Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 1

Tác giả: Julia Quinn

Con-tu-ber-nal (Danh từ): Người đứng chung một chuyến tuyến; đồng bào, đồng chí.

Ý tưởng về việc xem Percy Prewitt như một đồng chí của mình chính là nguyên nhân nòng cốt để tôi thoát khỏi tổ ong.

Trích Từ điển cá nhân của Caroline Trent

Hampshire, Anh quốc

Mùng 3 tháng 7, 1814

Caroline không hề cố tình bắn Perciai Prewitt, nhưng nàng đã làm điều đó, và giờ thì gã đã biến mất khỏi cõi đời này.

Hoặc ít nhất là nàng cho rằng gã đã chết.

Từng đó máu me cũng đủ nhiều để nàng nảy ra suy nghĩ đó. Những giọt máu trên tường đang nhỏ từng giọt, bắn tung tóe trên sàn nhà và cũng nhuộm màu lên đống chăn màn khiến chúng vô phương cứu vãn. Caroline không hiểu biết nhiều về Y học, nhưng hoàn toàn có thể chắc chắn một việc rằng chẳng có ai đổ từng đó máu mà vẫn còn sống sót.

Giờ thì nàng vướng phải một rắc rối lớn rồi đây.

“Chết tiệt”, nàng lẩm bẩm. Mặc dù nàng chắc chắn là một quý cô thanh lịch, nhưng lại không đề cao sự thanh lịch trong mọi hoàn cảnh, và lời ăn tiếng nói của nàng thỉnh thoảng vẫn có điều đáng chê trách.

“Anh… cái gã ngu ngốc này”, nàng độc thoại với thi thể trên sàn nhà. “Tại sao anh lại nhào vào tôi như thế làm gì? Tại sao anh không thể một mình mà rời đi cơ chứ. Tôi đã bảo với cha anh rằng tôi sẽ không lấy anh cơ mà. Tôi còn nói với ông ấy rằng tôi cũng sẽ không cưới anh nếu như anh là thằng ngốc duy nhất còn lại ở vương quốc này.”

Nàng gần như chết gí một chỗ trong cơn thịnh nộ. Tại sao ngôn từ của nàng không bao giờ chịu xuất hiện một cách chính xác theo những gì nàng muốn nhỉ? “Tôi định nói rằng anh là một thằng ngu”, nàng nói với Percy – kẻ mà không chút nghi ngờ gì là chẳng thể đáp trả lại những câu nói đó, “Và rằng tôi cũng sẽ không cưới anh kể cả khi anh có là gã trai cuối cùng còn lại trên đất nước này, và… ôi, thôi thôi bỏ đi. Dù sao thì điều tôi đang làm là đứng luyên thuyên với anh thế này ư? Anh đã chết rồi mà”.

Caroline rên rỉ. Nàng nên làm cái khỉ gió gì bây giờ? Theo dự kiến, cha của Percy sẽ trở lại trong vòng hai tiếng ngắn ngủi nữa, và nàng không cần phải có một tấm bằng Oxford mới có thể nhận ra rằng Oliver Prewitt sẽ chẳng hài lòng chút nào khi phát hiện thấy con trai mình đang nằm chết thẳng cẳng trên sàn nhà.

“Có trách thì hãy trách cha anh ấy”, nàng giậm chân. “Dù sao thì lỗi cũng hoàn toàn thuộc về ông ta. Nếu ông ta không bị ám ảnh bởi việc tóm cho anh bằng được một cô nàng thừa kế thì…”

Oliver Prewitt là người giám hộ của Caroline, hoặc ít nhất ông ta sẽ là người giám hộ của nàng từ giờ cho đến sáu tuần nữa. Tới sinh nhật hai mươi mốt tuổi của nàng. Kể từ ngày 14 tháng 8 năm 1813 – cái ngày mà nàng vừa tròn hai mươi tuổi, nàng đã đếm ngược không biết bao nhiêu ngày đếm để mong chờ đến ngày hôm ấy. Chỉ còn bốn mươi hai ngày nữa thôi. Bốn mươi hai ngày và nàng sẽ nắm trong tay toàn bộ quyền kiểm soát cuộc đời cũng như vận mệnh của mình. Và nàng thậm chí còn chẳng buồn đoái hoài đến việc liệu Prewitt đã biển thủ mất bao nhiêu trong khối tài sản mà nàng được thừa kế nữa.

Caroline quăng khẩu súng lên giường, vừa chống nạnh vừa nhìn chằm chằm vào thi thể của Percy.

Đột nhiên… gã mở choàng mắt.

“Aaaaaaaaaa!”, Caroline nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng thất thanh và tóm chặt khẩu súng của mình.

“Cô, đồ khốn…”, Percy mở miệng.

“Câm miệng”, nàng cảnh cáo. “Tôi vẫn còn cầm súng đấy.”

“Cô sẽ không bắn”, gã thều thào, khục khặc ho và co quắp người ôm lấy đôi vai đẫm máu của mình.

