Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 19

Tác giả: Julia Quinn

Lat-i-tu-di-nar-i-an (Tính từ): Cho phép, ưu tiên, hoặc đặc trưng bởi quyền rộng rãi về một quan điểm hay hành động; Không nhấn mạnh vào sự tuân thủ nghiêm ngặt để phù hợp với một mật mã được thiết lập.

Tại Bournemouth – trái ngược hoàn toàn với Luân Đôn – người ta có thể cư xử phóng túng hơn, nhưng dù thế thì ngay cả khi ở trong một đất nước, vẫn có những luật lệ rõ ràng cho những hành vi mà một người phải tán thành.

Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent

“Là em!”, Penelope buộc tội. “Em đang làm gì ở đây?”

Nhưng giọng cô ấy đã bị át đi bởi giọng của Blake, người đang hét lên với Caroline, “Thế quái nào mà cô lại không chạy xuống cầu thang khi nghe thấy chúng tôi đang đến chứ?”.

Câu trả lời duy nhất mà anh nhận được là một cái hắt hơi khác.

James – người hiếm khi mất bình tĩnh vì bất cứ điều gì – nhướng mày nói, “Có vẻ như cô ấy có chút bất lực”.

Caroline lại hắt hơi một lần nữa.

Penelope quay sang James, vẻ mặt đầy tức giận. “Tôi cho là bằng cách nào đó, cậu cũng dính líu đến sự lẩn tránh này.”

Anh ta nhún vai. “Bằng vài cách.”

Caroline hắt hơi tiếp.

“Vì Chúa”, Penelope gắt gỏng nói. “Đưa cô ấy ra khỏi cầu thang. Rõ ràng là mùi ẩm mốc trong bụi khiến cô ấy bị co giật thế này.”

“Co giật nghe không phù hợp với cô ấy chút nào”, Blake nói. “Cô ấy đang hắt hơi mà.”

Caroline vẫn hắt hơi.

“Chà, gì cũng được, đưa cô ấy vào phòng cậu ngay. Không! Không phải phòng cậu. Đưa cô ấy vào phòng tôi.” Penelope chống tay lên hông và lần lượt nhìn chằm chằm vào từng người. “Và chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây?

Tôi muốn được thông báo về tình hình này trong ít phút nữa thôi. Nếu có ai đó không…”

“Nếu em có thể bạo gan”, James ngắt lời.

“Im miệng, Riverdale”, Blake nạt khi đỡ Caroline dậy. “Cậu bắt đầu giống tên quản gia chết tiệt của tôi rồi đấy.”

“Tôi đảm bảo là Perriwick sẽ rất hãnh diện với sự so sánh này”, James nói. “Tuy nhiên, tôi chỉ đang định chỉ cho Penelope thấy rằng việc để Caroline lại phòng ngủ của cậu cũng không có gì tệ lắm, khi xét đến việc nơi này còn có sự hiện diện của tôi và chị ấy.”

“Rất tốt”, Penelope đồng ý. “Đặt cô ấy lên giường của cậu đi Blake. Sau đó thì tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Và không một lời vô nghĩa nào về mật ong lẫn những con chim được chấp nhận nữa.”

Caroline hắt hơi tiếp.

Blake quay sang chị gái mình rồi đề nghị. “Chị có thể lấy cho cô ấy chút trà được không?”

“Ha! Nếu cậu nghĩ tôi sẽ để cô ấy lại đây một mình với hai người các cậu…”

“Em sẽ đi lấy trà”, James ngắt lời.

Ngay khi anh ta rời đi, Penelope liền nheo mắt nhìn Blake và Caroline rồi ra lệnh, “Hai người đang hẹn hò với nhau đúng không?”.

“Không!”, Caroline đã xoay xở để kêu lên khi vẫn còn hắt hơi.

“Vậy thì tốt nhất là cô nên giải thích cho ta nghe về sự hiện diện của mình đi.

Ta đã đánh giá cao cô là một người phụ nữ đức hạnh, và trường hợp này yêu cầu toàn bộ sự khoan dung và độ lượng của ta để không thay đổi ý kiến đó đấy.”

