Um-laut (Danh từ): 1. Sự thay đổi trong âm thanh của một nguyên âm được phát ra bởi phần đồng hóa với âm thanh xung quanh; 2. Dấu phụ (ví dụ: u) được đặc trên một nguyên âm để chỉ sự thay đổi trong cách phát âm, đặc biệt là bằng tiếng Đức.
Với những hiểu biết của mình về ngài Ravenscroft, tôi thực sự phải cảm ơn cha mẹ đã không sinh ra tôi ở Đức, với một cái tên mang dấu phụ bên mình.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Trước giữa chiều, Caroline đã ngộ ra hai điều. Một là, James lại biến mất một lần nữa, có lẽ là tới nơi nào đó để điều tra về Oliver và các hoạt động phản gián của hắn. Và hai là, nàng đã phải lòng Blake Ravenscroft mất rồi.
Chà, điều này không hẳn là sự thật. Nói chính xác hơn thì nàng nghĩ mình có lẽ đã yêu Blake Ravenscroft mất rồi. Nàng vấp phải chút khó khăn trong việc tin tưởng vào chính mình, nhưng dường như chẳng có bất cứ lời giải thích nào hợp lý hơn cho những thay đổi gần đây trong tính cách và thái độ của nàng.
Caroline cũng đã quen với việc thường xuyên lỡ miệng mà không nghĩ ngợi gì về những lời mình nói, nhưng hôm này, hình như nàng đã buột miệng nói toàn những lời cực kỳ vô nghĩa. Hơn nữa, nàng còn hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng với những bữa ăn thịnh soạn hằng ngày của mình. Chưa kể đến việc nàng liên tục bắt được chính mình đang cười toe toét như thể một con ngốc nhất trên đời.
Và nếu như thế vẫn chưa đủ coi là bằng chứng, thì nàng thậm chí còn bắt quả tang mình đang thì thầm, “Caroline Ravenscroft. Caroline Ravenscroft, mẹ của TrentRavenscroft. Caroline Ravenscroft, vợ của… ôi, dừng lại ngay!”.
Thậm chí cả nàng cũng phải mất kiên nhẫn với bản thân mình.
Nhưng nếu đáp trả lại bất cứ cảm giác nào của nàng, Blake cũng không cho nàng biết. Anh chắc chắn sẽ chẳng nghênh ngang trong nhà như một kẻ ngốc si tình hay hét lên những lời ca ngợi về sắc đẹp, sự duyên dáng lẫn trí thông minh của nàng. Nàng cũng khá nghi ngờ về việc liệu anh có đang ngồi sau bàn làm việc của mình và vẽ nguệch ngoạc những dòng kiểu như “Ông và bà Blake Ravenscroft” hay không.
Và kể cả nếu anh làm thế, thì thực sự chẳng có lý do gì để nghĩ rằng nàng có thể trở thành “Bà Ravenscroft”. Chúa biết được có biết bao nhiêu phụ nữ ở Luân Đôn này mơ tưởng về tình yêu với anh. Và sẽ thế nào nếu anh cũng tưởng tượng rằng mình yêu một ai đó trong số họ?
Ý nghĩ đó mới đau đớn làm sao!
Dĩ nhiên, một người không thể nào hoàn toàn quên đi những nụ hôn. Anh hẳn đã rất thích thú với nụ hôn của họ. Nhưng đàn ông khác với phụ nữ. Mặc dù Caroline từng được sống trong sự che chở, nhưng thực tế cũng dạy cho nàng biết ngay từ đầu và rõ ràng rằng một người đàn ông có thể muốn hôn một cô gái mà không có một chút tình cảm nào dành cho cô ta cả.
Một người phụ nữ thì ngược lại, chà, Caroline không dám áp đặt điều này cho tất cả phụ nữ trên đời, nhưng nàng biết rằng mình không thể nào hôn một người nào đó theo cái cách từng hôn Blake chiều hôm đó mà không có cả tá cảm xúc dành cho anh ta.
Điều này mang nàng quay trở lại với giả thuyết chủ yếu cua mình: Rằng nàng đã yêu Blake Ravenscroft.