“Nhìn lại đi ông anh, những thứ này cho thấy điều ngược lại đấy.”

Đôi môi mỏng của Percy mím lại thành một đường thẳng. Gã buông một câu chửi thề độc ác rồi bắn ánh nhìn căm giận về phía Caroline. “Tôi đã nói với cha tôi rằng tôi không muốn cưới cô”, hắn rít lên. “Chúa ơi! Cô có tưởng tượng nổi không đấy? Dành cả đời này để sống với cô ư? Tôi sẽ hoàn toàn phát điên mất thôi. Nếu như cô không cố giết tôi trước thì sẽ là như thế đó.”

“Nếu đã không muốn cưới tôi thì anh cũng đừng cố dùng thủ đoạn hèn hạ đó chứ.”

Gã rùng mình, rồi tru lên một tiếng khi cử động đó khiến bả vai đau nhói.

Trông gã thực sự giận dữ khi nói, “Cô có chút tiền thật đấy, nhưng cô cũng nên biết rằng tôi không hề nghĩ là cô đáng giá với từng đó tài sản đâu”.

“Phiền anh vui lòng truyền đạt điều đó với cha mình nhé” Caroline ngắt lời.

“Ông ấy nói sẽ tước quyền thừa kế của tôi nếu tôi không cưới được cô.”

“Và anh thì chẳng dám đứng lên chống lại ông ta dù chỉ một lần trong cả cái cuộc đời thảm hại của mình sao?”

Percy gầm gừ khi bị gọi là thảm hại, nhưng với tình trạng yếu ớt hiện tại thì gã không thể làm gì để chống lại sự xúc phạm đó. “Tôi đã có thể chuồn đến Mỹ”, hắn lẩm bẩm. “Chắc chắn những kẻ man rợ ở đó cũng vẫn là lựa chọn tốt hơn cô nhiều.”

Caroline phớt lờ những điều gã nói. Nàng và Percy sống trong tình trạng mâu thuẫn với nhau kể từ khi nàng chuyển về sống cùng nhà Prewitt một năm rưỡi trước đó. Percy luôn dựa hơi cha hắn. Lần duy nhất gã tỏ ra có chút dũng khí là khi Oliver quyết định từ bỏ ngôi nhà. Thật xui xẻo cho gã khi theo quan điểm của Caroline thì cái thứ tinh thần đó cũng hèn kém, nhỏ nhoi và ngu đần như chính con người gã vậy.

“Tôi cho rằng giờ thì mình sẽ phải tìm cách đưa anh thoát khỏi tình trạng này đã”, nàng càu nhàu. “Anh chẳng đáng để đánh đổi lấy một cái giá treo cổ tẹo nào.”

“Cô thật tốt bụng quá!”

Caroline lắc mạnh một cái gối ra khỏi vỏ, lưu ý đến việc xé tấm vải lanh có chất lượng tốt nhất mà nàng đã mua bằng tiền của mình, rồi gí chặt nó vào vết thương của Percy. “Chúng ta cần cầm máu”, nàng nói.

“Có vẻ như nó đã chảy chậm lại”, Percy thừa nhận.

“Liệu viên đạn có xuyên thẳng qua không nhỉ?”

“Tôi không biết. Đau chết đi được, nhưng tôi không rõ giữa việc viên đạn xuyên thẳng với ghim lại trong người thì cái nào đau hơn.”

“Tôi nghĩ cả hai đều đau!”, Caroline trả lời rồi nhấc chiếc vở gối bằng vải lanh ra để xem xét vết thương. Nàng nhẹ nhàng lật người gã lại và quan sát lưng gã. “Hình như viên đạn đã xuyên qua rồi. Phía sau vai anh có hẳn một cái lỗ.”

“Tin tưởng vào cô khiến tôi bị thương những hai lần cơ đấy.”

“Anh gạt tôi vào phòng anh, lấy cớ là cần một tách trà để bớt lạnh”, nàng ngắt lời. “Và rồi anh định cưỡng hiếp tôi! Anh còn mong chờ điều gì nữa chứ?”

“Vì cái quái gì mà cô lại mang theo một khẩu súng hả?”

“Lúc nào tôi chẳng mang súng bên người”, nàng trả lời “Tôi có nó từ hồi…

ôi thôi! Chẳng phải việc của anh.”

“Lẽ ra tôi sẽ không làm đến cùng chuyện này đâu”, gã lầm bầm.

“Làm sao tôi biết được?”

“Thôi đi, cô biết thừa là đời nào tôi lại thích nổi cô cơ chứ.”

Caroline dùng một lực mạnh hơn cần thiết để ép tấm gạc tạm thời vào bờ vai đẫm máu của Percy. “Điều mà tôi biết là” nàng liến thoắng, “hai cha con anh chẳng lúc nào nguôi cơn thèm khát với đống tài sản mà tôi được thừa kế cả”.