Caroline nhìn lên Blake. Nàng sẽ không tiết lộ bí mật mà không có sự đồng ý của anh. Nhưng anh chỉ rên rỉ, đảo mắt, và nói, “Chúng ta cũng có thể kể cho chị ấy nghe sự thật. Chúa biết chị ấy sẽ đào bới chuyện này đến cùng”.

Toàn bộ câu chuyện được kể lại trong hai mươi phút. Có lẽ sẽ chỉ cần mười lăm phút nếu James không trở lại với một tách trà kèm theo bánh nướng, và câu chuyện chậm lại khi tất cả mọi người đều cùng ngừng lại để ăn chúng.

Penelope không hỏi bất cứ câu nào suốt thời gian Caroline kể chuyện, trừ những lời kiểu như “Sữa không?” và “Đường chứ?” – thứ mà thực sự không dính dáng gì khi cô ấy rót trà.

Tuy nhiên Blake, James và Caroline đã ngắt đi một số đoạn đáng kể. Nhưng sau khoảng mười lăm phút, họ cuối cùng cũng tóm tắt xong những sự kiện trong vài tuần vừa qua đủ để khiến cho mọi người đều hài lòng.

Khi họ đã trình bày xong, Caroline liền quan sát khuôn mặt bình thản của Penelope bằng cả nỗi tò mò lẫn sợ hãi. Nàng rất quý mến chị gái Blake, và trái tim nàng chợt đau đớn khi nghĩ rằng nữ bá tước có thể sẽ cắt đứt mọi dây dưa với mình.

Nhưng Penelope khiến mọi người ngạc nhiên khi chỉ khẽ lầm bầm, “Tôi hiểu rồi”, theo sau là một lời nói thậm chí còn khẽ khàng hơn. “Hmmmm.”

Caroline rướn người lên.

Cả James cũng thế.

Blake cũng bắt đầu rướn người lại gần, sau đó kiềm chế lại và khịt mũi với vẻ ghê tởm. Anh đã quá quen với chiến thuật của chị gái mình.

Cuối cùng Penelope cũng hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang Blake và nói, “Cậu đúng là một tên xấu xa khi không thèm thông báo với gia đình về những hoạt động liên quan đến chính phủ của mình, nhưng tôi sẽ không đề cập đến sự xúc phạm đó lúc này”.

“Chị thật tốt bụng làm sao!”, anh lẩm bẩm.

“Cậu thật may mắn”, cô ấy nói tiếp, “Khi mà cái bí mật vô tư lự của cậu bị một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nhiều át đi”.

“Thực là thế.”

Penelope trừng mắt nhìn hầu tước khi hạ nắm đấm lên người anh ta, sau đó quay trở lại với em trai mình. “Một trong hai cậu”, nàng tuyên bố, “sẽ phải cưới cô ấy”.

Caroline – người đang chăm chú quan sát mũi giày một cách ngu ngốc đến mức không tặng cho Blake một điệu cười khẩy có ý “tôi đã nói rồi mà” khi Penelope la mắng anh về bí mật của anh – lập tức ngẩng phắt đầu dậy. Cảnh tượng đang chờ đợi khiến nàng chẳng yên tâm chút nào.

Penelope đang chỉ ngón tay trỏ thon dài thẳng vào nàng, còn mặt mũi của cả Blake lẫn James đều đã trở nên trắng bệch.

Đêm hôm đó, Blake và chị gái đã có một cuộc trao đổi không hề vui vẻ chút nào. Penelope cố thuyết phục em trai mình cưới Caroline càng sớm càng tốt, và anh thì cũng cố hết sức để có thể lờ tịt cô ấy đi.

Anh không quá lo lắng đến kết quả của lần bại trận mới nhất này. Anh đã thề rằng mình sẽ không bao giờ kết hôn; và cả Penelope, Caroline lẫn James đều biết điều đó. Chết tiệt là cả thế giới đều biết chuyện đó. Và James lại chẳng phải loại người có thể bị chị gái của người bạn thân thiết nhất khiêu khích làm những việc mà anh ta không muốn. Trên thực tế, điều duy nhất mà Penelope có thể đảm bảo để Caroline có một cuộc hôn nhân chóng vánh chính là tạo ra những câu chuyện xung quanh đó và gây ra một vụ tai tiếng chấn động.

