Na Lan định hỏi sa lầy rồi đi đâu? Sực nhớ đến câu “nước sông Tần Hoài đục ngầu”, bèn chuyển sang hỏi: “Anh sợ tôi cũng sa lầy vào đó à?”.
“Cô vừa nhìn thấy ảnh Tần Mạt, cô ấy và Diệc Tuệ giống nhau. Tôi cho rằng một trong các nguyên nhân để Tần Hoài theo đuổi Diệc Tuệ là vì hai người ấy rất giống nhau.”
Na Lan cau mày: “Ý anh là có chuyện Tần Hoài yêu em gái à?”.
“Trong phong bì còn tấm ảnh khác, rất nhỏ, nằm bên dưới, vừa nãy cô chưa nhìn thấy.”
Na Lan ngờ ngợ nhìn Đặng Tiêu: “Anh cũng hay trêu ngươi thật!” Đúng là bên dưới còn có một cái ảnh đen trắng, cỡ ảnh chứng minh thư.
Ảnh một cô gái hồn nhiên, xinh xắn.
Na Lan đã hơi hiểu ra, cô nói: “Chắc đây là chị gái Tần Hoài?”
“Đó là Tần Tương, chữ Tương là sông Tương. Xem ra cô biết cũng khá nhiều đấy. Cha mẹ đều mất sớm, chị gái Tần Tương thay mẹ nuôi nấng Tần Hoài và Tần Mạt lớn khôn.”
“Ý anh là… Tần Hoài có tình yêu với bà chị, hoặc nói đó là tình quyến luyến với người mẹ à?” Na Lan có cảm giác mình đang đọc cuốn “Nghìn lẻ một đêm” kỳ quái về đàn bà!
Đặng Tiêu nhún vai, nâng ly rượu lên: “Nhà tâm lý học đáng nể thật!” Thấy Na Lan không có phản ứng gì, anh cười ngượng nghịu rồi nói: “Tôi đoán mò! Lặn lội ở Giang Kinh ba năm nhưng tôi vẫn không dám nói mình đã biến thành Freud (1).”
Na Lan định nhắc anh ta rằng lý luận của Freud chỉ là một phần rất nhỏ trong chương trình bốn năm của khoa tâm lý. Nhưng nếu suy luận “không chuyên nghiệp” của Đặng Tiêu là đúng? Cô bỗng hiểu ra rằng Tần Hoài ngẫu nhiên “tìm được” trợ lý sáng tác là cô và Ninh Vũ Hân, là vì muốn thế chỗ cho Quảng Diệc Tuệ. “Cảm ơn anh đã giúp tôi biết thêm thông tin, thực ra là cho tôi một đề tài rất thú vị: phải làn gì để giúp đỡ Tần Mạt bình phục.”
Đặng Tiêu gần như giật mình, nhìn Na Lan đầy vẻ quan tâm: “Cô đừng đùa. Lẽ nào cô không hiểu từ nãy tôi toàn khuyên cô đừng đến nhà Tần Hoài nữa?”.
Anh ta tư duy nhảy cóc kiểu gì thế này? Hai mươi phút đối thoại vừa rồi, không ai nói về việc có nên đến nhà
Tần Hoài nữa không. Cô hỏi: “Hình như chỉ cách đây mấy hôm anh khuyên tôi đến nhà Tần Hoài ‘nằm vùng’ kia mà?”.
“Tình hình đã có thay đổi.”
“Thay đổi gì? Mấy ngày qua tôi đã phát hiện ra một số bí mật bán công khai của Tần Hoài, có lẽ chỉ tôi tù mù nên mới gọi là bí mật, và hình như không có biến cố gì khác cả.”
“Chính tôi có thay đổi.” Đặng Tiêu lại nhìn thẳng vào Na Lan, đôi mắt sâu, ánh mắt như ngây dại khiến cô chờn chợn, hồi hộp. Tâm trạng anh ta hết sức bề bộn rối ren thì phải. “Ít hôm trước gặp nhau, cô là một người xa lạ, là người mà tôi hy vọng sẽ trở thành đầu mối giúp tìm ra những bí mật tối tăm của Tần Hoài. Nhưng rồi chỉ mấy ngày sau đó, không gặp nhau, tôi cảm thấy lòng trống trải và nhận ra rằng…”
“Dừng lại! Stop!” Na Lan thầm kêu lên. Này anh chớ nói rằng anh đã yêu tôi, “hình ảnh sáng ngời” của anh trong tôi chủ yếu là vì anh đặc biệt si mê Quảng Diệc Tuệ… Cô bỗng hiểu ra, bèn ngắt lời luôn: “Nỗi nhớ của anh đối với Diệc Tuệ đã thành căn bệnh mất rồi!”.