Trong khi Caroline bận rộn với việc đào bới cái vòng luẩn quẩn của trái tim mình, Blake lại đang ngồi dựa vào mép bàn và phi tiêu trong phòng làm việc – nỗ lực phù hợp một cách hoàn hảo với tâm trạng của anh lúc này.
“Mình sẽ không”, trúng, “hôn cô ấy nữa”.
“Mình đã”, trúng, “tận hưởng nó”.
“Ôi, thôi được rồi, mình đã, nhưng chỉ hoàn toàn là vì”, trúng, “đòi hỏi thể xác”.
Anh đứng dậy, mặt đầy vẻ quyết tâm. “Cô ấy đúng là một cô gái tử tế nhưng chẳng có nghĩa lý gì với mình hết.”
Anh nhắm mục tiêu để ném và dõi theo chiếc phi tiêu cắm vào cái lỗ đen ngòm trên bức tường trắng xóa.
“Chết tiệt, chết tiệt”, anh lẩm bẩm, sải bước để rút chiếc phi tiêu ra. Sao anh lại ném trượt được chứ? Anh chưa bao giờ ném trượt. Hầu như mỗi ngày anh đều luyện tập và chưa từng ném trượt. “Khốn kiếp.”
“Hôm nay chúng ta có chút bực bội, phải không nhỉ?”
Blake nhìn lên và thấy James đang đứng nơi ngưỡng cửa. “Cậu đã biến đi đâu cả ngày hôm nay thế?”
“Mở rộng điều tra về Oliver Prewitt, tôi chỉ có thể nói với cậu như thế thôi.”
“Tôi thì có ba đầu sáu tay ra cũng không hứng nổi cái con người được gã giám hộ.”
“Chà, tôi cũng cho là vậy.”
Blake giật chiếc phi tiêu ra khỏi tường khiến một mảng thạch cao nhỏ rơi xuống. “Cậu biết ý tôi là gì rồi đấy.”
“Đúng thế”, James cười từ tốn và trả lời, “Nhưng tôi không hoàn toàn chắc cậu biết ý của mình là gì”.
“Thôi cải trò phiền nhiễu chết tiệt đó đi, Riverdale, và cho tôi biết cậu đã tìm được những gì.”
James nằm dài trên ghế da và nới lỏng cà vạt. “Tôi đã thử giám sát một chút quanh dinh thự của Prewitt.”
“Sao cậu không thông báo với tôi?”
“Chắc chắn là cậu sẽ muốn lẽo đẽo theo sau tôi đến đó.”
“Chết tiệt là cậu nói đúng. Tôi…”
“Ai đó”, James ngắt lời, “Phải ở lại đây cùng với vị khách của chúng ta”.
“Vị khách của chúng ta”, Blake trả lời đầy mỉa mai, “Là một phụ nữ trưởng thành. Cô ta sẽ không chết vì bị bỏ bê nếu chúng ta để lại cho cô ta đống dụng cụ chỉ trong vài giờ.”
“Đúng thế, nhưng khi trở về, có lẽ cậu sẽ phát hiện ra một căn phòng khác của mình trở nên hỗn độn.”
“Đừng có tự biến mình thành một thằng khốn như thế, Riverdale.”
James giả vờ săm soi những chiếc móng tay của mình. “May cho cậu là tôi không tự ái với kiểu ý kiến như thế đấy.”
“May cho cậu là tôi không đấm thụt cái lưỡi chết tiệt của cậu xuống cổ họng đấy.”
“Thật cảm động khi thấy cậu quá cảnh giác trước một phụ nữ”, James nói với một điệu cười lười biếng.
“Tôi không cảnh giác. Và thôi cái trò mồi chài tôi đi.”
James nhún vai. “Dù thế nào đi nữa thì khi do thám, một người bao giờ cũng kiếm được nhiều thông tin hơn là hai người. Tôi không muốn gây bất cứ sự chú ý nào.”
“Riverdale, cậu sống kín đáo quá nhỉ!”