Blake có thể đảm bảo rằng điều đó sẽ không gây nguy hiểm gì. Penelope có thể sẵn lòng tạo dựng vài tin đồn, nhưng sẽ không có ý định hủy hoại người phụ nữ mà mình vẫn gọi là “Người bạn thân thiết, yêu mến nhất của ta”.

Tuy nhiên, Penelope lại có thể nỗ lực để gây ra mối phiền toái cho chính mình và làm phiền đến tất cả mọi người ở trang viên Seacrest. Và trong trường hợp của Blake thì cô ấy đã thành công.

“Blake”, cô ấy nói. “Cậu biết thừa là mình cần một người vợ.”

“Em chẳng biết bất cứ điều gì như thế hết.”

“Caroline đã được thỏa hiệp và điều đó không thể thay đổi.”

“Điều đó chỉ xảy ra khi chị kể mấy câu chuyện cổ tích ở Luân Đôn mà thôi.”

“Đó chính là điểm mấu chốt.”

“Đúng là thế đấy”, Blake gầm gừ. “Cô ấy sống ở đây vì sự an toàn của quốc gia.”

“Ôi, làm ơn đi!”, Penelope trả lời khinh khỉnh. “Cô ấy đang sống ở đây để lẩn trốn nanh vuốt của những tên giám hộ thì có.”

“Một tên giám hộ đang đe dọa tới an ninh quốc gia”, Blake bắn trả. “Và Caroline hỗ trợ bọn em tìm hiểu rõ hơn về hắn. Đó là một nỗ lực đáng quý nếu như chị định hỏi em về nó.”

“Tôi không định hỏi”, Penelope khịt mũi đáp lời.

“Lẽ ra chị nên hỏi”, anh quát. “Sự hiện diện của Caroline ở đây cực kỳ quan trọng đối với sự an toàn của Anh quốc và chỉ có gã hề không yêu đất nước mới lợi dụng điều đó để hủy hoại danh tiếng của cô ấy.” Anh cũng đã phóng đại một chút về an ninh quốc gia. Những khoảng thời gian tuyệt vọng thế này đôi khi yêu cầu anh phải dùng đến các biện pháp tuyệt vọng.

James chọn đúng khoảnh khắc đó để bước vào. “Em cho là hai người vẫn đang nói lòng vòng về tương lai của Caroline”, anh ta nói.

Cả hai đều hướng cái nhìn khó chịu như nhau về phía anh ta.

“Chà”, James nói, duỗi thẳng cánh tay và vươn người như một con mèo rồi ngáp một cái khi thả người xuống sofa. “Em đã suy nghĩ về chuyện sẽ kết hôn với cô ấy.”

“Ôi thật đáng yêu làm sao!”, Penelope vừa thốt lên vừa vỗ tay, nhưng lời bình luận của cô ấy đã bị át bởi tiếng hét của Blake, “CÁI GÌ CƠ?”.

James nhún vai. “Tại sao lại không cơ chứ? Đằng nào thì tôi cũng phải kết hôn cơ mà.”

“Caroline xứng đáng với một người thực sự yêu cô ấy”, Blake cãi.

“Tôi chắc chắn là mình rất thích cô ấy. Như thế là đã hơn hẳn những gì mà hầu hết những cuộc hôn nhân có thể đòi hỏi rồi.”

“Đúng thế”, Penelope nói.

“Chị”, Blake quát, chỉ vào chị gái mình. “Im lặng. Và cậu…” Anh quay gương mặt đầy tức giận của mình sang vị hầu tước, nhưng những lời thuyết giáo thông minh đã lặn mất tăm, vì thế anh chỉ có thể kêu lên, “Cũng im lặng cho tôi”.

“Nói hay lắm”, James cười khùng khục.

Blake trừng mắt nhìn bạn mình, cảm thấy mình có khả năng sẽ giết một ai đó.

“Nói rõ hơn cho tôi nghe xem nào”, Penelope yêu cầu. “Tôi nghĩ rằng Caroline sẽ trở thành một nữ hầu tước rất đáng yêu đấy.”

“Thực sự là cô ấy sẽ như thế”, James trả lời. “Và sự kết hợp này cũng khá thuận tiện nữa. Em đằng nào cũng cần kết hôn, và rõ ràng là Caroline cũng phải kết hôn sớm thôi.”