Đặng Tiêu sững sờ, sắc mặt đầy vẻ bâng khuâng: “Cô nói gì thế?”.
“Dáng vẻ cử chỉ của tôi và Diệc Tuệ có nhiều điểm giống nhau, anh thấy tôi, tưởng như gặp lại cô ấy, cho nên khi tôi xa anh, anh có cảm giác biệt ly với Diệc Tuệ. Nếu tôi sang chỗ Tần Hoài, thì anh sợ anh ta cũng có cảm giác như anh, tức là cảm thấy tôi giống Diệc Tuệ, giống người chị gái, anh ta sẽ theo đuổi tôi, rồi tôi sẽ như Diệc Tuệ, xiêu lòng với anh ta, như thế anh sẽ mất tôi. Thực ra, không phải anh mất tôi mà là anh mất Diệc Tuệ một lần nữa.”
“Cho nên tôi mong cô đừng sao đảo với Tần Hoài nữa, hãy ở lại bên tôi. Ở đây cũng có bệnh nhân, cô vừa chẩn đoán rồi, anh ta đang chờ cô điều trị.” Đặng Tiêu hơi nhoài người về phía trước và cố kiềm chế để không nắm lấy tay Na Lan. Anh dịu dàng nói: “Cô nói đúng. Nhớ nhung cũng là một thứ bệnh.”
Hai cây nến trên bàn đương nhiên là loại tốt, không ròng ròng chảy xuống, nhưng Na Lan nhìn qua ánh lửa mềm mại rung rinh, thấy đôi mắt sâu của người ngồi đối diện long lanh ánh nước.
Chính vào thời khắc này cô cảm thấy con tim mình cũng sắp bị ngọn lửa nến làm tan chảy thành một tình cảm dịu ngọt. Cô định nói “Được, tôi ở lại với anh cho đến khi anh lành vết thương. Nếu tôi lỡ bất cẩn mà yêu anh tức là tôi không làm tốt chức trách phòng bệnh chữa bệnh của người chuyên nghiệp.”
Nhưng cô lập tức nhớ đến Ninh Vũ Hân, nhớ đến vụ án năm xác chết, nhớ đến Tần Hoài.
Tần Hoài? Cô nhớ
đến hai đôi tay song song quạt nước, một thoáng đồng cảm thầm lặng vụt đến vụt đi. Và nhớ đến nụ cười của anh ta.
“Tôi muốn giúp anh.” Na Lan nói. “Tiếc rằng tôi không phải bác sĩ thật sự.”
“Có một bệnh nhân như tôi, cô chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.” Đặng Tiêu vẫn cố thuyết phục, nhưng Na Lan đứng lên, cô sợ nếu tiếp tục thì mình sẽ bị đôi mắt kia làm tan chảy. Đặng Tiêu cười: “Thì ít ra cô cũng phải ăn cho no đã rồi hãy về!”.
Ăn xong, Đăng Tiêu cứ muốn tiễn Na Lan về tận bên hồ. Cô nói mình sẽ đi xe buýt đến khu Lục Ô Thế Gia
Đứng giữa sáu bảy người khách đang đợi xe, Na Lan mới thở phào, cảm thấy yên tâm và dễ chịu rất nhiều.
“Tôi cũng được nhẹ mình vì cô rồi!” Một giọng già nua nhưng trôi chảy, lần đầy cô nghe thấy là ở huyện Mai cổ kính, giống như khúc dạo đầu của câu chuyện “Na Lan mạo hiểm lãng du”.
Lúc này cô mới nhận ra ông già đứng bên là Phàn Uyên.
Cô gượng cười bắt chuyện: “Ông Phàn, tôi hiểu ngụ ý sâu xa trong câu nói của ông.”
“Sâu xa gì? Nói rất thật đấy! Tôi không có mặt ở đó nhưng cũng đoán được hai cô cậu nói chuyện gì. Cô không nhận lời cậu Tiêu để trở thành người thế chỗ, là khôn ngoan, sáng suốt. Tôi nói thật, nếu cô nhận lời ở bên cậu ấy thì tôi khẳng định rằng cậu ấy sẽ một nghìn phần trăm nâng niu cô như ngọc minh châu, nhưng sau đó thì sao? Cả đời làm người thế chỗ, liệu có công bằng với cô không?”
