũng ở tạm bợ trong căn nhà xập xệ bên hồ như tôi.”

Quân Quân ôm chặt Tần Mạt đang không ngớt run rẩy, cô thì thầm an ủi, nghe giống như đang cầu nguyện cho cơn ác mộng chấm dứt.

Cả căn nhà im lặng trong giây lát. Quân Quân lục túi áo Phương Văn Đông để tìm chìa khóa. Nghiêm Đào ngồi bên, hoài công rên rỉ: “Mau lên, mau lên! Đừng quên thả tôi ra. Các người có quá nhiều chuyện bẩn thỉu, tôi biết rồi. Mẹ kiếp, không sao chịu nổi nữa.”

Na Lan lạnh lùng nhìn hắn, rồi lại nhìn Tần Hoài, nói: “Bây giờ anh có thể cho tôi biết… tại sao anh biết Nghiêm Đào… đứng sau Nghiêm Đào là ai?”.

“Là ai à? Dù là ai, thì họ vẫn là những nhân vật mà các người không thể đụng đến!” Một giọng nói bỗng vang lên ở cửa ra vào phòng khách.

Ba nam giới mặc âu phục màu ghi bước vào, họ đều lăm lăm súng trong tay chĩa vào mọi người. Một gã bước lại cởi trói cho Nghiêm Đào. Việc đầu tiên Nghiêm Đào làm là cho Tần Hoài một cái tát lật mặt. Một dòng máu rỉ ra từ mép Tần Hoài.

“Mày nói xem, người đứng sau bọn tao là ai?”

Tuy bao năm qua hào quang luôn sáng ngời trước công chúng, nhưng lý trí người ấy vẫn vững vàng. Người ấy biết mình là ai, xuất thân ra sao, mình được vun đắp nên bởi những thứ gì.

Người ấy còn nhớ bà mẹ đã nuôi nấng mình lớn lên trong một căn nhà ổ chuột, nếu dùng mấy chữ “sống tằn tiện” để diễn tả những ngày ấy thì vẫn là quá cao xa. Có đến ba năm trời hai mẹ con hết sức khốn cùng tưởng như không thể nào vượt qua nổi. Cho nên từ bé người ấy đã nhận ra rằng phải nắm vững mọi cơ hội để có thể làm ra của cải. Từ năm sáu, bảy tuổi người ấy đã biết đi nhặt phế liệu bán cho những người thu mua, nhặt được cái hòm các-tông thì coi như vớ bẫm, nhặt được cái ống sắt ống đồng thì coi như phát tài to. Người ấy đã biết cách thu gom, biết giá của giấy báo cũ, nhận ra rằng giá thu mua có xu hướng cao dần. Cho nên người ấy giữ lại những thứ mà mình cho là có giá trị, hy vọng sau vài năm nó sẽ có giá trị hơn.

Quan niệm nguyên thủy về đầu tư.

Cơ ngơi đồ sợ huy hoàng ngày nay không phải từ trên trời rơi xuống, cũng không phải do được hưởng phúc lộc tổ tiên, mà là do ông không ngừng dần dần tích lũy mà nên, hệt như hồi còn nhỏ.

Cho nên khi nghe nói về câu chuyện kỳ lạ lưu truyền từ mấy năm nay – Bá Nhan giấu của dưới đảo Hồ Tâm – ông đâu thể mặc kệ nó bị chôn vùi dưới nước? Mấy năm trước từng hơi rộ lên cái trò đi tìm kho báu. Tần Hoài sau này phất lên về nghề viết văn nhưng hồi đó hắn cũng suốt ngày ngâm mình dưới nước để chờ thượng đế ban ơn cho.

Ông không thiếu tiền bạc, nhưng ông không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào để có thể tăng thêm của cải cho mình.

Ông không quên gốc gác, không quên tầm quan trọng của tích lũy, ông không chấp nhận món tiền khổng lồ ngay trước mắt sẽ bị nhạt nhòa và lãng quên theo thời gian. Ông sẽ đau đớn khổ sở vì “không thể có nó”. Nhất là khi ông nghe đồn rằng rất có thể kết quả khám phá kho báu sẽ là con số lớn gấp ngàn vạn lần tài sản của một phú hào.

E rằng việc đi tìm kho báu không mấy phù hợp với “danh phận”, nhưng chính ông biết rất rõ danh phận thật sự của mình – ông vẫn là thằng bé con thu gom báo cũ, giấy lộn.

Thế rồi xuất hiện cái gọi là “vụ án năm xác chết”, vốn dĩ nó là vở hài kịch thiếm kiểm soát, nhưng hồi kết lại là bi kịch! Nghiêm Đào làm hỏng, nên ông dành thu dọn hậu quả vậy. Sai một ly đi một dặm!