“Cô ấy chẳng có lý do gì để phải lấy cậu”, Blake gầm gừ, “miễn là chị gái tôi giữ im lặng”.

“Penelope chắc chắn là một người kín đáo”, James tiếp tục bằng tông giọng khiến Blake phát điên. “Nhưng không đủ để đảm bảo rằng sẽ chẳng ai phát hiện ra sự sắp xếp đặc biệt của chúng ta lúc này. Có thể Caroline không phải là thành viên của giới thượng lưu, nhưng điều đó không có nghĩa là tên cô ấy đáng bị bôi nhọ.”

Blake nhảy dựng người lên và rống to, “Cậu dám buộc tội tôi rằng tôi làm vấy bẩn cái tên danh giá của cô ấy sao. Những gì tôi làm…”.

“Vấn đề là”, Penelope xen vào trơn tru, “cậu đã chẳng làm gì hết”.

“Em nhất định không ngồi đây và…”

“Cậu đang đứng đấy chứ”, Penelope chỉ ra.

“James”, Blake nói bằng tông giọng thấp đến nguy hiểm, “Nếu như cậu không ngăn tôi lại, chắc chắn tôi sẽ phạm nhiều tội ác kinh khủng trong mười giây tới đấy, điều ít đáng tiếc nhất sẽ là cái chết đau đớn của chị gái tôi”.

“À… Penelope”, James nói, “Nếu em là chị, em sẽ tìm cách tránh xa tầm với của cậu ta đấy. Em nghĩ cậu ta khá nghiêm túc”.

“Chà!” là lời phản ứng của Penelope. “Thằng bé chỉ cư xử kiểu quái đản như thế này vì biết là tôi nói đúng.”

Quai hàm Blake bắt đầu hằn rõ những vệt gân, và anh chẳng buồn nhìn sang James khi nói, “Cậu không có chị gái, đúng không Riverdale?”.

“Không.”

“Cậu hãy xem như đó là điều may mắn.” Rồi anh quay gót và hiên ngang bước đi.

Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:42.

James và Penelope nhìn chằm chằm ra ngưỡng cửa – nơi Blake vừa bước ra ngoài cho đến khi Peneope cuối cùng cũng chớp mắt vài lần, quay sang James và nói, “Tôi không cho là thằng bé hài lòng với chúng ta lúc này đâu”.

“Đúng thế.”

“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”

“Về việc kết hôn với Caroline ư?”

Penelope gật đầu.

“Em sẽ chẳng đưa ra những tuyên bố như thế nếu không sẵn sàng để đối mặt với nó.”

“Nhưng cậu không muốn kết hôn với cô ấy”, Penelope nói, mắt nheo lại.

“Chắc chắn là không phải theo cái cách không muốn của Blake rồi.”

“Hừm…” Cô ấy đi ngang qua căn phòng và ngồi xuống. “Cậu thực sự rất thông minh, Riverdale, nhưng kế hoạch của cậu có thể phản tác dụng đấy. Đôi khi Blake có thể rất cứng đầu.”

James ngồi xuống đối diện với Penelope. “Em biết rất rõ sự thật đó.”

“Tôi chắc chắn là cậu biết.” Cô ấy cong môi, nhưng đó không hẳn là một nụ cười. “Và cậu cũng biết đấy là điểm chung giữa tôi với Blake chứ?”

“Sự cứng đầu, ý chị là thế sao? Penelope thân yêu của em ơi, em sẽ cởi sạch quần áo và chạy dọc nước Anh giữa cái giá lạnh của mùa đông chết chóc chỉ để thoát khỏi một trận chiến ý chí giống như chị và Blake đang làm.”

“Ví von hay đấy, nhưng nếu như lời tuyên bố nhỏ bé này của cậu không thu được kết quả như mong muốn, cậu sẽ phải lấy Caroline.”

“Em không nghi ngờ gì về việc chị sẽ gí một khẩu súng vào lưng em cho đến khi em thực hiện điều đó.”

Penelope cao giọng, “Đây không phải là trò đùa, Riverdale”.