“Tôi cho rằng mình không thích cô còn nhiều hơn là thích cái đống tài sản của cô đấy”, Percy gầm gừ. “Cô, một đứa hách dịch nửa vời, cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam, đã thế miệng lưỡi lại quá độc địa.”

Caroline mím mạnh môi. Miệng lưỡi của nàng có quá sắc sảo hay không thì đó cũng đâu phải lỗi của nàng cơ chứ. Nàng đã sớm học được rằng trí thông minh này là thứ vũ khí duy nhất giúp nàng chống lại hàng loạt những gã giám hộ khủng khiếp – những người mà nàng buộc phải chịu đựng từ khi cha qua đời vào năm nàng mười tuổi. Đầu tiên là Geogre Liggett – người anh họ thứ nhất của cha nàng.

Gã không hẳn là một kẻ xấu xa, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng gã đã không biết nên làm gì với một cô bé. Vì thế trong suốt quãng thời gian thực thi quyền giám hộ, gã chỉ mỉm cười với nàng một lần duy nhất. Nụ cười đó nhằm bày tỏ cho nàng thấy là gã vui mừng ra sao khi được gặp nàng. Sau đó, nàng bị gã ném vào một căn nhà nhỏ ở miền quê cùng với một y tá và một gia sư. Rồi thì gã tiến hành quá trình lờ tịt nàng đi.

Nhưng Geogre qua đời và vị trí giám hộ được chuyển giao cho người anh họ lớn nhất của Geogre. Gã này chẳng có tẹo teo máu mủ ruột rà hay quan hệ gì với cả nàng và cha nàng. Niles Wickham – một gã keo kiệt già nua – đã coi nàng như một sự thay thế tuyệt vời cho vị trí hầu gái. Gã này đã lập tức xòe cho nàng một danh sách những công việc tề gia nội trợ còn dài hơn cả sải tay nàng lúc bấy giờ. Caroline phải nấu ăn, dọn dẹp, giặt là, đánh bóng, cọ rửa và cả quét dọn. Điều duy nhất mà nàng không phải làm lúc bấy giờ là ngủ.

Tuy nhiên, Niles đã chấm dứt cuộc đời bằng một cú hóc xương gà đến tím tái mặt mày. Đám quan tòa đã hoang mang đến tột độ khi không biết nên làm gì với Caroline – một cô bé mới chỉ vỏn vẹn mười lăm tuổi, nhưng lại sở hữu một lai lịch đẹp đẽ cùng khối tài sản kếch xù đến nỗi khó có thể tống nàng vào một trại trẻ mồ côi nào đó. Vậy nên họ đành chuyển quyền giám hộ nàng cho Archibald Prewitt – người anh họ thứ hai của Niles.

Archibald – một gã dâm dê đê tiện – đã phát hiện ra rằng Caroline quá quyến rũ đến mức chẳng để cho nàng được yên. Kể từ đó, Caroline bắt đầu thói quen giữ vũ khí bên người mọi lúc mọi nơi. Thế nhưng Archibald hẳn là con người có trái tim yếu đuối theo đúng nghĩa đen, vậy nên Caroline chỉ phải sóng với gã vỏn vẹn sáu tháng trời trước khi xuất hiện trong đám tang tiễn đưa hắn về nơi chín suối. Nàng tiếp tục đóng gói đồ đạc chuyển đến sống với em trai gã – Albert.

Albert thường uống nhiều rượu quá mức và mỗi lần như thế, hắn luôn sử dụng nắm đấm – thứ bạo lực đã khiến Caroline học được bài học làm sao để chạy thật nhanh và trốn thật kỹ. Archibald có thể luôn cố sờ soạng nàng mỗi khi có dịp, nhưng Albert lại là một tay nghiện rượu ti tiện, vậy nên một khi bị hắn tấn công, nàng sẽ đau đớn thực sự. Nàng trở nên nhạy bén và chuyên nghiệp trong việc cảm nhận mỗi khi có mùi rượu dù chỉ là thoang thoảng bay qua phòng. Được cái là Albert chẳng bao giờ giơ dù chỉ một cánh tay lên với nàng những khi hắn tỉnh táo.

Thật không may là hiếm có khi nào Albert lại không say xỉn. Trong một cơn điên do rượu làm chủ, hắn đã dại dột đá con ngựa của mình mạnh đến mức nó phải đá ngược đáp trả gã. Một cú trúng ngay đầu. Đến lúc này thì Caroline đã quá quen thuộc với việc di chuyển, chả thế mà ngay khi những bác sĩ trong phòng phẫu thuật kéo tấm ra trắng phủ lên khuôn mặt Albert, nàng đã lập tức gói gém đồ đạc và chờ đợi quan tòa quyết định nơi tiếp theo mình phải đến.