“Đúng thế, biến mất mỗi khi có dịp chẳng phải khá là vui sao? Những gì mọi người nói sẽ khá kinh ngạc khi họ không biết cậu đang ở đâu. Hoặc là”, anh ta thêm vào với nụ cười xấu xa, “khi họ thậm chí còn không biết là cậu vẫn đang ở đấy”.
“Cậu phát hiện ra điều gì sao?”
“Chẳng có gì quan trọng cả, dù Prewitt hoàn toàn đang sống vượt quá khả năng kiếm chác của lão. Hoặc ít nhất là quá so với những gì lão kiếm được.”
Blake nhặt một chiếc phi tiêu lên và nhắm mục tiêu. “Lùi ra.”
James làm theo lời anh, lơ đãng dõi theo khi chiếc phi tiêu bay từ tay Blake đến hồng tâm.
“Thế này mới đúng chứ”, Blake lẩm bẩm. Anh quay lại với James và lên tiếng, “Vấn đề là chúng ta không thể tự động giả định rằng tiền mà gã kiếm được là từ những hoạt động phản gián. Nếu thực sự gã đang chuyển thông tin cho Carlotta De Leon, tôi đảm bảo với cậu là gã sẽ được trả một khoản hậu hĩnh. Tuy nhiên, chúng ta đều biết rằng gã buôn lậu rượu và lụa; và gã đã sống bằng cách này trong nhiều năm rồi. Chắc chắn gã còn có thể cướp một phần thừa kế của Caroline mà cô ta không hay biết”.
“Tôi sẽ ngạc nhiên đến chết mất nếu gã không làm thế.”
“Nhưng khi điều đó xảy ra”, Blake nói với nụ cười tự mãn, “Tôi đã tự mình điều tra một ít”.
“Cậu ư?”
“Hóa ra Prewitt có một căn phòng luôn được khóa kín. Caroline cũng không được phép bước vào, thậm chí con trai gã cũng thế.”
James nở một nụ cười rộng đến mang tai. “Hồng tâm.”
“Chính xác.” Blake lại ném chiếc phi tiêu nhưng lần này, nó cách hồng tâm khá xa. “Chà, không phải lúc nào cũng chính xác.”
“Có lẽ đã đến lúc thực hiện một chuyến viếng thăm bí mật tới nhà Prewitt rồi nhỉ”, James gợi ý.
Blake gật đầu. Anh chẳng muốn gì hơn ngoài việc đóng tập hồ sơ này lại, rời khỏi Bộ Chiến tranh để bắt tay vào cuộc sống mới đáng trọng và nhàm chán của mình. “Tôi hoàn toàn đồng ý.”
Họ tìm thấy Caroline đang ngồi dưới gầm một chiếc bàn trong thư viện.
“Cô đang làm cái quái gì dưới này thế?”, Blake hỏi.
“Gì cơ? Ồ, chào ngày tốt lành.” Nàng bò ra. “Những người hầu của ngài có bao giờ quét bụi dưới gầm không thế? Tôi bị hắt hơi dữ dội.”
“Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi chỉ đang kiểm tra vài chồng sách thôi. Tôi đang cố thu thập tất cả những cuốn sách về lịch sử.”
“Tôi tưởng cô sẽ thực hiện công việc này cho đến khi chân cô lành hẳn cơ mà.” Blake nói với vẻ khá cáo buộc trước ý kiến của nàng.
“Tôi không đặt sách trở lại giá”, nàng trả lời. “Tôi chỉ đang phân nhóm chúng theo chủ đề. Nhân tiện thì tôi cũng chẳng dùng một tẹo nào đến mắt cá chân của mình – thứ mà đã gần như lành hằn rồi. Thậm chí hôm nay, có lúc tôi còn không cần dùng đến gậy mà vẫn chẳng đau chút nào.” Nàng quay sang James và tươi cười. “Ồ, thật đáng yêu làm sao khi được gặp lại ngài, thưa ngài!”
Hầu tước mỉm cười và cúi đầu về phía nàng. “Luôn là một vinh dự đối với tôi, Caroline thân yêu.”