“Em biết. Nhưng em cũng thực sự có ý đó. Không sớm thì muộn em cũng cần phải lấy vợ, và Caroline là một viễn cảnh tươi sáng hơn rất nhiều so với việc em có thể săn được một cô vợ như thế ở Luân Đôn.”

“Riverdale!”

Anh ta nhún vai. “Đó là sự thật. Em rất thích Caroline, và nếu như em phải kết hôn với cô ấy chỉ vì Blake quá hèn nhát để tự mình làm điều đó, thì cứ thế đi. Thẳng thắn mà nói, em có thể nghĩ về những số phận tồi tệ hơn nhiều.”

“Thật lằng nhằng!”, Penelope thở dài.

“Đừng lo lắng. Blake sẽ sớm đề xuất thôi”, James nói cùng cái phẩy tay tự tin hơn bao giờ hết. “Cậu ấy sẽ chết dần chết mòn nếu trông thấy em kết hôn với Caroline.”

“Chị hy vọng là cậu đúng. Chúa mới biết được thằng bé cần được hạnh phúc đến thế nào.” Và rồi Penelope lại thở dài, lún sâu hơn vào chiếc ghế. “Chị chỉ muốn Blake được hạnh phúc. Như thế có phải là đòi hỏi quá nhiều hay không?”

Caroline đứng như trời trồng ngoài cửa, tay bịt chặt lấy miệng. Nàng nghĩ rằng việc mình bị sỉ nhục đã hoàn tất khi Penelope yêu cầu một ai đó – bất cứ ai – kết hôn với nàng. Nhưng cái này…

Tiếng nấc của nàng nghẹn lại. Điều này còn tồi tệ hơn sự sỉ nhục. Sỉ nhục là điều gì đó mà nàng có thể vượt qua, chịu đựng và đặt nó lại phía sau.

Nhưng điều này thì khác. Có gì đó trong nàng đang chết dần, và Caroline không chắc được liệu đó là trái tim hay tâm hồn nàng.

Nàng nhận ra dù đó là gì cũng không quan trọng khi chạy như bay về phòng mình. Tất cả những gì quan trọng lúc này chính là nàng đã bị tổn thương, và cơn đau này sẽ theo nàng đến suốt phần đời còn lại.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Caroline cũng có thể trấn tĩnh. Một chút nước lạnh đã làm bọng mắt bớt sưng, và vài phút thở sâu cũng giúp giọng nàng hết run rẩy. Thật không may là nàng chẳng thể làm gì để không để lộ cảm xúc trong đôi mắt.

Nàng xuống cầu thang và chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy James cùng Penelope vẫn ngồi trong phòng khách. Cuộc trò chuyện của họ vọng ra ngoài hành lang, và Caroline thầm biết ơn khi nghe thấy họ đã chuyển sang những chủ đề bình thường hơn.

Họ đang thảo luận về nhạc kịch khi nàng bước đến ngưỡng cửa, và nàng nhẹ nhàng gõ lên khung cửa. James lập tức đứng dậy khi trông thấy nàng.

“Em có thể vào trong không?”, nàng hỏi.

“Dĩ nhiên”, Penelope nói. “Lại đây ngồi cùng chị.”

Caroline lắc đầu. “Cảm ơn chị, em thích đứng hơn.”

“Vậy thì tùy em.”

“Chị có biết Blake đang ở đâu không?”, Caroline hỏi, tư thế hiên ngang như một nữ hoàng. “Em muốn được nói điều này một lần thôi.”

“Tôi ở ngay đây.”

Caroline xoay đầu lại. Blake đang đứng ở ngưỡng cửa, cơ thể anh bằng cách nào đó cứng nhắc song cũng đầy mệt mỏi. Má anh hơi biến sắc và nàng tự hỏi liệu có phải anh đã đi bộ nhiều giờ liền trong đêm.

“Tốt. Tôi muốn nói vài điều nếu có thể.”

“Hãy làm như thế đi”, Blake nói.

Caroline gửi cho từng người trong phòng một cái nhìn đánh giá rồi cất lời, “Tôi không yêu cầu một người chồng. Tôi chắc chắn cũng không yêu cầu một người chồng khi người đó không cần một người vợ. Tất cả những gì tôi muốn là được phép ẩn náu lại đây cho đến ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của mình”.