Na Lan nói: “Ông yên tâm, kể cả vì nghĩ cho Đặng lão tiên sinh, thì cũng không nên dùng bất cứ thứ gì thay thế. Anh ta cần phải tự giải tỏa cho mình.”
Phàn Uyên than thở: “Đây chính là chỗ phiền hà nhất. Những người hiểu rõ cậu Tiêu như chúng tôi đều biết, cậu ấy làm việc gì cũng mê mải như đứa trẻ con, cho nên hễ mắc vào rồi thì rất khó gỡ ra.”
“Tôi không phải bác sĩ, nên chỉ phán đoán theo lối nghiệp dư thôi, anh ấy có dấu hiệu của bệnh tâm lý, bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
“Không phải dấu hiệu, mà đã mắc rất nặng.”
“Chữa bệnh này có thể dùng liệu pháp thay thế, nhưng vật thay thế không phải thứ tương tự căn nguyên khởi phát, mà là thứ ngước lại. Giả sử muốn thay thế Quảng Diệc Tuệ thì phải dùng người hoặc sự vật không liên quan gì đến Diệc Tuệ, ví dụ bồi đắp một sở thích mới có sức hút đam mê mãnh liệt, hoặc một người yêu mới không chút bóng dáng nào của Diệc Tuệ.
Phàn Uyên gật đầu: “Đâu phải bác sĩ của cậu Tiêu chưa từng vận dụng, nhưng ý niệm của cậu ta rất sâu, đã xác định điều gì
thì bên ngoài rất khó tác động đến.”
“Cho nên, khi anh ta nhận định Tần Hoài là nguyên nhân gây ra mọi bi kịch thì anh ta sẽ gắng hết sức để chứng minh tội lỗi của Tần Hoài.”
“Tần Hoài… cô đánh giá Tần Hoài ra sao?” Phàn Uyên nhân đây hỏi luôn.
“Anh ta có lắm bí mật, còn nhiều hơn cả Bộ Công an.”
“Nhưng cô nghĩ xem, ai chả có nhiều bí mật? Tần Hoài cũng như bất kỳ ai.”
“Ý ông là tôi không cần phải…”
“Cô nên có trách nhiêm cho sự an toàn và tương lai của mình.”
Na Lan gật đầu, vì an toàn và tương lai của mình, cô vẫn phải mải miết dẫn bước. Có nghĩa là cô vẫn phải bơi ngược dòng, bơi sang đảo Hồ Tâm bí hiểm để nắm bắt thêm nhiều bí mật.
“Chúc mừng ông, ông đã theo dõi tôi và tìm ra Đặng Tiêu đang phiêu bạt.” Câu nói của Na Lan có vẻ châm biếm, hàm ý oán trách cũng chỉ nhẹ nhàng.
Ánh mắt Phàn Uyên nặng trĩu lo âu. “Trong cuộc đời chúng ta ai cũng có lúc tiếc nuối. Một trong những điều tiếc nuối lớn nhất của tôi là đã sơ suất về vấn đề tình cảm của cậu Tiêu. Cô xem, tôi coi trọng sự trung thành, đến mức ngu trung, nhưng cũng tự hào về điều này. Vì muốn đền ơn, muốn cống hiến tất cả cho nhà họ Đặng, và mong nỗ lực của mình có kết quả, cho nên tình cảnh cậu Tiêu hiện giờ khiến tôi cảm thấy mình rất thất bại.”
Na Lan chợt hiểu rất rõ thế nào là “một lòng son sắt”. Đúng là trên đời này vẫn có người như Phàn Uyên, Phương Văn Đông. Phàn Uyên coi tình trạng đau buồn kéo dài của Đặng Tiêu là thất bại của mình trong việc xử lý các vấn đề nội bộ nhà họ Đặng. Nhìn vẻ ủ ê ngao ngán của ông ta, Na Lan bỗng nảy ra một ý: “Vậy là ông và tôi đã trò chuyện cởi mở, liệu ông có thể cho tôi biết mục đích của Ninh Vũ Hân lần trước gặp ông…”
“Cô đã đoán ra rồi thì cần gì phải ép tôi nói nữa? Cô ấy tiếp xúc với Đặng Tiêu vì muốn tìm hiểu cậu ấy.”