Nhưng thật không may: sau “vụ án năm xác chết” không lâu, cô con gái cưng của Quảng Cảnh Huy, vợ của Tần Hoài, bị giết. Quảng Cảnh Huy gần như lập tức đem quân đi hỏi tội, nhưng chính ông ta cũng không biết kẻ nào đáng chịu tội. Kể từ ngày Diệc Tuệ mất tích, Tần Hoài trở thành nỗi ám ảnh vĩnh viển đối với ông ta. Tần Hoài điều tra “vụ án năm xác chết” không biết mệt mỏi, anh ta đã nhầm khi cho rằng vợ mình mất tích liên quan đến “vụ án năm xác chết”. Khi không tìm nổi một đầu mối nào có giá trị, anh ta mới ngơi tay.

Cho đến khi Ninh Vũ Hân xuất hiện, nó quá háo hức với “vụ án năm xác chết”, khiến ông và Nghiêm Đào nảy ra ý định diệt khẩu.

Tiếp đó là Na Lan, còn gan lỳ hơn cả Ninh Vũ Hân. Nó khôn ngoan đến nỗi ngay ông cũng phải khâm phục. Khi đó bọn Nghiêm Đào chuẩn bị trừ khử, nó không những đã thoát thân mà còn chơi cái trò mất tích! Nay mới biết nó trốn sang nhà Tần Hoài, sau đó lại nương nhờ gã công tử vô tích sự Đặng Tiêu. Nhưng cũng nên cảm ơn nó, vì nó đã dụ thằng nhãi khôn hơn rận Phùng Triết đến Giang Kinh.

Kể từ sau “vụ án năm xác chết”, Phùng Triết rất cảnh giác, trốn biệt, nhưng hắn vẫn không quên tống tiền, đe dọa sẽ phơi bày sự thật: hắn là cái gai trong mắt ông và Nghiêm Đào. Nhưng Phùng Triết có một điểm yếu chết người.

Một phụ nữ, một đứa con riêng.

Lẽ ra Phùng Triết tuyệt đối không nên trở lại Giang Kinh trước khi “vụ án năm xác chết” bị phanh phui, và, sau khi đến Giang Kinh rồi hắn càng khôgn nên đi gặp đứa bé ấy và mẹ của nó mới phải.

Nhưng, một giọt máu đào hơn ao nước lã, Phùng Triết cũng đã là bố, hắn làm thế là phải. Có điều, dù hắn nghĩ kín kẽ đủ bề thì vẫn có chỗ sơ suất, hắn tưởng “món nợ phong lưu” duy nhất của mình là bí mật lớn ở Giang Kinh. Hắn đâu có biết, trước đí không lâu, khi hắn lại lò dò đến Giang Kinh liên lạc với Ninh Vũ Hân, thì tay thám tử tư đắc lực mà Nghiêm Đào thuê đã nắm được điểm yếu của hắn rồi.

Ba năm trôi qua, liệu cô gái từng có một đêm vui thú với Phùng Triết còn sót lại bao nhiêu tình cảm với hắn? Không ai biết. Nhưng Nghiêm Đào nhận ra rằng chỉ cần chỉ ra tệp tiền đủ dày thì giao cho cô ta nhiệm vụ đơn giản “khi nào anh ta đến thì thông báo ngay cho tôi biết” sẽ chẳng khó gì!

Một mũi tên trúng hai con chim. Trừ được Phùng Triết, đồng thời nhử Na Lan ra khỏi đảo Hồ Tâm. Chí hiềm buổi tối hôm truy sát, Na Lan đã mưu trí đánh bại mấy tên thuộc hạ bất tài của Phùng Triết.

Nhưng cũng may, vì con bé ấy trốn thoát nên hôm nay mình mới có cơ hội cướp đoạt kho báu.

Về nhà Tần Hoài ở bấy lâu, chắc Na Lan đã phát hiện ra một số đầu mối để tìm kho báu. Tần Hoài là tay kỳ cựu trong việc đi tìm kho báu. Đôi khi ông vẫn ngờ rằng, rất có thể Tần Hoài sau một đêm trở thành cự phú là vì hắn vớ được báu vật gì đó. Điều này ông vẫn lưu ý, bởi lẽ bất cứ một giao dịch đáng giá nào ở Giang Kinh này đề không thể lọt ra ngoài hệ thống tai mắt của ông. Nhưng xem ra Tần Hoài phất lên vãn là nhờ chiếc máy tính ở nhà hắn với những câu chuyện trai gái mùi mẫn bất tân trong đó.