“Nhưng Caroline!”, Penelope phản đối. “Những quý ngài đây đã làm vấy bẩn danh dự của em. Em phải để một trong số họ cư xử cho đúng đắn.”

Caroline nuốt xuống. Nàng không có quá nhiều thứ trong đời, nhưng có niềm kiêu hãnh, và nàng không định để Blake Ravenscroft làm bẽ mặt nàng nhiều hơn những gì anh đã làm. Nàng nhìn thẳng vào anh ngay cả khi trả lời chị gái anh. “Quý cô Fairwich, những quý ngài đây chẳng làm bất cứ việc gì vấy bẩn đến danh dự của em cả.”

“Không làm gì ư?”, Blake hỏi.

Caroline trừng mắt nhìn anh, tự hỏi điều quái quỷ gì khiến anh nói như thế khi anh hiển nhiên là đang trốn tránh việc cưới hỏi. “Không làm gì nghĩa là bất cứ điều gì”, nàng gay gắt nói.

Họ nhìn thẳng vào nhau, và cả hai đều biết rằng nàng đang nói về cuộc gặp gỡ của họ trên bãi biển. Sự khác biệt chỉ là Caroline biết rằng nàng đang nói dối.

Thời gian nàng ở cạnh Blake chính là tất cả đối với nàng. Từng giây từng phút trong cuộc gặp gỡ đó đã trói chặt trái tim nàng.

Nàng chớp mắt để ngăn không cho những giọt lệ trào ra. Nàng sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi, và tất cả những gì nàng muốn là giữ cho lòng mình thấy ấm áp với những kỷ niệm. Sẽ chẳng có người đàn ông nào sau này sẽ ôm nàng như thế, sẽ chẳng có người bạn nào trêu chọc nàng như thế, sẽ chẳng có một biệt thự trên bờ biển nào mà chỉ trong vài tuần ngắn ngủi đã trở thành nhà của nàng.

Nhưng trong tất cả những thứ mà nàng sẽ nhớ, thì sự thiếu vắng khiến nàng đau đớn nhất chính là nụ cười của Blake. Anh hiếm khi cười, nhưng khi môi anh cong lên… và thật sự bật cười, niềm vui thuần khiến của âm thanh đó khiến nàng muốn cất cao tiếng hát.

Nhưng giờ thì anh không cười. Mặt anh đanh lại, và anh đang nhìn nàng chằm chằm như thể nàng là một loại thuốc giải độc, và nàng biết rằng nếu không ra khỏi căn phòng này ngay lập tức, nàng sẽ tự khiến mình trở thành một con ngốc nhất trên đời. “Xin lỗi”, nàng nói nhanh, và chạy ra khỏi cửa.

“Em không thể bỏ đi lúc này!”, Penelope nhảy dựng lên và hét to.

Caroline không hề quay lại khi nàng đáp trả. “Em đã nói rằng mình đến đây để có vài lời.”

“Nhưng em định đi đâu?”

“Ra ngoài.”

“Caroline!”

Lần này là giọng của Blake, và chỉ âm thanh đó thôi đã khiến nước mắt nàng dâng đầy khóe mắt. “Sao?”, nàng cuối cùng cũng cất nên lời. Đó có lẽ là một câu trả lời thô lỗ, nhưng lại là những gì tốt nhất mà nàng có thể làm.

“Trời tối rồi. Hay là em không nhận ra?”

“Tôi ra ngoài ngắm sao.”

Nàng nghe thấy tiếng bước chân anh và cảm thấy tay anh đặt lên vai nàng, chậm rãi kéo nàng khỏi cánh cửa.

“Đêm nay nhiều mây lắm”, anh nói, giọng dịu dàng đến kinh ngạc. “Em sẽ không thể nhìn thấy bất cứ ngôi sao nào đâu.”

Nàng thậm chí chẳng buồn quay lại và trả lời, “Tôi biết chúng vẫn ở đó. Và đấy mới là điều quan trọng”.

Blake nhắm mắt khi nàng chạy ra khỏi phòng, vì vài lý do nào đó, anh không muốn thấy nàng rút lui như thế.

“Giờ thì xem cậu đã làm gì đi”, anh nghe thấy chị mình lên tiếng, “Cậu đã làm tan vỡ trái tim của cô gái tội nghiệp đó”.