Blake cau mày. “Chúng tôi tới đây có mục đích, Quý cô Trent.”
“Tôi chưa bao giờ cho là ngài sẽ không có mục đích gì cả.” Nàng hướng cái nhìn trở lại với James. “Anh có nhận ra rằng anh ta luôn thích gọi tôi là Quý cô Trent khi nổi giận với tôi không?”
“Caroline”, Blake nói, giọng đầy cảnh báo.
“Dĩ nhiên là”, nàng vô tình nói thêm, “Khi thực sự nổi giận, anh ta sẽ quay trở lại gọi tôi là Caroline. Có lẽ anh ta cảm thấy quá khó khăn khi gầm gừ đầy đủ tên họ của tôi chăng?”.
James phải đưa tay lên che miệng, có lẽ hòng ngăn tiếng cười của mình.
“Caroline”, Blake nâng tông giọng cao và to hơn, tuyệt nhiên lờ tịt sự mỉa mai của nàng. “Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Các anh sao?”
“Đã đến lúc chúng tôi phải tập hợp những bằng chứng vững vàng nhất để chống lại Prewitt.”
“Tốt”, Caroline trả lời. “Tôi thích thú khi được chứng kiến cảnh ông ta phải trả giá cho những tội ác của mình.”
James cười khùng khục đáp lời, “Ôi, một cô nàng khát máu”.
Nàng quay sang anh với vẻ tổn thương. “Nói ra điều đó thật kinh khủng. Tôi không khát máu chút nào. Đó chỉ là vì nếu như Oliver đang làm những điều kinh khủng mà anh nói…”
“Caroline, tôi chỉ đùa thôi”, James nói.
“Ồ, vậy thì tôi xin lỗi vì đã phản ứng thái quá. Lẽ ra tôi nên biết rằng anh sẽ không cố ý…”
“Nếu hai người có thể tạm bỏ qua việc bày tỏ thái độ ngưỡng mộ dành cho nhau”, Blake nói gay gắt. Chúng ta có việc quan trọng để thảo luận đấy.”
Caroline và James quay sang anh với biểu hiện tức giận y như nhau.
“Riverdale và tôi sẽ đột nhập vào nhà Prewitt”, Blake nói với nàng. “Chúng tôi cần cô cung cấp mọi chi tiết về lịch trình của gia đình và những người hầu, như thế chúng tôi sẽ tránh được việc bị phát hiện.”
“Anh sẽ không cần mọi chi tiết”, nàng nói với một cái nhún vai hờ hững.
Anh chỉ cần đến đó trong đêm nay.”
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:35.
Cả hai quý ông đồng loạt rướn người về phía trước và nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt hoài nghi.
“Tối thứ Tư tuần nào Oliver cũng ra ngoài chơi bài. Ông ta chưa bao giờ bỏ lỡ dù chỉ một buổi. Lúc nào ông ta cũng thắng. Tôi cho là ông ta ăn gian.”
James và Blake nhìn nhau, Caroline hoàn toàn có thể nhận ra tâm trí họ đang bắt đầu hoạt động và lên kế hoạch cho nhiệm vụ của mình.
“Nếu các anh nhớ”, nàng tiếp tục, “Thì hôm tôi chạy trốn là vào đêm thứ Tư. Chính xác là một tuần trước. Rõ ràng là Oliver đã chọn cái đêm ông ta đi đánh bài để tạo cơ hội cho Percy làm nhục tôi. Không nghi ngờ gì là ông ta không muốn đinh tai bởi những tiếng hét của tôi”.
“Liệu Percy có nhà không?”, James hỏi.
Caroline lắc đầu. “Hắn ta gần như lúc nào cũng đi chơi rồi say mèm. Oliver không thể chấp nhận việc ham mê quá mức những loại rượu mạnh. Ông ta cho rằng nó sẽ làm đàn ông trở nên yếu ớt. Vì thế, Percy chọn đêm thứ Tư để được giải phóng khỏi sự giám sát của cha mình.”
“Còn những người hầu thì sao? Trong nhà có bao nhiêu người?” Lần này Blake là người đặt câu hỏi.