Con bé Na Lan đã nắm được những đầu mối nào về kho báu? Nó đã bắt đầu chiêu mộ các cao thủ lặn. Nó tưởng mình đã hành động tuyệt đối bí mật rồi, nhưng nó quên rằng một khi đã có vài người tham dự thì tin tức sẽ lan nhanh hơn cấp số nhân. Huống chi, hiếm khi các tin đồn ở Giang Kinh này không lọt vào tai ông.

Có vài điều bất ngờ là, đúng lúc này thì Tần Hoài lại cầu hôn với Tư Không Tình nhanh như chớp. Người khác cho rằng hơi đột ngột, nhưng người biết rõ nội tình như ông thì cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Tư Không Tình đã ba năm trời theo đuổi Tần Hoài, nghĩa tình sâu nặng, điều kiện gia đình lại ưu việt, thì dù là gỗ đá cũng phải rung động. Tần Hoài là kẻ thức thời, quá khiếp hãi khi chứng kiến Phùng Triết bị giết, sau khi bị truy sát, hắn đã tỉnh ngộ, như thế là phải.

Sao mình nghĩ ngợi lan man lắm chuyện lộn xộn thế này? Chắc tại mình già rồi.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng và mùi hương trà Ô Long thơm ngát, bà vơ pha trà ngon bưng vào thư phòng: “Chắc ông lại thức suốt đêm à? Có muốn ăn chút gì không?”.

Ông nhắm tay bà, vừa định ôn tồn nói vài câu thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Ông nhấc máy, rồi mặt biến sắc.

“Có thật cần thiết phải nói ra không?” Tần Hoài miệng rỉ máu ròng ròng, tay bị cùm ngoặt ra sau, nhưng thái độ vẫn chẳng “khá hơn”.

Nghiêm Đào bước đến cho thêm một quả đấm: “Mày cầu hôn Tư Không Tình vì muốn đáp lại mối tình đơn phương của cô bé, hay vì mày muốn tiếp cận nhà chúng tao hả?”.

Tần Hoài cười nhạt: “Tao cầu hôn cô ấy, đương nhiên vì muốn có thể đàng hoàng ra vào nơi kín cổng cao tường nhà các người để tìm chứng cứ, và để tìm một người… nói chính xác ra là tìm giọng nói trong băng ghi âm mà Phùng Triết để lại. Tìm ra giọng nói ấy thì tao có thể chứng minh ai là kẻ chủ mưu gây ra ‘vụ án năm xác chết’. Tao đã thành công, và rất không may, giọng nói ấy thuộc về mày, và mày có bà chị họ là vợ của một nhận vật lớn rất có ảnh hưởng ở Giang Kinh…”

“Tư Không Trúc!” Na Lan không kinh ngạc nhưng vẫn buộc miệng gọi ra cái tên ấy. Na Lan lúc này đang tuyệt vọng nhưng lại thấy dễ chịu đôi chút, vì biết việc đính hôn “sét đánh” của Tần Hoài với Tư Không Tình không phải vì anh ta lạnh nhạt với cô.

“Có nghĩa là, lâu nay mày vẫn nghi ngờ bọn tao?” Nghiêm Đào hỏi.

“Các người chỉ là một trong các đối tượng bị nghi ngờ. Ai có đủ thực lực chiêu mộ người khắp bốn phương lặn tìm kho báu, gây ra ‘vụ án năm xác chết’ rồi vẫn bịt kín như bưng? Tao đã tính ra, ở Giang Kinh này ít nhất có trên năm chục người, cho nên họ đều là đối tượng bị tao nghi ngờ. Các người vốn ở vị trí gần thấp nhất trong bảng xếp hạng, nguyện nhân là vì tao coi trọng tố chất và tư cách của Tư Không Tình, nghĩ ông ta là bậc phú hào thì sẽ không bận tâm đến truyền thuyết về kho báu. Nay mới thấy ông ta có lòng tham vơ vét đến mức bệnh hoạn, đặc biệt không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nhặt nhạnh tiền bạc. Nếu nói ông ta không bao giờ tính đến việc đi tìm kho báu huyền thoại ở ngay trước mắt, thì hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ông ta. Về sau, Phùng Triết bị giết, tao và Na Lan bị xe không biển số đâm, Na Lan bị ca-nô truy kích… người đủ thực lực ra tay và bưng bít kín kẽ miễn chê như vậy chỉ có gần chục ‘thổ công’ Giang Kinh mà thôi, và các người là một trong số đó. Thấy không, giả thiết của tao chỉ dựa vào các sự thật khách quan, chứ không suy luận kiểu Sherlock Holmes. Cầu hôn Tư Không Tình rồi, tao được thoải mái ra vào nhà các người, đương nhiên các người không dại đến mức để chứng cứ ngay trong nhà. Cô ấy đã đưa tao đến tham quan nhiều cơ ngơi địa ốc của các người, rồi tao phát hiện ra trong biệt thự ở huyện Phong Nhiêu có mấy bộ quần áo lặn để trong nhà để xe, trong đó có bộ áo lặn mày mặc lúc nãy – bộ áo kiểu mới chất lượng cao. Từ đó, nhà Tư Không được đưa lên vị trí thứ 3 trong bảng xếp hạng nghi vấn. Đương nhiên là sau khi tạo gặp mặt và nghe giọng mày thì tất cả mới được làm rõ.”