Nàng nhanh chóng thấy mình chung sống với em trai của Albert – là Oliver cùng con trai hắn – cái gã Percy đang chảy máu đầm đìa trên sàn nhà lúc này. Ban đầu Oliver dường như là người tốt nhất trong số những gã giám hộ đã từng “qua tay” nàng, nhưng Caroline cũng sớm nhận ra rằng Oliver chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài tiền bạc. Một khi học được rằng người mà mình bảo hộ đã đến với một món thừa kế khổng lồ, hắn lập tức ra quyết định rằng Caroline và tiền của nàng sẽ không bao giờ thoát khỏi tay hắn.

Percy chỉ lớn hơn Caroline vài tuổi, vậy nên Oliver đưa ra tuyên bố hai người này sẽ sớm kết hôn. Chẳng ai trong cặp vợ chồng tương lai này cảm thấy hài lòng với kế hoạch đó, và họ đã lên tiếng phản đối. Vậy nhưng Oliver nào có thèm quan tâm. Hắn liên tục đốc thúc Percy cho đến khi thằng con trai phải đồng ý, sau đó tiếp tục chuyển qua thuyết phục Caroline về chuyện nàng buộc phải trở thành một thành viên trong gia đình Prewitt.

“Sự thuyết phục” kéo theo những tiếng quát tháo, những cơn vỗ về an ủi, những lần bỏ đói và những ngày nhốt kín nàng trong phòng; cuối cùng là sắp đặt cho Percy khiến nàng có một đứa con để nàng buộc phải cưới gã.

“Tôi thà để con mình lớn lên là một đứa con hoang còn hơn là mang họ Prewitt”, Caroline lẩm bẩm.

“Cái gì cơ?”, Percy hỏi.

“Không có gì.”

“Cô biết đấy, cô nên sớm rời khỏi chỗ này đi”, gã nói, đột ngột thay đổi chủ đề.

“Tin tôi đi, sự thật nó rõ rành rành ra rồi.”

“Cha tôi đã tuyên bố rằng nếu tôi không thể khiến cô mang thai được thì ông ấy sẽ đích thân thực hiện điều đó.”

Caroline suýt bổ nhào về phía trước. “Anh nói lại tôi nghe xem nào?”, cô hỏi, giọng trở nên run rẩy khác thường. Dù sao thì Percy vẫn còn hơn là Oliver.

“Tôi không biết cô nên chạy đi đâu, nhưng cô cần phải biến mất khỏi chỗ này cho đến ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của mình, vào… lúc nào ấy nhỉ?…

Chắc là sớm thôi.”

“Sáu tuần”, Caroline thì thầm. “Đúng sáu tuần.”

“Cô làm nổi không?”

“Chạy trốn á?”

Percy gật đầu.

Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:30, lần sửa thứ 2.

“Tôi sẽ phải làm điều đó sao? Nhưng tôi cần lộ phí. Dù sở hữu một ít tiền thật nhưng tôi không có quyền chạm vào đống tài sản được thừa kế đó cho đến ngày sinh nhật.”

Percy cau mày khi Caroline kéo miếng vải khỏi vai gã. “Tôi có thể cho cô mượn một ít”, gã nói.

“Tôi sẽ trả lại cho anh. Bao gồm cả tiền lời.”

“Được. Cô phải rời khỏi đây ngay trong tối nay.”

Caroline nhìn quanh phòng một lượt. “Nhưng còn cái mớ hỗn độn này thì sao… chúng ta cần dọn sạch vết máu đã.”

“Mặc kệ nó đi. Tốt hơn hết là lấy lý do tôi để cô chạy thoát sau khi bắn tôi còn đơn giản hơn là vì tôi đã làm hỏng bét kế hoạch của ông ấy.”

“Rồi anh sẽ phải chịu đựng ông ta trong những ngày này đấy.”

“Sẽ dễ hơn cho tôi nếu như cô biến mất khỏi chỗ này. Tôi đang định tán một cô em xinh xắn đáng yêu trong thị trấn. Cô ấy dịu dàng, biết vâng lời và không gầy trơ xương như cô đâu.”

Caroline ngay lập tức cảm thấy thương hại cho cô gái đó biết bao. “Tôi mong mọi thứ sẽ thuận lợi với anh”, cô nói dối.

“Không. Cô chẳng mong điều đó chút nào. Nhưng tôi đếch quan tâm. Đối với tôi, cô nghĩ cái quái gì cũng không phải vấn đề, miễn là cô biến đi cho khuất mắt.”

“Anh có biết đó cũng chính xác là những gì tôi cảm nhận về anh không, Percy?”

Thật ngạc nhiên, Percy mỉm cười, và lần đầu tiên trong mười tám tháng kể từ khi Caroline chuyển đến sống chung dưới cùng một mái nhà với cái nhánh cây nhỏ nhất của dòng họ Prewitt này, nàng có chút cảm giác thân thiết với chàng trai trẻ gần bằng tuổi mình đây.

“Cô tính đi đâu?”, gã hỏi.

“Tốt nhất là anh không nên biết điều đó. Như thế thì cha anh chẳng đời nào moi nổi dù chỉ một tẹo thông tin nào.”

“Nghe có vẻ hợp lý đấy.”