Caroline cân nhắc một hồi. “Tổng cộng là năm. Đa số đều sẽ về nhà. Tuần trước, Oliver cho phép mọi người được nghỉ một đêm, nhưng tôi chắc chắn là ông ta chỉ làm thế để không ai có thể xông vào hỗ trợ tôi khi Percy tấn công tôi. Ông ta ki bo một cách khủng khiếp với bất cứ ai ngoài bản thân mình, nên tôi ngờ là ông ta sẽ cho họ nghỉ thêm lần nữa mà không có lý do chính đáng.”
Thật tốt làm sao khi biết rằng vụ hãm hiếp cô lại có thể là mọt lý do đủ chính đáng”, Blake lẩm bẩm.
Caroline ngước lên, đầy ngạc nhiên và có một chút vui mừng khi thấy anh tức giận thay cho nàng. “Nhưng nếu cẩn thận”, nàng nói, “Các anh sẽ chẳng gặp rắc rối gì trong việc tránh được bọn họ. Có một chút rối khi các anh tìm đường quanh đại sảnh, nhưng nếu mang tôi đi cùng…”.
“Chúng tôi sẽ không đưa cô đi cùng”, Blake cấm cản.
“Nhưng…”
“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ không đưa cô đi cùng.”
“Tôi đảm bảo là nếu các anh chỉ cần xem…”
“Cô sẽ KHÔNG đi”, anh gầm lên, và thậm chí cả James cũng chớp mắt đầy ngạc nhiên với âm lượng trong câu trả lời của bạn mình.
“Tốt thôi”, Caroline đáp bằng giọng đầy giận dữ. Nàng tin chắc rằng Blake đã sai, nhưng phản đối anh về bất cứ điều gì có vẻ là điều chẳng mấy khôn ngoan hay có lợi cho sức khỏe của nàng.
“Đừng quên rằng cô còn có một mắt cá chân bị thương”, James nhẹ nhàng nói. “Cô sẽ không thể di chuyển được bằng tốc độ thông thường đâu.”
Caroline cảm giác rằng James đã hoàn toàn đồng ý với Blake, và anh ta chỉ đang cố làm nàng cảm thấy khá hơn, đặc biệt là từ khi nàng nói với họ rằng mắt cá chân của mình đã hoàn toàn hồi phục, nhưng dù sao thì nàng cũng đánh giá cao nỗ lực này. “Quản gia trong nhà ông ta điếc đặc và sẽ sớm nghỉ hưu thôi”, nàng nói với họ, “Các anh không cần phải lo lắng về bà ta”.
“Tuyệt!”, Blake nói. “Số còn lại thì sao?”
“Có hai người hầu gái, nhưng họ sống trong làng và về nhà ngủ mỗi tối. Họ sẽ rời đi khá lâu trước khi Oliver đến sòng bạc. Người dọn dẹp thì ngủ trong chuồng ngựa, thế nên các anh sẽ không làm phiền đến anh ta nếu tiếp cận ngôi nhà từ hướng đối diện.”
“Người quản việc vặt thì sao?”, Blake nhắc.
“Farnsworth là cửa ải khó khăn nhất. Tai ông ta rất thính và trung thành một cách khủng khiếp với Oliver. Phòng của ông ta ở tầng ba.”
“Vậy thì đó sẽ không phải là vấn đề quá lớn”, James nói.
“Ồ, không, nhưng mà…”, giọng Caroline nhỏ dần, và nàng mím chặt môi thành một đường dữ tợn. Blake và James đang tranh luận sôi nổi với nhau, tất cả sự chú ý họ dành cho nàng chỉ giống như dành cho một món đồ trang trí.
Rồi không một lời tạm biệt, họ bước vào phòng làm việc của Blake, bỏ lại Caroline chỏng chơ giữa đống sách của mình.
“Trong tất cả những loại thô lỗ…”
“Ồ, Caroline?”
Nàng ngước mắt nhìn lên đầy hy vọng. Blake đang thò đầu vào thư viện. Có lẽ anh đã quyết định rằng nàng có thể đi cùng bọn họ đến dinh thự của Prewitt.