Nghiêm Đào lại cho Tần Hoài một quả đấm nữa vào mặt, máu tươi càng túa ra nhiều hơn. “Mày nói nhiều quá rồi. Bây giờ tao hỏi mày một câu, kho báu ở đâu? Con bé Na Lan trả lời hay mày trả lời?”.

“Mày cho rằng quả đấm của mày sẽ bắt được tao nói hay sao?”

Nghiêm Đào lại giơ nắm đấm lên, ngẫm nghĩ rồi hạ xuống, cười nhạt: “Nếu mày nói ra thì bọn tao nhất định sẽ tha cho… vì Tư Không Tình vẫn đang chờ mày, hai đứa vẫn có thể kết hôn, không đời nào ông anh rể tao lại bỡn cợt hạnh phúc của con gái mình.”

Tần Hoài chỉ vào mấy người đang có mặt trong nhà: “Họ thì sao?”.

“Họ ư? Miễn bàn! Họ đã biết quá nhiều.” Một tên đàn em thì thầm vài tai Nghiêm Đào mấy câu. Nghiêm Đào đắc ý nói: “Người của bọn tao đã trang trí xong khắp trong ngoài ngôi nhà này rồi, hai mươi phút nữa nơi đây sẽ biến thành biển lửa, các người, kể cả con em gái Tần Hoài, sẽ thành than! Đương nhiên, trừ phi mày đổi ý thì mày và con em gái sẽ được sống. Chỉ mấy đứa này phải đi đời mà thôi!”.

Lòng Na Lan đau thắt từng cơn từng cơn, cô biết bọn Tư Không Trúc, Nghiêm Đào sẽ ra tay thật. Cô cũng hiểu rằng dù Tần Hoài hoặc cô tiết lộ vị trí kho báu thì vẫn bị chúng sát hại.

Tần Hoài nhìn Nghiêm Đào, suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Được! Anh gọi điện cho ông Tư Không Trúc… nhạc phụ tương lai của tôi, tôi trực tiếp nói với ông ta.”

Nghiêm Đào hơi do dự. Một tên thuộc hạ do Tư Không Trúc cứ đến đưa di động ra. Nghiêm Đào bấm số, rồi áp vào má Tần Hoài. Tần Hoài bỗng ré lên một tràng tiếng cưới kỳ quái, cứ như vừa xem xong bộ phim hạng bét dở khóc dở cười, rồi nói: “Tư Không Trúc, tôi… đúng là lòng tham không đáy đã biến cái đầu thông minh thành đầu đất rồi, vào lúc này mà ông còn hỏi cái chuyện kho báy chó chết ấy! Ông cho rằng tôi sẽ tin vào lời trí trá của các người thật ư? Tối hôm nọ hai xe của các người đâm xe tôi, định giết tôi luôn, sao hôm nay bỗng có thái độ khác? Tôi biết, nếu tôi không vội vã cầu hôn con gái ông thì tôi đã bị phơi xác ngoài đường rồi, đúng chưa? Ông tin rằng tôi sẽ cho ông biết vị trí của kho báu hay sao?”.

Ở đầu bên kia Tư Không Trúc nín lặng. Nghiêm Đào nhổ bãi nước bọt, rồi nói: “Vậy là mày đem Tư Không Tình ra làm lá chắn!” Hắn vung nắm đấm, Na Lan vội kêu lên: “Tôi tìm ra kho báu Bá Nhan, để tôi nói chuyện với ông Tư Không Trúc! Tôi phải có điều kiện của tôi!”.

Nghiêm Đào nói: “E rằng mày không đủ tư cách để ra điều kiện!”.

“Tôi có thừa tư cách hơn bất cứ ai để ra điều kiện! Vì tôi là người duy nhất biết vị trí của kho báu.”