“Ngoài ra thì tôi chẳng có nổi một đầu mối nào để cha anh tìm ra tôi đâu. Tôi không có họ hàng với bất cứ ai, anh biết đấy. Chả thế mà giờ này tôi lại phải đứng đây với anh. Nhưng mà với kinh nghiệm mười năm cô độc chống lại những tên giám hộ ‘tận lực tận tâm’ của mình, tôi chắc rằng mình nên có đủ khả năng để chống chọi được với thế giới bên ngoài trong vòng sáu tuần tới cái đã.”

“Tôi tin là nếu có bất cứ giống cái nào làm được điều này thì đó chắc hẳn phải là cô đấy.”

Caroline nhướng mày. “Tại sao vậy, hẳn đây là một lời khen phải không, Percy? Anh làm tôi choáng đấy.”

“Nghe giống khen ngợi lắm hả? Cô thấy có loại đàn ông nào thích nổi một người phụ nữ có thể tồn tại trong thế giới này mà thiếu anh ta không?”

“Có chứ, chính là loại đàn ông có thể sống tốt mà không cần dựa hơi cha hắn đấy”, Caroline vặn lại.

Percy nhíu mày khi cố hất đầu về phía văn phòng của gã. “Mở cái ngăn kéo phía trên cùng… không, cái ở phía bên phải ấy…”

“Percy, cái đống này toàn là đồ lót của anh thôi!”, Caroline kêu ầm lên và đóng sầm ngăn kéo lại với thái độ ghê tởm không che giấu.

“Cô có thực là muốn tôi cho mượn tiền hay không hả? Tôi giấu tiền ở đấy đấy.”

“Ồ ồ, nguyên do hẳn phải là chả ai thèm dòm ngó vào đó”, nàng lẩm bẩm.

“Mà chắc sẽ có, nếu anh chịu tắm nhiều hơn một chút…”

“Chúa ơi!”, gã thốt lên. “Tôi không thể chờ nổi đến lúc cô biến đi nữa rồi.

Cô, Caroline Trent, chính là đứa con riêng của quỷ sứ. Cô đúng là thứ dịch hạch. Cô…”

“Thôi ngay, ngậm cái miệng anh lại cho tôi!” Nàng giật mạnh ngăn kéo trở lại, bực bội trước những lời xúc xiểm của gã. Cô không thích Percy nhiều hơn gã thích cô một tẹo nào, nhưng ai mà vui nổi khi bị đem ra so sánh với châu chấu, muỗi, và ếch, rồi cả Tử thần tăm tối, và cả những dòng sông biến thành biển máu cơ chứ?

“Anh giấu tiền ở đâu?”, nàng ra lệnh.

“Trong bít tất của tôi… không… trong chiếc màu đen cơ… không… không phải cái đó… đúng rồi, trên đó, bên cạnh cái… đúng rồi… chính là nó.”

Caroline tìm được chiếc bít tất đựng tiền sau một loạt hướng dẫn thều thào của gã, lắc ra được một cuộn tiền giấy lẫn xu. “Lạy Chúa tôi, Percy, chỗ này phải đến hàng trăm bảng. Anh đào đâu ra đấy?”

“Tiết kiệm khá lâu rồi. Mỗi tháng tôi cũng chôm một ít từ bàn làm việc của cha tôi. Miễn là không quá nhiều thì ông ấy sẽ không để ý.”

Caroline phát hiện ra rằng chuyện này mới khó tin làm sao. Oliver Prewitt là ai cơ chứ, hắn chính là con người bị ám ảnh bởi tiền bạc đến mức sẽ chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên nếu như màu da của hắn một ngày đẹp trời bỗng dưng chuyển sang màu của những tờ bảng Anh.

“Cô có thể lấy một nửa”, Percy nói.

“Chỉ một nửa thôi á? Đừng ngu ngốc như thế, Percy. Tôi đi trốn những sáu tuần cơ đấy. Nhỡ có những khoản phát sinh thì làm thế nào?”

“Tôi thì sao, nhỡ tôi cũng có những khoản phát sinh thì làm thế nào?”

“Anh còn có ô dù, Percy!”, nàng thốt lên.

“Cũng có thể là không, một khi cha tôi phát hiện ra chuyện tôi giúp cô chuồn đi.”

Cuối cùng, Caroline cũng buộc phải công nhận điều này. Đời nào Oliver Prewitt lại hài lòng với thằng con quý tử của gã một khi gã biết điều đó cơ chứ.

Nàng đành cất một nửa số tiền còn lại vào chiếc bít tất. “Tốt thôi”, nàng cất lời, đồng thời nhét một nửa còn lại vào túi của mình. “Anh tự cầm nổi máu không?”

“Yên tâm đi, cô sẽ không bị tóm vì tội mưu sát, nếu đó là điều cô lo lắng.”