“Sao thế?”
“Cô có biết là tôi đã quên không hỏi cô về cuốn sách nhỏ kỳ lạ mà cô mang theo không?”
“Gì cơ?”
“Quyển sách nhỏ đầy những từ ngữ kỳ quái ấy. Nó có gì hữu ích về Prewitt không?”
“Ôi, không hề! Thực ra thì tôi đã nói với anh sự thật khi anh hỏi tôi điều đó lần đầu tiên. Đấy chỉ là một cuốn nhật ký cá nhân riêng tư mà thôi. Tôi thích viết những từ mới. Vấn đề duy nhất là tôi thường xuyên quên mất nghĩa của chúng sau khi viết ra.”
“Cô thử sử dụng chúng trong các ngữ cảnh cụ thể xem. Đó là cách tốt nhất để nhớ nghĩa của từ.” Rồi anh quay gót và biến mất.
Caroline buộc phải đồng ý rằng ý kiến của anh thật không tồi, nhưng điều đó cũng khiến nàng có một khát vọng cháy bỏng là được gói gọn tất cả việc không thể chịu đựng nổi kiêu ngạo và giận dữ của mình trong một câu.
Sáu giờ sau, Caroline ở trong tâm trạng cực kỳ gắt gỏng. Blake và James đã dành cả buổi chiều nhốt chặt mình trong phòng làm việc của Blake để lên kế hoạch cho “cuộc tấn công” vào dinh thự Prewitt.
Mà không hề có nàng.
Và giờ thì họ đã ra khỏi ngôi nhà, cưỡi ngựa rời đi dưới bầu trời đêm không trăng. Thậm chí cả những ngôi sao cũng đã thuận tiện ẩn mình sau những đám mây.
Hai gã đàn ông chết tiệt? Họ nghĩ mình là bất khả chiến bại, nhưng Caroline biết rõ rằng bất cứ ai cũng có thể đổ máu.
Phần tệ nhất trong câu chuyện là họ hành động như thể đó là điều rất thú vị.
Họ thảo luận về kế hoạch của mình rất sôi nổi, tranh cãi về thời gian và phương thức di chuyển cũng như cách tốt nhất để tiếp cận ngôi nhà. Và để thêm dầu vào lửa, họ thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến việc đóng cửa phòng lại. Caroline đã nghe rõ từng từ một trong thư viện.
Ngay lúc này, có lẽ họ đã đến cận kề nơi mình muốn và chuẩn bị để đột nhập vào phòng khách phía nam…
Mà không hề có nàng.
“Những gã đàn ông ngu ngốc, hết sức ngu ngốc”, nàng càu nhàu. Nàng xoay mắt cá chân mà chẳng thấy đau đớn chút nào. “Rõ ràng là mình có thể đi theo mà không làm vướng chân họ.”
Với cả cơ thể vận toàn đồ đen, trông cả hai điển trai đến mức có thể khiến tim nàng ngừng đập. Khi dõi theo bóng họ rời đi, Caroline cảm thấy mình nhếch nhác đến không thể chịu nổi. Nàng đang mặc một trong những bộ váy mới nhất mà Blake mua cho nàng, nhưng vẫn cảm thấy mình như một chú chim bồ câu nhạt nhẽo đứng cạnh hai con chim công bảnh bao.
Nàng ngồi xuống chiếc bàn chất toàn bộ số sách tiểu sử trong thư viện. Nàng tính dành cả buổi tối để sắp xếp chúng theo vần với từng chủ đề – một nhiệm vụ mà nàng đang hoàn thành với sự hăng hái nhiều hơn cần thiết.
Plato trước Socrates, Cromwell trước Fawkes… Ravenscroft và Sidwell trước Trent.
Caroline ném phịch quyển về Milton lên trên quyển về Machiavelli. Không đúng. Lẽ ra họ không nên rời đi mà không có nàng. Nàng đã phác thảo bản đồ dinh thự Prewitt cho họ, nhưng chẳng gì có thể thay thế cho kinh nghiệm thực tế. Không có nàng, họ sẽ gặp nguy hiểm nếu vào nhầm phòng, hoặc chẳng may đánh thức một người đầy tớ, nàng sợ hãi nuốt xuống, hay họ có thể bị giết.