Nghiêm Đào lại do dự, rồi kề di động vào miệng Na Lan. Cô nói “Tôi có thể cho ông biết chính xác vị trí kho báu, nhưng ông phải chấp nhân tha cho Tần Mạt!”.

Sau một lúc im lặng, Tư Không Trúc nói: “Được! Miễn là cô nói thật. Tôi sẽ đưa Tần Mạt vào bệnh viện tâm thần, tôi chi trả toàn bộ phí tổn điều trị cho nó từ nay về sau.”

Na Lan nói: “Trước hết tôi muốn ông tin tôi đã tìm thấy kho báu thật, tôi đã đem về một số, bây giờ ông báo Nghiêm Đào mở cái túi màu da cam ra là nhìn thấy ngay.”

Nghiêm Đào hất hàm ra hiệu cho một tên thuộc hạ, bảo hắn đến trước mặt Na Lan kéo phec-mơ-tuya cái túi chống thấm ra.

Trong túi chỉ vài thứ vật dụng liên quan đến lặn. “Mày chơi khăm bọn tao hả?”

Na Lan chợt nhớ ra: “À quên mất, lúc nãy mới về đến đây tôi đã cất mấy thứ có giá trị ở đằng sau đi-văng.”

Nghiêm Đào cố nhớ lại xem mình có nhìn thấy Na Lan giấu cái gì đó sau đi-văng khong, nhưng lúc mới vào đây hắn lo thân còn chẳng xong, nên trí nhớ rất mơ hồ. Tay vẫn cầm di động, hắn nghiêng người ra phía sau đi-văng, cúi xuống.

“À!” Nghiêm Đào đứng thẳng người lên, hắn vớ được một chiếc di động ở đó.

Một chiếc di động đang ở trong trạng thái liên lạc. Máy đã bật hơn 35 phút.

Hắn lúng túng cuống quýt nhấn luôn phím “tắt”. Rồi lại bấm kiểm tra nhật ký các cuộc gọi của Na Lan. Cô nói luôn: “Đừng tốn công nữa, tôi có thể cho anh biết: người liên tục ‘nghe lóm’ mọi người nói chuyện ở đây là sĩ quan cảnh sát Ba Du Sinh nếu các người chưa quen anh ấy thì tôi…”

“Mày đang lừa để dọa tao!” Nghiêm Đào kêu lên. “Những kẻ bị công an tóm, đều là lính đánh thuê cho tao, không đứa nào biết danh phận thực sự của bọn tao cả!”

Na Lan cười, nói: “Thế thì anh thử ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xem sao?”.

Hắn nhìn ra cửa sổ, trên mặt hồ có một chiếc thuyền máy của công an. Nó chưa nói lên điều gì cả. “Mày vẫn trí trá hù dọa tao…”

Nhưng khi hắn ngoảnh lại thì mới biết Na Lan không hề hư trương thanh thế. Trong căn phòng đã xuất hiện bảy tám cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ.

Tư Không Trúc lập tức tắt máy. Cái di động bé tẹo trong tay như đã biến thành cục sắt bóng. Ông ta đứng bật dậy, gọi vợ đang ở phòng bên: “Tôi có việc phải đi xa mấy hôm, rất gấp, bây giờ phải đi ngay. Vài hôm nữa sẽ gọi về cho nà.”

Ông ta nhấn nút máy điện thoại để bàn, anh lái xe Tiểu Chu nghe xong lập tức đánh xe ra cổng chính. Tư Không Trúc xách chiếc va-li da đã chuẩn bị từ trước, bên trong là các vật dụng cần tối cần thiết dành cho một cuộc thoát thân bất cứ lúc nào.

Bà vợ sồng sộc chạy đến: “Xảy ra chuyện gì thế?”.

“Vài hôm nữa tôi sẽ giải thích với bà.”

Ông đẩy cửa bước ra, chiếc xe Bentley đã đỗ ngoài cổng. Không đợi lái xe mở cửa, ông vội vã mở ngay cửa sau, chui đầu vào nói luôn: “Tiểu Chu, đi sân bay Hoa Viên!” Ở đó máy bay đã sẵn sàng chờ để đưa ông cao chạy xa bay.

“Tư Không Trúc tiên sinh, có lẽ chúng ta phải đổi sang tuyến đường khác.” Anh lái xe đáp, nhưng anh ta không phải Tiểu Chu. Rồi anh ta ngoảnh lại, chìa ra một tấm thẻ cảnh sát.

Tư Không Trúc bất giác quay nhìn phía sau xe mình, thấy có ba chiếc xe cảnh sát đang sẵn sàng bám theo.

Chọn tập
Bình luận