“Có lẽ anh sẽ cảm thấy khó tin vào những gì tôi nói, Percy, song tôi không hề muốn anh chết. Tôi không muốn cưới anh, và chắc chắn cũng chẳng lấy làm tiếc nếu sau này không bao giờ gặp lại anh lần nữa, nhưng tôi sẽ không bao giờ muốn anh chết đâu.”

Percy nhìn nàng một cách quái đản. Trong khoảnh khắc, Caroline tưởng gã sẽ mở miệng thốt ra điều gì đó tốt đẹp (hoặc ít nhất là cũng đủ tử tế như những lời nàng nói) để đáp trả. Nhưng gã chỉ khịt mũi mà trả lời, “Cô nói chuẩn rồi đấy. Có Thánh mới tin nổi điều đó”.

Vào lúc ấy, Caroline kiên quyết quẳng đi toàn bộ số tình cảm cuối cùng còn sót lại dành cho Percy, và có lẽ cũng là thứ tình cảm mà nàng đang cảm thấy. Nàng giậm mạnh chân lúc bước ra khỏi phòng rồi cất lời khi đặt tay lên núm cửa, “Hẹn gặp lại anh trong sáu tuần nữa khi tôi trở về đây để tuyên bố lấy lại những tài sản của mình”.

“Và trả tiền cho tôi nữa”, gã nhắc.

“Và trả tiền cho anh. Kèm lãi suất”, nàng thêm vào trước khi gã kịp nhắc nàng một lần nữa.

“Tốt.”

“Mặt khác”, nàng tiếp lời, chủ yếu là tự nói với chính mình, “Chắc sẽ có cách để tôi nhận tiền mà không cần phải gặp lại gia đình Prewitt. Ví dụ như thực hiện mọi thủ tục thông qua luật sư, và còn…”.

“Thế còn tốt hơn ấy chứ”, Percy ngắt lời.

Caroline buông một tiếng thở dài đầy bực bội thật lớn rồi rời khỏi phòng.

Percy sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Gã thô lỗ và ích kỷ, kẻ cả là gã tử tế hơn cha gã một tí, thì… chậc, sự tử tế đó vẫn cứ lặng lẽ biến hắn thành một kẻ thô lỗ và vụng về.

Nàng men theo hành lang tối om để bước lên cầu thang trở về phòng. Thật hài hài hước làm sao khi tất cả những tên giám hộ từ trước đến giờ của nàng đều sắp xếp cho nàng ở một căn phòng trên gác mái. Oliver là kẻ tồi tệ nhất khi mặc nhiên giao cho nàng một căn phòng trong góc phía trên gác, bụi bặm và sát với trần nhà với một mái hiên thụt sâu bên trong. Nhưng hắn hẳn là đã thất bại nếu như có ý định dùng phương thức này để làm nàng nhụt chí. Caroline yêu căn phòng ấm cúng đó. Nó sát bầu trời biết bao nhiêu. Nàng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên trần nhà, cũng có thể hằng ngày quan sát các nhánh cây đang nhú chồi non khi mùa xuân đến. Những chú chim làm tổ bên ngoài cửa sổ căn phòng nơi nàng sống, và đôi khi cũng có những chú sóc nhỏ chạy dọc theo gờ tường.

Sau khi quăng các món vật dụng có giá trị nhất thuộc quyền sở hữu của mình ở thời điểm hiện tại vào túi, nàng dừng lại và nhìn ra cửa sổ. Cả ngày hôm nay thời tiết âm u, nhưng lúc này, bầu trời lại vô cùng trong trẻo. Bằng cách nào đó, Caroline biết đêm nay sẽ là một đêm đầy sao.

Dù chỉ có chút ký ức ít ỏi về mẹ, nhưng Caroline vẫn có thể nhớ rõ cảm giác trong những đêm hè cùng bà đi dạo, bà đặt nàng ngồi ngoan ngoãn trong lòng, ánh mắt hai người hướng lên những vì sao. “Con có thấy ngôi sao kia không, bé con”, Cassandra Trent thì thầm. “Mẹ nghĩ đó chính là ngôi sao sáng nhất. Còn phía bên kia, bé con có thấy hình một con gấu không?” Và rồi những buổi dạo chơi sẽ kết thúc khi Cassandra nói, “Mỗi một ngôi sao trên bầu trời đều đặc biệt. Con biết chứ? Ta biết, đôi khi trông chúng thật giống nhau, nhưng mỗi ngôi sao đều là độc nhất vô nhị cũng hệt như con vậy. Con là cô gái nhỏ quan trọng nhất trên thế giới này. Đừng bao giờ quên điều đó”.

Khi ấy, Caroline còn quá nhỏ để nhận ra rằng Cassandra đang dần dần biến mất, nhưng giờ đây nàng đã đủ lớn để có thể ấp ủ món quà cuối cùng mà mẹ nàng để lại, mặc kệ việc mình cảm thấy ảm đạm và cô đơn biết chừng nào. Và mười năm nay, khi cuộc đời đã và đang tặng cho nàng hàng trăm nghìn lý do để nàng cảm thấy buồn bã và cô độc, nàng lại chỉ có thể nhìn lên trời cao, rồi tự tạo cho mình một thước đo để cảm thấy yên bình. Khi nào trên bầu trời có một ngôi sao lấp lánh, nàng sẽ cảm thấy an toàn và ấm áp. Có lẽ chẳng thể bình yên và ấm áp như nằm trong lòng mẹ, nhưng ít nhất những ngôi sao đó đã cho nàng một tia hy vọng. Chúng có thể chịu đựng, thì nàng cũng có thể làm được điều đó.