Ý nghĩ mất đi những người bạn mới giống như băng giá bao bọc lấy trái tim nàng. Cả đời nàng sống thiếu vắng gia đình; và cuối cùng khi đã tìm được hai người thực sự cần đến mình, dù đó thậm chí chỉ đơn thuần là vì an ninh quốc gia, nàng cũng không muốn ngồi im một chỗ và chứng kiến cảnh họ dấn thân vào chốn hiểm nguy.
Chính hầu tước cũng nói rằng nàng rất quan trọng đối với cuộc điều tra của họ. Và về phần Blake… Ôi, thậm chí cả Blake – người chẳng thích thú chút nào khi phải thừa nhận rằng nàng có chút nào đó dính dáng vào công việc của họ ở Bộ Chiến tranh – cũng khen nàng đã hoàn thành tốt việc tóm tắt cho họ về thói quen của những người sống trong nhà Frewitt.
Nàng biết rằng họ sẽ làm tốt hơn với sự hỗ trợ trực tiếp của nàng. Tại sao ư, họ thậm chí còn chẳng biết về…
Caroline đưa tay bịt miệng trong nỗi kinh hoàng. Làm sao nàng lại quên không nói với họ về những bữa tiệc trà buổi tối của người quản gia – Farnsworth – cơ chứ? Đó chính là một nghi lễ đối với ông ta. Mỗi đêm, đều đặn như một cỗ máy, ông ta sẽ uống trà vào lúc mười giờ. Đó là một thói quen kỳ lạ, nhưng Farnsworth vẫn khăng khăng muốn làm.
Trà được đun nóng với sữa và đường, bơ và mứt dâu; ông ta rất khắt khe với bữa ăn đêm của mình và bất cứ ai làm gián đoạn cũng sẽ bị trừng phạt. Caroline từng mượn ông ta một ấm trà và phát hiện ra chính mình không có nổi một tấm chăn trong suốt một tuần liền. Giữa tháng 12.
Ánh mắt Caroline hướng tới chỗ chiếc đồng hồ quả lắc. Giờ là chín giờ mười lăm. Blake và James đã rời đi được mười lăm phút. Họ sẽ đến dinh thự của Prewitt vào…
Ôi Chúa lòng lành, họ có thể sẽ đến đó đúng lúc Farnsworth đang chuẩn bị bữa ăn đêm của ông ta. Người quản gia có thể đã già, nhưng chắc chắn không hề yếu ớt, thậm chí ta còn sử dụng vũ khí khá thành thạo. Và từ phòng ngủ, ông ta sẽ phải đi thẳng qua phòng khách phía nam để có thể đến được nhà bếp.
Caroline đứng dậy, đôi mắt mở to và vẻ mặt kiên quyết. Họ cần nàng. Blake cần nàng. Nàng có thể sẽ không thể nào sống tiếp nếu không đến và cảnh báo cho họ về điều đó.
Không chút để tâm đến mắt cá chân, nàng lao ra khỏỉ phòng và hướng thẳng về phía chuồng ngựa.
Caroline cưỡi ngựa lao đi như xé gió. Nàng không phải là tay cưỡi ngựa kỳ khôi; sự thật thì đa số những gã giám hộ đều chẳng cho nàng nhiều cơ hội để tập luyện, nhưng nàng có thể điều khiển được và giữ vững mình trên lưng ngựa.
Và chắc chắn là chưa bao giờ nàng có một lý do hợp lý như thế này để phi nước đại.