Có một người chộn rộn bao cảm xúc khi nhìn Na Lan đứng bên sông chờ xe buýt. Để cho một cô gái như thế kia phải đứng chờ xe buýt sau khi tiếp xúc với công tử đẹp trai con nhà giàu thì đúng là một bi kịch của loài người!
Lại thêm ông già gầy guộc nữa, cả hai nói chuyện với nhau.
Hình như là ông ta? Phàn Uyên! Lão già tinh quái này cũng đến Giang Kinh rồi.
Xem ra, vở diễn đang ngày càng hay. Tiếc rằng ta vẫn phải tạm đứng sau hậu trường, tránh ánh đèn đường.
Đương nhiên, cuối cùng ta vẫn là ngôi sao sáng nhất. Khi ánh sáng của ta lóe lên thì nó sẽ là một đòn chí mạng.
Na Lan thay bộ áo lặn rồi bước ra khỏi xe Odysseia. Đón cô là màn đêm vô tận. Tiếng ếch nhái côn trùng trầm bổng nhỏ ta đều nghe rất rõ. Cô bỗng thấy mình đơn độc. Cũng như đơn độc như đôi mắt đang mở ta nhìn theo cô, rất trìu mến. Đôi mắt của Đặng Tiêu.
Cô chợt cảm nhận được nỗi cô quạnh của Đặng Tiêu. Cảm nhận từ trong đáy lòng. Giờ đây cô cũng là người không biết bấu víu vào đâu. Đặng Tiêu mất người yêu, cô mất phương hướng. Đặng Tiêu cần một tình yêu thế chỗ, cô cần một phương hướng, dù là mơ hồ cũng được.
“Có cần dẫn đường không?”
Na Lan kinh hãi. Một bóng đen nhòa cùng màn đêm đang từ từ bước về phía cô. Thì ra là Tần Hoài đang ở đây chờ cô.
“Tôi đã nói với anh mãi rồi, mình tôi có thể dò dẫm về đến Loa Cư.” Na Lan hết căng thẳng, có người cùng cô qua hồ, cô tuyệt đối không chê.
Tần Hoài nói: “Tôi cũng nói với cô mãi rồi, mình cô bơi xa thế tôi không yên tâm. Vả lại…”
Na Lan thầm nghĩ “Gay rồi, anh ta lại nói vớ vẩn gì nữa đây” rồi nhìn anh ta, trong bóng tối chẳng biết có tác dụng gì không. Tần Hoài không để ý, chỉ gật đầu rồi nói: “Vả lại, có thể sớm nhìn thấy cô một lát thì cũng là tốt.”
Nơi mềm yếu nhất trong lòng cô thoáng rung động, cô cố trấn tĩnh, định nói “Muốn đứng trong đám cây tối om mà nhìn thấy tôi, chắc anh phải đem theo ống nhòm nhìn đêm”, nhưng lại nhớ ra đây là một phần của bí mật, cô bèn nói: “Anh không hỏi rằng tôi đi đâu à?”
“Hỏi làm gì nhỉ? Cô đâu phải là…” Tần Hoài ngập ngừng. “Chúng ta là hai đường thẳng song song, giống như lần trước cô hỏi tôi đi đâu, tôi cũng không trả lời.”
Trong đầu Na Lan hiện lên bốn chữ “tự chuốc nhục nhã”, mình đúng là dại dột, cô lắc đầu im lặng bước đi. Tần Hoài đi sau, nói: “Nhưng không có nghĩa là tôi không quan tâm cô. Thực ra tôi cảm thấy mình là một trong những người quan tâm cô nhất trên đời.”
“Anh cũng là một trong những người lắm lời nhất mà tôi từng gặp.” Cô rất muốn nói hình như tôi rất để ý được anh quan tâm. Nhưng cô im lặng, không vì không đủ cam đảm mà là vì cô cảm thấy có phần trái với lòng mình.
Na Lan, tại sao ngươi lại đến nông nỗi này?
Chú thích:
(1): Sigmund Freud (1856 – 1939), người Áo, nhà tâm lý học, bác sĩ thần kinh học, người sáng lập trường phái phân tích thần kinh. Cho rằng bản năng tình dục tồn tại trong tiềm thức là động lực cơ bản của tâm lý con người