Nàng kiểm tra căn phòng một lần cuối cùng để chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất cứ thứ gì, rồi ném vài cây nén làm từ mỡ động vật vào túi xách đề phòng trường hợp sẽ cần đến chúng, và chạy ra ngoài. Lúc này, cả ngôi nhà đã chìm vào yên tĩnh, toàn bộ người hầu đã nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt nhọc, vì thế có vẻ như sẽ không có ai chứng kiến vụ Percy tấn công nàng.

Caroline tin chắc Oliver sẽ không bỏ cuộc trong vụ này. Nàng chỉ ngạc nhiên vì hắn đã không dùng chiến thuật này sớm hơn. Hẳn là ban đầu hắn luôn chắc mẩm rằng nàng sẽ kết hôn với Percy mà chẳng cần phải chờ đến lúc bị cưỡng hiếp. Còn giờ thì, ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của nàng ngày càng cận kề, còn hắn thì ngày càng tuyệt vọng.

Tâm trạng của Caroline cũng chẳng khá hơn cho lắm. Nếu buộc phải cưới Percy, nàng thà chết còn hơn. Nàng không quan tâm việc phát biểu như thế nghe mới khoa trương làm sao. Nàng chỉ quan tâm là từ giờ đến cuối đời, điều tồi tệ hơn cả cái suy nghĩ rằng nàng phải nhìn mặt gã hằng ngày chính là phải dỏng tai nghe những gì hắn nói.

Nàng băng dọc theo hành lang về phía cửa trước khi nhìn thấy các đế nến mới tinh của Oliver đặt chễm chệ trên những chiếc bàn bên cạnh căn phòng. Cả tuần nay hắn cứ tấm tắc về chúng mãi. Cực kỳ giá trị, hắn nói. Những đế nến được làm thủ công với chất lượng vô cùng tuyệt hảo. Caroline gầm gừ trong cổ họng. Trước khi được chỉ định làm người giám hộ của nàng, Oliver làm gì có đủ khả năng mà mua chân nến bằng bạc cơ chứ.

Điều mỉa mai ở đây là có thể nàng sẽ hạnh phúc biết bao khi được chia sẻ khối tài sản của mình, thậm chí là cho quách nó đi, nếu như có một mái nhà và một gia đình nào đó biết yêu thương, chăm sóc và quan tâm đến nàng. Một người sẽ nhìn thấy trong nàng điều gì đó khác biệt mà không chỉ đơn thuần là một con ngựa thồ sở hữu số tài khoản kếch xù.

Nàng hấp tấp giật cây nến làm từ sáp ong khỏi đế rồi thay cây nến mỡ vừa cất trong túi vào đó. Nếu thực sự phải dùng nến để thắp sáng trong cuộc hành trình sắp tới thì nàng muốn đó phải là những cây nến sáp ong thơm phức mà Oliver đang dùng.

Caroline vừa chạy ra ngoài vừa lẩm bẩm một lời cảm ơn ngắn ngủi dành cho thời tiết ấm áp. “Thật tốt vì Percy đã không quyết định tấn công mình trong mùa đông”, nàng thì thầm, sải bước xuống đường. Lẽ ra thì nàng thích chọn bất cứ phương tiện gì có thể giúp mình ra khỏi Hampshire nhanh hơn, ví dụ như xe ngựa hoặc ngựa chẳng hạn, nhưng Oliver chỉ có hai con ngựa, và chúng đều đang được sử dụng cho cỗ xe của hắn – thứ mà tuần nào cũng được dùng để đưa hắn đến nhà điền chủ để chơi bài.

Caroline dặn lòng hãy nhìn vào mặt tươi sáng của việc này, và tự nhắc nhở bản thân rằng đi bộ sẽ khiến nàng trốn thoát dễ dàng hơn. Mặc dù rất có thể tốc độ sẽ bị chậm lại hoặc chẳng may dính phải một vài chuyện rắc rơi nào khác.

Nàng bỗng rùng mình một cái. Giữa đêm hôm khuya khoắt, một cô gái đơn độc như nàng rất dễ bị phát hiện. Mái tóc màu nâu sáng dù đã được giấu gần hết dưới mũ nhưng hình như vẫn đang phản chiếu dưới ánh trăng.