Ngay lúc nàng đến được sát rìa vùng đất thuộc về Oliver, chiếc đồng hồ bỏ túi mà nàng giật khỏi bàn của Blake điểm đúng mười giờ. Nàng buộc chặt ngựa – thứ mà nàng cũng “mượn” của Blake – vào một cái cây và bò về phía ngôi nhà, ẩn mình sau hàng rào cao chạy dọc đường xe chạy. Khi men vào đến dinh thự, nàng bò thật thấp. Nàng ngờ rằng ai đó có thể vẫn còn thức, ngoại trừ Farnsworth đang trong bếp, và nàng thận trọng không để bóng mình bị phát hiện qua cửa sổ.
“Tốt hơn là Blake nên đánh giá cao điều này”, nàng thì thầm với bản thân. Nàng không những trông ngu ngốc kinh khủng khi bò bằng tứ chi, mà còn nhận ra rằng hiện tại, nàng đang ở ngay sau dinh thự Prewitt – nơi mà nàng không hề muốn xuất hiện chút nào trong năm tuần tới. Và giờ thì nàng đã tự nguyện dấn thân đến đây! Thật ngu ngốc! Nếu Oliver tóm được nàng thì…
“Oliver đang chơi bài. Oliver đang gian lận trên bàn cờ bạc lúc này. Oliver sẽ không về nhà trong vài giờ nữa.” Thật dễ dàng khi lẩm bẩm những suy nghĩ như thế, nhưng điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy bớt lo lắng chút nào. Thực tế nàng cảm thấy như mình vừa nuốt cả một cái xương gà to bự vào bụng.
“Hãy nhắc mình không được để tâm đến chuyện bị bỏ rơi nữa”, nàng nói với chính mình. Nàng cảm thấy hơi khó chịu khi Blake và James không cho nàng đi cùng, nhưng giờ thì nàng đã ở đây, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả những gì nàng muốn là quay trở lại trang viên Seacrest, có lẽ là với một tách trà ấm và một lát bánh mì nướng thật dày…
Khi đối mặt với thực tế, Caroline quyết định rằng mình không sẵn sàng để sống cuộc sống của một gián điệp.
Nàng tiến đến góc phía tây bắc của ngôi nhà và nhìn xung quanh, quét ánh mắt xuống chiều dài của bức tường phía tây. Nàng không thấy Blake và James –
điều này có thể cho biết họ đang đột nhập vào căn phòng từ cửa sổ phía nam.
Nếu họ vẫn chưa vào đến nơi.
Caroline cắn môi. Nếu họ đang ở trong phòng khách phía nam, Farnsworth chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng họ. Và Oliver thì luôn cất một khẩu súng trong ngăn tủ. Nếu nghi ngờ có kẻ xâm nhập, Farnsworth chắc chắn sẽ đem theo súng trước khi đi do thám; Caroline hoài nghi việc người quản gia già sẽ đặt ra những câu hỏi trước khi bấm cò.
Cơn hoảng loạn lại dâng lên, nàng lỉnh qua đám cỏ với tốc độ nhanh hơn nàng từng nghĩ một người đang bò có thể làm được.
Sau đó, nàng quẹo sang góc.
“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
James đang đứng trên vai Blake, vừa nhìn xuống vừa cố mở chốt cửa sổ rồi lắc đầu.
Khi James tiếp tục công việc của mình, Blake nhìn ra tứ phía. Và rồi anh nghe thấy tiếng động một lần nữa – tiếng chạy gấp gáp. Anh vỗ nhẹ lên chân James và đặt ngón tay trở lên môi. James gật đầu rồi tạm ngừng công việc đang gây ra những tiếng lạch cạch khi anh ta luồn dụng cụ vào chốt khóa. Anh ta khẽ nhảy xuống đất khi Blake cúi xuống, rồi lập tức giữ tư thế cảnh giác.
Blake đã rút khẩu súng lục ra trong lúc dịch sát vào góc rồi ép lưng vào tường. Một cái bóng nhỏ đang tiếp cận đến gần họ. Chẳng có gì rõ rệt lắm ngoại trừ ai đó đã thắp một cây nến trên cửa sổ phía tây.
Và chiếc bóng đó ngày càng di chuyển gần đến họ.
Ngón tay Blake ép chặt lên cò súng.
Một bàn tay xuất hiện từ góc đó.
Và Blake lập tức vồ lấy.