Anh không trả lời, không biết và cũng không muốn biết liệu những lời chị mình nói có phải là sự thật hay không. Nếu đã làm trái tim nàng tan vỡ thì anh chính là một gã khốn tồi tệ nhất trên đời. Và nếu đó không phải sự thật thì có nghĩa là Caroline chẳng hề quan tâm đến anh và cái đêm đầy đam mê đó của họ cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với nàng.

Và đó gần như là điều quá đau đớn để có thể chịu đựng.

Anh không muốn nghĩ về tình cảm mình dành cho nàng. Anh không muốn phân tích chúng, nhặt nhạnh từng mảnh ghép của chúng, hay cố đặt cho chúng một cái mác nào đó. Vì anh quá sợ hãi rằng nếu làm thế, từ duy nhất anh có thể xác định chính là yêu, và đó sẽ là trò đùa tàn ác nhất trong tất cả những trò đùa của số phận.

Blake mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy vẻ ghê tởm trên khuôn mặt Riverdale khi anh ta nói, “Cậu là tên khốn, Ravenscroft”.

Blake im lặng.

“Marabelle chết rồi”, James rít lên.

Blake quay sang bạn mình với vẻ tàn bạo đến mức khiến cả Penelope cũng thấy nao núng. “Đừng nhắc đến cô ấy”, anh nói bằng giọng đe dọa. “Cô ấy không có chỗ trong cuộc nói chuyện này.”

“Chính xác”, James trả lời. “Cô ấy chết rồi, và cậu không thể tiếp tục để tang cô ấy suốt cuộc đời.”

“Cậu thì biết cái quái gì”, Blake nói và lắc đầu. “Cậu không biết yêu là như thế nào.”

“Còn cậu thì biết rõ quá nhỉ”, James lẩm bẩm. “Trên thực tế thì cậu biết những hai lần.”

“Blake”, Penelope nhẹ nhàng nói, đặt tay lên cánh tay anh. “Tôi biết cậu yêu cô ấy. Chúng ta đều yêu cô ấy. Nhưng Marabelle sẽ không muốn cậu như thế này mãi. Cậu chỉ có thể xác ở đây, còn tâm hồn đã chôn cùng cô ấy mất rồi.”

Blake nuốt xuống, chẳng muốn làm gì hơn là chạy trốn khỏi căn phòng, nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Hãy để cô ấy an nghỉ”, Penelope thì thầm. “Đã đến lúc rồi Blake. Và Caroline yêu cậu.”

Anh xoay đầu. “Cô ấy đã nói như thế sao?”

Penelope muốn nói dối. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy.

Nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ lắc đầu. “Không, nhưng rất dễ để có thể thấy điều đó.”

“Em sẽ không làm cô ấy tổn thương”, anh tuyên bố. “Cô ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”

“Vậy thì hãy cưới cô ấy đi!”, Penelope khẩn nài.

Anh lắc đầu. “Nếu em kết hôn với cô ấy… Chúa ơi, em có thể sẽ làm cô ấy tổn thương nhiều hơn những gì chị có thể tưởng tượng.”

“Chết tiệt!!”, James thốt lên. “Cậu thôi cái trò lo sợ chết giẫm đó đi. Lúc nào cậu cũng sợ, sợ yêu, sợ sống. Thứ duy nhất trên đời này cậu không sợ chỉ có cái chết. Tôi sẽ cho cậu một đêm. Chỉ một đêm thôi.”

Blake nheo mắt. “Để làm gì?”

“Để quyết định. Nhưng tôi hứa với cậu điều này: Tôi sẽ cưới Caroline nếu cậu không cưới cô ấy. Vì thế hãy tự hỏi chính mình xem liệu cậu có thể chịu đựng nổi điều đó đến hết đời không.”

James quay gót rời đi.

“Cậu ta không đùa đâu”, Penelope nói. “Cậu ta thực sự thích Caroline.”

“Em biết”, Blake gắt.

Penelope chỉ gật đầu cộc lốc rồi ra khỏi cửa. “Tôi sẽ để cậu một mình suy nghĩ.”

Đó là điều cuối cùng mà anh muốn, Blake cay đắng nghĩ.

Bình luận