Trên thực tế, Caroline đủ thông minh để nghĩ đến việc hóa trang thành một cậu bé, nhưng lại không có đủ thời gian để thực hiện điều đó. Nàng cho rằng việc mình nên làm lúc này là men theo bờ biển để đến một bến cảng đông đúc nào đó gần đây nhất. Nàng biết một chỗ không quá xa và tin chắc rằng di chuyển bằng đường biển sẽ nhanh hơn. Con đường này sẽ giúp nàng chạy đủ xa để Oliver không thể tìm được nàng nội trong sáu tuần.

Đúng thế, lựa chọn khôn ngoan nhất của nàng lúc này chỉ có thể là bờ biển. Nhưng nàng không thể sử dụng những trục đường chính để tới đó. Ai đó có thể tình cờ bắt gặp nàng. Nàng chuyển hướng về phía nam rồi bắt đầu chạy băng ngang qua một cánh đồng. Từ đây đến cảng Portsmouth chỉ khoảng mười lăm dặm. Nếu chạy thật nhanh suốt đêm, nàng sẽ đến đó trước khi trời sáng. Sau đấy, nàng sẽ mua một tấm vé hoặc thứ gì đó có khả năng đưa mình đến bất kỳ vùng nào khác trên lãnh thố Anh quốc. Caroline không muốn rời khỏi đất nước này, không khi nàng cần tuyên bố về quyền sở hữu đống tài sản thừa kế của mình chỉ trong sáu tuần ngắn ngủi nữa.

Nhưng nàng phải làm gì trong suốt quãng thời gian này bây giờ? Nàng đã cách ly khỏi xã hội bên ngoài lâu đến mức thậm chí còn chẳng biết liệu bản thân có đủ tiêu chuẩn cho bất cứ một công việc nhẹ nhàng nào hay không. Nàng từng nghĩ mình rất có khả năng làm gia sư, nhưng biết đâu để tìm được vị trí thích hợp, nàng sẽ phải tốn mất sáu tuần. Và rồi thì sao… chà, thật chẳng công bằng chút nào nếu nàng nhận việc rồi rời đi chỉ sau có vài tuần.

Caroline biết nấu ăn, chắc chắn tất cả những tên giám hộ của nàng đều có thể đảm bảo việc nàng còn biết quét dọn nhà cửa. Có lẽ nàng nên xin một công việc tương tự trong nhà trọ nào đó hẻo lánh và ít người biết đến.

Nàng tự gật đầu với chính mình. Dọn dẹp cho những kẻ xa lạ không phải công việc quá hấp dẫn, tuy nhiên đây có vẻ là hy yọng duy nhất có thể giúp nàng tồn tại trong vài tuần tới. Tất nhiên dù có thế nào thì nàng cũng phải thoát khỏi Hampshire cùng những quận lân cận của nó trước đã. Nàng có thể làm việc trong một quán trọ, nhưng chắc chắn rằng quán trọ đó phải cực kỳ cách xa dinh thự của Prewitt.

Và nàng tăng tốc hướng về phía cảng Portsmouth. Cỏ dưới chân nàng mềm và khô, những tán cây bảo vệ nàng thoát khỏi mọi con mắt từ phía đường chính. Không có quá nhiều xe cộ đi lại vào giờ này ban đêm, nhưng dù chỉ là một chiếc thôi nàng cũng phải thật cẩn thận. Nàng di chuyển thật nhanh và nhẹ nhàng, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng gót giày của nàng gõ trên mặt đất. Cho đến khi…

Gì vậy?

Caroline xoay một vòng nhưng không thấy bất cứ điều gì khác lạ. Tim nàng đập mạnh. Nàng thề là mình đã nghe thấy tiếng gì đó. “Chắc là một con nhím”, nàng tự nhủ. Hoặc là một con thỏ.” Nhưng nàng không tìm thấy bất cứ con vật nào, thế nên cảm giác yên tâm không hề tăng dù chỉ một chút.

“Cứ đi tiếp đã”, nàng độc thoại. “Mình phải đến Portsmouth trước khi trời sáng”, nàng tiếp tục cất bước, nhanh đến mức hơi thở ngày một trở nên gấp gáp. Và rồi…

Nàng xoay tiếp một vòng nữa, bàn tay theo bản năng liền đặt lên báng súng. Chắc chắn rằng lần này nàng đã nghe thấy một tiếng động.

“Tôi biết anh đang ở đó quanh đây”, nàng cao giọng với một chút thách thức nhưng không thực sự cảm thấy điều đó. Ra mặt đi, hoặc cứ ẩn mình ở đó như một kẻ hèn nhát.”

Một tiếng xào xạc vang lên, và rồi từ những cành cây trên cao, kẻ theo dõi xuất đầu lộ diện. Trang phục của hắn toàn một màu đen, từ chiếc sơ mi cho đến đôi giày, thậm chí mái tóc cũng đen. Gã cao lớn với bờ vai rộng, và hiển nhiên rằng đây là kẻ có vẻ bề ngoài nguy hiểm nhất mà Caroline từng gặp trong đời.

Kẻ lạ mặt giơ súng lên, chĩa thẳng vào ngực nàng.

Bình luận
× sticky